Chương 5: Cưỡng hiếp
Rita Kiến
30/06/2021
Ôm tâm tình đắn đo suy tư mà đi ngủ, nửa đêm, Mục Tuy khó chịu tỉnh tại vì cảm giác lạ lùng.
Căn phòng đá của y tối om. Bình thường y luôn đốt đèn bởi vì chứng sợ bóng tối. Phòng xây bằng đá rất kín, không bao giờ đèn bị tắt giữa đêm vì gió lùa. Mục Tuy muốn ngồi dậy đốt lại đèn nhưng cơ thể vô lực, không cử động được. Y phát hiện toàn thân mình nóng ran, thứ kia trướng căng, giật giật.
Có tiếng sột soạt dưới chân giường. Trong phòng có người.
Y muốn mở miệng gọi Tôn Khánh và Hoàng Cảnh nhưng hai hàm cứng lại, cổ họng không phát ra âm thanh nào. Y ngửi thấy thoang thoảng trong không khí có mùi hương hoa sen thơm dìu dịu.
Mục Tuy sợ hãi nhận ra rằng mình đã bị kẻ lạ mặt đột nhập vào phòng hạ thuốc. Y không cử động được, không nói được, dục vọng căng cứng đòi giải tỏa, không nhìn thấy gì trong căn phòng tối đen. Tim y đập nhanh dần, thình thịch, thình thịch trong lồng ngực, hơi thở vì thế mà cũng từ từ hỗn loạn.
Có tiếng quần áo rơi loạt soạt xuống sàn, một bàn tay lạnh như băng chạm vào chân Mục Tuy khiến y giật thót mình. Là người hay ma?
Bàn tay kia sờ dọc theo cẳng chân lên bắp đùi, từ từ tiến tới vùng cấm địa. Toàn thân Mục Tuy nổi hết da gà, y muốn nôn. Một cơn ghê tởm dâng lên khiến dạ dày y nhộn nhạo nhưng cơn buồn nôn không kéo tới như mọi lần mà chỉ là cảm giác, y không nôn được.
Bàn tay kia nắm lấy tiểu huynh đệ của y, từ từ di chuyển. Là tay đàn ông, to lớn, hữu lực.
- Không… Không… Đừng…
Mục Tuy hét lên trong tâm trí bởi vì y không mở miệng được.
- Dừng lại…
Y muốn vùng dậy, vớ lấy thanh chủy thủ dưới gối mà đâm chết kẻ lạ mặt nhưng thân thể không nghe lời. Mắt y không nhìn thấy gì trong bóng tối đen đặc nên xúc giác trở nên nhạy hơn làm cho sự đụng chạm của kẻ lạ mặt càng thêm rợn người, ghê tởm.
Kẻ lạ mặt xóc nhanh hơn, khoái cảm xa lạ đi kèm sự gớm ghiếc khiến y muốn bệnh. Kẻ kia trườn lên giường, tách hai chân Mục Tuy ra, quỳ gối vào vị trí giữa hai bắp đùi. Thần trí Mục Tuy như muốn nổ tung, sự phẫn nộ điên cuồng như nước vỡ bờ khiến y ao ước lập tức hóa thành ác quỷ mà cắn người. Gã kia coi những cử động yếu ớt của y như đuôi mèo vờn, buông tay đang nắm hàng của y ra, đẩy thứ gì đó lành lạnh vào hậu huyệt.
Mục Tuy rống lên trong tâm trí.
Thằng khốn, đừng để tao cử động được nếu không tao sẽ xẻo từng miếng thịt trên người mày cho đến khi mày đau đớn mà chết.
Kẻ lạ mặt quỳ sát vào giữa hai chân y, từ từ đẩy một thứ cứng rắn, ấm nóng, to lớn vào hậu huyệt.
Mục Tuy bàng hoàng…
Đối phương là đàn ông nhưng lại đang hãm hiếp y…
Chỗ đó đau đớn kinh khủng mỗi lần gã cố gắng ấn vào, cơ thể y như bị xé ra làm đôi. Mục Tuy chống cự nhưng tất cả chỉ là những cái ngọ nguậy yếu đuối. Kẻ lạ mặt khó khăn cắm hết thứ đó vào. Mục Tuy đổ mồ hôi hột vì đau đớn, nhục nhã, ghê tởm và thống khổ.
