Bàn Luận Tư Thế Ăn Cẩu Lương Chính Xác
Chương 16: Học bá công vị dâu tây (16, H nhẹ)
Tạ Diệc
24/07/2021
Editor: Minori
Khi Cẩu Lương đang do dự có nên sử dụng đạo cụ cảnh trong gương của hồn thể để xác nhận Hà Lâm có giá trị lợi dụng hay không, Thời Vũ đã chủ động thẳng thắn khiến Cẩu Lương đánh mất ý niệm này.
【 Hệ thống: Đừng cho là ta không biết ngài chỉ là đau lòng 9 tích phân. →-→】
【 Cẩu Lương: Thống gian bất sách*.
^v^】
*Thống gian bất sách: tương tự như Nhân gian bất sách (人艰不拆): Ý chỉ cuộc sống đã khó khăn như vậy rồi, chuyện nào có thể bỏ qua được thì cứ bỏ qua đi. Ở đây có thể hiểu là "Hệ thống đã quá khó khăn rồi không cần nói chi tiết ra như vậy".
【 Hệ thống: Ha. 】
Hoá ra, mẹ của Hà Lâm cùng mẹ Thời là bạn thân.
Hai người lần lượt kết hôn tiến vào quân khu đại viện, lại lần lượt thụ thai, khoảng cách bất quá một tháng thai kỳ, quan hệ càng thêm chặt chẽ.
Mà Thời Vũ từ nhỏ có biểu hiện với những đứa trẻ cùng trang lứa không hợp nhau, cũng không thích ở chung với bọn họ —— cho dù nhân sĩ chuyên nghiệp phán đoán hắn là vì chỉ số thông minh quá cao, mẹ Thời vẫn sợ hắn mắc chứng bệnh tự kỷ, đồng thời bồi dưỡng các loại hứng thú làm hắn không an tĩnh như vậy, còn lao lực tâm tư mà tạo cơ hội cho hắn cùng các bạn nhỏ ở chung.
Hà Lâm tất nhiên là một người được chọn.
Cô còn có em gái song sinh, gọi Hà Căng, ở trong thai kỳ bị Hà Lâm khỏe mạnh đoạt mất dinh dưỡng, sinh ra liền để lại di chứng —— bệnh tim bẩm sinh.
Ý thức của Chủ Thần thế giới này ước chừng tin vào sự công bằng, Hà Căng tuy rằng thân thể không tốt, nhưng chỉ số thông minh lại cao hơn chị gái ruột của mình. Cũng bởi vậy, so với các bạn nhỏ khác cùng Thời Vũ đi lại càng gần chút, người duy nhất hắn coi như có chung đề tài. Nhưng...... Ở thời điểm đi giã ngoại mừng tốt nghiệp cấp 2, cô vì cứu Hà Lâm rơi xuống nước, ngoài ý muốn bỏ mình.
Thời Vũ lúc ấy dùng hết toàn lực cứu cô, vẫn không có biện pháp ngăn cản bi kịch xảy ra.
Hắn tuy không đến mức tự trách quá mức, nhưng chỉ cần không phải người lãnh tâm lãnh phổi đều sẽ không thờ ơ trước cái chết của người bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Thời Vũ sở dĩ ở thời kỳ nhập học cấp 3 lựa chọn tạm nghỉ học một năm, chính là bởi vì cô ấy.
Hà Căng đối kỹ thuật hacker thật sự cảm thấy hứng thú, là giáo viên truyền tin học nhập môn cho Thời Vũ. Cô lúc còn sống chuẩn bị báo danh tham gia giải thi đấu hacker quốc tế, trước khi giã ngoại còn đối Thời Vũ thề son sắt nói không tiếc tạm nghỉ học bế quan một năm, nhất định phải ở giải thi đấu lần này lấy về giải nhất, đối những người đó xem thường hacker Hoa Quốc còn lấy nhan sắc. Cho dù cô sống không quá hai mươi tuổi, lúc còn sống cũng nhất định phải hoàn thành chuyện này.
Đây là di nguyện cuối cùng cô lưu lại, Thời Vũ muốn giúp cô hoàn thành.
Trên đời này việc đầu tiên hắn có tâm còn không làm được, mà hệ thống cũng tra được, một tháng rưỡi trước kết thúc giải thi đấu hacker quốc tế, NO.1【 Hacker HJ】 chính là Thời Vũ.
Thời điểm Cẩu Lương lần đầu gặp được Thời Vũ, hệ thống rà quét được hồn thể mục tiêu có hệ số liên hệ cao với người cùng quan hệ huyết thống, còn những người khác đều rất thờ ơ. Trên đời này ít có người làm hắn để ở trong lòng, nghĩ đến Hà Căng đúng thật là đặc biệt. Cẩu Lương mới đầu nghĩ rằng bởi vì Hà Lâm liên lụy Hà Căng chết mới làm Thời Vũ chán ghét như vậy, không nghĩ rằng, đáp án lại nằm ngoài dự đoán của cậu.
Thời Vũ nói: "Ban đầu bệnh của Hà Căng không tính nghiêm trọng, nhưng khi 5 tuổi cô ấy mắc bệnh một hồi khiến tình trạng chuyển biến xấu, bác sĩ nói rằng trái tim cô ấy không có cách khôi phục khỏe mạnh, khả năng sống không quá hai mươi tuổi."
Mà tai bay vạ gió này, tất cả đều vì Hà Lâm.
Hai chị em tình trạng thân thể trái ngược nhau, tính cách cũng hoàn toàn bất đồng.
Hà Lâm từ nhỏ khỏe mạnh được yêu cầu chiếu cố nhường nhịn em gái, ước chừng cô ta khi đó liền hiểu rõ để lấy được sự công nhận và chú ý của người lớn trong nhà vốn yêu thương em gái, chỉ có nỗ lực mà hiểu chuyện, săn sóc, cho nên tính cách ngoan ngoãn thẹn thùng; mà em gái Hà Căng thân thể yếu ớt lại phóng khoáng tươi đẹp.
Năm ấy khi các cô 5 tuổi, hai chị em cùng ngủ một chỗ, cả hai đều mắc bệnh viêm phổi do cảm nặng.
Hà Lâm hồi phục nhanh chóng, nhưng lại tước đoạt cơ hội khỏe mạnh của Hà Căng.
"Là Hà Lâm cố ý đá văng chăn ra, bởi vì cô ta không muốn bị cha mẹ đưa đến nhà ngoại nghỉ đông một mình."
Thời Vũ vì sao sẽ biết chi tiết như vậy, đương nhiên là Hà Căng nhanh trí sớm nói cho hắn, có thể thấy được quan hệ âm thầm giữa hai chị em cũng thật phức tạp.
Theo như lời Thời Vũ, trí nhớ hắn thật tốt, cho dù sau này Hà Lâm nghĩ hết mọi biện pháp chiếu cố Hà Căng muốn đền bù, hắn sẽ không bao giờ thay đổi cách nhìn của mình về cô ta. Nhưng điều thực sự khiến Thời Vũ hoàn toàn chán ghét người này lại không phải là nguyên nhân gây ra cái chết của Hà Căng, mà —— Hà Lâm rơi xuống khe núi, đều không phải là ngẫu nhiên.
"Tôi rất hối hận."
Thời Vũ nói.
"Tôi biết rõ cô ta làm bộ té ngã là muốn tôi chú ý, muốn tôi đi ở phía sau đỡ lấy. Nhưng tôi đã không làm vậy, mà cô ta diễn quá dụng tâm, cho nên mới rớt xuống."
"Người đầu tiên nhảy xuống cứu Hà Lâm chính là Hà Căng, tôi thờ ơ nhưng cô ấy lại không chút do dự. Còn có người đồng hành khác cũng lục tục nhảy xuống nước cứu người, nhưng dòng nước so với mọi người nghĩ càng sâu càng dữ dội, chỉ có Hà Căng người đầu tiên nhảy xuống bắt được chị gái cô. Hà Lâm giãy giụa thật sự lợi hại, làm Hà Căng bị thương, thời điểm sau đó tôi giữ được Hà Lâm, hai tay cô ta bắt lấy tôi, cứ như vậy ném tay Hà Căng còn đang lôi kéo cô ta...... Tôi muốn giữ chặt cô ấy, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn......"
"Cô ấy bị trôi tới hạ lưu, chờ đến khi chúng tôi tìm được, cô ấy đã không còn hơi thở."
Hắn vĩnh viễn không thể quên, bộ dáng Hà Căng cả người cứng đờ môi tím đen...... Cho dù cô ấy lúc gần đi vẻ mặt thật an tĩnh, cũng không vì gần chết mà sợ hãi.
"Hà Lâm khóc, té xỉu, đổ bệnh, phát điên và đau khổ, dùng những thứ đó mong được mọi người tha thứ." Thời Vũ chế nhạo một tiếng, "Nhưng cô ta không đáng được tha thứ."
Cẩu Lương hiểu rõ.
Người đã có tâm ghen ghét có thể làm ra tội ác đáng sợ nhất thế gian.
Hà Lâm thích Thời Vũ, mà Thời Vũ vui vẻ hơn khi ở chung với em gái song sinh —— Chà, dựa theo hiểu biết của Cẩu Lương đối với Thời Vũ, có thể tưởng tượng, cho dù sinh ra có khuôn mặt giống nhau, Thời Vũ nhất định chỉ mỉm cười một cách lịch sự và lạnh lùng với Hà Lâm trong những năm qua.JPG.
Nhưng muốn nói Hà Lâm thật sự có tâm giết hại Hà Căng, cũng chưa chắc.
Chỉ có thể nói, cô gái này ích kỷ đến đáng sợ lại giỏi về xu lợi tị hại*.
*Xu lợi tị hại: thấy việc lợi thì hăm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh đi chỗ khác.
Mà Thời Vũ sở dĩ bài xích cô ta như vậy, có lẽ là vì không thể tha thứ cho chính mình.
—— Mặc dù việc Hà Lâm thích hắn nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn, nhưng Hà Căng chết ít nhiều cùng chuyện này có liên quan, làm hắn khó có thể tiêu tan.
Cẩu Lương an ủi hắn nói: "Mỗi người đều có quỹ đạo cuộc sống của chính mình, khi bọn họ rời đi sẽ đến nơi bọn họ cần đến, có lẽ rất nhiều năm sau, cô ấy sẽ có thân thể khỏe mạnh, cuộc sống hạnh phúc. Cậu không phải chịu trách nhiệm vì cuộc đời của cô ấy, biết không?"
Thời Vũ cười, "Cậu tin tưởng vào thuyết số mệnh?"
"Tin a, sao lại không tin chứ?" Cẩu Lương để sát vào hắn hôn bờ môi của hắn, cười lộ hai má lúm đồng tiền mê người, nhẹ giọng nói: "Tôi còn tin tưởng, là vận mệnh cho tôi gặp được cậu."
Cậu nói quá mức nghiêm túc, như có một sức mạnh mê hoặc, Thời Vũ không khống chế được mà tim đập nhanh hơn, ôm cậu, bao bọc lấy cậu.
Môi lưỡi tương tiếp, không ăn được mỹ vị ngọt ngào của hồn lực chính ngược lại nếm hồn lực phụ chua xót, Cẩu Lương theo bản năng trốn tránh làm Thời Vũ càng kịch liệt đòi lấy, cho đến khi Cẩu Lương ôn thuần mà hôn lại, hắn mới buông ra.
Cẩu Lương không giấu ghét bỏ mà nói: "Khổ quá, tâm tình cậu không tốt còn liên lụy tôi."
Thời Vũ thấp giọng nở nụ cười.
Cẩu Lương lại hôn, quả nhiên hồn lực phụ đã rút ra, mỹ vị hồn lực chính khiến nụ cười trong ánh mắt của cậu lan tràn đến khóe mắt.
*
# Hà Lâm có hi vọng thay thế được Lý Lâm Linh trở thành hoa khôi mới của trường Nhạc Thành. #
Nhiệt độ của đề tài này ở Nhạc Thành giữ ở vị trí cao không xuống.
Vốn lấy giá trị nhan sắc cao cùng chỉ số thông minh xưng bá toàn khóa 11, lớp 3 lại thêm một thành viên mãnh tướng, dẫn tới rất nhiều nhóm nam thanh nữ tú ngây thơ đến đây tham quan.
Không biết ai là người đã khởi xướng thảo luận này —— Lý Lâm Linh ngoại hình bắt mắt như hoa hồng đỏ, bản thân tính cách cũng phóng khoáng nhiệt tình, thường được gọi là "Nữ hán". Tuy rằng cùng các nam sinh ở chung thật tốt, nhưng không bằng Hà Lâm có vẻ ngoài yếu đuối đáng yêu hấp dẫn bọn họ hơn, rốt cuộc nhóm giống đực đều có mong muốn bảo hộ rất mạnh, ẩn ẩn lộ ra bại thế.
Đang bàn tán sôi nổi về hoa khôi trường mới ra đời, trận huấn luyện bóng rổ của lớp 3 hẹn vào ngày chủ nhật lần nữa đã đến.
Lần này hậu cần trừ bỏ Lý Lâm Linh cùng Trương Tiêu như trước, còn có Hà Lâm không mời mà đến.
Đội hình tuấn nam mỹ nữ như vậy đi đến nơi nào đều xài được, nhưng không, muộn vài phút mà không thể đến sân huấn luyện chiếm trước nhưng sau khi lớp 3 Lý Lâm Linh dùng mỹ nhân kế, thành công ở sân bóng rổ chiếm được một vị trí nhỏ.
Nam sinh chơi bóng rổ có sức hấp dẫn đặc biệt, trai đẹp chơi bóng rổ, hormone của hắn có thể chinh phục biển sao trời mênh mông!
Nhìn bọn họ ở trên sân bước chân phi dương, dáng người hiên ngang, thanh xuân dào dạt, ngay cả Hà Lâm rụt rè nhất cũng nhịn không được che miệng thở nhẹ khi Thời Vũ ở ngoài ném rổ thành công, ngượng ngùng lại kiềm chế không được mà vì bọn họ cố lên.
Liên tiếp tập hai tiếng, bước vào thời gian nghỉ ngơi.
Hà Lâm phản ứng còn nhanh hơn so với Lý Lâm Linh luôn luôn lưu loát, thấp thỏm mà ôm lấy khăn lông và nước uống đi về phía Thời Vũ. Thời Vũ cầm trong tay bóng rổ ném cho Trần Lý Bạch, xoay người, trên mặt không mang theo ý cười, đi về phía cô. Hà Lâm tức khắc tim đập nhanh hơn, mặt đỏ đến mức không kiểm soát được.
Thời Vũ đến gần, càng gần, chỉ còn một bước!
Hà Lâm cố nén thẹn thùng đi lên đón ——
Thời Vũ không hề dừng lại mà đi lướt qua cô, đi đến túi thể thao của mình, từ trong lấy ra một bình nước cùng một cái khăn lông.
Hắn quay người, đi về bên người Cẩu Lương.
Vặn ra bình nước đưa cho cậu, Thời Vũ giũ ra khăn lông lau mồ hôi trên mặt và cổ của cậu, cười nói: "So với lần trước huấn luyện lợi hại hơn."
Cẩu Lương ngạo kiều mà ngửa đầu, "Đương nhiên, cũng không nhìn xem tôi là ai."
"Ừm." Thời Vũ nhịn cười, tán đồng gật gật đầu, "Tôi biết, danh sư xuất cao đồ (thầy giỏi sinh trò giỏi)."
"Ha ha, cậu chừng nào thì sửa họ Vương."
Cẩu Lương đem bình nước vẫn còn cho hắn.
Thời Vũ uống một ngụm, thấy cậu lau mồ hôi lung tung đem làn da đều chà đến đỏ, liền kêu cậu thả lỏng. Cẩu Lương từ trước đến nay không chú ý việc này, lau hai cái liền đem khăn lông ném cho hắn, Thời Vũ đem nước nhét vào trong tay cậu, bắt đầu lau mồ hôi cho chính mình.
Hà Lâm kinh ngạc mà mở to hai mắt —— không có người nào hiểu rõ thói quen sạch sẽ của Thời Vũ hơn cô, cho dù là em gái cô, cũng từng vì dùng nhầm ly nước của hắn mà bị hắn lạnh nhạt một tuần. Chính là hiện tại...... Hắn thế nhưng uống nước người khác đã uống qua, dùng khăn lông người khác dã lau mồ hôi, sao có thể!
"Hà Lâm, cậu không sao chứ?"
Bên tai nghe được Lý Lâm Linh dò hỏi, Hà Lâm bỗng dưng hồi phục tinh thần ——
Đối mặt với Lý Lâm Linh cô vốn không thích, thường xuyên khiến cô nghĩ đến bộ dáng Hà Căng tươi tắn vui vẻ, lại nghĩ đến đối phương ở trước bàn Thời Vũ mà được ưu đãi chênh lệch, làm Hà Lâm nhất thời trong lòng sinh ra tức giận, nhịn không được đỏ con mắt, trừng mắt liếc cô một cái, ôm nước cùng khăn lông chưa cho đi mà chạy mất.
Lý Lâm Linh không thể hiểu được.
【 Hệ thống: Chủ nhân, cô ta đối với hồn thể ngài sức đẩy rất mạnh, đổi thành độ hảo cảm khoảng: -60, giá trị thù hận của ngài kéo đến thỏa đáng nha. 】
【 Cẩu Lương mỉm cười: Đối đãi thân mật, không chỉ yêu ai yêu cả đường đi, còn phải ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng. 】
【 Hệ thống:??? 】
Cẩu Lương không giải thích nghi hoặc cho nó, uống sạch ngụm nước cuối cùng trong bình, cười nói: "Ồ, khóc à? Bạn cùng bàn thân ái, cậu nói cô ta chạy chậm như vậy, đây là đang ngắm cảnh sao, hay là đang đợi ai đuổi theo cô ta nha?"
Thời Vũ thờ ơ nói: "Chuyện của người khác không cần quan tâm."
Hà Lâm tốc độ chạy lập tức nhanh hơn.
Lý Lâm Linh ném cho Cẩu Lương ánh mắt "cậu có thể chơi đùa thật tốt hay không" xem thường, lôi kéo Trương Tiêu đuổi theo.
Mặc dù rõ ràng tỏ vẻ rất không chào đón đối với nữ sinh mưu toan hủy đi CP của cô, nhưng dưới tình huống như vậy Lý Lâm Linh cũng không thể bỏ đá xuống giếng hay bỏ mặc.
Chờ các cô đều đi rồi, uỷ viên thể dục mới nhịn không được nói: "Thời học bá, cậu không thích người ta cũng không cần như vậy chứ?"
Hắn hiện tại ngồi cùng bàn với Hà Lâm —— vị trí kia nguyên bản là chỗ ngồi của Ngô Dũng —— sớm đã đem Hà Lâm là nữ thần trong lòng.
Chiêm Vĩnh Triết cũng cau mày, nói: "Thích Trình, cô ấy dù sao cũng là con gái, làm như vậy có chút quá đáng hay không?"
Cẩu Lương ngăn cản Thời Vũ muốn nổi giận, ném bình rỗng trong tay, khóe miệng ngậm ý cười nói: "Chiêm học bá đây là đang dạy tôi cách làm người sao? Nhìn không ra cậu có lòng nhiệt tình như vậy, chà, chẳng lẽ cậu thích dáng vẻ Tiểu Bạch Hoa giả tạo như này sao?"
Chiêm Vĩnh Triết: "Thích Trình, tôi không có ý khác. Chỉ là cậu không nên làm một cô gái khóc ——"
Cẩu Lương đột nhiên cầm bình rỗng trong tay ném ra ngoài.
Cậu dùng sức thật mạnh, ánh mắt sắc bén, làm Chiêm Vĩnh Triết chấn động, cơ hồ theo bản năng mà tránh đi —— bình rỗng bay về hướng không có bất luận điểm tiếp xúc nào với hắn, tiếp theo nháy mắt, chuẩn xác mà đâm vào thùng rác nghiêng đối diện, va chạm phát ra âm thanh kịch liệt.
"nice shot!"
Cẩu Lương vỗ tay một cái, ngay sau đó cười xán lạn, "Tôi mặc kệ cậu có ý tứ gì. Cậu chỉ cần nhớ kỹ, Thời Vũ không thích cô ta, tôi cũng không thích cô ta. Không cần xen vào việc của người khác, OK?"
Chiêm Vĩnh Triết mím chặt môi, tuy rằng không nói gì, nhưng có thể thấy được là rất tức giận.
Trần Lý Bạch và những người khác nhìn không khí xấu hổ, vội nói: "Ha ha, cũng không sai biệt lắm thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, chúng ta tiếp tục a, tiếp tục."
Cẩu Lương giống như tranh công mà đâm đâm bả vai Thời Vũ, tràn đầy đắc ý dào dạt.
Thời Vũ nở nụ cười.
Sau khi huấn luyện xong, Lý Lâm Linh ba người đều không có trở về, Cẩu Lương cùng Thời Vũ cũng không để ý. Chờ huấn luyện kết thúc, uỷ viên thể dục nói không yên tâm, đưa ra ý kiến muốn đi tìm các cô một chút, những người khác tán thành. Cẩu Lương nhún vai, nói: "Cũng đúng, tôi cùng Thời Vũ đem bóng rổ trả lại phòng thiết bị, sẽ không làm các cậu thêm phiền toái."
Trần Lý Bạch vừa tức giận vừa buồn cười, "Cậu còn biết cậu chọc phiền toái."
Cẩu Lương cười nói: "Không có biện pháp, con người của tôi luôn không khoan dung với người lớn lên so với tôi xấu còn ra vẻ."
Lý Lâm Linh, Trương Tiêu cùng Hà Lâm các cô khó khăn mới khuyên trở về: "......"
Những người khác: "......"
Đem bóng rổ thả vào sọt, Thời Vũ cầm lấy túi thể thao lên: "A Trình, đi thôi."
Cẩu Lương như không có việc gì cười tủm tỉm chào tạm biệt bọn họ, Thời Vũ nhéo nhéo tay cậu, cười thầm: Nhóc này trước khi nói chuyện khẳng định nghe thấy tiếng bước chân ba người bọn họ.
Sân vận động, phòng thiết bị.
Thông gió tình trạng không tính tốt, tràn ngập mùi vị cao su chế phẩm.
Cẩu Lương hỏi Thời Vũ: "Cậu nói cô ta còn ở bên ngoài sân chờ cậu không?"
Thời Vũ: "Cùng chúng ta không liên quan."
Cẩu Lương vòng tay trước ngực dựa vào cửa nói: "Nhưng khi tôi thấy trên mặt cô ta còn mang theo "bảo bảo chịu ủy khuất, các cậu mau tới an ủi tôi", nó khiến tôi thật buồn bực."
Thời Vũ đem túi thể thao vừa mới nhấc tới lại thả lại trên mặt đất, đi về phía cậu nói: "Tôi khiến cô ta chuyển trường nhé?"
Cẩu Lương tươi cười lập tức phóng đại hai phân, nhưng lập tức lại căng lại, ác thanh ác khí mà nói: "Cậu nhìn cô ta một bộ mặt chính mình là bạn gái của cậu, nếu không đem bộ mặt 'chính cung nương nương.JPG' của cô ta xé xuống, tôi đây chẳng phải là tiểu tam vạn năm?"
Thời Vũ cười rộ lên: "Ừm, cậu nói đúng. Vậy làm cô ta biết, chính cung tiểu tam đều chỉ có thể là cậu."
Cẩu Lương ngẩng mặt, một bộ dáng đương nhiên, bắt gặp ý cười dày đặc trên đôi mắt Thời Vũ, lại nhịn không được cười, hỏi hắn: "Cậu đoán nơi này có lắp theo dõi không?"
Thời Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tùy tay cầm băng dính đen trên giá, giơ tay, lấy ưu thế chiều cao tuyệt đối dễ dàng mà cột lên vài vòng, sau đó vẻ mặt chính trực nói: "Chắc là xảy ra trục trặc rồi."
Cẩu Lương cười đến không chịu được, đánh gục hắn ra sau mà hôn một cái, nói: "Tôi cũng đoán vậy."
Thời Vũ dung túng mà cười.
Cẩu Lương dựa vào trên cửa, dáng người cao dài hơi gầy dưới bộ đồ thể dục bóng rổ rộng thùng thình.
Hai tay Thời Vũ siết chặt eo cậu, càng lộ rõ ra hai phần cảm giác trơn bóng trên người thiếu niên đơn bạc —— rõ ràng là hắn khinh thường dáng người suy nhược, lúc này lại có lực hấp dẫn mãnh liệt với hắn, khiến hắn không nhịn được mà đi sờ soạng, xác nhận từng chỗ da thịt từng chỗ cốt cách vốn có, bộ dáng có giống như hắn ngày đêm tưởng tượng hay không.
Cẩu Lương eo bị hắn siết chặt có chút đau, nhưng càng cảm thấy kích thích, chuyên tâm mà ôm cổ hắn cùng hắn hôn môi.
Rốt cuộc có cơ hội có thể thở dốc, khi Thời Vũ đi tuần tra hôn gương mặt cậu, Cẩu Lương vừa thở dốc vừa ở bên tai hắn cười nói: "Thời Vũ, cậu thành thật trả lời tôi, buổi tối có mơ thấy tôi hay không?"
"...... Có."
"Ồ, vậy cậu có lén xem phim 18+ hay không?"
"...... Ừm."
"Vậy......" Cậu cắn vào tai Thời Vũ, "Tôi ở trong mơ có bộ dáng gì?"
Tay Thời Vũ siết chặt vòng eo của cậu hơn, Cẩu Lương kinh sợ thở gấp một tiếng, khó chịu mà cắn vành tai của hắn, "Đau."
Rõ ràng chỉ có một từ ngắn ngủi, nhưng giọng nói của cậu mang chút nũng nịu tràn ngập lực dụ hoặc, Thời Vũ theo bản năng mà buông cậu ra, lại không khống chế được mà tiến gần một bước, dùng thân thể đè chặt đem cậu ấn ở giữa ngực mình và cửa, không cho chỗ trốn.
Cẩu Lương đắc ý mà cười rộ lên, cậu nói: "Cậu còn chưa trả lời tôi đấy."
Thời Vũ nâng mặt cậu, hắn dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi quyến rũ của cậu, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Tôi thì sao, tôi có bộ dáng gì?"
"Tôi hỏi trước." Cẩu Lương lẩm bẩm, nhưng ánh mắt có chút mơ hồ, gương mặt lập tức ửng đỏ, ngay cả má lúm đồng tiền kia giống như đựng đầy rượu vang đỏ say lòng người.
Đối mặt đối thoại như vậy, ngay cả Cẩu Lương từng tưởng tượng ra đối thoại nóng bóng và trực tiếp hơn như vậy, nhưng khi nói ra vẫn không nhịn được miệng khô lưỡi khô tim đập nhanh hơn —— nếu không phải tiến độ nhiệm vụ dừng lại ở 10% đã hai tuần, Thời Vũ ngay thẳng mà tỏ rõ không thỏa mãn với môi lưỡi tiếp xúc, cậu cũng sẽ không sắc dụ bất cứ giá nào như vậy. Nói đến cùng, đều là "giả vờ đứng đắn thật đúng là người nhát gan" này!
Nghĩ như vậy, cậu lại mạnh mẽ hơn, xoa bóp mặt Thời Vũ nói: "Tôi nghĩ cậu như thế nào? Có bản lĩnh cậu giống tôi nghĩ như vậy...... Bắt nạt tôi hả."
"Tôi như thế nào bắt nạt cậu, hử?"
Rõ ràng không có vận động, Thời Vũ hô hấp lại dồn dập.
Cẩu Lương lỗ tai đỏ bừng, cắn cắn môi, tựa hồ cảm thấy không trả lời chính là nhận thua, quật cường ra vẻ không thèm để ý, nói: "Chính là...... Dùng miệng đem tôi...... Làm tới trên mặt tôi......Thôi."
Cậu cảm thấy quá mất mặt mà ngượng ngùng quay đầu đi, lần đầu tiên không dám nhìn thẳng đôi mắt Thời Vũ.
Thời Vũ hôn lên tai cậu một cách mạnh mẽ, Cẩu Lương co rúm lại mà né tránh, kêu một tiếng quay đầu lại. Thời Vũ không nói hai lời hôn trên môi của cậu, bàn tay kiềm chế ấn ở trên cửa cũng không chần chờ mà ôm lấy Cẩu Lương, luồn vào sống lưng tinh tế của cậu. Ngón tay hắn dường như chạm vào tơ lụa cao cấp nhất cuộc đời này, Cẩu Lương da thịt ấm áp mịn màng, hắn chạm đến chỗ nào đều khiến Cẩu Lương mẫn cảm run rẩy, phản ứng của chính mình cũng ngoài sở liệu của cậu, đỏ mặt bắt lại tay Thời Vũ muốn đổi ý.
Thời Vũ chủ động tiến sâu vào trong miệng cậu, Cẩu Lương hưởng thụ nụ hôn của hắn, quả nhiên rất khoái cảm mà tước vũ khí đầu hàng, chủ động ôm hắn đòi lấy.
Thời Vũ lớn mật mà mò ra sau lưng cậu, nơi đó ở trong giấc mơ hắn vô số lần dùng tầm mắt liếc qua, so với trong tưởng tượng còn làm người say mê hơn.
Hắn có chút phân tâm, lực chú ý nghiêng đến lòng bàn tay đang thăm dò bảo vật, Cẩu Lương cũng không quản hắn, cùng cảm xúc Thời Vũ lúc này mãnh liệt trước nay chưa từng có, tư vị hồn lực chính gần như đem đầu cậu hôn mê.
Mà rất nhanh, cậu liền nếm trải hậu quả xấu của việc tham ăn.
Đôi bàn tay nóng bỏng kia chẳng biết lúc nào từ lưng cậu hợp lực về phía trước khép lại, mò ra bụng dưới của cậu, thuận theo xương sườn một đường thẳng lên, ngón tay thon dài do do dự dự, cuối cùng vẫn không nhịn được đặt lên hai hạt đậu đỏ mềm mại.
Cẩu Lương kinh sợ thở gấp một tiếng, hai mắt trầm mê bỗng dưng mở, hốt hoảng lui về sau lại phát hiện không thể lui được nữa.
Hô hấp Thời Vũ cũng trở lên nặng nhọc, lần đầu tiên hắn biểu hiện ra sự bá đạo ẩn sâu trong xương tủy dịu dàng của mình, phong tỏa ngăn cản Cẩu Lương không cho bất kỳ góc độ nào để trốn, một bên gấp gáp hôn cậu, hai tay chiếm lĩnh bảo địa càng vuốt ve mạnh hơn, giống như nhà thám hiểm bại lộ tính tham lam.
"Ưm ưm."
Cẩu Lương bị hắn mút thành từng mảnh.
