Bàn Luận Làm Sao Cùng Đối Tượng 419 Chia Tay Hòa Bình
Chương 17: “Hắn chỉ có thể đưa tôi về nhà.”
Kỳ Thập Nhị
07/04/2021
161.
Mắt tôi cứ mở thao láo đến tận khi trời sáng.
Ngày cuối tuần tươi đẹp, tôi lại đeo hai cái vành mắt đen thùi lùi nhìn gương phát ngốc.
Tôi thích một người, người đó còn có bạn trai.
Tôi phiền muộn rửa mặt, ngậm bàn chải đánh răng đi ra khỏi phòng.
Nhìn người trong phòng bếp đang cầm sách nấu ăn lóng nga lóng ngóng làm điểm tâm, tôi thở dài.
Thôi vậy.
Nếu Yến Thâm đã muốn cùng tôi chơi, vậy tôi cũng chiều theo chơi với hắn một chút vậy.
Đợi đến khi hắn chán rồi muốn rời đi, lúc đó liền hảo tụ hảo tán.
Dù sao thì sau này tôi cũng không trông chờ cầm trái tim này yêu ai cả, hắn đã muốn, thì cho hắn đi vậy.
Chú ý tới tôi đang nhìn hắn, Yến Thâm hơi quay đầu.
Khuôn mặt vốn đang bình tĩnh của hắn thoáng chốc hiện ra nụ cười nhàn nhạt: “Đi phòng ngủ khoác áo khoác vào đi, hôm nay lạnh.”
Tôi nhấc chân đi về phía hắn, đem cả miệng đầy bọt kem đánh răng quệt hết lên mặt hắn.
Tôi vừa chạm vào liền tách ra, nhưng cánh tay hắn lại nhấc bổng tôi lên đèn lên cửa kính, mặc kệ bọt kem đánh răng bên ngoài hôn thêm một lần nữa.
Xong việc hắn còn bổ sung một câu: “Hôn chào buổi sáng.”
162.
Hôn chào buổi sáng cái rắm.
Hít một hơi thật sâu, lương tâm tôi bắt đầu bất an rồi đấy.
Tôi quay đầu chui về trước bồn rửa mặt.
Tại sao Yến Thâm có thể ở lại chỗ tôi không chút kiêng kị trong thời gian lâu như thế.
Bạn trai hắn đi du lịch nước ngoài hay là công tác dài ngày?
Tại sao trước giờ chưa từng thấy kiểm tra tên này bao giờ, cứ yên tâm về Yến Thâm như thế á?
Không sợ tự dưng có tên không biết xấu hổ giống như tôi xông ra, nửa đường cướp người đi mất sao?
Tôi điều chỉnh xong tâm trạng, tung tăng trở về bàn ăn.
||||| Truyện đề cử: Ngoại Tình Ngọt Ngào |||||
Yến Thân đã tháo tạp dề ra, bộ quần áo ở nhà màu xanh nhạt làm vẻ lạnh nhạt thường ngày của hắn giảm đi một ít, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi từ ngoài cửa sổ nhìn cả người hắn trông thật ấm áp.
Hắn lấy một cái hộp màu xám từ trên tủ giày: “Có người gửi hàng cho em, buổi sáng tôi kí nhận rồi.”
Tôi nhìn địa chỉ xa lạ phía trên, có chút nghi ngờ.
Sau đó hắn lại như làm ảo thuật móc ra một cái hộp nhỏ khác: “Còn có một phần nữa, là của tôi tặng em.”
Một cái hộp chuyển phát nhanh chưa bóc và một cái hộp lúc nào cũng có thể mở được ra, dĩ nhiên tôi lựa chọn xem cái thứ hai trước rồi.
Tôi híp mắt đưa tay nhận lấy: “Cái gì thế, anh sẽ không định tặng nhẫn để cầu…”
Nụ cười của tôi cứng đờ, lời nói đột nhiên im bặt.
Có trùng hợp không cơ chứ, trong hộp thật sự là một chiếc nhẫn.
163.
Con bà nó.
Con bà nó con bà nó.
Thật sự có người tặng nhẫn cho tôi rồi?
Khinh bỉ mấy người dùng nhẫn để thể hiện quyền sở hữu là một chuyện, mà khi mình thật sự nhận được rồi lại là một chuyện khác.
Tôi ngây ngốc nhìn cặp nhẫn được đặt chiếc hộp trang trí vô cùng tinh xảo, không biết nên nói cái gì cho phải.
Yến Thâm kéo tay tôi, lấy một chiếc từ trong hộp ra: “Em không thích?”
Tôi nhăn mặt: “Nếu đeo lên rồi, sau này tôi không thể đi Dạ Sắc nữa rồi.”
Lúc nói lời này, tay tôi vẫn ngoan ngoãn thành thật để cho hắn nắm như cũ, không rụt.
Yến Thâm không hề vạch trần, hắn đeo chiếc nhẫn kia lên ngón áp út của tôi: “Nếu muốn uống rượu, tôi mua cho em. Nếu em thiếu bạn rượu, tôi có thể cùng em uống.”
Tôi cứng nhắc lấy một chiếc khác bên trong ra, cũng đeo lên cho hắn: “… Vậy anh cũng không được phép đi nữa đâu đấy.”
“Ừ, không đi.” Tựa như Yến Thâm căn bản không hề do dự.
Tôi cảm giác tay tôi lúc này nặng tựa ngàn cân.
Vì né tránh đề tài này tiếp tục, tôi vội vàng tìm cây kéo từ trong phòng bếp, bóc cái bọc hàng kia ra.
Một tấm thiệp rơi ra trước tiên, phía tên viết tay bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ”, dưới góc còn có một chữ ký.
__TC.
164.
A, Là Đồ Trần gửi.
*Đồ Trần pinyin là Tu Chen
Đây vẫn là lần đầu tiên y gửi gì đó mà có chữ ký.
Tôi tiện tay lật thẻ lại, phát hiện mặt sau còn viết một hàng chữ nhỏ.
___Thật ra rất lâu về trước đã muốn tặng cho cậu.
Chữ viết của y cùng hồi đại học tựa hồ không giống nhau, biến thành có hơi loằng ngoằng, ngoáy ẩu.
Tôi hơi hiếu kỳ, thứ rất lâu về trước đã muốn tặng cho tôi sẽ là cái gì?
Bóc lớp màng ny lông bọc bên ngoài, tôi phát hiện bên trong cũng là một cái hộp gấm nhung.
Tôi đơ rồi, đây con mẹ nó không phải lại là nhẫn đấy chứ.
Thật ngại quá, tôi nghĩ quá nhiều.
Sao Đồ Trần có thể tặng nhẫn cho tôi được.
Tôi mở hộp ra, còn chưa kịp thở phào, cả người trực tiếp đờ ra ở đó.
Thứ đồ trong hộp tôi vô cùng quen mắt, là một cái khuy măng séc hình dạng giống y hệt cái ở tủ đầu giường tôi.
Màu lót đen, kim tinh (sao vàng)
Tặng một máy chơi game giống nhau như đúc thì cũng thôi đi, người này sao lại còn tặng cả cái khuy măng séc giống y xì đúc nữa chứ, cái tật xấu gì vậy.
Tôi giật giật khóe miệng, vừa nhấc mắt lại thấy Yến Thâm đang nhìn chằm chằm vào cái hộp nhìn đầy thâm ý.
Tôi buồn bực: “Sao vậy?”
Hắn lắc đầu một cái: “Tôi đi lấy đũa, ăn cơm.”
165.
Yến Thâm tựa hồ rất thích ra khỏi nhà.
Ngày cuối tuần tốt đẹp, thế mà hắn đề nghị với tôi đi muốn đi thủy cung.
Tôi ỉu xìu vùi mình trên ghế sa lông, trong tay cầm máy chơi game, lỗ tai nghe Tương Thanh* trong ti vi, cả người trên dưới viết đầy chữ ‘Tôi không muốn động đậy’.
*Tương thanh – tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt
Trời đất quay cuồng một cái, tôi bị hắn ôm vứt vào trong phòng ngủ, cưỡng ép thay quần áo.
Hôm nay thời tiết nhìn qua không được tính là rất đẹp, có hơi âm u.
Tôi đứng ngoài xe thử thương lượng với hắn: “Hay là ngày khác chúng ta lại đi? Hình như trời sắp mưa rồi.”
Yến Thâm lại không thèm nghe: “Thủy cung có thể che mưa.”
Tôi đành phải không tình nguyện đau khổ đi vào: “Vậy buổi tối tôi muốn ăn Mao Huyết Vượng.”
Tầm mắt Yến Thâm lướt qua cái mông tôi: “Xem thêm chút nữa đi.”
Tôi: …
Tôi tức: “Anh chính là muốn dày vò tôi.”
Yến Thâm không chút do dự phủ nhận: “Không, là tôi muốn hẹn hò với em.”
Tôi như bị cầm kim chọc vào má, cơn tức lập tức xẹp lép: “Vậy được thôi, tôi đồng ý.”
166.
Đệt.
Tại sao tôi dễ dụ như vậy.
Tôi thay đổi rồi, trở nên ngay cả bản thân cũng không nhận ra được.
Tôi gảy gảy chiếc nhẫn xuất hiện thêm trên tay mình, liên ma liên miên kể chuyện trong công ty cùng hắn.
Phần lớn thời gian Yến Thâm đều đang gật đầu, thỉnh thoảng sẽ nói ngắn gọn ý tưởng của mình, bày tỏ hắn đang nghiêm túc nghe.
Nơi nổi tiếng ở Giang Đô không ít, Thủy Cung cũng là một trong số đó.
Tôi ở trong vùng này nhiều năm như vậy, thật ra thì trước giờ cũng chưa từng tới nơi này.
Hiện đúng dịp cuối tuần, người xếp hàng kéo dài lê thê, không khó tưởng tượng quang cảnh chật chội bên trong như thế nào.
Nhưng tới cũng đã tới rồi, còn có thể quay đầu bỏ đi hay sao?
Tôi kiên định, dựa lên người Yến Thâm, lấy điện thoại di động ra bắt đầu chơi game.
Lúc hắn nhận điện thoại, ánh mắt liên tục liếc về phía tôi.
Một câu “Lần sau có dịp lại nói tiếp” gây cho tôi chú ý, tôi ngẫm nghĩ ánh mắt này của hắn với lời thoại hình như là đang có chuyện giấu diếm tôi.
Không lẽ là bạn trai chính quy của hắn về rồi, đang tìm hắn đấy chứ?
Vậy cũng không nên có kiểu trả lời qua loa lấy lệ như “Lần sau lại nói” chứ?
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn kề vào tai hắn nhỏ giọng hỏi một câu: “Có phải tìm anh có chuyện?”
Yến Thâm lắc đầu, tiếp tục cùng đối phương nói chuyện: “Hôm nay tôi phải đi cùng em ấy, không có thời gian.”
Tôi giật giật khóe miệng: “Anh có việc bận thì đi đi, tôi tự ngồi xe về.”
Yến Thâm cau mày một cái, rốt cuộc vẫn phải rời khỏi điện thoại di động, có chút do dự mở miệng: “Bạn cùng phòng đại học của tôi, lần trước em gặp qua một người rồi… Còn hai đứa tuần này từ vùng khác trở về, hỏi lúc nào có thời gian cùng nhau ăn cơm.”
167.
Chỉ có chuyện này?
Ăn một bữa cơm mà thôi, sao bộ dạng hắn lại trông hốt hoảng lo sợ như thế.
Tôi khoát khoát tay: “Vậy đúng lúc tối nay cùng nhau ăn đi.”
Hắn nhìn tôi, giống như là đang dùng mấy giây phân biệt trong lời nói của tôi có nghĩa gì khác hay không, lúc này mới nói đôi câu đơn giản rồi cúp điện thoại.
“Em không phải không muốn gặp mặt bạn tôi?”
Tôi nhe răng cười với hắn một cái: “Bạn anh có rảnh không? Rảnh thì đến nhà hàng ở bắc thành chiếm chỗ ngồi trước.”
Chuyện này cứ quyết định như vậy, buổi tối cùng bạn hắn ăn cơm.
Lúc trước thuận miệng đồng ý cảm thấy không có gì, đến khi soát vé tiến vào trong khoảng kiến trúc hơi lạnh xong, tôi mới sinh chút cảm giác không được tự nhiên.
Gặp bạn bè thì đơn giản, vậy tôi phải lấy thân phận gì đi gặp?
Nếu là bạn chung sống nhiều năm như thế, vậy bọn họ nhất định biết Yến Thâm có một tên bạn trai chuẩn bị sống chung với nhau.
Tại giờ phút quan trọng này, tôi mù dở hay sao mà đụng phải loại náo nhiệt gì thế này cơ chứ.
168.
Yến Thâm cũng không cho tôi quá nhiều thời gian suy tính chuyện này.
Lần trước tôi lưu loát cùng hắn thảo luận nghệ thuật ở triển lãm tranh lần trước ra sao, thì lần này hắn trôi chảy giới thiệu các loại sinh vật không giống nhau dưới nước với tôi thế đó.
Thật ra thì tôi rất cũng rất thích xem cá, tôi nhớ hồi học đại học có đăng một dòng trạng thái như này lên mạng, hy vọng sau này có cơ hội có thể đến Thủy Cung một chuyến.
Chúng nó đến từ biển sâu, hình dạng khác nhau, màu sắc trên người đẹp đẽ lại khác biệt, luôn có thể khiến tôi dấy lên ý niệm muốn lấy một cuốn sổ để vẽ từng con từng con một.
Yến Thâm kể rất phong phú sinh động, với bộ dạng cứng rắn lúc bình thường tưởng chừng như hai người.
Tôi phải xác nhận đi xác nhận lại nhiều lần rằng hắn tuyệt không có dựa theo bảng giới thiệu bên cạnh của thủy tinh đọc, bởi vì trong câu nói của hắn có thêm rất nhiều kiến thức mới, còn có vài câu chuyện nhỏ làm tôi không khỏi bật cười.
Tôi nghiêng đầu hỏi hắn: “Anh rất thích cá?”
Yến Thâm đang đối diện một đoàn cá nhiệt đới sau tấm kính thủy tinh, tạm ngừng công việc làm xướng ngôn viên.
Hắn chưa cho tôi một câu trả lời khẳng định, chỉ nhẹ nhàng nói: “Vì nói cho em nghe thôi.”
Một tiếng này giống như đang thở dài, lại như đang trần thuật sự thực.
Gò má hắn dưới ánh sáng xanh khúc xạ trong nước có chút hư ảo.
Tôi thừa nhận một khắc ấy tôi động lòng, không biết là vì cái túi da ưu tú kia của hắn, hay là câu nói này của hắn nghe vào không giống lời thật cho lắm.
Tôi đang tính có nên tiến lại gần hôn hắn một cái hay không, mới vừa hạ quyết tâm xong, bỗng dưng sau lưng bị hung hăng đụng một phát.
Răng tôi bất ngờ không kịp đề phòng đóng lại, không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi.
Tôi đau.
169.
Kẻ đụng vào chính là một đứa nhóc, đương tuổi đi nhà trẻ, hai bím tóc buông thả xuống hai bên.
Tôi không có bị cô bé đụng ngã, bé ta lại bị lực cản phịch mông ngồi xuống đất.
Tôi sửng sốt, bé cũng sửng sốt, ngay cả tiếng khóc ra cũng trì trệ tầm mười giây.
Tiếng khóc lóc nháy mắt gọi tới tầm mắt của du khách xung quanh, mang chút vẻ chỉ trích, tựa hồ đã ghim tôi chính là tên đầu sỏ chọc trẻ con òa khóc kia đó.
Tôi tự nhủ tôi thật sự không có làm gì cảaa, đây đơn thuần chỉ là ăn vạ thôiii.
Tôi đối với việc dỗ con nít không có kinh nghiệm gì, cũng chẳng có chút kiên nhẫn, trong lúc nhất thời chỉ có thể nhìn về phía Yến Thâm nhờ giúp đỡ.
Yến Thâm chuyển cho tôi một ánh mắt.
Tôi từ trong ánh mắt của hắn, nhìn thấy vẻ luống cuống giống y hệt tôi.
Tôi đau đầu đỡ tiểu nha đầu từ dưới đất dậy: “Đừng khóc nữa nha.”
Cô bé “ÒA___” khóc càng thêm thê thảm.
Trên người tôi mang thêm đồ trang sức cũng ngại phiền, chớ nói chi là tùy tiện mang kẹo các thứ gì đó.
Gần như toàn bộ người trong phòng, đền đang nhìn tôi cùng Yến Thâm, một đứng một xổm, chân tay luống cuống.
Tôi thấy dỗ không nổi cô bé, chỉ có thể tìm đường khác: “Người bạn nhỏ, bố mẹ cháu đâu?”
Trả lại cho phụ huynh được chưa, chỉ cần không phải kiểu bố mẹ không nói đạo lý, tôi vẫn có thể giải thích một chút.
Tôi vừa mới hỏi xong câu hỏi này, nách cô bé bỗng nhiên nhiều thêm một đôi tay.
Đôi tay kia ôm nàng vào trong ngực, đồng thời chủ nhân của đôi tay mở miệng trước: “Xin lỗi, gây phiền toái cho mọi người rồi.”
Đầu năm nay, phụ huynh tính nết tốt như vậy không có nhiều đâu!
Tôi theo âm thanh ngẩng đầu, cùng Cảnh Bác Minh mắt đối mắt, cùng đơ ra.
170.
Vốn đã nói cùng Yến Thâm đi hẹn hò, bây giờ biến thành bốn người cùng đi chơi.
Tiểu nha đầu kia là cháu gái Cảnh Bác Minh, lá gan tương đối nhỏ, té một cái là khóc.
Kết quả bây giờ ngược lại lại dính lấy Yến Thâm, lôi kéo vạt áo hắn kiên quyết muốn theo sau lung hắn.
Từ sau khi nhìn dáng vẻ hốt hoảng hai tay không biết đặt vào đâu của Yến Thâm, tôi không nhịn được cong cong khóe miệng.
Cảnh Bác Minh so với tưởng tượng của tôi còn lịch sự hơn, giọng điệu lúc nói chuyện cũng rất dịu dàng, vừa hướng về phía lối ra vừa nói: “Chị tôi hôm nay đúng lúc phải đi quản lý giám sát, Viên Viên không có nơi nào đi, tôi liền mang bé ra ngoài chơi.”
Tôi gật đầu một cái: “Hồi tôi lớn cỡ cậu vẫn còn ở quán net đánh điện tử, cậu ngược lại đã trầm ổn dắt trẻ con đi chơi rồi.”
Cảnh Bác Minh xua xua tay: “Không có chuyện đó. Tôi rất hâm mộ ngài, có thể vô lo vô nghĩ.”
Vừa nghe lời này, tôi có hơi ngoài ý muốn, nhướng mày: “Cậu biết tôi?”
Cảnh Bác Minh không phủ nhận.
“Cậu là… Người yêu Đồ Trần?”
Cảnh Bác Minh rũ mắt: “Không phải.”
Tôi nhìn hiểu ra rồi, nét cười không khỏi lớn hơn một chút: “Y lười thật đó.”
Cảnh Bác Minh đứng trên cầu thang cùng với tiếng mưa rơi, có chút nghi hoặc nhìn về phía tôi, không hiểu tôi đột nhiên nói lời này là có dụng ý gì.
Tôi hướng về phía bên trái cậu ta, bĩu bĩu môi: “Cho nên y trước giờ chưa từng làm chuyện gì vô nghĩa cả.”
Cảnh Bác Minh liếc mắt nhìn theo hướng tôi chỉ, nhìn thấy Đồ Trần đang cầm một cây dù, đứng ở dưới cầu thang.
Người cũng tới đón rồi, không phải người yêu thì cũng không khác gì người yêu đâu.
Tôi nghiêng đầu đi tìm Yến Thâm: “Đi thôi? Đột nhiên tôi muốn uống đồ gì nóng nóng.”
Viên Viên ôm bắp đùi hắn, khóc thút thít không muốn buông tay, nói là muốn cùng Yến Thâm về nhà.
Tôi không hiểu nổi, nhìn thấy tôi thì khóc, nhìn thấy Yến Thâm thì muốn đi với hắn.
Tại saoo? Tôi lại cứ không được chào đón như thế?
Yến Thâm vỗ vỗ tiểu nha đầu, có chút vụng về dỗ dành: “Bạn nhỏ à, chú là của anh trai này rồi, thế nên chú chỉ có thể mang anh ấy về nhà… Cháu còn nhỏ, phải đợi, rồi có một ngày nào đó sẽ có người nguyện ý mang cháu về nhà.”
Viên Viên buông tay nhìn tôi, cái hiểu cái không.
Mà chỉ trong một cái chớp mắt như thế, tôi có chút hoảng hốt.
Tôi lại sinh ra ảo giác đang cùng hắn yêu đương.
Tôi giơ tay đan vào tay hắn, hết sức vô lý chiếm giữ vị trí sát nhất bên người hắn, sau đó nghiêm túc gật đầu với đứa nhóc kia: “Chú này nói đúng đấy, chú ấy chỉ có thể đưa anh về nhà thôi.”
Mắt tôi cứ mở thao láo đến tận khi trời sáng.
Ngày cuối tuần tươi đẹp, tôi lại đeo hai cái vành mắt đen thùi lùi nhìn gương phát ngốc.
Tôi thích một người, người đó còn có bạn trai.
Tôi phiền muộn rửa mặt, ngậm bàn chải đánh răng đi ra khỏi phòng.
Nhìn người trong phòng bếp đang cầm sách nấu ăn lóng nga lóng ngóng làm điểm tâm, tôi thở dài.
Thôi vậy.
Nếu Yến Thâm đã muốn cùng tôi chơi, vậy tôi cũng chiều theo chơi với hắn một chút vậy.
Đợi đến khi hắn chán rồi muốn rời đi, lúc đó liền hảo tụ hảo tán.
Dù sao thì sau này tôi cũng không trông chờ cầm trái tim này yêu ai cả, hắn đã muốn, thì cho hắn đi vậy.
Chú ý tới tôi đang nhìn hắn, Yến Thâm hơi quay đầu.
Khuôn mặt vốn đang bình tĩnh của hắn thoáng chốc hiện ra nụ cười nhàn nhạt: “Đi phòng ngủ khoác áo khoác vào đi, hôm nay lạnh.”
Tôi nhấc chân đi về phía hắn, đem cả miệng đầy bọt kem đánh răng quệt hết lên mặt hắn.
Tôi vừa chạm vào liền tách ra, nhưng cánh tay hắn lại nhấc bổng tôi lên đèn lên cửa kính, mặc kệ bọt kem đánh răng bên ngoài hôn thêm một lần nữa.
Xong việc hắn còn bổ sung một câu: “Hôn chào buổi sáng.”
162.
Hôn chào buổi sáng cái rắm.
Hít một hơi thật sâu, lương tâm tôi bắt đầu bất an rồi đấy.
Tôi quay đầu chui về trước bồn rửa mặt.
Tại sao Yến Thâm có thể ở lại chỗ tôi không chút kiêng kị trong thời gian lâu như thế.
Bạn trai hắn đi du lịch nước ngoài hay là công tác dài ngày?
Tại sao trước giờ chưa từng thấy kiểm tra tên này bao giờ, cứ yên tâm về Yến Thâm như thế á?
Không sợ tự dưng có tên không biết xấu hổ giống như tôi xông ra, nửa đường cướp người đi mất sao?
Tôi điều chỉnh xong tâm trạng, tung tăng trở về bàn ăn.
||||| Truyện đề cử: Ngoại Tình Ngọt Ngào |||||
Yến Thân đã tháo tạp dề ra, bộ quần áo ở nhà màu xanh nhạt làm vẻ lạnh nhạt thường ngày của hắn giảm đi một ít, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi từ ngoài cửa sổ nhìn cả người hắn trông thật ấm áp.
Hắn lấy một cái hộp màu xám từ trên tủ giày: “Có người gửi hàng cho em, buổi sáng tôi kí nhận rồi.”
Tôi nhìn địa chỉ xa lạ phía trên, có chút nghi ngờ.
Sau đó hắn lại như làm ảo thuật móc ra một cái hộp nhỏ khác: “Còn có một phần nữa, là của tôi tặng em.”
Một cái hộp chuyển phát nhanh chưa bóc và một cái hộp lúc nào cũng có thể mở được ra, dĩ nhiên tôi lựa chọn xem cái thứ hai trước rồi.
Tôi híp mắt đưa tay nhận lấy: “Cái gì thế, anh sẽ không định tặng nhẫn để cầu…”
Nụ cười của tôi cứng đờ, lời nói đột nhiên im bặt.
Có trùng hợp không cơ chứ, trong hộp thật sự là một chiếc nhẫn.
163.
Con bà nó.
Con bà nó con bà nó.
Thật sự có người tặng nhẫn cho tôi rồi?
Khinh bỉ mấy người dùng nhẫn để thể hiện quyền sở hữu là một chuyện, mà khi mình thật sự nhận được rồi lại là một chuyện khác.
Tôi ngây ngốc nhìn cặp nhẫn được đặt chiếc hộp trang trí vô cùng tinh xảo, không biết nên nói cái gì cho phải.
Yến Thâm kéo tay tôi, lấy một chiếc từ trong hộp ra: “Em không thích?”
Tôi nhăn mặt: “Nếu đeo lên rồi, sau này tôi không thể đi Dạ Sắc nữa rồi.”
Lúc nói lời này, tay tôi vẫn ngoan ngoãn thành thật để cho hắn nắm như cũ, không rụt.
Yến Thâm không hề vạch trần, hắn đeo chiếc nhẫn kia lên ngón áp út của tôi: “Nếu muốn uống rượu, tôi mua cho em. Nếu em thiếu bạn rượu, tôi có thể cùng em uống.”
Tôi cứng nhắc lấy một chiếc khác bên trong ra, cũng đeo lên cho hắn: “… Vậy anh cũng không được phép đi nữa đâu đấy.”
“Ừ, không đi.” Tựa như Yến Thâm căn bản không hề do dự.
Tôi cảm giác tay tôi lúc này nặng tựa ngàn cân.
Vì né tránh đề tài này tiếp tục, tôi vội vàng tìm cây kéo từ trong phòng bếp, bóc cái bọc hàng kia ra.
Một tấm thiệp rơi ra trước tiên, phía tên viết tay bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ”, dưới góc còn có một chữ ký.
__TC.
164.
A, Là Đồ Trần gửi.
*Đồ Trần pinyin là Tu Chen
Đây vẫn là lần đầu tiên y gửi gì đó mà có chữ ký.
Tôi tiện tay lật thẻ lại, phát hiện mặt sau còn viết một hàng chữ nhỏ.
___Thật ra rất lâu về trước đã muốn tặng cho cậu.
Chữ viết của y cùng hồi đại học tựa hồ không giống nhau, biến thành có hơi loằng ngoằng, ngoáy ẩu.
Tôi hơi hiếu kỳ, thứ rất lâu về trước đã muốn tặng cho tôi sẽ là cái gì?
Bóc lớp màng ny lông bọc bên ngoài, tôi phát hiện bên trong cũng là một cái hộp gấm nhung.
Tôi đơ rồi, đây con mẹ nó không phải lại là nhẫn đấy chứ.
Thật ngại quá, tôi nghĩ quá nhiều.
Sao Đồ Trần có thể tặng nhẫn cho tôi được.
Tôi mở hộp ra, còn chưa kịp thở phào, cả người trực tiếp đờ ra ở đó.
Thứ đồ trong hộp tôi vô cùng quen mắt, là một cái khuy măng séc hình dạng giống y hệt cái ở tủ đầu giường tôi.
Màu lót đen, kim tinh (sao vàng)
Tặng một máy chơi game giống nhau như đúc thì cũng thôi đi, người này sao lại còn tặng cả cái khuy măng séc giống y xì đúc nữa chứ, cái tật xấu gì vậy.
Tôi giật giật khóe miệng, vừa nhấc mắt lại thấy Yến Thâm đang nhìn chằm chằm vào cái hộp nhìn đầy thâm ý.
Tôi buồn bực: “Sao vậy?”
Hắn lắc đầu một cái: “Tôi đi lấy đũa, ăn cơm.”
165.
Yến Thâm tựa hồ rất thích ra khỏi nhà.
Ngày cuối tuần tốt đẹp, thế mà hắn đề nghị với tôi đi muốn đi thủy cung.
Tôi ỉu xìu vùi mình trên ghế sa lông, trong tay cầm máy chơi game, lỗ tai nghe Tương Thanh* trong ti vi, cả người trên dưới viết đầy chữ ‘Tôi không muốn động đậy’.
*Tương thanh – tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt
Trời đất quay cuồng một cái, tôi bị hắn ôm vứt vào trong phòng ngủ, cưỡng ép thay quần áo.
Hôm nay thời tiết nhìn qua không được tính là rất đẹp, có hơi âm u.
Tôi đứng ngoài xe thử thương lượng với hắn: “Hay là ngày khác chúng ta lại đi? Hình như trời sắp mưa rồi.”
Yến Thâm lại không thèm nghe: “Thủy cung có thể che mưa.”
Tôi đành phải không tình nguyện đau khổ đi vào: “Vậy buổi tối tôi muốn ăn Mao Huyết Vượng.”
Tầm mắt Yến Thâm lướt qua cái mông tôi: “Xem thêm chút nữa đi.”
Tôi: …
Tôi tức: “Anh chính là muốn dày vò tôi.”
Yến Thâm không chút do dự phủ nhận: “Không, là tôi muốn hẹn hò với em.”
Tôi như bị cầm kim chọc vào má, cơn tức lập tức xẹp lép: “Vậy được thôi, tôi đồng ý.”
166.
Đệt.
Tại sao tôi dễ dụ như vậy.
Tôi thay đổi rồi, trở nên ngay cả bản thân cũng không nhận ra được.
Tôi gảy gảy chiếc nhẫn xuất hiện thêm trên tay mình, liên ma liên miên kể chuyện trong công ty cùng hắn.
Phần lớn thời gian Yến Thâm đều đang gật đầu, thỉnh thoảng sẽ nói ngắn gọn ý tưởng của mình, bày tỏ hắn đang nghiêm túc nghe.
Nơi nổi tiếng ở Giang Đô không ít, Thủy Cung cũng là một trong số đó.
Tôi ở trong vùng này nhiều năm như vậy, thật ra thì trước giờ cũng chưa từng tới nơi này.
Hiện đúng dịp cuối tuần, người xếp hàng kéo dài lê thê, không khó tưởng tượng quang cảnh chật chội bên trong như thế nào.
Nhưng tới cũng đã tới rồi, còn có thể quay đầu bỏ đi hay sao?
Tôi kiên định, dựa lên người Yến Thâm, lấy điện thoại di động ra bắt đầu chơi game.
Lúc hắn nhận điện thoại, ánh mắt liên tục liếc về phía tôi.
Một câu “Lần sau có dịp lại nói tiếp” gây cho tôi chú ý, tôi ngẫm nghĩ ánh mắt này của hắn với lời thoại hình như là đang có chuyện giấu diếm tôi.
Không lẽ là bạn trai chính quy của hắn về rồi, đang tìm hắn đấy chứ?
Vậy cũng không nên có kiểu trả lời qua loa lấy lệ như “Lần sau lại nói” chứ?
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn kề vào tai hắn nhỏ giọng hỏi một câu: “Có phải tìm anh có chuyện?”
Yến Thâm lắc đầu, tiếp tục cùng đối phương nói chuyện: “Hôm nay tôi phải đi cùng em ấy, không có thời gian.”
Tôi giật giật khóe miệng: “Anh có việc bận thì đi đi, tôi tự ngồi xe về.”
Yến Thâm cau mày một cái, rốt cuộc vẫn phải rời khỏi điện thoại di động, có chút do dự mở miệng: “Bạn cùng phòng đại học của tôi, lần trước em gặp qua một người rồi… Còn hai đứa tuần này từ vùng khác trở về, hỏi lúc nào có thời gian cùng nhau ăn cơm.”
167.
Chỉ có chuyện này?
Ăn một bữa cơm mà thôi, sao bộ dạng hắn lại trông hốt hoảng lo sợ như thế.
Tôi khoát khoát tay: “Vậy đúng lúc tối nay cùng nhau ăn đi.”
Hắn nhìn tôi, giống như là đang dùng mấy giây phân biệt trong lời nói của tôi có nghĩa gì khác hay không, lúc này mới nói đôi câu đơn giản rồi cúp điện thoại.
“Em không phải không muốn gặp mặt bạn tôi?”
Tôi nhe răng cười với hắn một cái: “Bạn anh có rảnh không? Rảnh thì đến nhà hàng ở bắc thành chiếm chỗ ngồi trước.”
Chuyện này cứ quyết định như vậy, buổi tối cùng bạn hắn ăn cơm.
Lúc trước thuận miệng đồng ý cảm thấy không có gì, đến khi soát vé tiến vào trong khoảng kiến trúc hơi lạnh xong, tôi mới sinh chút cảm giác không được tự nhiên.
Gặp bạn bè thì đơn giản, vậy tôi phải lấy thân phận gì đi gặp?
Nếu là bạn chung sống nhiều năm như thế, vậy bọn họ nhất định biết Yến Thâm có một tên bạn trai chuẩn bị sống chung với nhau.
Tại giờ phút quan trọng này, tôi mù dở hay sao mà đụng phải loại náo nhiệt gì thế này cơ chứ.
168.
Yến Thâm cũng không cho tôi quá nhiều thời gian suy tính chuyện này.
Lần trước tôi lưu loát cùng hắn thảo luận nghệ thuật ở triển lãm tranh lần trước ra sao, thì lần này hắn trôi chảy giới thiệu các loại sinh vật không giống nhau dưới nước với tôi thế đó.
Thật ra thì tôi rất cũng rất thích xem cá, tôi nhớ hồi học đại học có đăng một dòng trạng thái như này lên mạng, hy vọng sau này có cơ hội có thể đến Thủy Cung một chuyến.
Chúng nó đến từ biển sâu, hình dạng khác nhau, màu sắc trên người đẹp đẽ lại khác biệt, luôn có thể khiến tôi dấy lên ý niệm muốn lấy một cuốn sổ để vẽ từng con từng con một.
Yến Thâm kể rất phong phú sinh động, với bộ dạng cứng rắn lúc bình thường tưởng chừng như hai người.
Tôi phải xác nhận đi xác nhận lại nhiều lần rằng hắn tuyệt không có dựa theo bảng giới thiệu bên cạnh của thủy tinh đọc, bởi vì trong câu nói của hắn có thêm rất nhiều kiến thức mới, còn có vài câu chuyện nhỏ làm tôi không khỏi bật cười.
Tôi nghiêng đầu hỏi hắn: “Anh rất thích cá?”
Yến Thâm đang đối diện một đoàn cá nhiệt đới sau tấm kính thủy tinh, tạm ngừng công việc làm xướng ngôn viên.
Hắn chưa cho tôi một câu trả lời khẳng định, chỉ nhẹ nhàng nói: “Vì nói cho em nghe thôi.”
Một tiếng này giống như đang thở dài, lại như đang trần thuật sự thực.
Gò má hắn dưới ánh sáng xanh khúc xạ trong nước có chút hư ảo.
Tôi thừa nhận một khắc ấy tôi động lòng, không biết là vì cái túi da ưu tú kia của hắn, hay là câu nói này của hắn nghe vào không giống lời thật cho lắm.
Tôi đang tính có nên tiến lại gần hôn hắn một cái hay không, mới vừa hạ quyết tâm xong, bỗng dưng sau lưng bị hung hăng đụng một phát.
Răng tôi bất ngờ không kịp đề phòng đóng lại, không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi.
Tôi đau.
169.
Kẻ đụng vào chính là một đứa nhóc, đương tuổi đi nhà trẻ, hai bím tóc buông thả xuống hai bên.
Tôi không có bị cô bé đụng ngã, bé ta lại bị lực cản phịch mông ngồi xuống đất.
Tôi sửng sốt, bé cũng sửng sốt, ngay cả tiếng khóc ra cũng trì trệ tầm mười giây.
Tiếng khóc lóc nháy mắt gọi tới tầm mắt của du khách xung quanh, mang chút vẻ chỉ trích, tựa hồ đã ghim tôi chính là tên đầu sỏ chọc trẻ con òa khóc kia đó.
Tôi tự nhủ tôi thật sự không có làm gì cảaa, đây đơn thuần chỉ là ăn vạ thôiii.
Tôi đối với việc dỗ con nít không có kinh nghiệm gì, cũng chẳng có chút kiên nhẫn, trong lúc nhất thời chỉ có thể nhìn về phía Yến Thâm nhờ giúp đỡ.
Yến Thâm chuyển cho tôi một ánh mắt.
Tôi từ trong ánh mắt của hắn, nhìn thấy vẻ luống cuống giống y hệt tôi.
Tôi đau đầu đỡ tiểu nha đầu từ dưới đất dậy: “Đừng khóc nữa nha.”
Cô bé “ÒA___” khóc càng thêm thê thảm.
Trên người tôi mang thêm đồ trang sức cũng ngại phiền, chớ nói chi là tùy tiện mang kẹo các thứ gì đó.
Gần như toàn bộ người trong phòng, đền đang nhìn tôi cùng Yến Thâm, một đứng một xổm, chân tay luống cuống.
Tôi thấy dỗ không nổi cô bé, chỉ có thể tìm đường khác: “Người bạn nhỏ, bố mẹ cháu đâu?”
Trả lại cho phụ huynh được chưa, chỉ cần không phải kiểu bố mẹ không nói đạo lý, tôi vẫn có thể giải thích một chút.
Tôi vừa mới hỏi xong câu hỏi này, nách cô bé bỗng nhiên nhiều thêm một đôi tay.
Đôi tay kia ôm nàng vào trong ngực, đồng thời chủ nhân của đôi tay mở miệng trước: “Xin lỗi, gây phiền toái cho mọi người rồi.”
Đầu năm nay, phụ huynh tính nết tốt như vậy không có nhiều đâu!
Tôi theo âm thanh ngẩng đầu, cùng Cảnh Bác Minh mắt đối mắt, cùng đơ ra.
170.
Vốn đã nói cùng Yến Thâm đi hẹn hò, bây giờ biến thành bốn người cùng đi chơi.
Tiểu nha đầu kia là cháu gái Cảnh Bác Minh, lá gan tương đối nhỏ, té một cái là khóc.
Kết quả bây giờ ngược lại lại dính lấy Yến Thâm, lôi kéo vạt áo hắn kiên quyết muốn theo sau lung hắn.
Từ sau khi nhìn dáng vẻ hốt hoảng hai tay không biết đặt vào đâu của Yến Thâm, tôi không nhịn được cong cong khóe miệng.
Cảnh Bác Minh so với tưởng tượng của tôi còn lịch sự hơn, giọng điệu lúc nói chuyện cũng rất dịu dàng, vừa hướng về phía lối ra vừa nói: “Chị tôi hôm nay đúng lúc phải đi quản lý giám sát, Viên Viên không có nơi nào đi, tôi liền mang bé ra ngoài chơi.”
Tôi gật đầu một cái: “Hồi tôi lớn cỡ cậu vẫn còn ở quán net đánh điện tử, cậu ngược lại đã trầm ổn dắt trẻ con đi chơi rồi.”
Cảnh Bác Minh xua xua tay: “Không có chuyện đó. Tôi rất hâm mộ ngài, có thể vô lo vô nghĩ.”
Vừa nghe lời này, tôi có hơi ngoài ý muốn, nhướng mày: “Cậu biết tôi?”
Cảnh Bác Minh không phủ nhận.
“Cậu là… Người yêu Đồ Trần?”
Cảnh Bác Minh rũ mắt: “Không phải.”
Tôi nhìn hiểu ra rồi, nét cười không khỏi lớn hơn một chút: “Y lười thật đó.”
Cảnh Bác Minh đứng trên cầu thang cùng với tiếng mưa rơi, có chút nghi hoặc nhìn về phía tôi, không hiểu tôi đột nhiên nói lời này là có dụng ý gì.
Tôi hướng về phía bên trái cậu ta, bĩu bĩu môi: “Cho nên y trước giờ chưa từng làm chuyện gì vô nghĩa cả.”
Cảnh Bác Minh liếc mắt nhìn theo hướng tôi chỉ, nhìn thấy Đồ Trần đang cầm một cây dù, đứng ở dưới cầu thang.
Người cũng tới đón rồi, không phải người yêu thì cũng không khác gì người yêu đâu.
Tôi nghiêng đầu đi tìm Yến Thâm: “Đi thôi? Đột nhiên tôi muốn uống đồ gì nóng nóng.”
Viên Viên ôm bắp đùi hắn, khóc thút thít không muốn buông tay, nói là muốn cùng Yến Thâm về nhà.
Tôi không hiểu nổi, nhìn thấy tôi thì khóc, nhìn thấy Yến Thâm thì muốn đi với hắn.
Tại saoo? Tôi lại cứ không được chào đón như thế?
Yến Thâm vỗ vỗ tiểu nha đầu, có chút vụng về dỗ dành: “Bạn nhỏ à, chú là của anh trai này rồi, thế nên chú chỉ có thể mang anh ấy về nhà… Cháu còn nhỏ, phải đợi, rồi có một ngày nào đó sẽ có người nguyện ý mang cháu về nhà.”
Viên Viên buông tay nhìn tôi, cái hiểu cái không.
Mà chỉ trong một cái chớp mắt như thế, tôi có chút hoảng hốt.
Tôi lại sinh ra ảo giác đang cùng hắn yêu đương.
Tôi giơ tay đan vào tay hắn, hết sức vô lý chiếm giữ vị trí sát nhất bên người hắn, sau đó nghiêm túc gật đầu với đứa nhóc kia: “Chú này nói đúng đấy, chú ấy chỉ có thể đưa anh về nhà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.