Bán Nô

Chương 12: Gà bay chó sủa

Rita Kiến

30/06/2021

Chập tối, Đồ Tiệp mệt mỏi ôm một cái hộp gỗ đựng ngân phiếu và vàng thỏi tới ngôi nhà nhỏ trong thành mà gã dùng để nuôi nam thê Tuấn Oai. Chỗ ngân phiếu này là để dùng đút lót cho quan phụ mẫu thành Thải Quy để lão ém vụ án mạng của Mạc Liễu đi. Còn ăn chia như thế nào, quan tự biết phân phát, không cần gã phải nhọc công đút từng người. Thế nhưng số lượng cũng thật là...

Đồ Tiệp khó khăn lắm mới móc được từng này bạc từ trong các tửu lâu bởi vì tửu lâu nào cũng có quản sự ghi chép sổ sách đàng hoàng. Ba tháng một sẽ kết sổ, nộp về cho Đồ Canh cha gã 20 thành lợi nhuận. Hành động của gã sẽ khiến cho lợi nhuận hụt đi, phần tiền nộp về cũng vì thế mà hao hụt. Cha gã biết được thì rắc rối to.

Tuấn Oai đã chuẩn bị sẵn một bàn rượu chờ Đồ Tiệp về. Cậu nhóc này mới 19 tuổi nhưng cư xử hoàn toàn khác mấy bà vợ ở nhà của Đồ Tiệp. Tuấn Oai trắng trẻo, xinh trai, cử chỉ ôn nhu nhã nhặn, lời nói chừng mực, lại mang tư duy của đàn ông. Đồ Tiệp hết sức hài lòng. Cậu không bao giờ ghen tuông, không hỏi gã vì sao lâu ngày không đến. Gã tới lúc nào cũng thấy cậu vui vẻ niềm nở mà tiếp đón. Cả hai ăn uống, nói chuyện mà gã muốn nói rồi lăn giường. Vô cùng sảng khoái.

Hôm nay cũng vậy. Đồ Tiệp vào đến nơi đã thấy cơm nước xong xuôi. Gã được Tuấn Oai hầu hạ tắm rửa rồi ngồi vào bàn ăn.

Cậu rót rượu cho gã.

- Trông anh có vẻ mệt mỏi. Lát nữa em xoa bóp đấm lưng cho nha...

Giọng nói ngọt như rót mật vào tai. Đồ Tiệp nhấp rượu, ôm vai Tuấn Oai, hôn lên má cậu.

- Ừ... Vụ án kia... Haizz... Hai mụ vợ ở nhà khiến anh đau cả đầu. Chẳng biết ai gây án hay cả hai có liên quan tới Mạc Liễu hay không\, nhưng người chết rồi\, anh muốn ém xuống thành tai nạn cho đỡ phiền phức. Mạc Liễu bị thắt cổ đến chết\, ném xác xuống hồ\, pháp y đã khám nghiệm ra như vậy cho nên muốn ém cũng mất nhiều tiền lắm.

Tuấn Oai sợ hãi.

- Chắc vợ cả và vợ hai của anh không phải là người gây án đâu. Đều là phụ nữ cả...

Đồ Tiệp thở dài lần nữa.

- Em còn nhỏ không hiểu chuyện đâu... lòng dạ đàn bà khó lường lắm. Đinh Hương và Sở Thúy lúc anh mới quen đều rất lương thiện và biết điều\, còn bây giờ ghen tuông\, lườm nguýt nhau công khai\, chẳng còn kiêng dè gì cả. Bọn họ không trực tiếp động thủ nhưng sai người làm thì cũng như nhau. Anh lên giường với Mạc Liễu\, chẳng ai trong hai người kia dễ chịu.

Tuấn Oai rót rượu, tiếp đồ ăn cho Đồ Tiệp, lắng nghe hắn giãi bày tâm sự.

Đồ Tiệp giống như mọi lần, vừa ăn, vừa uống, vừa nói. Đến khi men say đã bốc lên đỉnh đầu, gã trực tiếp đè Tuấn Oai xuống sàn, lột đồ mà làm.

Tuấn Oai chống cự yếu ớt giả bộ khiến gã càng hưng phấn, dỗ ngọt.

- Ngoan nào. Em trai em đi học hết nhiều tiền không? Cha mẹ em ở nhà buôn bán lai rai chắc không đủ nhỉ? Ngoan\, anh cho thêm tiền.



Tuấn Oai cuốn hai chân trắng nõn lên người Đồ Tiệp.

- Cho cũng nhiều rồi mà... Không cần đâu...

Cậu nói vậy nhưng Đồ Tiệp vẫn rút ngân phiếu trong túi ra, để lên bàn. Tuấn Oai theo gã chưa bao giờ mở miệng đòi tiền, gã càng tự giác cho nhiều hơn.

Hùng hục hơn một giờ Đồ Tiệp mới thỏa mãn, nằm vật ra sàn.

Tuấn Oai trải đệm, lấy chăn gối cho gã ngủ luôn tại trận. Chuyện này cũng không phải mới lần một lần hai. Cậu dọn dẹp bãi chiến trường và bàn đồ nhậu.

Xong xuôi, Tuấn Oai mặc quần áo vào, bôi lên nhân trung của Đồ Tiệp một ít bột, ôm hộp gỗ đựng ngân phiếu mà gã mang tới để một bên, nhanh chóng đi ra khỏi nhà.

***

Đồ Tiệp hít chỗ bột trắng Tuấn Oai bôi lên nhân trung, ngủ đến tận trưa ngày hôm sau mới mệt mỏi tỉnh dậy. Gã cất tiếng gọi nhưng không thấy người trả lời. Gã từ từ ngồi dậy sửa soạn quần áo, ra giếng múc nước đánh răng rửa mặt. Đến khi quay vào phòng lấy hộp gỗ để về thì không thấy đâu cả. Gã mới tá hỏa lên chạy ra sân gào ầm ỹ.

Tuy nhiên gào được vài câu, gã nhớ ra ngôi nhà này làm gì có hạ nhân. Tuấn Oai từ nhỏ đến lớn gia cảnh tầm thường, quen với việc tự mình làm mọi chuyện. Dù gã bao nuôi cho tiền, cậu cũng không mua nô tài về sai sử mà tự nấu cơm giặt đồ, sống đơn điệu để dành tiền nuôi em trai đọc sách.

Gã vào từng phòng lục soát, thấy quần áo giày dép vẫn còn nguyên, đồ đạc cái gì để ở đâu thì để ở đó. Chỉ có Tuấn Oai và hộp đựng vàng bạc ngân phiếu là không thấy đâu.

Đồ Tiệp tức điên cả người, tức tốc dắt ngựa chạy như bay tới nhà của Tuấn Oai ở ngoại thành.

Căn nhà nhỏ xíu nằm trong một cái ngách quanh co. Khi Đồ Tiệp đến nơi thấy cổng không khóa. Gã nhảy xuống ngựa, xô cổng lao vào bên trong thét gọi.

Mấy gian phòng cũ nát im lìm không một bóng người. Tủ quần áo còn nguyên, chăn màn, sách vở, bát đũa, nồi niêu, thậm chí gạo trong thùng cũng còn. Chỉ người là không thấy đâu.

Ôm hàng vạn lượng bạc trong hộp bỏ trốn đi thì cần gì thu dọn dăm ba cái quần áo giẻ rách không đáng tiền này.

Đồ Tiệp lảo đảo thất thần đi loanh quanh trong nhà ngoài sân một hồi nữa. Gã tự nhận thấy hai năm nay mình đối xử với Tuấn Oai rất tốt. Tại sao cậu ta đâm sau lưng gã một đao đau đớn thế này? Gia đình họ Tuấn cũng như vậy, đều là dân nghèo thất học hiền lành, người ta bắt nạt cũng chỉ biết khóc. Hai năm trước, gã say rượu, trông thấy Tuấn Oai xinh xắn trắng trẻo lớ ngớ đi bán hàng rong ngoài đường liền lừa vào khách điếm phá thân cậu. Khi đó nhà họ Tuấn cũng khóc lóc với nhau một hồi rồi thôi, còn chẳng biết đường đi thưa kiện hay tới nhà họ Đồ bắt vạ.

Tại sao bây giờ...



Đồ Tiệp lồng lộn như con thú hoang, nhảy lên ngựa phi tới nha môn muốn báo án. Thế nhưng khi gần tới nơi, gã ghì cương ngựa lại. Báo án như thế nào đây? Báo rằng nam thê gã nuôi bên ngoài cuỗm mất tiền gã biển thủ từ công quỹ các tửu lâu của Đồ gia ư?

Đồ Canh mà biết được chắc chắn sẽ thu lại quyền quản lý của gã.

Mấy vạn lượng, mất thì có thể kiếm nhưng những tửu lâu kia mà mất vào tay đám anh em “tốt” khác thì chắc một đi không trở lại.

Vậy nên gã chần chừ hồi lâu, uất hận ôm cục tức nghẹn họng mà quay ngựa về Đồ gia.

Chờ đón gã là khung cảnh gà bay chó sủa.

Tiểu viện Hỏa Long không khác gì một bãi chiến trường. Dãy phòng đông của Sở Thúy nhốn nháo ầm ỹ, đại phu ra, nô tì vào. Thuốc thang sắc một dãy ngoài sân, nước nóng nước lạnh từng chậu bê qua bê lại. Nha dịch thở ngắn than dài đứng đầy trong sân ngoài hiên.

Đồ Tiệp đi tới hành lang hoa viên thì thấy một nô tài đang bưng khăn chạy qua. Gã nạt nộ.

- Có chuyện gì thế?

- Dạ... – Nô tài sợ tái mặt\, lùi lại như thể gã là quỷ đầu thai.

- Nói mau. – Đồ Tiệp gầm lên\, mắt long sòng sọc.

- Dạ... Mợ hai Sở Thúy đẩy ngã mợ tư Khổng Xuân ạ. Mợ tư sẩy thai rồi. Mợ hai sợ hãi quá\, vội vã chạy khỏi khu tây phòng\, ra đến sân thì tự trượt ngã động thai\, đau bụng vật vã từ nửa buổi sáng đến giờ. Mợ cả báo quan\, tố cáo mợ hai cố ý giết thai nhi trong bụng mợ tư rồi giả vờ đau bụng ạ.

Nói xong từng ấy chữ mà nô tài kia như muốn mất mạng, vội vã bỏ chạy kẻo tai bay vạ gió.

Đồ Tiệp đứng sững sờ tại chỗ.

Khổng Xuân có thai từ lúc nào mà Đồ Tiệp không biết? Vợ tư này của gã do một tay Đinh Hương dẫn dắt, mấy hôm vừa rồi tự nhiên lại thèm ăn cay... Thì ra là có thai. Đã báo đến quan rồi hẳn không sai. Khu tây phòng thấp thoáng đằng xa còn đang cho người treo khăn trắng dọc hành lang...

Sở Thúy đẩy Khổng Xuân ngã sảy thai rồi chính cô ta cũng sợ quá mà ngã. Vậy tức là Đồ Tiệp đã mất một đứa con, cái thai trong bụng Sở Thúy đang nguy kịch sao?

Đồ Tiệp nhìn qua nhìn lại Đông viện nhốn nháo và Tây viện đang treo khăn trắng, mặt gã từ tái chuyển thành đỏ rực như gà chọi, mắt trợn trắng, ngã vật ra đất ngất xỉu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bán Nô

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook