Quyển 10 - Chương 15: Trận Quyết Chiến Với Ô Sâm Nặc
Ngã Cật Tây Hồng Thị
23/02/2013
Thoắt cái, Lâm Lôi đã biến thành rồng đen chiến sĩ Long huyết nanh vuốt dữ tợn, áo bào dài màu xanh sẫm vụn nát dập dờn bên mình Lâm Lôi.
“Đi”! Con ngươi màu vàng kim của Lâm Lôi trừng trừng nhìn về phía Ô Sâm Nặc.
Bỗng những mảnh áo bào màu xanh sẫm giống như những mũi tên bắn về phía Ô Sâm Nặc. Bối Bối bám sát sau Lâm Lôi giờ đã biến mất khỏi chỗ cũ, bay xa đến mấy trăm mét.
Thoắt ẩn thoắt hiện.
Bối Bối biến nguyên hình dài chừng nửa mét xuất hiện ngay trước mắt Ô Sâm Nặc: “Chiu”... âm thanh sắc nhọn tần số mạnh vang sang bốn bề. Móng vuốt của Bối Bối biến thành cuồng phong nhằm phía Ô Sâm Nặc cào xé.
‘Phù phù’...
Toàn thân Ô Sâm Nặc bỗng chốc giống như lửa cháy phù phù, nhiệt độ nóng bỏng toả ra chung quanh Ô Sâm Nặc. Những quả đấm lửa của Ô Sâm Nặc như lửa màu đen tấn công lại những cấu xé của Bối Bối. Chỉ còn nghe thấy tiếng “Soàn soạt”, “Ầm, ầm”... dữ dằn chối tai nhức óc.
“Vèo”... Ô Sâm Nặc bay lùi lại sau xa. Bối Bối gườm nhìn Ô Sâm Nặc: “Ô Sâm Nặc! Có giỏi đừng tháo chạy”. Ô Sâm Nặc đang định nói gì, một luồng gió xoáy vèo ngay đến trước mặt, rồi những móng sắc nhọn bao trùm lấy không gian giơ ra cào cấu.Bóng Ô Sâm Nặc lại bay lùi xa sau.
Lúc Nỳ Lâm Lôi mới lộ nguyên hình. Lâm Lôi đứng giữa không gian, luồng khí hình sóng màu xanh đen cuồn cuộn: “Ô Sâm Nặc! Cớ sao nhà ngươi lại cứ lùi thế? Vừa nãy chẳng phải đòi giết chết ta mà”? Giọng Lâm Lôi hạ thấp xuống, ánh mắt sắc lạnh khiến ai nhìn phải sởn gáy.
“Lão đại! Sức uy hiếu của lửa đen Ô Sâm Nặc dữ lắm. E chưa thể phá được thế phòng ngự của hắn ta đâu”. Bối Bối truyền tin vào hải não Lâm Lôi.
“Ta biết rồi. Tuyệt chiêu của Ô Sâm Nặc chưa tung ra đâu” Lâm Lôi nói nhỏ và rất cảnh giác.
Ô Sâm Nặc lật bàn tay, trên tay xuất hiện một lưỡi đao dài sắc nhọn và lại mảnh. Ô Sâm Nặc lạnh lùng nhìn Lâm Lôi và Bố Bối một người một thú: “Vừa nãy là chỉ để tìm hiểu xem thực lực các ngươi thế nào thôi. Quả thực... Bọn ngươi đâu đủ tư cách để nếm con đao của ta”! Lâm Lôi, Bối Bối một người một thú cùng Ô Sâm Nặc đứng nhìn nhau giữa cao không.
Bên dưới, dân chúng quân thành đang đứng nhìn lên quan sát trận chiến chưa bao giờ thấy kể từ khi thành trì này được xây cất.
“Lên”! Giọng của Lâm Lôi vang vào đầu Bối Bối. Lâm Lôi và Bối Bối một người một thú xoáy vòng quanh Ô Sâm Nặc, thanh kiếm ngọc đen trên tay Lâm Lôi lấp loáng, chém về phái Ô Sâm Nặc.
Nhìn Thấy Bối Bối và Lâm Lôi áp sát, Ô Sâm Nặc đoán ra được ý định đối thủ: “Tốc độ con thú này còn nhanh hơn cả mình. Lâm Lôi này, tốc độ e sẽ chậm hơn mình một bậc. Tin tình báo có sai không”?
Bỗng chốc chỉ thấy thân mình Lâm Lôi lượn bay, tốc độ nhìn ra cực chậm rồi lại cực nhanh. Quỷ kế khác lạ.
