Bàn Luận Làm Sao Cùng Đối Tượng 419 Chia Tay Hòa Bình
Chương 13: “Áu!!!.”
Kỳ Thập Nhị
07/04/2021
Sau khi nghiến răng nghiến lợi từ chối, tôi liền tính nói lời bái bai với hắn ta.
Mặc dù là Yến Thâm đưa tôi về nhà, nhưng mà tâm tình để cảm ơn của tôi lúc này một chút cũng không có, thậm chí còn muốn lột cả cái áo sơ mi hắn đang mặc kia, cho hắn đứng trước xe làm người mẫu khỏa thân hứng gió lạnh cả đêm.
Ai ngờ chân vừa mới chạm đất, phía ghế lái bên kia cũng truyền tới tiếng sập cửa cái rầm.
Tôi nghiêng đầu liếc nhìn, người này đã vòng qua cốp sau, xách hai cái túi đi siêu thị ra.
Tôi nghi hoặc: “Không phải anh ăn cơm nhà tôi một bữa xong còn định thanh toán cả tiền thức ăn đấy chứ.”
Yến Thâm tiến lên phía trước mấy bước, cùng tôi sóng vai: “Đi thôi.”
Đi?
Đi nơi nào?
Tôi đứng ở trong thang máy, nhìn người bên cạnh mình mà rơi vào trầm tư.
Khi con số trong thang máy dần dần tăng lên, tôi cứ nhìn trân trân vào cánh cửa thang máy đã được bác gái dọn vệ sinh lau đến bóng loáng, vô vọng hỏi: “Anh mua thức ăn là để tới nhà tôi nấu cơm?”
Hắn đáp: “Sáng nay xem tủ lạnh của em, thấy bên trong không còn gì.”
Hóa ra thật sự là tới trả thức ăn đó nha.
Tôi cảm động: “Ông chủ Yến, anh thật tốt.”
122.
Tôi đã tự nghĩ hắn quá thân sĩ* rồi.
*Cách gọingười có học thức thuộc tầng lớp trên trong xã hội cũ
Hắn tuyệt đối không phải là tới để bồi đắp cho tủ lạnh nhà tôi.
Hắn chính là tới để ăn chùa.
Nhưng mà nghĩ lại nguyên liệu không có tốn tiền của mình, tôi vẫn làm một bữa tối cho hai người.
Thật ra thì những ngày tôi phải làm việc đến cơm cũng lười nấu, thường là đều gọi đồ ăn ngoài giải quyết bữa cho xong chuyện.
Ban ngày đi làm rất là mệt mỏi, buổi tối dĩ nhiên phải chơi game cho thật sảng khoái rồi.
Sau khi cơm nước xong xuôi Yến Thâm tự giác đi rửa chén, tôi còn đặc biệt dặn dò hắn nhớ phải mang cả hai bát mì buổi sáng ra rửa cùng.
Sau đó tôi vùi mình trên ghế sô pha, bắt đầu chơi game.
Một lát sau, một đĩa cam đã cắt nhẹ nhàng đặt trên bàn trà nhỏ trước mặt.
Yến Thâm thấy tôi không dừng được tay: “Há miệng.”
Tôi mở miệng theo quán tính.
Một miếng thịt cam được nhét vào trong miệng, tôi nhai nhai chóp chép, ngon quá xá.
Thế là chưa đợi hắn lại tới gần, tôi liền chủ động há miệng: “A____”
123.
Cả một đĩa cam rất nhanh đã sạch bóng, toàn bộ vào bụng tôi.
Yến Thâm ngồi ở bên cạnh, xem tivi phát tin tức, quan tâm quốc gia đại sự.
Tôi quan tâm mình là đủ rồi, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ trong game.
Cho đến khi tin dự báo thời tiết kết thúc, hắn mới đánh vỡ yên lặng giữa hai người: “Cái máy chơi điện tử này có ổn không?”
Tôi lơ đãng: “Anh cũng hứng thú với chơi game à?”
Yến Thâm không phủ định.
Tôi lải nhải: “Công ty này năm mới sắp bán bản giới hạn, tôi định đến lúc ấy tự mua một cái cho mình làm quà. Chức năng không có thêm bao nhiêu, giá cả ngược lại lại tăng gấp đôi, còn phải lo giành không được, vừa nghĩ tới lại đau đầu.”
Trên đầu bỗng nhiên đặt một bàn tay, Yên Thâm xoa xoa tóc tôi: “Em chơi đi, tôi đi tắm.”
Mí mắt tôi chớp cũng không thèm chớp: “Ò, anh đi đi.”
…
Không đúng.
Hắn tắm cái rắm ấy.
Tôi tạm ngừng trò chơi, thở hổn hà hổn hển xông vào phòng tắm, liền gặp phải quang cảnh sét đánh ngang trời.
Tôi kinh ngạc: “Sao anh lại không mặc quần lót hả!?”
Yến Thâm đứng dưới vòi hoa sen, giơ tay vuốt nước trên mặt một cái: “Tại sao phải mặc?”
Tốt, có đạo lý.
Tầm mắt tôi không bị khống chế theo xương quai xanh của hắn đi một đường xuống dưới, đến bụng vẫn không dừng lại được.
Tôi nuốt nước miếng một cái, sập cửa cái rầm: “Quấy rầy rồi.”
124.
Tôi ngồi trở lại ghế sa lông, thần sắc trống rỗng.
Điện thoại di động vang lên ‘brừ’, tôi ngây ngốc nhặt điện thoại lên, mở giao diện wechat.
Người nhắn tin tới chính là bạn cấp hai của tôi, nam, vừa gầy lại nhỏ, cho nên mọi người đều gọi gã là Khỉ Ốm.
Tôi không phải là người thích tám chuyện, nhưng Khỉ Ốm thì phải, mấy cái tin tức mà Đồ Trần cấp hai yêu sớm cấp ba cặn bã với ai rồi sau khi ra nước ngoài được gái Tây theo đuổi như thế nào toàn bộ đều là gã nói tôi biết.
Lần này hắn vừa tới liền gửi cho tôi một tấm hình, phía dưới còn kèm một hàng chữ.
– Khỉ Ốm: [ hình ảnh ]
– Khỉ Ốm: Tinh ơi, cậu xem người này có phải Đồ Trần đấy không?
Tôi còn chưa có nhấn vào tấm hình kia, đã cảm thấy bóng dáng mơ hồ trong hình tám phần chính là Đồ Trần rồi.
Tôi nhận ra bộ quần áo này của Đồ Trần, chính tôi mua cho y, là quà Tết, phí vận chuyển đắt cắt cổ.
Đồ Trần ở trong hình nghiêng mặt, giống như đang dạo chợ đêm, tay phải cầm một cốc lẩu xiên que*.
Mà đứng bên cạnh y là một nam sinh không thấp, tay đang khoác lên cánh tay y.
Tôi chuyển trở về khung chat, trả lời Khỉ Ốm một cách chắc chắn: Khẳng định là cậu ấy!
125.
– Khỉ Ốm: Tôi đã nói không cố nhìn lầm mà, y về nước khi nào vậy?
– Tôi: Thứ sáu tuần trước.
– Khỉ ốm: Y đây là mang theo pháo hữu cùng trở về?
– Tôi: A?
Pháo hữu? Pháo hữu cái mô? Đồ Trần với pháo hữu y không phải đã tan vỡ rồi sao?
Tôi trợn tròn mắt, trong đầu nhủ không phải chứ.
Pháo hữu của Đồ Trần, chẳng có nhẽ chính là cậu trai trong hình này?
Trong đầu tôi toàn là đệt đệt đệt, lại vội vàng ấn vào bức ảnh quan sát tỉ mỉ.
Áo khoác của tiểu pháo hữu này cũng thật là quen mắt đó nha!
Đây không phải là cái cậu Cảnh Bác Minh trong triển lãm nghệ thuật hôm qua đấy sao!
– Khỉ Ốm: Cậu là anh em tốt với y, không phải ngay cả chuyện này cũng không biết chứ?
