Chương 20
Quý Ly
09/01/2015
"Ngươi mau đi mời đại phu tới đây, nhớ không cần mời thái y, cũng đừng để bất luận kẻ nào biết chuyện này, hiểu chưa?" Lãnh Địch Thiên cẩn thận dặn dò, trong lòng hiểu được nếu để cho cha và mẹ biết hắn mời đại phu, tuyệt đối lại thêm một cuộc phiền toái lớn từ quan tâm quá mức, đến lúc đó vườn Đông Thương tuyệt đối sẽ canh bổ thuốc bổ bay đầy trời.
"Dạ, tiểu nhân hiểu." người nào trong phủ không biết vương phi yêu con sốt ruột, trong lòng hắn tự nhiên cũng có cân nhắc, không muốn khiến chủ tử gặp phải phiền toái.
Lãnh Địch Thiên chưa từng biết cảm giác sống một ngày còn hơn một năm, nhưng hôm nay hắn rốt cuộc đã biết, trong lòng lo lắng Đỗ Hương Ngưng, nghĩ đến nàng có đau hay không, có chịu đựng qua được hay không? Hắn cơ hồ xung động muốn trở về Ngô Trúc U Cư thăm nàng, rồi lại xị mặt không đi, nghĩ thầm đó không phải là hành động mềm lòng nam nhân nên có.
Sau nửa canh giờ, gia đinh mang về một vị đại phu y thuật nổi tiếng trong kinh thành, vội vàng mang ông đến Kiến Sơn lâu giao cho chủ tử.
Lãnh Địch Thiên vừa nhìn thấy đại phu, liền vội vã cho lui gia đinh, trầm giọng nói: "Đừng cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy chúng ta, lui ra đi!"
"Vâng" mặc dù gia đinh cảm thấy buồn bực, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, lui người đi ra cửa, thuận tay đóng cửa lại.
"Lãnh Hầu gia, không biết mời lão phu tới đây, là để chẩn bệnh cho người nào?" Tống đại phu thấy Lãnh Địch Thiên thân cường thể kiện, hành động nhẹ nhàng gọn gàng, tuyệt không phải người bệnh, vì vậy có cây hỏi này.
"Là thê tử của ta . . ." Lãnh Địch Thiên đột nhiên hối hận sự vọng động của mình. Vấn đề như vậy bảo một đại nam nhân như hắn làm sao nói ra lời? Lúc này, trong lòng của hắn không được tự nhiên cực kỳ.
"Nguyên lai là phu nhân! Không thấy phu nhân ở này, xin hỏi nàng không thoải mái chỗ nào, để lão phu chẩn mạch cho phu nhân xong, liền có thể biết được." Tống đại phu cười hòa ái, yên ổn nhìn vẻ mặt khổ sở của Lãnh Địch Thiên, chợt cảm thấy khác thường. "Hay là Hầu gia không muốn lão phu chẩn mạch thay phu nhân? Điểm này xin Hầu gia yên tâm, chỉ cần một sợi tơ hồng, lão phu vẫn có thể cách không chẩn ra bệnh của phu nhân, tuyệt đối sẽ không mạo phạm đến ngọc thể phu nhân." Ông thân là danh y, nhiều lần đến khám bệnh cho thiên kim ở nhà phú quý, quy củ này ông tự nhiên hiểu.
"Không! Ta chỉ muốn hỏi đại phu một vấn đề. . . ." Lãnh Địch Thiên chần chờ một hồi lâu, rốt cuộc hỏi ra miệng, "Ngày hôm nay phu nhân ta có kinh, ta thấy nàng rất đau, muốn hỏi đại phu có biện pháp ——"
"Hầu gia, Ngụy công công trong cung cầu kiến, mang đến một đạo lệnh gấp, xin Hầu gia mau tiếp chỉ."
Đáng chết! Lãnh Địch Thiên rủa thầm.
Hắn thật vất vả lấy dũng khí hỏi ra vấn đề khiến hắn khó có thể nhe răng, cố tình có người không biết sống chết quấy rầy.
"Tránh ra! Ngươi không thấy ta đang làm một chuyện rất quan trọng sao? Bảo hắn vào phòng chờ, ta làm xong chuyện sẽ gặp hắn!" Lãnh Địch Thiên cơ hồ giận đến muốn giết chết hoàng đường huynh thích truyền chỉ tùm lum kia, luôn thích lựa lúc nhạy cảm mấu chốt mà xuất hiện.
Trời đánh! Kể từ khi Đỗ Hương Ngưng xuất hiện ở trước mặt hắn, tất cả mọi chuyện giống như loạn thành một đoàn, khiến hắn muốn quan tâm cũng không sắp xếp rõ!
Tống đại phu bị vẻ mặt cuồng giận của Lãnh Địch Thiên làm sợ hết hồn, nghĩ thầm hắn khẳng định rất yêu thích phu nhân của hắn! Mới tân hôn, chợt gặp phải chuyện của nữ nhân liền rối loạn tay chân.
Lãnh Địch Thiên không biết ý nghĩ trong lòng Tống đại phu, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, một lòng chỉ muốn biết Đỗ Hương Ngưng còn đau bụng không? Trước mắt hắn vẫn hiện lên dung nhan đầy lệ kêu đau của nàng.
Chỉ là hắn không biết, những nước mắt của nàng, toàn bộ đều là bị hắn chọc tức mà ra.
※ ※ ※
Bên ngoài Kiến Sơn lâu.
"Lại chuyện quan trọng?" Ngụy Đoan mang theo thánh ý, mặt ngạc nhiên nhìn chằm chằm gia đinh thông báo của Lãnh phủ, tựa hồ cảm thấy không thể tin được.
"Đúng nha! Hầu gia chính là phân phó như vậy, xin Ngụy công công kiên nhẫn chờ đợi đi!" Gia đinh tựa hồ cũng rất buồn bực không hiểu, nhưng mà vẫn dẫn Ngụy Đoan vào trong Ngẫu Hương Tạ chờ đợi Lãnh Địch Thiên.
Trong lòng Ngụy Đoan không khỏi tò mò, cau mày cười khổ nói: "Sao gần đây chuyện quan trọng trong vườn Đông Thương nhiều như vậy, hơn nữa mỗi một chuyện đều còn quan trọng hơn ý chỉ của hoàng chủ tử chúng ta!"
Lần này chậm một canh giờ. . . . Bảo hắn hồi trong cung làm sao giao phó với hoàng thượng? Thật là khiến hắn rất khó xử!
※ ※ ※
Mong đợi, chờ; chờ, mong đợi.
Lãnh Địch Thiên đáng chết! Chẳng lẽ hắn thật sự bỏ nàng không lo sao? Dầu gì cũng trở về xem nàng một cái chứ! Chỉ cần một cái là đủ, vậy cũng không cần tánh mạng của hắn!
Dương Bạn Nhi hối tiếc nằm ở trên giường gạch, khuôn mặt nhỏ nhắn dính vào trên gối Lãnh Địch Thiên, hít hương thơm phái nam xa lạ của hắn, trong tim buồn buồn đau đau, nghĩ tới tại sao hắn không thể tốt với nàng hơn.
Trước kia không tốt, hiện tại bọn họ cũng không khá hơn chút nào, giống như là đôi oan gia, chỉ cần vừa chạm mặt, thì vĩnh viễn cãi không ngừng miệng.
Không! Bây giờ hắn còn thường dùng thân thể "Ngược đãi" nàng, mặc dù nàng rất hưởng thụ phương thức làm nhục của hắn, nhưng vẫn sẽ cảm thấy là lạ, cứ có cảm giác bọn họ giống như đang làm chuyện xấu.
Chỉ là, đó thật là một chuyện xấu khiến người rất vui vẻ! Dương Bạn Nhi không thể phủ nhận, chỉ có thể dối lương tâm tiếp tục dây dưa không rõ với Lãnh Địch Thiên, quấn đến cả trái tim nàng đều rối loạn.