Với sự tăng thêm trình độ của phép nguyên tố gió, thể hiện sự tiến bộ vuowtj trội của Laâ Lôi. Bối Bối lao nhanh về phía trước mặt của Ô Sâm Nặc. Ô Sâm Nặc vẫn không hề động đậy. Nhân một móng vuốt của Bối Bối đưa tới, bỗng nhiên thanh đao dài trên tay Ô Sâm Nặc loé sáng, chặn móng vuốt của Bối Bối.
“Choang”.
Tiếng kim khí va nhau. Ô Sâm Nặc bị sức đàn hồi bật xa ra sau tới trăm mét. Liền đó, Bối Bối ở giữa lưng chừng trời không hề động đậy.
“Bối Bối”! Lâm Lôi cảm thấy không hay rồi.
“Lão đại! Cẩn thận đấy. Lười đao dài của hắn công kích hỗn hợp cả linh hồn đấy”! Bối Bối nhắc nhở: “Vừa nãy, đầu óc đệ có phần choáng váng”.
Lâm Lôi có phần căng thẳng. Công kích linh hồn ư?Nhưng theo như quan sát của Lâm Lôi thì Ô Sâm Nặc là chiến sĩ Thánh Vực, sức mạnh tinh thần có lẽ không mấy mạnh giống như với Ao-li-duy-a tuy công kích tinh thần thì Ao-li-duy-a cũng chỉ có trình độ Ma pháp sư cấp bảy thôi. Triển khai chiêu tấn công linh hồn. Với người vững vàng tinh thần thì uy lực không lớn.
“Sứuc mạnh tinh thần của ta đạt đến cấp chín, sức trụ vững hẳn là được”. Lâm Lôi bất chấp tất cả, lại lần nữa tay cầm kiếm nặng ngọc đen tấn công. Bối Bối lắc lắc cái đầu, vòng thấp xuống, đâm vào Ô Sâm Nặc.
Ô Sâm Nặc hơi rùng mình, đón đầu Lâm Lôi.
“Vù vù”... Lưỡi kiếm ngọc đen trên tay Lâm Lôi vù vù, bổ từ trên cao xuống Ô Sâm Nặc, còn cây đao dài mảnh của Ô Sâm Nặc cũng ngỡ như đâm vào không gian mạnh mẽ bổ vào thanh kiếm ngọc đén.
Hai thanh kiếm ngọc đen và đao dài mảnh va vào nhau chát chúa. Toàn thân Lâm Lôi cũng bị đàn đồi bật lùi phía sau, đầu óc đau đớn.
“Ù”. Sự chấn rung mạnh mẽ lan từ thanh đao dài mảnh vào thân mình Ô Sâm Nặc, xuyên qua vòng lửa địa ngục cháy bên ngoài thân mình Ô Sâm Nặc thâm nhập vào thân thểư Ô Sâm Nặc. Sự rung động quá sức, đau nhói lục phủ ngũ tạng Ô Sâm Nặc.
“Ù”. Một dòng máu tươi ộc ra từ miệng Ô Sâm Nặc.
Ô Sâm Nặc giữ vị trí đứng nhìn Lâm Lôi, không ngờ là chỉ đòn đâu thôi mà đã bị thương rồi.
“Nếu như lặp lại lần nữa e không tài nào chịu đựng được. Đòn công kích của Lâm Lôi sao mà dữ dằn quá thể. Ta không thể phòng ngự được nữa rồi”. Ô Sâm Nặc đã cảm nhận ra điều đó: “Không ngờ nổi, đối phó với Lâm Lôi, đã phải buộc ta sử dụng tuyệt chiêu sau cùng rồi”.
Lúc này, đầu óc của Laâ Lôi có phần dễ chịu hơn.
“Thật đáng sợ chiêu tấn công linh hồn”. Tự đáy lòng, Lâm Lôi cảm nhận: “Không chỉ công kích linh hồn mà còn làm loạn cảm giác”.
“Chết này”... Bối Bối lúc này xông mạnh mẽ tới trước mặt Ô Sâm Nặc, miệng với hàm răng sắc nhọn cắn. Nhưng Bối Bối lao vào luồn tới thân thể Ô Sâm Nặc mà “Ô Sâm Nặc” vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
“Biến thành hai rồi”.
Laâ Lôi kinh hoàng nhìn thấy màn đó, như thế là giữa không gian đã có hai Ô Sâm Nặc, mà không phải là ảo ảnh nữa. Là người thật. Phân thân! Lâm Lôi không còn dám tin.
