Bản Sắc (Làm Càn)

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

Huyền Tiên

24/07/2023

Ngày Thẩm Mộ Thanh chuyển nhà tới, mẹ Hàn Tử Phi, người mẹ nhiệt tình của cô dẫn đến làm quen người hàng xóm mới.

"Hàng xóm mới thì liên quan gì đến con? Ngay đến họ hàng con còn sắp không nhận ra rồi, mỗi năm đón năm mới đều nhìn người ta ngây ra, bà cô này ông chú kia, không biết gọi là gì, mẹ tin hôm nay con gặp hàng xóm mới, ngày mai mặt đối mặt cũng không nhận ra không." Hàn Tử Phi bị Phương Giảo, mẹ cô kéo tay, miệng lẩm bà lẩm bẩm, ra khỏi cửa, cô sống chết giãy giụa, nắm chặt lấy mép cửa.

Phương Giảo lạnh lùng nói: "Buông tay."

Hàn Tử Phi không tình nguyện buông tay, giống như con heo con từ trong nhà thò mặt ra, cổ họng ủ rũ phát ra âm thanh ngắt quãng, nửa sống nửa chết giống như muốn đứt hơi nói: "Con phải làm bài tập..."

Phương Giảo: "Làm bài tập cái gì, con muốn ra ngoài lêu lổng chứ gì, gặp hàng xóm mà làm như muốn lấy mạng của con thế, người ta là giáo viên, ngộ nhỡ con không hiểu chỗ nào, nhà lại gần nhau, đến lúc đó muốn hỏi bài tập cũng tiện bao nhiêu."

Giáo viên? Hàn Tử Phi sửng sốt nghĩ, ở trường học còn chưa giày vò đủ sao? Lại còn phải đi gặp giáo viên?

"Con không đi!"

"Con có đi không? Bài kiểm tra ba mươi điểm lần trước của con, giả mạo chữ kí của bố, hình như bố con còn chưa biết chuyện này nhỉ?"

Đôi chân của Hàn Tử Phi cứng ngắc như bị đóng đinh tại chỗ, bối rối quay đầu, nắm lấy cánh tay mẹ cô, nhìn trái nhìn phải nói: "Nhà hàng xóm mới ở đâu ạ?"

***

Cửa gỗ trước sân nhà bên nửa đóng nửa mở, cây hoa phượng cao lớn trong sân nở hoa đỏ rực, một cành cây mọc khác thường, không biết tại sao xuyên qua tường bao, mọc sang nhà Hàn Tử Phi.

Phương Giảo hất hất cằm: "Gõ cửa đi."



Hàn Tử Phi nhăn mũi, yếu ớt giơ tay gõ cửa.

Phương Giảo vừa nhìn dáng vẻ không xương sống của cô liền tức giận: "Đứng thẳng lên cho mẹ!"

Hàn Tử Phi thở dài trong lòng, miễn cưỡng bản thân đứng thẳng sống lưng, nhưng trong lòng không giấu nổi rầu rĩ, cả người viết lên bốn chữ lớn "tôi không tình nguyện", oán khí giống như có thể xuyên qua màn hình máy quay chuyên dụng.

Những đứa trẻ ở tuổi này đều như thế, muốn dùng vẻ phản nghịch để biểu hiện mãnh liệt cá tính của bản thân.

"Đến đây ạ, xin đợi chút." Một âm thanh dịu dàng truyền đến phía sau cửa gỗ.

Chưa thấy người đã thấy tiếng.

Lỗ tai Hàn Tử Phi khẽ động đậy, vô thức hướng tầm mắt qua khe hở cửa gỗ.

Lọt vào tầm mắt là một màu xanh, nhạt hơn màu xanh của bầu trời, đậm hơn màu xanh của hồ nước, màu xanh đó càng ngày càng gần, cửa gỗ được một bàn tay mảnh khảnh cạch một tiếng mở ra, màu xanh bao trùm lên cả đôi mắt.

Thì ra đó là màu xanh nhạt của xường xám trêи người, phía dưới xường xám thấp thoáng một đôi chân thon dài, nhưng không kệch cỡm, mà giống như hóa thân của Phật ngồi nghiêm trang trêи hoa sen, xinh đẹp không vật gì sánh được.

Hàn Tử Phi chỉ nhìn thấy người ta mặc xường xám trêи phim truyền hình, nhưng tất cả những người mà cô thấy, không có ai mặc đẹp như người trước mặt.

Phương Giảo: "Cô Thẩm đúng không ạ?"

"Vâng ạ, hai người là..." Người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đứng trước mặt hai mẹ con, dịu dàng cười một cái.

Phương Giảo chỉ sang bên cạnh, Thẩm Mộ Thanh hiểu ý, gật đầu chào hỏi, vuốt những sợi tóc mai rơi xuống qua vành tai, dịu dàng nói: "Chào mọi người, tôi là Thẩm Mộ Thanh." Cô ấy không quen biết hai người, chỉ đành giới thiệu bản thân trước.



Phương Giảo đột nhiên cũng theo đó trở nên dè dặt hơn, ấp a ấp úng nói chuyện: "Chồng tôi... ông ấy họ Hàn, tôi họ Phương, cô cứ gọi tôi là chị Phương là được rồi. Đây là đứa con gái kém cỏi của tôi, nó tên Hàn Tử Phi, bình thường có chuyện gì có thể gọi nó tới giúp."

Bà mẹ khẽ kéo cánh tay của con gái: "Chào hỏi đi."

"Chào em, bạn học Hàn." Thẩm Mộ Thanh khẽ cười, nhìn sang cô theo lời của Phương Giảo.

Hàn Tử Phi động đậy môi, vừa định mở miệng, liền đụng phải con ngươi trong như nước của đối phương. Thẩm Mộ Thanh có đôi mắt hoa đào mang theo tình ý nồng nàn, ánh mắt nhìn tới, đem lại cho người ta cảm giác vô cùng chuyên tâm.

Đột nhiên Hàn Tử Phi không nói thành lời.

Một giây, hai giây, ba giây.

Cô giống như tỉnh dậy từ cơn mơ, hắng giọng, vô cùng ngoan ngoãn nói: "Chào cô Thẩm ạ."

"Ngoan." Thẩm Mộ Thanh bật cười, lại cười với cô một cái.

Vành tai Hàn Tử Phi nóng lên vì bị cô ấy cười, linh hồn vừa mới quay về thể xác đã lại muốn rời đi, cô vội vàng nghiêng đầu nhìn cây phượng đỏ ở bên phải sân vườn, cánh hoa đỏ rực một mảng, phản chiếu lên khuôn mặt cũng đỏ ửng của cô.

Cơn gió buổi chiều thổi qua, lay động trái tim như mặt hồ phẳng lặng.

Cô gái đút hai tay đang toát mồ hôi vào túi áo để che giấu, cọ cọ lên lớp vải khô ráo.

******************

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bản Sắc (Làm Càn)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook