Bán Quỷ

Chương 37: Tao Nhớ Mày Rất Dũng Cảm Cơ Mà

Đăng Vân Tiêu

12/12/2022

Lâm Trần nhất thời hưng phấn, vội vàng tạm dừng bộ phim truyền hình, sau đó nhanh chóng mở camera ở lầu một.

Hắn dự định đem quá trình lừa bán điện thoại quỷ ghi lại, làm bằng chứng để đòi tiền thưởng.

Một con quỷ cấp phổ thông, đều đáng giá đến năm ngàn đồng!

Một con quỷ cấp ác quỷ thì sẽ đáng giá bao nhiêu đây?

Lâm Trần ngẫm lại cũng cảm thấy có chút hưng phấn.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, tiếp theo là chờ đợi điện thoại quỷ đến cửa.

Lâm Trần đối với việc này, cực kỳ chờ mong.

Thời gian trôi qua từ từ trong sự chờ đợi.

Khoảng vài phút đã trôi qua.

Lâm Trần chờ đợi đã có chút không kiên nhẫn.

Hắn đang suy nghĩ, có nên gọi điện thúc giục hay không.

“Đinh Linh Linh…”

Lúc này, trong căn phòng yên tĩnh, một hồi chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Lâm Trần nhìn điện thoại di động, phát hiện tiếng chuông cũng không phải từ trong điện thoại của hắn truyền đến.

Hắn lắng nghe cẩn thận tiếng chuông rồi phát hiện nơi phát ra của tiếng chuông.

Cuối cùng, Lâm Trần chậm rãi ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy, một đạo thân ảnh đang nằm trên trần nhà.

Cổ của nó quỷ dị uốn cong về phía sau, bày ra tư thế quay đầu một trăm tám mươi độ, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch rất dữ tợn: “Hắc hắc… rốt cuộc tao cũng tìm ra mày…”

"Khặc khặc… tao cũng chờ mày đã lâu rồi!

......

Điện thoại quỷ còn chưa nói hết, đã bị Lâm Trần cười lên một tiếng quỷ dị cắt đứt lời của nó.

Vốn còn có chút hưng phấn, điện thoại quỷ trong nháy mắt cảm thấy ngây người.

Gã này... Tại sao lại mang bộ dạng rất hưng phấn như thế nhỉ?



Trông gã còn giống quỷ hơn là mình nữa!

"Mày... Có phải mắc bệnh gì không?”

Điện thoại quỷ trầm mặc một lát, rốt cục không thể nhịn được, hỏi một câu.

Nụ cười của Lâm Trần dần dần biến mất, cuối cùng trở nên lạnh băng, hắn đáp: “Tao cho mày một cơ hội để tổ chức lại ngôn ngữ.”

Ha ha ha...

Điện thoại quỷ nhận thấy Lâm Trần tựa hồ có chút tức giận, không khỏi nở nụ cười đắc ý nói: “Yo, tức giận rồi sao?”

“Lúc trước ở trong điện thoại không phải mày rất lợi hại hay sao?”

“Mày không phải rất thích chọc tức quỷ à?”

"Đến đây, mày cứ tiếp tục chọc tức tao xem nào!”

Miệng của điện thoại quỷ tựa như pháo liên châu, các loại lời trào phúng không ngừng phun ra.

Sảng khoái! Thật con mẹ nó sảng khoái!

Điện thoại quỷ chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như lúc này, mặc dù vẫn còn tức giận nhưng vẫn cảm thấy rất sảng khoái…

Trong lúc nhất thời, nó lại càng thêm hưng phấn.

Cho đến khi... Nó thấy Lâm Trần đưa tay ra phía sau, chậm rãi móc ra một cái cưa điện...

“......”

Điện thoại quỷ đột nhiên im bặt, nó có thể cảm nhận được quỷ lực trên cái cưa điện kia rất mạnh mẽ.

Không nghi ngờ gì nữa, đây là một món quỷ khí!

“Mày là một người bình thường, vì sao lại có quỷ khí?”

Giọng nói của điện thoại quỷ có chút run run, mang vẻ nghi hoặc khó tin.

Lâm Trần cũng không để ý tới nó, tay trái xách cưa điện, tay phải tiếp tục sờ về phía sau rồi lấy ra một viên gạch.

“Lại một món quỷ khí?”

Tròng mắt điện thoại quỷ thiếu chút nữa lọt ra ngoài.

Nhưng còn chưa đợi nó suy nghĩ xong thì đã thấy một viên gạch lăng không bay tới.



"Phanh!

Chỉ nghe một tiếng trầm đục, viên gạch hung hăng đập vào ót điện thoại quỷ.

Nó kêu thảm một tiếng, rồi trực tiếp từ trần nhà ngã xuống đất, khiến nó bị một trận choáng váng mắt nổi đom đóm.

"Xoẹt!”

Lâm Trần mạnh mẽ kéo một cái khởi động cưa điện, răng cưa nhất thời nhanh chóng chuyển động, phát ra từng trận tiếng "ong ong".

"Tới nào! Mày cứ tiếp tục nói đi!”

Lâm Trần lộ ra một nụ cười dữ tợn, chậm rãi đi về phía điện thoại quỷ rồi nói: “Tao nhớ vừa rồi hình như mày rất dũng cảm mà nhỉ!”

Điện thoại lúc này cũng đã lấy lại tinh thần, nó hoảng sợ nhìn cưa điện trong tay của đối phương.

Nó không hề hoài nghi, nếu là nó bị cái thứ này đụng vào một chút thôi, cho dù không chết thì cũng là trọng thương!

Chạy thôi!

Điện thoại quỷ không chút do dự quay đầu muốn chạy trốn, trong miệng của nó lại không quên nói ra những lời cay nghiệt.

"Tuy rằng mày có quỷ khí hộ thân, nhưng cũng đừng hòng có thể bắt được tao!”

"Hơn nữa, mày cũng chỉ là một nhân loại, sớm muộn gì cũng có lúc sơ sẩy. Đến lúc đó, chính là giờ chết của mày!”

"Ba!"

Điện thoại quỷ đang định nói thêm vài câu tàn nhẫn, nhưng một giây sau, nó có cảm giác cổ mình tựa như bị thứ gì đó kéo lại.

Nó giật mình, theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy tay phải Lâm Trần không biết từ khi nào đã có thêm một cây gậy bắt ngựa.

“Mày lấy ở đâu ra nhiều quỷ khí như vậy hả?”

Điện thoại quỷ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nó vội vàng đưa tay, muốn cởi bỏ cái thòng lòng trên cổ.

Nhưng nó càng dùng sức thì thòng lọng buộc càng chặt, trong thời gian ngắn sợ là khó có thể thoát ra được!

“......”

Điện thoại quỷ buông tay ra trầm mặc một lát, sau đó nhìn về phía Lâm Trần nói: “Cái này… tôi cảm thấy chúng ta có chuyện gì thì nên ngồi xuống để thảo luận cho tốt…”

Ai ngờ, Lâm Trần căn bản không hề để ý tới nó, tay phải hắn nắm chặt gậy bắt ngựa, không ngừng kéo về phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bán Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook