Bàn Long

Quyển 9 - Chương 49: Thần bí đích san thôn

Ngã Cật Tây Hồng Thị

27/02/2013

Mặt trời đã lên cao, Lôi Nặc lúc này đang vượt qua một tòa núi lớn.

“Cũng gần tiến vào được địa giới của Hỗn loạn chi lĩnh.” Bản thân Lôi Nặc cũng không biết rõ mình đã đi được bao xa, liên tục mười mấy ngày liền Lôi Nặc đều trốn chạy nơi hoang vu hẻo lánh, không một bóng người, cho dù có nhìn thấy thành trì lớn ở xa xa cũng không tiến vào.

Lôi Nặc bây giờ đã tiến vào bên trong tòa núi lớn, diện tích đất bao bọc bên trong tòa núi này vô cùng rộng lớn.

Sau khi Lôi Nặc đi được một hồi lâu, đến được một cao điểm bên trong tòa núi lớn này đứng quan sát bốn phía, gã đột nhiên phát hiện bên trong khe núi không ngờ lại có một sơn thôn nhỏ hiền hòa. Lôi Nặc liếm môi một lát bèn quyết định tiến vào tiểu sơn thôn nơi khe núi bên trong tòa núi lớn này.

Mọi người trong tiểu sơn thôn, khi nhìn thấy Lôi Nặc tiến lại đều dùng ánh mắt tò mò quan sát Lôi Nặc.

Hiển nhiên bọn họ rất ít khi nhìn thấy người ngoài.

Người trong sơn thôn cũng không ít, Lôi Nặc dùng mắt ước lượng tối thiểu cũng có mấy ngàn người. Trong sơn thôn còn có một tửu quán nhỏ, chỉ được dựng một cách sơ sài mà thôi. Lôi Nặc trực tiếp đi thẳng tới, ngồi xuống gọi: “Cho ta hai bình nước, sau đó cho thêm một vài món nhậu cùng một bình rượu ngon.”

Ngay khi ngồi xuống, Lôi Nặc lại chú ý tới một điểm…

“Sao lại có thể thế được?” Lôi Nặc cảm giác trong lòng run lên.

Gã phát hiện, người ở nơi này tùy tiện bất kỳ một ai cũng đều có khí tức cao thủ, bằng vào nhãn quang của Lôi Nặc, có thể nhận thấy chiến sĩ lục, thất cấp ở đây rất nhiều, còn có chiến sĩ bát cấp… còn có một đám ma pháp sư cường đại. Không phải chiến sĩ thì là ma pháp sư, hơn nữa thực lực cực kỳ cao cường.

“Huynh đệ. Ngươi làm thế nào lại chạy đến chỗ chúng ta vậy?” Một hán tử đầu bóng lưỡng mang tới một bình rượu và hai cái bát: “Lại đây, uống rượu.”

Lôi Nặc cũng cảm thấy sơn thôn này không tầm thường, tức thì đáp lời: “Ta đến từ bên La Áo đế quốc, chuẩn bị đến Hỗn Loạn chi lĩnh. Ta cũng không đi đường lớn mà bôn ba trèo đèo lội suối trực tiếp chạy về phương bắc. Gặp sông lớn thì vượt sông, gặp núi cao thì băng núi … thật không ngờ được lúc ta đến ngọn núi này lại phát hiện được ở đây còn có một sơn thôn.”

Hán tử đầu bóng lưỡng nọ gật đầu cười nói: “Hóa ra là vậy.”

“Chẳng trách, chung quanh thôn chúng ta không có đường gì cả. Chung quanh ngọn núi này cũng vô cùng hoang vu. Bình thường mười năm, tám năm đều khó gặp được một người ngoài.” Một nam nhân khác cũng tiến đến, cười nói.

Lôi Nặc tóc đầu đều muốn dựng đứng lên.

Hai nam nhân trước mặt, thực lực đều rất mạnh, tính ra cũng đều có thực lực thất cấp, bát cấp.

“Đây rốt cục là địa phương nào vậy, sao lại đều là cao thủ cả?” Lôi Nặc trong lòng thầm nghĩ.

Cùng hai người này uống rượu chuyện phiếm hồi lâu, Lôi Nặc phát hiện người trong sơn thôn thần bí này tịnh không hoàn toàn cách biệt với nhân thế, bọn họ cũng nắm rất rõ về thế giới bên ngoài.

“Mông Ni Tạp điện hạ tới.” Nam tử đầu trọc đột nhiên nói, lúc này không ít người xung quanh đó đều cùng nhìn về một hướng, Lôi Nặc cũng quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp tóc dài sắc tím cùng thị nữ theo sau tháp tùng, đang tiến tới, đồng thời cũng nhiệt tình chào hỏi thôn dân xung quanh đó. Lôi Nặc nhìn thấy nữ tử mĩ lệ này, trong thoáng chốc bỗng ngơ ngẩn cả người. Dung mạo xinh tươi, nụ cười thân thiện khiến một kẻ lãng tử thường xuyên qua lại chốn phong hoa tuyết nguyệt như Lôi Nặc cũng phải thẫn thờ, trong lòng dâng tràn cảm giác kinh hồn động phách, tim đập chân run.

Người thường đã bôn tẩu khắp nơi như Lôi Nặc, trái tim lúc này cũng đập rộn lên.

“Ta nghĩ ta đã tìm được nữ hoàng của trái tim ta rồi.”

Lôi Nặc tìm hoa nhạ thảo, đùa bỡn với không ít tiểu thư quý tộc, nhưng vẫn chưa có người nào chính thức khiến gã động tâm… chính vì thế đến hiện giờ gã vẫn còn độc thân. Nhưng ngay khi nhìn thấy nữ hài có khí chất vô cùng đặc thù ở chốn sơn thôn thần bí này khiến cho Lôi Nặc tim đập không ngừng. Khi ánh mắt của nữ hài gọi là Mông Ni Tạp nọ hướng về phía Lôi Nặc, hắn lúc này mới phát hiện ra trong đôi mắt trong veo của Mông Ni Tạp có một tia quang mang sắc tím nhàn nhạt, gần giống với tinh linh trong truyền thuyết, dáng vẻ, nụ cười, ánh mắt hấp dẫn mê hồn. Mông Ni Tạp nở nụ cười, mở miệng nói: “Chào huynh, người đến từ bên ngoài.”

Lôi Nặc lập tức đứng dậy, vô cùng lễ mạo khiêm tốn đáp: “Kính chào Mông Ni Tạp điện hạ mĩ lệ, ta gọi là Lôi Nặc.”

Mông Ni Tạp đột nhiên liếc nhìn cánh tay trái của Lôi Nặc, kinh ngạc hỏi Lôi Nặc: “Tay của huynh làm sao vậy?”



“Bị người đả thương.” Lôi Nặc tùy ý đáp.

Mông Ni Tạp lập tức tiến đến: “Đưa tay huynh đây.” Lôi Nặc cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đưa tay trái của mình ra, miệng vết thương lúc trước bị kiếm chặt đứt nghiêm trọng đến mức khiến người cảm thấy kinh sợ. Mông Ni Tạp mấp máy môi, chỉ sau một chốc lát…

Vô số điểm sáng màu trắng, giống như tinh vân mộng ảo dung nhập vào tay trái của Lôi Nặc. Vết thương bên tay trái của Lôi Nặc không ngờ lại nhanh chóng mọc ra hai ngón tay. Trong chớp mắt, tay trái của Lôi Nặc đã tựa như chưa hề bị thương bao giờ.

“Cái này, cái này…” Lôi Nặc chấn động, kinh ngạc nhìn cô gái gọi Mông Ni Tạp trước mặt này.

Gã không ngờ được thiếu nữ Mông Ni Tạp này lại là một ma pháp sư quang minh hệ, hơn nữa lại còn là ma pháp sư đẳng cấp cực kỳ cao. Thực lực cơ hồ không hề thấp hơn Lôi Nặc.

