Quyển 4 - Chương 15: Tái nhập Mê vụ sơn cốc
Ngã Cật Tây Hồng Thị
23/02/2013
Phía dưới sương trắng vờn quanh, đứng ở tại đỉnh vách đá của hạp cốc căn bản là không thể thấy rõ bên dưới có những gì.
Lâm Lôi tay cầm bình đao đứng gần mê vụ hạp cốc quan sát bên trong. Thanh bình đao này Lâm Lôi phải tiêu tốn đến 3000 kim tệ để làm ra, mức độ sắc bén so với thanh hắc sắc đoản nhận ngày trước còn hơn rất nhiều. Dù sao đối với Lâm Lôi mà nói, bình đao dùng vẫn thuận tay hơn là hắc sắc đoản nhận.
Lâm Lôi tiến vào Ma Thú sơn mạch đã được tháng rưỡi, tự bản thân đã điều chỉnh trạng thái đạt được cảm giác tốt nhất rồi.
Địa hệ nguyên tố theo ma pháp chú ngữ của Lâm Lôi dày đặc đày hội tụ bên cạnh hắn, cuối cùng hình thành một vật tựa như một cái áo giáp. Cẩn thận quan sát có thể phát hiện bao phủ bên ngoài áo giáp là một tầng giống như ngọc thạch, chỉ có điều bộ áo giáp này có khí tức của Địa hệ nguyên tố.
Địa hệ thất cấp ma pháp – Đại địa thủ hộ thánh khải.
Thất cấp ma pháp sư so với lục cấp ma pháp sư lợi hại hơn nhiều, chỉ riêng lực phòng ngự thôi đã được đề cao hơn gấp mười lần,
“Bây giờ mà để ta gặp lại được ‘Dực Điều Long’, chỉ cần ‘Ngọc Thạch Thánh Khải’ cũng có thể dễ dàng hoá giải được lực công kích của bọn chúng.” Trong lòng Lâm Lôi vô cùng tự tin, sau đó hắn bắt đầu niệm ma pháp chú ngữ của ma pháp ‘Phi Hành Thuật’, khí lưu vờn quanh thân thể của Lâm Lôi, cuối cùng cả người hắn phiêu nhiên bay vào giữa Mê vụ hạp cốc.
Với việc dò xét Mê vụ hạp cốc lần này, Lâm Lôi vô cùng tự tin.
“Ta bây giờ có phòng ngự của ngọc thạch khải giáp, lại có ‘Phi Hành Thuật’, hơn nữa chính ta cũng có thể coi như là tứ cấp chiến sĩ, phối hợp với thất cấp ma pháp ‘Cực Tốc’ thì việc tự bảo vệ chắc sẽ không thành vấn đề. Lâm Lôi trong khi đi dò xét Mê vụ hạp cốc này không khỏi xúc động.
Nhưng vì…
Lam tâm thảo!
Lam tâm thảo đối với Lâm Lôi quá quan trọng. Ngoại trừ Lam tâm thảo ra, Lâm Lôi cũng vô cùng tò mò, rốt cuộc là vì cái gì mà làm cho nhiều ma thú tụ tập ở chỗ này đến vậy. Đặc biệt nhất là có cùng một lúc nhiều chủng loại ma thú cùng tập trung trong một sơn cốc.
“Lão đại, cẩn thận một chút, đừng quên đã từng có một lần bị đuổi giết quá thảm.” Bối Bối dùng linh hồn truyền âm nói.
“Yên tâm!”
Càng phi hành xuống bên dưới, khoảng cách giữa hai bên vách đá càng lớn, hiển nhiên sơn cốc phía dưới rộng kinh người. Giữa làn thuỷ vụ mênh mang, Lâm Lôi vô cùng cẩn thận khi phi hành, cẩn thận quan sát các phương hướng, Bối Bối cũng chú tâm quan sát theo, đồng thời bọn họ cùng quan sát kỹ xem có Lam tâm thảo quanh đây không.
Điều chính yếu mà Lâm Lôi quan tâm đương nhiên là vị trí của Lam tâm thảo lần trước không kịp lấy được.
Hắn cẩn thận bám sát vách đá đi xuống.
“Lão đại, ta thấy Lam tâm thảo rồi, ở phía trước kìa.” Đôi mắt của Bối Bối rất lợi lại. Lâm Lôi nhìn kỹ, nhất thời mắt sáng lên.
Lá cây màu xanh ngọc bích, ở giữa mơ hồ có một vầng sáng màu lam lưu chuyển.
“Không có thấy Lục văn cự mãng chứ?” Lâm Lôi không dám khinh thường ‘Lục Văn Cự Mãng’. Mặc dù bản thân không hề sợ hãi, song một khi chiến đấu với ‘Lục Văn Cự Mãng’ cũng dễ dẫn dụ các ma thú khác tới, hắn tự mình biết rõ là không thể chống chọi được cả một đại quân ma thú.
