Quyển 1 - Chương 16: Tai nạn (Thượng)
Ngã Cật Tây Hồng Thị
23/02/2013
Hiển nhiên, lục y trung niên nhân lưng đeo trường kiếm tên là ‘Đế Long’, còn người mặc áo màu tro gọi là ‘Lỗ Địch’.
Hắc long dưới nhân người mặc áo tro phun ra ngọn lửa màu đen, tựa như mây khói bao trùm toàn thân lục y trung niên nhân. Bên ngoài cơ thể lục y trung niên nhân bỗng đột nhiên phát ra một làn quang mang xanh biếc, bao trùm bảo vệ lấy toàn cơ thể, khiến cho ngọn lửa màu đen không thể gây thương tổn một phân nào. Đồng thời một đạo kiếm ngâm chợt ngân vang.
Tiếng kiếm ngân còn bay xa hơn cả tiếng rồng gầm, vang vọng khắp thiên địa.
Lục y trung niên nhân nắm chặt trường kiếm trong tay, một kiếm chém ra. Một đạo kiếm quang dài chừng mấy chục thước trực tiếp phách thẳng vào người mặc áo tro. Người áo tro nhìn kiếm quang khổng lồ, vẫn không hề mảy may nhúc nhích, miệng khẽ lẩm nhẩm niệm ma pháp chú ngữ.
“Đây là kiếm quang ư? Kiếm quang lại có thể lớn đến như vậy sao?” Lâm Lôi vừa chạy về phía hầm, vừa quay đầu lại nhìn. “Người mặc tro bào sẽ chống đỡ thế này đây? Dựa vào Hắc long ư?”
“Ầm!”
Hắc long cũng không hề ngăn cản, mặc cho cự hình kiếm quang trực tiếp bổ thẳng vào người mặc áo tro. Chiếc trường bào màu xám trên thân thể người mặc tro bào lập tức nổ vụn ra, để lộ ra một bộ hộ thể chiến giáp quang mang lóe sáng trên cơ thể. Hộ thể chiến giáp nọ tỏa ra quang mang thật chói mắt, tựa như được làm từ kim cương vậy.
Cự hình kiếm quang bổ lên hộ thể chiến giáp này cũng không khiến cho người mặc tro bào mảy may bị một chút thương tổn nào.
“Làm sao có thể?” Lâm Lôi thực sự sợ hãi đến ngây người.
Lâm Lôi trong khi chạy không hề nhìn xuống dưới chân, không hề biết phía trước có một tảng đá, lập tức ngã nhào ra đất, nhưng nó vẫn ngoái đầu lại nhìn lên bầu trời phía đông: “Đó là chiến giáp gì mà lại có thể phòng ngự lợi hại đến như vậy?”
“Lâm Lôi, mau lên, còn ở đó mà ngẩn người ra nữa.” Hoắc Cách thấy Lâm Lôi như vậy, không khỏi giận dữ quát.
“Vâng, thưa cha.” Lâm Lôi lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng nhổm dậy, nhắm hướng tầng hầm chạy đi.
“Oanh long long…” Đột nhiên giữa thiên địa lại nổi lên những tiếng vang kinh khủng. Sau đó, toàn bộ Ô Sơn trấn chìm trong những tiếng thét hoảng sợ đến chói tai. Lâm Lôi không tự chủ được lại quay đầu hướng về phía bầu trời nhìn lại – chỉ thấy ở phương đông trên bầu trời hiển hiện lên một tràng cự thạch, trên mỗi khối cự thạch đều có một gian phòng ốc lớn nhỏ.
“Chíu!””Chíu!””Chíu!”
Toàn bộ cự thạch của các phòng ốc lớn nhỏ mặt ngoài đều lóe ra quang mang màu vàng giống như lưu tinh nhắm về phía lục y trung niên nhân mà tấn công. Mỗi khối cự thạch ước chừng phải nặng tới 10 ngàn cân, so với những tảng đá ‘Đầu Thạch Ky’ trong chiến tranh không biết còn phải lớn hơn đến bao nhiêu lần.
Ngay đến cả những bức tường thành e rằng cũng chẳng thể chịu nổi những cú trọng kích như thế.
Một khối cự thạch đã kinh khủng như vậy, đằng này lại là cả một rừng cự thạch. Toàn bộ những khối cự thạch, phòng ốc đều nhắm về phía lục y trung niên nhân. Cảnh tượng này khiến cho người dân Ô Sơn trấn thực sự bị sốc.
“Ầm!”
Một khối cự thạch nện thẳng vào trên người lục y trung niên nhân. Lục y trung niên nhân đột nhiên toàn thân quang mang xanh biếc đại trướng, khiến toàn thân lục y trung niên nhân phảng phất như biến thành một ‘Lục sắc thái dương’, cả người phóng ra bích lục sắc quang mang đến chói cả mắt.
Đám cự thạch dày đặc như thủy triều đồng loạt vây công về phía lục y trung niên nhân.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, lục y trung niên nhân vốn đang bị đám cự thạch bao vây khắp toàn thân, chỉ thấy quang mang màu xanh biếc đang dần thoát ra khỏi những kẽ nứt.
“Ầm!”
Một tiếng nổ kịch liệt vang lên. Một khối cự thạch bị chấn nứt, một khối khác bị đấu khí màu xanh biếc hoàn toàn chấn nát. Từng khối cự thạch phòng ốc lớn nhỏ đều vỡ ra thành những tảng đá vụn to nhỏ khác nhau, hướng 4 phương 8 hướng mà lao đi.
Từ khoảng vài trăm thước trên trời, đấu khí không ngừng lan rộng, đá vụn lao đi với vận tốc rất lớn, khoảng cách vô cùng xa.
“Không hay rồi!” Hoắc Cách sắc mặt đột nhiên trắng bệch. Lúc này Hi Nhĩ Mạn đang đứng tại ngã tư đường của Ô Sơn trấn cũng đã phát hiện, mặt cắt không còn hột máu. Bọn họ đều hiểu rằng – Tai nạn đã phủ xuống đầu Ô Sơn trấn!
Chỉ thấy vô số đá vụn, kích cỡ lớn nhất là gần 2 thước, nhỏ không sai biệt lắm thì cũng lớn hơn đầu người. Đám đá vụn này từ vài trăm thước trên không nhắm 4 phía bay tán loạn không theo một quy luật nào cả. Mỗi khối đá vụn một phân thành mười, mười vỡ thành trăm, gần năm phần trong số đó hướng về phía khu vực của Ô Sơn trấn mà lao đến.
“Phụ thân!” Lâm Lôi đã thấy một khối lượng lớn những tảng đá từ trên bầu trời đang nện thẳng xuống cực nhanh, không khỏi hướng về phía Hoắc Cách đang đứng đằng xa mà lớn tiếng hô.
“Nhanh, đi vào mau.” Hoắc Cách gấp đến độ phẫn nộ quát.
Lúc này khoảng cách từ chỗ Lâm Lôi đến tầng hầm còn khoảng vài chục thước. Nghe tiếng cha gào lên, nó bất chấp mọi thứ, hỏa tốc lao về phía tầng hầm. Chỉ nghe – “Ầm””Ầm””Ầm”… tiếng vô số tảng đá nện xuống không ngừng vang lên.
Cứ như là động đất, khung cảnh của ngày tận thế thoáng hiện ra.
“Chíu!” Một viên cự thạch mấy trăm cân bay sèo qua người Lâm Lôi, nện thẳng xuống chỗ cách chân nó không xa, khiến mặt đất bị lún xuống hẳn thành một cái hố thật sâu. Lâm Lôi lưng toát mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa thì cái mạng nhỏ của mình đã chẳng còn rồi.
“Ầm!””Ầm!””Ầm!””Ầm!”…
Tiếng đá phá vỡ nóc nhà, đập những phiến đá vỡ vụn đè xuống khiến mặt đất chấn động, xen lẫn với tiếng người chết kêu lên thảm thiết. Các loại âm thanh không ngừng vang lên, hình thành nên cảnh tượng của ngày tận thế.
“Chíu!” Lại một tảng đá lớn nữa nện xuống ngay phía trước Lâm Lôi, nó không khỏi cực nhanh né về phía sau.
Nếu cứ phải tránh né như vậy thì làm sao có thể chui vào tầng hầm được đây?
“Lâm Lôi thiếu gia, nhanh lên!” Từ trong hầm một bóng người lao ra cực nhanh, chính là gia gia Hi Lý. Hi Lý trên người lúc này lóe ra vòng bảo hộ đấu khí màu đỏ, trực tiếp lao về phía Lâm Lôi.
“Ca ca, mau, mau.”
Tại cửa hầm, Ốc Đốn năm ấy lên 4 tuổi gào lên như khóc gọi Lâm Lôi.
“Ốc Đốn, đi vào, nhanh lên.” Lâm Lôi hét đến lạc cả giọng.
“Chíu!” Một tảng cự thạch rất hiếm thấy to đến gần 2 trượng cực nhanh từ trên không lao tới, nhằm thẳng về phía tầng hầm. Lâm Lôi nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu thoáng tính toán – khối cự thạch này một khi nện trúng tầng hầm thì Ốc Đốn đang đứng ở cửa nhất định phải bị thương – thậm chí là bị đè chết!
“Nhanh, đi vào, Ốc Đốn.” Lâm Lôi khóe mắt tựa hồ bị xé rách toạc ra, gầm lên, đồng thời cả người cực tốc lao về phía tầng hầm.
Không hề bận tâm đến tảng đá từ trên trời rơi xuống, cũng không hề né tránh, Lâm Lôi trực tiếp lao về phía Ốc Đốn với tốc độ tối đa.
Hi Lý vì quay về phía Lâm Lôi nên căn bản không nhìn thấy khối cự thạch từ phía sau đang nhắm thẳng tới tầng hầm. Mà Lâm Lôi thì thấy rất rõ, một khi đá vụn bay lạc mà đập vào tầng hầm thì cơ thể tiểu Ốc Đốn làm sao có thể chống cự được?
“Lâm Lôi thiếu gia.” Quản gia Hi Lý nhìn thấy Lâm Lôi như vậy không khỏi kinh hãi.
Có đến 2, 3 tảng đá cực nhanh nện xuống chung quanh Lâm Lôi. Lâm Lôi toàn thân giống như một con báo nhỏ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tiểu Ốc Đốn, lao như bay về phía tầng hầm. Đến khi lao qua đầu, lúc này Hi Lý mới nhìn thấy tảng cự thạch có đường kính tới gần 2 thước đang nhắm về phía tầng hầm, lão quản gia nhất thời sắc mặt trắng bệch!
“Nằm sấp xuống!” Lâm Lôi gầm lên một tiếng, vẻ mặt dữ tợn.
Tiểu Ốc Đốn cho đến giờ chưa từng thấy vẻ mặt của ca ca mình lại đáng sợ đến như vậy, bị dọa đến lập tức nằm sấp xuống, nước mắt trào ra nhìn Lâm Lôi, cái miệng nhỏ nhắn cứ mấp máy: “Ca ca-“ Trong khi Lâm Lôi trực tiếp lao tới, toàn thân đè lên trên người tiểu Ốc Đốn.
Dường như cùng một lúc – “Ầm!”
Một tiếng kích cực lớn, tảng cự thạch kinh khủng kia cực tốc nện thẳng xuống nóc tầng hầm. Nóc hầm làm bằng phiến đá mặc dù rất chắc chắn nhưng gặp phải một khối cự thạch như thế cũng chịu không nổi mà vỡ vụn. Ngay cả bức tường cũng bị chấn động đổ sập xuống.
“Thiếu gia-“ Quản gia Hi Lý đôi mắt đỏ ngầu, trong cơ thể đấu khí đột nhiên bùng phát, cả người như 1 tia chớp đỏ lao vút đi. Bên ngoài cơ thể hình thành một lồng khí hộ thể, đồng thời song chưởng cực nhanh phách vào vách tường đang sụp xuống. Những tảng đá vụn của bức tường đang sập xuống cùng quản gia Hi Lý như thể đồng thời cùng lao xuống người Lâm Lôi.
“Oanh long long…”
Chỉ trong chốc lát, Ốc Đốn, Lâm Lôi, quản gia Hi Lý ba người đã bị bức tường đang sập xuống chôn kín.
Hoắc Cách từ đình viện, trong tay cầm theo một thanh cự kiếm cực nhanh đánh bay một tảng đá. Chính là trong lúc đang quay đầu nhìn về phía Lâm Lôi thì thấy nó đang bất chấp tất cả lao về phía Ốc Đốn cùng với quản gia Hi Lý ngay sau đó cũng phóng tới để bảo vệ. Hoàn toàn choáng váng!
Tầng hầm sụp đổ, đá vụn lao thẳng xuống.
“Lâm Lôi-“ Hoắc Cách đôi mắt đỏ ngầu lên.
Lúc này Hoắc Cách không thể nào phân biệt nổi vào thời khắc cuối cùng, là Hi Lý đè lên người Lâm Lôi trước hay là những tảng đá vụn đập vào người nó trước.
(Hết chương 16 - Kết cục của 3 người bị đá đè lần này sẽ như thế nào - xin mời xem tiếp hồi sau sẽ rõ)
Hắc long dưới nhân người mặc áo tro phun ra ngọn lửa màu đen, tựa như mây khói bao trùm toàn thân lục y trung niên nhân. Bên ngoài cơ thể lục y trung niên nhân bỗng đột nhiên phát ra một làn quang mang xanh biếc, bao trùm bảo vệ lấy toàn cơ thể, khiến cho ngọn lửa màu đen không thể gây thương tổn một phân nào. Đồng thời một đạo kiếm ngâm chợt ngân vang.
Tiếng kiếm ngân còn bay xa hơn cả tiếng rồng gầm, vang vọng khắp thiên địa.
Lục y trung niên nhân nắm chặt trường kiếm trong tay, một kiếm chém ra. Một đạo kiếm quang dài chừng mấy chục thước trực tiếp phách thẳng vào người mặc áo tro. Người áo tro nhìn kiếm quang khổng lồ, vẫn không hề mảy may nhúc nhích, miệng khẽ lẩm nhẩm niệm ma pháp chú ngữ.
“Đây là kiếm quang ư? Kiếm quang lại có thể lớn đến như vậy sao?” Lâm Lôi vừa chạy về phía hầm, vừa quay đầu lại nhìn. “Người mặc tro bào sẽ chống đỡ thế này đây? Dựa vào Hắc long ư?”
“Ầm!”
Hắc long cũng không hề ngăn cản, mặc cho cự hình kiếm quang trực tiếp bổ thẳng vào người mặc áo tro. Chiếc trường bào màu xám trên thân thể người mặc tro bào lập tức nổ vụn ra, để lộ ra một bộ hộ thể chiến giáp quang mang lóe sáng trên cơ thể. Hộ thể chiến giáp nọ tỏa ra quang mang thật chói mắt, tựa như được làm từ kim cương vậy.
Cự hình kiếm quang bổ lên hộ thể chiến giáp này cũng không khiến cho người mặc tro bào mảy may bị một chút thương tổn nào.
“Làm sao có thể?” Lâm Lôi thực sự sợ hãi đến ngây người.
Lâm Lôi trong khi chạy không hề nhìn xuống dưới chân, không hề biết phía trước có một tảng đá, lập tức ngã nhào ra đất, nhưng nó vẫn ngoái đầu lại nhìn lên bầu trời phía đông: “Đó là chiến giáp gì mà lại có thể phòng ngự lợi hại đến như vậy?”
“Lâm Lôi, mau lên, còn ở đó mà ngẩn người ra nữa.” Hoắc Cách thấy Lâm Lôi như vậy, không khỏi giận dữ quát.
“Vâng, thưa cha.” Lâm Lôi lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng nhổm dậy, nhắm hướng tầng hầm chạy đi.
“Oanh long long…” Đột nhiên giữa thiên địa lại nổi lên những tiếng vang kinh khủng. Sau đó, toàn bộ Ô Sơn trấn chìm trong những tiếng thét hoảng sợ đến chói tai. Lâm Lôi không tự chủ được lại quay đầu hướng về phía bầu trời nhìn lại – chỉ thấy ở phương đông trên bầu trời hiển hiện lên một tràng cự thạch, trên mỗi khối cự thạch đều có một gian phòng ốc lớn nhỏ.
“Chíu!””Chíu!””Chíu!”
Toàn bộ cự thạch của các phòng ốc lớn nhỏ mặt ngoài đều lóe ra quang mang màu vàng giống như lưu tinh nhắm về phía lục y trung niên nhân mà tấn công. Mỗi khối cự thạch ước chừng phải nặng tới 10 ngàn cân, so với những tảng đá ‘Đầu Thạch Ky’ trong chiến tranh không biết còn phải lớn hơn đến bao nhiêu lần.
Ngay đến cả những bức tường thành e rằng cũng chẳng thể chịu nổi những cú trọng kích như thế.
Một khối cự thạch đã kinh khủng như vậy, đằng này lại là cả một rừng cự thạch. Toàn bộ những khối cự thạch, phòng ốc đều nhắm về phía lục y trung niên nhân. Cảnh tượng này khiến cho người dân Ô Sơn trấn thực sự bị sốc.
“Ầm!”
Một khối cự thạch nện thẳng vào trên người lục y trung niên nhân. Lục y trung niên nhân đột nhiên toàn thân quang mang xanh biếc đại trướng, khiến toàn thân lục y trung niên nhân phảng phất như biến thành một ‘Lục sắc thái dương’, cả người phóng ra bích lục sắc quang mang đến chói cả mắt.
Đám cự thạch dày đặc như thủy triều đồng loạt vây công về phía lục y trung niên nhân.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, lục y trung niên nhân vốn đang bị đám cự thạch bao vây khắp toàn thân, chỉ thấy quang mang màu xanh biếc đang dần thoát ra khỏi những kẽ nứt.
“Ầm!”
Một tiếng nổ kịch liệt vang lên. Một khối cự thạch bị chấn nứt, một khối khác bị đấu khí màu xanh biếc hoàn toàn chấn nát. Từng khối cự thạch phòng ốc lớn nhỏ đều vỡ ra thành những tảng đá vụn to nhỏ khác nhau, hướng 4 phương 8 hướng mà lao đi.
Từ khoảng vài trăm thước trên trời, đấu khí không ngừng lan rộng, đá vụn lao đi với vận tốc rất lớn, khoảng cách vô cùng xa.
“Không hay rồi!” Hoắc Cách sắc mặt đột nhiên trắng bệch. Lúc này Hi Nhĩ Mạn đang đứng tại ngã tư đường của Ô Sơn trấn cũng đã phát hiện, mặt cắt không còn hột máu. Bọn họ đều hiểu rằng – Tai nạn đã phủ xuống đầu Ô Sơn trấn!
Chỉ thấy vô số đá vụn, kích cỡ lớn nhất là gần 2 thước, nhỏ không sai biệt lắm thì cũng lớn hơn đầu người. Đám đá vụn này từ vài trăm thước trên không nhắm 4 phía bay tán loạn không theo một quy luật nào cả. Mỗi khối đá vụn một phân thành mười, mười vỡ thành trăm, gần năm phần trong số đó hướng về phía khu vực của Ô Sơn trấn mà lao đến.
“Phụ thân!” Lâm Lôi đã thấy một khối lượng lớn những tảng đá từ trên bầu trời đang nện thẳng xuống cực nhanh, không khỏi hướng về phía Hoắc Cách đang đứng đằng xa mà lớn tiếng hô.
“Nhanh, đi vào mau.” Hoắc Cách gấp đến độ phẫn nộ quát.
Lúc này khoảng cách từ chỗ Lâm Lôi đến tầng hầm còn khoảng vài chục thước. Nghe tiếng cha gào lên, nó bất chấp mọi thứ, hỏa tốc lao về phía tầng hầm. Chỉ nghe – “Ầm””Ầm””Ầm”… tiếng vô số tảng đá nện xuống không ngừng vang lên.
Cứ như là động đất, khung cảnh của ngày tận thế thoáng hiện ra.
“Chíu!” Một viên cự thạch mấy trăm cân bay sèo qua người Lâm Lôi, nện thẳng xuống chỗ cách chân nó không xa, khiến mặt đất bị lún xuống hẳn thành một cái hố thật sâu. Lâm Lôi lưng toát mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa thì cái mạng nhỏ của mình đã chẳng còn rồi.
“Ầm!””Ầm!””Ầm!””Ầm!”…
Tiếng đá phá vỡ nóc nhà, đập những phiến đá vỡ vụn đè xuống khiến mặt đất chấn động, xen lẫn với tiếng người chết kêu lên thảm thiết. Các loại âm thanh không ngừng vang lên, hình thành nên cảnh tượng của ngày tận thế.
“Chíu!” Lại một tảng đá lớn nữa nện xuống ngay phía trước Lâm Lôi, nó không khỏi cực nhanh né về phía sau.
Nếu cứ phải tránh né như vậy thì làm sao có thể chui vào tầng hầm được đây?
“Lâm Lôi thiếu gia, nhanh lên!” Từ trong hầm một bóng người lao ra cực nhanh, chính là gia gia Hi Lý. Hi Lý trên người lúc này lóe ra vòng bảo hộ đấu khí màu đỏ, trực tiếp lao về phía Lâm Lôi.
“Ca ca, mau, mau.”
Tại cửa hầm, Ốc Đốn năm ấy lên 4 tuổi gào lên như khóc gọi Lâm Lôi.
“Ốc Đốn, đi vào, nhanh lên.” Lâm Lôi hét đến lạc cả giọng.