– Cậu nhóc này chính là trong lúc y ra nước ngoài quen được, là du học sinh, coi như là học đệ của chúng ta đi.
– Khỉ Ốm: Ha ha ha nói thật, tôi cảm thấy dáng dấp cậu ta và cậu có chút giống nhau đó.
126.
Tôi tựa như bị sét đánh.
Tôi ôm điện thoại di động rúc trong sô pha, trong trò chơi điện tử vẫn vang lên tiếng nhạc đinh đinh đang đang.
Tôi vô tri vô giác mở ô chat với Đồ Trần, nghĩ tới nghĩ lui muốn gửi một tin nhắn.
– Tôi: A Trần, cậu cũng là
Cái tay của tôi run là sự thật.
Một câu còn chưa có đánh xong, đã run tay gửi quách đi rồi.
Không đợi tôi thu hồi rồi nhắn lại, Đồ Trần đã trả lời.
Lại là chỉ có một chữ: Ừ*
Tôi tức giận, cậu thêm chữ khẩu bên cạnh thì sẽ chết à.
* Như đã giải thích, ĐT chỉ nhắn chữ Ừ như này 恩 thiếu bộ khẩu 口,chuẩn phải là chữ này 嗯
Tôi tức đến mức quăng điện thoại qua một bên.
Nếu đều là gay, vậy khi ấy y dựa vào cái gì lại có cái thái độ kia.
Làm tôi còn tưởng rằng y kỳ thị đồng tính, ai mà ngờ y chính là đồng tính chứ.
Hứ.
127.
Lúc Yến Thâm quấn khăn tắm đi ra, nhìn thấy chính là hình ảnh tôi mang bộ mang thâm cừu đại hận đi đánh BOSS.
Hắn lau tóc: “Đang kẹt ải?”
Tôi cáu kỉnh: “Liên quan gì đến anh.”
Hắn cười nhẹ một tiếng, giống như là đang cười nhạo cái tính cáu kỉnh đột nhiên tới của tôi.
Tôi càng giận, ném máy trò chơi một cái: “Cười cái rắm, đến phòng ngủ, tôi muốn thượng anh.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, tôi liền rụt cổ một cái.
Yến Thâm nhướng nhướng mi, nhướng làm tôi trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Tôi lề mề xỏ dép: “Phòng khách với phòng ngủ chính anh muốn ngủ nơi nào? Tôi đi dọn___”
Một bàn tay ôm lấy cổ tay tôi, mang chút độ ấm cùng hơi ẩm ướt, thấm vào làn da tôi.
Chỉ một cái chớp mắt như thế, nơi được hắn chạm vào hơi tê dại.
Hắn thuận thế chặn eo tôi kéo lên trên đùi, không đợi tôi bắt đầu giãy giụa, hắn nghiêng người kèm theo hương sữa tắm xông lên: “Muốn ngủ ở chỗ em.”
Mà tôi vẫn trả lời như trước: “Anh nghĩ cái peach.”
128.
Nước đọng còn chưa bốc hơi trên người Yến Thâm thấm lên quần áo tôi, tôi mất kiên nhẫn động một cái: “Cái thời tiết này không mặc quần áo còn ra ngoài nhảy nhót, anh cho rằng thể lực của anh tốt lắm hả?”
Yến Thâm không buông tay, như nũng nịu mà dụi dụi cằm vào cổ tôi quấy rầy: “Tinh Tinh, người em thật là thơm.”
Tôi giật giật khóe miệng: “Đó là mùi trên người anh, sữa tắm vị hoa anh đào, dễ ngửi không?”
Hắn gật đầu một cái.
Tôi rút tay đẩy hắn ra: “Dễ ngửi thì tôi sẽ tặng anh một chai, đúng lúc khi ấy mua một tặng một.”
Tôi rút tay đẩy hắn ra, khăn tắm đương quấn ngang hông hắn lỏng ra một chút, lộ ra đại gia hỏa khí thế bừng bừng.
Phi lễ chớ nhìn.
