Chương 26
Quý Ly
09/01/2015
Mười ngày sau
Thì ra hoàng đế hạ chiếu nhiều lần, chính là muốn Lãnh Địch Thiên đi đến Lạc Dương với hắn, vì không quá rêu rao, mấy người bọn họ và kị binh đều giản dị, một đường từ kinh thành vào phủ Lạc Dương, nghỉ đêm ở hành cung hoàng thất.
Sáng sớm hôm sau, Lãnh Địch Thiên từ giấc ngủ không sâu tỉnh lại, mới nghĩ đến Lạc Dương là chỗ thê tử Đỗ Hương Ngưng sinh trưởng từ nhỏ, hắn không suy tư nhiều hơn, liền sai người chuẩn bị ngựa chạy đến Đỗ gia.
Trong lòng của hắn cực kỳ tò mò, Đỗ gia đến tột cùng là chỗ thế nào? Có thể dưỡng dục ra Đỗ Hương Ngưng có tính tình khác người như thế, nàng luôn có thể mang cho hắn rất nhiều vui mừng.
Ngựa nhanh chạy vào ngõ hẻm Thanh An, Lãnh Địch Thiên đã hỏi người trên đường, biết Đỗ gia kể từ gia đạo sa sút, liền chuyển nhà đến trong một căn nhà có hàng rào trúc ở ngõ hẻm Thanh An, cuộc sống hàng ngày phải dựa vào một đôi vợ chồng người làm già quanh năm ở Đỗ gia chuẩn bị, có lúc không có gì, vợ chồng Đỗ thị sẽ nhịn đau bán bảo vật gia truyền lấy tiền, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ăn cháo cầm hơi mà thôi.
Lãnh Địch Thiên thắng ngựa dừng ở trước cửa một cái hàng rào trúc, nhìn nhà sạch sẽ lại đơn sơ, trong lòng không khỏi buồn bực, hắn nghĩ về khí chất hồn nhiên cao quý của thê tử, sinh ra cảm giác vô cùng không hợp với hàng rào trúc này, có lẽ Đỗ gia có thể dưỡng thành sự kiêu căng của nàng, nhưng tuyệt đối không thể cho nàng khí chất cao quý không xem trọng tiền bạc, giống như nàng từ nhỏ đã sinh trưởng ở nhà quyền quý, chưa từng chịu đói khổ.
"Vị đại gia này, xin hỏi ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?" Một lão nhân đi ra từ tong nhà có hàng rào trúc, ông nghe thanh âm ngựa hí, liền đi ra cửa thăm dò.
Thanh âm già nua cắt đứt trầm tư của Lãnh Địch Thiên, hắn ngồi ở trên ngựa nhìn lão nhân một hồi lâu, nói: "Không biết lão trượng xưng hô như thế nào?"
"Ta à? Cả đời phục vụ ở Đỗ gia, là một người làm, gọi ta Vũ bá đi!" Vũ bá cười ha hả nói, đáy lòng cảm thấy thần thái của người tuổi trẻ trước mắt thật đúng là anh tuấn, thân phận chỉ sợ bất phàm.
Lãnh Địch Thiên xuống ngựa, dắt cương ngựa, đến gần cửa hàng rào trúc mấy bước, cười yếu ớt nói: "Vũ bá, tại hạ họ Lãnh, Lãnh Địch Thiên."
"Lãnh. . ." Vũ bá cúi đầu than nhẹ một lát, đột nhiên cười nhướng chân mày, nói: "Nguyên lai là tân lang mới của Đỗ gia chúng ta! Mời vào, lão gia và phu nhân nhìn thấy cô gia nhất định sẽ thật cao hứng!"
Lãnh Địch Thiên nghe giọng thân thiện của ông, không nhịn được nhíu chân mày, rất không quen mà cười nói: "Từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, nghe được khẩu âm của người bên ngoài kinh, luôn cảm thấy kỳ quái."
Vũ bá nghe lời cô gia nói, trong lòng mới thật là buồn bực, "Nghe nói tiểu thư chúng ta đến Vương Gia Phủ cũng một thời gian rồi, sao còn chưa dạy cô gia nghe quen khẩu âm Lạc Dương của chúng ta?"
