Chương 3: Chủ mới
Rita Kiến
30/06/2021
Đồ gia.
Tường cao cổng lớn, đứng từ đỉnh đồi nhìn xuống có thể thấy được tầng tầng lớp lớp tiểu viện rực rỡ sắc hoa bên trong.
Tiểu viện Hoa Tiên của Đồ Thát nằm ở phía Đông, sát tường bao và có cửa ngách đi thẳng vào trong viện. Chạy dọc tường bao bên ngoài, Mục Tuy trầm trồ thán phục gia nghiệp của Đồ gia. Đại viện rộng lớn như thế này y chưa từng được đặt chân vào các chủ cũ đều giàu có nhưng so với Đồ gia thực sự không sánh nổi.
Cửa viện mở hé, Mục Tuy xuống ngựa. Tám nô lệ lục cũng lục đục kéo nhau khỏi xe ngựa, đứng thành hai hàng phía sau.
Một nô tì thò đầu ra nhìn họ rồi mở lớn cửa.
- Ông chủ Tần, muộn giờ hẹn rồi đấy ạ.
Nô tì này ăn mặc đơn giản, tóc búi củ hành hai bên, là kiểu tóc mà các cô nương chưa chồng hay búi. Mắt nhỏ, da ngăm ngăm đen, dáng người thô kệch, đôi mắt sắc lẹm còn quét qua một lượt những người bên ngoài, không chút e dè.
- Chủ nhân ngươi đâu?
Tần Tể khó chịu vì thái độ kênh kiệu của nô tì. Cô ta chẳng thèm để vào mắt, nói trống không:
- Ở trong sân ạ. Xin mời ngài vào.
Tần Tể hừ lạnh tỏ ý khinh thường. Lão nghĩ Đồ Thát hẹn ở cửa sau thì sẽ ra tận nơi nhận người. Mục Tuy quay lại, chắp tay, nói:
- Ông chủ Tần, người cao quý không nên đi cửa ngách, cửa này chỉ dành cho người làm thôi. Tạ ơn ngài những năm qua đã chiếu cố, còn giờ thì mời ngài trở về cho. Chắc chủ mới của tôi không trách ngài đâu.
Mục Tuy nói đúng ý lão, Tần Tể ném cho nô tì kia một cái nhìn khinh thường rồi nói:
- Vậy các ngươi làm việc cho tốt!
Nói xong lão lập tức quay ngựa bỏ đi.
Mục Tuy hướng về phía nô tì kênh kiệu, hơi nghiêng người.
- Tôi tên là Mục Tuy, xin hỏi cô nương xưng hô như thế nào?
- Cát Sầu. Các người vào đi. - Cát Sầu nhìn từ đầu đến chân Mục Tuy, đôi mắt nhỏ lóe sáng.
Tôn Khánh và Hoàng Cảnh đứng phía sau lưng y, thấy Cát Sầu vô lễ soi mói Mục Tuy thì không hài lòng, nhưng Mục Tuy không thể hiện cái gì, theo chân Cát Sầu vào bên trong.
Tiểu viện Hoa Tiên...
Đối diện Mục Tuy là một khu vườn ảm đạm, hoang tàn, trái ngược hẳn với cái tên mỹ miều ngụ ý một cảnh sắc bồng lai với đầy hoa thơm cỏ lạ.
Lối đi đầy lá cây và rác bẩn, cỏ mọc um tùm, hoa cảnh không có người chăm sóc, chỗ héo chỗ tươi lẫn với cỏ dại; chỗ này vứt một cái thùng, chỗ kia bỏ một cái chậu, lộn xộn lung tung. Mục Tuy chỉ thoáng ngạc nhiên, không như mấy nô lệ đi cùng đang ngỡ ngàng mà nhìn trước ngó sau, trao nhau những ánh mắt ẩn ý.
Tiểu viện gồm mười mấy gian phòng lớn nhỏ trông cũ kỹ, bụi bặm, tiêu điều xây theo hình bán nguyệt thành hai dãy một trước một sau. Dãy phía trước có bảy phòng lớn, trong đó phòng ở chính giữa có đá khắc Hoa Tiên, chính là phòng của Đồ Thát. Nhưng mà trông nó cũng chẳng khá hơn là bao. Cửa nẻo phủ bụi, mạng nhện chăng lung tung. Dãy phía sau có hơn mười phòng nhỏ, Mục Tuy không nhìn rõ, chỉ phỏng đoán số lượng như vậy.
