Chương 3: Nữ vương? Biến thái?
Thiên Hạ Quy Nguyên
19/10/2016
Mọi người lắc đầu như trống lắc.
Cảnh Hoành Ba đảo mắt liền đem vấn đề này ném lên chín tầng mây.
"Ai, các ái khanh, nhanh đem cái rương về cho trẫm, ném đi đâu vậy..."
"Ái khanh." Mọi người run lên, uyển chuyển nhỏ giọng nhắc nhở, "Bệ hạ, ái khanh là xưng hô đối với các đại thần. Địa vị chúng tôi thấp kém, chỉ là hàng thị vệ tam đẳng trong Ngọc Chiếu cung, không nhận nổi xưng hô của người..."
"Tốt, đươc rồi. Rương, cái rương." Cảnh Hoành Ba lớn tiếng nói, "Cái rương vừa nãy hình như nứt ra rồi, đừng quên tìm kiếm đủ đồ vật rơi xuống cho ta..."
Nửa này bọn hộ vệ nâng một cái rương khổng lồ đến. Còn nhấc theo mấy món đồ.
"Đôi hài này thật kỳ lạ. Đáy hài có gai! Gai thật lớn!"
"Thứ này là gì? Chỉ to bằng lòng bàn tay tôi, hình tam giác, làm sao xuyên qua? Khăn quàng à? Hay mặt nạ?"
"Hai viên này cùng với mấy thứ vải kia là gì? Đựng nước sao?"
Một tiểu hộ vệ hiếu kỳ, lén lút đẩy ra những đồ vật màu sắc rực rỡ trong rương kia, lật qua lật lại, lập tức biến sắc hoàn toàn, đùng một hồi đem đóng lại cái rương.
"Ồ, đệ thấy gì thế? Sao lại sốt sắng như vậy?" Người kế bên hiếu kỳ.
Tiểu hộ vệ lắc đầu liên tục, sắc mặt trắng bệch, che quần, run run cảnh giác nhìn chằm chằm Cảnh Hoành Ba.
"Sao thế? Đệ nhìn chằm chằm cô ấy làm gì vậy?" Người kế bên càng lúc càng hiếu kỳ.
"Đại ca!" Tiểu hộ vệ một phát bắt lấy vạt áo hắn, "Không thể nhận nữ vương này! Biến thái! Đại biến thái! Cô ta tuyệt đối sẽ không bảo vệ những cung quy kia của chúng ta, chúng ta mà tìm cô ta về, tương lai sẽ gây ra chuyện lớn, sẽ mang đến tội chết cho chúng ta! Ca, chúng ta mau mau trốn thôi! A?"
"Đệ nói mù cái gì đó!" Người kế bên hất tay của hắn ra, "Sao lại trốn? Bây giờ Quốc sư đại nhân đều biết bảo đảm không cho phép! Lại nói nhìn nữ vương bệ hạ rất bình thường, biến thái chỗ nào?"
Tiểu hộ vệ vẻ mặt đau khổ. nhìn nhìn cái rương kia, lui qua một bên.
Yêu vật đáng sợ kia...
Cảnh Hoành Ba mặt mày hớn hở nhận lấy cái rương của mình, "Cảm ơn ái khanh a... A không tiểu quai quai!"
Một đám "tiểu quai quai" lảo đảo...
Ba lần hai lần thoát khỏi cái áo đen xấu xí ném đi, lấy từ trong rương ra đổi một đôi mới, Cảnh Hoành Ba thuận lợi chọn lựa giày cao gót.
"Thô cùng tương đối ổn... A không không đủ vị nữ giới... Hoặc là gót bằng? Mặt đất này bằng không sao... A không chân mình dài như vậy hiện ra... Vẫn là gót nhỏ đi... Lỡ có người muốn hại mình, mình một cước đóng đinh hắn!" Cảnh Hoành Ba đổi đôi dép lê báo nhỏ cao mười tấc, yêu kiều cười khẽ ngẩng đầu, "Có phải không tiểu quai quai?"
Đám "tiểu quai quai" nhìn chằm chằm gót giày sáng trắng dài nhỏ như cương đinh kia, cùng nhau run rẩy một cái...
"Tiểu quai quai, trẫm khát, nấu nước cho trẫm."
