Chương 20
Vương Tuyết Nguyệt
11/05/2022
"Ánh Nguyệt à~~, tôi chỉ ms quay lưng ns chuyện một chút mà cô đi đâu mất rồi làm tôi tìm gần chớt" Phong Thanh về tới nhà liền than thở.
Ánh Nguyệt từ trong nhà bếp ra nhìn cô ns
"Vậy sao? Vào ăn một chút đi, coi như tôi bù" nét mặt Phong Thanh mang theo nụ cười ôn nhu đến khiến Phong Thanh... Ân, lạnh thật.
Phong Thanh rùng mik, ko hiểu tại sao cô thấy bất an như vậy nhưng vs cái tính cách vô tư vô lo của cô thì.. Thôi kệ.
Ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp Phong Thanh liền vọt vào ngồi xuống liền thấy Ánh Nguyệt bưng cho cô chén canh, mà sao chén canh có gì đó lạ lạ, nước màu.. Đỏ, nhìn sao sao ấy.
Nhìn Phong Thanh bất động, Ánh Nguyệt liền tươi cười ns.
"Đây là tôi hảo tâm làm riêng cho cô nha~~,nên.. Ráng ăn đi"
"Ừm.. Tôi.. Ăn" vừa hớt một muỗng Phong Thanh liền biểu hiện sắc mặt vô cùng khó coi.
Ánh Nguyệt tủm tỉm cười hỏi ý
"Ngon ko? "
"Ngon, ngon lắm" Phong Thanh gượng cười tỏ vẻ rất ngon nhưng thực.. Chất..
Trong lòng Phong Thanh hiện giờ: ah.. Cay quá đi, vì người đẹp ráng nuốt, cay chết mất thôi huhu.
Uống hết canh Phong Thanh liền cười cười, chay lên phòng uống nước như điên.
"Ôi.. Cay chết mất, ah.. Môi sưng cả rồi"
Sau 5 phút điên cuồng uống nước thì.
"Rột~~rột~~" bụng cô phát ra tiếng kêu, bắt đầu quặng đau.
Cô liền chạy vào nhà vệ sinh ngồi suốt, thế là chị Thanh của chúng ta bị. " anh tào kute" rượt suốt cả một đêm dến nổi mặt tái xanh ko còn giọt máu.
Còn Ánh Nguyệt thì sao? Tất nhiên là miệng cười ko ngớt vì cô đã trả thù thanh công.
Hừ dám bỏ rơi Ánh Nguyệt này thì kết cục đâu vui vẻ gì
Ánh Nguyệt từ trong nhà bếp ra nhìn cô ns
"Vậy sao? Vào ăn một chút đi, coi như tôi bù" nét mặt Phong Thanh mang theo nụ cười ôn nhu đến khiến Phong Thanh... Ân, lạnh thật.
Phong Thanh rùng mik, ko hiểu tại sao cô thấy bất an như vậy nhưng vs cái tính cách vô tư vô lo của cô thì.. Thôi kệ.
Ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp Phong Thanh liền vọt vào ngồi xuống liền thấy Ánh Nguyệt bưng cho cô chén canh, mà sao chén canh có gì đó lạ lạ, nước màu.. Đỏ, nhìn sao sao ấy.
Nhìn Phong Thanh bất động, Ánh Nguyệt liền tươi cười ns.
"Đây là tôi hảo tâm làm riêng cho cô nha~~,nên.. Ráng ăn đi"
"Ừm.. Tôi.. Ăn" vừa hớt một muỗng Phong Thanh liền biểu hiện sắc mặt vô cùng khó coi.
Ánh Nguyệt tủm tỉm cười hỏi ý
"Ngon ko? "
"Ngon, ngon lắm" Phong Thanh gượng cười tỏ vẻ rất ngon nhưng thực.. Chất..
Trong lòng Phong Thanh hiện giờ: ah.. Cay quá đi, vì người đẹp ráng nuốt, cay chết mất thôi huhu.
Uống hết canh Phong Thanh liền cười cười, chay lên phòng uống nước như điên.
"Ôi.. Cay chết mất, ah.. Môi sưng cả rồi"
Sau 5 phút điên cuồng uống nước thì.
"Rột~~rột~~" bụng cô phát ra tiếng kêu, bắt đầu quặng đau.
Cô liền chạy vào nhà vệ sinh ngồi suốt, thế là chị Thanh của chúng ta bị. " anh tào kute" rượt suốt cả một đêm dến nổi mặt tái xanh ko còn giọt máu.
Còn Ánh Nguyệt thì sao? Tất nhiên là miệng cười ko ngớt vì cô đã trả thù thanh công.
Hừ dám bỏ rơi Ánh Nguyệt này thì kết cục đâu vui vẻ gì
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.