Trong sân trước chính viện có năm nam nô thiếu niên đang đứng chờ. Trước mặt bọn nó là một người đàn ông ăn mặc đơn giản, ngồi trên xe lăn. Mục Tuy nhận ra kẻ ngồi đó chính là Đồ Thát.
Hắn gầy hơn một chút so với hình ảnh trong trí nhớ của Mục Tuy và mặc dù không còn khoác trên mình lụa là gấm vóc nữa nhưng nhìn từ xa khí chất cao sang, thanh lãnh vẫn còn nguyên.
Mục Tuy dẫn người vào, cúi đầu chào.
- Chủ nhân.
- Chủ nhân! – Tám nô lệ phía sau đều phải quỳ xuống, dập đầu.
Đồ Thát ngạc nhiên.
- Đây là...
- Chủ nhân, đây là người của tôi.
Đồ Thát nhìn từ Mục Tuy sang tám nô lệ, ánh mắt hơi dại đi.
- Vậy à? Tôi không biết cậu có mang theo nô lệ nên cũng vừa mua thêm năm người nữa. Thôi thì, giao cho cậu cả đấy!
- Xin chủ nhân thứ lỗi, vì khâu chuẩn bị có phần gấp rút nên tôi không kịp báo cho ngài rằng mình có mang theo tùy tùng.
Đồ Thát không đáp mà quay qua nhìn nữ hầu thân cận của mình rồi căn dặn:
- Cát Sầu, cô đưa họ đi nhận phòng. - Rồi y lại quay sang tên bán nô mới mua của mình. - Còn Mục Tuy, cậu đi dạo cùng tôi...
Mục Tuy đánh mắt về phía sau ra hiệu cho Tôn Khánh. Tôn Khánh hiểu ý liền vẫy đám nô lệ và cả năm nam nô thiếu niên nhỏ gầy rách rưới theo Cát Sầu.
Mục Tuy đi vòng ra phía sau xe lăn, đẩy nhẹ. Xe đã cũ, bánh hơi lỏng, bị đẩy liền phát ra tiếng lạch cạnh, nảy tưng tưng lên. Mục Tuy cố gắng đẩy nhẹ tay nhưng cũng không khá được, vả lại tiểu viện hoang tàn này có cái gì để xem đâu mà đi dạo.
- Chủ nhân...
- Gọi tôi là cậu chủ được rồi.
- Cậu chủ, người trong viện đâu cả rồi?
Đồ Thát mỉm cười, mắt nhìn xa xăm.
- Bị điều đi cả rồi. Viện của bà cả, bà hai, bà ba đều thiếu người, rồi viện của vợ anh cả, vợ anh hai cũng vậy... Bọn họ rút dần, rút dần cho đến khi chỉ còn lại mình Cát Sầu.
Nói tới đó, Đồ Thát ngừng lại, bất động, mắt cũng không chớp. Mục Tuy nhíu mày đi vòng về phía trước, nhìn thẳng vào khuôn mặt khôi ngô đờ đẫn của Đồ Thát, cố tìm cách đồng cảm.
- Cậu chủ, vậy ngày thường vẫn chỉ có mình Cát Sầu hầu cậu mọi chuyện?
- Hả?
Đồ Thát ngơ ngác, chậm chạp nhìn lên, đôi mắt lơ mơ. Mục Tuy quỳ một gối xuống trước mặt Đồ Thát để hắn không cần phải ngẩng lên nhìn, nhắc lại:
- Cậu chủ, ngày thường một mình Cát Sầu hầu cậu ăn ngủ?
- À... Phải. Đúng vậy. Cát Sầu kêu một mình làm không hết việc, muốn mua nô tì về để sai sử. Nhưng mà nô tì, nô tài trong nhà đều phải do tổng quản gia lựa chọn. Họ không đồng ý mua, nói nhà hiện tại khó khăn, phải giảm bớt nhân khẩu. Tôi chỉ có thể tự bỏ tiền túi ra mua nô lệ đem vào.
Nói xong từng đó, Đồ Thát lại ngẩn người nhìn chằm chằm Mục Tuy. Mục Tuy nhìn lại. Đôi mắt của Đồ Thát rất dại, không còn tinh tường lấp lánh như trước. Có khi nào...