"Tiểu quai quai, trẫm đói bụng, có gì ăn không? Tốt nhất là chân gà nướng."
"Tiểu quai quai, mặt trẫm còn chưa rửa, đi chuẩn bị nước đến. Nhớ thả thêm mấy cánh hoa. Hoàng gia các ngươi có bí phương phối chế tinh dầu hoa cung đình gì chắc cũng có thể có nhỉ."
"Tiểu quai quai, làm lều vải cho trẫm ngủ một giấc, phải là lông cừu."
Cảnh Hoành Ba hai chân bắt chéo dương dương tự đắc, nhìn một đám thị vệ Đại Hoang mặc cho cô sai khiến đến xoay vòng, vẻ mặt rất hài lòng.
Thực ra cô cũng không đói bụng như vậy, cũng không khát như vậy, trước khi chuẩn bị chạy trốn khỏi sở nghiên cứu, cô đã ăn vụn một nửa đồ ăn vặt Tiểu Đản Cao làm. Cô chỉ là nếu muốn làm nữ vương, thì phải nhanh chóng ở trên cao mà hưởng thụ, lại nói nhân bánh trên trời rơi quá nhanh, luôn có cảm giác không thật, tốt xấu gì cũng phải kiểm tra nữ vương này, có phải thật sự là đang nằm trên núi vàng núi bạc không.
Kết quả kiểm tra rất OK.
Cảnh Hoành Ba yên tâm.
Cô ung dung nằm xuống, chuẩn bị sai khiến mấy thị vệ xoa bóp cho cô, đã thấy mấy tên kia chạm đầu tụ tập cùng một chỗ, hình như đang phân chia món đồ gì, bên trong đám người mơ hồ có thể thấy được màu sắc lấp lánh.
Cảnh Hoành Ba trở mình bò dậy, đi cà nhắc tới.
Đám người kia đang thấp giọng cãi nhau.
"Huynh thua rồi! Nữ vương rơi xuống nhé! Mau tới vác Hồng Bảo Thạch cho tôi, Trọng Tử Liễu, trưởng thị vệ lại không cho ném đi, nói sẽ gây ra họa, tôi lại không muốn vác về Đại Hoang!"
"Huynh mới thua! Nữ vương là bò ra ngoài! Huynh không thấy cô ấy bò từ trong hố ra ngoài sao? Một giỏ Ngọc Thạch! Do huynh vác!"
"Nói bậy! Rơi xuống!"
"Vô liêm sỉ! Bò ra!"
"Rơi!"
"Bò!"
...
Sau một phút, sắp đánh nhau tới nơi. Hồng Ngọc Thạch lăn một chỗ, kể cả Ngọc Lục Bảo nhặt được lúc trước, bị giẫm đến giẫm đi ở trong bụi bặm, mọi người vội vàng giựt tóc vả miệng, không ai nói lý.
Cảnh Hoành Ba đứng ở sau đoàn người, ngón tay thoa dầu cùng móng tay màu vàng ba một cái im miệng, mắt trừng như Ngọc Lục Bảo. Giày cao gót mấy lần bị giẫm đều không phát hiện.
Chuyện này này này này... đều là bảo thạch sao?
Những người này làm xong đều cầm lấy giỏ bảo thạch đánh cược? Còn nói cái gì mà vác không vác? Đầu bị nước vô à?
Thế giới xuyên qua quả nhiên huyền huyễn.
Vai Cảnh Hoành Ba căng thẳng, hô hấp dồn dập, ngón tay run run động kinh, tóc đều dựng đứng.
Ba người bạn bị bỏ rơi, đại khái muốn rên một tiếng "rồng mẹ phát bệnh".
Bốn người đều là cô nhi, trong đó tuổi thực của Cảnh Hoành Ba bản thân cũng không rõ, nhưng ba người còn lại đều công nhận đây xác thực là rồng.
Tính cách rồng phong tao, mà đều yêu thích mọi đồ vật sáng lấp lánh.
Một đám còn đánh nhau ẩu đả, từ ba đường chào hỏi thăng cấp lên bạt tai, đối với yêu cầu cũng từ thu được lên ai thua liền phụ trách vác hết bảo thạch về Đại Hoang.
Bỗng nhiên quát to một tiếng, cuồn cuộn truyền ra như sấm sét.