Khi Lôi Nặc nhìn thấy biểu tình chuyên chú của Mông Ni Tạp lúc này, trong lòng tức thì dâng lên cảm giác bồi hồi xúc động. Mặt trời lặn dần về hướng Tây làm áng mây xa xa phía chân trời đỏ rực lên như lửa.

Trên bãi cỏ phía tây sơn thôn, hai người Lôi Nặc và Mông Ni Tạp chính đang sóng vai bước, Lôi Nặc ngắm nhìn dung nhan diễm lệ của Mông Ni Tạp đi kế bên, trong tim có một cảm giác thỏa mãn. Lôi Nặc đã ở lại trong sơn thôn thần bí này hơn một tháng liền.

Trong hơn một tháng này, người trong sơn thôn cũng không hề đuổi gã đi.

Lôi Nặc ở tại sơn thôn hơn một tháng đã biết được tuyệt đại bộ phận mọi người trong thôn không hề rời khỏi thôn, chỉ có một số cực ít người mới thỉnh thoảng đi ra ngoài một chuyến. Sau khi bọn họ quay trở về mới kể lại sự tình ở bên ngoài cho các thôn dân khác nghe.

Mông Ni Tạp năm nay đã hai mươi tuổi, là ma pháp sư thất cấp quang minh hệ. Luận về tư chất còn khá hơn Lôi Nặc nhiều.

“Không thể tiếp tục như vậy được, ta ắt phải cáo tố tin tức ta hãy còn sống cho cha mẹ và đám huynh đệ và lão Tam biết.” Lôi Nặc cũng muốn sớm gặp mặt thân nhân, nhưng sức hấp dẫn của Mông Ni Tạp đối với gã quá lớn. Còn đối với Mông Ni Tạp mà nói, Lôi Nặc, một người đến từ thế giới bên ngoài biết nhiều chuyện hay thú vị, cùng chuyện phiếm với gã, Mông Ni Tạp cũng có thể biết được thêm nhiều điều về thế giới bên ngoài.

Đặc biệt là Lôi Nặc vô cùng am hiểu cách giao tiếp. Đi cùng Lôi Nặc, Mông Ni Tạp cũng cảm thấy rất vui vẻ.

“Nếu như có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Mông Nị Tạp thì tốt biết bao?” Lôi Nặc trọng lòng rất mong chờ.

“Mông Ni Tạp tiểu thư.” Đột nhiên một thanh âm vang lên từ phía sau, một trung niên nhân tóc ngắn màu bạc trực tiếp tiến đến, Lôi Nặc trong lòng cả kinh, trung niên nhân này tiến đến gần như vậy mà bản thân cơ hồ không hề phát hiện ra. Thực lực cũng hết sức cao thâm khó lường.

“Mễ Lặc thúc thúc.” Mông Ni Tạp quay đầu lại nhìn thấy trung niên nhân bèn lập tức mỉm cười chào.

Mễ Lặc khuôn mặt thuần phác, liếc mắt nhìn Lôi Nặc, đoạn thân thiện cười nói với Mông Ni Tạp: “Mông Ni Tạp tiểu thư, thời gian không còn sớm nữa, mẫu thân của tiểu thư đang chờ tiểu thư trở về ăn bữa tối.” Mông Ni Tạp gật đầu, đoạn nói với Lôi Nặc: “Lôi Nặc đại ca, ta về trước, gặp lại sau nhé.”

Lôi Nặc cũng mỉm cười gật đầu đáp lại.

Khi Mông Ni Tạp rời khỏi, Mễ Lặc mới chăm chú nhìn Lôi Nặc nói: “Tiểu tử ở bên ngoài tới, ngươi cũng đã ở trong sơn thôn của chúng ta một đoạn thời gian rồi. Hiện tại người phải đưa ra lựa chọn.”

“Lựa chọn?” Lôi Nặc giật mình hỏi lại.

Mễ Lặc đạm mạc gật đầu: “Ngươi đến được chỗ chúng ta, cũng có thể nói rằng người có duyên phận với sơn thôn này của chúng ta. Người hiện tại có hai lựa chọn, một là vĩnh viễn ở lại sơn thôn của chúng ta, thành một thành viên trong thôn, vĩnh viễn không thể li khai. Hai là lập tức rời khỏi, từ nay về sau không cho phép tiến vào nữa. Người chỉ có hai lựa chọn này, nếu như chống đối lại, người nắm chắc phải chết.”

Lời nói lạnh lùng khiến Lôi Nặc trong tim không khỏi run sợ.

Vĩnh viễn li khai? Hoặc giả vĩnh viễn ở lại đây không thể ra khỏi sơn thôn?

Hai lựa chọn này, Lôi Nặc đều không muốn chọn.

“Mễ Lặc tiên sinh.” Lôi Nặc vội vàng hỏi: “Theo ta được biết, trong sơn thôn không phải vẫn có người có thể thỉnh thoảng đi ra ngoài đó sao?”

Mễ Lặc liếc nhìn gã, lạnh lùng cười nói: “Đúng, trong thôn chúng ta mỗi năm đều có tỷ thí so tài. Phàm là người bài danh trong mười thứ hạng đầu đều có thể rời khỏi thôn một chuyến. Bất quá bằng vào thực lực của ngươi… muốn vào trong một trăm thứ hạng đầu e cũng chẳng được, chứ đừng nói là mười.”

Lôi Nặc lúc này rất khẩn trương.



“Hiện tại không được, nhưng về sau không phải không thể được.” Lôi Nặc trong lòng đã có chủ ý. “Mễ Lặc tiên sinh, ta quyết định trở thành một thành viên trong thôn.” Lôi Nặc tuy yêu cha mẹ gã, nhưng lúc trước trong quân đội, gã cũng thường một hai năm không gặp được cha mẹ lấy một lần, chỉ cần cho cha mẹ biết bản thân còn sống là đủ, sau có cơ hội mới đi về thăm, xem ra cũng không phải vấn đề quá lớn.

Lôi Nặc biết, cha mẹ có thể vượt qua được một hai trăm năm.

Còn Mông Ni Tạp… Lôi Nặc lo lắng, nếu như lần này rời khỏi, gã sẽ hối hận cả đời.

Mễ Lặc thong thả gật đầu: “Hoan nghênh ngươi thành một thành viên trong thôn của chúng ta, nên nhớ, không được phép tự tiện rời khỏi thôn, một khi bị phát hiện... hậu quả chỉ có chết. Ngàn vạn lần chớ có hoài nghi lực lượng của thôn chúng ta.” Mễ Lặc nói xong bèn chuyển thân rời đi.

“Mễ Lặc tiên sinh.” Lôi Nặc vội vàng gọi.

Mễ Lặc quay đầu lại nhìn về phía gã: “Chuyện gì?”

Khi những người khác trong thôn ra ngoài, có thể giúp ta truyền tin tức có được không?” Lôi Nặc dò hỏi.

Mễ Lặc gật đầu: “Có thể, bất quá, không được tiết lộ tin tức có liên quan đến thôn, ta sau hai ngày nữa sẽ rời khỏi thôn, ngươi có tin tức gì muốn chuyển, ta có thể thay người truyền đạt lại.”

Lôi Nặc trong lòng mừng rỡ, vội vàng nói: “Mễ Lặc đại nhân, khi người rời khỏi thôn, có thể tới bất kỳ phân bộ nào của Đạo Sâm thương hội, cáo tố với bọn họ, ta Lôi Nặc Đặng Tư Thản không chết, hiện tại còn sống rất khỏe, báo cho thân nhân bằng hữu của ta không cần lo lắng.”

“Đạo Sâm thương hội?” Mễ Lặc liếc mắt nhìn gã, đoạn gật đầu.

“Mễ Lặc đại nhân.” Lôi Nặc đột nhiên phản ứng: “Người không phải nói mười người đứng đầu so tài hàng năm mới có cơ hội ra khỏi một chuyến. Người sao nói đi là có thể đi được vậy?”

Mễ Lặc nhìn gã đáp: “Đợi khi ngươi có thực lực của ta, cũng có thể tùy lúc mà rời khỏi thôn.” Nói xong, cả người Mễ Lặc nhoáng cái đã hoàn toàn biến mất trước mặt Lôi Nặc, Lôi Nặc trong lòng chấn kinh, tốc độ này thật là đáng sợ. Thế mà Mông Ni Tạp tiểu thư đối với Mễ Lặc có vẻ như… Mễ Lặc cung kinh đứng cạnh bên một vị trung niên nhân tóc dài đen tuấn mĩ nho nhã đang ngồi trên ghế đá uống rượu.

Vị trung niên nhân nho nhã này cười nói: “Mông Ni Tạp thích ai thì tùy ý nó thôi. Chớ có miễn cưỡng nó, gã Lôi Nặc nọ có thể tuyển chọn lưu lại trong thôn, cũng có thể coi là có chút khí phách.”

“Nhưng phu nhân…” Mễ Lặc nói

Vị trung niên nhân cười nói: “Ha ha… điều này ta cũng không có biện pháp, nếu như Lôi Nặc thực sự thích con gái ta, chỉ có thể để y nỗ lực cho thật tốt, chứ không cửa ải của phu nhân ta e rằng y cũng không thể vượt qua được.”

“Ngày mai ngươi đi tới Hắc Ám chi sâm, cẩn thận một chút, chớ có đắc tội với vị vương giả của Hắc Ám chi sâm.” Trung niên nhân liếc nhìn Mễ Lặc.

“Vâng, đại nhân” Mễ Lặc cung kính nói.

Buổi sáng ngày thứ hai, một đạo huyễn ảnh cực tốc lao ra khỏi sơn thôn, nhằm thẳng hướng bắc mà bay đi, tốc độ cực nhanh, so với tốc độ phi hành của Lâm Lôi long huyết chiến sĩ sau khi biến thân còn phải nhanh hơn một chút, chỉ trong một tiếng đồng hồ, huyễn ảnh này đã đến được Hắc Ám chi sâm.

“Ồ?” Tốc độ chợt chậm lại, Mễ Lặc từ trên cao nhìn xuống.

Hắc thổ thành ở gần Hắc Ám chi sâm, cách Hắc Ám chi sâm không tới năm mươi dặm lộ trình. Mễ Lặc lúc này chính đang ở phía trên Hắc Ô sơn, tốc độ phi hành vừa mới rồi của y tuy nhanh, nhưng lại cảm thấy một cỗ năng lượng phong hệ cường đại.

“Cũng tu luyện phong hệ nguyên tố phép tắc?” Mễ Lặc ánh mắt sáng ngời.

Mễ Lặc cũng tu luyện phong hệ nguyên tố phép tắc, y cẩn thần quan sát Hắc Ô sơn, chỉ thấy một thân ảnh khoác trường bào màu xanh đậm, đang chống một thanh trường kiếm màu tím, không ngừng biến ảo tại khắp chốn của Hắc Ô sơn. Tốc độ cũng nhanh kinh người.

“Cảnh giới cũng không tồi, đã vài trăm năm không cùng so tài, luận chuyện với cao thủ luyện phong hệ.” Mễ Lặc trực tiếp cực tốc phi xuống phía dưới.

Lâm Lôi lúc này cũng chú ý tới nhân ảnh đang từ trên cao cực tốc phi lại.

Mễ Lặc trực tiếp dừng lại trên đỉnh một cây đại thủ trên Hắc Ô sơn, đứng trên ngọn cây, nhìn Lâm Lôi ở cách đó không xa, cười lớn: “Tại hạ Mễ Lặc, cũng tu luyện phong hệ nguyên tố phép tắc, không biết huynh đệ người có thể so tài với ta một chút được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bàn Long

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook