Chương 20: Xe hàng bị đánh tráo
Rita Kiến
30/06/2021
Sổ sách của thương đội đã kiểm tra xong, Mục Tuy tổng hợp hết vào một cuốn sổ chính rồi mang tới phòng của Đồ Thát để báo cáo. Y bước vào phòng, thấy Lục Hành và Đồ Thát đang ngồi hai người hai bên bàn trà, Lục Hành đọc sách cho Đồ Thát nghe. Á Linh và Hổ Liêu đứng hầu trong phòng, vị trí của Hổ Liêu nhìn thẳng vào mặt Lục Hành, không có nửa điểm sơ sẩy.
Lục Hành hôm nay mặc một bộ y phục lụa màu xanh đen, tóc lọn nhỏ một nửa đầu, nửa kia xõa ra đổ xuống vai. Khuôn mặt gã vì thế mà bớt góc cạnh, nhu hòa hơn, có thể được coi là thanh tú.
Mục Tuy cảm thấy mắt ngưa ngứa, y gật đầu chào.
- Cậu chủ\, Lục quản sự\, hôm nay lại tới sao?
Lục Hành ngước lên, mỉm cười tỏ vẻ lịch sự.
- Đương nhiên phải tới rồi. Mục quản sự bận trăm công nghìn việc như vậy\, tôi tới nói chuyện với cậu chủ cho cậu ấy đỡ buồn thôi. Không được ư?
- Tấm lòng của Lục quản sự thật mênh mông\, Mục Tuy không dám có ý kiến.
Y đặt sổ xuống bàn, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Đồ Thát. Á Linh lập tức đi tới rót trà. Mục Tuy hỏi Lục hành:
- Lục quản sự sau khi trở về thì ở nhà nghỉ ngơi sao?
Rảnh rỗi như thế tức là không làm gì rồi, ngày ngày tới dính lấy Đồ Thát. Hổ Liêu và Á Linh báo cáo lại rằng ánh mắt Lục Hành nhìn Đồ Thát mỗi ngày một khác. Vừa luyến tiếc, vừa vui mừng. Hừ. Luyến tiếc một tài năng, vui mừng vì pho tượng ngọc Đồ Thát này thật là yên tĩnh, hiền hòa, đẹp mắt và dễ bảo. Đồ Thát trước kia tất nhiên không có chút hiền lành nào rồi.
Lục Hành thở dài, bực bội, khuôn mặt trắng trẻo hơi nhăn lại, mắt lóe lên sự khó chịu.
- Đương nhiên là nghỉ ngơi rồi. Hiện tại cậu chủ chỉ có một cửa tiệm bán vải nhỏ xíu\, một mình Hồng quản sự thừa sức cáng đáng\, làm gì đến lượt tôi. Mục quả sự\, anh hãy nhanh chóng tính toán rồi xin cậu chủ mở rộng kinh doanh đi. Tiền bạc để không chẳng sinh ra tiền bạc đâu.
Giọng nói của Lục Hành lên bổng xuống trầm, ẩn chứa sự trịch thượng, kẻ cả dạy đời, rất khó nghe. Mục Tuy biết chuyện Hồng quản sự tiếp quản cửa hàng vải thô bởi vì chính ông đã tới gặp riêng hỏi ý kiến y, hỏi chuyện Đồ Thát ngớ ngẩn. Mục Tuy nói ra những suy đoán của mình cho ông, không dám khẳng định chuyện đó là do Đồ Lâm làm nhưng nghi ngờ như vậy. Hồng Đăng không phát biểu gì, chỉ nói sẽ mở rộng cửa hàng. Đúng ý Mục Tuy quá.
- Chuyện này Lục quản sự không cần bận lòng. Hiện tại đã là cuối tháng mười\, mùa đông tới rồi\, mọi sự buôn bán sẽ bởi thế mà bị giảm sút. Bắt đầu kinh doanh thứ khác bây giờ không phải ý hay. Lục quản sự chạy thương vất vả cả năm trời\, hiện tại nên nghỉ ngơi qua một mùa đông mới phải.