“Chíu!” Một tảng cự thạch rất hiếm thấy to đến gần 2 trượng cực nhanh từ trên không lao tới, nhằm thẳng về phía tầng hầm. Lâm Lôi nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu thoáng tính toán – khối cự thạch này một khi nện trúng tầng hầm thì Ốc Đốn đang đứng ở cửa nhất định phải bị thương – thậm chí là bị đè chết!
“Nhanh, đi vào, Ốc Đốn.” Lâm Lôi khóe mắt tựa hồ bị xé rách toạc ra, gầm lên, đồng thời cả người cực tốc lao về phía tầng hầm.
Không hề bận tâm đến tảng đá từ trên trời rơi xuống, cũng không hề né tránh, Lâm Lôi trực tiếp lao về phía Ốc Đốn với tốc độ tối đa.
Hi Lý vì quay về phía Lâm Lôi nên căn bản không nhìn thấy khối cự thạch từ phía sau đang nhắm thẳng tới tầng hầm. Mà Lâm Lôi thì thấy rất rõ, một khi đá vụn bay lạc mà đập vào tầng hầm thì cơ thể tiểu Ốc Đốn làm sao có thể chống cự được?
“Lâm Lôi thiếu gia.” Quản gia Hi Lý nhìn thấy Lâm Lôi như vậy không khỏi kinh hãi.
Có đến 2, 3 tảng đá cực nhanh nện xuống chung quanh Lâm Lôi. Lâm Lôi toàn thân giống như một con báo nhỏ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tiểu Ốc Đốn, lao như bay về phía tầng hầm. Đến khi lao qua đầu, lúc này Hi Lý mới nhìn thấy tảng cự thạch có đường kính tới gần 2 thước đang nhắm về phía tầng hầm, lão quản gia nhất thời sắc mặt trắng bệch!
“Nằm sấp xuống!” Lâm Lôi gầm lên một tiếng, vẻ mặt dữ tợn.
Tiểu Ốc Đốn cho đến giờ chưa từng thấy vẻ mặt của ca ca mình lại đáng sợ đến như vậy, bị dọa đến lập tức nằm sấp xuống, nước mắt trào ra nhìn Lâm Lôi, cái miệng nhỏ nhắn cứ mấp máy: “Ca ca-“ Trong khi Lâm Lôi trực tiếp lao tới, toàn thân đè lên trên người tiểu Ốc Đốn.
Dường như cùng một lúc – “Ầm!”
Một tiếng kích cực lớn, tảng cự thạch kinh khủng kia cực tốc nện thẳng xuống nóc tầng hầm. Nóc hầm làm bằng phiến đá mặc dù rất chắc chắn nhưng gặp phải một khối cự thạch như thế cũng chịu không nổi mà vỡ vụn. Ngay cả bức tường cũng bị chấn động đổ sập xuống.
“Thiếu gia-“ Quản gia Hi Lý đôi mắt đỏ ngầu, trong cơ thể đấu khí đột nhiên bùng phát, cả người như 1 tia chớp đỏ lao vút đi. Bên ngoài cơ thể hình thành một lồng khí hộ thể, đồng thời song chưởng cực nhanh phách vào vách tường đang sụp xuống. Những tảng đá vụn của bức tường đang sập xuống cùng quản gia Hi Lý như thể đồng thời cùng lao xuống người Lâm Lôi.
“Oanh long long…”
Chỉ trong chốc lát, Ốc Đốn, Lâm Lôi, quản gia Hi Lý ba người đã bị bức tường đang sập xuống chôn kín.
Hoắc Cách từ đình viện, trong tay cầm theo một thanh cự kiếm cực nhanh đánh bay một tảng đá. Chính là trong lúc đang quay đầu nhìn về phía Lâm Lôi thì thấy nó đang bất chấp tất cả lao về phía Ốc Đốn cùng với quản gia Hi Lý ngay sau đó cũng phóng tới để bảo vệ. Hoàn toàn choáng váng!
Tầng hầm sụp đổ, đá vụn lao thẳng xuống.
“Lâm Lôi-“ Hoắc Cách đôi mắt đỏ ngầu lên.
Lúc này Hoắc Cách không thể nào phân biệt nổi vào thời khắc cuối cùng, là Hi Lý đè lên người Lâm Lôi trước hay là những tảng đá vụn đập vào người nó trước.
(Hết chương 16 - Kết cục của 3 người bị đá đè lần này sẽ như thế nào - xin mời xem tiếp hồi sau sẽ rõ)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.