Sự thống khổ chưa là gì cho đến khi tên kia bắt đầu nhấp.
Chỗ đó rách ra, ruột gan y như bị lôi theo ra ngoài vì những cú đâm rút.
Không. Giết ta đi, giết ta đi…
Mục Tuy hé miệng thở hổn hển, muốn gào thét mà không thành tiếng. Muốn cào cấu, móc mắt kẻ kia ra nhưng không cử động được.
Cuộc đời y chưa bao giờ cảm thấy nhục đến như thế này. Bị một thằng đàn ông lạ mặt đè dưới thân, ra vào như dùng đàn bà. Chỗ đó đau xé ruột gan, mỗi cú thúc như tra tấn, khiến vết rác rộng thêm ra. Không những thế gã còn tăng tốc, làm mỗi lúc một nhanh khiến cảm giác đau rát đáng sợ nhân lên gấp bội. Mục Tuy phát ra một tiếng rít phẫn nộ.
Âm thanh đó khiến kẻ lạ mặt thêm hưng phấn, gã nắm lấy mệnh căn của Mục Tuy, vừa thúc lạch bạch vừa xóc như điên. Mục Tuy hoảng hốt cong người, muốn nhấc tay lên đấm chết thằng nghiệt súc này, nguyền rủa thân thể vô lực. Khoái cảm phía trước và đau đớn thống khổ phía sau tạo nên thứ địa ngục tra tấn khó diễn tả.
Y ước gì mình chết ngay bây giờ, hóa thành lệ quỷ, róc thịt nhai xương kẻ phía trên.
Gã thở hổn hển chạy nước rút, dập mạnh đến nỗi Mục Tuy nảy bần bật, bị đẩy dần lên trên. Y không tự chủ được mà tiết ra. Thứ đó phun lên, bắn tung tóe lên bụng y và bàn tay kẻ lạ mặt. Gã giữ lấy hông Mục Tuy, nhấp thêm một hồi rồi gồng mình bắn toàn bộ vào bên trong.
Giây phút gã dừng lại, Mục Tuy đột nhiên cảm thấy tĩnh lặng.
Hận muốn chết.
Điên cuồng, phẫn nộ, ghê tởm, nhục nhã... đến nỗi nếu hiện tại y cử động được dù có phải dùng răng y cũng cắn đứt cổ kẻ này ngay lập tức.
Tên súc sinh. Đồ đoạn tụ ghê tởm. Thằng khốn chết cha chết mẹ đáng bẩn thỉu. Thứ tiện nhân đáng nguyền rủa.
Tốt nhất là gã giết y luôn đi. Đừng để y còn sống đến ngày mai.
Kẻ lạ mặt giữ nguyên tư thế, ổn định lại nhịp thở rồi từ từ rút ra. Mục Tuy nghe tiếng gã bước xuống giường, nhặt quần áo lên. Y chờ đợi một nhát dao kết liễu.
Thế nhưng chuỗi âm thanh sột soạt nối tiếp nhau khiến tâm khi y hiện lên hình ảnh một kẻ điềm đạm mặc quần áo, xỏ giày vào. Sau đó gã mở cửa chính, rời đi.
Căn phòng chìm vào im lặng.
Mục Tuy nằm trên giường, không cử động được, lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất trong bóng tối đen đặc. Chỗ kia đau nhức nhắc nhở y rằng đây không phải một giấc mơ. Mùi dịch trắng tỏa ra nồng nặc trong không khí, của chính y và cả của kẻ lạ mặt.
Mục Tuy cắn chặt răng cố gắng cử động. Vẫn vô ích.
Nơi này là tiểu viện Hoa Tiên, tường cao rào kín. Cổng chính thông sang các đại viện khác đã bị y khóa lại, cổng phụ ra bên ngoài ban đêm cũng khóa kín. Phòng y chốt bên trong. Kẻ kia là thần thánh phương nào, có thể vượt tường, cạy cửa, vào tận đây hạ thuốc mà không đánh động bất cứ ai?