Lục Hành nghe đến đây, tức giận cười nhạt.
- Mục quản sự\, anh đây là đang muốn để không toàn bộ bạc mà thương đội đã vất vả kiếm về? Anh muốn tôi nghỉ việc tới sang năm sao? Anh đã hỏi cậu chủ chưa? Bản thân anh có quyền sắp xếp chuyện này không?
- Lục quản sự\, nếu cậu muốn làm việc\, cứ đi theo Hồng quản sự\, có ai cấm cậu đâu. Còn việc kinh doanh thứ gì khác\, cậu nói xem\, có thể buôn bán thứ gì trong mùa đông đây? – Mục Tuy nhấp trà\, bắt đầu thấy bực bội\, mất kiên nhẫn.
Lục Hành nắm chặt tay, không trả lời được.
Gã không muốn đi theo Hồng quản sự, chắc bởi vì nghĩ bản thân mình không cần làm việc dưới sự sai sử của ông mà xứng đáng quản lý một tiệm riêng. Còn về buôn cái gì, bán cái gì, rõ ràng gã chưa nghĩ tới nhưng vẫn nhảy xổ lên tranh luận với Mục Tuy, đầu thì luôn nghĩ về bạc trắng vạn lượng đã kiếm được từ chuyến chạy thương vừa rồi.
Lục Hành nghĩ một lát rồi nói:
- Mùa đông kéo dài đến hết tháng hai\, nếu không kinh doanh thì thật lãng phí. Hiện tại cậu chủ chỉ còn một tửu lâu\, tôi có thể tới đó làm việc và mở rộng kinh doanh trên nền tảng sẵn có.
Mục Tuy cười nhạt, chẳng biết phải nói gì, đành hỏi một câu thừa thãi.
- Lục quản sự chưa từng kinh doanh tửu lâu phải không?
Lục Hành nhăn mặt tức giận.
- Chưa từng\, nhưng không có chuyện gì không thể học.
- Vậy cậu cứ tới đó học đi. – Mục Tuy tỏ ra mất kiên nhẫn.
Lục Hành biết mình sắp bị đuổi về, cũng thức thời đứng lên.
- Vậy tôi xin phép cáo từ. Mục quản sự\, anh cũng đừng nên lạm quyền mà tự ý quyết định mọi chuyện như vậy. Tôi là quản sự nhỏ\, anh cũng chỉ là một nô lệ trong nhà cậu chủ thôi.
Nói xong, Lục Hành cúi chào Đồ Thát, phất áo rời đi.
Căn phòng chìm vào im lặng. Mục Tuy cầm chén trà trong tay, nhìn chằm chằm vào đáy chén. Nô lệ ư? Lạm quyền mà tự quyết định mọi chuyện sao? Lục Hành này...
Y đè nén sự tức giận trong lòng.
Đột nhiên, Hổ Liêu bật cười một tiếng, phá tan sự im lặng. Mục Tuy nhìn lên.
- Làm sao?
- Không ạ. Em chỉ đang nghĩ nếu Lục Hành kia tới tửu lâu Ân Hà đòi học việc\, không biết quản sự Tống Điền sẽ nói gì. – Hổ Liêu e hèm\, cố nín cười.
Á Linh rót tiếp trà cho Mục Tuy và Đồ Thát, nghi ngờ hỏi:
- Đại đại\, Lục Hành kia thực sự không biết kinh doanh tửu lâu ư? Nói chuyện điên khùng gì vậy? Đòi mở rộng trên nền tảng sẵn có. Của nhà người ta\, ai cho gã chọc vào?
Mục Tuy cầm tách trà của Đồ Thát lên, đặt vào tay hắn, đưa lên miệng cho hắn uống.
- Hẳn là không biết rồi. Gã tưởng tửu lâu Ân Hà cũng giống như các tửu lâu khác của Đồ gia. Nhưng mà Thải Quy thành vốn dĩ vẫn kinh doanh tửu lâu theo kiểu quản sự làm thuê cho chủ như vậy cho nên mới quản lý không hết\, bị bọn họ rút ruột. Các thành phương nam đều đang chuyển dần sang hình thức đổ vốn thu lời rồi. Quản sự Tống Điền đã tiếp nhận Ân Hà theo cách mới\, trở thành nửa chủ nhân. Lời lỗ đều gắn trực tiếp tới túi tiền của ông ta\, Lục Hành kia mò tới sẽ nhận được bài học nhớ đời.
Hổ Liêu chép miệng, mặt nhăn lại.
- Đại đại\, gã họ Lục tới vài hôm\, nhìn cậu chủ như vậy... Chắc gã muốn nịnh bợ cậu chủ để chen chân vào nhà đấy. Hay là đừng cho gã vào nữa. Ngồi với cậu chủ mà chốc chốc lại đụng tay chân...
Mục Tuy ngước lên nhìn Hổ Liêu. Khuôn mặt cậu ta đang thể hiện sự ghê tởm. Lòng y khó chịu như có kiến bò.
- Không thể cấm gã đâu\, gã sẽ chạy ra ngoài nói lời nhàn ngôn toái ngữ. Đừng để gã làm đau cậu chủ là được.
Y mở sổ ra báo cáo với Đồ Thát.
- Cậu chủ\, sổ sách của thương đội tôi đã xem xét và tổng hợp rồi\, không có gì đáng ngờ cả. Các mặt hàng mang đi đều đã bán hết\, trên đường Hồng quản sự mua qua bán lại\, lãi được rất nhiều bạc. Tổng số bạc thu được sau khi đã trừ mọi phí tổn trên đường là tám trăm vạn lượng. Hiện tại cần phải kết toán tiền công cho quản sự\, phu xe và bảo tiêu. Đối với các bảo tiêu của tiêu cục\, đã có mức thù lao bình quân để tham khảo. Nếu có thể thưởng thêm cho mỗi người năm mươi lượng bạc thì tốt. Tùy cậu chủ quyết định.
- Được. – Đồ Thát chậm rãi gật đầu.
Hổ Liêu và Á Linh sửng sốt. Suốt thời gian Lục Hành ở trong phòng, Đồ Thát không nói một câu nào. Mục Tuy tiếp tục.
- Hồng quản sự và Lục quản sự vất vả cả năm trời\, cậu chủ có thể cho mỗi người hai vạn lượng không? Họ còn đem theo nô tài trong nhà nữa.
Đồ Thát nhìn Mục Tuy bằng ánh mắt mơ hồ, hồi lâu thì mỉm cười.
- Cho Hồng Đăng ba vạn lượng. Lục Hành hai vạn.
Mục Tuy cười theo, lấy khăn lau nước trà trên khóe miệng Đồ Thát.
- Chỗ “hàng” mà Hồng Đăng mang về\, có thể cho tôi được không? Có việc cần dùng.
- Được. – Đồ Thát gật đầu.
- Cậu chủ có nhớ hàng đó là gì không? Cậu dặn Hồng quản sự mua về đấy ạ. – Mục Tuy hỏi xong\, ghé tai sát lại chờ Đồ Thát trả lời.
Hắn hạ giọng nói nhỏ, Mục Tuy hài lòng gật đầu. Hắn vẫn nhớ và đồng ý cho y.
Tốt lắm.
Mục Tuy đứng lên cúi chào, vẫy Hổ Liêu ra ngoài giao việc.
***
Dịch trạm Nam Đồng Quan, cách thành Thải Quy 20 dặm về phía nam.
Chập tối, thương đội của Đồ Lâm dừng lại nghỉ chân, ở khách điếm bên cạnh dịch trạm, hân hoan vui mừng vì sắp về tới thành.
- Nghỉ chân đã anh em\, trưa mai là về tới nơi rồi.
- Tốt quá\, một năm bôn ba ở ngoài cuối cùng cũng khải hoàn.
- Chủ quán\, cho chúng tôi đặt phòng. Hàng gửi trong kho loại một nhé.
- Tới đây\, tới đây… Mời các vị vào.
Chủ khách điếm niềm mở chạy ra, đích thân dẫn xa phu đánh mười xe ngựa kéo chở hàng vào kho phía sau, khóa cửa kho lại, giao chìa khóa cho quản sự.
Ở bên ngoài, người của thương đội được mời vào nhận phòng. Hơn năm mươi người kể cả các bảo tiêu, quản sự và nô tài lũ lượt kéo nhau vào trong, cười nói vui vẻ.
Bọn họ ăn uống, trò chuyện rôm rả về chuyến chạy thương đường dài thành công. Mặc dù kế bên là dịch trạm, khách điếm này có kho bảo quản hàng hóa vô cùng uy tín nhưng các bảo tiêu của tiêu cục Phàm Tôn vẫn chia nhau ra gác kể từ khi hàng vào kho.
Thương đội đang ăn uống vui vẻ thì có một cặp vợ chồng tiểu thương đứng tuổi dẫn theo một nô lệ đánh xe vào thuê phòng. Phòng bếp lớn đã bị thương đội chiếm, cặp vợ chồng được tiểu nhị của khách điếm mời tới gian gác nhỏ dùng bữa. Nô lệ theo hầu đánh xe ngựa vào kho nhỏ rồi canh luôn bên ngoài cửa kho, rở bánh ngô mang theo ra ăn tại chỗ.
Trăng lên cao, gió vù vù thổi, nô lệ kia ngủ gật tại cửa kho nhỏ, các bảo tiêu đổi gác lần thứ nhất…
Trăng khuất sau những đám mây, gió lặng dần, nô lệ kia ngủ gật tại cửa kho nhỏ, các bảo tiêu đổi gác lần thứ hai.
Hừng đông, cặp vợ chồng trả phòng, mang theo nô lệ và xe hàng rời khỏi khách điếm đi về phía thành Thải Quy. Lúc này thương đội mới có người thức dậy, lục đục kéo nhau xuống nhà bếp lớn ăn sáng, chuẩn bị lên đường trở về.
Lục Hành hôm nay mặc một bộ y phục lụa màu xanh đen, tóc lọn nhỏ một nửa đầu, nửa kia xõa ra đổ xuống vai. Khuôn mặt gã vì thế mà bớt góc cạnh, nhu hòa hơn, có thể được coi là thanh tú.
Mục Tuy cảm thấy mắt ngưa ngứa, y gật đầu chào.
- Cậu chủ\, Lục quản sự\, hôm nay lại tới sao?
Lục Hành ngước lên, mỉm cười tỏ vẻ lịch sự.
- Đương nhiên phải tới rồi. Mục quản sự bận trăm công nghìn việc như vậy\, tôi tới nói chuyện với cậu chủ cho cậu ấy đỡ buồn thôi. Không được ư?
- Tấm lòng của Lục quản sự thật mênh mông\, Mục Tuy không dám có ý kiến.
Y đặt sổ xuống bàn, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Đồ Thát. Á Linh lập tức đi tới rót trà. Mục Tuy hỏi Lục hành:
- Lục quản sự sau khi trở về thì ở nhà nghỉ ngơi sao?
Rảnh rỗi như thế tức là không làm gì rồi, ngày ngày tới dính lấy Đồ Thát. Hổ Liêu và Á Linh báo cáo lại rằng ánh mắt Lục Hành nhìn Đồ Thát mỗi ngày một khác. Vừa luyến tiếc, vừa vui mừng. Hừ. Luyến tiếc một tài năng, vui mừng vì pho tượng ngọc Đồ Thát này thật là yên tĩnh, hiền hòa, đẹp mắt và dễ bảo. Đồ Thát trước kia tất nhiên không có chút hiền lành nào rồi.
Lục Hành thở dài, bực bội, khuôn mặt trắng trẻo hơi nhăn lại, mắt lóe lên sự khó chịu.
- Đương nhiên là nghỉ ngơi rồi. Hiện tại cậu chủ chỉ có một cửa tiệm bán vải nhỏ xíu\, một mình Hồng quản sự thừa sức cáng đáng\, làm gì đến lượt tôi. Mục quả sự\, anh hãy nhanh chóng tính toán rồi xin cậu chủ mở rộng kinh doanh đi. Tiền bạc để không chẳng sinh ra tiền bạc đâu.
Giọng nói của Lục Hành lên bổng xuống trầm, ẩn chứa sự trịch thượng, kẻ cả dạy đời, rất khó nghe. Mục Tuy biết chuyện Hồng quản sự tiếp quản cửa hàng vải thô bởi vì chính ông đã tới gặp riêng hỏi ý kiến y, hỏi chuyện Đồ Thát ngớ ngẩn. Mục Tuy nói ra những suy đoán của mình cho ông, không dám khẳng định chuyện đó là do Đồ Lâm làm nhưng nghi ngờ như vậy. Hồng Đăng không phát biểu gì, chỉ nói sẽ mở rộng cửa hàng. Đúng ý Mục Tuy quá.
- Chuyện này Lục quản sự không cần bận lòng. Hiện tại đã là cuối tháng mười\, mùa đông tới rồi\, mọi sự buôn bán sẽ bởi thế mà bị giảm sút. Bắt đầu kinh doanh thứ khác bây giờ không phải ý hay. Lục quản sự chạy thương vất vả cả năm trời\, hiện tại nên nghỉ ngơi qua một mùa đông mới phải.
Lục Hành nghe đến đây, tức giận cười nhạt.
- Mục quản sự\, anh đây là đang muốn để không toàn bộ bạc mà thương đội đã vất vả kiếm về? Anh muốn tôi nghỉ việc tới sang năm sao? Anh đã hỏi cậu chủ chưa? Bản thân anh có quyền sắp xếp chuyện này không?
- Lục quản sự\, nếu cậu muốn làm việc\, cứ đi theo Hồng quản sự\, có ai cấm cậu đâu. Còn việc kinh doanh thứ gì khác\, cậu nói xem\, có thể buôn bán thứ gì trong mùa đông đây? – Mục Tuy nhấp trà\, bắt đầu thấy bực bội\, mất kiên nhẫn.
Lục Hành nắm chặt tay, không trả lời được.
Gã không muốn đi theo Hồng quản sự, chắc bởi vì nghĩ bản thân mình không cần làm việc dưới sự sai sử của ông mà xứng đáng quản lý một tiệm riêng. Còn về buôn cái gì, bán cái gì, rõ ràng gã chưa nghĩ tới nhưng vẫn nhảy xổ lên tranh luận với Mục Tuy, đầu thì luôn nghĩ về bạc trắng vạn lượng đã kiếm được từ chuyến chạy thương vừa rồi.
Lục Hành nghĩ một lát rồi nói:
- Mùa đông kéo dài đến hết tháng hai\, nếu không kinh doanh thì thật lãng phí. Hiện tại cậu chủ chỉ còn một tửu lâu\, tôi có thể tới đó làm việc và mở rộng kinh doanh trên nền tảng sẵn có.
Mục Tuy cười nhạt, chẳng biết phải nói gì, đành hỏi một câu thừa thãi.
- Lục quản sự chưa từng kinh doanh tửu lâu phải không?
Lục Hành nhăn mặt tức giận.
- Chưa từng\, nhưng không có chuyện gì không thể học.
- Vậy cậu cứ tới đó học đi. – Mục Tuy tỏ ra mất kiên nhẫn.
Lục Hành biết mình sắp bị đuổi về, cũng thức thời đứng lên.
- Vậy tôi xin phép cáo từ. Mục quản sự\, anh cũng đừng nên lạm quyền mà tự ý quyết định mọi chuyện như vậy. Tôi là quản sự nhỏ\, anh cũng chỉ là một nô lệ trong nhà cậu chủ thôi.
Nói xong, Lục Hành cúi chào Đồ Thát, phất áo rời đi.
Căn phòng chìm vào im lặng. Mục Tuy cầm chén trà trong tay, nhìn chằm chằm vào đáy chén. Nô lệ ư? Lạm quyền mà tự quyết định mọi chuyện sao? Lục Hành này...
Y đè nén sự tức giận trong lòng.
Đột nhiên, Hổ Liêu bật cười một tiếng, phá tan sự im lặng. Mục Tuy nhìn lên.
- Làm sao?
- Không ạ. Em chỉ đang nghĩ nếu Lục Hành kia tới tửu lâu Ân Hà đòi học việc\, không biết quản sự Tống Điền sẽ nói gì. – Hổ Liêu e hèm\, cố nín cười.
Á Linh rót tiếp trà cho Mục Tuy và Đồ Thát, nghi ngờ hỏi:
- Đại đại\, Lục Hành kia thực sự không biết kinh doanh tửu lâu ư? Nói chuyện điên khùng gì vậy? Đòi mở rộng trên nền tảng sẵn có. Của nhà người ta\, ai cho gã chọc vào?
Mục Tuy cầm tách trà của Đồ Thát lên, đặt vào tay hắn, đưa lên miệng cho hắn uống.
- Hẳn là không biết rồi. Gã tưởng tửu lâu Ân Hà cũng giống như các tửu lâu khác của Đồ gia. Nhưng mà Thải Quy thành vốn dĩ vẫn kinh doanh tửu lâu theo kiểu quản sự làm thuê cho chủ như vậy cho nên mới quản lý không hết\, bị bọn họ rút ruột. Các thành phương nam đều đang chuyển dần sang hình thức đổ vốn thu lời rồi. Quản sự Tống Điền đã tiếp nhận Ân Hà theo cách mới\, trở thành nửa chủ nhân. Lời lỗ đều gắn trực tiếp tới túi tiền của ông ta\, Lục Hành kia mò tới sẽ nhận được bài học nhớ đời.
Hổ Liêu chép miệng, mặt nhăn lại.
- Đại đại\, gã họ Lục tới vài hôm\, nhìn cậu chủ như vậy... Chắc gã muốn nịnh bợ cậu chủ để chen chân vào nhà đấy. Hay là đừng cho gã vào nữa. Ngồi với cậu chủ mà chốc chốc lại đụng tay chân...
Mục Tuy ngước lên nhìn Hổ Liêu. Khuôn mặt cậu ta đang thể hiện sự ghê tởm. Lòng y khó chịu như có kiến bò.
- Không thể cấm gã đâu\, gã sẽ chạy ra ngoài nói lời nhàn ngôn toái ngữ. Đừng để gã làm đau cậu chủ là được.
Y mở sổ ra báo cáo với Đồ Thát.
- Cậu chủ\, sổ sách của thương đội tôi đã xem xét và tổng hợp rồi\, không có gì đáng ngờ cả. Các mặt hàng mang đi đều đã bán hết\, trên đường Hồng quản sự mua qua bán lại\, lãi được rất nhiều bạc. Tổng số bạc thu được sau khi đã trừ mọi phí tổn trên đường là tám trăm vạn lượng. Hiện tại cần phải kết toán tiền công cho quản sự\, phu xe và bảo tiêu. Đối với các bảo tiêu của tiêu cục\, đã có mức thù lao bình quân để tham khảo. Nếu có thể thưởng thêm cho mỗi người năm mươi lượng bạc thì tốt. Tùy cậu chủ quyết định.
- Được. – Đồ Thát chậm rãi gật đầu.
Hổ Liêu và Á Linh sửng sốt. Suốt thời gian Lục Hành ở trong phòng, Đồ Thát không nói một câu nào. Mục Tuy tiếp tục.
- Hồng quản sự và Lục quản sự vất vả cả năm trời\, cậu chủ có thể cho mỗi người hai vạn lượng không? Họ còn đem theo nô tài trong nhà nữa.
Đồ Thát nhìn Mục Tuy bằng ánh mắt mơ hồ, hồi lâu thì mỉm cười.
- Cho Hồng Đăng ba vạn lượng. Lục Hành hai vạn.
Mục Tuy cười theo, lấy khăn lau nước trà trên khóe miệng Đồ Thát.
- Chỗ “hàng” mà Hồng Đăng mang về\, có thể cho tôi được không? Có việc cần dùng.
- Được. – Đồ Thát gật đầu.
- Cậu chủ có nhớ hàng đó là gì không? Cậu dặn Hồng quản sự mua về đấy ạ. – Mục Tuy hỏi xong\, ghé tai sát lại chờ Đồ Thát trả lời.
Hắn hạ giọng nói nhỏ, Mục Tuy hài lòng gật đầu. Hắn vẫn nhớ và đồng ý cho y.
Tốt lắm.
Mục Tuy đứng lên cúi chào, vẫy Hổ Liêu ra ngoài giao việc.
***
Dịch trạm Nam Đồng Quan, cách thành Thải Quy 20 dặm về phía nam.
Chập tối, thương đội của Đồ Lâm dừng lại nghỉ chân, ở khách điếm bên cạnh dịch trạm, hân hoan vui mừng vì sắp về tới thành.
- Nghỉ chân đã anh em\, trưa mai là về tới nơi rồi.
- Tốt quá\, một năm bôn ba ở ngoài cuối cùng cũng khải hoàn.
- Chủ quán\, cho chúng tôi đặt phòng. Hàng gửi trong kho loại một nhé.
- Tới đây\, tới đây… Mời các vị vào.
Chủ khách điếm niềm mở chạy ra, đích thân dẫn xa phu đánh mười xe ngựa kéo chở hàng vào kho phía sau, khóa cửa kho lại, giao chìa khóa cho quản sự.
Ở bên ngoài, người của thương đội được mời vào nhận phòng. Hơn năm mươi người kể cả các bảo tiêu, quản sự và nô tài lũ lượt kéo nhau vào trong, cười nói vui vẻ.
Bọn họ ăn uống, trò chuyện rôm rả về chuyến chạy thương đường dài thành công. Mặc dù kế bên là dịch trạm, khách điếm này có kho bảo quản hàng hóa vô cùng uy tín nhưng các bảo tiêu của tiêu cục Phàm Tôn vẫn chia nhau ra gác kể từ khi hàng vào kho.
Thương đội đang ăn uống vui vẻ thì có một cặp vợ chồng tiểu thương đứng tuổi dẫn theo một nô lệ đánh xe vào thuê phòng. Phòng bếp lớn đã bị thương đội chiếm, cặp vợ chồng được tiểu nhị của khách điếm mời tới gian gác nhỏ dùng bữa. Nô lệ theo hầu đánh xe ngựa vào kho nhỏ rồi canh luôn bên ngoài cửa kho, rở bánh ngô mang theo ra ăn tại chỗ.
Trăng lên cao, gió vù vù thổi, nô lệ kia ngủ gật tại cửa kho nhỏ, các bảo tiêu đổi gác lần thứ nhất…
Trăng khuất sau những đám mây, gió lặng dần, nô lệ kia ngủ gật tại cửa kho nhỏ, các bảo tiêu đổi gác lần thứ hai.
Hừng đông, cặp vợ chồng trả phòng, mang theo nô lệ và xe hàng rời khỏi khách điếm đi về phía thành Thải Quy. Lúc này thương đội mới có người thức dậy, lục đục kéo nhau xuống nhà bếp lớn ăn sáng, chuẩn bị lên đường trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.