Hai Ô Sâm Nặc cùng lúc rùng mình, lại biến ra thành bốn Ô Sâm Nặc. Điều này hoàn toàn khác với Ao-li-duy-a dùng tốc độ vận động thành ảo ảnh. Mỗi một Ô Sâm Nặc đều là một người thật. Linh hồn của Lâm Lôi cũng phát hiện ra được bốn Ô Sâm Nặc, có Ô Sâm Nặc hít thở.
“Đây là thế nào”? Lâm Lôi không dám tin nữa.
Bốn Ô Sâm Nặc đứng giữa không gian, nhìn Lâm Lôi lạnh lùng. Bốn Ô Sâm Nặc nói cùng một câu: “Lâm Lôi. Ngươi quả còn có thực lực buộc ta phải sử dụng tới chiêu này. Ban nãy ngươi cũng đã nhìn thấy rồi. Ngươi công kích, ta cảm nhận thân thể chỉ là ảo. Nhưng ta công kích ngươi, ngươi sẽ phát hiện ra... Thân thể ta là thật. Tức cũng là nói, ta có thể công kích đúng ngươi còn ngươi khó lòng công kích được ta. Ngươi chết là chắc.
Bốn Ô Sâm Nặc cùng lúc tấn công Lâm Lôi.
“Chết”! Lâm Lôi nhanh chóng lao vào một Ô Sâm Nặc, nhưng kiếm ngọc đen của Lâm Lôi lại nhằm vào Ô Sâm Nặc khác.
Mặt đất chao đảo, cường độ chấn rung 150 ric-te.
Nhưng, kiếmn ngọc đen của Laâ Lôi đâm vào một Ô Sâm Nặc không chút cảm nhận. Còn Ô Sâm Nặc này đột nhiên đam đao vào Lâm Lôi, Lâm Lôi vội vàng đưâ kiếm ngọc đen đón đỡ.
“Ầm”.
Lâm Lôi bị đánh bay đi, đầu lại choáng lên.
“Làm sao thế được! Làm sao lại có khả năng biến đổi thế này”? Lâm Lôi không còn tin nữa, giống như đối mặt với Phán Ân và Đức Tư Lê cũng không có vẻ tuyệt vọng. Bản thân không dám công kích đối thủ, còn đối thủ thì có thể công kích Lâm Lôi? Rốt cuộc là thế nào?
“Ô Sâm Nặc! Chớ có bịp người”!
Giọng Bối Bối vang lên. Lâm Lôi quay đầu nhìn Bối Bối. Mắt nhỏ của Bối Bối nhìn gim vào Ô Sâm Nặc: “Người khác công kích không trúng ngươi. Nếu có cùng lúc bốn người công kích vào bốn mình ngươi thì nhà ngươi có công kích nổi không”? Bối Bối có năng lực về mặt này.
Bốn Ô Sâm Nặc tay giữ đao dài.
“E là ngươi hiểu được chiêu này” Ô Sâm Nặc cười lạnh lùng.
“Đương nhiên là ta hiểu. Chớ có quên, ta là Ma thú đêm tối”. Nói rồi Bối Bối loáng cái đã lại thành hai Bối Bối. Hai Bối Bối đứng trên không gian. Ô Sâm Nặc nhìn thấy chiêu này cũng rợn gáy lên. Lâm Lôi cũng ngại lắm.
Bên dưới, năm huynh đệ Ba Khắc nhìn thấy rõ diễn biến trên không.
“Sao lại thế kia”? Hắc Sa hỏi Cái Từ.
Cái Từ vội vàng lắc đầu: “Trận này chúng ta không thể nhúng tay được. Nhìn thôi”.
Lúc này Lâm Lôi cũng bay đến phía hai Bối Bối. Bối Bối nói với Lâm Lôi: “Lão đại. Công kích đen tối có một kỹ năng cơ bản, đó là thuật tiềm hành. Khi mà thuật tiềm hành đạt đến mức độ cao thì sẽ tu luyện được thành ‘Thuật hoá ảnh’. Thuật hoá ảnh tức là đem thân thể mình tiềm ẩn vào trong hình. Đương nhiên, trên cả thuật hoá ảnh còn có một cấp bậc cao hơn nữa, đó là, thuật hoá ảnh phân thân, như thế cần đạt đến tài năng Thánh Vực mới tu luyện được.”.
“Nhưng về mặt hoá ảnh phân thân mà Ô Sâm Nặc áp dụng, lưọi hại hơn đệ nhiều”. Bối Bối nói.
Ô Sâm Nặc chau mày: “Đây gọi là ‘Thuật hoá ảnh phân thân’ ư”?
“Ngươi không biết”? Bối Bối nhìn Ô Sâm Nặc
Ô Sâm Nặc trầm ngâm. Trên thực tế, phép phân thân này, khi Ô Sâm Nặc tu luyện phép nguyên tố hắc ám, dựa theo nguyên lý ‘thuật hoá ảnh’ rồi dần dần hiểu biết thêm. Còn như tên gọi, Ô Sâm Nặc chỉ tuỳ tiện gọi ‘Thuật phân thân’ mà thôi.
Bàn về Thuật hoá ảnh phân thân. Thuật hoá ảnh phaâ thân cấp một, tức trên cơ sở một ảnh, hình thành thêm một ảnh, còn bản thân thì tuỳ ý thay đổi vị trí trong hai ảnh đó.
Thuật hoá ảnh phân thân cấp hai, tức đen hai ảnh hoá thành bốn ảnh. Đến lúc đó,, bản thân mình có thể tuỳ ý đặt vào một trong bốn ảnh đó. Ô Sâm Nặc đã tu luyện đạt đến trình độ cấp hai.
Vừa nãy, Lâm Lôi công kích một ảnh, bản thân Ô Sâm Nặc đã chuyển sang một ảnh khác, đoạn khi công kích Lâm Lôi thì lại chuyển về ảnh trước.
Chiêu này rất lợi hại. Nhưng trong “Thần chi lĩnh vực” của cao thủ cấp Thần không hề có sức bật phản kháng.
“Bối Bối. Ngươi học được từ khi nào vậy”? Lâm Lôi truyền linh hồn hỏi.
“Ma thú đen tối vốn trời phú cho Ma pháp và khả năng công kích đó. Đệ sau khi đạt đến Thánh Vực thì mới triển khai chiêu ‘Thuật hoá ảnh phân thân’ này. Đáng tiếc là chưa đạt đến mức lợi hại như Ô Sâm Nặc thôi”. Bối Bối kể. Ma thú trời phú cho có những kỹ năng đặc biệt, càng Ma thú dữ dằn càng lợi hại.
Lâm Lôi than thầm.
“Biết thế nào chưa? Nhà ngươi phải chết”! Bốn Ô Sâm Nặc cùng hoạt động. Mục tiêu...
Lâm Lôi! Bốn Ô Sâm Nặc cùng lúc xông vào. Lâm Lôi vội bay lùi. Một đánh bố. Thânh mình thật của Ô Sâm Nặc nhất định là ở trong ba mình.
Cứng chọi cứng. Nó ắt thua.
“Vèo”. Lâm Lôi lùi sau. Hai Bối Bối xông mạnh vào hai ảnh Ô Sâm Nặc. Tốc độ của hai Bối Bối thay đổi nhanh chóng. Chỉ thấy hai Bối Bối xông vào công kích hỗn loạn giưũa bốn Ô Sâm Nặc. Bốn ảnh Ô Sâm Nặc có thể tuỳ chọn, ẩn nấp trong hình ảnh nào dễ dàng hơn Bối Bối.
“Ầm”! Hai Bối Bối đều bật lùi lại.
“Bối Bối! Nhanh lùi về phía sau này. Đợi lúc ngươi nghe lệnh ta thực hiện”. Lúc này thấy Lâm Lôi đang đứng trên một đường phố của quận thành Xã Lý, nhìn lên Ô Sâm Nặc trên không trung, lặng lẽ đợi Ô Nặc đến.
Lòng Bối Bối có chút nghi ngờ, nhưng vẫn phải bay nhanh đến Lâm Lôi.
“Lão đại! Phải làm gì”? Bối Bối nghi ngờ hỏi.
Nhưng khi Bối Bối nghe được thanh âm linh hồn Lâm Lôi trả lời, mắt sáng ngời lên, bay nhanh đến trên vai Lâm Lôi. Lâm Lôi và Bối Bối đứng trên mặt đất chờ cho Ô Sâm Nặc đến, tỏ ra không có gì sợ hãi.
“Ồ! Đang chơi trò gì thế”?
Nhìn thấy Lâm Lôi đầy tự tin, Ô Sâm Nặc hoài nghi, nhưng Ô Sâm Nặc đã dùng linh hồn để dò xem. Bên cạnh Lâm Lôi, Bối Bối không có ai cả, cũng chẳng có vật cản ngăn nào, cái bẫy nào. Hơn thế nữa, Ô Sâm Nặc nghĩ mình đã đạt đến cao thủ siêu hạng rồi, lại có tuyệt chiêu hoá thân thì sợ gì bẫy nữa.
