Bản Nhạc Của Những Kẻ Bất Tử
Chương 11: Thoáng lướt qua nhau
Cherrysnow219
12/11/2021
Tác Giả: Cherrysnow219
Chương 11: Thoáng lướt qua nhau
Quãng đường từ nhà ăn đến phòng học, thông qua những dãy hành lang nối tiếp nhau là thời gian tuyệt vời cho các cô gái tán gẫu với nhau. Từ những chuyện như mua sắm, sửa sang quần áo, trang điểm,...đến các chàng trai đẹp trai hấp dẫn trong khu vực luôn là nguồn đề tài vô tận. Jess cũng là một nữ sinh trung học bình thường, thích nhiều chuyện nghe ngóng và bàn tán về những lời đồn và những thứ tương tự. Vì vậy, một đường từ nhà ăn đến lớp học tiếp theo, một người im lặng như Sarah cũng bị cô nàng lôi kéo nói rất nhiều chuyện. Mà những việc ấy, cơ hồ chẳng liên quan gì đến nhau.
"Sarah, mình thấy bạn hình như khá chú ý đến hội báo chí nhỉ?"
"À. Sở thích của mình là viết một số thứ linh tinh này nọ."
"Vậy sao? Mình không thích việc ngồi một chỗ, đọc và viết lách gì đó. Một công việc thật nhàm chán. Lòng kiên nhẫn của mình luôn luôn khuyết thiếu. Nhưng mà nếu bạn thích viết lách, hội báo chí của trường mình quả thực không tồi. Báo trường ra hằng tháng cũng có một số vấn đề đáng chú ý như là về các buổi prom[1], tư vấn trang điểm, mua sắm quần áo cho nữ sinh này nọ."
Jess bĩu môi.
"Mặc dù, mình không thể không thừa nhận, lâu lâu trên đó cũng đăng một vài thứ dở hơi, như cái loại "người ngoài hành tinh" vớ vẩn mà Eric huyên thuyên mấy bữa nay. Nhưng nhìn chung, báo trường được hội đồng trường đầu tư cũng có một bộ dáng khá chuyên nghiệp. Hội viên hội báo chí rất oách nhé! Có cả thẻ công tác. Bọn họ, Eric và Angela - cô bạn ấy hôm nay nghỉ học, lần sau mình sẽ giới thiệu cho bạn; luôn thường xuyên sử dụng quyền hạn của mình để luồn lách khắp mọi nơi. Bạn có tin được được không?"
Như nghĩ đến điều gì thú vị, Jess khẽ che miệng cười khúc khích với Sarah.
"Angela, cô ấy, có một lần còn dùng thẻ hội viên hội báo chí của mình để vào phòng nghỉ của đội bóng rổ trường khác khi họ đến đấu giao hữu với trường mình. Ôi, lần đó, phải nói là mình ghen tị chết được. Những anh chàng cao to, hấp dẫn...Angela còn chụp được hình cho bọn mình xem nữa. Sáu múi cơ bụng nhé! Quyến rũ chết người!!!"
Sarah nghe được cũng hoàn toàn không biết nói gì. Jess, bạn ca ngợi hội báo chí chỉ vì cái quyền lợi được vào phòng thay đồ của nam sinh??? Sarah nghĩ lại thấy lo lắng về việc tham gia vào hội báo chí của mình. Cô cũng không muốn đi rình xem...à không phải, công khai xem nam sinh thay đồ.
Thấy Sarah im lặng, Jess hơi lay lay vai cô bạn.
"Đừng nghĩ lung tung nữa. Nếu bạn muốn vào hội báo chí mình có thể nói Angela giúp cho bạn. Cô ấy là hội phó. Kết nạp thêm một thành viên mới cũng không phải là một điều khó khăn."
"Có được không? Mình không giỏi săn tin cho lắm."
"Có gì mà không được. Hội báo chí ấy mà. Họ cũng rảnh rang lắm. Một tháng chỉ ra một số báo. Forks nhỏ thế này, cũng có gì để viết nhiều đâu. Bạn cứ yên tâm đi. Để đó cho mình."
"Vậy thì cảm ơn bạn trước."
"Khách sáo với mình làm gì."
Jess vui vẻ cười rộ lên. Sau đó, cô nàng nhẹ híp mắt nhìn Sarah. Trên khuôn mặt tròn đều là biểu cảm bí hiểm.
"Nha. Vừa nãy nói đến các anh chàng sáu múi bạn chẳng tỏ vẻ gì cả. Không phải là không thích nam sinh chứ? Không được đâu." Jess giả vờ sợ sệt. "Không được đánh chủ ý đến mình nha."
Sarah cũng không tức giận, nhàn nhạt nhìn cô bạn đang giả vờ điệu bộ, kiên định trả lời.
"Mình thích nam sinh. Không có hứng thú với bạn."
"Nha?!!" Jess sờ cằm. "Vậy bạn thích cái dạng gì?"
Sarah cũng không chần chờ, trả lời thật chắc chắn.
"Hoàng tử bạch mã."
"Không phải đâu!" Jess mở to mắt nhìn Sarah. Đoạn một tay vịn vai cô bạn, một tay ôm bụng cười sặc sụa. "Mình không thể tin được, đến bây giờ vẫn có người thích ờm...cái dạng đó. Bạn không phải trẻ con mười tuổi nữa Sarah. Ha ha ha...ôi chết tôi mất. Hoàng tử bạch mã, cái loại này..."
Hai cô gái, một người chăm chú đi đường, một người chăm chỉ cười nên không nhận ra. Cách đó không xa, một anh chàng điển trai cao gầy với mái tóc màu đồng lãng tử đi theo chiều ngược lại. Anh ta thờ ơ lướt qua hai người nhưng sau khi nghe câu trả lời của Sarah thì lại hơi hơi nghiêng người đứng lại. Ánh mắt ngạc nhiên khẽ đảo qua hai cô gái. Người này không phải ai xa lạ, chính là anh chàng Edward Cullen mà Sarah đã bỏ lỡ dịp làm quen khi thăm hỏi gia đình Cullen hôm qua.
Đối với Edward mà nói, gặp được một cô nàng tóc vàng não rỗng mơ về bạch mã hoàng tử, mong muốn trở thành lọ lem cũng chẳng phải là một chuyện lạ lẫm hay đáng ngạc nhiên. Trên Thế giới này ấy mà, những kẻ não rỗng thích mơ mộng viển vông vẫn chiếm một bộ phận rất đông đúc. Bạn không thể đòi hỏi trong số những người từng chạm mặt, ai ai cũng đều là kẻ thông minh khéo léo cả. Thế nhưng, thứ làm Edward ngạc nhiên là ý nghĩ vô tình truyền tới từ trong đầu cô gái kia. Hình ảnh trong đầu cô ta, khi nhắc đến hoàng tử bạch mã lại là một người đàn ông đầu trọc. Hắn ta mặt mày trắng trẻo hồng hào, môi đỏ như son một bộ dạng yếu đuối, mặc cái áo dài màu vàng kì cục, khoát một tấm vải đỏ chéo qua người và ngồi trên con ngựa trắng. Cách ăn mặc và ngoại hình quái dị của người đàn ông này, Edward có thể nhận ra. Anh vẫn còn nhớ chuyến đi đến miền Bắc Ấn Độ vài thập niên trước.
Đó chỉ là một chuyến du lịch ngắn ngày bởi sự nổi hứng bất chợt của Alice. Họ nương theo mùa mưa đến đất nước nắng nóng ấy. Ấn Độ thật sự là một nơi không thích hợp với bọn họ, những Cullen. Mặc dù thời tiết luôn mưa cùng với mây đen giăng khắp trong một tuần lễ nhưng cả gia đình đều không muốn bước chân ra khỏi cửa. Không khí ẩm thấp, oi bức cùng với ánh nắng có thể xông ra bất cứ lúc nào khiến ba ngày du lịch thăm thú trở thành ba ngày chịu tội khó chịu. Các Cullen, sau ba ngày đều nhất trí rời xa đất nước này và không bao giờ đặt chân lên đấy nữa. Nhưng Edward vẫn còn nhớ rõ, trong ba ngày ngắn ngủi ấy, anh cũng đã từng nhìn thấy những người đàn ông ăn mặc quái dị như thế. Họ gầy đét, khô quoắp, ngăm đen đi chân trần trên những con phố. Thân thể chịu tra tấn của mưa, của nắng, của những khắc nghiệt của thời tiết nhưng những người bình thường khác đều rất tôn trọng họ. Người bản xứ giái thích họ là những tăng lữ đáng kính của một tôn giáo phổ biến ở châu Á, Phật giáo.
Và điều này khiến Edward nghi hoặc. Bạch mã hoàng tử và những tăng lữ này thì có liên hệ gì với nhau? Anh thoáng tập trung vào luồng suy nghĩ của cô gái nọ. Và một cái tên lạ lẫm được bắt lấy, Đường tăng. Điều mới lạ này gợi lên hứng thú của Edward. Trong đầu bất chợt nảy ra suy nghĩ tìm hiểu về nhân vật này.
Anh thoáng nhìn qua sườn mặt của cô gái "tóc vàng não rỗng" nọ. Chỉ một khắc bắt gặp, một cảm giác mãnh liệt kì quái khiến anh chắc chắn, kẻ não rỗng phía xa kia và "sinh vật đơn bào" rất được Esme và Alice yêu thích là một.
Mọi việc quả thực trở nên có hơi quái dị nhưng Edward cũng không mấy để tâm. Những linh cảm kì lạ này đều bị anh quy cho việc năng lực của bản thân ngày càng phát triển và trở nên tinh tế hơn khiến anh có thể nhận diện được một người chỉ thông qua luồng ý thức và suy nghĩ. Edward liếc một cái về hai bóng người đã đi xa. Trong đầu lại lục ra được một cái tên phổ thông không mấy ấn tượng đã được Esme luôn miệng nhắc đến trước đó. Sarah Stuart. Anh hơi giương giương khoé miệng, thả ra một nụ cười nhạt lạnh lùng khó nhận thấy.
Đứa con gái, ngu ngốc.
_______________________________
[1] Prom: Các buổi dạ hội, khiêu vũ được tổ chức trong các trường học; dành cho học sinh của trường.
Chương 11: Thoáng lướt qua nhau
Quãng đường từ nhà ăn đến phòng học, thông qua những dãy hành lang nối tiếp nhau là thời gian tuyệt vời cho các cô gái tán gẫu với nhau. Từ những chuyện như mua sắm, sửa sang quần áo, trang điểm,...đến các chàng trai đẹp trai hấp dẫn trong khu vực luôn là nguồn đề tài vô tận. Jess cũng là một nữ sinh trung học bình thường, thích nhiều chuyện nghe ngóng và bàn tán về những lời đồn và những thứ tương tự. Vì vậy, một đường từ nhà ăn đến lớp học tiếp theo, một người im lặng như Sarah cũng bị cô nàng lôi kéo nói rất nhiều chuyện. Mà những việc ấy, cơ hồ chẳng liên quan gì đến nhau.
"Sarah, mình thấy bạn hình như khá chú ý đến hội báo chí nhỉ?"
"À. Sở thích của mình là viết một số thứ linh tinh này nọ."
"Vậy sao? Mình không thích việc ngồi một chỗ, đọc và viết lách gì đó. Một công việc thật nhàm chán. Lòng kiên nhẫn của mình luôn luôn khuyết thiếu. Nhưng mà nếu bạn thích viết lách, hội báo chí của trường mình quả thực không tồi. Báo trường ra hằng tháng cũng có một số vấn đề đáng chú ý như là về các buổi prom[1], tư vấn trang điểm, mua sắm quần áo cho nữ sinh này nọ."
Jess bĩu môi.
"Mặc dù, mình không thể không thừa nhận, lâu lâu trên đó cũng đăng một vài thứ dở hơi, như cái loại "người ngoài hành tinh" vớ vẩn mà Eric huyên thuyên mấy bữa nay. Nhưng nhìn chung, báo trường được hội đồng trường đầu tư cũng có một bộ dáng khá chuyên nghiệp. Hội viên hội báo chí rất oách nhé! Có cả thẻ công tác. Bọn họ, Eric và Angela - cô bạn ấy hôm nay nghỉ học, lần sau mình sẽ giới thiệu cho bạn; luôn thường xuyên sử dụng quyền hạn của mình để luồn lách khắp mọi nơi. Bạn có tin được được không?"