Tôi xoẹt một phát quay đầu, không dám nhìn thẳng.
Không phải chứ, tôi đã nhìn thấy qua biết bao đàn ông khỏa thân rồi, tại sao ở chỗ này lại thấy kinh hãi cơ chứ?
Đây không giống tôi, tôi sẽ không kinh sợ.
Một tôi chân chính, hẳn là nên dám khiêu chiến trực diện.
Tôi nghĩ thông suốt, tôi xoay người chống tay lên sô pha, kéo Yến Thâm giam lại trong lãnh địa.
Tôi từ trên cao nhìn xuống hắn, một tay hung tợn mà nâng lên.
Yết hầu của Yến Thâm giật giật, hai tay nắm ngang hông tôi khao khát đòi hôn.
Tôi qua qua lấy lệ mổ hắn một cái: “Tôi giúp anh, xong chuyện anh phải nhanh chóng lăn đi ngủ cho tôi, nghe rõ chưa?”
Yến Thâm trầm giọng đáp ứng: “Ừ.”
129.
Lòng bàn tay tôi dần dần ướt át, tất cả đều do đồ vật của Yến Thâm bắn ra.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn khóa chặt trên mặt tôi, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Tôi không nhịn được liếm liếm khóe miệng hắn ta, ghé vào lỗ tai hắn trêu đùa: “Ông chủ Yến, dáng vẻ này của anh thật gợi cảm, tôi nhìn cũng cảm thấy hưng phấn.”
Hắn nghe được âm thanh tôi, một tay cởi khóa quần tôi.
Tôi cười xoa xoa hắn, cơn sóng tình nhịn đã lâu vừa thả ra liền không thu lại được: “Công phu tay của tôi không tệ chứ?”
Yến Thâm hô hấp rối loạn: “Ừ.”
Tôi một phát quăng quần: “Hôm nay tôi sẽ dạy cho anh một khóa thật là chu đáo.”
130.
Tôi thừa nhận tôi có tâm tư riêng, tôi có thể thừa dịp hắn thất thần mà làm hắn.
Để báo thù phá thân của mình.
Nhìn thấy bộ dáng hô hấp rối loạn của Yến Thâm, tôi thầm cười khà khà trong lòng.
Chú dê nhỏ à, chờ anh mệt mỏi, liền đến phiên của ba ba rồi.
Bàn tính trong lòng tôi kêu lên lạch cà lạch cạch, chưa kịp nói xong, Yến Thâm đột nhiên vén áo sơ mi tôi lên.
Vừa nghĩ đến cả ngày phải leo lên leo xuống, tôi không nhịn được nắm tóc hắn, kéo đầu hắn ra ngoài: “Đừng cắn, tôi chưa tắm.”
Thấy tôi kháng cự, hắn cũng không tiếp tục nếm thử nữa, chỉ là đổi một tư thế khác sáp tới hôn tôi, cái tay thuận theo eo tôi mò ra phía sau.
Chân mày tôi cau lại, cảm giác tựa hồ có chút không đúng lắm: “Anh đang làm gì vậy?”
Tôi cảm nhận được đầu ngón tay hắn đang lần lần mò mò phía sau tôi, vội vàng giãy ra khỏi miệng hắn, chửi ầm lên.
“Mẹ nhà anh, Yến… Áuu!!!”
Thật là con mẹ nó đau nha!
Tôi điên tiết lên, nhấc chân định đá văng hắn.
Yến Thâm lại buông lỏng tay phải, đè cả người tôi vè phía trước: “Tinh Tinh…”
Tinh mẹ anh! Tôi đau đến muốn nhũn ra đây rồi!
Tôi hít ngược một ngụm khí lạnh: “Anh có thể… Shhhh___nhẹ một chút?!”
Hắn chẳng những không nhẹ, còn cố tình làm loạn lên.
Tôi oán hận đẩy hắn: “Cút cút cút, thả tôi đi tắm đã!”
Tình thế bất lợi, tôi phải chạy trước!
※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Yến Thâm: Rượu vào lời ra, lần trước bạn trai chê tôi dùng sức ít, sau này tôi sẽ cố gắng
Cố Thiên Tinh: Ba Ba, con thực sự biết sai rồi
Mặc dù là Yến Thâm đưa tôi về nhà, nhưng mà tâm tình để cảm ơn của tôi lúc này một chút cũng không có, thậm chí còn muốn lột cả cái áo sơ mi hắn đang mặc kia, cho hắn đứng trước xe làm người mẫu khỏa thân hứng gió lạnh cả đêm.
Ai ngờ chân vừa mới chạm đất, phía ghế lái bên kia cũng truyền tới tiếng sập cửa cái rầm.
Tôi nghiêng đầu liếc nhìn, người này đã vòng qua cốp sau, xách hai cái túi đi siêu thị ra.
Tôi nghi hoặc: “Không phải anh ăn cơm nhà tôi một bữa xong còn định thanh toán cả tiền thức ăn đấy chứ.”
Yến Thâm tiến lên phía trước mấy bước, cùng tôi sóng vai: “Đi thôi.”
Đi?
Đi nơi nào?
Tôi đứng ở trong thang máy, nhìn người bên cạnh mình mà rơi vào trầm tư.
Khi con số trong thang máy dần dần tăng lên, tôi cứ nhìn trân trân vào cánh cửa thang máy đã được bác gái dọn vệ sinh lau đến bóng loáng, vô vọng hỏi: “Anh mua thức ăn là để tới nhà tôi nấu cơm?”
Hắn đáp: “Sáng nay xem tủ lạnh của em, thấy bên trong không còn gì.”
Hóa ra thật sự là tới trả thức ăn đó nha.
Tôi cảm động: “Ông chủ Yến, anh thật tốt.”
122.
Tôi đã tự nghĩ hắn quá thân sĩ* rồi.
*Cách gọingười có học thức thuộc tầng lớp trên trong xã hội cũ
Hắn tuyệt đối không phải là tới để bồi đắp cho tủ lạnh nhà tôi.
Hắn chính là tới để ăn chùa.
Nhưng mà nghĩ lại nguyên liệu không có tốn tiền của mình, tôi vẫn làm một bữa tối cho hai người.
Thật ra thì những ngày tôi phải làm việc đến cơm cũng lười nấu, thường là đều gọi đồ ăn ngoài giải quyết bữa cho xong chuyện.
Ban ngày đi làm rất là mệt mỏi, buổi tối dĩ nhiên phải chơi game cho thật sảng khoái rồi.
Sau khi cơm nước xong xuôi Yến Thâm tự giác đi rửa chén, tôi còn đặc biệt dặn dò hắn nhớ phải mang cả hai bát mì buổi sáng ra rửa cùng.
Sau đó tôi vùi mình trên ghế sô pha, bắt đầu chơi game.
Một lát sau, một đĩa cam đã cắt nhẹ nhàng đặt trên bàn trà nhỏ trước mặt.
Yến Thâm thấy tôi không dừng được tay: “Há miệng.”
Tôi mở miệng theo quán tính.
Một miếng thịt cam được nhét vào trong miệng, tôi nhai nhai chóp chép, ngon quá xá.
Thế là chưa đợi hắn lại tới gần, tôi liền chủ động há miệng: “A____”
123.
Cả một đĩa cam rất nhanh đã sạch bóng, toàn bộ vào bụng tôi.
Yến Thâm ngồi ở bên cạnh, xem tivi phát tin tức, quan tâm quốc gia đại sự.
Tôi quan tâm mình là đủ rồi, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ trong game.
Cho đến khi tin dự báo thời tiết kết thúc, hắn mới đánh vỡ yên lặng giữa hai người: “Cái máy chơi điện tử này có ổn không?”
Tôi lơ đãng: “Anh cũng hứng thú với chơi game à?”
Yến Thâm không phủ định.
Tôi lải nhải: “Công ty này năm mới sắp bán bản giới hạn, tôi định đến lúc ấy tự mua một cái cho mình làm quà. Chức năng không có thêm bao nhiêu, giá cả ngược lại lại tăng gấp đôi, còn phải lo giành không được, vừa nghĩ tới lại đau đầu.”
Trên đầu bỗng nhiên đặt một bàn tay, Yên Thâm xoa xoa tóc tôi: “Em chơi đi, tôi đi tắm.”
Mí mắt tôi chớp cũng không thèm chớp: “Ò, anh đi đi.”
…
Không đúng.
Hắn tắm cái rắm ấy.
Tôi tạm ngừng trò chơi, thở hổn hà hổn hển xông vào phòng tắm, liền gặp phải quang cảnh sét đánh ngang trời.
Tôi kinh ngạc: “Sao anh lại không mặc quần lót hả!?”
Yến Thâm đứng dưới vòi hoa sen, giơ tay vuốt nước trên mặt một cái: “Tại sao phải mặc?”
Tốt, có đạo lý.
Tầm mắt tôi không bị khống chế theo xương quai xanh của hắn đi một đường xuống dưới, đến bụng vẫn không dừng lại được.
Tôi nuốt nước miếng một cái, sập cửa cái rầm: “Quấy rầy rồi.”
124.
Tôi ngồi trở lại ghế sa lông, thần sắc trống rỗng.
Điện thoại di động vang lên ‘brừ’, tôi ngây ngốc nhặt điện thoại lên, mở giao diện wechat.
Người nhắn tin tới chính là bạn cấp hai của tôi, nam, vừa gầy lại nhỏ, cho nên mọi người đều gọi gã là Khỉ Ốm.
Tôi không phải là người thích tám chuyện, nhưng Khỉ Ốm thì phải, mấy cái tin tức mà Đồ Trần cấp hai yêu sớm cấp ba cặn bã với ai rồi sau khi ra nước ngoài được gái Tây theo đuổi như thế nào toàn bộ đều là gã nói tôi biết.
Lần này hắn vừa tới liền gửi cho tôi một tấm hình, phía dưới còn kèm một hàng chữ.
– Khỉ Ốm: [ hình ảnh ]
– Khỉ Ốm: Tinh ơi, cậu xem người này có phải Đồ Trần đấy không?
Tôi còn chưa có nhấn vào tấm hình kia, đã cảm thấy bóng dáng mơ hồ trong hình tám phần chính là Đồ Trần rồi.
Tôi nhận ra bộ quần áo này của Đồ Trần, chính tôi mua cho y, là quà Tết, phí vận chuyển đắt cắt cổ.
Đồ Trần ở trong hình nghiêng mặt, giống như đang dạo chợ đêm, tay phải cầm một cốc lẩu xiên que*.
Mà đứng bên cạnh y là một nam sinh không thấp, tay đang khoác lên cánh tay y.
Tôi chuyển trở về khung chat, trả lời Khỉ Ốm một cách chắc chắn: Khẳng định là cậu ấy!
125.
– Khỉ Ốm: Tôi đã nói không cố nhìn lầm mà, y về nước khi nào vậy?
– Tôi: Thứ sáu tuần trước.
– Khỉ ốm: Y đây là mang theo pháo hữu cùng trở về?
– Tôi: A?
Pháo hữu? Pháo hữu cái mô? Đồ Trần với pháo hữu y không phải đã tan vỡ rồi sao?
Tôi trợn tròn mắt, trong đầu nhủ không phải chứ.
Pháo hữu của Đồ Trần, chẳng có nhẽ chính là cậu trai trong hình này?
Trong đầu tôi toàn là đệt đệt đệt, lại vội vàng ấn vào bức ảnh quan sát tỉ mỉ.
Áo khoác của tiểu pháo hữu này cũng thật là quen mắt đó nha!
Đây không phải là cái cậu Cảnh Bác Minh trong triển lãm nghệ thuật hôm qua đấy sao!
– Khỉ Ốm: Cậu là anh em tốt với y, không phải ngay cả chuyện này cũng không biết chứ?
– Cậu nhóc này chính là trong lúc y ra nước ngoài quen được, là du học sinh, coi như là học đệ của chúng ta đi.
– Khỉ Ốm: Ha ha ha nói thật, tôi cảm thấy dáng dấp cậu ta và cậu có chút giống nhau đó.
126.
Tôi tựa như bị sét đánh.
Tôi ôm điện thoại di động rúc trong sô pha, trong trò chơi điện tử vẫn vang lên tiếng nhạc đinh đinh đang đang.
Tôi vô tri vô giác mở ô chat với Đồ Trần, nghĩ tới nghĩ lui muốn gửi một tin nhắn.
– Tôi: A Trần, cậu cũng là
Cái tay của tôi run là sự thật.
Một câu còn chưa có đánh xong, đã run tay gửi quách đi rồi.
Không đợi tôi thu hồi rồi nhắn lại, Đồ Trần đã trả lời.
Lại là chỉ có một chữ: Ừ*
Tôi tức giận, cậu thêm chữ khẩu bên cạnh thì sẽ chết à.
* Như đã giải thích, ĐT chỉ nhắn chữ Ừ như này 恩 thiếu bộ khẩu 口,chuẩn phải là chữ này 嗯
Tôi tức đến mức quăng điện thoại qua một bên.
Nếu đều là gay, vậy khi ấy y dựa vào cái gì lại có cái thái độ kia.
Làm tôi còn tưởng rằng y kỳ thị đồng tính, ai mà ngờ y chính là đồng tính chứ.
Hứ.
127.
Lúc Yến Thâm quấn khăn tắm đi ra, nhìn thấy chính là hình ảnh tôi mang bộ mang thâm cừu đại hận đi đánh BOSS.
Hắn lau tóc: “Đang kẹt ải?”
Tôi cáu kỉnh: “Liên quan gì đến anh.”
Hắn cười nhẹ một tiếng, giống như là đang cười nhạo cái tính cáu kỉnh đột nhiên tới của tôi.
Tôi càng giận, ném máy trò chơi một cái: “Cười cái rắm, đến phòng ngủ, tôi muốn thượng anh.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, tôi liền rụt cổ một cái.
Yến Thâm nhướng nhướng mi, nhướng làm tôi trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Tôi lề mề xỏ dép: “Phòng khách với phòng ngủ chính anh muốn ngủ nơi nào? Tôi đi dọn___”
Một bàn tay ôm lấy cổ tay tôi, mang chút độ ấm cùng hơi ẩm ướt, thấm vào làn da tôi.
Chỉ một cái chớp mắt như thế, nơi được hắn chạm vào hơi tê dại.
Hắn thuận thế chặn eo tôi kéo lên trên đùi, không đợi tôi bắt đầu giãy giụa, hắn nghiêng người kèm theo hương sữa tắm xông lên: “Muốn ngủ ở chỗ em.”
Mà tôi vẫn trả lời như trước: “Anh nghĩ cái peach.”
128.
Nước đọng còn chưa bốc hơi trên người Yến Thâm thấm lên quần áo tôi, tôi mất kiên nhẫn động một cái: “Cái thời tiết này không mặc quần áo còn ra ngoài nhảy nhót, anh cho rằng thể lực của anh tốt lắm hả?”
Yến Thâm không buông tay, như nũng nịu mà dụi dụi cằm vào cổ tôi quấy rầy: “Tinh Tinh, người em thật là thơm.”
Tôi giật giật khóe miệng: “Đó là mùi trên người anh, sữa tắm vị hoa anh đào, dễ ngửi không?”
Hắn gật đầu một cái.
Tôi rút tay đẩy hắn ra: “Dễ ngửi thì tôi sẽ tặng anh một chai, đúng lúc khi ấy mua một tặng một.”
Tôi rút tay đẩy hắn ra, khăn tắm đương quấn ngang hông hắn lỏng ra một chút, lộ ra đại gia hỏa khí thế bừng bừng.
Phi lễ chớ nhìn.
Tôi xoẹt một phát quay đầu, không dám nhìn thẳng.