“Hừm”! Ô Sâm Nặc hừm lên lạnh lùng, không chút do dự, bốn Ô Sâm Nặc cùng lúc bay xuống nhằm vào Lâm Lôi.
“Đi”! Con ngươi màu vàng kim của Lâm Lôi trừng trừng nhìn về phía Ô Sâm Nặc.
Bỗng những mảnh áo bào màu xanh sẫm giống như những mũi tên bắn về phía Ô Sâm Nặc. Bối Bối bám sát sau Lâm Lôi giờ đã biến mất khỏi chỗ cũ, bay xa đến mấy trăm mét.
Thoắt ẩn thoắt hiện.
Bối Bối biến nguyên hình dài chừng nửa mét xuất hiện ngay trước mắt Ô Sâm Nặc: “Chiu”... âm thanh sắc nhọn tần số mạnh vang sang bốn bề. Móng vuốt của Bối Bối biến thành cuồng phong nhằm phía Ô Sâm Nặc cào xé.
‘Phù phù’...
Toàn thân Ô Sâm Nặc bỗng chốc giống như lửa cháy phù phù, nhiệt độ nóng bỏng toả ra chung quanh Ô Sâm Nặc. Những quả đấm lửa của Ô Sâm Nặc như lửa màu đen tấn công lại những cấu xé của Bối Bối. Chỉ còn nghe thấy tiếng “Soàn soạt”, “Ầm, ầm”... dữ dằn chối tai nhức óc.
“Vèo”... Ô Sâm Nặc bay lùi lại sau xa. Bối Bối gườm nhìn Ô Sâm Nặc: “Ô Sâm Nặc! Có giỏi đừng tháo chạy”. Ô Sâm Nặc đang định nói gì, một luồng gió xoáy vèo ngay đến trước mặt, rồi những móng sắc nhọn bao trùm lấy không gian giơ ra cào cấu.Bóng Ô Sâm Nặc lại bay lùi xa sau.
Lúc Nỳ Lâm Lôi mới lộ nguyên hình. Lâm Lôi đứng giữa không gian, luồng khí hình sóng màu xanh đen cuồn cuộn: “Ô Sâm Nặc! Cớ sao nhà ngươi lại cứ lùi thế? Vừa nãy chẳng phải đòi giết chết ta mà”? Giọng Lâm Lôi hạ thấp xuống, ánh mắt sắc lạnh khiến ai nhìn phải sởn gáy.
“Lão đại! Sức uy hiếu của lửa đen Ô Sâm Nặc dữ lắm. E chưa thể phá được thế phòng ngự của hắn ta đâu”. Bối Bối truyền tin vào hải não Lâm Lôi.
“Ta biết rồi. Tuyệt chiêu của Ô Sâm Nặc chưa tung ra đâu” Lâm Lôi nói nhỏ và rất cảnh giác.
Ô Sâm Nặc lật bàn tay, trên tay xuất hiện một lưỡi đao dài sắc nhọn và lại mảnh. Ô Sâm Nặc lạnh lùng nhìn Lâm Lôi và Bố Bối một người một thú: “Vừa nãy là chỉ để tìm hiểu xem thực lực các ngươi thế nào thôi. Quả thực... Bọn ngươi đâu đủ tư cách để nếm con đao của ta”! Lâm Lôi, Bối Bối một người một thú cùng Ô Sâm Nặc đứng nhìn nhau giữa cao không.
Bên dưới, dân chúng quân thành đang đứng nhìn lên quan sát trận chiến chưa bao giờ thấy kể từ khi thành trì này được xây cất.
“Lên”! Giọng của Lâm Lôi vang vào đầu Bối Bối. Lâm Lôi và Bối Bối một người một thú xoáy vòng quanh Ô Sâm Nặc, thanh kiếm ngọc đen trên tay Lâm Lôi lấp loáng, chém về phái Ô Sâm Nặc.
Nhìn Thấy Bối Bối và Lâm Lôi áp sát, Ô Sâm Nặc đoán ra được ý định đối thủ: “Tốc độ con thú này còn nhanh hơn cả mình. Lâm Lôi này, tốc độ e sẽ chậm hơn mình một bậc. Tin tình báo có sai không”?
Bỗng chốc chỉ thấy thân mình Lâm Lôi lượn bay, tốc độ nhìn ra cực chậm rồi lại cực nhanh. Quỷ kế khác lạ.
Với sự tăng thêm trình độ của phép nguyên tố gió, thể hiện sự tiến bộ vuowtj trội của Laâ Lôi. Bối Bối lao nhanh về phía trước mặt của Ô Sâm Nặc. Ô Sâm Nặc vẫn không hề động đậy. Nhân một móng vuốt của Bối Bối đưa tới, bỗng nhiên thanh đao dài trên tay Ô Sâm Nặc loé sáng, chặn móng vuốt của Bối Bối.
“Choang”.
Tiếng kim khí va nhau. Ô Sâm Nặc bị sức đàn hồi bật xa ra sau tới trăm mét. Liền đó, Bối Bối ở giữa lưng chừng trời không hề động đậy.
“Bối Bối”! Lâm Lôi cảm thấy không hay rồi.
“Lão đại! Cẩn thận đấy. Lười đao dài của hắn công kích hỗn hợp cả linh hồn đấy”! Bối Bối nhắc nhở: “Vừa nãy, đầu óc đệ có phần choáng váng”.
Lâm Lôi có phần căng thẳng. Công kích linh hồn ư?Nhưng theo như quan sát của Lâm Lôi thì Ô Sâm Nặc là chiến sĩ Thánh Vực, sức mạnh tinh thần có lẽ không mấy mạnh giống như với Ao-li-duy-a tuy công kích tinh thần thì Ao-li-duy-a cũng chỉ có trình độ Ma pháp sư cấp bảy thôi. Triển khai chiêu tấn công linh hồn. Với người vững vàng tinh thần thì uy lực không lớn.
“Sứuc mạnh tinh thần của ta đạt đến cấp chín, sức trụ vững hẳn là được”. Lâm Lôi bất chấp tất cả, lại lần nữa tay cầm kiếm nặng ngọc đen tấn công. Bối Bối lắc lắc cái đầu, vòng thấp xuống, đâm vào Ô Sâm Nặc.
Ô Sâm Nặc hơi rùng mình, đón đầu Lâm Lôi.
“Vù vù”... Lưỡi kiếm ngọc đen trên tay Lâm Lôi vù vù, bổ từ trên cao xuống Ô Sâm Nặc, còn cây đao dài mảnh của Ô Sâm Nặc cũng ngỡ như đâm vào không gian mạnh mẽ bổ vào thanh kiếm ngọc đén.
Hai thanh kiếm ngọc đen và đao dài mảnh va vào nhau chát chúa. Toàn thân Lâm Lôi cũng bị đàn đồi bật lùi phía sau, đầu óc đau đớn.
“Ù”. Sự chấn rung mạnh mẽ lan từ thanh đao dài mảnh vào thân mình Ô Sâm Nặc, xuyên qua vòng lửa địa ngục cháy bên ngoài thân mình Ô Sâm Nặc thâm nhập vào thân thểư Ô Sâm Nặc. Sự rung động quá sức, đau nhói lục phủ ngũ tạng Ô Sâm Nặc.
“Ù”. Một dòng máu tươi ộc ra từ miệng Ô Sâm Nặc.
Ô Sâm Nặc giữ vị trí đứng nhìn Lâm Lôi, không ngờ là chỉ đòn đâu thôi mà đã bị thương rồi.
“Nếu như lặp lại lần nữa e không tài nào chịu đựng được. Đòn công kích của Lâm Lôi sao mà dữ dằn quá thể. Ta không thể phòng ngự được nữa rồi”. Ô Sâm Nặc đã cảm nhận ra điều đó: “Không ngờ nổi, đối phó với Lâm Lôi, đã phải buộc ta sử dụng tuyệt chiêu sau cùng rồi”.
Lúc này, đầu óc của Laâ Lôi có phần dễ chịu hơn.
“Thật đáng sợ chiêu tấn công linh hồn”. Tự đáy lòng, Lâm Lôi cảm nhận: “Không chỉ công kích linh hồn mà còn làm loạn cảm giác”.
“Chết này”... Bối Bối lúc này xông mạnh mẽ tới trước mặt Ô Sâm Nặc, miệng với hàm răng sắc nhọn cắn. Nhưng Bối Bối lao vào luồn tới thân thể Ô Sâm Nặc mà “Ô Sâm Nặc” vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
“Biến thành hai rồi”.
Laâ Lôi kinh hoàng nhìn thấy màn đó, như thế là giữa không gian đã có hai Ô Sâm Nặc, mà không phải là ảo ảnh nữa. Là người thật. Phân thân! Lâm Lôi không còn dám tin.
Hai Ô Sâm Nặc cùng lúc rùng mình, lại biến ra thành bốn Ô Sâm Nặc. Điều này hoàn toàn khác với Ao-li-duy-a dùng tốc độ vận động thành ảo ảnh. Mỗi một Ô Sâm Nặc đều là một người thật. Linh hồn của Lâm Lôi cũng phát hiện ra được bốn Ô Sâm Nặc, có Ô Sâm Nặc hít thở.