Hai người cứ ngồi nhìn nhau như vậy nhưng Đồ Thát cũng không thắc mắc, cũng chẳng hỏi han hay nói thêm gì nữa.
Chỉ một lát sau, Hoàng Cảnh chạy ra với đôi mắt rực lửa bực bội, ghé tai nói nhỏ với Mục Tuy:
- Đại đại, phòng ốc rất bẩn thỉu, chăn gối đệm giường đều không có; mọi thứ phải dọn dẹp lại hết. Sân vườn cũng phải sửa sang lại. Kho thì trống không, bếp lò thì sơ sài, chỉ đủ dùng để đun nước chứ không có nhà bếp hay kho lương thực. Ngoài ra, cũng không thấy có nô tì nô tài nào khác. Nghe nói, bọn họ bị điều đi, đồ đạc vì thế cũng khuân đi hết rồi.
Mục Tuy gật gù, đứng lên ghé tai Hoàng Cảnh nói nhỏ mấy câu. Hoàng Cảnh gật liên tục, lại rời đi.
Mục Tuy nhìn người đàn ông ngẩn ngơ trước mặt hồi lâu mới hỏi:
- Cậu chủ, chân cậu thế nào rồi?
- Chân à... Thầy lang trong vùng này đều nói xương chân ta gãy vụn, không thể nào lành lại được. Họ chỉ có thể bó thành hình...
Nói đến đây thì Đồ Thát cau mày, không biết phải diễn đạt ra sao, được hồi lâu thì chép miệng một cái rồi nói tiếp:
- ...Để nó cố định một chỗ, chứ chi này tàn phế rồi… không dùng được nữa.
Biết rằng mình chạm vào nỗi đau tột cùng của chủ nhân, Mục Tuy bèn đánh sang chuyện khác.
- À mà theo tôi thấy, bếp ở tiểu viện không có. Vậy đồ ăn lãnh ở nhà bếp đại viện ư?
- Phải. – Đồ Thát gật đầu. – Trước kia tôi không thường ở nhà, không làm bếp riêng. Người làm thiếu, đầu bếp cũng thiếu, đành phải dùng chung bếp với đại viện của bà cả.
Mục Tuy thở hắt ra một hơi, quay mặt đi chỗ khác, không hỏi nữa. Y để Đồ Thát ngồi đó hóng gió, tự mình đi kiểm tra một vòng.
- Không ngoài dự đoán của mình, tiểu viện này chỉ còn lại mấy gian phòng đá rách nát, mọi thứ quý giá đều đã bị lấy đi hết. Đồ gia... Bà cả... Rặt một lũ mặt người dạ thú. - Mục Tuy tức tối nghiến răng, buột miệng chửi.
Đồ Thát đã gãy chân, trở thành phế nhân rồi mà kẻ nào đó còn không buông tha, đầu độc để hắn dần trở nên đần độn. Cướp hết cửa hàng cửa hiệu không nói, lại còn rút sạch nô tì nô tài trong viện, vơ vét mọi thứ không chừa lại gì. Đến đồ trang trí trong phòng của Đồ Thát cũng mang đi bằng sạch, kệ gỗ đều trống không, bộ ấm uống trà cũng sứt mẻ. Có lẽ Đồ Thát giấu được viên dạ minh châu ở chỗ nào đó, trong lúc thần trí còn chút tỉnh táo thì nhờ người liên hệ với Tần Tể mua y về.
Phòng hắn bẩn thỉu, mạng nhện chăng đầy các góc. Cát Sầu kia là nô tì mà cư xử như chủ, thích thì làm, không thích thì thôi, chẳng dọn dẹp cái gì. Bô để dưới gầm giường Đồ Thát không biết bao nhiêu ngày rồi không đổ, mùi hôi xông cả lên phòng, lúc mới bước vào Mục Tuy còn tưởng nhà xí ở ngay bên cạnh.
Rồi thì quần áo hắn cũng chẳng còn mấy bộ, dường như đã bị đổi hết thành vải thô.Chăn đệm lâu ngày không giặt, mùi chua bốc lên...
Mục Tuy nghiến răng mà đi kiểm tra hết các gian phòng, khuôn viên tiểu viện. Đến khi quay lại, mặt y lạnh tanh, ngực phập phồng, lông mày nhíu chặt.
Tường cao cổng lớn, đứng từ đỉnh đồi nhìn xuống có thể thấy được tầng tầng lớp lớp tiểu viện rực rỡ sắc hoa bên trong.
Tiểu viện Hoa Tiên của Đồ Thát nằm ở phía Đông, sát tường bao và có cửa ngách đi thẳng vào trong viện. Chạy dọc tường bao bên ngoài, Mục Tuy trầm trồ thán phục gia nghiệp của Đồ gia. Đại viện rộng lớn như thế này y chưa từng được đặt chân vào các chủ cũ đều giàu có nhưng so với Đồ gia thực sự không sánh nổi.
Cửa viện mở hé, Mục Tuy xuống ngựa. Tám nô lệ lục cũng lục đục kéo nhau khỏi xe ngựa, đứng thành hai hàng phía sau.
Một nô tì thò đầu ra nhìn họ rồi mở lớn cửa.
- Ông chủ Tần, muộn giờ hẹn rồi đấy ạ.
Nô tì này ăn mặc đơn giản, tóc búi củ hành hai bên, là kiểu tóc mà các cô nương chưa chồng hay búi. Mắt nhỏ, da ngăm ngăm đen, dáng người thô kệch, đôi mắt sắc lẹm còn quét qua một lượt những người bên ngoài, không chút e dè.
- Chủ nhân ngươi đâu?
Tần Tể khó chịu vì thái độ kênh kiệu của nô tì. Cô ta chẳng thèm để vào mắt, nói trống không:
- Ở trong sân ạ. Xin mời ngài vào.
Tần Tể hừ lạnh tỏ ý khinh thường. Lão nghĩ Đồ Thát hẹn ở cửa sau thì sẽ ra tận nơi nhận người. Mục Tuy quay lại, chắp tay, nói:
- Ông chủ Tần, người cao quý không nên đi cửa ngách, cửa này chỉ dành cho người làm thôi. Tạ ơn ngài những năm qua đã chiếu cố, còn giờ thì mời ngài trở về cho. Chắc chủ mới của tôi không trách ngài đâu.
Mục Tuy nói đúng ý lão, Tần Tể ném cho nô tì kia một cái nhìn khinh thường rồi nói:
- Vậy các ngươi làm việc cho tốt!
Nói xong lão lập tức quay ngựa bỏ đi.
Mục Tuy hướng về phía nô tì kênh kiệu, hơi nghiêng người.
- Tôi tên là Mục Tuy, xin hỏi cô nương xưng hô như thế nào?
- Cát Sầu. Các người vào đi. - Cát Sầu nhìn từ đầu đến chân Mục Tuy, đôi mắt nhỏ lóe sáng.
Tôn Khánh và Hoàng Cảnh đứng phía sau lưng y, thấy Cát Sầu vô lễ soi mói Mục Tuy thì không hài lòng, nhưng Mục Tuy không thể hiện cái gì, theo chân Cát Sầu vào bên trong.
Tiểu viện Hoa Tiên...
Đối diện Mục Tuy là một khu vườn ảm đạm, hoang tàn, trái ngược hẳn với cái tên mỹ miều ngụ ý một cảnh sắc bồng lai với đầy hoa thơm cỏ lạ.
Lối đi đầy lá cây và rác bẩn, cỏ mọc um tùm, hoa cảnh không có người chăm sóc, chỗ héo chỗ tươi lẫn với cỏ dại; chỗ này vứt một cái thùng, chỗ kia bỏ một cái chậu, lộn xộn lung tung. Mục Tuy chỉ thoáng ngạc nhiên, không như mấy nô lệ đi cùng đang ngỡ ngàng mà nhìn trước ngó sau, trao nhau những ánh mắt ẩn ý.
Tiểu viện gồm mười mấy gian phòng lớn nhỏ trông cũ kỹ, bụi bặm, tiêu điều xây theo hình bán nguyệt thành hai dãy một trước một sau. Dãy phía trước có bảy phòng lớn, trong đó phòng ở chính giữa có đá khắc Hoa Tiên, chính là phòng của Đồ Thát. Nhưng mà trông nó cũng chẳng khá hơn là bao. Cửa nẻo phủ bụi, mạng nhện chăng lung tung. Dãy phía sau có hơn mười phòng nhỏ, Mục Tuy không nhìn rõ, chỉ phỏng đoán số lượng như vậy.