"Đừng —— đánh —— —— "
Bọn thị vệ ngừng tay, hai lỗ mũi chảy máu mũi, ngây ngốc quay đầu lại.
Người đứng ở ngoài cách ba thương run rẩy, hai mắt sáng quắc, giơ hai tay lên cao, nữ vương bệ hạ mặt mũi hung dữ.
"Cản —— tôi —— sẽ —— chết —— "
Một tay Cảnh Hoành Ba đẩy ra, nhanh chân về phía trước.
"Ông, đừng nhúc nhích!"
"Anh, đứng yên!"
"Anh, giơ chân lên."
"Anh, hướng về bên trái 3 cm... Đúng! Cẩn thận! STOP! Đừng giẫm vào bảo thạch của tôi!"
Sau ba phút, tất cả đoàn người hỗn chiến đều rời khỏi phạm vị uy hiếp đối với bảo thạch.
Trong đám người một người xinh đẹp cong mông lên, Cảnh Hoành Ba quỳ gối trên bùn, móng tay thoa dầu màu vàng, ngón tay được bảo dưỡng tinh xảo, đem những đồ vật sáng lấp lánh kia, đào móc từng viên dưới đất lên.
Một đám thị vệ vây xem vuốt cằm.
Ồ, nữ vương đang làm gì thế?
Ồ, cô ấy thu hết toàn bộ.
Ồ, cô ấy không chê nặng sao?
Ồ, cô ấy không biết lập tức sẽ về Đại Hoang, mà thứ đồ này khắp Đại Hoang đều không đáng giá sao?
A, rốt cục có người thay tôi liều chết vác bảo thạch nặng muốn chìm rồi! Trời mới hiểu chúng ta vác bảo thạch ra chuẩn bị đổi đồ vật, kết quả chưa từng thấy dân nghèo thành Đại Yến nói thiếu tiền lẻ, vốn không cho đổi.
Nữ vương bệ hạ thật sự là nhân ái muôn phương!
...
Nữ vương bệ hạ nhân ái muôn phương, đem từng cái bảo thạch dính bùn kia lau sạch khô ráo, thu vào trong một túi vải, cố hết sức nâng lên, vung một cái lên lưng.
Đệt! Nặng thật!
Vác đi!
Cảnh Hoành Ba mặt mày hớn hở vác bảo thạch, sau khi dùng ánh mắt hung ác cảnh cáo tất cả mọi người không được mơ tưởng, lại dùng dây thừng bó chặt ở bên hông, mới vất vả xiêu xiêu vẹo vẹo tiến bước, đi ra.
Cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Cảnh Hoành Ba đi mấy bước, phát hiện không nổi, ghì cho eo cô đau đớn, muốn giấu ở nơi nào đó, lại không yên tâm, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đem phần lớn bỏ vào trong rương, chỉ chọn mấy viên Ngọc Lục Bảo mang theo bên người.
Chưa từng ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy, cô đều cảm thấy hứng thú đối với tất cả đồ mới, đương nhiên biết bảo thạch gì mới quý giá nhất.
Sắp xếp rương xong thì cô nhìn người dính đầy bùn trên quần áo, quyết định cầm lấy áo đi thay. Tiện tay lấy ra một cái quần cực ngắn từ trong rương, cũng không chào hỏi, xoạt một tiếng kéo cái khóa kéo của cái quần bó sát trên người xuống. Khóa kéo dính đất, kéo đến một nửa kẹt lại, cô cũng không ngẩng đầu lên, "Tiểu quai quai, đến giúp một cái."
Không có động tĩnh. Cảnh Hoành Ba nhấc đầu lên —— ồ, người đâu?
Lại nhìn tiếp, người ở gần nhất đều cách ba trượng, cùng nhau quay mông về phía cô.
Váy từ vai lướt xuống, Cảnh Hoành Ba tự kỷ xoa xoa cánh tay "da thịt băng tuyết" a...
Một trận gió lạnh phía sau lưng thổi qua, cô run lên, lúc này mới chú ý tới người chết khắp nơi.
"Như thế nào mà nhiều người chết như vậy?" Sau một thời gian người nào đó nhảy phạch một cái ra, che vai hoảng sợ "Người đến! Người đến! Đem những thi thể này đi hết cho trẫm! Người đến! Người đến! Chắn gió cho trẫm!"
Đám thị vệ quay lưng về phía cô không nhúc nhích —— váy nữ vương bệ hạ người chỉ nghe có tiếng kéo xuống vẫn chưa thấy có tiếng kéo lên điều này nói rõ hiện nay trạng thái quần áo người vẫn còn xốc xếch chúng tôi mà xoay người lúc này sẽ chết người, người vẫn nên tự cầu phúc thôi ạ.
"Cứu mạng a!" Cảnh Hoành Ba rít gào, cô nhảy tới nhảy lui, giẫm đến một cái thi thể, mồ hôi chân dính như nhuyễn xà, cả người đều rợn tóc gáy lên.
Một tiểu thị vệ nghe thấy âm thanh sợ hãi của cô không đủ định lực, không nhịn được mà xoay người. Trong bóng tối nhìn thấy một chút ánh sáng trắng, đường viền nữ tử tươi đẹp, lên xuống hỗn độn ở trong bóng tối, tựa như một viên ngọc được đẽo giũa.
"Cứu..." Cảnh Hoành Ba vừa định đưa tay cầu cứu hắn, tiểu tử này phạch một cái xoay người lại, hét lên một tiếng lao nhanh vài bước, rầm một tiếng nhảy vào trong nước sông.
Cảnh Hoành Ba vươn người đưa tay ra, cứ như vậy giơ ở giữa không trung.
Đây là sao?
Cô nhếch miệng, chờ hài tử điên rồ nửa đêm nhảy sông từ trong nước nổi lên, nhưng mà chỉ nhìn thấy nước động xuyên qua mặt sông, biến mất ở sông bên kia.
Đây là ý tứ quái gì?
Trốn? Độn nước?
Do bởi vì xoay người nhìn cô một cái?
Có cần không trời?
"Này..." Cô dại ra nửa ngày, đi tới trước mặt môt thị vệ quay lưng về phía mình, đâm đâm lưng hắn, "Người kia vừa nãy... Cậu ta làm gì vậy?"
Thị vệ ôm đầu co vai, liều chết quay mặt xuống đất, giọng ồm ồm nói: "Bẩm bệ hạ, tự mình lưu đày."
"A? Tại sao?"
"Huynh ta phạm vào trọng tội." Thị vệ bi thương mà nói, "Lẽ ra nên tự sát, hắn bỏ trốn. Chúng tôi lại xem huynh ấy là đồng liêu, cũng không muốn đuổi theo. Thực ra chúng tôi cũng phạm vào tội bao che... Ai, cứ như vậy đi."
"A?" Mắt Cảnh Hoành Ba đều lớn hơn một vòng, "Trọng tội cái gì? Nhìn tôi á? Có cần không trời? Tôi không ngại!"
"Ta để ý."
Bỗng nhiên một giọng nói bay tới, tựa như nỉ non một tiếng, vang bên tai cô.
"Ai?" Cảnh Hoành Ba cả kinh, cúi đầu nhìn thị vệ, thị vệ không nhúc nhích, vốn không hề lên tiếng.
Cô ngẩng đầu, tìm đến nơi phát ra âm thanh, lúc này mới nhìn thấy, bờ sông bên kia bỗng nhiên thêm một bóng người.
Bóng người kia cao to, bào giác màu đen ở trong gió đêm tựa như một màn đêm dao động, nhìn kỹ áo choàng cũng không phải màu đen, hiện ra ánh bạc vụn vặt, tia sáng mông lung kia cùng ánh trăng nước sông sáng trong đan xen vào nhau, tràn ra một màu ngân sắc rực rỡ, khiến cho người ta không tìm ra được hình dáng hắn, nhưng đột nhiên cảm thấy chói mắt.
Rõ ràng Cảnh Hoành Ba không nhìn thấy mặt người này, nhưng vẫn cảm thấy hắn cười với cô.
Một cảm giác kỳ lạ, khó có thể nói rõ vui sướng hay không vui sướng. Như năm tháng cách trở, ở tận cùng thế giới, nhìn thấy một đời khác, người tịch mịch mà hiểu rõ, rồi lại ngầm nhàn nhạt châm biếm.
Mấy phần tà, mấy phần buồn bã.
Mỹ nhân!
Tuyệt đối là mỹ nhân!
Bằng kinh nghiệm suy đoán trải qua các mảnh tích lũy cấp V đối với việc phân biệt sắc đẹp phi phàm, trăm phần trăm là mỹ nhân! Vẫn là khí chất cực kỳ đặt biệc ấy!
Quá tốt rồi!
Quả nhiên định luật xuyên qua không có nơi nào cô không phá vỡ —— ngoại trừ ngón tay cô, còn có mỹ nhân khắp nơi!
Một phút trước cô cũng bởi vì việc thị vệ nhảy cầu mà sinh ra ý nghĩ "có chút không đúng, hoặc là đừng làm nữ vương này", đảo mắt liền bị bóng người trên bờ sông kia dập tắt ý nghĩ.
"Aha!" Cảnh Hoành Ba sợ dọa mỹ nhân chạy, lại nhảy xuống nước một cái diễm phúc của mình liền không còn, phạch một cái kéo khóa kéo lên, thẳng đến bờ sông, "Chào suất ca, tôi là Cảnh Hoành Ba, tên tiếng Anh là Jennifer, anh có thể gọi tôi là Đại Ba hoặc là Jenni đều được. Anh tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Cầm tinh con gì? Anh sao gì? Nhà anh ở đâu? Chúng ta làm quen nhé..."
Ngoz: Vãi, cô ấy làm gì vậy, tôi không muốn edit nữa. >''<
Mà nam tử tà mị thần bí kia, bỗng nhiên đưa tay ra với cô, ngón tay dài nhỏ dưới ánh trăng.
Cảnh Hoành Ba lập tức mặt mày hớn hở đưa tay ra, "A, chào anh chào anh, có điều xa như vậy sao mà nắm tay chứ..."
Ngón tay nam tử kia hơi nhấc, rầm một tiếng nước sông dâng lên, dưới sông một bóng người bị ôm thẳng ra, nam tử dùng một ngón tay bắt lấy cổ áo người kia, tiện tay mà ném.
"Ầm."
Thi thể ướt đẫm, nện xuống dưới chân Cảnh Hoành Ba.
Cảnh Hoành Ba đảo mắt liền đem vấn đề này ném lên chín tầng mây.
"Ai, các ái khanh, nhanh đem cái rương về cho trẫm, ném đi đâu vậy..."
"Ái khanh." Mọi người run lên, uyển chuyển nhỏ giọng nhắc nhở, "Bệ hạ, ái khanh là xưng hô đối với các đại thần. Địa vị chúng tôi thấp kém, chỉ là hàng thị vệ tam đẳng trong Ngọc Chiếu cung, không nhận nổi xưng hô của người..."
"Tốt, đươc rồi. Rương, cái rương." Cảnh Hoành Ba lớn tiếng nói, "Cái rương vừa nãy hình như nứt ra rồi, đừng quên tìm kiếm đủ đồ vật rơi xuống cho ta..."
Nửa này bọn hộ vệ nâng một cái rương khổng lồ đến. Còn nhấc theo mấy món đồ.
"Đôi hài này thật kỳ lạ. Đáy hài có gai! Gai thật lớn!"
"Thứ này là gì? Chỉ to bằng lòng bàn tay tôi, hình tam giác, làm sao xuyên qua? Khăn quàng à? Hay mặt nạ?"
"Hai viên này cùng với mấy thứ vải kia là gì? Đựng nước sao?"
Một tiểu hộ vệ hiếu kỳ, lén lút đẩy ra những đồ vật màu sắc rực rỡ trong rương kia, lật qua lật lại, lập tức biến sắc hoàn toàn, đùng một hồi đem đóng lại cái rương.
"Ồ, đệ thấy gì thế? Sao lại sốt sắng như vậy?" Người kế bên hiếu kỳ.
Tiểu hộ vệ lắc đầu liên tục, sắc mặt trắng bệch, che quần, run run cảnh giác nhìn chằm chằm Cảnh Hoành Ba.
"Sao thế? Đệ nhìn chằm chằm cô ấy làm gì vậy?" Người kế bên càng lúc càng hiếu kỳ.
"Đại ca!" Tiểu hộ vệ một phát bắt lấy vạt áo hắn, "Không thể nhận nữ vương này! Biến thái! Đại biến thái! Cô ta tuyệt đối sẽ không bảo vệ những cung quy kia của chúng ta, chúng ta mà tìm cô ta về, tương lai sẽ gây ra chuyện lớn, sẽ mang đến tội chết cho chúng ta! Ca, chúng ta mau mau trốn thôi! A?"