Như nghĩ đến điều gì thú vị, Jess khẽ che miệng cười khúc khích với Sarah.
"Angela, cô ấy, có một lần còn dùng thẻ hội viên hội báo chí của mình để vào phòng nghỉ của đội bóng rổ trường khác khi họ đến đấu giao hữu với trường mình. Ôi, lần đó, phải nói là mình ghen tị chết được. Những anh chàng cao to, hấp dẫn...Angela còn chụp được hình cho bọn mình xem nữa. Sáu múi cơ bụng nhé! Quyến rũ chết người!!!"
Sarah nghe được cũng hoàn toàn không biết nói gì. Jess, bạn ca ngợi hội báo chí chỉ vì cái quyền lợi được vào phòng thay đồ của nam sinh??? Sarah nghĩ lại thấy lo lắng về việc tham gia vào hội báo chí của mình. Cô cũng không muốn đi rình xem...à không phải, công khai xem nam sinh thay đồ.
Thấy Sarah im lặng, Jess hơi lay lay vai cô bạn.
"Đừng nghĩ lung tung nữa. Nếu bạn muốn vào hội báo chí mình có thể nói Angela giúp cho bạn. Cô ấy là hội phó. Kết nạp thêm một thành viên mới cũng không phải là một điều khó khăn."
"Có được không? Mình không giỏi săn tin cho lắm."
"Có gì mà không được. Hội báo chí ấy mà. Họ cũng rảnh rang lắm. Một tháng chỉ ra một số báo. Forks nhỏ thế này, cũng có gì để viết nhiều đâu. Bạn cứ yên tâm đi. Để đó cho mình."
"Vậy thì cảm ơn bạn trước."
"Khách sáo với mình làm gì."
Jess vui vẻ cười rộ lên. Sau đó, cô nàng nhẹ híp mắt nhìn Sarah. Trên khuôn mặt tròn đều là biểu cảm bí hiểm.
"Nha. Vừa nãy nói đến các anh chàng sáu múi bạn chẳng tỏ vẻ gì cả. Không phải là không thích nam sinh chứ? Không được đâu." Jess giả vờ sợ sệt. "Không được đánh chủ ý đến mình nha."
Sarah cũng không tức giận, nhàn nhạt nhìn cô bạn đang giả vờ điệu bộ, kiên định trả lời.
"Mình thích nam sinh. Không có hứng thú với bạn."
"Nha?!!" Jess sờ cằm. "Vậy bạn thích cái dạng gì?"
Sarah cũng không chần chờ, trả lời thật chắc chắn.
"Hoàng tử bạch mã."
"Không phải đâu!" Jess mở to mắt nhìn Sarah. Đoạn một tay vịn vai cô bạn, một tay ôm bụng cười sặc sụa. "Mình không thể tin được, đến bây giờ vẫn có người thích ờm...cái dạng đó. Bạn không phải trẻ con mười tuổi nữa Sarah. Ha ha ha...ôi chết tôi mất. Hoàng tử bạch mã, cái loại này..."
Hai cô gái, một người chăm chú đi đường, một người chăm chỉ cười nên không nhận ra. Cách đó không xa, một anh chàng điển trai cao gầy với mái tóc màu đồng lãng tử đi theo chiều ngược lại. Anh ta thờ ơ lướt qua hai người nhưng sau khi nghe câu trả lời của Sarah thì lại hơi hơi nghiêng người đứng lại. Ánh mắt ngạc nhiên khẽ đảo qua hai cô gái. Người này không phải ai xa lạ, chính là anh chàng Edward Cullen mà Sarah đã bỏ lỡ dịp làm quen khi thăm hỏi gia đình Cullen hôm qua.
Đối với Edward mà nói, gặp được một cô nàng tóc vàng não rỗng mơ về bạch mã hoàng tử, mong muốn trở thành lọ lem cũng chẳng phải là một chuyện lạ lẫm hay đáng ngạc nhiên. Trên Thế giới này ấy mà, những kẻ não rỗng thích mơ mộng viển vông vẫn chiếm một bộ phận rất đông đúc. Bạn không thể đòi hỏi trong số những người từng chạm mặt, ai ai cũng đều là kẻ thông minh khéo léo cả. Thế nhưng, thứ làm Edward ngạc nhiên là ý nghĩ vô tình truyền tới từ trong đầu cô gái kia. Hình ảnh trong đầu cô ta, khi nhắc đến hoàng tử bạch mã lại là một người đàn ông đầu trọc. Hắn ta mặt mày trắng trẻo hồng hào, môi đỏ như son một bộ dạng yếu đuối, mặc cái áo dài màu vàng kì cục, khoát một tấm vải đỏ chéo qua người và ngồi trên con ngựa trắng. Cách ăn mặc và ngoại hình quái dị của người đàn ông này, Edward có thể nhận ra. Anh vẫn còn nhớ chuyến đi đến miền Bắc Ấn Độ vài thập niên trước.
Đó chỉ là một chuyến du lịch ngắn ngày bởi sự nổi hứng bất chợt của Alice. Họ nương theo mùa mưa đến đất nước nắng nóng ấy. Ấn Độ thật sự là một nơi không thích hợp với bọn họ, những Cullen. Mặc dù thời tiết luôn mưa cùng với mây đen giăng khắp trong một tuần lễ nhưng cả gia đình đều không muốn bước chân ra khỏi cửa. Không khí ẩm thấp, oi bức cùng với ánh nắng có thể xông ra bất cứ lúc nào khiến ba ngày du lịch thăm thú trở thành ba ngày chịu tội khó chịu. Các Cullen, sau ba ngày đều nhất trí rời xa đất nước này và không bao giờ đặt chân lên đấy nữa. Nhưng Edward vẫn còn nhớ rõ, trong ba ngày ngắn ngủi ấy, anh cũng đã từng nhìn thấy những người đàn ông ăn mặc quái dị như thế. Họ gầy đét, khô quoắp, ngăm đen đi chân trần trên những con phố. Thân thể chịu tra tấn của mưa, của nắng, của những khắc nghiệt của thời tiết nhưng những người bình thường khác đều rất tôn trọng họ. Người bản xứ giái thích họ là những tăng lữ đáng kính của một tôn giáo phổ biến ở châu Á, Phật giáo.
Và điều này khiến Edward nghi hoặc. Bạch mã hoàng tử và những tăng lữ này thì có liên hệ gì với nhau? Anh thoáng tập trung vào luồng suy nghĩ của cô gái nọ. Và một cái tên lạ lẫm được bắt lấy, Đường tăng. Điều mới lạ này gợi lên hứng thú của Edward. Trong đầu bất chợt nảy ra suy nghĩ tìm hiểu về nhân vật này.
Anh thoáng nhìn qua sườn mặt của cô gái "tóc vàng não rỗng" nọ. Chỉ một khắc bắt gặp, một cảm giác mãnh liệt kì quái khiến anh chắc chắn, kẻ não rỗng phía xa kia và "sinh vật đơn bào" rất được Esme và Alice yêu thích là một.
Mọi việc quả thực trở nên có hơi quái dị nhưng Edward cũng không mấy để tâm. Những linh cảm kì lạ này đều bị anh quy cho việc năng lực của bản thân ngày càng phát triển và trở nên tinh tế hơn khiến anh có thể nhận diện được một người chỉ thông qua luồng ý thức và suy nghĩ. Edward liếc một cái về hai bóng người đã đi xa. Trong đầu lại lục ra được một cái tên phổ thông không mấy ấn tượng đã được Esme luôn miệng nhắc đến trước đó. Sarah Stuart. Anh hơi giương giương khoé miệng, thả ra một nụ cười nhạt lạnh lùng khó nhận thấy.
Đứa con gái, ngu ngốc.
_______________________________
[1] Prom: Các buổi dạ hội, khiêu vũ được tổ chức trong các trường học; dành cho học sinh của trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.