"Thiếu phu nhân, hãy uống thuốc nhân lúc còn nóng, thân thể sẽ khá hơn một chút!" Hồng Tình bưng lên một chén canh nóng, lên tiếng cắt đứt sự trầm tư của Dương Bạn Nhi.
"Thuốc ở đâu ra?" Dương Bạn Nhi mệt mỏi lười biếng nâng lên lông mi dài, nheo mắt nhìn nàng.
"Là phương thuốc Hầu gia mời đại phu đến cho, nghe nói rất có tác dụng." Hồng Tình cười quỷ quyệt, giống như nguồn gốc chén thuốc này rất thú vị.
Dương Bạn Nhi vừa nghe là Lãnh Địch Thiên, rốt cuộc nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nghi vấn hỏi: "Hắn mời đại phu, tại sao ta không biết?"
"Trong phủ chúng ta cũng không ai biết, nhưng theo ta được biết, Hầu gia chúng ta đã đỏ mặt hỏi đại phu chuyện của nữ nhân! Thiếu phu nhân, người thật đúng là được Hầu gia sủng ái nha!"
"Nói bậy!" Dương Bạn Nhi nũng nịu một tiếng, đứng dậy nhận lấy chén thuốc trên tay Hồng Tình, bưng trong tay, đáy lòng đều ấm, tay nàng khẽ vuốt vành tai lạnh như băng, miệng nhỏ nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.
Nàng cũng đã từng là nam nhân, hiểu nam nhân luôn có một sự tôn nghiêm không giải thích được, rất nhiều chuyện đều xấu hổ làm, hôm nay muốn một đại nam nhân như Lãnh Địch Thiên xệ mặt xuống đi hỏi loại vấn đề mắc cỡ thay nàng, thật đúng là làm khó hắn!
Có lẽ, Lãnh Địch Thiên cũng không phải là nam nhân rất đáng ghét! Dương Bạn Nhi vui vẻ nghĩ. Nước thuốc đắng trượt vào cổ họng, nànglại kỳ dị tỏa ra mùi vị cực ngọt. . . .
※ ※ ※
Gả vào Lãnh vương phủ, thế nhưng bất tri bất giác qua hơn một tháng, Dương Bạn Nhi dùng tính tình chân thành của nàng thu phục lòng của một đống người làm, mặc dù vẫn không chiếm được hảo cảm của Lãnh vương phi, nhưng nàng rất vui vẻ, bởi vì Ngô Trúc U Cư cách Nam hiên rất xa, nàng và Lãnh vương phi có rất ít cơ hội chạm mặt.
Hơn một tháng, cha mẹ của nàng vẫn sống tốt chứ? Tất cả sự vụ ở vườn Tây Hổ không khiến bọn họ quá mức phiền lòng chứ! Trải qua mấy ngày nay, Dương Bạn Nhi luôn không tự chủ nghĩ đến cha mẹ, vậy mà, mẫu thân ở trước khi nàng xuất giá, đã nói rất rõ ràng, vườn Tây Hổ không hoan nghênh nàng trở về.
Tại sao bọn họ không tin nàng chính là Dương Bạn Nhi? Rốt cuộc có biện pháp gì mới có thể chứng minh thân phận chân thật của nàng? Đỗ Hương Ngưng cũng chỉ là tên tuổi thể xác này thôi!
Tiểu Nha nói tuổi thọ của Đỗ Hương Ngưng đã hết, đã đầu thai rồi, hắn nói đời này nàng chưa từng làm chuyện ác, tâm địa lại thiện lương, ở ven đường nhìn thấy hắn, liền mang theo hắn bên người, để tránh hắn ăn đói mặc rách, cho nên hắn sẽ tìm một nhà tốt trong sạch cho nàng đầu thai.
Tiểu Nha, hắn đến tột cùng là người nào? Một đứa trẻ thần bí hề hề, lại tinh quái tới cực điểm, xuất quỷ nhập thần, thường thường chừng mấy ngày lại không thấy bóng dáng, rồi lại bật ra.
Giống như giờ phút này.
"Này, Dương Bạn Nhi, ngươi đang suy nghĩ gì? Có thể cho ta biết hay không?" Tiểu Nha cười hì hì nhảy đến trước mặt Dương Bạn Nhi, cầm một xâu mứt quả trong tay, vui vẻ liếm cắn.
"Dạ, tiểu nhân hiểu." người nào trong phủ không biết vương phi yêu con sốt ruột, trong lòng hắn tự nhiên cũng có cân nhắc, không muốn khiến chủ tử gặp phải phiền toái.
Lãnh Địch Thiên chưa từng biết cảm giác sống một ngày còn hơn một năm, nhưng hôm nay hắn rốt cuộc đã biết, trong lòng lo lắng Đỗ Hương Ngưng, nghĩ đến nàng có đau hay không, có chịu đựng qua được hay không? Hắn cơ hồ xung động muốn trở về Ngô Trúc U Cư thăm nàng, rồi lại xị mặt không đi, nghĩ thầm đó không phải là hành động mềm lòng nam nhân nên có.
Sau nửa canh giờ, gia đinh mang về một vị đại phu y thuật nổi tiếng trong kinh thành, vội vàng mang ông đến Kiến Sơn lâu giao cho chủ tử.
Lãnh Địch Thiên vừa nhìn thấy đại phu, liền vội vã cho lui gia đinh, trầm giọng nói: "Đừng cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy chúng ta, lui ra đi!"
"Vâng" mặc dù gia đinh cảm thấy buồn bực, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, lui người đi ra cửa, thuận tay đóng cửa lại.
"Lãnh Hầu gia, không biết mời lão phu tới đây, là để chẩn bệnh cho người nào?" Tống đại phu thấy Lãnh Địch Thiên thân cường thể kiện, hành động nhẹ nhàng gọn gàng, tuyệt không phải người bệnh, vì vậy có cây hỏi này.
"Là thê tử của ta . . ." Lãnh Địch Thiên đột nhiên hối hận sự vọng động của mình. Vấn đề như vậy bảo một đại nam nhân như hắn làm sao nói ra lời? Lúc này, trong lòng của hắn không được tự nhiên cực kỳ.
"Nguyên lai là phu nhân! Không thấy phu nhân ở này, xin hỏi nàng không thoải mái chỗ nào, để lão phu chẩn mạch cho phu nhân xong, liền có thể biết được." Tống đại phu cười hòa ái, yên ổn nhìn vẻ mặt khổ sở của Lãnh Địch Thiên, chợt cảm thấy khác thường. "Hay là Hầu gia không muốn lão phu chẩn mạch thay phu nhân? Điểm này xin Hầu gia yên tâm, chỉ cần một sợi tơ hồng, lão phu vẫn có thể cách không chẩn ra bệnh của phu nhân, tuyệt đối sẽ không mạo phạm đến ngọc thể phu nhân." Ông thân là danh y, nhiều lần đến khám bệnh cho thiên kim ở nhà phú quý, quy củ này ông tự nhiên hiểu.
"Không! Ta chỉ muốn hỏi đại phu một vấn đề. . . ." Lãnh Địch Thiên chần chờ một hồi lâu, rốt cuộc hỏi ra miệng, "Ngày hôm nay phu nhân ta có kinh, ta thấy nàng rất đau, muốn hỏi đại phu có biện pháp ——"
"Hầu gia, Ngụy công công trong cung cầu kiến, mang đến một đạo lệnh gấp, xin Hầu gia mau tiếp chỉ."
Đáng chết! Lãnh Địch Thiên rủa thầm.
Hắn thật vất vả lấy dũng khí hỏi ra vấn đề khiến hắn khó có thể nhe răng, cố tình có người không biết sống chết quấy rầy.
"Tránh ra! Ngươi không thấy ta đang làm một chuyện rất quan trọng sao? Bảo hắn vào phòng chờ, ta làm xong chuyện sẽ gặp hắn!" Lãnh Địch Thiên cơ hồ giận đến muốn giết chết hoàng đường huynh thích truyền chỉ tùm lum kia, luôn thích lựa lúc nhạy cảm mấu chốt mà xuất hiện.
Trời đánh! Kể từ khi Đỗ Hương Ngưng xuất hiện ở trước mặt hắn, tất cả mọi chuyện giống như loạn thành một đoàn, khiến hắn muốn quan tâm cũng không sắp xếp rõ!
Tống đại phu bị vẻ mặt cuồng giận của Lãnh Địch Thiên làm sợ hết hồn, nghĩ thầm hắn khẳng định rất yêu thích phu nhân của hắn! Mới tân hôn, chợt gặp phải chuyện của nữ nhân liền rối loạn tay chân.
Lãnh Địch Thiên không biết ý nghĩ trong lòng Tống đại phu, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, một lòng chỉ muốn biết Đỗ Hương Ngưng còn đau bụng không? Trước mắt hắn vẫn hiện lên dung nhan đầy lệ kêu đau của nàng.
Chỉ là hắn không biết, những nước mắt của nàng, toàn bộ đều là bị hắn chọc tức mà ra.
※ ※ ※
Bên ngoài Kiến Sơn lâu.
"Lại chuyện quan trọng?" Ngụy Đoan mang theo thánh ý, mặt ngạc nhiên nhìn chằm chằm gia đinh thông báo của Lãnh phủ, tựa hồ cảm thấy không thể tin được.
"Đúng nha! Hầu gia chính là phân phó như vậy, xin Ngụy công công kiên nhẫn chờ đợi đi!" Gia đinh tựa hồ cũng rất buồn bực không hiểu, nhưng mà vẫn dẫn Ngụy Đoan vào trong Ngẫu Hương Tạ chờ đợi Lãnh Địch Thiên.
Trong lòng Ngụy Đoan không khỏi tò mò, cau mày cười khổ nói: "Sao gần đây chuyện quan trọng trong vườn Đông Thương nhiều như vậy, hơn nữa mỗi một chuyện đều còn quan trọng hơn ý chỉ của hoàng chủ tử chúng ta!"
Lần này chậm một canh giờ. . . . Bảo hắn hồi trong cung làm sao giao phó với hoàng thượng? Thật là khiến hắn rất khó xử!
※ ※ ※
Mong đợi, chờ; chờ, mong đợi.
Lãnh Địch Thiên đáng chết! Chẳng lẽ hắn thật sự bỏ nàng không lo sao? Dầu gì cũng trở về xem nàng một cái chứ! Chỉ cần một cái là đủ, vậy cũng không cần tánh mạng của hắn!
Dương Bạn Nhi hối tiếc nằm ở trên giường gạch, khuôn mặt nhỏ nhắn dính vào trên gối Lãnh Địch Thiên, hít hương thơm phái nam xa lạ của hắn, trong tim buồn buồn đau đau, nghĩ tới tại sao hắn không thể tốt với nàng hơn.
Trước kia không tốt, hiện tại bọn họ cũng không khá hơn chút nào, giống như là đôi oan gia, chỉ cần vừa chạm mặt, thì vĩnh viễn cãi không ngừng miệng.
Không! Bây giờ hắn còn thường dùng thân thể "Ngược đãi" nàng, mặc dù nàng rất hưởng thụ phương thức làm nhục của hắn, nhưng vẫn sẽ cảm thấy là lạ, cứ có cảm giác bọn họ giống như đang làm chuyện xấu.
Chỉ là, đó thật là một chuyện xấu khiến người rất vui vẻ! Dương Bạn Nhi không thể phủ nhận, chỉ có thể dối lương tâm tiếp tục dây dưa không rõ với Lãnh Địch Thiên, quấn đến cả trái tim nàng đều rối loạn.
"Thiếu phu nhân, hãy uống thuốc nhân lúc còn nóng, thân thể sẽ khá hơn một chút!" Hồng Tình bưng lên một chén canh nóng, lên tiếng cắt đứt sự trầm tư của Dương Bạn Nhi.