‘Lục Văn Cự Mãng’ có màu xanh, mà trên vách đá cây cỏ trải rộng ra cũng toàn một màu xanh, nếu không để ý kỹ sẽ không thấy, thế nên Lâm Lôi tự nhủ phải cẩn thận gấp trăm lần.
Cẩn thận quan sát trong chốc lát, xác định trong khoảng màu xanh biếc phía trước không có ‘Lục Văn Cự Mãng’ ẩn trong đó, lúc này mới cẩn thận bay là là tới
Thu nhặt Lam tâm thảo lên, hơi lạnh thấm vào tay, Lâm Lôi trên mặt lộ vẻ tươi cười. Hơi lạnh thấm vào tay chính thực là nét đặc thù của Lam tâm thảo. Lâm Lôi cẩn thận cho Lam tâm thảo vào trong túi rồi sau đó lại tiếp tục chậm rãi tìm kiếm tiếp.
''Hống ~~~''
''Cát ~~~''
Các dạng tiếng rống lên của các loại ma thú phía dưới truyền đến. Các tiếng rống hỗn độn làm cho trong lòng Lâm Lôi run lên. Các tiếng kêu này từ khắp các phương vị phía dưới truyền đến, chỉ cần dựa vào các tiếng rống đó cũng có thể phán đoán được số lượng ma thú phía dưới là nhiều vô cùng.
Nhìn xuyên qua bạch sắc thuỷ vụ, Lâm Lôi đã thấy mơ mơ hồ hồ một vùng thảo nguyên tươi tốt.
“Lão đại, cẩn thận một chút, ta không bị muốn bốn bề xung quanh truy kích mà chạy trốn” Bối Bối nhắc nhở nói.
“Ta biết.” Lâm Lôi đề cao cảnh giác tột độ, hai mắt cẩn thận quan sát bốn phía, đặc biệt là với đám bùi nhùi dây leo trên vách đá, hắn e sợ là có ‘Lục Văn Cự Mãng’ ẩn mình trong đó. Nếu bị một ma thú phát hiện thì cũng kể như là bị cả một quần thể ma thú phát hiện.
“Là Dực điểu long.” Lâm Lôi phát hiện xa xa có một bóng hình to lớn mơ hồ đang bay lượn lờ, liền vội vàng nhảy qua hướng bên cạnh mà rời đi.
May mắn là trong hạp cốc có một vùng mênh mông thuỷ vụ, nếu khoảng cách khá xa thì chỉ có thể thấy mơ hồ thân ảnh mà thôi. Dực điểu long có thể tích khá lớn nên dễ dàng quan sát được, mà thể hình của Lâm Lôi so với ma thú thì nhỏ hơn nhiều, đương nhiên là chiếm một chút ưu thế.
“Quác, quác…” Đột nhiên một loạt âm thanh quái dị vang lên, hơn nữa còn hướng tới gần phương vị của Lâm Lôi mà vọng tới.
“Không ổn.” sắc mặt Lâm Lôi đại biến.
Từng tiếp xúc với ‘Dực Điểu Long’ ở khoảng cách gần nên Lâm Lôi rất rõ, tiếng kêu đó đúng là tiếng kêu của ‘Dực Điểu Long’, hắn hướng về nơi phát ra tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy mơ hồ có đại khái khoảng chừng ba mươi con đang hướng phía này mà bay tới.
Hình thể ‘Dực Điểu Long’ thật sự là to lớn, hai ba mươi con cùng lúc phi hành, quả thực là làm rung chuyển trời đất.
Nhiều ‘Dực Điểu Long’ như vậy, Lâm Lôi cơ hồ không còn chỗ để trốn nữa.
Hiện tại hắn chỉ còn ba sự lựa chọn: một là cùng đám ‘Dực Điểu Long’ này chiến đấu, hai là hướng lên trên phi hành mà chạy trối chết, còn thứ ba chính là phi hành nhanh xuống phía dưới, trực tiếp chui vào bên trong sơn cốc.
''Hây!''
Lâm Lôi không chút do dự, trực tiếp hướng phía dưới mà phi hành đi, bạch sắc thuỷ vụ đập vào mặt liên tục, trong khoảng vài nhịp hô hấp thời gian, Lâm Lôi như một mũi tên nhọn trực tiếp bắn vào trong một vùng cỏ dại tươi tốt, sau đó liền nằm im bất động trong vùng cỏ dại.
Hắn cẩn thận trườn tới, hướng đến bên rìa vùng cỏ dại, nhìn xuyên qua khe hở của vùng cỏ dại cẩn thận quan sát sơn cốc.
Đây quả thật là một vùng sơn cốc vô cùng rộng lớn, bên trong có sông nước, cũng có một vùng cỏ dại tươi tốt, thật sự mang bộ dạng của một thế ngoại đào viên. Song ở trong ‘Thế Ngoại Đào Viên’ này đã có một quần thể lớn các loại động vật cư ngụ.