Hai tay theo bản năng mà đẩy cánh tay của hắn, kích thích xa lạ khiến cậu không biết làm thế nào, có một dòng điện liền tê liền ngứa ập đến cổ họng vọt tới miệng làm cho cậu phát ra âm tiết ngắn ngủi, mất khống chế nuốt vào, đồng thời phát hiện con đường phía trước bị phá hỏng, dòng điện này đường cũ trở về, lao xuống dưới bụng của Cẩu Lương...
Cậu than nhẹ một tiếng, không bắt được khoái cảm làm thân thể của cậu nổi lên phản ứng trực tiếp nhất, xấu hổ cùng hai chân muốn che đậy.
"A trình... Tiểu Hố Nhi..."
Thời Vũ gọi lung tung, ngón tay cái xảo quyệt giống như "Lợi dụng thiên tử để ra lệnh chư hầu*", đè lại hai hạt mẫn cảm kia rồi tùy ý nhào nặn.
*Nguyên văn "Hiệp thiên tử nhi lệnh chư hầu": mưu đồ lợi lộc cho bản thân (gg search Tam Quốc để biết chi tiết nhé).
【 Đinh!! Tiến độ nhiệm vụ được đẩy mạnh, tiến độ nhiệm vụ hiện tại: 11%!!! 】
"Mmm ưmm... Thời Vũ, tôi, tôi không thở được."
Hệ thống nhắc nhở làm Cẩu Lương đang trong cơn mê say khôi phục vẻ thanh tỉnh, nhưng hiệu quả không tốt, chính tâm sinh lý khiến Cẩu Lương có biểu hiện yếu thế.
Thời Vũ buông đôi môi cậu ra, môi lưỡi nóng bỏng đi xuống, tốc độ chậm rì rì, nhiều lần ở một nơi hôn xuống như lửa nóng, lại dùng đầu lưỡi như có như không mà liếm cậu.
"Ừm..."
Sau khi được buông ra, Cẩu Lương không thể kiềm chế được giọng nói của mình, cắn môi dưới một cách vô ích, nặng nề mà thở hổn hển.
"Tiểu Hố Nhi..."
Thời Vũ hôn đến bên tai cậu thấp giọng thở gấp, trong mắt chôn dấu dục vọng càng thâm trầm, vê lấy hai hạt đậu kia, hành hạ khiến cả người Cẩu Lương nóng lên, còn muốn nhiều hơn nữa.
Cẩu Lương đón nhận ánh mắt của hắn, tầm mắt dây dưa trong nháy mắt, bọn họ đều nhìn thấy một chút lúng túng, kích động, khó nhịn cùng say mê của nhau.
Cẩu Lương quá quen thuộc ánh mắt hắn như thế, hắn vẫn luôn cô gắng khắc chế chính mình.
"Thời Vũ..." Cẩu Lương giơ tay lên muốn ôm lấy hắn, mà tay Thời Vũ đặt ở trước ngực quá kỳ quái, tư thế ôm ấp dường như cũng tràn ngập tình dục. Cậu dấu tay ra sau lưng ấn ở trên cửa, thấp giọng thở hổn hển, nhắm mắt ngửa đầu không thèm đến xỉa, nói: "Thật thoải mái... Thời Vũ, tôi thích cậu như thế này."
Cậu dùng lời nói thẳng thắng nhất cổ vũ hắn, kích thích hắn, mê hoặc hắn...
Thời Vũ hoàn toàn không phải là đối thủ, ánh mắt hắn lập tức u tối, bỗng dưng vén quần áo rộng rãi của Cẩu Lương, dùng sức mà hôn lên ngực trái nơi trái tim cậu. Sau đó trong đầu hắn điên cuồng tưởng tượng như vừa nãy, dùng đầu lưỡi thay thế ngón tay hôn viên mẫn cảm kia, liếm lên.
"Hahh."
"Ahh..."
Cẩu Lương ngẩng cao cổ, khóe mắt nhất thời có chút ẩm ướt.
Cậu cảm thấy quá mất mặt, trong lòng mắng: thể chất túc thể yêu diễm tiện hoá* là chuyện gì đang xảy ra, thật là xanh gầy, thật muốn bắn, hu, đây nhất định là do Phản Hồn Thảo rồi! Cậu lúc này thật hối hận, dùng quá nhiều Phản Hồn Thảo làm cho da dẻ nhẵn nhụi nhạy cảm như vậy, hiện tại cậu đừng nói nắm được quyền chủ động, phải giữ vững tỉnh táo đã rất khó khăn.
... Rất thoải mái.
*Yêu diễm tiện hoá: Là một ngôn ngữ mạng phổ biến, ý tứ là hình dung về một người nào đó khác với người thường. Sử dụng ở hoàn cảnh khác nhau thì ý nghĩa cũng sẽ khác nhau.
Thời Vũ thèm khát hôn lên ngực của cậu, một tay ôm lấy eo cậu mà cậu không biết mình muốn thoát ra hay không thể tự tin mà lay động, một cái tay khác sờ lên bắp đùi của cậu, xoa nắn giữa hai chân cậu nơi hắn mơ ước đã lâu, luồn theo ống quần thể thao rộng lớn, đưa vào bộ vị giữa hai chân.
"Ah! Thời Vũ, Thời Vũ!"
Bàn tay đang ẩn giấu của Cẩu Lương cũng nhịn không được mà chuyển động, cậu tóm lấy tay Thời Vũ, có ý đồ làm tay hắn rời đi quần lót mỏng manh che đậy dáng vật hình trụ.
Thời Vũ từ ngực cậu ngẩng đầu lên, gấp giọng nói: "Tiểu Hố Nhi, như cậu mơ thấy vậy, tôi dùng miệng, có được không?"
Cẩu Lương bị hắn siết chặt eo, kích thích đến mức nói không lên lời.
—— Sống 1,029 năm, cậu lần đầu tiên bị người khác không phải mình nắm chặt chỗ trọng yếu như vậy.
Thời Vũ hôn đôi môi đỏ tươi ướt át của cậu, lập tức nửa quỳ xuống dưới, kéo quần Cẩu Lương xuống.
Nóng lạnh cùng kích thích, tiếng rên rỉ của Cẩu Lương nặng hơn một chút, quẫn bách mà muốn che đậy chính mình, Thời Vũ mạnh mẽ ngăn tay cậu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vật đang cương cứng, bộ vị vừa dài vừa trắng kia.
Thời Vũ trước đây chưa bao giờ nghĩ rằng, mười bảy năm xem ngán đặc thù nam tính có một ngày lại khiến hắn đam mê như vậy.
Hắn không chút do dự đút dương v*t Cẩu Lương vào miệng, dùng khoang miệng nóng ẩm đem lại khoái cảm tột cùng cho cậu.
"Ah...hah..." Cẩu Lương lập tức run chân, đứng không vững mà trượt xuống, nhưng Thời Vũ đã giữ hai chân cậu lại miễn cưỡng duy trì tư thế đứng. Hắn cúi đầu nhìn Cẩu Lương, vẻ mặt đối phương cũng không miễn cưỡng, tuy rằng kỹ năng rất dở, nhưng cũng cố gắng lấy lòng mình, chỉ nghĩ dùng mọi thứ của mình có thể làm cho cậu thoải mái.
Đầu lưỡi liếm, đôi môi cắn, khoang miệng ngậm lấy, hắn cố đưa nó vào sâu trong cổ họng.
【 Đinh!! Tiến độ nhiệm vụ được vụ đẩy mạnh, tiến độ hiện tại: 15%!!! 】
Cẩu Lương trên người thấm một tầng lại một tầng mồ hôi nóng, như là lượng nước trong thân thể lập tức tràn ra, làm cho hắn miệng khô lưỡi khô, hoa mắt mê mẩn, cả người co rút lại.
Cậu cảm giác được mình bị Thời Vũ buông ra, bàn tay không giữ được vai của hắn đã bị kéo lên nhét vào nơi nóng bỏng.
"A... Thời Vũ."
Đó là Thời Vũ dâng trào.
Phân lượng nặng trình trịch, một tay không có cách nào nắm giữ vật to dài, khiến trong lòng Cẩu Lương nóng lên.
"Chạm vào tôi, Tiểu Hố Nhi, dùng sức chút." Thời Vũ vội vàng mà nói, liền vùi đầu lấy lòng Cẩu Lương.
Cẩu Lương bị khoái cảm khống chế, tư duy toàn bộ tê liệt, một luồng hơi nóng xông thẳng vào đầu óc khiến cậu khó mà kiềm chế được, bên tai mơ hồ nghe thấy giọng nói của Thời Vũ cùng giọng nói của chính mình càng ngày càng to hơn, hai tay nắm côn th*t lớn không thuộc về mình mà di chuyển bừa bãi, trước mắt hoàn toàn mông lung. Cho đến khi một đợt lại một đợt khoái cảm được hắn đưa lên đỉnh cao nhất ——
Hắn rên lên một tiếng, hơi nhắm lại hai mắt, thân thể tại dư vị co lại, được Thời Vũ ôm chặt trong lòng.
Chờ hắn tỉnh lại sau khoái cảm từ lần đầu bắn tinh, Thời Vũ ôm cậu mà hôn lên trán cùng hai má, một tay khác vòng qua người cậu luồn tay vào trong quần.
"Thời Vũ... Cậu thật... lớn."
Cẩu Lương mặt nóng lên.
Tiếng nói vừa dứt, đồng dạng Thời Vũ tước vũ khí.
"Tiểu Hố Nhi..."
Cẩu Lương không nghe rõ hắn đang nói cái gì, mũi giật giật —— trong không khí nồng nặc mùi vị thơm ngọt bao phủ lấy cậu. Cẩu Lương nhìn chằm chằm vào vật còn đang cứng giữa hai chân Thời Vũ, rút tay ra.
Thời Vũ nhìn thấy ngón tay cậu dính đầy chất lỏng màu trắng sữa, sắc mặt càng đỏ hơn, liền vươn tay lấy túi lau sạch sẽ cho cậu, lại không ngờ rằng ——.
Cẩu Lương liếm liếm ngón tay của mình, lập tức, toàn bộ biểu tình đều sáng lên.
"Tiểu Hố Nhi —— ahh."
Cẩu Lương vùi vào giữa hai chân hắn, tham ăn mà liếm láp chất lỏng đang tràn ra, muốn ngừng mà không được. Thời Vũ quả thực muốn điên, cuối cùng trong giọt nước mắt của niềm khao khát, hắn đút vào trong miệng của cậu như mong muốn...
*
【 Đinh!! Tiến độ nhiệm vụ được đẩy mạnh, tiến độ hiện tại: 20%!!! 】
Khi Cẩu Lương đang do dự có nên sử dụng đạo cụ cảnh trong gương của hồn thể để xác nhận Hà Lâm có giá trị lợi dụng hay không, Thời Vũ đã chủ động thẳng thắn khiến Cẩu Lương đánh mất ý niệm này.
【 Hệ thống: Đừng cho là ta không biết ngài chỉ là đau lòng 9 tích phân. →-→】
【 Cẩu Lương: Thống gian bất sách*.
^v^】
*Thống gian bất sách: tương tự như Nhân gian bất sách (人艰不拆): Ý chỉ cuộc sống đã khó khăn như vậy rồi, chuyện nào có thể bỏ qua được thì cứ bỏ qua đi. Ở đây có thể hiểu là "Hệ thống đã quá khó khăn rồi không cần nói chi tiết ra như vậy".
【 Hệ thống: Ha. 】
Hoá ra, mẹ của Hà Lâm cùng mẹ Thời là bạn thân.
Hai người lần lượt kết hôn tiến vào quân khu đại viện, lại lần lượt thụ thai, khoảng cách bất quá một tháng thai kỳ, quan hệ càng thêm chặt chẽ.
Mà Thời Vũ từ nhỏ có biểu hiện với những đứa trẻ cùng trang lứa không hợp nhau, cũng không thích ở chung với bọn họ —— cho dù nhân sĩ chuyên nghiệp phán đoán hắn là vì chỉ số thông minh quá cao, mẹ Thời vẫn sợ hắn mắc chứng bệnh tự kỷ, đồng thời bồi dưỡng các loại hứng thú làm hắn không an tĩnh như vậy, còn lao lực tâm tư mà tạo cơ hội cho hắn cùng các bạn nhỏ ở chung.
Hà Lâm tất nhiên là một người được chọn.
Cô còn có em gái song sinh, gọi Hà Căng, ở trong thai kỳ bị Hà Lâm khỏe mạnh đoạt mất dinh dưỡng, sinh ra liền để lại di chứng —— bệnh tim bẩm sinh.
Ý thức của Chủ Thần thế giới này ước chừng tin vào sự công bằng, Hà Căng tuy rằng thân thể không tốt, nhưng chỉ số thông minh lại cao hơn chị gái ruột của mình. Cũng bởi vậy, so với các bạn nhỏ khác cùng Thời Vũ đi lại càng gần chút, người duy nhất hắn coi như có chung đề tài. Nhưng...... Ở thời điểm đi giã ngoại mừng tốt nghiệp cấp 2, cô vì cứu Hà Lâm rơi xuống nước, ngoài ý muốn bỏ mình.
Thời Vũ lúc ấy dùng hết toàn lực cứu cô, vẫn không có biện pháp ngăn cản bi kịch xảy ra.
Hắn tuy không đến mức tự trách quá mức, nhưng chỉ cần không phải người lãnh tâm lãnh phổi đều sẽ không thờ ơ trước cái chết của người bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Thời Vũ sở dĩ ở thời kỳ nhập học cấp 3 lựa chọn tạm nghỉ học một năm, chính là bởi vì cô ấy.
Hà Căng đối kỹ thuật hacker thật sự cảm thấy hứng thú, là giáo viên truyền tin học nhập môn cho Thời Vũ. Cô lúc còn sống chuẩn bị báo danh tham gia giải thi đấu hacker quốc tế, trước khi giã ngoại còn đối Thời Vũ thề son sắt nói không tiếc tạm nghỉ học bế quan một năm, nhất định phải ở giải thi đấu lần này lấy về giải nhất, đối những người đó xem thường hacker Hoa Quốc còn lấy nhan sắc. Cho dù cô sống không quá hai mươi tuổi, lúc còn sống cũng nhất định phải hoàn thành chuyện này.
Đây là di nguyện cuối cùng cô lưu lại, Thời Vũ muốn giúp cô hoàn thành.
Trên đời này việc đầu tiên hắn có tâm còn không làm được, mà hệ thống cũng tra được, một tháng rưỡi trước kết thúc giải thi đấu hacker quốc tế, NO.1【 Hacker HJ】 chính là Thời Vũ.
Thời điểm Cẩu Lương lần đầu gặp được Thời Vũ, hệ thống rà quét được hồn thể mục tiêu có hệ số liên hệ cao với người cùng quan hệ huyết thống, còn những người khác đều rất thờ ơ. Trên đời này ít có người làm hắn để ở trong lòng, nghĩ đến Hà Căng đúng thật là đặc biệt. Cẩu Lương mới đầu nghĩ rằng bởi vì Hà Lâm liên lụy Hà Căng chết mới làm Thời Vũ chán ghét như vậy, không nghĩ rằng, đáp án lại nằm ngoài dự đoán của cậu.
Thời Vũ nói: "Ban đầu bệnh của Hà Căng không tính nghiêm trọng, nhưng khi 5 tuổi cô ấy mắc bệnh một hồi khiến tình trạng chuyển biến xấu, bác sĩ nói rằng trái tim cô ấy không có cách khôi phục khỏe mạnh, khả năng sống không quá hai mươi tuổi."
Mà tai bay vạ gió này, tất cả đều vì Hà Lâm.
Hai chị em tình trạng thân thể trái ngược nhau, tính cách cũng hoàn toàn bất đồng.
Hà Lâm từ nhỏ khỏe mạnh được yêu cầu chiếu cố nhường nhịn em gái, ước chừng cô ta khi đó liền hiểu rõ để lấy được sự công nhận và chú ý của người lớn trong nhà vốn yêu thương em gái, chỉ có nỗ lực mà hiểu chuyện, săn sóc, cho nên tính cách ngoan ngoãn thẹn thùng; mà em gái Hà Căng thân thể yếu ớt lại phóng khoáng tươi đẹp.
Năm ấy khi các cô 5 tuổi, hai chị em cùng ngủ một chỗ, cả hai đều mắc bệnh viêm phổi do cảm nặng.
Hà Lâm hồi phục nhanh chóng, nhưng lại tước đoạt cơ hội khỏe mạnh của Hà Căng.
"Là Hà Lâm cố ý đá văng chăn ra, bởi vì cô ta không muốn bị cha mẹ đưa đến nhà ngoại nghỉ đông một mình."
Thời Vũ vì sao sẽ biết chi tiết như vậy, đương nhiên là Hà Căng nhanh trí sớm nói cho hắn, có thể thấy được quan hệ âm thầm giữa hai chị em cũng thật phức tạp.
Theo như lời Thời Vũ, trí nhớ hắn thật tốt, cho dù sau này Hà Lâm nghĩ hết mọi biện pháp chiếu cố Hà Căng muốn đền bù, hắn sẽ không bao giờ thay đổi cách nhìn của mình về cô ta. Nhưng điều thực sự khiến Thời Vũ hoàn toàn chán ghét người này lại không phải là nguyên nhân gây ra cái chết của Hà Căng, mà —— Hà Lâm rơi xuống khe núi, đều không phải là ngẫu nhiên.
"Tôi rất hối hận."
Thời Vũ nói.
"Tôi biết rõ cô ta làm bộ té ngã là muốn tôi chú ý, muốn tôi đi ở phía sau đỡ lấy. Nhưng tôi đã không làm vậy, mà cô ta diễn quá dụng tâm, cho nên mới rớt xuống."
"Người đầu tiên nhảy xuống cứu Hà Lâm chính là Hà Căng, tôi thờ ơ nhưng cô ấy lại không chút do dự. Còn có người đồng hành khác cũng lục tục nhảy xuống nước cứu người, nhưng dòng nước so với mọi người nghĩ càng sâu càng dữ dội, chỉ có Hà Căng người đầu tiên nhảy xuống bắt được chị gái cô. Hà Lâm giãy giụa thật sự lợi hại, làm Hà Căng bị thương, thời điểm sau đó tôi giữ được Hà Lâm, hai tay cô ta bắt lấy tôi, cứ như vậy ném tay Hà Căng còn đang lôi kéo cô ta...... Tôi muốn giữ chặt cô ấy, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn......"
"Cô ấy bị trôi tới hạ lưu, chờ đến khi chúng tôi tìm được, cô ấy đã không còn hơi thở."
Hắn vĩnh viễn không thể quên, bộ dáng Hà Căng cả người cứng đờ môi tím đen...... Cho dù cô ấy lúc gần đi vẻ mặt thật an tĩnh, cũng không vì gần chết mà sợ hãi.
"Hà Lâm khóc, té xỉu, đổ bệnh, phát điên và đau khổ, dùng những thứ đó mong được mọi người tha thứ." Thời Vũ chế nhạo một tiếng, "Nhưng cô ta không đáng được tha thứ."
Cẩu Lương hiểu rõ.
Người đã có tâm ghen ghét có thể làm ra tội ác đáng sợ nhất thế gian.
Hà Lâm thích Thời Vũ, mà Thời Vũ vui vẻ hơn khi ở chung với em gái song sinh —— Chà, dựa theo hiểu biết của Cẩu Lương đối với Thời Vũ, có thể tưởng tượng, cho dù sinh ra có khuôn mặt giống nhau, Thời Vũ nhất định chỉ mỉm cười một cách lịch sự và lạnh lùng với Hà Lâm trong những năm qua.JPG.
Nhưng muốn nói Hà Lâm thật sự có tâm giết hại Hà Căng, cũng chưa chắc.
Chỉ có thể nói, cô gái này ích kỷ đến đáng sợ lại giỏi về xu lợi tị hại*.
*Xu lợi tị hại: thấy việc lợi thì hăm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh đi chỗ khác.
Mà Thời Vũ sở dĩ bài xích cô ta như vậy, có lẽ là vì không thể tha thứ cho chính mình.
—— Mặc dù việc Hà Lâm thích hắn nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn, nhưng Hà Căng chết ít nhiều cùng chuyện này có liên quan, làm hắn khó có thể tiêu tan.
Cẩu Lương an ủi hắn nói: "Mỗi người đều có quỹ đạo cuộc sống của chính mình, khi bọn họ rời đi sẽ đến nơi bọn họ cần đến, có lẽ rất nhiều năm sau, cô ấy sẽ có thân thể khỏe mạnh, cuộc sống hạnh phúc. Cậu không phải chịu trách nhiệm vì cuộc đời của cô ấy, biết không?"
Thời Vũ cười, "Cậu tin tưởng vào thuyết số mệnh?"
"Tin a, sao lại không tin chứ?" Cẩu Lương để sát vào hắn hôn bờ môi của hắn, cười lộ hai má lúm đồng tiền mê người, nhẹ giọng nói: "Tôi còn tin tưởng, là vận mệnh cho tôi gặp được cậu."
Cậu nói quá mức nghiêm túc, như có một sức mạnh mê hoặc, Thời Vũ không khống chế được mà tim đập nhanh hơn, ôm cậu, bao bọc lấy cậu.
Môi lưỡi tương tiếp, không ăn được mỹ vị ngọt ngào của hồn lực chính ngược lại nếm hồn lực phụ chua xót, Cẩu Lương theo bản năng trốn tránh làm Thời Vũ càng kịch liệt đòi lấy, cho đến khi Cẩu Lương ôn thuần mà hôn lại, hắn mới buông ra.
Cẩu Lương không giấu ghét bỏ mà nói: "Khổ quá, tâm tình cậu không tốt còn liên lụy tôi."
Thời Vũ thấp giọng nở nụ cười.
Cẩu Lương lại hôn, quả nhiên hồn lực phụ đã rút ra, mỹ vị hồn lực chính khiến nụ cười trong ánh mắt của cậu lan tràn đến khóe mắt.
*
# Hà Lâm có hi vọng thay thế được Lý Lâm Linh trở thành hoa khôi mới của trường Nhạc Thành. #
Nhiệt độ của đề tài này ở Nhạc Thành giữ ở vị trí cao không xuống.
Vốn lấy giá trị nhan sắc cao cùng chỉ số thông minh xưng bá toàn khóa 11, lớp 3 lại thêm một thành viên mãnh tướng, dẫn tới rất nhiều nhóm nam thanh nữ tú ngây thơ đến đây tham quan.
Không biết ai là người đã khởi xướng thảo luận này —— Lý Lâm Linh ngoại hình bắt mắt như hoa hồng đỏ, bản thân tính cách cũng phóng khoáng nhiệt tình, thường được gọi là "Nữ hán". Tuy rằng cùng các nam sinh ở chung thật tốt, nhưng không bằng Hà Lâm có vẻ ngoài yếu đuối đáng yêu hấp dẫn bọn họ hơn, rốt cuộc nhóm giống đực đều có mong muốn bảo hộ rất mạnh, ẩn ẩn lộ ra bại thế.
Đang bàn tán sôi nổi về hoa khôi trường mới ra đời, trận huấn luyện bóng rổ của lớp 3 hẹn vào ngày chủ nhật lần nữa đã đến.
Lần này hậu cần trừ bỏ Lý Lâm Linh cùng Trương Tiêu như trước, còn có Hà Lâm không mời mà đến.
Đội hình tuấn nam mỹ nữ như vậy đi đến nơi nào đều xài được, nhưng không, muộn vài phút mà không thể đến sân huấn luyện chiếm trước nhưng sau khi lớp 3 Lý Lâm Linh dùng mỹ nhân kế, thành công ở sân bóng rổ chiếm được một vị trí nhỏ.
Nam sinh chơi bóng rổ có sức hấp dẫn đặc biệt, trai đẹp chơi bóng rổ, hormone của hắn có thể chinh phục biển sao trời mênh mông!
Nhìn bọn họ ở trên sân bước chân phi dương, dáng người hiên ngang, thanh xuân dào dạt, ngay cả Hà Lâm rụt rè nhất cũng nhịn không được che miệng thở nhẹ khi Thời Vũ ở ngoài ném rổ thành công, ngượng ngùng lại kiềm chế không được mà vì bọn họ cố lên.
Liên tiếp tập hai tiếng, bước vào thời gian nghỉ ngơi.
Hà Lâm phản ứng còn nhanh hơn so với Lý Lâm Linh luôn luôn lưu loát, thấp thỏm mà ôm lấy khăn lông và nước uống đi về phía Thời Vũ. Thời Vũ cầm trong tay bóng rổ ném cho Trần Lý Bạch, xoay người, trên mặt không mang theo ý cười, đi về phía cô. Hà Lâm tức khắc tim đập nhanh hơn, mặt đỏ đến mức không kiểm soát được.
Thời Vũ đến gần, càng gần, chỉ còn một bước!
Hà Lâm cố nén thẹn thùng đi lên đón ——
Thời Vũ không hề dừng lại mà đi lướt qua cô, đi đến túi thể thao của mình, từ trong lấy ra một bình nước cùng một cái khăn lông.
Hắn quay người, đi về bên người Cẩu Lương.
Vặn ra bình nước đưa cho cậu, Thời Vũ giũ ra khăn lông lau mồ hôi trên mặt và cổ của cậu, cười nói: "So với lần trước huấn luyện lợi hại hơn."
Cẩu Lương ngạo kiều mà ngửa đầu, "Đương nhiên, cũng không nhìn xem tôi là ai."
"Ừm." Thời Vũ nhịn cười, tán đồng gật gật đầu, "Tôi biết, danh sư xuất cao đồ (thầy giỏi sinh trò giỏi)."
"Ha ha, cậu chừng nào thì sửa họ Vương."
Cẩu Lương đem bình nước vẫn còn cho hắn.
Thời Vũ uống một ngụm, thấy cậu lau mồ hôi lung tung đem làn da đều chà đến đỏ, liền kêu cậu thả lỏng. Cẩu Lương từ trước đến nay không chú ý việc này, lau hai cái liền đem khăn lông ném cho hắn, Thời Vũ đem nước nhét vào trong tay cậu, bắt đầu lau mồ hôi cho chính mình.
Hà Lâm kinh ngạc mà mở to hai mắt —— không có người nào hiểu rõ thói quen sạch sẽ của Thời Vũ hơn cô, cho dù là em gái cô, cũng từng vì dùng nhầm ly nước của hắn mà bị hắn lạnh nhạt một tuần. Chính là hiện tại...... Hắn thế nhưng uống nước người khác đã uống qua, dùng khăn lông người khác dã lau mồ hôi, sao có thể!
"Hà Lâm, cậu không sao chứ?"
Bên tai nghe được Lý Lâm Linh dò hỏi, Hà Lâm bỗng dưng hồi phục tinh thần ——
Đối mặt với Lý Lâm Linh cô vốn không thích, thường xuyên khiến cô nghĩ đến bộ dáng Hà Căng tươi tắn vui vẻ, lại nghĩ đến đối phương ở trước bàn Thời Vũ mà được ưu đãi chênh lệch, làm Hà Lâm nhất thời trong lòng sinh ra tức giận, nhịn không được đỏ con mắt, trừng mắt liếc cô một cái, ôm nước cùng khăn lông chưa cho đi mà chạy mất.
Lý Lâm Linh không thể hiểu được.
【 Hệ thống: Chủ nhân, cô ta đối với hồn thể ngài sức đẩy rất mạnh, đổi thành độ hảo cảm khoảng: -60, giá trị thù hận của ngài kéo đến thỏa đáng nha. 】
【 Cẩu Lương mỉm cười: Đối đãi thân mật, không chỉ yêu ai yêu cả đường đi, còn phải ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng. 】
【 Hệ thống:??? 】
Cẩu Lương không giải thích nghi hoặc cho nó, uống sạch ngụm nước cuối cùng trong bình, cười nói: "Ồ, khóc à? Bạn cùng bàn thân ái, cậu nói cô ta chạy chậm như vậy, đây là đang ngắm cảnh sao, hay là đang đợi ai đuổi theo cô ta nha?"
Thời Vũ thờ ơ nói: "Chuyện của người khác không cần quan tâm."
Hà Lâm tốc độ chạy lập tức nhanh hơn.
Lý Lâm Linh ném cho Cẩu Lương ánh mắt "cậu có thể chơi đùa thật tốt hay không" xem thường, lôi kéo Trương Tiêu đuổi theo.
Mặc dù rõ ràng tỏ vẻ rất không chào đón đối với nữ sinh mưu toan hủy đi CP của cô, nhưng dưới tình huống như vậy Lý Lâm Linh cũng không thể bỏ đá xuống giếng hay bỏ mặc.
Chờ các cô đều đi rồi, uỷ viên thể dục mới nhịn không được nói: "Thời học bá, cậu không thích người ta cũng không cần như vậy chứ?"
Hắn hiện tại ngồi cùng bàn với Hà Lâm —— vị trí kia nguyên bản là chỗ ngồi của Ngô Dũng —— sớm đã đem Hà Lâm là nữ thần trong lòng.
Chiêm Vĩnh Triết cũng cau mày, nói: "Thích Trình, cô ấy dù sao cũng là con gái, làm như vậy có chút quá đáng hay không?"
Cẩu Lương ngăn cản Thời Vũ muốn nổi giận, ném bình rỗng trong tay, khóe miệng ngậm ý cười nói: "Chiêm học bá đây là đang dạy tôi cách làm người sao? Nhìn không ra cậu có lòng nhiệt tình như vậy, chà, chẳng lẽ cậu thích dáng vẻ Tiểu Bạch Hoa giả tạo như này sao?"
Chiêm Vĩnh Triết: "Thích Trình, tôi không có ý khác. Chỉ là cậu không nên làm một cô gái khóc ——"
Cẩu Lương đột nhiên cầm bình rỗng trong tay ném ra ngoài.
Cậu dùng sức thật mạnh, ánh mắt sắc bén, làm Chiêm Vĩnh Triết chấn động, cơ hồ theo bản năng mà tránh đi —— bình rỗng bay về hướng không có bất luận điểm tiếp xúc nào với hắn, tiếp theo nháy mắt, chuẩn xác mà đâm vào thùng rác nghiêng đối diện, va chạm phát ra âm thanh kịch liệt.
"nice shot!"
Cẩu Lương vỗ tay một cái, ngay sau đó cười xán lạn, "Tôi mặc kệ cậu có ý tứ gì. Cậu chỉ cần nhớ kỹ, Thời Vũ không thích cô ta, tôi cũng không thích cô ta. Không cần xen vào việc của người khác, OK?"
Chiêm Vĩnh Triết mím chặt môi, tuy rằng không nói gì, nhưng có thể thấy được là rất tức giận.
Trần Lý Bạch và những người khác nhìn không khí xấu hổ, vội nói: "Ha ha, cũng không sai biệt lắm thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, chúng ta tiếp tục a, tiếp tục."
Cẩu Lương giống như tranh công mà đâm đâm bả vai Thời Vũ, tràn đầy đắc ý dào dạt.
Thời Vũ nở nụ cười.
Sau khi huấn luyện xong, Lý Lâm Linh ba người đều không có trở về, Cẩu Lương cùng Thời Vũ cũng không để ý. Chờ huấn luyện kết thúc, uỷ viên thể dục nói không yên tâm, đưa ra ý kiến muốn đi tìm các cô một chút, những người khác tán thành. Cẩu Lương nhún vai, nói: "Cũng đúng, tôi cùng Thời Vũ đem bóng rổ trả lại phòng thiết bị, sẽ không làm các cậu thêm phiền toái."
Trần Lý Bạch vừa tức giận vừa buồn cười, "Cậu còn biết cậu chọc phiền toái."
Cẩu Lương cười nói: "Không có biện pháp, con người của tôi luôn không khoan dung với người lớn lên so với tôi xấu còn ra vẻ."
Lý Lâm Linh, Trương Tiêu cùng Hà Lâm các cô khó khăn mới khuyên trở về: "......"
Những người khác: "......"
Đem bóng rổ thả vào sọt, Thời Vũ cầm lấy túi thể thao lên: "A Trình, đi thôi."
Cẩu Lương như không có việc gì cười tủm tỉm chào tạm biệt bọn họ, Thời Vũ nhéo nhéo tay cậu, cười thầm: Nhóc này trước khi nói chuyện khẳng định nghe thấy tiếng bước chân ba người bọn họ.
Sân vận động, phòng thiết bị.
Thông gió tình trạng không tính tốt, tràn ngập mùi vị cao su chế phẩm.
Cẩu Lương hỏi Thời Vũ: "Cậu nói cô ta còn ở bên ngoài sân chờ cậu không?"
Thời Vũ: "Cùng chúng ta không liên quan."
Cẩu Lương vòng tay trước ngực dựa vào cửa nói: "Nhưng khi tôi thấy trên mặt cô ta còn mang theo "bảo bảo chịu ủy khuất, các cậu mau tới an ủi tôi", nó khiến tôi thật buồn bực."
Thời Vũ đem túi thể thao vừa mới nhấc tới lại thả lại trên mặt đất, đi về phía cậu nói: "Tôi khiến cô ta chuyển trường nhé?"
Cẩu Lương tươi cười lập tức phóng đại hai phân, nhưng lập tức lại căng lại, ác thanh ác khí mà nói: "Cậu nhìn cô ta một bộ mặt chính mình là bạn gái của cậu, nếu không đem bộ mặt 'chính cung nương nương.JPG' của cô ta xé xuống, tôi đây chẳng phải là tiểu tam vạn năm?"
Thời Vũ cười rộ lên: "Ừm, cậu nói đúng. Vậy làm cô ta biết, chính cung tiểu tam đều chỉ có thể là cậu."
Cẩu Lương ngẩng mặt, một bộ dáng đương nhiên, bắt gặp ý cười dày đặc trên đôi mắt Thời Vũ, lại nhịn không được cười, hỏi hắn: "Cậu đoán nơi này có lắp theo dõi không?"
Thời Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tùy tay cầm băng dính đen trên giá, giơ tay, lấy ưu thế chiều cao tuyệt đối dễ dàng mà cột lên vài vòng, sau đó vẻ mặt chính trực nói: "Chắc là xảy ra trục trặc rồi."
Cẩu Lương cười đến không chịu được, đánh gục hắn ra sau mà hôn một cái, nói: "Tôi cũng đoán vậy."
Thời Vũ dung túng mà cười.
Cẩu Lương dựa vào trên cửa, dáng người cao dài hơi gầy dưới bộ đồ thể dục bóng rổ rộng thùng thình.
Hai tay Thời Vũ siết chặt eo cậu, càng lộ rõ ra hai phần cảm giác trơn bóng trên người thiếu niên đơn bạc —— rõ ràng là hắn khinh thường dáng người suy nhược, lúc này lại có lực hấp dẫn mãnh liệt với hắn, khiến hắn không nhịn được mà đi sờ soạng, xác nhận từng chỗ da thịt từng chỗ cốt cách vốn có, bộ dáng có giống như hắn ngày đêm tưởng tượng hay không.
Cẩu Lương eo bị hắn siết chặt có chút đau, nhưng càng cảm thấy kích thích, chuyên tâm mà ôm cổ hắn cùng hắn hôn môi.
Rốt cuộc có cơ hội có thể thở dốc, khi Thời Vũ đi tuần tra hôn gương mặt cậu, Cẩu Lương vừa thở dốc vừa ở bên tai hắn cười nói: "Thời Vũ, cậu thành thật trả lời tôi, buổi tối có mơ thấy tôi hay không?"
"...... Có."
"Ồ, vậy cậu có lén xem phim 18+ hay không?"
"...... Ừm."
"Vậy......" Cậu cắn vào tai Thời Vũ, "Tôi ở trong mơ có bộ dáng gì?"
Tay Thời Vũ siết chặt vòng eo của cậu hơn, Cẩu Lương kinh sợ thở gấp một tiếng, khó chịu mà cắn vành tai của hắn, "Đau."
Rõ ràng chỉ có một từ ngắn ngủi, nhưng giọng nói của cậu mang chút nũng nịu tràn ngập lực dụ hoặc, Thời Vũ theo bản năng mà buông cậu ra, lại không khống chế được mà tiến gần một bước, dùng thân thể đè chặt đem cậu ấn ở giữa ngực mình và cửa, không cho chỗ trốn.
Cẩu Lương đắc ý mà cười rộ lên, cậu nói: "Cậu còn chưa trả lời tôi đấy."
Thời Vũ nâng mặt cậu, hắn dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi quyến rũ của cậu, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Tôi thì sao, tôi có bộ dáng gì?"
"Tôi hỏi trước." Cẩu Lương lẩm bẩm, nhưng ánh mắt có chút mơ hồ, gương mặt lập tức ửng đỏ, ngay cả má lúm đồng tiền kia giống như đựng đầy rượu vang đỏ say lòng người.
Đối mặt đối thoại như vậy, ngay cả Cẩu Lương từng tưởng tượng ra đối thoại nóng bóng và trực tiếp hơn như vậy, nhưng khi nói ra vẫn không nhịn được miệng khô lưỡi khô tim đập nhanh hơn —— nếu không phải tiến độ nhiệm vụ dừng lại ở 10% đã hai tuần, Thời Vũ ngay thẳng mà tỏ rõ không thỏa mãn với môi lưỡi tiếp xúc, cậu cũng sẽ không sắc dụ bất cứ giá nào như vậy. Nói đến cùng, đều là "giả vờ đứng đắn thật đúng là người nhát gan" này!
Nghĩ như vậy, cậu lại mạnh mẽ hơn, xoa bóp mặt Thời Vũ nói: "Tôi nghĩ cậu như thế nào? Có bản lĩnh cậu giống tôi nghĩ như vậy...... Bắt nạt tôi hả."
"Tôi như thế nào bắt nạt cậu, hử?"
Rõ ràng không có vận động, Thời Vũ hô hấp lại dồn dập.
Cẩu Lương lỗ tai đỏ bừng, cắn cắn môi, tựa hồ cảm thấy không trả lời chính là nhận thua, quật cường ra vẻ không thèm để ý, nói: "Chính là...... Dùng miệng đem tôi...... Làm tới trên mặt tôi......Thôi."
Cậu cảm thấy quá mất mặt mà ngượng ngùng quay đầu đi, lần đầu tiên không dám nhìn thẳng đôi mắt Thời Vũ.
Thời Vũ hôn lên tai cậu một cách mạnh mẽ, Cẩu Lương co rúm lại mà né tránh, kêu một tiếng quay đầu lại. Thời Vũ không nói hai lời hôn trên môi của cậu, bàn tay kiềm chế ấn ở trên cửa cũng không chần chờ mà ôm lấy Cẩu Lương, luồn vào sống lưng tinh tế của cậu. Ngón tay hắn dường như chạm vào tơ lụa cao cấp nhất cuộc đời này, Cẩu Lương da thịt ấm áp mịn màng, hắn chạm đến chỗ nào đều khiến Cẩu Lương mẫn cảm run rẩy, phản ứng của chính mình cũng ngoài sở liệu của cậu, đỏ mặt bắt lại tay Thời Vũ muốn đổi ý.
Thời Vũ chủ động tiến sâu vào trong miệng cậu, Cẩu Lương hưởng thụ nụ hôn của hắn, quả nhiên rất khoái cảm mà tước vũ khí đầu hàng, chủ động ôm hắn đòi lấy.
Thời Vũ lớn mật mà mò ra sau lưng cậu, nơi đó ở trong giấc mơ hắn vô số lần dùng tầm mắt liếc qua, so với trong tưởng tượng còn làm người say mê hơn.
Hắn có chút phân tâm, lực chú ý nghiêng đến lòng bàn tay đang thăm dò bảo vật, Cẩu Lương cũng không quản hắn, cùng cảm xúc Thời Vũ lúc này mãnh liệt trước nay chưa từng có, tư vị hồn lực chính gần như đem đầu cậu hôn mê.
Mà rất nhanh, cậu liền nếm trải hậu quả xấu của việc tham ăn.
Đôi bàn tay nóng bỏng kia chẳng biết lúc nào từ lưng cậu hợp lực về phía trước khép lại, mò ra bụng dưới của cậu, thuận theo xương sườn một đường thẳng lên, ngón tay thon dài do do dự dự, cuối cùng vẫn không nhịn được đặt lên hai hạt đậu đỏ mềm mại.
Cẩu Lương kinh sợ thở gấp một tiếng, hai mắt trầm mê bỗng dưng mở, hốt hoảng lui về sau lại phát hiện không thể lui được nữa.
Hô hấp Thời Vũ cũng trở lên nặng nhọc, lần đầu tiên hắn biểu hiện ra sự bá đạo ẩn sâu trong xương tủy dịu dàng của mình, phong tỏa ngăn cản Cẩu Lương không cho bất kỳ góc độ nào để trốn, một bên gấp gáp hôn cậu, hai tay chiếm lĩnh bảo địa càng vuốt ve mạnh hơn, giống như nhà thám hiểm bại lộ tính tham lam.
"Ưm ưm."
Cẩu Lương bị hắn mút thành từng mảnh.
Hai tay theo bản năng mà đẩy cánh tay của hắn, kích thích xa lạ khiến cậu không biết làm thế nào, có một dòng điện liền tê liền ngứa ập đến cổ họng vọt tới miệng làm cho cậu phát ra âm tiết ngắn ngủi, mất khống chế nuốt vào, đồng thời phát hiện con đường phía trước bị phá hỏng, dòng điện này đường cũ trở về, lao xuống dưới bụng của Cẩu Lương...
Cậu than nhẹ một tiếng, không bắt được khoái cảm làm thân thể của cậu nổi lên phản ứng trực tiếp nhất, xấu hổ cùng hai chân muốn che đậy.
"A trình... Tiểu Hố Nhi..."
Thời Vũ gọi lung tung, ngón tay cái xảo quyệt giống như "Lợi dụng thiên tử để ra lệnh chư hầu*", đè lại hai hạt mẫn cảm kia rồi tùy ý nhào nặn.
*Nguyên văn "Hiệp thiên tử nhi lệnh chư hầu": mưu đồ lợi lộc cho bản thân (gg search Tam Quốc để biết chi tiết nhé).
【 Đinh!! Tiến độ nhiệm vụ được đẩy mạnh, tiến độ nhiệm vụ hiện tại: 11%!!! 】
"Mmm ưmm... Thời Vũ, tôi, tôi không thở được."
Hệ thống nhắc nhở làm Cẩu Lương đang trong cơn mê say khôi phục vẻ thanh tỉnh, nhưng hiệu quả không tốt, chính tâm sinh lý khiến Cẩu Lương có biểu hiện yếu thế.
Thời Vũ buông đôi môi cậu ra, môi lưỡi nóng bỏng đi xuống, tốc độ chậm rì rì, nhiều lần ở một nơi hôn xuống như lửa nóng, lại dùng đầu lưỡi như có như không mà liếm cậu.
"Ừm..."
Sau khi được buông ra, Cẩu Lương không thể kiềm chế được giọng nói của mình, cắn môi dưới một cách vô ích, nặng nề mà thở hổn hển.
"Tiểu Hố Nhi..."
Thời Vũ hôn đến bên tai cậu thấp giọng thở gấp, trong mắt chôn dấu dục vọng càng thâm trầm, vê lấy hai hạt đậu kia, hành hạ khiến cả người Cẩu Lương nóng lên, còn muốn nhiều hơn nữa.
Cẩu Lương đón nhận ánh mắt của hắn, tầm mắt dây dưa trong nháy mắt, bọn họ đều nhìn thấy một chút lúng túng, kích động, khó nhịn cùng say mê của nhau.
Cẩu Lương quá quen thuộc ánh mắt hắn như thế, hắn vẫn luôn cô gắng khắc chế chính mình.
"Thời Vũ..." Cẩu Lương giơ tay lên muốn ôm lấy hắn, mà tay Thời Vũ đặt ở trước ngực quá kỳ quái, tư thế ôm ấp dường như cũng tràn ngập tình dục. Cậu dấu tay ra sau lưng ấn ở trên cửa, thấp giọng thở hổn hển, nhắm mắt ngửa đầu không thèm đến xỉa, nói: "Thật thoải mái... Thời Vũ, tôi thích cậu như thế này."
Cậu dùng lời nói thẳng thắng nhất cổ vũ hắn, kích thích hắn, mê hoặc hắn...
Thời Vũ hoàn toàn không phải là đối thủ, ánh mắt hắn lập tức u tối, bỗng dưng vén quần áo rộng rãi của Cẩu Lương, dùng sức mà hôn lên ngực trái nơi trái tim cậu. Sau đó trong đầu hắn điên cuồng tưởng tượng như vừa nãy, dùng đầu lưỡi thay thế ngón tay hôn viên mẫn cảm kia, liếm lên.
"Hahh."
"Ahh..."
Cẩu Lương ngẩng cao cổ, khóe mắt nhất thời có chút ẩm ướt.
Cậu cảm thấy quá mất mặt, trong lòng mắng: thể chất túc thể yêu diễm tiện hoá* là chuyện gì đang xảy ra, thật là xanh gầy, thật muốn bắn, hu, đây nhất định là do Phản Hồn Thảo rồi! Cậu lúc này thật hối hận, dùng quá nhiều Phản Hồn Thảo làm cho da dẻ nhẵn nhụi nhạy cảm như vậy, hiện tại cậu đừng nói nắm được quyền chủ động, phải giữ vững tỉnh táo đã rất khó khăn.
... Rất thoải mái.
*Yêu diễm tiện hoá: Là một ngôn ngữ mạng phổ biến, ý tứ là hình dung về một người nào đó khác với người thường. Sử dụng ở hoàn cảnh khác nhau thì ý nghĩa cũng sẽ khác nhau.
Thời Vũ thèm khát hôn lên ngực của cậu, một tay ôm lấy eo cậu mà cậu không biết mình muốn thoát ra hay không thể tự tin mà lay động, một cái tay khác sờ lên bắp đùi của cậu, xoa nắn giữa hai chân cậu nơi hắn mơ ước đã lâu, luồn theo ống quần thể thao rộng lớn, đưa vào bộ vị giữa hai chân.
"Ah! Thời Vũ, Thời Vũ!"
Bàn tay đang ẩn giấu của Cẩu Lương cũng nhịn không được mà chuyển động, cậu tóm lấy tay Thời Vũ, có ý đồ làm tay hắn rời đi quần lót mỏng manh che đậy dáng vật hình trụ.
Thời Vũ từ ngực cậu ngẩng đầu lên, gấp giọng nói: "Tiểu Hố Nhi, như cậu mơ thấy vậy, tôi dùng miệng, có được không?"
Cẩu Lương bị hắn siết chặt eo, kích thích đến mức nói không lên lời.
—— Sống 1,029 năm, cậu lần đầu tiên bị người khác không phải mình nắm chặt chỗ trọng yếu như vậy.
Thời Vũ hôn đôi môi đỏ tươi ướt át của cậu, lập tức nửa quỳ xuống dưới, kéo quần Cẩu Lương xuống.
Nóng lạnh cùng kích thích, tiếng rên rỉ của Cẩu Lương nặng hơn một chút, quẫn bách mà muốn che đậy chính mình, Thời Vũ mạnh mẽ ngăn tay cậu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vật đang cương cứng, bộ vị vừa dài vừa trắng kia.
Thời Vũ trước đây chưa bao giờ nghĩ rằng, mười bảy năm xem ngán đặc thù nam tính có một ngày lại khiến hắn đam mê như vậy.
Hắn không chút do dự đút dương v*t Cẩu Lương vào miệng, dùng khoang miệng nóng ẩm đem lại khoái cảm tột cùng cho cậu.
"Ah...hah..." Cẩu Lương lập tức run chân, đứng không vững mà trượt xuống, nhưng Thời Vũ đã giữ hai chân cậu lại miễn cưỡng duy trì tư thế đứng. Hắn cúi đầu nhìn Cẩu Lương, vẻ mặt đối phương cũng không miễn cưỡng, tuy rằng kỹ năng rất dở, nhưng cũng cố gắng lấy lòng mình, chỉ nghĩ dùng mọi thứ của mình có thể làm cho cậu thoải mái.
Đầu lưỡi liếm, đôi môi cắn, khoang miệng ngậm lấy, hắn cố đưa nó vào sâu trong cổ họng.
【 Đinh!! Tiến độ nhiệm vụ được vụ đẩy mạnh, tiến độ hiện tại: 15%!!! 】
Cẩu Lương trên người thấm một tầng lại một tầng mồ hôi nóng, như là lượng nước trong thân thể lập tức tràn ra, làm cho hắn miệng khô lưỡi khô, hoa mắt mê mẩn, cả người co rút lại.
Cậu cảm giác được mình bị Thời Vũ buông ra, bàn tay không giữ được vai của hắn đã bị kéo lên nhét vào nơi nóng bỏng.
"A... Thời Vũ."
Đó là Thời Vũ dâng trào.
Phân lượng nặng trình trịch, một tay không có cách nào nắm giữ vật to dài, khiến trong lòng Cẩu Lương nóng lên.
"Chạm vào tôi, Tiểu Hố Nhi, dùng sức chút." Thời Vũ vội vàng mà nói, liền vùi đầu lấy lòng Cẩu Lương.
Cẩu Lương bị khoái cảm khống chế, tư duy toàn bộ tê liệt, một luồng hơi nóng xông thẳng vào đầu óc khiến cậu khó mà kiềm chế được, bên tai mơ hồ nghe thấy giọng nói của Thời Vũ cùng giọng nói của chính mình càng ngày càng to hơn, hai tay nắm côn th*t lớn không thuộc về mình mà di chuyển bừa bãi, trước mắt hoàn toàn mông lung. Cho đến khi một đợt lại một đợt khoái cảm được hắn đưa lên đỉnh cao nhất ——
Hắn rên lên một tiếng, hơi nhắm lại hai mắt, thân thể tại dư vị co lại, được Thời Vũ ôm chặt trong lòng.
Chờ hắn tỉnh lại sau khoái cảm từ lần đầu bắn tinh, Thời Vũ ôm cậu mà hôn lên trán cùng hai má, một tay khác vòng qua người cậu luồn tay vào trong quần.
"Thời Vũ... Cậu thật... lớn."
Cẩu Lương mặt nóng lên.
Tiếng nói vừa dứt, đồng dạng Thời Vũ tước vũ khí.
"Tiểu Hố Nhi..."
Cẩu Lương không nghe rõ hắn đang nói cái gì, mũi giật giật —— trong không khí nồng nặc mùi vị thơm ngọt bao phủ lấy cậu. Cẩu Lương nhìn chằm chằm vào vật còn đang cứng giữa hai chân Thời Vũ, rút tay ra.
Thời Vũ nhìn thấy ngón tay cậu dính đầy chất lỏng màu trắng sữa, sắc mặt càng đỏ hơn, liền vươn tay lấy túi lau sạch sẽ cho cậu, lại không ngờ rằng ——.
Cẩu Lương liếm liếm ngón tay của mình, lập tức, toàn bộ biểu tình đều sáng lên.
"Tiểu Hố Nhi —— ahh."
Cẩu Lương vùi vào giữa hai chân hắn, tham ăn mà liếm láp chất lỏng đang tràn ra, muốn ngừng mà không được. Thời Vũ quả thực muốn điên, cuối cùng trong giọt nước mắt của niềm khao khát, hắn đút vào trong miệng của cậu như mong muốn...
*
【 Đinh!! Tiến độ nhiệm vụ được đẩy mạnh, tiến độ hiện tại: 20%!!! 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.