"Thuốc ở đâu ra?" Dương Bạn Nhi mệt mỏi lười biếng nâng lên lông mi dài, nheo mắt nhìn nàng.
"Là phương thuốc Hầu gia mời đại phu đến cho, nghe nói rất có tác dụng." Hồng Tình cười quỷ quyệt, giống như nguồn gốc chén thuốc này rất thú vị.
Dương Bạn Nhi vừa nghe là Lãnh Địch Thiên, rốt cuộc nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nghi vấn hỏi: "Hắn mời đại phu, tại sao ta không biết?"
"Trong phủ chúng ta cũng không ai biết, nhưng theo ta được biết, Hầu gia chúng ta đã đỏ mặt hỏi đại phu chuyện của nữ nhân! Thiếu phu nhân, người thật đúng là được Hầu gia sủng ái nha!"
"Nói bậy!" Dương Bạn Nhi nũng nịu một tiếng, đứng dậy nhận lấy chén thuốc trên tay Hồng Tình, bưng trong tay, đáy lòng đều ấm, tay nàng khẽ vuốt vành tai lạnh như băng, miệng nhỏ nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.
Nàng cũng đã từng là nam nhân, hiểu nam nhân luôn có một sự tôn nghiêm không giải thích được, rất nhiều chuyện đều xấu hổ làm, hôm nay muốn một đại nam nhân như Lãnh Địch Thiên xệ mặt xuống đi hỏi loại vấn đề mắc cỡ thay nàng, thật đúng là làm khó hắn!
Có lẽ, Lãnh Địch Thiên cũng không phải là nam nhân rất đáng ghét! Dương Bạn Nhi vui vẻ nghĩ. Nước thuốc đắng trượt vào cổ họng, nànglại kỳ dị tỏa ra mùi vị cực ngọt. . . .
※ ※ ※
Gả vào Lãnh vương phủ, thế nhưng bất tri bất giác qua hơn một tháng, Dương Bạn Nhi dùng tính tình chân thành của nàng thu phục lòng của một đống người làm, mặc dù vẫn không chiếm được hảo cảm của Lãnh vương phi, nhưng nàng rất vui vẻ, bởi vì Ngô Trúc U Cư cách Nam hiên rất xa, nàng và Lãnh vương phi có rất ít cơ hội chạm mặt.
Hơn một tháng, cha mẹ của nàng vẫn sống tốt chứ? Tất cả sự vụ ở vườn Tây Hổ không khiến bọn họ quá mức phiền lòng chứ! Trải qua mấy ngày nay, Dương Bạn Nhi luôn không tự chủ nghĩ đến cha mẹ, vậy mà, mẫu thân ở trước khi nàng xuất giá, đã nói rất rõ ràng, vườn Tây Hổ không hoan nghênh nàng trở về.
Tại sao bọn họ không tin nàng chính là Dương Bạn Nhi? Rốt cuộc có biện pháp gì mới có thể chứng minh thân phận chân thật của nàng? Đỗ Hương Ngưng cũng chỉ là tên tuổi thể xác này thôi!
Tiểu Nha nói tuổi thọ của Đỗ Hương Ngưng đã hết, đã đầu thai rồi, hắn nói đời này nàng chưa từng làm chuyện ác, tâm địa lại thiện lương, ở ven đường nhìn thấy hắn, liền mang theo hắn bên người, để tránh hắn ăn đói mặc rách, cho nên hắn sẽ tìm một nhà tốt trong sạch cho nàng đầu thai.
Tiểu Nha, hắn đến tột cùng là người nào? Một đứa trẻ thần bí hề hề, lại tinh quái tới cực điểm, xuất quỷ nhập thần, thường thường chừng mấy ngày lại không thấy bóng dáng, rồi lại bật ra.
Giống như giờ phút này.
"Này, Dương Bạn Nhi, ngươi đang suy nghĩ gì? Có thể cho ta biết hay không?" Tiểu Nha cười hì hì nhảy đến trước mặt Dương Bạn Nhi, cầm một xâu mứt quả trong tay, vui vẻ liếm cắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.