Cao bằng 2 tầng lầu, thể tích dài chừng 30 thước, lân giáp giống như các mảnh nham thạch, mỗi khối lân giáp đều to bằng nửa người bình thường.
Trong đầu Lâm Lôi tự nhiên hiện ra một số thông tin: “Địa hành long, lục cấp ma thú, Hoả hệ”
“Nếu Địa hành long chỉ có một con thì không có gì đáng sợ, nhưng mà…” ánh mắt Lâm Lôi chỉ mới đảo qua, “Số lượng Địa hành long này tuyệt đối hơn một trăm con, nếu hơn trăm con Địa hành long này mà đuổi giết tới thì căn bản không thể ngăn nổi.”
“Bất quá tốc độ bọn chúng không đủ, đối với mình uy hiếp không lớn.” Lâm Lôi nhìn về phía đám ma thú.
Bên trong sơn cốc, tộc quần ‘Địa Hành Long’ chỉ là một thế lực nhỏ, bởi vì nơi này còn có một số lượng lớn ‘Tấn Mãnh Long’, Tấn mãnh long không tụ họp sống thành bầy, phần lớn phân tán ra khắp sơn cốc, đồng thời trên bầu trời thỉnh thoảng có ‘Dực Điểu Long’ bay qua. Nếu cẩn thận quan sát, xa xa giữa những bụi cỏ đều có một ít mãng xà khổng lồ bò qua.
Đây mới chỉ là những gì Lâm Lôi thấy mà thôi.
“Chỉ quan sát trong chốc lát, ít nhất có thể phán đoán sơn cốc theo hướng đông tây, hướng nam bắc có thể thấy mơ hồ là vách đá” Lâm Lôi quay đầu nhìn thoáng qua, phía tây cũng có thể nhìn thấy vách đá, duy chỉ còn phía đông căn bản không thấy rõ cái gì.
Đặc biệt là có một dòng sông dọc theo hướng đông tây, dòng thuỷ lưu không ngừng từ phía đông chảy xuống.
“Bối Bối, ngươi cũng cẩn thận quan sát nhé.” Chính bản thân Lâm Lôi cũng thi triển Phong hệ ma pháp phụ trợ ‘Cực Tốc’, rồi sau đó toàn thân cẩn thận lơ lửng giữa đám cỏ dại mà bay đi. Cỏ dại trong sơn cốc cũng tươi tốt phi thường, có khả năng là cùng đám ma thú ở đây đều có liên quan gì đó mật thiết.
Trong quá trình cẩn thận ẩn mình di chuyển, Lâm Lôi đột nhiên chú ý đến một điểm:
“Quả nhiên thiên địa nguyên tố dày đặc, mật độ thiên địa nguyên tố ở đây ít nhất cao gấp bảy lần so với bên ngoài.” Sau khi tiến vào sơn cốc, hắn vẫn luôn luôn trong tình trạng khẩn trương, thế nên điểm này vẫn chưa từng chú ý tới.
“Thiên địa nguyên tố dày đặc như thế này, rốt cuộc là do cái gì gây ra?”
Lâm Lôi cẩn thận nhắm hướng đông mà di chuyển. Trong sơn cốc này, chỗ nào cũng là Địa hành long, Tấn mãnh long, Lục văn cự mãng, Dực điểu long… đều là những ma thú có thể tích cực lớn. Lâm Lôi chỉ là một điểm nhỏ nhoi giữa đám cỏ cao lớn dày đặc mà ẩn mình di chuyển, căn bản không thể bị trông thấy được.
“Sơn cốc này quả thực là dài!”
Lâm Lôi hướng phía đông mà đi tới, đại khái cũng đã được hai mươi dặm, vẫn như trước không phát hiện được điểm cuối cùng của sơn cốc. Đồng thời hắn cũng phát hiện ra một tộc quần ma thú mới.
Lục cấp ma thú – Song dực phi mã, thất cấp ma thú – Lôi dực phi mã.
Các chủng loại phi mã có cánh - con thì phi hành trên bầu trời, con thì bước chậm rãi trong sơn cốc, cúi đầu ăn cỏ dại.
“Lão đại, nơi này cỏ dại thưa thớt, cứ vậy mà đi à?” Bối Bối lo lắng hỏi.
Lâm Lôi cũng nhướng mày, phía trước là một vùng đất cỏ dại mọc tương đối ít, cho dù có thì cũng chỉ cao đến đầu gối mà thôi.
“Khoảng cách dài như vậy chắc chắn không thể đi trên mặt đất được, chỉ có thể đi trên không trung.” Lâm Lôi cẩn thận bay lùi về phía sau, sau khi lui về phía sau khoảng 50 thước, cách phi mã tộc quần một khoảng cách tương đối xa, Lâm Lôi lập tức thi triển Phi hành thuật.
''Hây!''
Trực tiếp hướng lên phía trên mà phi hành, cả người Lâm Lôi trong thoáng chốc đã chui vào trong bạch sắc mê vụ dày đặc trên bầu trời. Thỉnh thoảng phát hiện ra có phi mã bay gần sát, dù sao song dực phi mã thể tích cũng khá nhỏ, chiếm cứ không gian không lớn, Lâm Lôi hoàn toàn có khả năng né tránh được.
Trong quá trình cẩn thận nhắm hướng đông mà phi hành, Lâm Lôi cũng bay gần sát vách núi phía nam, cẩn thận quan sát trên vách núi đá xem có Lam tâm thảo hay không, nhưng càng đi tới, Lâm Lôi càng cau mày lên.
“Ngoại trừ gốc cây Lam tâm thảo ban đầu, đến giờ một gốc cây khác cũng không trông thấy.” Lâm Lôi trong lòng có chút khẩn trương.
Bất quá hắn vẫn tiếp tục nhắm hướng đông mà đi tới như trước. Phi hành đại khái được hơn mười dặm, Lâm Lôi phát hiện trên trời không còn song dực phi mã nữa, liền hướng xuống dưới mà đáp xuống.
“Lâm Lôi, ma thú nơi này chủng loại thật tạp nham, một phần lớn là ma thú không sống theo bầy đàn, tỷ như Tấn mãnh long, tỷ như Hắc hùng, tỷ như loại Miêu hung linh hoạt.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng bay lơ lửng bên cạnh Lâm Lôi, cùng hắn tiến tới.
Lâm Lôi cẩn thận ẩn mình di chuyển, trong khi Đức Lâm Kha Ốc Đặc thoải mái bước đi
“A!”
Toàn thân Lâm Lôi giống như bị lôi điện bổ trúng, ngây ngốc nhìn về phía trước. Phía trước cách vị trí của hắn khoảng chừng năm mươi thước có một khuôn viên rộng khoảng bảy tám thước cỏ, nhưng mà toàn bộ các gốc cỏ trên mặt đất đều là một loại gốc cỏ nhỏ màu xanh biếc.
Cỏ màu xanh biếc thì không có gì lạ, điều kỳ là chính là… các gốc cỏ này đều có vầng sáng lam sắc lưu chuyển bên trong.
“Lam tâm thảo, đều là Lam tâm thảo.”
Giờ khắc này, tim Lâm Lôi tưởng như ngừng đập, trời ạ, một gốc Lam tâm thảo trị giá đến mấy vạn kim tệ, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc có được. Nhưng mà phía trước năm mươi thước, có đến bảy tám thước vuông cỏ mọc trên mặt đất đều là Lam tâm thảo, tối thiểu cũng có đến mấy trăm gốc.
“Nhiều như vậy, tiện tay nắm nhổ cũng được bảy tám gốc.” Lâm Lôi hít sâu một hơi.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc đôi mắt cũng toả sang “Lâm Lôi, uống Hoạt long huyết, chỉ cần chừng bốn năm gốc Lam tâm thảo là đủ. Lam tâm thảo nhiều như vậy, quả thật không tưởng tượng nổi. Bất quá… xung quanh đám Lam tâm thảo là một vùng đất trống trải, ngươi đi thế nào đây?”
Có khả năng đối với Lam tâm thảo, cỏ dại bình thường có điều gì đó không thể mạo phạm đến được.
Ba mươi thước xung quanh phương viên Lam tâm thảo đều là một vùng trống trải, một gốc cỏ dại cũng đều không có.
“Ma thú nơi này cũng không tính là nhiều, hơn nữa đều không tụ hợp thành bầy, nằm hỗn độn khắp nơi.” Lâm Lôi cẩn thận chăm chú quan sát toàn cảnh bốn phía, “Gần sát khối Lam tâm thảo chỉ có một con thất cấp ma thú, chỉ cần tốc độ của ta nhanh, chắc chắn là chạy thoát chết được.”
Lâm Lôi cố gắng tự nhủ tim mình phải giữ bình tĩnh, trạng thái đạt tới mức tốt nhất.
“Lão đại, ngươi bị choáng à, quên mất ta rồi à?” Bối Bối đột nhiên dùng linh hồn truyền âm nói.
Lâm Lôi ngẩn ra nhìn về phía Bối Bối, Bối Bối liền đắc ý nháy nháy mắt với hắn: “Lão đại, tốc độ của ta so với huynh còn nhanh hơn, hơn nữa thể tích của ta so với huynh cũng nhỏ hơn nhiều. Ta đi hái sẽ không có một chút vấn đề gì, huynh cứ mở sẵn túi chờ ta đi thu thập a.”
“Chíu!”
Một đạo hắc sắc tàn ảnh, chỉ trong nháy mắt, Bối Bối đã lọt vào vùng trung tâm của trảng cỏ Lam tâm thảo, sau đó móng vuốt nhỏ linh hoạt cào xuống tiến hành “chiếm đoạt” Lam tâm thảo không chút lưu tình. Hai móng vuốt nhỏ huy vũ không ngừng, một khoảng trung tâm bụi cỏ Lam tâm thảo đã trở nên quang đãng, bên cạnh đụn cao cỡ thân thể Bối Bối là một “đồi cỏ nhỏ” Lam tâm thảo.