Chẳng lẽ sống trong một tiểu viện nghèo rớt bốn bức vách, chẳng có lấy một món đồ quý giá lại phải phân phó nô lệ gác đêm? Các đại viện bên kia của Đồ gia với kiểu cách của thế gia vọng tộc mới làm như vậy, cái tiểu viện nát này có gì mà phải gác? Chẳng thà cứ để cho nô lệ ngủ yên, ban ngày ra sức làm việc thì hơn.
Bởi vì nghĩ như vậy nên Mục Tuy hiện tại nằm cứng đơ trên giường, phơi thân dưới trần trụi, ngập ngụa trong thứ ghê tởm màu trắng đục, bốc mùi gớm ghiếc.
Sự phẫn nộ và căm thù đẩy lùi nỗi sợ hãi bóng tối khiến đầu óc y dần hoạt động trở lại. Y bắt đầu suy nghĩ xem tại sao y lại gặp phải tình huống khốn kiếp này.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Mỗi phút mỗi giây như kéo dài vô tận.
Khi tiếng lạch cạch mở cửa từ xa xa vọng lại, các nô lệ trong nhà thức dậy đốt đèn chuẩn bị nước nóng và bữa sáng, chân tay Mục Tuy mới có chút cảm giác.
Y thử cử động, đầu tiên là vơ lấy thứ gì đó lau đi nhơ nhớp trên bụng mình, sau đó giãy dụa chống lại cơn đau, nghiến răng nghiến lợi mà ngồi dậy. Y muốn tự xử lý, giấu kín chuyện này.
Có điều trời không chiều lòng người. Tôn Khánh thức dậy, thấy phòng y không sáng đèn liền chạy tới gõ cửa.
- Đại đại…
Cánh cửa chỉ khép lại, bởi lực gõ mà mở hé ra. Tôn Khánh lập tức xông vào, cao giọng:
- Đại đại? Có chuyện gì?
- Câm miệng… - Mục Tuy rít lên. – Cút...ra...
Miệng y vẫn cứng. Từng ấy từ thốt ra khó nhọc.
Mùi đặc trưng của thứ dịch nam nhân trong không khí rất nồng. Tôn Khánh sững người, từ từ lui bước. Tuy nhiên, thông minh như anh ta lập tức đoán được ngay có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Có điều anh ta chưa dám tin đấy thôi.
Tôn Khánh khép cửa lại, đứng canh ở bên ngoài.
Căn phòng đá của y tối om. Bình thường y luôn đốt đèn bởi vì chứng sợ bóng tối. Phòng xây bằng đá rất kín, không bao giờ đèn bị tắt giữa đêm vì gió lùa. Mục Tuy muốn ngồi dậy đốt lại đèn nhưng cơ thể vô lực, không cử động được. Y phát hiện toàn thân mình nóng ran, thứ kia trướng căng, giật giật.
Có tiếng sột soạt dưới chân giường. Trong phòng có người.
Y muốn mở miệng gọi Tôn Khánh và Hoàng Cảnh nhưng hai hàm cứng lại, cổ họng không phát ra âm thanh nào. Y ngửi thấy thoang thoảng trong không khí có mùi hương hoa sen thơm dìu dịu.
Mục Tuy sợ hãi nhận ra rằng mình đã bị kẻ lạ mặt đột nhập vào phòng hạ thuốc. Y không cử động được, không nói được, dục vọng căng cứng đòi giải tỏa, không nhìn thấy gì trong căn phòng tối đen. Tim y đập nhanh dần, thình thịch, thình thịch trong lồng ngực, hơi thở vì thế mà cũng từ từ hỗn loạn.
Có tiếng quần áo rơi loạt soạt xuống sàn, một bàn tay lạnh như băng chạm vào chân Mục Tuy khiến y giật thót mình. Là người hay ma?
Bàn tay kia sờ dọc theo cẳng chân lên bắp đùi, từ từ tiến tới vùng cấm địa. Toàn thân Mục Tuy nổi hết da gà, y muốn nôn. Một cơn ghê tởm dâng lên khiến dạ dày y nhộn nhạo nhưng cơn buồn nôn không kéo tới như mọi lần mà chỉ là cảm giác, y không nôn được.
Bàn tay kia nắm lấy tiểu huynh đệ của y, từ từ di chuyển. Là tay đàn ông, to lớn, hữu lực.
