Chương 49: Hai Người Có Thù Phải Không
Đăng Vân Tiêu
12/12/2022
Tại thời điểm này, sự sợ hãi, không thể tin được và những cảm xúc khác đã không thể kiểm soát được mà dâng lên trong lòng bọn họ.
“Thật sự có quỷ! Trên thế giới này thật sự có quỷ!”
Cảnh sát Cố nhìn thấy tình cảnh như vậy thì hoàn toàn xác nhận suy nghĩ trong lòng.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô trắng bệch.
Giờ khắc này, rốt cục cô cũng hiểu được, vì sao lúc trước cha của cô lại đột nhiên lại treo cổ tự sát khi đang chấp hành nhiệm vụ,.
“Tất cả mọi người giữ bình tĩnh, không nên hoảng loạn!”
Sắc mặt của vị Cục trưởng cũng khó coi vô cùng, thế nhưng ông ta vẫn dùng hết khả năng để trấn an tâm tình của mọi người.
"Tôi đã báo cáo việc này lên trên nên rất nhanh sẽ có nhân viên chuyên nghiệp đến đây xử lý."
"Đó là một con quỷ đó! Làm sao mà con người có thể đối phó với nó đây?”
Tâm lý của một vị cảnh sát lúc này có chút sụp đổ, không khỏi thấp giọng nói
"Cậu là Cục trưởng hay tôi là Cục trưởng hả?"
Cục trưởng cau mày, quát: "Tất cả mọi người không nên hành động thiếu suy nghĩ, tránh chọc giận đối phương!”
Dưới mệnh lệnh của ông ta, tình hình vốn còn có chút hỗn loạn nhưng dần dần đã bình phục lại.
Nhưng trong mắt mọi người thỉnh thoảng lại hiện lên tia sợ hãi, điều đó đủ để nói rõ trong lòng bọn họ cũng không bình tĩnh như vậy.
“Ong ong…”
Lúc này, một hồi tiếng động cơ từ cách đó không xa truyền đến.
Mọi người theo bản năng nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy trên đường phố cách đó không xa có một chiếc Rolls-Royce màu đen đang nhanh chóng chạy tới nơi này.
“Chắc là thành viên Thiên Đạo tới rồi!”
Trong lòng Cục trưởng không khỏi dâng lên ý nghĩ này.
Ông ta không chút do dự bước nhanh về phía trước, chuẩn bị nghênh đón người đang đến.
Cuối cùng, chiếc Rolls-Royce từ từ dừng lại ở trước cửa chung cư.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên đi xuống từ vị trí lái xe rồi nhanh chóng chạy đến phía sau bên phải xe, mở cửa xe ra.
“Ông chủ, mời anh xuống xe!”
Người đàn ông trung niên không quên đưa tay chặn phía trên của cửa xe để đề phòng khi người bên trong đi ra sẽ bị đụng vào đầu.
"Cái này... Rốt cuộc là ai vậy? Tại sao lại phô trương như vậy?”
Một đám cảnh sát thấy tình cảnh này thì trong lòng đều không khỏi có chút nghi hoặc.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, một thanh niên trẻ tuổi chậm rãi từ ghế sau xe đi xuống.
Người thanh niên có dung mạo đẹp đẽ, mặc một bộ quần áo khoác màu đen, làm cho người ta cảm thấy có chút thần bí.
"Lâm... Lâm Trần? ”
Khi cảnh sát Cố nhìn thấy mặt mũi của đối phương thì không khỏi kinh ngạc.
Cô cũng không quên, lúc trước ở phòng thẩm vấn, thiếu chút mình đã bị cái tên này làm cho nổi điên.
Chỉ là... Muộn như vậy rồi, tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa, hình như đối phương chỉ là ông chủ của một văn phòng làm việc nhỏ thôi mà?
Thế mà lại còn có xe sang và cả tài xế đưa đón sao?
Vào giờ khắc này, trong lòng của cảnh sát Cố có rất nhiều nghi hoặc không khống chế được mà hiện lên.
“Thì ra là cô!”
Lúc đầu Lâm Trần còn có chút buồn bực, là ai mà lại biết mình vậy?
Nhưng khi hắn nhìn lại nơi thanh âm phát ra thì phát hiện người đó là cảnh sát Cố, vì vậy hắn đột nhiên hiểu rõ.
“Ngài Lâm, xin chào!”
