Chương 16: Manh động và ngu xuẩn
Rita Kiến
30/06/2021
Mục Tuy thong thả ngồi trong phòng Đồ Thát, vừa đút cho hắn ăn canh bổ sau bữa tối vừa nghe Tôn Khánh báo cáo lại.
- Đồ gia có sáu cửa hàng tơ lụa vải vóc lớn ở thành Thải Quy\, đều trong tình trạng như vậy. Các cửa hàng nhỏ hơn\, chuyên bán vải mịn cho tầng lớp trung lưu cũng bị phát hiện có bọ. Nếu chưa có\, nghe tin đều lập tức đóng cửa tự kiểm tra\, xông hương đuổi côn trùng. Sớm thôi\, cả thành Thải Quy sẽ biết.
Mục Tuy cười nhạt.
- Đồ Lâm có biện pháp gì không?
- Chuyện mới xảy ra sáng nay\, làm sao có biện pháp được ạ. Gã chỉ biết trơ mắt đứng nhìn các cửa hàng xông hương.
- Không báo quan ư? – Mục Tuy ngạc nhiên.
Tôn Khánh lắc đầu.
- Không báo ạ. Mà hôm nay không báo\, ngày mai báo cũng vô ích\, Quan Thành sẽ nghĩ đó là động tác chống chế vớ vẩn. Qua một ngày\, cửa hàng bị khách giẫm đạp\, có thể tìm được vật chứng gì đây? Suy đoán ư? Còn chưa kể khách mua tơ lụa đều không quyền thì quý\, đắc tội với họ\, không bị kiện ngược là may rồi.
Tôn Khánh ngừng nói, cười khan hai tiếng rồi tiếp tục.
Nghe nói có một vị tiểu thư mắc chứng sợ côn trùng bị bọ cắn nổi nốt, về tới cửa nhà liền lăn ra ngất xỉu. Sóng gió này Đồ Lâm ứng phó cũng phải mất một thời gian dài. Gã chạy qua chạy lại giữa các cửa hàng, mặt mũi tái xanh, tư thế rất thụ động. Đại đại, trình độ thế này...
Mục Tuy nhíu mày suy nghĩ.
Trình độ thế này làm sao nắm được hành tung của y, làm sao đột nhập vào tận tiểu viện Hoa Tiên, làm sao đè được y xuống?
Nhưng mà bàn tay lạnh như băng của Đồ Lâm thì sao? Gã còn ngang nhiên tuyên bố, nếu gã muốn y chết, y sẽ phải chết; nếu gã muốn y dạng chân ra phục vụ…
- Chẳng nhẽ gã không chịu nổi một cước ư? Vô lý.
- Vậy ngày mai có tiếp tục không ạ? - Tôn Khánh lắc đầu tỏ ý không biết\, giọng chứa đựng sự khinh bỉ.
- Chắc gã chỉ bối rối nhất thời\, khi bình tĩnh lại gã sẽ nhanh chóng xuất ra độc kế – Mục Tuy lau khóe miệng cho Đồ Thát. – Tiếp tục đi. Đây mới là điểm tâm dành cho Đồ Lâm thôi mà. Món chính còn chưa dọn lên nữa.
Tôn Khánh nhận lệnh, rời đi. Á Linh bê một chậu nước nóng vào, nhúng khăn vắt khô đưa cho Mục Tuy. Y nhẹ nhàng lau mặt cho Đồ Thát và hỏi:
- Cát Sầu thế nào rồi?
- Ngày ngày hết gào khóc cầu xin lại chửi bới ạ. – Á Linh mỉm cười. – Mỗi ngày chỉ cho cô ta ăn một bữa. Đã cắt hết cỏ xung quanh để cô ta có thể nhìn bốn phía và nô lệ đi qua cũng thấy được cô ta. Chỗ đó hiện tại bốc mùi kinh khủng lắm\, còn nhiều ruồi muỗi nữa. Tại vì...
Á Linh ngừng nói. Mục Tuy gật gù đã hiểu. Bởi vì Cát Sầu không được thả ra, ăn tại chỗ, đi vệ sinh tại chỗ, đương nhiên là kinh khủng rồi. Cô ta ngồi bên trên, những thứ kia bị thải xuống hố ngay bên dưới, mùi bốc thẳng lên. Còn chưa kể Mục Tuy không hề thả Cát Sầu ra cho tắm rửa gì cả. Chuồng chó kia ngồi không thẳng lưng, nằm không duỗi chân, chẳng mấy chốc sẽ khiến xương cốt Cát Sầu biến dạng.
Á Linh tiếp tục.
- Đồ ăn thì vẫn đưa đồ thường. Chỗ đồ ăn hạ độc mà đại viện Hồng Hoa cấp cho cậu chủ, Ngô Diệu lãnh về đổ đi. Đại đại, sao không cho Cát Sầu ăn luôn đồ đó? Cô ta biết đồ ăn có độc, vẫn rước về cho cậu chủ ăn từ ngày này sang tháng khác còn gì?
Mục Tuy lắc đầu.
- Không được. Nếu cô ta ăn vào ngớ ngẩn thì hành hạ chẳng có ý nghĩa gì cả. – Y cẩn thận lau từng ngón tay cho Đồ Thát. – Nhìn cậu chủ mà xem. Cậu ấy thờ ơ nhưng không đau khổ. Không biết gì cả thì không thấy sầu não. Tao muốn Cát Sầu kia từng giờ\, từng phút tỉnh táo mà nhấm nháp sự hành hạ.
Vắt khăn lau lên thành chậu, Mục Tuy đột ngột hạ thấp tông giọng lạnh lẽo:
- Cho người dời chuồng chó sang chỗ khác quang đãng hơn\, đào hố mới\, lấp cái hố cũ lại. Cấp cho nó ngày hai bữa cơm và đầy đủ nước. Tao muốn giữ nó sống tiếp\, có việc cần dùng đến. Đừng để nó chết vì bị muỗi đốt phát bệnh.
- Vâng ạ. – Á Linh cúi đầu.
- Báo cho đầu bếp của đại viện Hồng Hoa cắt suất ăn của Cát Sầu chưa?
- Đã báo rồi ạ. – Á Linh giặt lại khăn Mục Tuy vừa thả xuống. – Hôm đó em báo với đầu bếp rằng Cát Sầu bị quản sự lạ mặt điều đi nhưng nô lệ đều không dám hỏi đi đâu\, sợ bị đánh. Đầu bếp thu ngay suất ăn lại\, không truy vấn gì thêm. Hôm sau Ngô Diệu đi lãnh đồ ăn gặp quản sự nhà bếp\, lão cũng không hỏi gì.
Mục Tuy lẩm bẩm:
- Lũ tham lam ngu xuẩn không bò nổi lên mặt bàn. Cắt bớt được một suất ăn liền có tiền bỏ túi chia nhau\, chúng lại vui mừng quá đi chứ.
Y lau tay cho Đồ Thát xong, thả khăn vào chậu vẫy lui Á Linh rồi rót trà cho Đồ Thát uống. Hắn đỡ lấy cốc trà bằng cả hai tay, đưa lên miệng từ từ uống.
Gần đây Đồ Thát có xu hướng lựa chọn người phục vụ, một dấu hiệu tốt của sự phục hồi. Thẩm đại phu sau khi nghe Mục Tuy thuật lại đã hết sức vui mừng, đổi thuốc sắc thành thuốc bổ để hầm chung với canh cho hắn ăn. Đồ Thát không thích Á Linh, đôi khi Mục Tuy đi vắng, Á Linh hầu hắn ăn cơm, hắn không động, không mở miệng. Mỗi lần như vậy Á Linh lại phải chạy ra ngoài gọi Ngô Diệu vào thì Đồ Thát mới chịu ăn. Ngô Diệu sợ Mục Tuy không hài lòng, rất hạn chế tiếp xúc với Đồ Thát. Chỉ khi bị gọi cô bé mới vào.
Còn nếu Mục Tuy ở trong phòng, ai đút Đồ Thát cũng không mở miệng, phải tự tay y cho hắn ăn, hắn mới chịu ăn.
***
Sáng hôm sau, Mục Tuy dậy sớm sửa soạn quần áo tươm tất, cầm theo một hộp ngân lượng đi đến chỗ quan phủ xin được gặp Quan Thành.
Cùng lúc đó, một toán nô tài mặc áo vải nâu, thắt đai lưng xanh hùng hổ vác gậy gộc xông vào tiệm vải của Đồ Thát.
Quản sự giật mình chạy ra khỏi quầy, kêu lên:
- Các ngươi là ai? Muốn làm gì?
- Lão già\, cút! Người đâu\, xông lên\, đập nát cái tiệm rách này cho cậu chủ.
Chưa để quản sự kịp hô hoán, đám người kia đã ùa vào trong, vung gậy đánh quản sự cùng hai nam nô thiếu niên trong tiệm, đập phá kệ gỗ, giá để hàng, hất đổ vải vóc xuống đất
- Dừng tay! Các ngươi làm gì? Không được! Dừng tay! - Quản sự tuyệt vọng la hét\, lập tức bị một tên đập gậy vào đầu.
- Câm mẹ mồm mày đi\, la cái gì mà la? Ai bảo chúng mày đắc tội với cậu cả\, hôm nay bọn tao cho chúng mày nếm mùi.
Đám nô tài hùng hổ càng đập càng hăng, đánh quản sự và hai nô lệ bầm dập. Đến khi các kệ đã đổ hết, vải rơi xuống sàn bị giẫm đạp bẩn thỉu lung tung chúng mới dừng tay. Đám nô tài được phân chia đập phá trong kho quay ra, hai toán họp lại với nhau đứng hết trước quầy. Một tên nắm tóc chường quầy, gầm lên:
- Khôn hồn thì biết điều một chút\, nhìn thấy cậu cả phải quỳ xuống dập đầu\, rõ chưa? Nếu còn huênh hoang khoác lác\, lườm ngang xấc xược\, đừng trách bọn ông đây ác độc. Cái tiệm rách nát này không chịu được một mồi lửa đâu.
Bọn chúng lần lượt đá vào người quản sự và hai nô lệ, nhổ nước bọt lên mặt họ rồi kéo nhau bỏ đi.
Người đi đường đứng túm tụm từ xa nhìn, không ai dám can ngăn, cũng không dám tới gần. Sau khi đám nô tài bỏ đi hết, những người này mới rì rầm nghị luận với nhau, đồn đoán xem tiệm vải kia đắc tội với ai mà thảm như vậy.
Khi Hoảng Cảnh và Tôn Khánh dẫn người trở về, cửa tiệm đã hoang tàn chẳng còn ra hình gì.
Quản sự và hai nô lệ mặt mũi bầm dập, tóc tai rũ rượi, quỳ cả dưới đất khóc lóc kể lể. Tôn Khánh ra lệnh.
- Để nguyên hiện trường. Cẩn Tu\, đi tìm đại đại tới đây.
Nô lệ thân cận thường đi cùng Tôn Khánh lập tức cúi đầu, ra khỏi cửa.
- Đồ gia có sáu cửa hàng tơ lụa vải vóc lớn ở thành Thải Quy\, đều trong tình trạng như vậy. Các cửa hàng nhỏ hơn\, chuyên bán vải mịn cho tầng lớp trung lưu cũng bị phát hiện có bọ. Nếu chưa có\, nghe tin đều lập tức đóng cửa tự kiểm tra\, xông hương đuổi côn trùng. Sớm thôi\, cả thành Thải Quy sẽ biết.
Mục Tuy cười nhạt.
- Đồ Lâm có biện pháp gì không?
- Chuyện mới xảy ra sáng nay\, làm sao có biện pháp được ạ. Gã chỉ biết trơ mắt đứng nhìn các cửa hàng xông hương.
- Không báo quan ư? – Mục Tuy ngạc nhiên.
Tôn Khánh lắc đầu.
- Không báo ạ. Mà hôm nay không báo\, ngày mai báo cũng vô ích\, Quan Thành sẽ nghĩ đó là động tác chống chế vớ vẩn. Qua một ngày\, cửa hàng bị khách giẫm đạp\, có thể tìm được vật chứng gì đây? Suy đoán ư? Còn chưa kể khách mua tơ lụa đều không quyền thì quý\, đắc tội với họ\, không bị kiện ngược là may rồi.
Tôn Khánh ngừng nói, cười khan hai tiếng rồi tiếp tục.
Nghe nói có một vị tiểu thư mắc chứng sợ côn trùng bị bọ cắn nổi nốt, về tới cửa nhà liền lăn ra ngất xỉu. Sóng gió này Đồ Lâm ứng phó cũng phải mất một thời gian dài. Gã chạy qua chạy lại giữa các cửa hàng, mặt mũi tái xanh, tư thế rất thụ động. Đại đại, trình độ thế này...
Mục Tuy nhíu mày suy nghĩ.
Trình độ thế này làm sao nắm được hành tung của y, làm sao đột nhập vào tận tiểu viện Hoa Tiên, làm sao đè được y xuống?
Nhưng mà bàn tay lạnh như băng của Đồ Lâm thì sao? Gã còn ngang nhiên tuyên bố, nếu gã muốn y chết, y sẽ phải chết; nếu gã muốn y dạng chân ra phục vụ…
- Chẳng nhẽ gã không chịu nổi một cước ư? Vô lý.
- Vậy ngày mai có tiếp tục không ạ? - Tôn Khánh lắc đầu tỏ ý không biết\, giọng chứa đựng sự khinh bỉ.
- Chắc gã chỉ bối rối nhất thời\, khi bình tĩnh lại gã sẽ nhanh chóng xuất ra độc kế – Mục Tuy lau khóe miệng cho Đồ Thát. – Tiếp tục đi. Đây mới là điểm tâm dành cho Đồ Lâm thôi mà. Món chính còn chưa dọn lên nữa.
Tôn Khánh nhận lệnh, rời đi. Á Linh bê một chậu nước nóng vào, nhúng khăn vắt khô đưa cho Mục Tuy. Y nhẹ nhàng lau mặt cho Đồ Thát và hỏi:
- Cát Sầu thế nào rồi?
- Ngày ngày hết gào khóc cầu xin lại chửi bới ạ. – Á Linh mỉm cười. – Mỗi ngày chỉ cho cô ta ăn một bữa. Đã cắt hết cỏ xung quanh để cô ta có thể nhìn bốn phía và nô lệ đi qua cũng thấy được cô ta. Chỗ đó hiện tại bốc mùi kinh khủng lắm\, còn nhiều ruồi muỗi nữa. Tại vì...
Á Linh ngừng nói. Mục Tuy gật gù đã hiểu. Bởi vì Cát Sầu không được thả ra, ăn tại chỗ, đi vệ sinh tại chỗ, đương nhiên là kinh khủng rồi. Cô ta ngồi bên trên, những thứ kia bị thải xuống hố ngay bên dưới, mùi bốc thẳng lên. Còn chưa kể Mục Tuy không hề thả Cát Sầu ra cho tắm rửa gì cả. Chuồng chó kia ngồi không thẳng lưng, nằm không duỗi chân, chẳng mấy chốc sẽ khiến xương cốt Cát Sầu biến dạng.
Á Linh tiếp tục.
- Đồ ăn thì vẫn đưa đồ thường. Chỗ đồ ăn hạ độc mà đại viện Hồng Hoa cấp cho cậu chủ, Ngô Diệu lãnh về đổ đi. Đại đại, sao không cho Cát Sầu ăn luôn đồ đó? Cô ta biết đồ ăn có độc, vẫn rước về cho cậu chủ ăn từ ngày này sang tháng khác còn gì?
Mục Tuy lắc đầu.
- Không được. Nếu cô ta ăn vào ngớ ngẩn thì hành hạ chẳng có ý nghĩa gì cả. – Y cẩn thận lau từng ngón tay cho Đồ Thát. – Nhìn cậu chủ mà xem. Cậu ấy thờ ơ nhưng không đau khổ. Không biết gì cả thì không thấy sầu não. Tao muốn Cát Sầu kia từng giờ\, từng phút tỉnh táo mà nhấm nháp sự hành hạ.
Vắt khăn lau lên thành chậu, Mục Tuy đột ngột hạ thấp tông giọng lạnh lẽo:
- Cho người dời chuồng chó sang chỗ khác quang đãng hơn\, đào hố mới\, lấp cái hố cũ lại. Cấp cho nó ngày hai bữa cơm và đầy đủ nước. Tao muốn giữ nó sống tiếp\, có việc cần dùng đến. Đừng để nó chết vì bị muỗi đốt phát bệnh.
- Vâng ạ. – Á Linh cúi đầu.
- Báo cho đầu bếp của đại viện Hồng Hoa cắt suất ăn của Cát Sầu chưa?
- Đã báo rồi ạ. – Á Linh giặt lại khăn Mục Tuy vừa thả xuống. – Hôm đó em báo với đầu bếp rằng Cát Sầu bị quản sự lạ mặt điều đi nhưng nô lệ đều không dám hỏi đi đâu\, sợ bị đánh. Đầu bếp thu ngay suất ăn lại\, không truy vấn gì thêm. Hôm sau Ngô Diệu đi lãnh đồ ăn gặp quản sự nhà bếp\, lão cũng không hỏi gì.
Mục Tuy lẩm bẩm:
- Lũ tham lam ngu xuẩn không bò nổi lên mặt bàn. Cắt bớt được một suất ăn liền có tiền bỏ túi chia nhau\, chúng lại vui mừng quá đi chứ.
Y lau tay cho Đồ Thát xong, thả khăn vào chậu vẫy lui Á Linh rồi rót trà cho Đồ Thát uống. Hắn đỡ lấy cốc trà bằng cả hai tay, đưa lên miệng từ từ uống.
Gần đây Đồ Thát có xu hướng lựa chọn người phục vụ, một dấu hiệu tốt của sự phục hồi. Thẩm đại phu sau khi nghe Mục Tuy thuật lại đã hết sức vui mừng, đổi thuốc sắc thành thuốc bổ để hầm chung với canh cho hắn ăn. Đồ Thát không thích Á Linh, đôi khi Mục Tuy đi vắng, Á Linh hầu hắn ăn cơm, hắn không động, không mở miệng. Mỗi lần như vậy Á Linh lại phải chạy ra ngoài gọi Ngô Diệu vào thì Đồ Thát mới chịu ăn. Ngô Diệu sợ Mục Tuy không hài lòng, rất hạn chế tiếp xúc với Đồ Thát. Chỉ khi bị gọi cô bé mới vào.
Còn nếu Mục Tuy ở trong phòng, ai đút Đồ Thát cũng không mở miệng, phải tự tay y cho hắn ăn, hắn mới chịu ăn.
***
Sáng hôm sau, Mục Tuy dậy sớm sửa soạn quần áo tươm tất, cầm theo một hộp ngân lượng đi đến chỗ quan phủ xin được gặp Quan Thành.
Cùng lúc đó, một toán nô tài mặc áo vải nâu, thắt đai lưng xanh hùng hổ vác gậy gộc xông vào tiệm vải của Đồ Thát.
Quản sự giật mình chạy ra khỏi quầy, kêu lên:
- Các ngươi là ai? Muốn làm gì?
- Lão già\, cút! Người đâu\, xông lên\, đập nát cái tiệm rách này cho cậu chủ.
Chưa để quản sự kịp hô hoán, đám người kia đã ùa vào trong, vung gậy đánh quản sự cùng hai nam nô thiếu niên trong tiệm, đập phá kệ gỗ, giá để hàng, hất đổ vải vóc xuống đất
- Dừng tay! Các ngươi làm gì? Không được! Dừng tay! - Quản sự tuyệt vọng la hét\, lập tức bị một tên đập gậy vào đầu.
- Câm mẹ mồm mày đi\, la cái gì mà la? Ai bảo chúng mày đắc tội với cậu cả\, hôm nay bọn tao cho chúng mày nếm mùi.
Đám nô tài hùng hổ càng đập càng hăng, đánh quản sự và hai nô lệ bầm dập. Đến khi các kệ đã đổ hết, vải rơi xuống sàn bị giẫm đạp bẩn thỉu lung tung chúng mới dừng tay. Đám nô tài được phân chia đập phá trong kho quay ra, hai toán họp lại với nhau đứng hết trước quầy. Một tên nắm tóc chường quầy, gầm lên:
- Khôn hồn thì biết điều một chút\, nhìn thấy cậu cả phải quỳ xuống dập đầu\, rõ chưa? Nếu còn huênh hoang khoác lác\, lườm ngang xấc xược\, đừng trách bọn ông đây ác độc. Cái tiệm rách nát này không chịu được một mồi lửa đâu.
Bọn chúng lần lượt đá vào người quản sự và hai nô lệ, nhổ nước bọt lên mặt họ rồi kéo nhau bỏ đi.
Người đi đường đứng túm tụm từ xa nhìn, không ai dám can ngăn, cũng không dám tới gần. Sau khi đám nô tài bỏ đi hết, những người này mới rì rầm nghị luận với nhau, đồn đoán xem tiệm vải kia đắc tội với ai mà thảm như vậy.
Khi Hoảng Cảnh và Tôn Khánh dẫn người trở về, cửa tiệm đã hoang tàn chẳng còn ra hình gì.
Quản sự và hai nô lệ mặt mũi bầm dập, tóc tai rũ rượi, quỳ cả dưới đất khóc lóc kể lể. Tôn Khánh ra lệnh.
- Để nguyên hiện trường. Cẩn Tu\, đi tìm đại đại tới đây.
Nô lệ thân cận thường đi cùng Tôn Khánh lập tức cúi đầu, ra khỏi cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.