- Không… Không… Đừng…
Mục Tuy hét lên trong tâm trí bởi vì y không mở miệng được.
- Dừng lại…
Y muốn vùng dậy, vớ lấy thanh chủy thủ dưới gối mà đâm chết kẻ lạ mặt nhưng thân thể không nghe lời. Mắt y không nhìn thấy gì trong bóng tối đen đặc nên xúc giác trở nên nhạy hơn làm cho sự đụng chạm của kẻ lạ mặt càng thêm rợn người, ghê tởm.
Kẻ lạ mặt xóc nhanh hơn, khoái cảm xa lạ đi kèm sự gớm ghiếc khiến y muốn bệnh. Kẻ kia trườn lên giường, tách hai chân Mục Tuy ra, quỳ gối vào vị trí giữa hai bắp đùi. Thần trí Mục Tuy như muốn nổ tung, sự phẫn nộ điên cuồng như nước vỡ bờ khiến y ao ước lập tức hóa thành ác quỷ mà cắn người. Gã kia coi những cử động yếu ớt của y như đuôi mèo vờn, buông tay đang nắm hàng của y ra, đẩy thứ gì đó lành lạnh vào hậu huyệt.
Mục Tuy rống lên trong tâm trí.
Thằng khốn, đừng để tao cử động được nếu không tao sẽ xẻo từng miếng thịt trên người mày cho đến khi mày đau đớn mà chết.
Kẻ lạ mặt quỳ sát vào giữa hai chân y, từ từ đẩy một thứ cứng rắn, ấm nóng, to lớn vào hậu huyệt.
Mục Tuy bàng hoàng…
Đối phương là đàn ông nhưng lại đang hãm hiếp y…
Chỗ đó đau đớn kinh khủng mỗi lần gã cố gắng ấn vào, cơ thể y như bị xé ra làm đôi. Mục Tuy chống cự nhưng tất cả chỉ là những cái ngọ nguậy yếu đuối. Kẻ lạ mặt khó khăn cắm hết thứ đó vào. Mục Tuy đổ mồ hôi hột vì đau đớn, nhục nhã, ghê tởm và thống khổ.
Sự thống khổ chưa là gì cho đến khi tên kia bắt đầu nhấp.
Chỗ đó rách ra, ruột gan y như bị lôi theo ra ngoài vì những cú đâm rút.
Không. Giết ta đi, giết ta đi…
Mục Tuy hé miệng thở hổn hển, muốn gào thét mà không thành tiếng. Muốn cào cấu, móc mắt kẻ kia ra nhưng không cử động được.
Cuộc đời y chưa bao giờ cảm thấy nhục đến như thế này. Bị một thằng đàn ông lạ mặt đè dưới thân, ra vào như dùng đàn bà. Chỗ đó đau xé ruột gan, mỗi cú thúc như tra tấn, khiến vết rác rộng thêm ra. Không những thế gã còn tăng tốc, làm mỗi lúc một nhanh khiến cảm giác đau rát đáng sợ nhân lên gấp bội. Mục Tuy phát ra một tiếng rít phẫn nộ.
Âm thanh đó khiến kẻ lạ mặt thêm hưng phấn, gã nắm lấy mệnh căn của Mục Tuy, vừa thúc lạch bạch vừa xóc như điên. Mục Tuy hoảng hốt cong người, muốn nhấc tay lên đấm chết thằng nghiệt súc này, nguyền rủa thân thể vô lực. Khoái cảm phía trước và đau đớn thống khổ phía sau tạo nên thứ địa ngục tra tấn khó diễn tả.
Y ước gì mình chết ngay bây giờ, hóa thành lệ quỷ, róc thịt nhai xương kẻ phía trên.
Gã thở hổn hển chạy nước rút, dập mạnh đến nỗi Mục Tuy nảy bần bật, bị đẩy dần lên trên. Y không tự chủ được mà tiết ra. Thứ đó phun lên, bắn tung tóe lên bụng y và bàn tay kẻ lạ mặt. Gã giữ lấy hông Mục Tuy, nhấp thêm một hồi rồi gồng mình bắn toàn bộ vào bên trong.
Giây phút gã dừng lại, Mục Tuy đột nhiên cảm thấy tĩnh lặng.
Hận muốn chết.
Điên cuồng, phẫn nộ, ghê tởm, nhục nhã... đến nỗi nếu hiện tại y cử động được dù có phải dùng răng y cũng cắn đứt cổ kẻ này ngay lập tức.
Tên súc sinh. Đồ đoạn tụ ghê tởm. Thằng khốn chết cha chết mẹ đáng bẩn thỉu. Thứ tiện nhân đáng nguyền rủa.
Tốt nhất là gã giết y luôn đi. Đừng để y còn sống đến ngày mai.
Kẻ lạ mặt giữ nguyên tư thế, ổn định lại nhịp thở rồi từ từ rút ra. Mục Tuy nghe tiếng gã bước xuống giường, nhặt quần áo lên. Y chờ đợi một nhát dao kết liễu.
Thế nhưng chuỗi âm thanh sột soạt nối tiếp nhau khiến tâm khi y hiện lên hình ảnh một kẻ điềm đạm mặc quần áo, xỏ giày vào. Sau đó gã mở cửa chính, rời đi.
Căn phòng chìm vào im lặng.
Mục Tuy nằm trên giường, không cử động được, lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất trong bóng tối đen đặc. Chỗ kia đau nhức nhắc nhở y rằng đây không phải một giấc mơ. Mùi dịch trắng tỏa ra nồng nặc trong không khí, của chính y và cả của kẻ lạ mặt.
Mục Tuy cắn chặt răng cố gắng cử động. Vẫn vô ích.
Nơi này là tiểu viện Hoa Tiên, tường cao rào kín. Cổng chính thông sang các đại viện khác đã bị y khóa lại, cổng phụ ra bên ngoài ban đêm cũng khóa kín. Phòng y chốt bên trong. Kẻ kia là thần thánh phương nào, có thể vượt tường, cạy cửa, vào tận đây hạ thuốc mà không đánh động bất cứ ai?
Chẳng lẽ sống trong một tiểu viện nghèo rớt bốn bức vách, chẳng có lấy một món đồ quý giá lại phải phân phó nô lệ gác đêm? Các đại viện bên kia của Đồ gia với kiểu cách của thế gia vọng tộc mới làm như vậy, cái tiểu viện nát này có gì mà phải gác? Chẳng thà cứ để cho nô lệ ngủ yên, ban ngày ra sức làm việc thì hơn.
Bởi vì nghĩ như vậy nên Mục Tuy hiện tại nằm cứng đơ trên giường, phơi thân dưới trần trụi, ngập ngụa trong thứ ghê tởm màu trắng đục, bốc mùi gớm ghiếc.
Sự phẫn nộ và căm thù đẩy lùi nỗi sợ hãi bóng tối khiến đầu óc y dần hoạt động trở lại. Y bắt đầu suy nghĩ xem tại sao y lại gặp phải tình huống khốn kiếp này.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Mỗi phút mỗi giây như kéo dài vô tận.
Khi tiếng lạch cạch mở cửa từ xa xa vọng lại, các nô lệ trong nhà thức dậy đốt đèn chuẩn bị nước nóng và bữa sáng, chân tay Mục Tuy mới có chút cảm giác.
Y thử cử động, đầu tiên là vơ lấy thứ gì đó lau đi nhơ nhớp trên bụng mình, sau đó giãy dụa chống lại cơn đau, nghiến răng nghiến lợi mà ngồi dậy. Y muốn tự xử lý, giấu kín chuyện này.
Có điều trời không chiều lòng người. Tôn Khánh thức dậy, thấy phòng y không sáng đèn liền chạy tới gõ cửa.
- Đại đại…
Cánh cửa chỉ khép lại, bởi lực gõ mà mở hé ra. Tôn Khánh lập tức xông vào, cao giọng:
- Đại đại? Có chuyện gì?
- Câm miệng… - Mục Tuy rít lên. – Cút...ra...
Miệng y vẫn cứng. Từng ấy từ thốt ra khó nhọc.
Mùi đặc trưng của thứ dịch nam nhân trong không khí rất nồng. Tôn Khánh sững người, từ từ lui bước. Tuy nhiên, thông minh như anh ta lập tức đoán được ngay có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Có điều anh ta chưa dám tin đấy thôi.
Tôn Khánh khép cửa lại, đứng canh ở bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.