Lúc này, Cục trưởng bước nhanh tới, nói: "Nói như vậy, ngài chính là thanh tra khu Lâm Hải đúng không? Tôi là cục trưởng cục cảnh sát, họ Trần.”
Hành động của Cục trưởng Trần thiếu chút nữa đã làm cho mọi người ở đây kinh hãi!
Đó là cục trưởng cục cảnh sát! Tự nhiên lại khách khí với một người trẻ tuổi như vậy?
Thanh tra khu vực Lâm Hải... Đây rốt cuộc là chức vị gì?
Cảnh sát Cố cũng sững sờ tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Trần mang theo vẻ không thể tin được.
Lúc trước cô còn đang nghĩ, thanh tra của bộ phận Thiên Đạo ở khu vực Lâm Hải sẽ là vị nào.
Nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ, đối phương lại là Lâm Trần!
"Tình hình bây giờ thế nào rồi?"
Lâm Trần cũng không nhận ra thái độ của mọi người đang thay đổi mà tự mình hỏi một câu.
"Trước mắt nó chỉ đứng ở nơi đó, không có động tĩnh gì. Nhưng vừa rồi tôi phái một cảnh sát đi lên tìm hiểu tình huống thì đã hy sinh vì nhiệm vụ.”
Cục trưởng Trần nói đến đây thì tâm trạng không khỏi có chút sa sút.
Ai ngờ, khi Lâm Trần nghe được lời này lại có chút khó tin nhìn ông ta: “Biết rõ đối phương là quỷ mà ông còn để thủ hạ đi tìm hiểu là sao?”
“Hai người có thù đúng không?”
Cục trưởng Trần vốn còn có chút buồn bã nhưng vừa nghe lời này xong thì chợt cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ một chút, đứng ở góc độ người ngoài thì hình như đúng là như vậy!
Vì thế, trong lòng Cục trưởng Trần lại càng khó chịu...
Khi Lâm Trần vừa nói xong.
Thì ánh mắt của một đám cảnh sát nhìn về phía Cục trưởng Trần càng lúc càng lạ.
Cục trưởng Trần có chút hoảng hốt nên vội vàng muốn chuyển đề tài khác, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Trong lúc vô tình, ánh mắt của ông ta đảo qua buồng lái của Linh Xa rồi thốt lên: "Vô lăng trong xe của anh đâu rồi?"
“Thật sự có quỷ! Trên thế giới này thật sự có quỷ!”
Cảnh sát Cố nhìn thấy tình cảnh như vậy thì hoàn toàn xác nhận suy nghĩ trong lòng.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô trắng bệch.
Giờ khắc này, rốt cục cô cũng hiểu được, vì sao lúc trước cha của cô lại đột nhiên lại treo cổ tự sát khi đang chấp hành nhiệm vụ,.
“Tất cả mọi người giữ bình tĩnh, không nên hoảng loạn!”
Sắc mặt của vị Cục trưởng cũng khó coi vô cùng, thế nhưng ông ta vẫn dùng hết khả năng để trấn an tâm tình của mọi người.
"Tôi đã báo cáo việc này lên trên nên rất nhanh sẽ có nhân viên chuyên nghiệp đến đây xử lý."
"Đó là một con quỷ đó! Làm sao mà con người có thể đối phó với nó đây?”
Tâm lý của một vị cảnh sát lúc này có chút sụp đổ, không khỏi thấp giọng nói
"Cậu là Cục trưởng hay tôi là Cục trưởng hả?"
Cục trưởng cau mày, quát: "Tất cả mọi người không nên hành động thiếu suy nghĩ, tránh chọc giận đối phương!”
Dưới mệnh lệnh của ông ta, tình hình vốn còn có chút hỗn loạn nhưng dần dần đã bình phục lại.
Nhưng trong mắt mọi người thỉnh thoảng lại hiện lên tia sợ hãi, điều đó đủ để nói rõ trong lòng bọn họ cũng không bình tĩnh như vậy.
“Ong ong…”
Lúc này, một hồi tiếng động cơ từ cách đó không xa truyền đến.
Mọi người theo bản năng nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy trên đường phố cách đó không xa có một chiếc Rolls-Royce màu đen đang nhanh chóng chạy tới nơi này.
“Chắc là thành viên Thiên Đạo tới rồi!”
Trong lòng Cục trưởng không khỏi dâng lên ý nghĩ này.
Ông ta không chút do dự bước nhanh về phía trước, chuẩn bị nghênh đón người đang đến.
Cuối cùng, chiếc Rolls-Royce từ từ dừng lại ở trước cửa chung cư.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên đi xuống từ vị trí lái xe rồi nhanh chóng chạy đến phía sau bên phải xe, mở cửa xe ra.
“Ông chủ, mời anh xuống xe!”
Người đàn ông trung niên không quên đưa tay chặn phía trên của cửa xe để đề phòng khi người bên trong đi ra sẽ bị đụng vào đầu.
"Cái này... Rốt cuộc là ai vậy? Tại sao lại phô trương như vậy?”
Một đám cảnh sát thấy tình cảnh này thì trong lòng đều không khỏi có chút nghi hoặc.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, một thanh niên trẻ tuổi chậm rãi từ ghế sau xe đi xuống.
Người thanh niên có dung mạo đẹp đẽ, mặc một bộ quần áo khoác màu đen, làm cho người ta cảm thấy có chút thần bí.
"Lâm... Lâm Trần? ”
Khi cảnh sát Cố nhìn thấy mặt mũi của đối phương thì không khỏi kinh ngạc.
Cô cũng không quên, lúc trước ở phòng thẩm vấn, thiếu chút mình đã bị cái tên này làm cho nổi điên.
Chỉ là... Muộn như vậy rồi, tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa, hình như đối phương chỉ là ông chủ của một văn phòng làm việc nhỏ thôi mà?
Thế mà lại còn có xe sang và cả tài xế đưa đón sao?
Vào giờ khắc này, trong lòng của cảnh sát Cố có rất nhiều nghi hoặc không khống chế được mà hiện lên.
“Thì ra là cô!”
Lúc đầu Lâm Trần còn có chút buồn bực, là ai mà lại biết mình vậy?
Nhưng khi hắn nhìn lại nơi thanh âm phát ra thì phát hiện người đó là cảnh sát Cố, vì vậy hắn đột nhiên hiểu rõ.
“Ngài Lâm, xin chào!”
Lúc này, Cục trưởng bước nhanh tới, nói: "Nói như vậy, ngài chính là thanh tra khu Lâm Hải đúng không? Tôi là cục trưởng cục cảnh sát, họ Trần.”
Hành động của Cục trưởng Trần thiếu chút nữa đã làm cho mọi người ở đây kinh hãi!
Đó là cục trưởng cục cảnh sát! Tự nhiên lại khách khí với một người trẻ tuổi như vậy?
Thanh tra khu vực Lâm Hải... Đây rốt cuộc là chức vị gì?
Cảnh sát Cố cũng sững sờ tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Trần mang theo vẻ không thể tin được.
Lúc trước cô còn đang nghĩ, thanh tra của bộ phận Thiên Đạo ở khu vực Lâm Hải sẽ là vị nào.
Nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ, đối phương lại là Lâm Trần!
"Tình hình bây giờ thế nào rồi?"
Lâm Trần cũng không nhận ra thái độ của mọi người đang thay đổi mà tự mình hỏi một câu.
"Trước mắt nó chỉ đứng ở nơi đó, không có động tĩnh gì. Nhưng vừa rồi tôi phái một cảnh sát đi lên tìm hiểu tình huống thì đã hy sinh vì nhiệm vụ.”
Cục trưởng Trần nói đến đây thì tâm trạng không khỏi có chút sa sút.
Ai ngờ, khi Lâm Trần nghe được lời này lại có chút khó tin nhìn ông ta: “Biết rõ đối phương là quỷ mà ông còn để thủ hạ đi tìm hiểu là sao?”
“Hai người có thù đúng không?”
Cục trưởng Trần vốn còn có chút buồn bã nhưng vừa nghe lời này xong thì chợt cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ một chút, đứng ở góc độ người ngoài thì hình như đúng là như vậy!
Vì thế, trong lòng Cục trưởng Trần lại càng khó chịu...
Khi Lâm Trần vừa nói xong.
Thì ánh mắt của một đám cảnh sát nhìn về phía Cục trưởng Trần càng lúc càng lạ.
Cục trưởng Trần có chút hoảng hốt nên vội vàng muốn chuyển đề tài khác, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Trong lúc vô tình, ánh mắt của ông ta đảo qua buồng lái của Linh Xa rồi thốt lên: "Vô lăng trong xe của anh đâu rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.