Bàn Luận Tư Thế Ăn Cẩu Lương Chính Xác
Chương 39: Ảnh đế công vị chanh (18)
Tạ Diệc
04/10/2021
Trong lúc ra mắt《 Hoa hồng nở rộ tại thế giới tận thế 》, cho dù Hạ Sùng Phong không phản kích, scandal về nam nữ diễn viên chính vẫn cứ nháo đến ồn ào
Hầu hết nhóm Ong Mật đều rất lý trí và hiểu rõ thái độ của Hạ Sùng Phong tuyệt đối không cam chịu —— Bọn họ rất rõ ràng Thánh Allah có thể thừa nhận trước toàn thế giới bản thân yêu người mà anh ấy yêu, như vậy, nếu Ngô Lị Lị chính là người đó, hắn tuyệt đối sẽ không ném tất cả áp lực quan hệ công chúng cho đối phương. Chỉ là Hạ Sùng Phong vẫn không phản hồi trực tiếp, mà Ngô Lị Lị thì cứ làm đi làm lại —— vừa hạnh phúc kheo nhẫn, vừa để lộ tin muốn nhanh chóng kết hôn —— khiến trái tim các fan bất ổn theo.
Cẩu Lương nháy nháy mắt, nói với Hạ Sùng Phong: "Đợi nữ thần của bọn họ công bố ảnh cưới, kết quả đối mặt không phải anh, mà lại là một ông già bụng bia có thể làm bố cô ấy, khẳng định sẽ tự chọc hai mắt đấy?"
Hạ Sùng Phong cũng không có hứng thú với chuyện của người khác, lại nguyện ý phụ họa cùng cậu, đúng lúc gật đầu đã nghe đạo diễn bên kia gọi bắt đầu quay rồi.
Bắt đầu từ đêm tân hôn của Thái tử, đọ sức với Quản Huy trong bóng tối, nhưng bên ngoài hai người lại gắn bó keo sơn.
Phần tình cảm này tựa như mật ong ngâm thạch tín, khiến người ta nghiện, cũng khiến người ta thống khổ.
Nhưng, cũng không có ai chịu vạch trần.
Sau khi thái tử vài lần bày kế, cuối cùng thế lực của ngoại thích trên triều đình lần lượt bị gạt bỏ, Thái hậu đã suy thoái, danh tiếng của tân vương cực kỳ cao, Hoàng đế cũng có ý định thoái vị Thái tử. Nhưng đúng vào lúc này, giặc ngoại xâm xâm lược, khiến triều đình còn nhiều việc phải hoàn thành vì vậy mà sứt đầu mẻ trán.
Nhuệ khí của Thái tử khó ngăn cản, làm sao có thể đồng ý hiệp ước nghị hoà không bình đẳng như vậy?
Sau nhiều lần giằng co, Quản Huy chờ lệnh xuất chinh, mới đánh vỡ cục diện bế tắc.
====== Quay phim《 Giang Sơn 》 · cảnh 139, phân đoạn 24, action↓↓======
Đêm trước ngày xuất chinh.
Quản Huy xuất hiện lần cuối cùng ở Đông Cung, trong tẩm điện của Thái tử.
Khi hắn tới, Thái tử phi đang hồng tụ thêm hương* cùng Thái tử, vừa mài mực vừa si ngốc nhìn Thái tử, ngẫu nhiên nghênh đón ánh mắt của Thái tử, hai người nhìn nhau cười, như một đôi thần tiên quyến lữ.
*Hồng tụ thêm hương - 红袖添香: Chỉ thư sinh đọc sách còn có cô gái đẹp bồi bạn bên cạnh.
Quản Huy cảm thấy chói mắt, thả mạnh bước chân.
"Vi thần Quản Huy, có chuyện quan trọng muốn trao đổi với điện hạ."
Thái tử phi thấy thế vội buông thỏi mực xuống, đang muốn cáo lui, lại nghe Thái tử vẫy vẫy tay cười nói: "Đã trễ thế này, ái khanh vào cung vì chuyện gì? Canh giờ đã muộn, nếu không quan trọng, ta và thái tử phi phải nghỉ ngơi rồi."
Thái tử phi đỏ bừng mặt.
Quản Huy trầm giọng nói: "Đại quân sắp xuất chinh, thần là chủ soái, có chút quân vụ cần bàn với điện hạ, kính mong điện hạ giải quyết."
Thái tử nghe vậy, nhìn về phía Thái tử phi xin lỗi, trong mắt chứa chút dịu dàng.
Ánh mắt Thái tử phi đầy nhu tình, hành lễ, "Nếu đã như vậy, thần thiếp sẽ không quấy rầy điện hạ và Quản đại nhân nghị sự, thiếp thân cáo lui."
Thái tử phi xoay người rời đi, không nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt Thái tử đã bị xé rách như một chiếc mặt nạ, chỉ còn lại một gương mặt không biểu cảm. Hắn vứt bút lông đi, lãnh đạm hỏi: "Ái khanh ngày mai phải nắm giữ ấn soái xuất chinh, chẳng lẽ từ đầu đến cuối không có xử lý, cần ta phải suốt đêm bày mưu tính kế thay ngươi sao? Để trở thành một vị vua, phải mưu tính rồi sau đó mới hành động, sư phó, lời này chính là ngươi dạy cho ta?"
Quản Huy đứng lên, sải bước đi tới một tay bế hắn lên, mặt mày sắc bén như đao: "Đêm nay ngài muốn giữ nàng ta lại sao?"
Thái tử đẩy hắn ra, cười như không cười nói: "Có gì không thể? Nàng là Thái tử phi ta cưới hỏi đàng hoàng, không chỉ đêm nay, đợi Quản nguyên soái rời khỏi hoàng cung, cách xa thượng kinh này, ta muốn làm gì, còn cần ngươi xen vào sao?"
Quản Huy nén giận, đôi mắt nặng nề nhìn hắn, thấy hắn hoàn toàn như không nhìn thấy, bỗng nhiên thu liễm hàn khí trên người, ôm hắn vào trong lòng, hôn hôn thái dương hắn, nhẹ nhàng nói: "Điện hạ, ngày mai từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại. Có thể...... Ngài tội gì tức giận vô cớ với thần?"
Thái tử điện hạ không đáp, nhưng mặt mày rõ ràng dịu đi một chút, hắn nói: "Ta biết ngươi tìm ta là vì chuyện gì, hà tất nói được đường đường chính chính như vậy. Sư phó muốn thì cứ tự mình đến lấy......"
"Lời này của Điện hạ, có thật không?"
"Tuy mong muốn cũng...... Không dám thỉnh cầu ngươi."
Trong mắt Quản Huy hiện lên vui sướng, ôm ngang hắn lên, vừa hôn gò má hắn vừa bước về phía nội thất.
Rèm giường buông xuống, có thể thấy được hai bóng người mờ ảo đang dây dưa bên nhau, bọn họ quàng cổ triền miên, ôm chặt lẫn nhau. Trong thâm tâm họ đều biết rằng đây sẽ là lần cuối cùng, bởi vậy bọn họ tùy ý, phóng túng, sung sướng nhưng thống khổ.
......
======Quay phim《 Giang Sơn 》 · cảnh 139, phân đoạn 25, action↓↓======
Quản Huy trần trụi nửa người ngồi dựa trên giường, cúi đầu nhìn Thái tử gối đầu lên bàn tay của mình.
Mồ hôi lấm tấm làm sợi tóc dài của hắn dính trên mặt, Quản Huy thay hắn vén qua, nghiêng người đặt tay còn lại lên bờ vai lộ ra bên ngoài của hắn, nhẹ nhàng cọ xát, thấp giọng hỏi: "Hận ta không?"
Thái tử mở đôi mắt còn ngái ngủ, trong ánh mắt còn có tia dục vọng chưa được giải toả, hắn hoảng hốt một chút, mới hiểu được đối phương đang nói cái gì.
Thái tử nở nụ cười, hắn nói: "Hận? Vì sao hận, cuộc đời này của ta, chưa bao giờ từng yêu một người như thế. Ái khanh...... Cũng biết?"
Quản Huy nghe lời ngon tiếng ngọt của hắn, cũng cười.
......
====== Quay phim《 Giang Sơn 》· cảnh 160, phân đoạn 17, action↓↓======
Tin chiến thắng truyền đến, tin tiếp theo lại là chủ soái trọng thương không thể cứu chữa.
Thái tử vội vàng đuổi tới biên cương, nhưng chỉ được gặp mặt hắn lần cuối.
"...... Sư phó."
Hắn nhìn người trên giường mặt không có chút máu, nhất thời không dám tới gần.
Quân y rút kim kéo mạng cho Quản Huy, hắn lập tức tỉnh lại, thấy Thái tử, giãy giụa muốn đứng lên nhưng bị Thái tử ngăn cản lại.
"Thần Quản Huy...... May mắn không làm nhục mạng."
"Ngươi...... Đã làm rất tốt." Thái tử nói, "Hãy mau chóng khoẻ lại, chỉ cần ngươi không chết, điều đầu tiên sau khi ta đăng cơ chính là giúp ngươi minh oan cho Quản thị, chiếu cáo thiên hạ!"
Quản Huy lại nói: "Loạn thần cũng được, nghịch tặc cũng được, ai còn quan tâm những việc trước hay sau của người đã chết chứ?"
Thái tử cẩn thận dán lên mạch đập mỏng manh trên cổ hắn, hai mắt nóng bỏng, đôi mắt lại mở thật lớn, quyết không cho nước mắt rơi xuống, hắn hung ác nói: "Nếu, nếu ngươi dám chết, ta nhất định phải nghiền xương ngươi thành tro......"
Quản Huy lại biết đại nạn của mình đã đến, hắn cười cười nói: "Điện hạ, có thể gặp người lần cuối, dư nguyện đã đủ rồi."
"Nói dối!" Thái tử nghẹn ngào quát lớn: "Đến bây giờ, ngươi còn gạt ta! Quản Huy, ngươi muốn chết trước mặt ta, khiến ta nhớ ngươi cả đời, khiến ta thống khổ cả đời, có phải thế không? Ta nói cho ngươi biết đừng si tâm vọng tưởng, nếu ngươi đã chết, ta nhất định quên hết về ngươi......"
Quản Huy vất vat giơ tay sờ mặt hắn, nói: "Đừng khóc."
Hắn nói: "Nếu sớm biết có hôm nay, ngày đó ta nhất định......"
Ngày đó như thế nào, hắn lại cười cười, không nói ra khỏi miệng.
"Quản Huy? Sư phó!!"
"Mở mắt ra! Ta không cho phép ngươi ngủ, ta không cho phép ngươi ngủ!"
"Sư phó, sư phó......"
Nhưng mà hắn rốt cuộc không đánh thức đối phương được nữa, Thái tử vuốt gương mặt dần dần mất đi độ ấm của hắn, lặng lẽ rơi nước mắt, nỉ non tên của hắn, sợ hãi mà trống rỗng.
......
"CUT!"
"Chúc mừng A Phong đóng máy!"
Phim trường thoáng chốc sinh động lên, đối tượng được chúc mừng lại ôm Cẩu Lương nhẹ nhàng dỗ dành.
Cẩu Lương không nhập vai quá sâu, chỉ là tuyến lệ giống như đã hỏng rồi, nước mắt muốn dừng cũng không dừng được. Cậu nói với Hạ Sùng Phong: "Về sau em không bao giờ quay phim bi kịch với anh nữa, khó chịu T T." Loại cảm giác bất lực này, tựa như cậu đã từng ôm Thời Vũ, giống như nhìn sự sống của hắn dần dần mất đi trong vòng tay của mình......
Cậu nói gì, Hạ Sùng Phong tính tình tốt cũng đồng ý.
Suất diễn của Cẩu Lương cũng kết thúc sau ba ngày nữa, đoàn phim chính thức đóng máy.
Tiệc đóng máy, "Thái tử phi" tự nhận đã quen thuộc với Cẩu Lương, ghé vào người Cẩu Lương nhỏ giọng hỏi cậu: "Hôn nam thần như thế nào, có phải là 3 triệu vị hay không?"
Cẩu Lương: "3 triệu? Cô gái à, đó là số liệu của mấy năm trước, kể từ năm ngoái nụ hôn của anh ấy có giá trị ít nhất là tám con số rồi."
"Oa, cảm giác nụ hôn tám con số như thế nào?"
"Đương nhiên là......" Cẩu Lương cố ý nói một chút điểm mấu chốt, dưới sự chờ đợi của cô gái nhỏ và mấy người xung quanh, tốc độ rất nhanh nói: "Xuất sắc ~", còn ném một cái hôn gió vang dội về phía Hạ Sùng Phong, chọc cho đoàn phim cười lật trời.
Cẩu Lương vừa ứng phó nhóm dựng phim nhiệt tình, vừa không ngừng ăn tôm hùm đất xào cay.
Chỉ trong một thời gian ngắn, vỏ tôm hùm trong tầm tay cậu cũng xếp thành núi nhỏ, ăn đầy miệng bóng loáng.
Hạ Sùng Phong bị đạo diễn Trịnh lôi kéo nói về cuộc sống về lý tưởng, cầm khăn ướt lau miệng cho cậu, nói: "Thả cho tôm hùm đất một con đường sống đi, đừng ăn."
Tuy rằng biết năng lực dạ dày hố đen kim cương vô địch của Cẩu Lương, nhưng vẫn không khỏi lo lắng. Cẩu Lương sao cũng được, chuyển sang chiến trường cá sống nhúng (Shui zhu yu)*. Đoàn phim có người phụ trách điểm nước mắt rất thấp, thấy thế liền khóc: "Nếu Quản Huy cũng tốt với điện hạ như thế thì tốt biết bao, hu hu......"
*Shui zhu yu (水煮 鱼): nghĩa là cá nấu trong nước, nước ở đây là nước dùng gồm rất nhiều gia vị và dầu thực vật, món ngon Tứ Xuyên, rất cay.
Cẩu Lương dở khóc dở cười.
Bên này công việc mới kết thúc, Cẩu Lương và Hạ Sùng Phong còn định hạnh phúc trong thế giới của hai người, nhưng không ngờ, Triệu Bân rất nhanh đã tìm tới cửa.
—— hắn dẫn Cẩu Lương ra sân bay, bây giờ liền ra nước ngoại quay một quảng cáo siêu xe.
Cẩu Lương: "Chuyện khi nào, sao em không biết? Nam thần cũng đi sao?"
"Cậu đừng có nằm mơ nữa." Triệu Bân nói, "Nếu tôi nói cho cậu biết trước, tôi đoán cậu vẫn sẽ từ chối thôi? Mạch Thao, tôi cần phải nghiêm túc nói với cậu, cậu như vậy là tự hủy sự nghiệp của mình!"
"Cậu nhìn xem Hạ Sùng Phong người ta là NO.9 bảng tím, bộ phim hoa hồng ngày tận thế này đã đẩy cậu ấy lên trên, tôi nghĩ cậu ấy sẽ còn lên trên nữa trong danh sách nghệ sĩ mới khi Phong Hoả được phát hành. Nhìn lại cậu xem, kẻ tầm thường NO.123 bảng xanh lá, chỉ có sự nổi tiếng không có tác phẩm! Căn bản không đứng vững được!"
"Vì sao khi Ngô Lị Lị cọ scandal, nhiều người tin là thật như vậy? Còn không phải là vì cô ấy cũng là bảng tím sao! Bây giờ tận thế ra mắt, Ngô Lị Lị tự biên tự diễn cũng kết thúc, nhưng cậu thấy có bao nhiêu người nói cô ấy không tốt? Dường như có rất ít, người ta đau lòng Hạ Sùng Phong không có mắt nhìn thôi! Bây giờ cậu tùy tiện lên mạng tìm kiếm danh sách bạn gái của Hạ Sùng Phong thử xem, chậc, Ngô Lị Lị người ta vẫn xếp vị trí thứ nhất, tính đi tính lại, cũng không có chuyện gì là hợp quy cách với cậu cả! Tại sao? Còn không phải vì cậu là bảng xanh lá nhỏ bé sao? Cậu tin hay không thì tuỳ, nếu cậu cứ tiếp tục sa đoạ như vậy, sớm hay muộn trên đầu cậu cũng là một vùng xanh lá ——"
"Dừng!"
Cẩu Lương nghe không nổi nữa.
"Em muốn hỏi anh, bây giờ em từ chối còn kịp không?"
"Nhất định không kịp!"
"Vậy đem lời nói vô nghĩa của anh nuốt trở về." Cẩu Lương thở phì phì móc di động ra.
Triệu Bân tự mình thổi phồng nói: "Đó là tôi dự kiến trước, nếu tôi chào hỏi trước với cậu, cậu có thể ngoan ngoãn nghe lời —— ô, đây là cái gì?"
Hắn chỉ thấy một người tí hon từ điện thoại của Cẩu Lương chui ra, hẳn là một bé con thực tế ảo chibi, nhưng mà...... Triệu Bân không dám tin dụi dụi hai mắt của mình —— không cần mắt kính VR mà có thể nhìn thấy bé con thực tế ảo sao? Nhóc ma mới nghịch thiên của tôi!
Hạ Sùng Phong đang hướng dẫn từ xa công nghệ thực tế ảo cho đoàn phim Phong Hoả, điện thoại trong tay rung lên, một bé con thực tế ảo mắt đào hoa có má lúm đồng tiền nhỏ từ điện thoại chui ra nửa người: "Gọi nam thần, anh yêu mau nhận điện thoại ~"
Hạ Sùng Phong dừng lại ngón tay lướt nhẹ, chọc chọc má lúm đồng tiền nhỏ, bé con thực tế ảo vui mừng chui ra toàn bộ, cuộc gọi được kết nối.
"Tiểu Hố Nhi, làm sao vậy?...... Ừm, đến giờ cơm rồi sao?"
Bé con thực tế ảo bên này của Cẩu Lương mở miệng nói giống y như Hạ Sùng Phong, giọng nói mềm mại, mang theo chút làm nũng.
Triệu Bân rùng mình, hắn nghe ra đây là giọng nói nguyên bản của Hạ Sùng Phong, chỉ là trải qua một chút xử lý đơn giản —— "Vợ chồng" này có sở thích xấu xa, hắn đã không thể tưởng tượng được nữa.
Bé con thực tế ảo chanh nhỏ nở nụ cười ngọt ngào.
Nhưng bên này, bé con thực tế ảo Tiểu Hố Nhi lại ngồi trên màn hình điện thoại, nâng mặt thương tâm nói: "Chồng à, Văn Võ Triệu anh ấy bắt em lên may bay, nói muốn ra nước ngoài quay quảng cáo, không được dẫn theo người nhà."
Nụ cười của bé con thực tế ảo chanh nhỏ lập tức biến mất, khuôn mặt đầy thịt đồng bộ với Hạ Sùng Phong bày biểu cảm bất mãn nghiêm túc, "Phải đi mấy ngày?"
Sau khi Cẩu Lương ở 《 Sinh tồn trên đảo hoang 》, mức độ nổi tiếng đã vượt mốc trăm triệu, đợi lên bảng đỏ cũng không có vấn đề gì, nhưng bởi vì cậu ấy không có tác phẩm đắc lực, chỉ có thể rơi vào bảng xanh lá. Vấn đề này không chỉ có Triệu Bân sầu đến mức ăn cơm cũng không ngon, ngay cả Hạ Sùng Phong cũng để trong lòng. Tuy rằng ngoài miệng chưa nói, nhưng khi quay 《 Giang Sơn 》 hắn cũng tận dụng mọi thứ mà nắm chặt thời gian làm hậu kỳ《 Phong Hoả 》, sau khi đóng máy càng một lòng một dạ bế quan, chính vì có thể để chu kỳ làm hậu kỳ rất dài của《 Đặc Công Phong Hỏa 》 có thể sớm ngày chiếu.
Bây giờ đã đến thời điểm mấu chốt, hắn không thể rời đi.
Bé con thực tế ảo Tiểu Hố Nhi đếm ngón tay, sau đó giơ lên ba ngón tay nói: "Ít nhất ba ngày, dài nhất phải một tuần. Ít nhất có ba ngày em không bên cạnh anh, hai đêm không thể ôm anh ngủ... Thật là khó chịu, bây giờ em muốn về nhà. Nam thần à nam thần, anh mau tới đánh bại mẹ kế táo độc, dẫn em về đi ~"
Hạ Sùng Phong tính tính thời gian, lúc này vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của hắn, vì thế nói: "Khi ra ngoài phải ngoan ngoãn nghe người đại diện nói, đừng chạy loạn, quay xong liền trở về, có thể đồng ý không?"
Tiểu Hố Nhi không vui, nhe răng nói: "Anh lại có thể nỡ lòng bỏ em à, ╭(╯^╰)╮"
Chanh nhỏ cười, hắn nâng tay nhỏ lên làm một động tác sờ đầu, mềm mại nói: "Ngoan, nghe lời. Anh ở nhà đợi em trở về."
Tiểu Hố Nhi làm ra tư thế ôm, Hạ Sùng Phong đưa ngón tay lại, để cậu ôm cọ đủ, mới nói: "Vậy được rồi, anh hãy trông nhà cẩn thận nhé."
Chanh nhỏ chủ động mời hôn, (づ ̄3 ̄)づ
Tiểu Hố Nhi cũng nhiệt tình, (づ ̄3 ̄)づ
Triệu Bân trơ mắt nhìn Cẩu Lương chu môi, hôn miệng nhỏ của bé thực tế ảo mini, giọng nói siêu trầm độc quyền của Hạ ảnh đế còn phát ra một tiếng MUA mềm mại dễ thương sau khi được lọc...... Thế giới này thay đổi quá nhanh, tôi tiếp thu không nổi.
( ╯-_-) ╯╧╧
Đợi bọn họ tắt điện thoại, Triệu Bân mới hỏi đây là thứ gì.
Cẩu Lương cười tủm tỉm nói: "Của hồi môn."
Triệu Bân thầm nghĩ: Quả nhiên là Hạ Sùng Phong đưa cho cậu.
Chỉ là, bộ phận kỹ thuật WE đã sản xuất ra một thiết bị cao cấp như vậy • bé con thực tế ảo có thể trực tiếp dùng mắt thường nhìn thấy còn có thể chạm vào sao? Sao hắn không nghe được chút tiếng gió nào? Nhưng đây không phải vấn đề chính, chỉ riêng công nghệ này đã có thể tăng gấp đôi giá trị thị trường của WE! Nghĩ đến 2% cổ phần của mình tại WE, trong lòng Triệu Bân không thể đẹp hơn, chỉ mong ngày bé con thực tế ảo được đưa ra thị trường.
Thật lâu về sau, hắn mới hiểu được...... Của hồi môn, là tồn tại độc nhất vô nhị.
Người đại diện Triệu khi biết được chân tướng đã khóc trong WC, nhưng mà trước mắt, hắn vẫn là chàng trai trẻ có lý tưởng và khát khao tốt đẹp, nhiệt tình tăng gấp đôi mà dẫn dắt Cẩu Lương lên máy bay kéo dài 5 tiếng đồng hồ, ra nước ngoài quay quảng cáo siêu xe.
Khác với những quảng cáo mà ma mới nhận được, lần đầu tiên Cẩu Lương tham gia quay quảng cáo cấp bậc đã xem như là hạng A+ —— siêu xe thương hiệu lớn, đứng trong top 10 thế giới, hơn nữa quảng cáo này vẫn do một người quay, bản thân Cẩu Lương cũng đóng vai trò là người phát ngôn hình ảnh cho 3 mẫu xe hơi thế hệ mới —— Nhìn vào ngành công nghiệp giải trí, chỉ có quảng cáo có tính chất công ích cấp S mới có thể vượt qua một đầu với loại quảng cáo chất lượng vàng này.
Triệu Bân nói cho cậu: "Chỉ có một yêu cầu duy nhất để có tên trong bảng đỏ, là phải có ít nhất một quảng cáo hạng A đã được quay."
Hạn chế này làm rất nhiều nghệ sĩ chỉ có thể dừng bước ở bảng cam, nhưng Triệu Bân lại phòng ngừa chu đáo, có thể thấy được dã tâm to lớn.
Cẩu Lương thưởng thức hắn ở điểm này.
Một hãng xe địa hình, một hãng xe thể thao, và một hãng xe hơi kinh doanh.
Sau ba bộ quảng cáo được quay, Cẩu Lương đã vào vai nhà thám hiểm yêu thích du lịch, công tử giàu có ăn chơi và giới tinh hoa trong ngành, quay mất năm ngày. Khi cậu về đến nhà...... Hạ Sùng Phong vẫn giữ nguyên tư thế như khi cậu bị Triệu Bân lừa xuống lầu ngày hôm đó, thậm chí còn chưa di chuyển vị trí của mình, đã có vài hộp mì ăn liền được chất đống bên cạnh, cả căn phòng tràn ngập mùi hương độc quyền của trạch nam mà một lời khó nói hết.
Cậu mang một cặp mắt kính, ngón tay lướt nhẹ đánh chữ, cầm trên tay điện thoại không rời người.
Thời gian vừa đến ——
Bé con thực tế ảo Tiểu Hố Nhi từ điện thoại chui ra, nói: "Nam thần à nam thần, đã đến giờ nghỉ ngơi rồi ~"
Hạ Sùng Phong tháo mắt kính xuống, ngón tay nóng lòng chạm lên bé con thực tế ảo, trong ánh mắt lại tràn đầy cô đơn, hắn nói: "Tiểu Hố Nhi, chừng nào thì em mới về nhà?"
Cẩu Lương không nhịn xuống phát ra giọng nói ↓
"Nam thần à nam thần, em đã về rồi ~~"
Cậu cố ý học giọng nói mềm mại của bé con thực tế ảo, đầu tiên Hạ Sùng Phong không phản ứng kịp, giây tiếp theo, tầm mắt mới dời từ bé con thực tế ảo đang ôm ngón tay hắn liên tiếp cọ cọ, nhìn về phía cửa.
Cẩu Lương dựa vào câu đối hai bên cánh cửa, cậu cười, đôi mắt như sao lộng lẫy, chiếu sáng rực rỡ.
Hầu hết nhóm Ong Mật đều rất lý trí và hiểu rõ thái độ của Hạ Sùng Phong tuyệt đối không cam chịu —— Bọn họ rất rõ ràng Thánh Allah có thể thừa nhận trước toàn thế giới bản thân yêu người mà anh ấy yêu, như vậy, nếu Ngô Lị Lị chính là người đó, hắn tuyệt đối sẽ không ném tất cả áp lực quan hệ công chúng cho đối phương. Chỉ là Hạ Sùng Phong vẫn không phản hồi trực tiếp, mà Ngô Lị Lị thì cứ làm đi làm lại —— vừa hạnh phúc kheo nhẫn, vừa để lộ tin muốn nhanh chóng kết hôn —— khiến trái tim các fan bất ổn theo.
Cẩu Lương nháy nháy mắt, nói với Hạ Sùng Phong: "Đợi nữ thần của bọn họ công bố ảnh cưới, kết quả đối mặt không phải anh, mà lại là một ông già bụng bia có thể làm bố cô ấy, khẳng định sẽ tự chọc hai mắt đấy?"
Hạ Sùng Phong cũng không có hứng thú với chuyện của người khác, lại nguyện ý phụ họa cùng cậu, đúng lúc gật đầu đã nghe đạo diễn bên kia gọi bắt đầu quay rồi.
Bắt đầu từ đêm tân hôn của Thái tử, đọ sức với Quản Huy trong bóng tối, nhưng bên ngoài hai người lại gắn bó keo sơn.
Phần tình cảm này tựa như mật ong ngâm thạch tín, khiến người ta nghiện, cũng khiến người ta thống khổ.
Nhưng, cũng không có ai chịu vạch trần.
Sau khi thái tử vài lần bày kế, cuối cùng thế lực của ngoại thích trên triều đình lần lượt bị gạt bỏ, Thái hậu đã suy thoái, danh tiếng của tân vương cực kỳ cao, Hoàng đế cũng có ý định thoái vị Thái tử. Nhưng đúng vào lúc này, giặc ngoại xâm xâm lược, khiến triều đình còn nhiều việc phải hoàn thành vì vậy mà sứt đầu mẻ trán.
Nhuệ khí của Thái tử khó ngăn cản, làm sao có thể đồng ý hiệp ước nghị hoà không bình đẳng như vậy?
Sau nhiều lần giằng co, Quản Huy chờ lệnh xuất chinh, mới đánh vỡ cục diện bế tắc.
====== Quay phim《 Giang Sơn 》 · cảnh 139, phân đoạn 24, action↓↓======
Đêm trước ngày xuất chinh.
Quản Huy xuất hiện lần cuối cùng ở Đông Cung, trong tẩm điện của Thái tử.
Khi hắn tới, Thái tử phi đang hồng tụ thêm hương* cùng Thái tử, vừa mài mực vừa si ngốc nhìn Thái tử, ngẫu nhiên nghênh đón ánh mắt của Thái tử, hai người nhìn nhau cười, như một đôi thần tiên quyến lữ.
*Hồng tụ thêm hương - 红袖添香: Chỉ thư sinh đọc sách còn có cô gái đẹp bồi bạn bên cạnh.
Quản Huy cảm thấy chói mắt, thả mạnh bước chân.
"Vi thần Quản Huy, có chuyện quan trọng muốn trao đổi với điện hạ."
Thái tử phi thấy thế vội buông thỏi mực xuống, đang muốn cáo lui, lại nghe Thái tử vẫy vẫy tay cười nói: "Đã trễ thế này, ái khanh vào cung vì chuyện gì? Canh giờ đã muộn, nếu không quan trọng, ta và thái tử phi phải nghỉ ngơi rồi."
Thái tử phi đỏ bừng mặt.
Quản Huy trầm giọng nói: "Đại quân sắp xuất chinh, thần là chủ soái, có chút quân vụ cần bàn với điện hạ, kính mong điện hạ giải quyết."
Thái tử nghe vậy, nhìn về phía Thái tử phi xin lỗi, trong mắt chứa chút dịu dàng.
Ánh mắt Thái tử phi đầy nhu tình, hành lễ, "Nếu đã như vậy, thần thiếp sẽ không quấy rầy điện hạ và Quản đại nhân nghị sự, thiếp thân cáo lui."
Thái tử phi xoay người rời đi, không nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt Thái tử đã bị xé rách như một chiếc mặt nạ, chỉ còn lại một gương mặt không biểu cảm. Hắn vứt bút lông đi, lãnh đạm hỏi: "Ái khanh ngày mai phải nắm giữ ấn soái xuất chinh, chẳng lẽ từ đầu đến cuối không có xử lý, cần ta phải suốt đêm bày mưu tính kế thay ngươi sao? Để trở thành một vị vua, phải mưu tính rồi sau đó mới hành động, sư phó, lời này chính là ngươi dạy cho ta?"
Quản Huy đứng lên, sải bước đi tới một tay bế hắn lên, mặt mày sắc bén như đao: "Đêm nay ngài muốn giữ nàng ta lại sao?"
Thái tử đẩy hắn ra, cười như không cười nói: "Có gì không thể? Nàng là Thái tử phi ta cưới hỏi đàng hoàng, không chỉ đêm nay, đợi Quản nguyên soái rời khỏi hoàng cung, cách xa thượng kinh này, ta muốn làm gì, còn cần ngươi xen vào sao?"
Quản Huy nén giận, đôi mắt nặng nề nhìn hắn, thấy hắn hoàn toàn như không nhìn thấy, bỗng nhiên thu liễm hàn khí trên người, ôm hắn vào trong lòng, hôn hôn thái dương hắn, nhẹ nhàng nói: "Điện hạ, ngày mai từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại. Có thể...... Ngài tội gì tức giận vô cớ với thần?"
Thái tử điện hạ không đáp, nhưng mặt mày rõ ràng dịu đi một chút, hắn nói: "Ta biết ngươi tìm ta là vì chuyện gì, hà tất nói được đường đường chính chính như vậy. Sư phó muốn thì cứ tự mình đến lấy......"
"Lời này của Điện hạ, có thật không?"
"Tuy mong muốn cũng...... Không dám thỉnh cầu ngươi."
Trong mắt Quản Huy hiện lên vui sướng, ôm ngang hắn lên, vừa hôn gò má hắn vừa bước về phía nội thất.
Rèm giường buông xuống, có thể thấy được hai bóng người mờ ảo đang dây dưa bên nhau, bọn họ quàng cổ triền miên, ôm chặt lẫn nhau. Trong thâm tâm họ đều biết rằng đây sẽ là lần cuối cùng, bởi vậy bọn họ tùy ý, phóng túng, sung sướng nhưng thống khổ.
......
======Quay phim《 Giang Sơn 》 · cảnh 139, phân đoạn 25, action↓↓======
Quản Huy trần trụi nửa người ngồi dựa trên giường, cúi đầu nhìn Thái tử gối đầu lên bàn tay của mình.
Mồ hôi lấm tấm làm sợi tóc dài của hắn dính trên mặt, Quản Huy thay hắn vén qua, nghiêng người đặt tay còn lại lên bờ vai lộ ra bên ngoài của hắn, nhẹ nhàng cọ xát, thấp giọng hỏi: "Hận ta không?"
Thái tử mở đôi mắt còn ngái ngủ, trong ánh mắt còn có tia dục vọng chưa được giải toả, hắn hoảng hốt một chút, mới hiểu được đối phương đang nói cái gì.
Thái tử nở nụ cười, hắn nói: "Hận? Vì sao hận, cuộc đời này của ta, chưa bao giờ từng yêu một người như thế. Ái khanh...... Cũng biết?"
Quản Huy nghe lời ngon tiếng ngọt của hắn, cũng cười.
......
====== Quay phim《 Giang Sơn 》· cảnh 160, phân đoạn 17, action↓↓======
Tin chiến thắng truyền đến, tin tiếp theo lại là chủ soái trọng thương không thể cứu chữa.
Thái tử vội vàng đuổi tới biên cương, nhưng chỉ được gặp mặt hắn lần cuối.
"...... Sư phó."
Hắn nhìn người trên giường mặt không có chút máu, nhất thời không dám tới gần.
Quân y rút kim kéo mạng cho Quản Huy, hắn lập tức tỉnh lại, thấy Thái tử, giãy giụa muốn đứng lên nhưng bị Thái tử ngăn cản lại.
"Thần Quản Huy...... May mắn không làm nhục mạng."
"Ngươi...... Đã làm rất tốt." Thái tử nói, "Hãy mau chóng khoẻ lại, chỉ cần ngươi không chết, điều đầu tiên sau khi ta đăng cơ chính là giúp ngươi minh oan cho Quản thị, chiếu cáo thiên hạ!"
Quản Huy lại nói: "Loạn thần cũng được, nghịch tặc cũng được, ai còn quan tâm những việc trước hay sau của người đã chết chứ?"
Thái tử cẩn thận dán lên mạch đập mỏng manh trên cổ hắn, hai mắt nóng bỏng, đôi mắt lại mở thật lớn, quyết không cho nước mắt rơi xuống, hắn hung ác nói: "Nếu, nếu ngươi dám chết, ta nhất định phải nghiền xương ngươi thành tro......"
Quản Huy lại biết đại nạn của mình đã đến, hắn cười cười nói: "Điện hạ, có thể gặp người lần cuối, dư nguyện đã đủ rồi."
"Nói dối!" Thái tử nghẹn ngào quát lớn: "Đến bây giờ, ngươi còn gạt ta! Quản Huy, ngươi muốn chết trước mặt ta, khiến ta nhớ ngươi cả đời, khiến ta thống khổ cả đời, có phải thế không? Ta nói cho ngươi biết đừng si tâm vọng tưởng, nếu ngươi đã chết, ta nhất định quên hết về ngươi......"
Quản Huy vất vat giơ tay sờ mặt hắn, nói: "Đừng khóc."
Hắn nói: "Nếu sớm biết có hôm nay, ngày đó ta nhất định......"
Ngày đó như thế nào, hắn lại cười cười, không nói ra khỏi miệng.
"Quản Huy? Sư phó!!"
"Mở mắt ra! Ta không cho phép ngươi ngủ, ta không cho phép ngươi ngủ!"
"Sư phó, sư phó......"
Nhưng mà hắn rốt cuộc không đánh thức đối phương được nữa, Thái tử vuốt gương mặt dần dần mất đi độ ấm của hắn, lặng lẽ rơi nước mắt, nỉ non tên của hắn, sợ hãi mà trống rỗng.
......
"CUT!"
"Chúc mừng A Phong đóng máy!"
Phim trường thoáng chốc sinh động lên, đối tượng được chúc mừng lại ôm Cẩu Lương nhẹ nhàng dỗ dành.
Cẩu Lương không nhập vai quá sâu, chỉ là tuyến lệ giống như đã hỏng rồi, nước mắt muốn dừng cũng không dừng được. Cậu nói với Hạ Sùng Phong: "Về sau em không bao giờ quay phim bi kịch với anh nữa, khó chịu T T." Loại cảm giác bất lực này, tựa như cậu đã từng ôm Thời Vũ, giống như nhìn sự sống của hắn dần dần mất đi trong vòng tay của mình......
Cậu nói gì, Hạ Sùng Phong tính tình tốt cũng đồng ý.
Suất diễn của Cẩu Lương cũng kết thúc sau ba ngày nữa, đoàn phim chính thức đóng máy.
Tiệc đóng máy, "Thái tử phi" tự nhận đã quen thuộc với Cẩu Lương, ghé vào người Cẩu Lương nhỏ giọng hỏi cậu: "Hôn nam thần như thế nào, có phải là 3 triệu vị hay không?"
Cẩu Lương: "3 triệu? Cô gái à, đó là số liệu của mấy năm trước, kể từ năm ngoái nụ hôn của anh ấy có giá trị ít nhất là tám con số rồi."
"Oa, cảm giác nụ hôn tám con số như thế nào?"
"Đương nhiên là......" Cẩu Lương cố ý nói một chút điểm mấu chốt, dưới sự chờ đợi của cô gái nhỏ và mấy người xung quanh, tốc độ rất nhanh nói: "Xuất sắc ~", còn ném một cái hôn gió vang dội về phía Hạ Sùng Phong, chọc cho đoàn phim cười lật trời.
Cẩu Lương vừa ứng phó nhóm dựng phim nhiệt tình, vừa không ngừng ăn tôm hùm đất xào cay.
Chỉ trong một thời gian ngắn, vỏ tôm hùm trong tầm tay cậu cũng xếp thành núi nhỏ, ăn đầy miệng bóng loáng.
Hạ Sùng Phong bị đạo diễn Trịnh lôi kéo nói về cuộc sống về lý tưởng, cầm khăn ướt lau miệng cho cậu, nói: "Thả cho tôm hùm đất một con đường sống đi, đừng ăn."
Tuy rằng biết năng lực dạ dày hố đen kim cương vô địch của Cẩu Lương, nhưng vẫn không khỏi lo lắng. Cẩu Lương sao cũng được, chuyển sang chiến trường cá sống nhúng (Shui zhu yu)*. Đoàn phim có người phụ trách điểm nước mắt rất thấp, thấy thế liền khóc: "Nếu Quản Huy cũng tốt với điện hạ như thế thì tốt biết bao, hu hu......"
*Shui zhu yu (水煮 鱼): nghĩa là cá nấu trong nước, nước ở đây là nước dùng gồm rất nhiều gia vị và dầu thực vật, món ngon Tứ Xuyên, rất cay.
Cẩu Lương dở khóc dở cười.
Bên này công việc mới kết thúc, Cẩu Lương và Hạ Sùng Phong còn định hạnh phúc trong thế giới của hai người, nhưng không ngờ, Triệu Bân rất nhanh đã tìm tới cửa.
—— hắn dẫn Cẩu Lương ra sân bay, bây giờ liền ra nước ngoại quay một quảng cáo siêu xe.
Cẩu Lương: "Chuyện khi nào, sao em không biết? Nam thần cũng đi sao?"
"Cậu đừng có nằm mơ nữa." Triệu Bân nói, "Nếu tôi nói cho cậu biết trước, tôi đoán cậu vẫn sẽ từ chối thôi? Mạch Thao, tôi cần phải nghiêm túc nói với cậu, cậu như vậy là tự hủy sự nghiệp của mình!"
"Cậu nhìn xem Hạ Sùng Phong người ta là NO.9 bảng tím, bộ phim hoa hồng ngày tận thế này đã đẩy cậu ấy lên trên, tôi nghĩ cậu ấy sẽ còn lên trên nữa trong danh sách nghệ sĩ mới khi Phong Hoả được phát hành. Nhìn lại cậu xem, kẻ tầm thường NO.123 bảng xanh lá, chỉ có sự nổi tiếng không có tác phẩm! Căn bản không đứng vững được!"
"Vì sao khi Ngô Lị Lị cọ scandal, nhiều người tin là thật như vậy? Còn không phải là vì cô ấy cũng là bảng tím sao! Bây giờ tận thế ra mắt, Ngô Lị Lị tự biên tự diễn cũng kết thúc, nhưng cậu thấy có bao nhiêu người nói cô ấy không tốt? Dường như có rất ít, người ta đau lòng Hạ Sùng Phong không có mắt nhìn thôi! Bây giờ cậu tùy tiện lên mạng tìm kiếm danh sách bạn gái của Hạ Sùng Phong thử xem, chậc, Ngô Lị Lị người ta vẫn xếp vị trí thứ nhất, tính đi tính lại, cũng không có chuyện gì là hợp quy cách với cậu cả! Tại sao? Còn không phải vì cậu là bảng xanh lá nhỏ bé sao? Cậu tin hay không thì tuỳ, nếu cậu cứ tiếp tục sa đoạ như vậy, sớm hay muộn trên đầu cậu cũng là một vùng xanh lá ——"
"Dừng!"
Cẩu Lương nghe không nổi nữa.
"Em muốn hỏi anh, bây giờ em từ chối còn kịp không?"
"Nhất định không kịp!"
"Vậy đem lời nói vô nghĩa của anh nuốt trở về." Cẩu Lương thở phì phì móc di động ra.
Triệu Bân tự mình thổi phồng nói: "Đó là tôi dự kiến trước, nếu tôi chào hỏi trước với cậu, cậu có thể ngoan ngoãn nghe lời —— ô, đây là cái gì?"
Hắn chỉ thấy một người tí hon từ điện thoại của Cẩu Lương chui ra, hẳn là một bé con thực tế ảo chibi, nhưng mà...... Triệu Bân không dám tin dụi dụi hai mắt của mình —— không cần mắt kính VR mà có thể nhìn thấy bé con thực tế ảo sao? Nhóc ma mới nghịch thiên của tôi!
Hạ Sùng Phong đang hướng dẫn từ xa công nghệ thực tế ảo cho đoàn phim Phong Hoả, điện thoại trong tay rung lên, một bé con thực tế ảo mắt đào hoa có má lúm đồng tiền nhỏ từ điện thoại chui ra nửa người: "Gọi nam thần, anh yêu mau nhận điện thoại ~"
Hạ Sùng Phong dừng lại ngón tay lướt nhẹ, chọc chọc má lúm đồng tiền nhỏ, bé con thực tế ảo vui mừng chui ra toàn bộ, cuộc gọi được kết nối.
"Tiểu Hố Nhi, làm sao vậy?...... Ừm, đến giờ cơm rồi sao?"
Bé con thực tế ảo bên này của Cẩu Lương mở miệng nói giống y như Hạ Sùng Phong, giọng nói mềm mại, mang theo chút làm nũng.
Triệu Bân rùng mình, hắn nghe ra đây là giọng nói nguyên bản của Hạ Sùng Phong, chỉ là trải qua một chút xử lý đơn giản —— "Vợ chồng" này có sở thích xấu xa, hắn đã không thể tưởng tượng được nữa.
Bé con thực tế ảo chanh nhỏ nở nụ cười ngọt ngào.
Nhưng bên này, bé con thực tế ảo Tiểu Hố Nhi lại ngồi trên màn hình điện thoại, nâng mặt thương tâm nói: "Chồng à, Văn Võ Triệu anh ấy bắt em lên may bay, nói muốn ra nước ngoài quay quảng cáo, không được dẫn theo người nhà."
Nụ cười của bé con thực tế ảo chanh nhỏ lập tức biến mất, khuôn mặt đầy thịt đồng bộ với Hạ Sùng Phong bày biểu cảm bất mãn nghiêm túc, "Phải đi mấy ngày?"
Sau khi Cẩu Lương ở 《 Sinh tồn trên đảo hoang 》, mức độ nổi tiếng đã vượt mốc trăm triệu, đợi lên bảng đỏ cũng không có vấn đề gì, nhưng bởi vì cậu ấy không có tác phẩm đắc lực, chỉ có thể rơi vào bảng xanh lá. Vấn đề này không chỉ có Triệu Bân sầu đến mức ăn cơm cũng không ngon, ngay cả Hạ Sùng Phong cũng để trong lòng. Tuy rằng ngoài miệng chưa nói, nhưng khi quay 《 Giang Sơn 》 hắn cũng tận dụng mọi thứ mà nắm chặt thời gian làm hậu kỳ《 Phong Hoả 》, sau khi đóng máy càng một lòng một dạ bế quan, chính vì có thể để chu kỳ làm hậu kỳ rất dài của《 Đặc Công Phong Hỏa 》 có thể sớm ngày chiếu.
Bây giờ đã đến thời điểm mấu chốt, hắn không thể rời đi.
Bé con thực tế ảo Tiểu Hố Nhi đếm ngón tay, sau đó giơ lên ba ngón tay nói: "Ít nhất ba ngày, dài nhất phải một tuần. Ít nhất có ba ngày em không bên cạnh anh, hai đêm không thể ôm anh ngủ... Thật là khó chịu, bây giờ em muốn về nhà. Nam thần à nam thần, anh mau tới đánh bại mẹ kế táo độc, dẫn em về đi ~"
Hạ Sùng Phong tính tính thời gian, lúc này vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của hắn, vì thế nói: "Khi ra ngoài phải ngoan ngoãn nghe người đại diện nói, đừng chạy loạn, quay xong liền trở về, có thể đồng ý không?"
Tiểu Hố Nhi không vui, nhe răng nói: "Anh lại có thể nỡ lòng bỏ em à, ╭(╯^╰)╮"
Chanh nhỏ cười, hắn nâng tay nhỏ lên làm một động tác sờ đầu, mềm mại nói: "Ngoan, nghe lời. Anh ở nhà đợi em trở về."
Tiểu Hố Nhi làm ra tư thế ôm, Hạ Sùng Phong đưa ngón tay lại, để cậu ôm cọ đủ, mới nói: "Vậy được rồi, anh hãy trông nhà cẩn thận nhé."
Chanh nhỏ chủ động mời hôn, (づ ̄3 ̄)づ
Tiểu Hố Nhi cũng nhiệt tình, (づ ̄3 ̄)づ
Triệu Bân trơ mắt nhìn Cẩu Lương chu môi, hôn miệng nhỏ của bé thực tế ảo mini, giọng nói siêu trầm độc quyền của Hạ ảnh đế còn phát ra một tiếng MUA mềm mại dễ thương sau khi được lọc...... Thế giới này thay đổi quá nhanh, tôi tiếp thu không nổi.
( ╯-_-) ╯╧╧
Đợi bọn họ tắt điện thoại, Triệu Bân mới hỏi đây là thứ gì.
Cẩu Lương cười tủm tỉm nói: "Của hồi môn."
Triệu Bân thầm nghĩ: Quả nhiên là Hạ Sùng Phong đưa cho cậu.
Chỉ là, bộ phận kỹ thuật WE đã sản xuất ra một thiết bị cao cấp như vậy • bé con thực tế ảo có thể trực tiếp dùng mắt thường nhìn thấy còn có thể chạm vào sao? Sao hắn không nghe được chút tiếng gió nào? Nhưng đây không phải vấn đề chính, chỉ riêng công nghệ này đã có thể tăng gấp đôi giá trị thị trường của WE! Nghĩ đến 2% cổ phần của mình tại WE, trong lòng Triệu Bân không thể đẹp hơn, chỉ mong ngày bé con thực tế ảo được đưa ra thị trường.
Thật lâu về sau, hắn mới hiểu được...... Của hồi môn, là tồn tại độc nhất vô nhị.
Người đại diện Triệu khi biết được chân tướng đã khóc trong WC, nhưng mà trước mắt, hắn vẫn là chàng trai trẻ có lý tưởng và khát khao tốt đẹp, nhiệt tình tăng gấp đôi mà dẫn dắt Cẩu Lương lên máy bay kéo dài 5 tiếng đồng hồ, ra nước ngoài quay quảng cáo siêu xe.
Khác với những quảng cáo mà ma mới nhận được, lần đầu tiên Cẩu Lương tham gia quay quảng cáo cấp bậc đã xem như là hạng A+ —— siêu xe thương hiệu lớn, đứng trong top 10 thế giới, hơn nữa quảng cáo này vẫn do một người quay, bản thân Cẩu Lương cũng đóng vai trò là người phát ngôn hình ảnh cho 3 mẫu xe hơi thế hệ mới —— Nhìn vào ngành công nghiệp giải trí, chỉ có quảng cáo có tính chất công ích cấp S mới có thể vượt qua một đầu với loại quảng cáo chất lượng vàng này.
Triệu Bân nói cho cậu: "Chỉ có một yêu cầu duy nhất để có tên trong bảng đỏ, là phải có ít nhất một quảng cáo hạng A đã được quay."
Hạn chế này làm rất nhiều nghệ sĩ chỉ có thể dừng bước ở bảng cam, nhưng Triệu Bân lại phòng ngừa chu đáo, có thể thấy được dã tâm to lớn.
Cẩu Lương thưởng thức hắn ở điểm này.
Một hãng xe địa hình, một hãng xe thể thao, và một hãng xe hơi kinh doanh.
Sau ba bộ quảng cáo được quay, Cẩu Lương đã vào vai nhà thám hiểm yêu thích du lịch, công tử giàu có ăn chơi và giới tinh hoa trong ngành, quay mất năm ngày. Khi cậu về đến nhà...... Hạ Sùng Phong vẫn giữ nguyên tư thế như khi cậu bị Triệu Bân lừa xuống lầu ngày hôm đó, thậm chí còn chưa di chuyển vị trí của mình, đã có vài hộp mì ăn liền được chất đống bên cạnh, cả căn phòng tràn ngập mùi hương độc quyền của trạch nam mà một lời khó nói hết.
Cậu mang một cặp mắt kính, ngón tay lướt nhẹ đánh chữ, cầm trên tay điện thoại không rời người.
Thời gian vừa đến ——
Bé con thực tế ảo Tiểu Hố Nhi từ điện thoại chui ra, nói: "Nam thần à nam thần, đã đến giờ nghỉ ngơi rồi ~"
Hạ Sùng Phong tháo mắt kính xuống, ngón tay nóng lòng chạm lên bé con thực tế ảo, trong ánh mắt lại tràn đầy cô đơn, hắn nói: "Tiểu Hố Nhi, chừng nào thì em mới về nhà?"
Cẩu Lương không nhịn xuống phát ra giọng nói ↓
"Nam thần à nam thần, em đã về rồi ~~"
Cậu cố ý học giọng nói mềm mại của bé con thực tế ảo, đầu tiên Hạ Sùng Phong không phản ứng kịp, giây tiếp theo, tầm mắt mới dời từ bé con thực tế ảo đang ôm ngón tay hắn liên tiếp cọ cọ, nhìn về phía cửa.
Cẩu Lương dựa vào câu đối hai bên cánh cửa, cậu cười, đôi mắt như sao lộng lẫy, chiếu sáng rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.