Không phải chứ, tôi đã nhìn thấy qua biết bao đàn ông khỏa thân rồi, tại sao ở chỗ này lại thấy kinh hãi cơ chứ?
Đây không giống tôi, tôi sẽ không kinh sợ.
Một tôi chân chính, hẳn là nên dám khiêu chiến trực diện.
Tôi nghĩ thông suốt, tôi xoay người chống tay lên sô pha, kéo Yến Thâm giam lại trong lãnh địa.
Tôi từ trên cao nhìn xuống hắn, một tay hung tợn mà nâng lên.
Yết hầu của Yến Thâm giật giật, hai tay nắm ngang hông tôi khao khát đòi hôn.
Tôi qua qua lấy lệ mổ hắn một cái: “Tôi giúp anh, xong chuyện anh phải nhanh chóng lăn đi ngủ cho tôi, nghe rõ chưa?”
Yến Thâm trầm giọng đáp ứng: “Ừ.”
129.
Lòng bàn tay tôi dần dần ướt át, tất cả đều do đồ vật của Yến Thâm bắn ra.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn khóa chặt trên mặt tôi, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Tôi không nhịn được liếm liếm khóe miệng hắn ta, ghé vào lỗ tai hắn trêu đùa: “Ông chủ Yến, dáng vẻ này của anh thật gợi cảm, tôi nhìn cũng cảm thấy hưng phấn.”
Hắn nghe được âm thanh tôi, một tay cởi khóa quần tôi.
Tôi cười xoa xoa hắn, cơn sóng tình nhịn đã lâu vừa thả ra liền không thu lại được: “Công phu tay của tôi không tệ chứ?”
Yến Thâm hô hấp rối loạn: “Ừ.”
Tôi một phát quăng quần: “Hôm nay tôi sẽ dạy cho anh một khóa thật là chu đáo.”
130.
Tôi thừa nhận tôi có tâm tư riêng, tôi có thể thừa dịp hắn thất thần mà làm hắn.
Để báo thù phá thân của mình.
Nhìn thấy bộ dáng hô hấp rối loạn của Yến Thâm, tôi thầm cười khà khà trong lòng.
Chú dê nhỏ à, chờ anh mệt mỏi, liền đến phiên của ba ba rồi.
Bàn tính trong lòng tôi kêu lên lạch cà lạch cạch, chưa kịp nói xong, Yến Thâm đột nhiên vén áo sơ mi tôi lên.
Vừa nghĩ đến cả ngày phải leo lên leo xuống, tôi không nhịn được nắm tóc hắn, kéo đầu hắn ra ngoài: “Đừng cắn, tôi chưa tắm.”
Thấy tôi kháng cự, hắn cũng không tiếp tục nếm thử nữa, chỉ là đổi một tư thế khác sáp tới hôn tôi, cái tay thuận theo eo tôi mò ra phía sau.
Chân mày tôi cau lại, cảm giác tựa hồ có chút không đúng lắm: “Anh đang làm gì vậy?”
Tôi cảm nhận được đầu ngón tay hắn đang lần lần mò mò phía sau tôi, vội vàng giãy ra khỏi miệng hắn, chửi ầm lên.
“Mẹ nhà anh, Yến… Áuu!!!”
Thật là con mẹ nó đau nha!
Tôi điên tiết lên, nhấc chân định đá văng hắn.
Yến Thâm lại buông lỏng tay phải, đè cả người tôi vè phía trước: “Tinh Tinh…”
Tinh mẹ anh! Tôi đau đến muốn nhũn ra đây rồi!
Tôi hít ngược một ngụm khí lạnh: “Anh có thể… Shhhh___nhẹ một chút?!”
Hắn chẳng những không nhẹ, còn cố tình làm loạn lên.
Tôi oán hận đẩy hắn: “Cút cút cút, thả tôi đi tắm đã!”
Tình thế bất lợi, tôi phải chạy trước!
※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Yến Thâm: Rượu vào lời ra, lần trước bạn trai chê tôi dùng sức ít, sau này tôi sẽ cố gắng
Cố Thiên Tinh: Ba Ba, con thực sự biết sai rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.