(Hết chương 15)
Lâm Lôi tay cầm bình đao đứng gần mê vụ hạp cốc quan sát bên trong. Thanh bình đao này Lâm Lôi phải tiêu tốn đến 3000 kim tệ để làm ra, mức độ sắc bén so với thanh hắc sắc đoản nhận ngày trước còn hơn rất nhiều. Dù sao đối với Lâm Lôi mà nói, bình đao dùng vẫn thuận tay hơn là hắc sắc đoản nhận.
Lâm Lôi tiến vào Ma Thú sơn mạch đã được tháng rưỡi, tự bản thân đã điều chỉnh trạng thái đạt được cảm giác tốt nhất rồi.
Địa hệ nguyên tố theo ma pháp chú ngữ của Lâm Lôi dày đặc đày hội tụ bên cạnh hắn, cuối cùng hình thành một vật tựa như một cái áo giáp. Cẩn thận quan sát có thể phát hiện bao phủ bên ngoài áo giáp là một tầng giống như ngọc thạch, chỉ có điều bộ áo giáp này có khí tức của Địa hệ nguyên tố.
Địa hệ thất cấp ma pháp – Đại địa thủ hộ thánh khải.
Thất cấp ma pháp sư so với lục cấp ma pháp sư lợi hại hơn nhiều, chỉ riêng lực phòng ngự thôi đã được đề cao hơn gấp mười lần,
“Bây giờ mà để ta gặp lại được ‘Dực Điều Long’, chỉ cần ‘Ngọc Thạch Thánh Khải’ cũng có thể dễ dàng hoá giải được lực công kích của bọn chúng.” Trong lòng Lâm Lôi vô cùng tự tin, sau đó hắn bắt đầu niệm ma pháp chú ngữ của ma pháp ‘Phi Hành Thuật’, khí lưu vờn quanh thân thể của Lâm Lôi, cuối cùng cả người hắn phiêu nhiên bay vào giữa Mê vụ hạp cốc.
Với việc dò xét Mê vụ hạp cốc lần này, Lâm Lôi vô cùng tự tin.
“Ta bây giờ có phòng ngự của ngọc thạch khải giáp, lại có ‘Phi Hành Thuật’, hơn nữa chính ta cũng có thể coi như là tứ cấp chiến sĩ, phối hợp với thất cấp ma pháp ‘Cực Tốc’ thì việc tự bảo vệ chắc sẽ không thành vấn đề. Lâm Lôi trong khi đi dò xét Mê vụ hạp cốc này không khỏi xúc động.
Nhưng vì…
Lam tâm thảo!
Lam tâm thảo đối với Lâm Lôi quá quan trọng. Ngoại trừ Lam tâm thảo ra, Lâm Lôi cũng vô cùng tò mò, rốt cuộc là vì cái gì mà làm cho nhiều ma thú tụ tập ở chỗ này đến vậy. Đặc biệt nhất là có cùng một lúc nhiều chủng loại ma thú cùng tập trung trong một sơn cốc.
“Lão đại, cẩn thận một chút, đừng quên đã từng có một lần bị đuổi giết quá thảm.” Bối Bối dùng linh hồn truyền âm nói.
“Yên tâm!”
Càng phi hành xuống bên dưới, khoảng cách giữa hai bên vách đá càng lớn, hiển nhiên sơn cốc phía dưới rộng kinh người. Giữa làn thuỷ vụ mênh mang, Lâm Lôi vô cùng cẩn thận khi phi hành, cẩn thận quan sát các phương hướng, Bối Bối cũng chú tâm quan sát theo, đồng thời bọn họ cùng quan sát kỹ xem có Lam tâm thảo quanh đây không.
Điều chính yếu mà Lâm Lôi quan tâm đương nhiên là vị trí của Lam tâm thảo lần trước không kịp lấy được.
Hắn cẩn thận bám sát vách đá đi xuống.
“Lão đại, ta thấy Lam tâm thảo rồi, ở phía trước kìa.” Đôi mắt của Bối Bối rất lợi lại. Lâm Lôi nhìn kỹ, nhất thời mắt sáng lên.
Lá cây màu xanh ngọc bích, ở giữa mơ hồ có một vầng sáng màu lam lưu chuyển.
“Không có thấy Lục văn cự mãng chứ?” Lâm Lôi không dám khinh thường ‘Lục Văn Cự Mãng’. Mặc dù bản thân không hề sợ hãi, song một khi chiến đấu với ‘Lục Văn Cự Mãng’ cũng dễ dẫn dụ các ma thú khác tới, hắn tự mình biết rõ là không thể chống chọi được cả một đại quân ma thú.
‘Lục Văn Cự Mãng’ có màu xanh, mà trên vách đá cây cỏ trải rộng ra cũng toàn một màu xanh, nếu không để ý kỹ sẽ không thấy, thế nên Lâm Lôi tự nhủ phải cẩn thận gấp trăm lần.