Trong sân trước chính viện có năm nam nô thiếu niên đang đứng chờ. Trước mặt bọn nó là một người đàn ông ăn mặc đơn giản, ngồi trên xe lăn. Mục Tuy nhận ra kẻ ngồi đó chính là Đồ Thát.
Hắn gầy hơn một chút so với hình ảnh trong trí nhớ của Mục Tuy và mặc dù không còn khoác trên mình lụa là gấm vóc nữa nhưng nhìn từ xa khí chất cao sang, thanh lãnh vẫn còn nguyên.
Mục Tuy dẫn người vào, cúi đầu chào.
- Chủ nhân.
- Chủ nhân! – Tám nô lệ phía sau đều phải quỳ xuống, dập đầu.
Đồ Thát ngạc nhiên.
- Đây là...
- Chủ nhân, đây là người của tôi.
Đồ Thát nhìn từ Mục Tuy sang tám nô lệ, ánh mắt hơi dại đi.
- Vậy à? Tôi không biết cậu có mang theo nô lệ nên cũng vừa mua thêm năm người nữa. Thôi thì, giao cho cậu cả đấy!
- Xin chủ nhân thứ lỗi, vì khâu chuẩn bị có phần gấp rút nên tôi không kịp báo cho ngài rằng mình có mang theo tùy tùng.
Đồ Thát không đáp mà quay qua nhìn nữ hầu thân cận của mình rồi căn dặn:
- Cát Sầu, cô đưa họ đi nhận phòng. - Rồi y lại quay sang tên bán nô mới mua của mình. - Còn Mục Tuy, cậu đi dạo cùng tôi...
Mục Tuy đánh mắt về phía sau ra hiệu cho Tôn Khánh. Tôn Khánh hiểu ý liền vẫy đám nô lệ và cả năm nam nô thiếu niên nhỏ gầy rách rưới theo Cát Sầu.
Mục Tuy đi vòng ra phía sau xe lăn, đẩy nhẹ. Xe đã cũ, bánh hơi lỏng, bị đẩy liền phát ra tiếng lạch cạnh, nảy tưng tưng lên. Mục Tuy cố gắng đẩy nhẹ tay nhưng cũng không khá được, vả lại tiểu viện hoang tàn này có cái gì để xem đâu mà đi dạo.
- Chủ nhân...
- Gọi tôi là cậu chủ được rồi.
- Cậu chủ, người trong viện đâu cả rồi?
Đồ Thát mỉm cười, mắt nhìn xa xăm.
- Bị điều đi cả rồi. Viện của bà cả, bà hai, bà ba đều thiếu người, rồi viện của vợ anh cả, vợ anh hai cũng vậy... Bọn họ rút dần, rút dần cho đến khi chỉ còn lại mình Cát Sầu.
Nói tới đó, Đồ Thát ngừng lại, bất động, mắt cũng không chớp. Mục Tuy nhíu mày đi vòng về phía trước, nhìn thẳng vào khuôn mặt khôi ngô đờ đẫn của Đồ Thát, cố tìm cách đồng cảm.
- Cậu chủ, vậy ngày thường vẫn chỉ có mình Cát Sầu hầu cậu mọi chuyện?
- Hả?
Đồ Thát ngơ ngác, chậm chạp nhìn lên, đôi mắt lơ mơ. Mục Tuy quỳ một gối xuống trước mặt Đồ Thát để hắn không cần phải ngẩng lên nhìn, nhắc lại:
- Cậu chủ, ngày thường một mình Cát Sầu hầu cậu ăn ngủ?
- À... Phải. Đúng vậy. Cát Sầu kêu một mình làm không hết việc, muốn mua nô tì về để sai sử. Nhưng mà nô tì, nô tài trong nhà đều phải do tổng quản gia lựa chọn. Họ không đồng ý mua, nói nhà hiện tại khó khăn, phải giảm bớt nhân khẩu. Tôi chỉ có thể tự bỏ tiền túi ra mua nô lệ đem vào.
Nói xong từng đó, Đồ Thát lại ngẩn người nhìn chằm chằm Mục Tuy. Mục Tuy nhìn lại. Đôi mắt của Đồ Thát rất dại, không còn tinh tường lấp lánh như trước. Có khi nào...
Hai người cứ ngồi nhìn nhau như vậy nhưng Đồ Thát cũng không thắc mắc, cũng chẳng hỏi han hay nói thêm gì nữa.
Chỉ một lát sau, Hoàng Cảnh chạy ra với đôi mắt rực lửa bực bội, ghé tai nói nhỏ với Mục Tuy:
- Đại đại, phòng ốc rất bẩn thỉu, chăn gối đệm giường đều không có; mọi thứ phải dọn dẹp lại hết. Sân vườn cũng phải sửa sang lại. Kho thì trống không, bếp lò thì sơ sài, chỉ đủ dùng để đun nước chứ không có nhà bếp hay kho lương thực. Ngoài ra, cũng không thấy có nô tì nô tài nào khác. Nghe nói, bọn họ bị điều đi, đồ đạc vì thế cũng khuân đi hết rồi.
Mục Tuy gật gù, đứng lên ghé tai Hoàng Cảnh nói nhỏ mấy câu. Hoàng Cảnh gật liên tục, lại rời đi.
Mục Tuy nhìn người đàn ông ngẩn ngơ trước mặt hồi lâu mới hỏi:
- Cậu chủ, chân cậu thế nào rồi?
- Chân à... Thầy lang trong vùng này đều nói xương chân ta gãy vụn, không thể nào lành lại được. Họ chỉ có thể bó thành hình...
Nói đến đây thì Đồ Thát cau mày, không biết phải diễn đạt ra sao, được hồi lâu thì chép miệng một cái rồi nói tiếp:
- ...Để nó cố định một chỗ, chứ chi này tàn phế rồi… không dùng được nữa.
Biết rằng mình chạm vào nỗi đau tột cùng của chủ nhân, Mục Tuy bèn đánh sang chuyện khác.
- À mà theo tôi thấy, bếp ở tiểu viện không có. Vậy đồ ăn lãnh ở nhà bếp đại viện ư?
- Phải. – Đồ Thát gật đầu. – Trước kia tôi không thường ở nhà, không làm bếp riêng. Người làm thiếu, đầu bếp cũng thiếu, đành phải dùng chung bếp với đại viện của bà cả.
Mục Tuy thở hắt ra một hơi, quay mặt đi chỗ khác, không hỏi nữa. Y để Đồ Thát ngồi đó hóng gió, tự mình đi kiểm tra một vòng.
- Không ngoài dự đoán của mình, tiểu viện này chỉ còn lại mấy gian phòng đá rách nát, mọi thứ quý giá đều đã bị lấy đi hết. Đồ gia... Bà cả... Rặt một lũ mặt người dạ thú. - Mục Tuy tức tối nghiến răng, buột miệng chửi.
Đồ Thát đã gãy chân, trở thành phế nhân rồi mà kẻ nào đó còn không buông tha, đầu độc để hắn dần trở nên đần độn. Cướp hết cửa hàng cửa hiệu không nói, lại còn rút sạch nô tì nô tài trong viện, vơ vét mọi thứ không chừa lại gì. Đến đồ trang trí trong phòng của Đồ Thát cũng mang đi bằng sạch, kệ gỗ đều trống không, bộ ấm uống trà cũng sứt mẻ. Có lẽ Đồ Thát giấu được viên dạ minh châu ở chỗ nào đó, trong lúc thần trí còn chút tỉnh táo thì nhờ người liên hệ với Tần Tể mua y về.
Phòng hắn bẩn thỉu, mạng nhện chăng đầy các góc. Cát Sầu kia là nô tì mà cư xử như chủ, thích thì làm, không thích thì thôi, chẳng dọn dẹp cái gì. Bô để dưới gầm giường Đồ Thát không biết bao nhiêu ngày rồi không đổ, mùi hôi xông cả lên phòng, lúc mới bước vào Mục Tuy còn tưởng nhà xí ở ngay bên cạnh.
Rồi thì quần áo hắn cũng chẳng còn mấy bộ, dường như đã bị đổi hết thành vải thô.Chăn đệm lâu ngày không giặt, mùi chua bốc lên...
Mục Tuy nghiến răng mà đi kiểm tra hết các gian phòng, khuôn viên tiểu viện. Đến khi quay lại, mặt y lạnh tanh, ngực phập phồng, lông mày nhíu chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.