"Nàng nói giọng Bắc Kinh rất thuần chính, Vũ bá, có lẽ là tiểu thư các ngươi vào kinh, dần dà bị cuốn hút rồi, cho nên không có dạy ta nghe quen giọng của các ngươi, hôm nào ta lại lãnh giáo với nàng một phen cho rõ!" Lãnh Địch Thiên nghe chất vấn của Vũ bá, cũng không quan tâm, chỉ nhún vai cười cười.
"Cô gia, người ngài nói không phải tiểu thư nhà ta chứ! Ta nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, biết nha đầu này tính tình đơn thuần, luôn xấu hổ, từ nhỏ không bước ra qua cửa nhà mấy lần, học hành chậm hơn người khác một chút, cho nên muốn nàng học giọng Bắc Kinh thuần chính, chỉ sợ phải tốn hơn nửa năm, cô gia, ngươi đừng nói giỡn với Vũ bá ta!" Ông cười ha hả, dường như không biết Lãnh Địch Thiên đã đổi sắc mặt.
"Người đùa giỡn là Vũ bá! Ta lại cảm thấy nàng không hề xấu hổ, thậm chí hoang dã như lửa!" Lãnh Địch Thiên trái lại rất thưởng thức điểm này.
Vũ bá do dự một chút, dò xét Lãnh Địch Thiên, có chút chần chờ nói: "Gia, chỉ sợ người tìm sai người thân, đến lầm cửa nhà, tiểu thư chúng ta mặc dù không biết chữ, nhưng ôn thục hiền lương, là đại gia khuê tú, người người tán dương, không phải là cô nương hoang dã như gia nói, mời ngài trở về đi!"
"Nàng không biết chữ?" thanh âm Lãnh Địch Thiên có chút cứng ngắc, chuyện xảy ra trước mắt khiến hắn cảm thấy quái lạ không hiểu, trong nháy mắt, hắn cảm giác mình giống như chưa từng biết Đỗ Hương Ngưng.
"Đúng! Lão gia chúng ta tin tưởng nữ tử vô tài mới là đức, cô nương nguyên bản nên ở trong nhà, học tập tam tòng tứ đức, Hương Ngưng tiểu thư chính là một nữ tử khéo tay, là một cô nương tốt không thể có nhiều, gia, ngài tìm lộn người!" Vũ bá không cho phép có người vũ nhục danh tiếng tiểu thư nhà bọn họ, coi như là nam nhân tự xưng cô gia của bọn họ cũng không ngoại lệ.
Lãnh Địch Thiên không dám nghĩ đến bộ dáng vợ hắn khéo léo điềm tĩnh thêu thùa, nàng luôn tức giận phách lối, có can đảm tức giận mắng to với hắn, hai người bọn họ luôn làm cho vườn Đông Thương náo loạn, người người e sợ cho tránh né không kịp, tựa như lúc Dương Bạn Nhi ở vườn Tây Hổ còn sống.
Không! Không thể nào! Lãnh Địch Thiên nheo lại tròng mắt đen, không dám tiếp tục nghĩ nữa. Tựu như cho tới nay, hắn luôn ngăn cản mình tin tưởng thê tử, chuyện hoang đường như vậy, tuyệt đối không thể nào xảy ra ở trong hiện thực!
Lãnh Địch Thiên, tại sao ngươi không tin tưởng ta? Ta thật sự chính là ——
Không! Nàng không phải! Lãnh Địch Thiên cắn chặt răng, không ngừng tự nói với mình, Đỗ Hương Ngưng tuyệt đối không thể nào là Dương Bạn Nhi, có lẽ sự giống nhau giữa bọn họ chẳng qua là —— trùng hợp!
"Thê tử của ta buổi sáng tỉnh lại, tính khí luôn không được tốt, Vũ bá, chẳng lẽ ngươi lại muốn nói cho ta biết, tiểu thư các ngươi không phải là cô gái bốc đồng như vậy?" tiếng nói của Lãnh Địch Thiên cố ý lạnh nhạt, hỏi ngược lại.
"Không sai! Tính khí tiểu thư Hương Ngưng của chúng ta rất tốt, đừng nói là buổi sáng vừa tỉnh, từ nhỏ ta nhìn nàng lớn lên, còn chưa thấy nàng phát giận ! Vị gia này, ngươi dám nói hưu nói vượn nữa, cẩn thận Vũ bá ta không khách khí với ngươi!" Vũ bá gấp gáp bảo vệ chủ la ầm lên.
Nghe vậy, Lãnh Địch Thiên chỉ cười khổ, thân thể mạnh khỏe leo lên lưng ngựa, nhàn nhạt bỏ xuống một câu, "Có lẽ ngươi nói không sai, thê tử ta cưới, rất có thể không phải Đỗ Hương Ngưng!"
"Gia ——" Vũ bá bị sắc mặt âm trầm của hắn dọa cho giật mình, hoàn toàn không làm rõ được trạng huống trước mắt, hắn không biết mình nói sai rồi cái gì.
Tâm tình kích động tràn đầy ngực Lãnh Địch Thiên, một góc nho nhỏ ở đáy lòng, tro bụi tuyệt vọng chậm rãi thổi dậy, trong nháy mắt lan tràn thành lửa lớn hừng hực, nóng bỏng tim của hắn, lý trí của hắn. Hắn không dám nghĩ. . . . Không dám nghĩ tới. . . . Bạn Nhi của hắn.
Lãnh Địch Thiên cưỡi ngựa rời đi, ý định cuồng loạn, tăng nhanh tốc độ chạy băng băng.
Trời! Hắn không thể chờ đợi. . . . Không kịp chờ đợi muốn gặp. . . . Bạn Nhi của hắn.
Trời cao thật nhân từ như thế sao? Cho hắn một Dương Bạn Nhi sống sờ sờ, còn để cho hắn trở thành vợ của hắn!
Trời! Hắn không dám hy vọng xa vời. . . Không dám hy vọng xa vời. . . . Bạn Nhi của hắn.
Nếu như thực là như thế, khó trách nàng luôn tham tức giận, khó trách nàng luôn bĩu môi, bực mình nói: "Lãnh Địch Thiên, tại sao ngươi không tin tưởng ta? Ta chính là ——"
Bạn Nhi!
※ ※ ※
Phía bắc Ngô Trúc U Cư, có một tòa đình nhỏ, bên cạnh đình có một cái hồ xanh biếc, gió mát phất qua mặt nước, hoa sen xanh biếc, tỏa hương thơm ngát, trong đình có người nếm trà thơm, lẳng lặng lật xem sách, rất là khoan thai tự đắc.
Nhưng không ngờ vào lúc này, một quyển sổ sách bị hung hăng ném ở trên bàn, Dương Bạn Nhi bị bộ dáng hung hung của Lãnh vương phi dọa cho giật mình, nàng nhặt sổ sách lên dò xét một cái, đứng dậy cười yếu ớt nói: "Không biết bà bà đại giá quang lâm, con dâu không có tiếp đón từ xa rồi."
"Đỗ Hương Ngưng, không cần giả bộ! Đây là cái gì? Sổ sách vườn Tây Hổ, ta vốn còn tưởng rằng người bên ngoài nói bậy, không nghĩ tới nàng thật mưu đồ bí mật đoạt gia sản của Dương thế huynh với người làm vườn Tây Hổ!" Lãnh vương phi hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên, lập tức có hai gia đinh tiến lên bắt Dương Bạn Nhi.
"Ta mưu đồ bí mật đoạt gia sản cha?" Dương Bạn Nhi nhất thời ngẩn ra, thật không biết Lãnh vương phi bị bệnh gì, lại nghĩ ra loại quỷ kết luận này.
"Không sai! Nữ nhân đáng sợ như ngươi, đã hại chết Bạn Nhi, lại vẫn không hiền hòa! Nữ tử đáng sợ như ngươi, Thiên nhi chưa bỏ ngươi, đã là khách khí !"
Thì ra hoàng đế hạ chiếu nhiều lần, chính là muốn Lãnh Địch Thiên đi đến Lạc Dương với hắn, vì không quá rêu rao, mấy người bọn họ và kị binh đều giản dị, một đường từ kinh thành vào phủ Lạc Dương, nghỉ đêm ở hành cung hoàng thất.
Sáng sớm hôm sau, Lãnh Địch Thiên từ giấc ngủ không sâu tỉnh lại, mới nghĩ đến Lạc Dương là chỗ thê tử Đỗ Hương Ngưng sinh trưởng từ nhỏ, hắn không suy tư nhiều hơn, liền sai người chuẩn bị ngựa chạy đến Đỗ gia.
Trong lòng của hắn cực kỳ tò mò, Đỗ gia đến tột cùng là chỗ thế nào? Có thể dưỡng dục ra Đỗ Hương Ngưng có tính tình khác người như thế, nàng luôn có thể mang cho hắn rất nhiều vui mừng.
Ngựa nhanh chạy vào ngõ hẻm Thanh An, Lãnh Địch Thiên đã hỏi người trên đường, biết Đỗ gia kể từ gia đạo sa sút, liền chuyển nhà đến trong một căn nhà có hàng rào trúc ở ngõ hẻm Thanh An, cuộc sống hàng ngày phải dựa vào một đôi vợ chồng người làm già quanh năm ở Đỗ gia chuẩn bị, có lúc không có gì, vợ chồng Đỗ thị sẽ nhịn đau bán bảo vật gia truyền lấy tiền, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ăn cháo cầm hơi mà thôi.
Lãnh Địch Thiên thắng ngựa dừng ở trước cửa một cái hàng rào trúc, nhìn nhà sạch sẽ lại đơn sơ, trong lòng không khỏi buồn bực, hắn nghĩ về khí chất hồn nhiên cao quý của thê tử, sinh ra cảm giác vô cùng không hợp với hàng rào trúc này, có lẽ Đỗ gia có thể dưỡng thành sự kiêu căng của nàng, nhưng tuyệt đối không thể cho nàng khí chất cao quý không xem trọng tiền bạc, giống như nàng từ nhỏ đã sinh trưởng ở nhà quyền quý, chưa từng chịu đói khổ.
"Vị đại gia này, xin hỏi ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?" Một lão nhân đi ra từ tong nhà có hàng rào trúc, ông nghe thanh âm ngựa hí, liền đi ra cửa thăm dò.
Thanh âm già nua cắt đứt trầm tư của Lãnh Địch Thiên, hắn ngồi ở trên ngựa nhìn lão nhân một hồi lâu, nói: "Không biết lão trượng xưng hô như thế nào?"
"Ta à? Cả đời phục vụ ở Đỗ gia, là một người làm, gọi ta Vũ bá đi!" Vũ bá cười ha hả nói, đáy lòng cảm thấy thần thái của người tuổi trẻ trước mắt thật đúng là anh tuấn, thân phận chỉ sợ bất phàm.
Lãnh Địch Thiên xuống ngựa, dắt cương ngựa, đến gần cửa hàng rào trúc mấy bước, cười yếu ớt nói: "Vũ bá, tại hạ họ Lãnh, Lãnh Địch Thiên."
"Lãnh. . ." Vũ bá cúi đầu than nhẹ một lát, đột nhiên cười nhướng chân mày, nói: "Nguyên lai là tân lang mới của Đỗ gia chúng ta! Mời vào, lão gia và phu nhân nhìn thấy cô gia nhất định sẽ thật cao hứng!"
Lãnh Địch Thiên nghe giọng thân thiện của ông, không nhịn được nhíu chân mày, rất không quen mà cười nói: "Từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, nghe được khẩu âm của người bên ngoài kinh, luôn cảm thấy kỳ quái."
Vũ bá nghe lời cô gia nói, trong lòng mới thật là buồn bực, "Nghe nói tiểu thư chúng ta đến Vương Gia Phủ cũng một thời gian rồi, sao còn chưa dạy cô gia nghe quen khẩu âm Lạc Dương của chúng ta?"
"Nàng nói giọng Bắc Kinh rất thuần chính, Vũ bá, có lẽ là tiểu thư các ngươi vào kinh, dần dà bị cuốn hút rồi, cho nên không có dạy ta nghe quen giọng của các ngươi, hôm nào ta lại lãnh giáo với nàng một phen cho rõ!" Lãnh Địch Thiên nghe chất vấn của Vũ bá, cũng không quan tâm, chỉ nhún vai cười cười.
"Cô gia, người ngài nói không phải tiểu thư nhà ta chứ! Ta nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, biết nha đầu này tính tình đơn thuần, luôn xấu hổ, từ nhỏ không bước ra qua cửa nhà mấy lần, học hành chậm hơn người khác một chút, cho nên muốn nàng học giọng Bắc Kinh thuần chính, chỉ sợ phải tốn hơn nửa năm, cô gia, ngươi đừng nói giỡn với Vũ bá ta!" Ông cười ha hả, dường như không biết Lãnh Địch Thiên đã đổi sắc mặt.
"Người đùa giỡn là Vũ bá! Ta lại cảm thấy nàng không hề xấu hổ, thậm chí hoang dã như lửa!" Lãnh Địch Thiên trái lại rất thưởng thức điểm này.
Vũ bá do dự một chút, dò xét Lãnh Địch Thiên, có chút chần chờ nói: "Gia, chỉ sợ người tìm sai người thân, đến lầm cửa nhà, tiểu thư chúng ta mặc dù không biết chữ, nhưng ôn thục hiền lương, là đại gia khuê tú, người người tán dương, không phải là cô nương hoang dã như gia nói, mời ngài trở về đi!"
"Nàng không biết chữ?" thanh âm Lãnh Địch Thiên có chút cứng ngắc, chuyện xảy ra trước mắt khiến hắn cảm thấy quái lạ không hiểu, trong nháy mắt, hắn cảm giác mình giống như chưa từng biết Đỗ Hương Ngưng.
"Đúng! Lão gia chúng ta tin tưởng nữ tử vô tài mới là đức, cô nương nguyên bản nên ở trong nhà, học tập tam tòng tứ đức, Hương Ngưng tiểu thư chính là một nữ tử khéo tay, là một cô nương tốt không thể có nhiều, gia, ngài tìm lộn người!" Vũ bá không cho phép có người vũ nhục danh tiếng tiểu thư nhà bọn họ, coi như là nam nhân tự xưng cô gia của bọn họ cũng không ngoại lệ.
Lãnh Địch Thiên không dám nghĩ đến bộ dáng vợ hắn khéo léo điềm tĩnh thêu thùa, nàng luôn tức giận phách lối, có can đảm tức giận mắng to với hắn, hai người bọn họ luôn làm cho vườn Đông Thương náo loạn, người người e sợ cho tránh né không kịp, tựa như lúc Dương Bạn Nhi ở vườn Tây Hổ còn sống.
Không! Không thể nào! Lãnh Địch Thiên nheo lại tròng mắt đen, không dám tiếp tục nghĩ nữa. Tựu như cho tới nay, hắn luôn ngăn cản mình tin tưởng thê tử, chuyện hoang đường như vậy, tuyệt đối không thể nào xảy ra ở trong hiện thực!
Lãnh Địch Thiên, tại sao ngươi không tin tưởng ta? Ta thật sự chính là ——
Không! Nàng không phải! Lãnh Địch Thiên cắn chặt răng, không ngừng tự nói với mình, Đỗ Hương Ngưng tuyệt đối không thể nào là Dương Bạn Nhi, có lẽ sự giống nhau giữa bọn họ chẳng qua là —— trùng hợp!
"Thê tử của ta buổi sáng tỉnh lại, tính khí luôn không được tốt, Vũ bá, chẳng lẽ ngươi lại muốn nói cho ta biết, tiểu thư các ngươi không phải là cô gái bốc đồng như vậy?" tiếng nói của Lãnh Địch Thiên cố ý lạnh nhạt, hỏi ngược lại.
"Không sai! Tính khí tiểu thư Hương Ngưng của chúng ta rất tốt, đừng nói là buổi sáng vừa tỉnh, từ nhỏ ta nhìn nàng lớn lên, còn chưa thấy nàng phát giận ! Vị gia này, ngươi dám nói hưu nói vượn nữa, cẩn thận Vũ bá ta không khách khí với ngươi!" Vũ bá gấp gáp bảo vệ chủ la ầm lên.
Nghe vậy, Lãnh Địch Thiên chỉ cười khổ, thân thể mạnh khỏe leo lên lưng ngựa, nhàn nhạt bỏ xuống một câu, "Có lẽ ngươi nói không sai, thê tử ta cưới, rất có thể không phải Đỗ Hương Ngưng!"
"Gia ——" Vũ bá bị sắc mặt âm trầm của hắn dọa cho giật mình, hoàn toàn không làm rõ được trạng huống trước mắt, hắn không biết mình nói sai rồi cái gì.
Tâm tình kích động tràn đầy ngực Lãnh Địch Thiên, một góc nho nhỏ ở đáy lòng, tro bụi tuyệt vọng chậm rãi thổi dậy, trong nháy mắt lan tràn thành lửa lớn hừng hực, nóng bỏng tim của hắn, lý trí của hắn. Hắn không dám nghĩ. . . . Không dám nghĩ tới. . . . Bạn Nhi của hắn.
Lãnh Địch Thiên cưỡi ngựa rời đi, ý định cuồng loạn, tăng nhanh tốc độ chạy băng băng.
Trời! Hắn không thể chờ đợi. . . . Không kịp chờ đợi muốn gặp. . . . Bạn Nhi của hắn.
Trời cao thật nhân từ như thế sao? Cho hắn một Dương Bạn Nhi sống sờ sờ, còn để cho hắn trở thành vợ của hắn!
Trời! Hắn không dám hy vọng xa vời. . . Không dám hy vọng xa vời. . . . Bạn Nhi của hắn.
Nếu như thực là như thế, khó trách nàng luôn tham tức giận, khó trách nàng luôn bĩu môi, bực mình nói: "Lãnh Địch Thiên, tại sao ngươi không tin tưởng ta? Ta chính là ——"
Bạn Nhi!
※ ※ ※
Phía bắc Ngô Trúc U Cư, có một tòa đình nhỏ, bên cạnh đình có một cái hồ xanh biếc, gió mát phất qua mặt nước, hoa sen xanh biếc, tỏa hương thơm ngát, trong đình có người nếm trà thơm, lẳng lặng lật xem sách, rất là khoan thai tự đắc.
Nhưng không ngờ vào lúc này, một quyển sổ sách bị hung hăng ném ở trên bàn, Dương Bạn Nhi bị bộ dáng hung hung của Lãnh vương phi dọa cho giật mình, nàng nhặt sổ sách lên dò xét một cái, đứng dậy cười yếu ớt nói: "Không biết bà bà đại giá quang lâm, con dâu không có tiếp đón từ xa rồi."
"Đỗ Hương Ngưng, không cần giả bộ! Đây là cái gì? Sổ sách vườn Tây Hổ, ta vốn còn tưởng rằng người bên ngoài nói bậy, không nghĩ tới nàng thật mưu đồ bí mật đoạt gia sản của Dương thế huynh với người làm vườn Tây Hổ!" Lãnh vương phi hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên, lập tức có hai gia đinh tiến lên bắt Dương Bạn Nhi.
"Ta mưu đồ bí mật đoạt gia sản cha?" Dương Bạn Nhi nhất thời ngẩn ra, thật không biết Lãnh vương phi bị bệnh gì, lại nghĩ ra loại quỷ kết luận này.
"Không sai! Nữ nhân đáng sợ như ngươi, đã hại chết Bạn Nhi, lại vẫn không hiền hòa! Nữ tử đáng sợ như ngươi, Thiên nhi chưa bỏ ngươi, đã là khách khí !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.