Cẩn thận quan sát trong chốc lát, xác định trong khoảng màu xanh biếc phía trước không có ‘Lục Văn Cự Mãng’ ẩn trong đó, lúc này mới cẩn thận bay là là tới
Thu nhặt Lam tâm thảo lên, hơi lạnh thấm vào tay, Lâm Lôi trên mặt lộ vẻ tươi cười. Hơi lạnh thấm vào tay chính thực là nét đặc thù của Lam tâm thảo. Lâm Lôi cẩn thận cho Lam tâm thảo vào trong túi rồi sau đó lại tiếp tục chậm rãi tìm kiếm tiếp.
''Hống ~~~''
''Cát ~~~''
Các dạng tiếng rống lên của các loại ma thú phía dưới truyền đến. Các tiếng rống hỗn độn làm cho trong lòng Lâm Lôi run lên. Các tiếng kêu này từ khắp các phương vị phía dưới truyền đến, chỉ cần dựa vào các tiếng rống đó cũng có thể phán đoán được số lượng ma thú phía dưới là nhiều vô cùng.
Nhìn xuyên qua bạch sắc thuỷ vụ, Lâm Lôi đã thấy mơ mơ hồ hồ một vùng thảo nguyên tươi tốt.
“Lão đại, cẩn thận một chút, ta không bị muốn bốn bề xung quanh truy kích mà chạy trốn” Bối Bối nhắc nhở nói.
“Ta biết.” Lâm Lôi đề cao cảnh giác tột độ, hai mắt cẩn thận quan sát bốn phía, đặc biệt là với đám bùi nhùi dây leo trên vách đá, hắn e sợ là có ‘Lục Văn Cự Mãng’ ẩn mình trong đó. Nếu bị một ma thú phát hiện thì cũng kể như là bị cả một quần thể ma thú phát hiện.
“Là Dực điểu long.” Lâm Lôi phát hiện xa xa có một bóng hình to lớn mơ hồ đang bay lượn lờ, liền vội vàng nhảy qua hướng bên cạnh mà rời đi.
May mắn là trong hạp cốc có một vùng mênh mông thuỷ vụ, nếu khoảng cách khá xa thì chỉ có thể thấy mơ hồ thân ảnh mà thôi. Dực điểu long có thể tích khá lớn nên dễ dàng quan sát được, mà thể hình của Lâm Lôi so với ma thú thì nhỏ hơn nhiều, đương nhiên là chiếm một chút ưu thế.
“Quác, quác…” Đột nhiên một loạt âm thanh quái dị vang lên, hơn nữa còn hướng tới gần phương vị của Lâm Lôi mà vọng tới.
“Không ổn.” sắc mặt Lâm Lôi đại biến.
Từng tiếp xúc với ‘Dực Điểu Long’ ở khoảng cách gần nên Lâm Lôi rất rõ, tiếng kêu đó đúng là tiếng kêu của ‘Dực Điểu Long’, hắn hướng về nơi phát ra tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy mơ hồ có đại khái khoảng chừng ba mươi con đang hướng phía này mà bay tới.
Hình thể ‘Dực Điểu Long’ thật sự là to lớn, hai ba mươi con cùng lúc phi hành, quả thực là làm rung chuyển trời đất.
Nhiều ‘Dực Điểu Long’ như vậy, Lâm Lôi cơ hồ không còn chỗ để trốn nữa.
Hiện tại hắn chỉ còn ba sự lựa chọn: một là cùng đám ‘Dực Điểu Long’ này chiến đấu, hai là hướng lên trên phi hành mà chạy trối chết, còn thứ ba chính là phi hành nhanh xuống phía dưới, trực tiếp chui vào bên trong sơn cốc.
''Hây!''
Lâm Lôi không chút do dự, trực tiếp hướng phía dưới mà phi hành đi, bạch sắc thuỷ vụ đập vào mặt liên tục, trong khoảng vài nhịp hô hấp thời gian, Lâm Lôi như một mũi tên nhọn trực tiếp bắn vào trong một vùng cỏ dại tươi tốt, sau đó liền nằm im bất động trong vùng cỏ dại.
Hắn cẩn thận trườn tới, hướng đến bên rìa vùng cỏ dại, nhìn xuyên qua khe hở của vùng cỏ dại cẩn thận quan sát sơn cốc.
Đây quả thật là một vùng sơn cốc vô cùng rộng lớn, bên trong có sông nước, cũng có một vùng cỏ dại tươi tốt, thật sự mang bộ dạng của một thế ngoại đào viên. Song ở trong ‘Thế Ngoại Đào Viên’ này đã có một quần thể lớn các loại động vật cư ngụ.
Cao bằng 2 tầng lầu, thể tích dài chừng 30 thước, lân giáp giống như các mảnh nham thạch, mỗi khối lân giáp đều to bằng nửa người bình thường.
Trong đầu Lâm Lôi tự nhiên hiện ra một số thông tin: “Địa hành long, lục cấp ma thú, Hoả hệ”
“Nếu Địa hành long chỉ có một con thì không có gì đáng sợ, nhưng mà…” ánh mắt Lâm Lôi chỉ mới đảo qua, “Số lượng Địa hành long này tuyệt đối hơn một trăm con, nếu hơn trăm con Địa hành long này mà đuổi giết tới thì căn bản không thể ngăn nổi.”
“Bất quá tốc độ bọn chúng không đủ, đối với mình uy hiếp không lớn.” Lâm Lôi nhìn về phía đám ma thú.
Bên trong sơn cốc, tộc quần ‘Địa Hành Long’ chỉ là một thế lực nhỏ, bởi vì nơi này còn có một số lượng lớn ‘Tấn Mãnh Long’, Tấn mãnh long không tụ họp sống thành bầy, phần lớn phân tán ra khắp sơn cốc, đồng thời trên bầu trời thỉnh thoảng có ‘Dực Điểu Long’ bay qua. Nếu cẩn thận quan sát, xa xa giữa những bụi cỏ đều có một ít mãng xà khổng lồ bò qua.
Đây mới chỉ là những gì Lâm Lôi thấy mà thôi.
“Chỉ quan sát trong chốc lát, ít nhất có thể phán đoán sơn cốc theo hướng đông tây, hướng nam bắc có thể thấy mơ hồ là vách đá” Lâm Lôi quay đầu nhìn thoáng qua, phía tây cũng có thể nhìn thấy vách đá, duy chỉ còn phía đông căn bản không thấy rõ cái gì.
Đặc biệt là có một dòng sông dọc theo hướng đông tây, dòng thuỷ lưu không ngừng từ phía đông chảy xuống.
“Bối Bối, ngươi cũng cẩn thận quan sát nhé.” Chính bản thân Lâm Lôi cũng thi triển Phong hệ ma pháp phụ trợ ‘Cực Tốc’, rồi sau đó toàn thân cẩn thận lơ lửng giữa đám cỏ dại mà bay đi. Cỏ dại trong sơn cốc cũng tươi tốt phi thường, có khả năng là cùng đám ma thú ở đây đều có liên quan gì đó mật thiết.
Trong quá trình cẩn thận ẩn mình di chuyển, Lâm Lôi đột nhiên chú ý đến một điểm:
“Quả nhiên thiên địa nguyên tố dày đặc, mật độ thiên địa nguyên tố ở đây ít nhất cao gấp bảy lần so với bên ngoài.” Sau khi tiến vào sơn cốc, hắn vẫn luôn luôn trong tình trạng khẩn trương, thế nên điểm này vẫn chưa từng chú ý tới.
“Thiên địa nguyên tố dày đặc như thế này, rốt cuộc là do cái gì gây ra?”
Lâm Lôi cẩn thận nhắm hướng đông mà di chuyển. Trong sơn cốc này, chỗ nào cũng là Địa hành long, Tấn mãnh long, Lục văn cự mãng, Dực điểu long… đều là những ma thú có thể tích cực lớn. Lâm Lôi chỉ là một điểm nhỏ nhoi giữa đám cỏ cao lớn dày đặc mà ẩn mình di chuyển, căn bản không thể bị trông thấy được.
“Sơn cốc này quả thực là dài!”
Lâm Lôi hướng phía đông mà đi tới, đại khái cũng đã được hai mươi dặm, vẫn như trước không phát hiện được điểm cuối cùng của sơn cốc. Đồng thời hắn cũng phát hiện ra một tộc quần ma thú mới.
Lục cấp ma thú – Song dực phi mã, thất cấp ma thú – Lôi dực phi mã.
Các chủng loại phi mã có cánh - con thì phi hành trên bầu trời, con thì bước chậm rãi trong sơn cốc, cúi đầu ăn cỏ dại.
“Lão đại, nơi này cỏ dại thưa thớt, cứ vậy mà đi à?” Bối Bối lo lắng hỏi.
Lâm Lôi cũng nhướng mày, phía trước là một vùng đất cỏ dại mọc tương đối ít, cho dù có thì cũng chỉ cao đến đầu gối mà thôi.
“Khoảng cách dài như vậy chắc chắn không thể đi trên mặt đất được, chỉ có thể đi trên không trung.” Lâm Lôi cẩn thận bay lùi về phía sau, sau khi lui về phía sau khoảng 50 thước, cách phi mã tộc quần một khoảng cách tương đối xa, Lâm Lôi lập tức thi triển Phi hành thuật.
''Hây!''
Trực tiếp hướng lên phía trên mà phi hành, cả người Lâm Lôi trong thoáng chốc đã chui vào trong bạch sắc mê vụ dày đặc trên bầu trời. Thỉnh thoảng phát hiện ra có phi mã bay gần sát, dù sao song dực phi mã thể tích cũng khá nhỏ, chiếm cứ không gian không lớn, Lâm Lôi hoàn toàn có khả năng né tránh được.
Trong quá trình cẩn thận nhắm hướng đông mà phi hành, Lâm Lôi cũng bay gần sát vách núi phía nam, cẩn thận quan sát trên vách núi đá xem có Lam tâm thảo hay không, nhưng càng đi tới, Lâm Lôi càng cau mày lên.
“Ngoại trừ gốc cây Lam tâm thảo ban đầu, đến giờ một gốc cây khác cũng không trông thấy.” Lâm Lôi trong lòng có chút khẩn trương.
Bất quá hắn vẫn tiếp tục nhắm hướng đông mà đi tới như trước. Phi hành đại khái được hơn mười dặm, Lâm Lôi phát hiện trên trời không còn song dực phi mã nữa, liền hướng xuống dưới mà đáp xuống.
“Lâm Lôi, ma thú nơi này chủng loại thật tạp nham, một phần lớn là ma thú không sống theo bầy đàn, tỷ như Tấn mãnh long, tỷ như Hắc hùng, tỷ như loại Miêu hung linh hoạt.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng bay lơ lửng bên cạnh Lâm Lôi, cùng hắn tiến tới.
Lâm Lôi cẩn thận ẩn mình di chuyển, trong khi Đức Lâm Kha Ốc Đặc thoải mái bước đi
“A!”
Toàn thân Lâm Lôi giống như bị lôi điện bổ trúng, ngây ngốc nhìn về phía trước. Phía trước cách vị trí của hắn khoảng chừng năm mươi thước có một khuôn viên rộng khoảng bảy tám thước cỏ, nhưng mà toàn bộ các gốc cỏ trên mặt đất đều là một loại gốc cỏ nhỏ màu xanh biếc.
Cỏ màu xanh biếc thì không có gì lạ, điều kỳ là chính là… các gốc cỏ này đều có vầng sáng lam sắc lưu chuyển bên trong.
“Lam tâm thảo, đều là Lam tâm thảo.”
Giờ khắc này, tim Lâm Lôi tưởng như ngừng đập, trời ạ, một gốc Lam tâm thảo trị giá đến mấy vạn kim tệ, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc có được. Nhưng mà phía trước năm mươi thước, có đến bảy tám thước vuông cỏ mọc trên mặt đất đều là Lam tâm thảo, tối thiểu cũng có đến mấy trăm gốc.
“Nhiều như vậy, tiện tay nắm nhổ cũng được bảy tám gốc.” Lâm Lôi hít sâu một hơi.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc đôi mắt cũng toả sang “Lâm Lôi, uống Hoạt long huyết, chỉ cần chừng bốn năm gốc Lam tâm thảo là đủ. Lam tâm thảo nhiều như vậy, quả thật không tưởng tượng nổi. Bất quá… xung quanh đám Lam tâm thảo là một vùng đất trống trải, ngươi đi thế nào đây?”
Có khả năng đối với Lam tâm thảo, cỏ dại bình thường có điều gì đó không thể mạo phạm đến được.
Ba mươi thước xung quanh phương viên Lam tâm thảo đều là một vùng trống trải, một gốc cỏ dại cũng đều không có.
“Ma thú nơi này cũng không tính là nhiều, hơn nữa đều không tụ hợp thành bầy, nằm hỗn độn khắp nơi.” Lâm Lôi cẩn thận chăm chú quan sát toàn cảnh bốn phía, “Gần sát khối Lam tâm thảo chỉ có một con thất cấp ma thú, chỉ cần tốc độ của ta nhanh, chắc chắn là chạy thoát chết được.”
Lâm Lôi cố gắng tự nhủ tim mình phải giữ bình tĩnh, trạng thái đạt tới mức tốt nhất.
“Lão đại, ngươi bị choáng à, quên mất ta rồi à?” Bối Bối đột nhiên dùng linh hồn truyền âm nói.
Lâm Lôi ngẩn ra nhìn về phía Bối Bối, Bối Bối liền đắc ý nháy nháy mắt với hắn: “Lão đại, tốc độ của ta so với huynh còn nhanh hơn, hơn nữa thể tích của ta so với huynh cũng nhỏ hơn nhiều. Ta đi hái sẽ không có một chút vấn đề gì, huynh cứ mở sẵn túi chờ ta đi thu thập a.”
“Chíu!”
Một đạo hắc sắc tàn ảnh, chỉ trong nháy mắt, Bối Bối đã lọt vào vùng trung tâm của trảng cỏ Lam tâm thảo, sau đó móng vuốt nhỏ linh hoạt cào xuống tiến hành “chiếm đoạt” Lam tâm thảo không chút lưu tình. Hai móng vuốt nhỏ huy vũ không ngừng, một khoảng trung tâm bụi cỏ Lam tâm thảo đã trở nên quang đãng, bên cạnh đụn cao cỡ thân thể Bối Bối là một “đồi cỏ nhỏ” Lam tâm thảo.
(Hết chương 15)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.