“Đây là thế nào”? Lâm Lôi không dám tin nữa.
Bốn Ô Sâm Nặc đứng giữa không gian, nhìn Lâm Lôi lạnh lùng. Bốn Ô Sâm Nặc nói cùng một câu: “Lâm Lôi. Ngươi quả còn có thực lực buộc ta phải sử dụng tới chiêu này. Ban nãy ngươi cũng đã nhìn thấy rồi. Ngươi công kích, ta cảm nhận thân thể chỉ là ảo. Nhưng ta công kích ngươi, ngươi sẽ phát hiện ra... Thân thể ta là thật. Tức cũng là nói, ta có thể công kích đúng ngươi còn ngươi khó lòng công kích được ta. Ngươi chết là chắc.
Bốn Ô Sâm Nặc cùng lúc tấn công Lâm Lôi.
“Chết”! Lâm Lôi nhanh chóng lao vào một Ô Sâm Nặc, nhưng kiếm ngọc đen của Lâm Lôi lại nhằm vào Ô Sâm Nặc khác.
Mặt đất chao đảo, cường độ chấn rung 150 ric-te.
Nhưng, kiếmn ngọc đen của Laâ Lôi đâm vào một Ô Sâm Nặc không chút cảm nhận. Còn Ô Sâm Nặc này đột nhiên đam đao vào Lâm Lôi, Lâm Lôi vội vàng đưâ kiếm ngọc đen đón đỡ.
“Ầm”.
Lâm Lôi bị đánh bay đi, đầu lại choáng lên.
“Làm sao thế được! Làm sao lại có khả năng biến đổi thế này”? Lâm Lôi không còn tin nữa, giống như đối mặt với Phán Ân và Đức Tư Lê cũng không có vẻ tuyệt vọng. Bản thân không dám công kích đối thủ, còn đối thủ thì có thể công kích Lâm Lôi? Rốt cuộc là thế nào?
“Ô Sâm Nặc! Chớ có bịp người”!
Giọng Bối Bối vang lên. Lâm Lôi quay đầu nhìn Bối Bối. Mắt nhỏ của Bối Bối nhìn gim vào Ô Sâm Nặc: “Người khác công kích không trúng ngươi. Nếu có cùng lúc bốn người công kích vào bốn mình ngươi thì nhà ngươi có công kích nổi không”? Bối Bối có năng lực về mặt này.
Bốn Ô Sâm Nặc tay giữ đao dài.
“E là ngươi hiểu được chiêu này” Ô Sâm Nặc cười lạnh lùng.
“Đương nhiên là ta hiểu. Chớ có quên, ta là Ma thú đêm tối”. Nói rồi Bối Bối loáng cái đã lại thành hai Bối Bối. Hai Bối Bối đứng trên không gian. Ô Sâm Nặc nhìn thấy chiêu này cũng rợn gáy lên. Lâm Lôi cũng ngại lắm.
Bên dưới, năm huynh đệ Ba Khắc nhìn thấy rõ diễn biến trên không.
“Sao lại thế kia”? Hắc Sa hỏi Cái Từ.
Cái Từ vội vàng lắc đầu: “Trận này chúng ta không thể nhúng tay được. Nhìn thôi”.
Lúc này Lâm Lôi cũng bay đến phía hai Bối Bối. Bối Bối nói với Lâm Lôi: “Lão đại. Công kích đen tối có một kỹ năng cơ bản, đó là thuật tiềm hành. Khi mà thuật tiềm hành đạt đến mức độ cao thì sẽ tu luyện được thành ‘Thuật hoá ảnh’. Thuật hoá ảnh tức là đem thân thể mình tiềm ẩn vào trong hình. Đương nhiên, trên cả thuật hoá ảnh còn có một cấp bậc cao hơn nữa, đó là, thuật hoá ảnh phân thân, như thế cần đạt đến tài năng Thánh Vực mới tu luyện được.”.
“Nhưng về mặt hoá ảnh phân thân mà Ô Sâm Nặc áp dụng, lưọi hại hơn đệ nhiều”. Bối Bối nói.
Ô Sâm Nặc chau mày: “Đây gọi là ‘Thuật hoá ảnh phân thân’ ư”?
“Ngươi không biết”? Bối Bối nhìn Ô Sâm Nặc
Ô Sâm Nặc trầm ngâm. Trên thực tế, phép phân thân này, khi Ô Sâm Nặc tu luyện phép nguyên tố hắc ám, dựa theo nguyên lý ‘thuật hoá ảnh’ rồi dần dần hiểu biết thêm. Còn như tên gọi, Ô Sâm Nặc chỉ tuỳ tiện gọi ‘Thuật phân thân’ mà thôi.
Bàn về Thuật hoá ảnh phân thân. Thuật hoá ảnh phaâ thân cấp một, tức trên cơ sở một ảnh, hình thành thêm một ảnh, còn bản thân thì tuỳ ý thay đổi vị trí trong hai ảnh đó.
Thuật hoá ảnh phân thân cấp hai, tức đen hai ảnh hoá thành bốn ảnh. Đến lúc đó,, bản thân mình có thể tuỳ ý đặt vào một trong bốn ảnh đó. Ô Sâm Nặc đã tu luyện đạt đến trình độ cấp hai.
Vừa nãy, Lâm Lôi công kích một ảnh, bản thân Ô Sâm Nặc đã chuyển sang một ảnh khác, đoạn khi công kích Lâm Lôi thì lại chuyển về ảnh trước.
Chiêu này rất lợi hại. Nhưng trong “Thần chi lĩnh vực” của cao thủ cấp Thần không hề có sức bật phản kháng.
“Bối Bối. Ngươi học được từ khi nào vậy”? Lâm Lôi truyền linh hồn hỏi.
“Ma thú đen tối vốn trời phú cho Ma pháp và khả năng công kích đó. Đệ sau khi đạt đến Thánh Vực thì mới triển khai chiêu ‘Thuật hoá ảnh phân thân’ này. Đáng tiếc là chưa đạt đến mức lợi hại như Ô Sâm Nặc thôi”. Bối Bối kể. Ma thú trời phú cho có những kỹ năng đặc biệt, càng Ma thú dữ dằn càng lợi hại.
Lâm Lôi than thầm.
“Biết thế nào chưa? Nhà ngươi phải chết”! Bốn Ô Sâm Nặc cùng hoạt động. Mục tiêu...
Lâm Lôi! Bốn Ô Sâm Nặc cùng lúc xông vào. Lâm Lôi vội bay lùi. Một đánh bố. Thânh mình thật của Ô Sâm Nặc nhất định là ở trong ba mình.
Cứng chọi cứng. Nó ắt thua.
“Vèo”. Lâm Lôi lùi sau. Hai Bối Bối xông mạnh vào hai ảnh Ô Sâm Nặc. Tốc độ của hai Bối Bối thay đổi nhanh chóng. Chỉ thấy hai Bối Bối xông vào công kích hỗn loạn giưũa bốn Ô Sâm Nặc. Bốn ảnh Ô Sâm Nặc có thể tuỳ chọn, ẩn nấp trong hình ảnh nào dễ dàng hơn Bối Bối.
“Ầm”! Hai Bối Bối đều bật lùi lại.
“Bối Bối! Nhanh lùi về phía sau này. Đợi lúc ngươi nghe lệnh ta thực hiện”. Lúc này thấy Lâm Lôi đang đứng trên một đường phố của quận thành Xã Lý, nhìn lên Ô Sâm Nặc trên không trung, lặng lẽ đợi Ô Nặc đến.
Lòng Bối Bối có chút nghi ngờ, nhưng vẫn phải bay nhanh đến Lâm Lôi.
“Lão đại! Phải làm gì”? Bối Bối nghi ngờ hỏi.
Nhưng khi Bối Bối nghe được thanh âm linh hồn Lâm Lôi trả lời, mắt sáng ngời lên, bay nhanh đến trên vai Lâm Lôi. Lâm Lôi và Bối Bối đứng trên mặt đất chờ cho Ô Sâm Nặc đến, tỏ ra không có gì sợ hãi.
“Ồ! Đang chơi trò gì thế”?
Nhìn thấy Lâm Lôi đầy tự tin, Ô Sâm Nặc hoài nghi, nhưng Ô Sâm Nặc đã dùng linh hồn để dò xem. Bên cạnh Lâm Lôi, Bối Bối không có ai cả, cũng chẳng có vật cản ngăn nào, cái bẫy nào. Hơn thế nữa, Ô Sâm Nặc nghĩ mình đã đạt đến cao thủ siêu hạng rồi, lại có tuyệt chiêu hoá thân thì sợ gì bẫy nữa.
“Hừm”! Ô Sâm Nặc hừm lên lạnh lùng, không chút do dự, bốn Ô Sâm Nặc cùng lúc bay xuống nhằm vào Lâm Lôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.