Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt Nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa
Chương 95: Chị có muốn em tiếp tục không?
Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử
14/06/2024
Bốn hôm tiếp theo, mỗi ngày đều đo nhiệt độ, dọn dẹp, mua thực phẩm, nấu nướng, lúc nào trong nhà cũng lao xao. Sau lần lấy dịch thứ hai, Du Tử
Toàn đã dám dậy muộn hơn một chút dù trong bụng vẫn còn hồi hộp.
Giống như Giang Ngữ Minh nói, mẹ anh là một trạch nữ chính hiệu, chỉ thích rúc trong phòng, nhưng cũng không nghiêm nghị hay âm u, lầm lũi như chiếc bóng giống khi trên trường. Theo thời gian, Du Tử Toàn cũng thây kệ chuyện Giang Ngữ Minh và Hồ Lại hở chút là kiếm chuyện hạnh họe nhau.
Du Tử Toàn tự thấy Giáo sư Thẩm vẫn khách sáo với mình, xem mình giống như bạn của con trai cô ấy, không hề ra vẻ bề trên hay soi mói gì.
Du Tử Toàn từng nghe bạn cùng phòng tâm sự rằng bạn cô đang đi dạo phố với người yêu thì tình cờ bị mẹ anh ta bắt gặp, bà ấy sưng sỉa, chỉ thẳng mặt bảo cô không xứng với con trai tôi. Bạn cô còn kể, nhìn ánh mắt bà ta không khác gì đang đi lựa mớ rau, con cá ngoài chợ. Anh chàng người yêu cũng chẳng khá hơn, không biết do nhu nhược hay bị tẩy não mà không nhận ra cái nết trời ơi đất hỡi của mẹ mình. Được một thời gian, bạn của Du Tử Toàn quyết định chia tay. Là gái thành thị gốc, được gia đình nâng niu từ tấm bé, những cô nàng này không có nhu cầu ăn rồi hầu hạ các bà có tư tưởng con trai mình là châu báu.
Mới đầu Du Tử Toàn cũng khá băn khoăn, sợ rằng giáo sư Thẩm không ưng ý mình vì thấy cô Thẩm vẫn thân thiết với Hồ Lại dù đây là bạn gái cũ của con trai. Ngược đời là Hồ Lại không có kiểu lạnh lùng hằn học dành cho "người mới của người cũ" mà trái lại, nhiều lúc còn quan tâm đến cảm xúc của cô hơn cả Giang Ngữ Minh, khiến tâm trạng Du Tử Toàn rất phức tạp.
Tiếp xúc vài ngày, Du Tử Toàn phát hiện y như lời Hồ Lại và giáo sư Thẩm nói, hai người là bạn của nhau, Giang Ngữ Minh hoàn toàn không phải mối bận tâm chung. Ở một khía cạnh nào đó, nếu so tương tác giữa Giang Ngữ Minh với mẹ, trông đôi bạn này còn thân thiết hơn; có thể là vì khác biệt giới tính, hoặc cũng có thể một bên là bạn bè, một bên là con cái.
Lắm lúc Du Tử Toàn tự hỏi, chẳng lẽ không có khoảng cách thế hệ nào khi tuổi tác lẫn thứ bậc đều lệch pha?
So với trước đây, ngoại trừ việc nhà hơi đông và chật chội ra thì sinh hoạt của Thẩm Chứng Ảnh tốt lên trông thấy.
Được ăn ngon, ngủ nghỉ đúng giờ, giảm thời gian sử dụng máy tính, chứng khô mắt cũng cải thiện nhiều. Việc nhà cơ bản không cần Thẩm Chứng Ảnh đụng tay vào, quét dọn có Hồ Lại, nấu nướng có Giang Ngữ Minh, Du Tử Toàn giúp các việc vặt, cơm canh đủ ngày ba bữa. Ban ngày Hồ Lại cho Thẩm Chứng Ảnh nhảy dây trên Nintendo Switch với mình, bắt buộc phải nhảy đủ chỉ tiêu. Ban đêm sẽ là khoảng thời gian cho hai người dần làm quen với cơ thể của nhau một cách đều đặn và theo tuần tự.
Những động chạm gần gũi, mang tính khám phá đều dừng lại trước khi nó vượt kiểm soát. Trên thực tế, Thẩm Chứng Ảnh khá thích những hành vi thân mật có chừng mực, mặc dù nó đòi hỏi phải sử dụng một chút khả năng tự chủ. Thời của cô không cổ súy chuyện quan hệ tình dục trước kết hôn, cái gì cũng chờ cưới xong hẵng tính, không như bây giờ đếm tới ba là đưa nhau lên giường, động một chút là đòi vào thẳng vấn đề.
Trong cuộc hôn nhân trước, Thẩm Chứng Ảnh và chồng cũ tôn trọng, đồng hành cùng nhau như hai người bạn, chính vì thế nhu cầu thực tế của đôi bên đặt lên cao hơn nhiều so với hai chữ tình yêu. Hiện tại, Thẩm Chứng Ảnh muốn tận hưởng niềm vui tình ái. Đây có lẽ là lần yêu đầu tiên cũng như cuối cùng trong cuộc đời cô. Thành thật mà nói, nếu sau này cô và Hồ Lại chia tay, Thẩm Chứng Ảnh nghĩ mình sẽ không nảy sinh cảm xúc mãnh liệt và sâu sắc như vậy với ai nữa.
Thẩm Chứng Ảnh luôn cảm thấy có một số việc một khi đã thực hiện, mối quan hệ của họ sẽ có một chút thay đổi. Cô không biết cụ thể đó là gì, cũng không biết hỏi ở đâu. Có thể vì lần trước đuốc sắp phừng thì bị dập đột ngột, ê chề đến ngạt thở, tới giờ vẫn in hằn bóng ma tâm lý. Tâm lý học có khái niệm gọi là "trì hoãn sự thỏa mãn", hãy để dành những viên kẹo, đến lúc ăn sẽ càng ngon và ngọt hơn.
Sợ Hồ Lại sẽ bực mình, lúc cả hai nằm trò chuyện, ngón tay Hồ Lại hết cuốn tóc lại lướt khẽ qua gò má cô, Thẩm Chứng Ảnh bình tĩnh hỏi về vấn đề cô suy nghĩ: "Em có buồn không?"
"Cha em từng bảo, làm gì cũng đừng nóng vội, có câu dục tốc bất đạt, thuận theo dòng nước. Nếu điều gì chưa xảy ra, nghĩa là chúng ta chưa sẵn sàng. Nghiêm túc mà nói, chúng ta biết nhau mới chỉ nửa năm, chưa gắn bó với nhau lâu, nói trắng ra thì... cũng chưa được bao nhiêu ngày. Nếu không cách ly, chắc gì em với chị đã làm lành. Đừng nóng lòng đốt cháy giai đoạn. Cứ để mọi chuyện từ từ, đâu ai áp lực bọn mình phải nắm tay, hôn hít, làm tình, săn rồng con nhõn trong hai tuần. Ừm, Mộc Tâm có viết trong "Chầm chậm thưở xưa", ngày ấy thong thả, ngựa xe thư từ cũng chậm, một đời chỉ đủ để yêu một người. Chúng ta cũng vậy."
Thấy Hồ Lại thật tâm muốn tiến triển chậm rãi, Thẩm Chứng Ảnh vòng tay ôm eo Hồ Lại, "Mới nửa năm thôi ư, sao chị có cảm giác như đã biết em lâu thật lâu." Những chuyện xảy ra trong nửa năm qua còn nhiều hơn mười năm cộng lại.
"Lâu không thấy chị thèm thuồng em nữa, Thẩm Chứng Ảnh, chị nói thật cho em biết, chị còn muốn làm chuyện đó với em không?"
Thẩm Chứng Ảnh trả lời rất thành thật: "Có."
Có khao khát, nhưng cũng có sợ hãi.
"Chị bắt đầu muốn từ khi nào?"
"Ngay từ lúc..." Thẩm Chứng Ảnh véo mặt Hồ Lại, "Định gài chị đúng không, chị không nói cho em biết đâu."
Hồ Lại phì cười, "Kế hoạch thất bại. Nhưng cái này có gì mà giấu, xõa đê, em sớm biết âm mưu chiếm đoạt cơ thể em của chị rồi."
Mặc dù là sự thật, nhưng bảo thừa nhận thì chắc chắn không thể thừa nhận.
Thẩm Chứng Ảnh vùi đầu vào ngực Hồ Lại, ngáp nhẹ một cái, lẩm bẩm: "Ai, mệt quá, ngủ thôi."
"Không hôn chúc ngủ ngon em à?"
"Khò khò."
Được rồi, Thẩm Chứng Ảnh chơi xấu, Hồ Lại cũng bó tay, cúi đầu xuống hôn Thẩm Chứng Ảnh rồi nằm xuống nhắm mắt lại.
Một lúc sau, Hồ Lại cảm thấy khóe môi mình hơi ươn ướt, giống như có một chiếc bánh gạo mềm mại dính vào.
"Ngủ ngon."
Buổi sáng ngày cách ly thứ năm, Thẩm Chứng Ảnh đánh một giấc tới mười giờ, nếu không nghe thấy mùi cà phê thơm ngào ngạt thì cô vẫn chưa định dậy.
Ngửi một lúc bỗng thấy sai sai, mùi hương này tuyệt đối không phải của cà phê hòa tan.
Thẩm Chứng Ảnh theo thói quen huơ tay sang bên cạnh nhưng không thấy cơ thể mềm mại mọi ngày. Cô bất mãn lấy gối úp lên đầu, thiu thiu ngủ thêm một lát mới dậy hẳn.
Trong nhà chỉ còn cô và Du Tử Toàn, không thấy Hồ Lại và Giang Ngữ Minh đâu. Thẩm Chứng Ảnh rửa mặt xong, Du Tử Toàn mang ra cho cô một ly cà phê sữa tươi. Thẩm Chứng Ảnh nhấp hai ngụm đã thấy lạ: "Cà phê hòa tan hôm nay đổi sang phiên bản mới à? Hay mấy đứa mua loại khác? Mà sao lúc nãy cô nghe tiếng lục cục ngoài này vậy?"
"Sáng sớm nay cha Hồ Lại gửi máy pha cà phê sang, Giang Ngữ Minh nói cô thích uống với sữa nên cháu cho thêm vào." Du Tử Toàn quay vào lấy một chiếc bánh sừng bò mang ra.
Nghe xong Thẩm Chứng Ảnh cũng dở khóc dở cười. Quả nhiên trong bếp đang sừng sững một chiếc máy pha cà phê mới coong, gian bếp vốn lưa thưa đồ đạc trở nên chật chội hơn nhiều.
"Bánh này cũng của cha con bé gửi qua sao?"
"Dạ vâng, bánh mì, bánh ngọt, máy và cà phê hạt đều do bác trai mang sang, bảo là để đổi món cho Hồ Lại, sợ cô ấy chán."
"Lỉnh cà lỉnh kỉnh, sợ con bé chán sao không gửi luôn cả bàn mạt chượt sang đây?". Cắn một miếng bánh, Thẩm Chứng Ảnh hơi mỉa mai. Ban đầu cứ nghĩ đơn giản là cha mẹ Hồ Lại thương con, nhưng không ngờ đến mức độ này, đúng là có đứa con gái nên cưng đến phát rồ.
Du Tử Toàn không trả lời.
Thẩm Chứng Ảnh sửng sốt, suýt mắc nghẹn: "Mang qua thật?!"
"Không đưa bàn nhưng đúng là có gửi bộ mạt chượt, poker, cờ cá ngựa, cờ tỉ phú và một bộ Switch ạ." Biết bên nhà Thẩm Chứng Ảnh có sẵn nên cha Hồ Lại chỉ gửi thêm một bộ để có thể đấu đôi.
Thẩm Chứng Ảnh nhủ thầm trong bụng, điên hết cả rồi.
Nhìn vẻ mặt phức tạp của Du Tử Toàn, Thẩm Chứng Ảnh lựa lời an ủi: "Cha mẹ Hồ Lại thuộc... một đẳng cấp khác rồi. Thánh chứ không phải người, không cần so sánh làm gì. Cháu đừng suy nghĩ nhiều."
Du Tử Toàn cười, xua xua tay: "Cháu không nghĩ gì đâu ạ. Nhà cháu gửi laptop và quần áo sang rồi. Chỉ là hai ngày nay cháu lo luận văn nên việc nhà phải để mọi người làm thay, thật ngại quá."
"Cháu có giúp mà." Thẩm Chứng Ảnh không định để khách làm, cho dù khách này có thể trở thành con dâu tương lai. Cô thường thấy những bài tâm sự trên mạng kể về chuyện sang nhà người yêu ăn cơm thì bị mẹ anh ta lườm nguýt vì không vào bếp. Thẩm Chứng Ảnh thấy những bà mẹ ấy cũng lạ. Chưa lấy con mình thì vẫn tính là khách, nào ai bắt khách cáng đáng việc nhà thay. Nhìn quanh không thấy Hồ Lại đâu, Thẩm Chứng Ảnh hỏi: "Hai người kia đâu rồi?"
"Xuống lấy đồ xong thì Hồ Lại luôn tiện ở lại giúp bà cụ dưới lầu đặt mua hàng trên nhóm còn Giang Ngữ Minh đi mua trứng, khoai tây với cà chua rồi ạ. Có nhà kia bán rau không bán ra ngoài được nên đẩy giá rẻ cho dân trong khu."
Du Tử Toàn hoàn toàn không nghĩ ngợi nhiều, cô tự thấy mình đã thông suốt, chỉ cần phụ huynh không lôi cô ra so sánh với con bà hàng xóm thì cô cũng không so sánh cha mẹ mình với cha mẹ nhà người ta. Về phần Thẩm Chứng Ảnh, ăn xong, cô Thẩm rửa ly chén rồi quay về phòng, tự dưng Thẩm Chứng Ảnh hơi xuống tinh thần.
Chuyện khu tập thể của cô bị phong tỏa rầm rộ mấy ngày nay, chỉ cần lướt mạng hay xem TV là thấy. Một số sinh viên và người quen đều sốt sắng nhắn tin, gọi điện thoại hỏi thăm, vậy mà cha mẹ lẫn người anh duy nhất của cô chẳng mảy may đoái hoài. Mùng một Tết, Thẩm Chứng Ảnh theo lệ gửi tin nhắn chúc mừng năm mới nhưng không thấy hồi âm. Đến lúc gọi điện sang cũng chỉ thấy trả lời thờ ơ qua quýt rồi nhanh chóng cúp máy. Kể từ đấy, đôi bên không còn liên lạc nữa.
Người nhà không biết mẹ con cô cách ly?
Thẩm Duệ có gửi tin nhắn cho Giang Ngữ Minh, cháu trai biết mà bố mẹ nó không biết là chuyện phi lý.
Có lẽ cha mẹ cô vẫn như xưa, bực mình con cái nhưng vì nó lớn nên không tiện đánh cũng không thể làm ầm lên. Vậy thì phải xử lý thế nào? Bạo lực lạnh. Họ chờ cô cúi đầu xin lỗi trước, bằng không sẽ xem như mình không có đứa con gái nào. Thẩm Chứng Ảnh từng giận cha mẹ và chiến tranh lạnh hai tuần, mọi chuyện chỉ chấm dứt khi cô bỏ cuộc, xin lỗi và tự kiểm điểm. Khi đó cha cô, Thẩm Chứng Huy đã nói, con đừng thi gan với chúng ta, cha mẹ từng này tuổi rồi, có những việc con nhẫn không được, nhưng hai thân già này nhẫn được tất. Trong mắt cha mẹ, đây không phải vấn đề cảm xúc, mà là một trận chiến, con cái đừng bao giờ mơ có thể thắng bố mẹ.
Lần này Thẩm Chứng Ảnh không định đầu hàng cũng không định xuống nước, xin lỗi một lần đồng nghĩa những lần sau cũng sẽ phải nhún nhường và sống theo sự sắp đặt. Cô đã chịu đựng đủ rồi. Dù rằng trong lòng cô đang vang lên một giọng nói, cha mẹ cũng có tuổi rồi, còn nhún nhường được bao lâu, còn nghe lời được bao lâu nữa đâu.
Thẩm Chứng Ảnh cầm điện thoại lên, giữa lúc đang phân vân có nên chủ động liên hệ gia đình không thì phòng khách im lìm bỗng rộn ràng lần nữa, vang lên tiếng nhạc vui tai.
Hồ Lại và Giang Ngữ Minh đã về. Ba người gồm cả Du Tử Toàn đang túm tụm bên bàn ăn.
Loa mini đang phát nhạc jazz, trên bàn bày đủ nguyên liệu nấu nướng. Hồ Lại chỉ vào điện thoại của Giang Ngữ Minh: "Làm theo công thức này đi, tôi muốn ăn phô mai, thịt xông khói và khoai tây nghiền."
Giang Ngữ Minh nhất định phải trả miếng một câu: "Ăn ăn, cái đồ chỉ có biết ăn." Cậu ta quay sang Du Tử Toàn: "Em muốn ăn không?"
Du Tử Toàn vui vẻ gật đầu: "Muốn."
"Em muốn thì chúng ta làm. Ai bếp trưởng ai bếp phó?"
Nói đoạn, Giang Ngữ Minh nắm tay đỡ Du Tử Toàn đứng dậy, xoay vài vòng theo nhịp nhạc, ngân nga theo giai điệu đang phát.
Đây là một bản nhạc jazz cổ điển, Thẩm Chứng Ảnh chưa từng nghe giọng hát nào truyền cảm và ngọt như rót mật vào tai như vậy.
Thanh niên tụ họp với nhau, sức sống tỏa ra bốn phía. Một đằng hân hoan cười nói, hát ca tưng bừng, ngay cả Hồ Lại cũng thích thú, đung đưa theo tiếng nhạc; còn mình thì ủ rũ, tẻ nhạt, là kẻ lạc lõng giữa cuộc vui của những người trẻ.
Sau một thời gian luyện tập, bây giờ Giang Ngữ Minh đã nấu nướng thành thạo. Hồ Lại thì khỏi nói, trong mắt Thẩm Chứng Ảnh cái gì Hồ Lại cũng tuyệt, chỉ có cô, Thẩm Chứng Ảnh tự thấy ngoài dạy học ra mình chẳng biết làm gì.
Thẩm Chứng Ảnh quay trở lại phòng, đang định đóng cửa thì Hồ Lại giữ tay cô lại: "Sao lại ủ ê rồi?".
Ban nãy Hồ Lại tình cờ ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Chứng Ảnh đứng cạnh cửa không nói tiếng nào, cong môi như ấm ức điều gì.
Thẩm Chứng Ảnh định kể cho Hồ Lại nghe cảm giác tự ti của mình, nhưng chẳng hiểu sao lại nói thành: "Ngủ dậy không thấy em đâu."
Hồ Lại cười phớ lớ, vội ôm Thẩm Chứng Ảnh chữa cháy: "Sáng nay cha em gửi đồ sang, em không nỡ đánh thức chị. Để lần sau đi, lần sau em cõng chị theo."
Thẩm Chứng Ảnh chỉ ừ hử đáp lại, tự thấy mình hơi trẻ con, cô khẽ đẩy Hồ Lại ra rồi ngồi lên giường. Hồ Lại ngồi xổm xuống mép giường, kéo tay Thẩm Chứng Ảnh: "Ơ, nói em nghe, sao tự dưng lại buồn thế này."
"Khổ, tuy chị là người lớn trong nhà, nhưng toàn là em và hai đứa nhỏ chăm sóc chị."
"Con trai lo cho mẹ là chuyện quá sức bình thường, người yêu lo lắng cho nhau cũng lại là chuyện hợp tình hợp lý. Chị thấy cái nào có vấn đề?"
"Chỉ là, chị thấy mình thật vô dụng."
"Một phó giáo sư, một giảng viên Đại học H mà vô dụng thì người làm công ăn lương như em biết làm sao đây?"
"Hồ Lai Lai, đôi lúc chị không biết em thấy được điểm gì tốt ở chị. Người như chị..."
Vừa nghe đến đó, Hồ Lại lập tức nhíu mày, phải cố không chen lời để Thẩm Chứng Ảnh nói hết.
"Nhà mẹ đẻ thì hỡi ơi, cuộc đời thì tẻ nhạt, nghĩ một đằng nói một nẻo."
Hồ Lại nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay Thẩm Chứng Ảnh, "Vậy chị thích điểm gì ở em? Em đâu nhu mì như cô nàng kia, cái người ngoài phòng khách ấy, chị vẫn thích em đấy thôi. Em vừa đành hanh vừa ăn nói cộc cằn, còn hay kiếm chuyện với con trai chị, chị không giận mà còn ngầm bao che cho em. Không lẽ chỉ vì em có gương mặt đẹp?"
"Dĩ nhiên là không."
"Ấy, vậy trong trường hợp em chỉ u mê nhan sắc của chị thì sao?"
"Hồ Lai Lai!"
"Em đây." Đêm qua còn sóng yên biển lặng, sáng nay đã có chuyện. Hồ Lại ngẫm nghĩ một hồi, mỗi khi Thẩm Chứng Ảnh tự ti, cho rằng bản thân không xứng với mình thường dính dáng tới phụ huynh. "Bên nhà chị lại cằn nhằn chị nữa à?"
"Không. Họ không liên lạc gì với chị cả." Tâm trạng Thẩm Chứng Ảnh càng chùng xuống.
Từ hôm cách ly, hai người như hình với bóng, ăn uống, ngủ nghỉ đều có nhau. Giả sử người nhà Thẩm Chứng Ảnh đến tìm thì không có lý do gì mà Hồ Lại lại không biết. Lúc xếp hàng chờ lấy dịch, Hồ Lại có nghe Giang Ngữ Minh nói anh họ cậu ta xẹt qua hỏi thăm. Con cháu hay tin, dứt khoát ông bà, cha mẹ bên ấy cũng biết. Con ruột bị cách ly cũng không thèm hỏi nửa lời, phải nói là quá nhẫn tâm.
Sau khi biết được nguyên nhân, Hồ Lại mới nhẹ người. Mâu thuẫn giữa phụ huynh và con cái không phải chuyện có thể giải quyết một sớm một chiều. Huống hồ hai lão phật gia bên nhà Thẩm Chứng Ảnh, nghe phong thanh thôi cũng thừa biết họ bảo thủ, đợi hai cụ ngộ ra chân lý chắc cũng hết mấy kiếp người. Tết rồi Thẩm Chứng Ảnh vùng lên khởi nghĩa, giờ là lúc cha mẹ chị ấy phản kích.
"Nhớ thì cứ gọi cho họ. Núi không đi tìm ta, tự ta đi tìm núi." Hồ Lại ngồi vào cạnh Thẩm Chứng Ảnh, vòng tay để Thẩm Chứng Ảnh tựa đầu vào vai mình.
"Thôi." Nếu không nghe thấy tiếng cười ngoài phòng khách, có lẽ Thẩm Chứng Ảnh đã gọi. Nhưng giờ nghĩ lại, làm vậy thì được gì. Cha mẹ không phải kiểu người được trao cho cơ hội sẽ xuống nước, nếu mình xin lỗi, hai người không chỉ lôi mỗi chuyện hồi Tết ra đay nghiến mà còn lôi cả Giang Ngữ Minh vào. Chắc chắn họ sẽ nói thằng bé giống mình, không biết kính trên nhường dưới. Thế là mọi chuyện lại rơi vào vòng lặp.
"Thôi thì, kệ họ vậy." Thẩm Chứng Ảnh mệt mỏi ngả người, cùng Hồ Lại nằm ra giường. "Chị xin lỗi vì hôm nay đã cáu bẳn với em."
"Người yêu của tôi ơi, chị không cáu với em chẳng lẽ lại đi cáu người yêu của con trai chị?" Hồ Lại không ngại việc Thẩm Chứng Ảnh bộc lộ nỗi niềm, chỉ sợ Thẩm Chứng Ảnh giấu hết mọi tâm sự trong lòng. Hồ Lại nhanh nhảu ngẩng đầu nhìn Thẩm Chứng Ảnh, "Trước đây em vội vàng đuổi theo chị, chị lại vội vàng trốn em. Bây giờ chúng ta đã chính thức ở bên nhau, có lẽ chị chưa có cơ hội trải nghiệm nhiều thứ, không quan trọng nữa, có em ở đây rồi, em cũng có rất nhiều thứ muốn làm, hãy đồng hành cùng nhau, cùng nhau trải qua mọi thứ, giống như lúc chúng ta ở trong trò chơi, nhé?"
"Được."
Ngoài phòng khách văng vẳng tiếng nhạc du dương, ánh nắng chiếu vào càng khiến căn phòng ấm áp và dễ chịu.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Hồ Lại cúi xuống hôn Thẩm Chứng Ảnh.
Hôm qua còn miên man nghĩ đến cảnh khi nào cách ly xong sang nhà Hồ Lại, vừa đóng cửa là cả hai sẽ ghì xiết mà hôn, hôn đến quên trời đất, hiện thực hóa tất cả những gì đã kìm nén trong quá trình "trì hoãn sự thỏa mãn".
Có ai ngờ, tình huống không vui lại dẫn tới viễn cảnh cô tưởng tượng, những xoa dịu nhẹ nhàng lại hóa thành những mơn trớn nồng nàn lúc nào chẳng ai hay.
Làn môi đỏ lựng.
Ngừng một chút, Hồ Lại thầm thì: "Cửa khóa rồi, tay cũng rửa sạch sẽ."
Bên ngoài nhạc vẫn mở, giọng hát dày và nội lực che mờ đi những âm thanh khác.
Trong phòng, vì sợ phát ra tiếng động nên Thẩm Chứng Ảnh lấy mu bàn tay che miệng lại, chỉ cần một tiếng rên khe khẽ bật ra cũng đủ khiến cô run rẩy khắp người.
Nỗi lo bị phát hiện và cảm giác hồi hộp vì sợ có người gõ cửa bất cứ lúc nào đều khiến cho cuộc yêu thêm kích thích và hưng phấn gấp bội phần.
Cơ thể Thẩm Chứng Ảnh dần trở nên mất kiểm soát trước sự chi phối, vân vê, day ấn của cô gái trẻ. Chỉ còn lại cảm giác tê dại, rã rời xộc thẳng về các đầu dây thần kinh. Thẩm Chứng Ảnh vùng vẫy một cách tuyệt vọng để giữ lại một chút lý trí cuối cùng trong bộ não gần như trống rỗng của mình.
"Tôi muốn sống một cuộc đời khác với tất cả đam mê và hơi ấm của tình yêu.
Một tình yêu mang lại cho tôi tự do và hạnh phúc.
...
Make me thrill as only you know how, sway me smooth, sway me now."
Trong thanh âm mê hoặc và gợi cảm của nữ ca sĩ nhạc jazz, Thẩm Chứng Ảnh cũng vừa bước tới đỉnh thăng hoa.
Giống như Giang Ngữ Minh nói, mẹ anh là một trạch nữ chính hiệu, chỉ thích rúc trong phòng, nhưng cũng không nghiêm nghị hay âm u, lầm lũi như chiếc bóng giống khi trên trường. Theo thời gian, Du Tử Toàn cũng thây kệ chuyện Giang Ngữ Minh và Hồ Lại hở chút là kiếm chuyện hạnh họe nhau.
Du Tử Toàn tự thấy Giáo sư Thẩm vẫn khách sáo với mình, xem mình giống như bạn của con trai cô ấy, không hề ra vẻ bề trên hay soi mói gì.
Du Tử Toàn từng nghe bạn cùng phòng tâm sự rằng bạn cô đang đi dạo phố với người yêu thì tình cờ bị mẹ anh ta bắt gặp, bà ấy sưng sỉa, chỉ thẳng mặt bảo cô không xứng với con trai tôi. Bạn cô còn kể, nhìn ánh mắt bà ta không khác gì đang đi lựa mớ rau, con cá ngoài chợ. Anh chàng người yêu cũng chẳng khá hơn, không biết do nhu nhược hay bị tẩy não mà không nhận ra cái nết trời ơi đất hỡi của mẹ mình. Được một thời gian, bạn của Du Tử Toàn quyết định chia tay. Là gái thành thị gốc, được gia đình nâng niu từ tấm bé, những cô nàng này không có nhu cầu ăn rồi hầu hạ các bà có tư tưởng con trai mình là châu báu.
Mới đầu Du Tử Toàn cũng khá băn khoăn, sợ rằng giáo sư Thẩm không ưng ý mình vì thấy cô Thẩm vẫn thân thiết với Hồ Lại dù đây là bạn gái cũ của con trai. Ngược đời là Hồ Lại không có kiểu lạnh lùng hằn học dành cho "người mới của người cũ" mà trái lại, nhiều lúc còn quan tâm đến cảm xúc của cô hơn cả Giang Ngữ Minh, khiến tâm trạng Du Tử Toàn rất phức tạp.
Tiếp xúc vài ngày, Du Tử Toàn phát hiện y như lời Hồ Lại và giáo sư Thẩm nói, hai người là bạn của nhau, Giang Ngữ Minh hoàn toàn không phải mối bận tâm chung. Ở một khía cạnh nào đó, nếu so tương tác giữa Giang Ngữ Minh với mẹ, trông đôi bạn này còn thân thiết hơn; có thể là vì khác biệt giới tính, hoặc cũng có thể một bên là bạn bè, một bên là con cái.
Lắm lúc Du Tử Toàn tự hỏi, chẳng lẽ không có khoảng cách thế hệ nào khi tuổi tác lẫn thứ bậc đều lệch pha?
So với trước đây, ngoại trừ việc nhà hơi đông và chật chội ra thì sinh hoạt của Thẩm Chứng Ảnh tốt lên trông thấy.
Được ăn ngon, ngủ nghỉ đúng giờ, giảm thời gian sử dụng máy tính, chứng khô mắt cũng cải thiện nhiều. Việc nhà cơ bản không cần Thẩm Chứng Ảnh đụng tay vào, quét dọn có Hồ Lại, nấu nướng có Giang Ngữ Minh, Du Tử Toàn giúp các việc vặt, cơm canh đủ ngày ba bữa. Ban ngày Hồ Lại cho Thẩm Chứng Ảnh nhảy dây trên Nintendo Switch với mình, bắt buộc phải nhảy đủ chỉ tiêu. Ban đêm sẽ là khoảng thời gian cho hai người dần làm quen với cơ thể của nhau một cách đều đặn và theo tuần tự.
Những động chạm gần gũi, mang tính khám phá đều dừng lại trước khi nó vượt kiểm soát. Trên thực tế, Thẩm Chứng Ảnh khá thích những hành vi thân mật có chừng mực, mặc dù nó đòi hỏi phải sử dụng một chút khả năng tự chủ. Thời của cô không cổ súy chuyện quan hệ tình dục trước kết hôn, cái gì cũng chờ cưới xong hẵng tính, không như bây giờ đếm tới ba là đưa nhau lên giường, động một chút là đòi vào thẳng vấn đề.
Trong cuộc hôn nhân trước, Thẩm Chứng Ảnh và chồng cũ tôn trọng, đồng hành cùng nhau như hai người bạn, chính vì thế nhu cầu thực tế của đôi bên đặt lên cao hơn nhiều so với hai chữ tình yêu. Hiện tại, Thẩm Chứng Ảnh muốn tận hưởng niềm vui tình ái. Đây có lẽ là lần yêu đầu tiên cũng như cuối cùng trong cuộc đời cô. Thành thật mà nói, nếu sau này cô và Hồ Lại chia tay, Thẩm Chứng Ảnh nghĩ mình sẽ không nảy sinh cảm xúc mãnh liệt và sâu sắc như vậy với ai nữa.
Thẩm Chứng Ảnh luôn cảm thấy có một số việc một khi đã thực hiện, mối quan hệ của họ sẽ có một chút thay đổi. Cô không biết cụ thể đó là gì, cũng không biết hỏi ở đâu. Có thể vì lần trước đuốc sắp phừng thì bị dập đột ngột, ê chề đến ngạt thở, tới giờ vẫn in hằn bóng ma tâm lý. Tâm lý học có khái niệm gọi là "trì hoãn sự thỏa mãn", hãy để dành những viên kẹo, đến lúc ăn sẽ càng ngon và ngọt hơn.
Sợ Hồ Lại sẽ bực mình, lúc cả hai nằm trò chuyện, ngón tay Hồ Lại hết cuốn tóc lại lướt khẽ qua gò má cô, Thẩm Chứng Ảnh bình tĩnh hỏi về vấn đề cô suy nghĩ: "Em có buồn không?"
"Cha em từng bảo, làm gì cũng đừng nóng vội, có câu dục tốc bất đạt, thuận theo dòng nước. Nếu điều gì chưa xảy ra, nghĩa là chúng ta chưa sẵn sàng. Nghiêm túc mà nói, chúng ta biết nhau mới chỉ nửa năm, chưa gắn bó với nhau lâu, nói trắng ra thì... cũng chưa được bao nhiêu ngày. Nếu không cách ly, chắc gì em với chị đã làm lành. Đừng nóng lòng đốt cháy giai đoạn. Cứ để mọi chuyện từ từ, đâu ai áp lực bọn mình phải nắm tay, hôn hít, làm tình, săn rồng con nhõn trong hai tuần. Ừm, Mộc Tâm có viết trong "Chầm chậm thưở xưa", ngày ấy thong thả, ngựa xe thư từ cũng chậm, một đời chỉ đủ để yêu một người. Chúng ta cũng vậy."
Thấy Hồ Lại thật tâm muốn tiến triển chậm rãi, Thẩm Chứng Ảnh vòng tay ôm eo Hồ Lại, "Mới nửa năm thôi ư, sao chị có cảm giác như đã biết em lâu thật lâu." Những chuyện xảy ra trong nửa năm qua còn nhiều hơn mười năm cộng lại.
"Lâu không thấy chị thèm thuồng em nữa, Thẩm Chứng Ảnh, chị nói thật cho em biết, chị còn muốn làm chuyện đó với em không?"
Thẩm Chứng Ảnh trả lời rất thành thật: "Có."
Có khao khát, nhưng cũng có sợ hãi.
"Chị bắt đầu muốn từ khi nào?"
"Ngay từ lúc..." Thẩm Chứng Ảnh véo mặt Hồ Lại, "Định gài chị đúng không, chị không nói cho em biết đâu."
Hồ Lại phì cười, "Kế hoạch thất bại. Nhưng cái này có gì mà giấu, xõa đê, em sớm biết âm mưu chiếm đoạt cơ thể em của chị rồi."
Mặc dù là sự thật, nhưng bảo thừa nhận thì chắc chắn không thể thừa nhận.
Thẩm Chứng Ảnh vùi đầu vào ngực Hồ Lại, ngáp nhẹ một cái, lẩm bẩm: "Ai, mệt quá, ngủ thôi."
"Không hôn chúc ngủ ngon em à?"
"Khò khò."
Được rồi, Thẩm Chứng Ảnh chơi xấu, Hồ Lại cũng bó tay, cúi đầu xuống hôn Thẩm Chứng Ảnh rồi nằm xuống nhắm mắt lại.
Một lúc sau, Hồ Lại cảm thấy khóe môi mình hơi ươn ướt, giống như có một chiếc bánh gạo mềm mại dính vào.
"Ngủ ngon."
Buổi sáng ngày cách ly thứ năm, Thẩm Chứng Ảnh đánh một giấc tới mười giờ, nếu không nghe thấy mùi cà phê thơm ngào ngạt thì cô vẫn chưa định dậy.
Ngửi một lúc bỗng thấy sai sai, mùi hương này tuyệt đối không phải của cà phê hòa tan.
Thẩm Chứng Ảnh theo thói quen huơ tay sang bên cạnh nhưng không thấy cơ thể mềm mại mọi ngày. Cô bất mãn lấy gối úp lên đầu, thiu thiu ngủ thêm một lát mới dậy hẳn.
Trong nhà chỉ còn cô và Du Tử Toàn, không thấy Hồ Lại và Giang Ngữ Minh đâu. Thẩm Chứng Ảnh rửa mặt xong, Du Tử Toàn mang ra cho cô một ly cà phê sữa tươi. Thẩm Chứng Ảnh nhấp hai ngụm đã thấy lạ: "Cà phê hòa tan hôm nay đổi sang phiên bản mới à? Hay mấy đứa mua loại khác? Mà sao lúc nãy cô nghe tiếng lục cục ngoài này vậy?"
"Sáng sớm nay cha Hồ Lại gửi máy pha cà phê sang, Giang Ngữ Minh nói cô thích uống với sữa nên cháu cho thêm vào." Du Tử Toàn quay vào lấy một chiếc bánh sừng bò mang ra.
Nghe xong Thẩm Chứng Ảnh cũng dở khóc dở cười. Quả nhiên trong bếp đang sừng sững một chiếc máy pha cà phê mới coong, gian bếp vốn lưa thưa đồ đạc trở nên chật chội hơn nhiều.
"Bánh này cũng của cha con bé gửi qua sao?"
"Dạ vâng, bánh mì, bánh ngọt, máy và cà phê hạt đều do bác trai mang sang, bảo là để đổi món cho Hồ Lại, sợ cô ấy chán."
"Lỉnh cà lỉnh kỉnh, sợ con bé chán sao không gửi luôn cả bàn mạt chượt sang đây?". Cắn một miếng bánh, Thẩm Chứng Ảnh hơi mỉa mai. Ban đầu cứ nghĩ đơn giản là cha mẹ Hồ Lại thương con, nhưng không ngờ đến mức độ này, đúng là có đứa con gái nên cưng đến phát rồ.
Du Tử Toàn không trả lời.
Thẩm Chứng Ảnh sửng sốt, suýt mắc nghẹn: "Mang qua thật?!"
"Không đưa bàn nhưng đúng là có gửi bộ mạt chượt, poker, cờ cá ngựa, cờ tỉ phú và một bộ Switch ạ." Biết bên nhà Thẩm Chứng Ảnh có sẵn nên cha Hồ Lại chỉ gửi thêm một bộ để có thể đấu đôi.
Thẩm Chứng Ảnh nhủ thầm trong bụng, điên hết cả rồi.
Nhìn vẻ mặt phức tạp của Du Tử Toàn, Thẩm Chứng Ảnh lựa lời an ủi: "Cha mẹ Hồ Lại thuộc... một đẳng cấp khác rồi. Thánh chứ không phải người, không cần so sánh làm gì. Cháu đừng suy nghĩ nhiều."
Du Tử Toàn cười, xua xua tay: "Cháu không nghĩ gì đâu ạ. Nhà cháu gửi laptop và quần áo sang rồi. Chỉ là hai ngày nay cháu lo luận văn nên việc nhà phải để mọi người làm thay, thật ngại quá."
"Cháu có giúp mà." Thẩm Chứng Ảnh không định để khách làm, cho dù khách này có thể trở thành con dâu tương lai. Cô thường thấy những bài tâm sự trên mạng kể về chuyện sang nhà người yêu ăn cơm thì bị mẹ anh ta lườm nguýt vì không vào bếp. Thẩm Chứng Ảnh thấy những bà mẹ ấy cũng lạ. Chưa lấy con mình thì vẫn tính là khách, nào ai bắt khách cáng đáng việc nhà thay. Nhìn quanh không thấy Hồ Lại đâu, Thẩm Chứng Ảnh hỏi: "Hai người kia đâu rồi?"
"Xuống lấy đồ xong thì Hồ Lại luôn tiện ở lại giúp bà cụ dưới lầu đặt mua hàng trên nhóm còn Giang Ngữ Minh đi mua trứng, khoai tây với cà chua rồi ạ. Có nhà kia bán rau không bán ra ngoài được nên đẩy giá rẻ cho dân trong khu."
Du Tử Toàn hoàn toàn không nghĩ ngợi nhiều, cô tự thấy mình đã thông suốt, chỉ cần phụ huynh không lôi cô ra so sánh với con bà hàng xóm thì cô cũng không so sánh cha mẹ mình với cha mẹ nhà người ta. Về phần Thẩm Chứng Ảnh, ăn xong, cô Thẩm rửa ly chén rồi quay về phòng, tự dưng Thẩm Chứng Ảnh hơi xuống tinh thần.
Chuyện khu tập thể của cô bị phong tỏa rầm rộ mấy ngày nay, chỉ cần lướt mạng hay xem TV là thấy. Một số sinh viên và người quen đều sốt sắng nhắn tin, gọi điện thoại hỏi thăm, vậy mà cha mẹ lẫn người anh duy nhất của cô chẳng mảy may đoái hoài. Mùng một Tết, Thẩm Chứng Ảnh theo lệ gửi tin nhắn chúc mừng năm mới nhưng không thấy hồi âm. Đến lúc gọi điện sang cũng chỉ thấy trả lời thờ ơ qua quýt rồi nhanh chóng cúp máy. Kể từ đấy, đôi bên không còn liên lạc nữa.
Người nhà không biết mẹ con cô cách ly?
Thẩm Duệ có gửi tin nhắn cho Giang Ngữ Minh, cháu trai biết mà bố mẹ nó không biết là chuyện phi lý.
Có lẽ cha mẹ cô vẫn như xưa, bực mình con cái nhưng vì nó lớn nên không tiện đánh cũng không thể làm ầm lên. Vậy thì phải xử lý thế nào? Bạo lực lạnh. Họ chờ cô cúi đầu xin lỗi trước, bằng không sẽ xem như mình không có đứa con gái nào. Thẩm Chứng Ảnh từng giận cha mẹ và chiến tranh lạnh hai tuần, mọi chuyện chỉ chấm dứt khi cô bỏ cuộc, xin lỗi và tự kiểm điểm. Khi đó cha cô, Thẩm Chứng Huy đã nói, con đừng thi gan với chúng ta, cha mẹ từng này tuổi rồi, có những việc con nhẫn không được, nhưng hai thân già này nhẫn được tất. Trong mắt cha mẹ, đây không phải vấn đề cảm xúc, mà là một trận chiến, con cái đừng bao giờ mơ có thể thắng bố mẹ.
Lần này Thẩm Chứng Ảnh không định đầu hàng cũng không định xuống nước, xin lỗi một lần đồng nghĩa những lần sau cũng sẽ phải nhún nhường và sống theo sự sắp đặt. Cô đã chịu đựng đủ rồi. Dù rằng trong lòng cô đang vang lên một giọng nói, cha mẹ cũng có tuổi rồi, còn nhún nhường được bao lâu, còn nghe lời được bao lâu nữa đâu.
Thẩm Chứng Ảnh cầm điện thoại lên, giữa lúc đang phân vân có nên chủ động liên hệ gia đình không thì phòng khách im lìm bỗng rộn ràng lần nữa, vang lên tiếng nhạc vui tai.
Hồ Lại và Giang Ngữ Minh đã về. Ba người gồm cả Du Tử Toàn đang túm tụm bên bàn ăn.
Loa mini đang phát nhạc jazz, trên bàn bày đủ nguyên liệu nấu nướng. Hồ Lại chỉ vào điện thoại của Giang Ngữ Minh: "Làm theo công thức này đi, tôi muốn ăn phô mai, thịt xông khói và khoai tây nghiền."
Giang Ngữ Minh nhất định phải trả miếng một câu: "Ăn ăn, cái đồ chỉ có biết ăn." Cậu ta quay sang Du Tử Toàn: "Em muốn ăn không?"
Du Tử Toàn vui vẻ gật đầu: "Muốn."
"Em muốn thì chúng ta làm. Ai bếp trưởng ai bếp phó?"
Nói đoạn, Giang Ngữ Minh nắm tay đỡ Du Tử Toàn đứng dậy, xoay vài vòng theo nhịp nhạc, ngân nga theo giai điệu đang phát.
Đây là một bản nhạc jazz cổ điển, Thẩm Chứng Ảnh chưa từng nghe giọng hát nào truyền cảm và ngọt như rót mật vào tai như vậy.
Thanh niên tụ họp với nhau, sức sống tỏa ra bốn phía. Một đằng hân hoan cười nói, hát ca tưng bừng, ngay cả Hồ Lại cũng thích thú, đung đưa theo tiếng nhạc; còn mình thì ủ rũ, tẻ nhạt, là kẻ lạc lõng giữa cuộc vui của những người trẻ.
Sau một thời gian luyện tập, bây giờ Giang Ngữ Minh đã nấu nướng thành thạo. Hồ Lại thì khỏi nói, trong mắt Thẩm Chứng Ảnh cái gì Hồ Lại cũng tuyệt, chỉ có cô, Thẩm Chứng Ảnh tự thấy ngoài dạy học ra mình chẳng biết làm gì.
Thẩm Chứng Ảnh quay trở lại phòng, đang định đóng cửa thì Hồ Lại giữ tay cô lại: "Sao lại ủ ê rồi?".
Ban nãy Hồ Lại tình cờ ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Chứng Ảnh đứng cạnh cửa không nói tiếng nào, cong môi như ấm ức điều gì.
Thẩm Chứng Ảnh định kể cho Hồ Lại nghe cảm giác tự ti của mình, nhưng chẳng hiểu sao lại nói thành: "Ngủ dậy không thấy em đâu."
Hồ Lại cười phớ lớ, vội ôm Thẩm Chứng Ảnh chữa cháy: "Sáng nay cha em gửi đồ sang, em không nỡ đánh thức chị. Để lần sau đi, lần sau em cõng chị theo."
Thẩm Chứng Ảnh chỉ ừ hử đáp lại, tự thấy mình hơi trẻ con, cô khẽ đẩy Hồ Lại ra rồi ngồi lên giường. Hồ Lại ngồi xổm xuống mép giường, kéo tay Thẩm Chứng Ảnh: "Ơ, nói em nghe, sao tự dưng lại buồn thế này."
"Khổ, tuy chị là người lớn trong nhà, nhưng toàn là em và hai đứa nhỏ chăm sóc chị."
"Con trai lo cho mẹ là chuyện quá sức bình thường, người yêu lo lắng cho nhau cũng lại là chuyện hợp tình hợp lý. Chị thấy cái nào có vấn đề?"
"Chỉ là, chị thấy mình thật vô dụng."
"Một phó giáo sư, một giảng viên Đại học H mà vô dụng thì người làm công ăn lương như em biết làm sao đây?"
"Hồ Lai Lai, đôi lúc chị không biết em thấy được điểm gì tốt ở chị. Người như chị..."
Vừa nghe đến đó, Hồ Lại lập tức nhíu mày, phải cố không chen lời để Thẩm Chứng Ảnh nói hết.
"Nhà mẹ đẻ thì hỡi ơi, cuộc đời thì tẻ nhạt, nghĩ một đằng nói một nẻo."
Hồ Lại nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay Thẩm Chứng Ảnh, "Vậy chị thích điểm gì ở em? Em đâu nhu mì như cô nàng kia, cái người ngoài phòng khách ấy, chị vẫn thích em đấy thôi. Em vừa đành hanh vừa ăn nói cộc cằn, còn hay kiếm chuyện với con trai chị, chị không giận mà còn ngầm bao che cho em. Không lẽ chỉ vì em có gương mặt đẹp?"
"Dĩ nhiên là không."
"Ấy, vậy trong trường hợp em chỉ u mê nhan sắc của chị thì sao?"
"Hồ Lai Lai!"
"Em đây." Đêm qua còn sóng yên biển lặng, sáng nay đã có chuyện. Hồ Lại ngẫm nghĩ một hồi, mỗi khi Thẩm Chứng Ảnh tự ti, cho rằng bản thân không xứng với mình thường dính dáng tới phụ huynh. "Bên nhà chị lại cằn nhằn chị nữa à?"
"Không. Họ không liên lạc gì với chị cả." Tâm trạng Thẩm Chứng Ảnh càng chùng xuống.
Từ hôm cách ly, hai người như hình với bóng, ăn uống, ngủ nghỉ đều có nhau. Giả sử người nhà Thẩm Chứng Ảnh đến tìm thì không có lý do gì mà Hồ Lại lại không biết. Lúc xếp hàng chờ lấy dịch, Hồ Lại có nghe Giang Ngữ Minh nói anh họ cậu ta xẹt qua hỏi thăm. Con cháu hay tin, dứt khoát ông bà, cha mẹ bên ấy cũng biết. Con ruột bị cách ly cũng không thèm hỏi nửa lời, phải nói là quá nhẫn tâm.
Sau khi biết được nguyên nhân, Hồ Lại mới nhẹ người. Mâu thuẫn giữa phụ huynh và con cái không phải chuyện có thể giải quyết một sớm một chiều. Huống hồ hai lão phật gia bên nhà Thẩm Chứng Ảnh, nghe phong thanh thôi cũng thừa biết họ bảo thủ, đợi hai cụ ngộ ra chân lý chắc cũng hết mấy kiếp người. Tết rồi Thẩm Chứng Ảnh vùng lên khởi nghĩa, giờ là lúc cha mẹ chị ấy phản kích.
"Nhớ thì cứ gọi cho họ. Núi không đi tìm ta, tự ta đi tìm núi." Hồ Lại ngồi vào cạnh Thẩm Chứng Ảnh, vòng tay để Thẩm Chứng Ảnh tựa đầu vào vai mình.
"Thôi." Nếu không nghe thấy tiếng cười ngoài phòng khách, có lẽ Thẩm Chứng Ảnh đã gọi. Nhưng giờ nghĩ lại, làm vậy thì được gì. Cha mẹ không phải kiểu người được trao cho cơ hội sẽ xuống nước, nếu mình xin lỗi, hai người không chỉ lôi mỗi chuyện hồi Tết ra đay nghiến mà còn lôi cả Giang Ngữ Minh vào. Chắc chắn họ sẽ nói thằng bé giống mình, không biết kính trên nhường dưới. Thế là mọi chuyện lại rơi vào vòng lặp.
"Thôi thì, kệ họ vậy." Thẩm Chứng Ảnh mệt mỏi ngả người, cùng Hồ Lại nằm ra giường. "Chị xin lỗi vì hôm nay đã cáu bẳn với em."
"Người yêu của tôi ơi, chị không cáu với em chẳng lẽ lại đi cáu người yêu của con trai chị?" Hồ Lại không ngại việc Thẩm Chứng Ảnh bộc lộ nỗi niềm, chỉ sợ Thẩm Chứng Ảnh giấu hết mọi tâm sự trong lòng. Hồ Lại nhanh nhảu ngẩng đầu nhìn Thẩm Chứng Ảnh, "Trước đây em vội vàng đuổi theo chị, chị lại vội vàng trốn em. Bây giờ chúng ta đã chính thức ở bên nhau, có lẽ chị chưa có cơ hội trải nghiệm nhiều thứ, không quan trọng nữa, có em ở đây rồi, em cũng có rất nhiều thứ muốn làm, hãy đồng hành cùng nhau, cùng nhau trải qua mọi thứ, giống như lúc chúng ta ở trong trò chơi, nhé?"
"Được."
Ngoài phòng khách văng vẳng tiếng nhạc du dương, ánh nắng chiếu vào càng khiến căn phòng ấm áp và dễ chịu.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Hồ Lại cúi xuống hôn Thẩm Chứng Ảnh.
Hôm qua còn miên man nghĩ đến cảnh khi nào cách ly xong sang nhà Hồ Lại, vừa đóng cửa là cả hai sẽ ghì xiết mà hôn, hôn đến quên trời đất, hiện thực hóa tất cả những gì đã kìm nén trong quá trình "trì hoãn sự thỏa mãn".
Có ai ngờ, tình huống không vui lại dẫn tới viễn cảnh cô tưởng tượng, những xoa dịu nhẹ nhàng lại hóa thành những mơn trớn nồng nàn lúc nào chẳng ai hay.
Làn môi đỏ lựng.
Ngừng một chút, Hồ Lại thầm thì: "Cửa khóa rồi, tay cũng rửa sạch sẽ."
Bên ngoài nhạc vẫn mở, giọng hát dày và nội lực che mờ đi những âm thanh khác.
Trong phòng, vì sợ phát ra tiếng động nên Thẩm Chứng Ảnh lấy mu bàn tay che miệng lại, chỉ cần một tiếng rên khe khẽ bật ra cũng đủ khiến cô run rẩy khắp người.
Nỗi lo bị phát hiện và cảm giác hồi hộp vì sợ có người gõ cửa bất cứ lúc nào đều khiến cho cuộc yêu thêm kích thích và hưng phấn gấp bội phần.
Cơ thể Thẩm Chứng Ảnh dần trở nên mất kiểm soát trước sự chi phối, vân vê, day ấn của cô gái trẻ. Chỉ còn lại cảm giác tê dại, rã rời xộc thẳng về các đầu dây thần kinh. Thẩm Chứng Ảnh vùng vẫy một cách tuyệt vọng để giữ lại một chút lý trí cuối cùng trong bộ não gần như trống rỗng của mình.
"Tôi muốn sống một cuộc đời khác với tất cả đam mê và hơi ấm của tình yêu.
Một tình yêu mang lại cho tôi tự do và hạnh phúc.
...
Make me thrill as only you know how, sway me smooth, sway me now."
Trong thanh âm mê hoặc và gợi cảm của nữ ca sĩ nhạc jazz, Thẩm Chứng Ảnh cũng vừa bước tới đỉnh thăng hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.