"Đệ nói mù cái gì đó!" Người kế bên hất tay của hắn ra, "Sao lại trốn? Bây giờ Quốc sư đại nhân đều biết bảo đảm không cho phép! Lại nói nhìn nữ vương bệ hạ rất bình thường, biến thái chỗ nào?"
Tiểu hộ vệ vẻ mặt đau khổ. nhìn nhìn cái rương kia, lui qua một bên.
Yêu vật đáng sợ kia...
Cảnh Hoành Ba mặt mày hớn hở nhận lấy cái rương của mình, "Cảm ơn ái khanh a... A không tiểu quai quai!"
Một đám "tiểu quai quai" lảo đảo...
Ba lần hai lần thoát khỏi cái áo đen xấu xí ném đi, lấy từ trong rương ra đổi một đôi mới, Cảnh Hoành Ba thuận lợi chọn lựa giày cao gót.
"Thô cùng tương đối ổn... A không không đủ vị nữ giới... Hoặc là gót bằng? Mặt đất này bằng không sao... A không chân mình dài như vậy hiện ra... Vẫn là gót nhỏ đi... Lỡ có người muốn hại mình, mình một cước đóng đinh hắn!" Cảnh Hoành Ba đổi đôi dép lê báo nhỏ cao mười tấc, yêu kiều cười khẽ ngẩng đầu, "Có phải không tiểu quai quai?"
Đám "tiểu quai quai" nhìn chằm chằm gót giày sáng trắng dài nhỏ như cương đinh kia, cùng nhau run rẩy một cái...
"Tiểu quai quai, trẫm khát, nấu nước cho trẫm."
"Tiểu quai quai, trẫm đói bụng, có gì ăn không? Tốt nhất là chân gà nướng."
"Tiểu quai quai, mặt trẫm còn chưa rửa, đi chuẩn bị nước đến. Nhớ thả thêm mấy cánh hoa. Hoàng gia các ngươi có bí phương phối chế tinh dầu hoa cung đình gì chắc cũng có thể có nhỉ."
"Tiểu quai quai, làm lều vải cho trẫm ngủ một giấc, phải là lông cừu."
Cảnh Hoành Ba hai chân bắt chéo dương dương tự đắc, nhìn một đám thị vệ Đại Hoang mặc cho cô sai khiến đến xoay vòng, vẻ mặt rất hài lòng.
Thực ra cô cũng không đói bụng như vậy, cũng không khát như vậy, trước khi chuẩn bị chạy trốn khỏi sở nghiên cứu, cô đã ăn vụn một nửa đồ ăn vặt Tiểu Đản Cao làm. Cô chỉ là nếu muốn làm nữ vương, thì phải nhanh chóng ở trên cao mà hưởng thụ, lại nói nhân bánh trên trời rơi quá nhanh, luôn có cảm giác không thật, tốt xấu gì cũng phải kiểm tra nữ vương này, có phải thật sự là đang nằm trên núi vàng núi bạc không.
Kết quả kiểm tra rất OK.
Cảnh Hoành Ba yên tâm.
Cô ung dung nằm xuống, chuẩn bị sai khiến mấy thị vệ xoa bóp cho cô, đã thấy mấy tên kia chạm đầu tụ tập cùng một chỗ, hình như đang phân chia món đồ gì, bên trong đám người mơ hồ có thể thấy được màu sắc lấp lánh.
Cảnh Hoành Ba trở mình bò dậy, đi cà nhắc tới.
Đám người kia đang thấp giọng cãi nhau.
"Huynh thua rồi! Nữ vương rơi xuống nhé! Mau tới vác Hồng Bảo Thạch cho tôi, Trọng Tử Liễu, trưởng thị vệ lại không cho ném đi, nói sẽ gây ra họa, tôi lại không muốn vác về Đại Hoang!"
"Huynh mới thua! Nữ vương là bò ra ngoài! Huynh không thấy cô ấy bò từ trong hố ra ngoài sao? Một giỏ Ngọc Thạch! Do huynh vác!"
"Nói bậy! Rơi xuống!"
"Vô liêm sỉ! Bò ra!"
"Rơi!"
"Bò!"
...
Sau một phút, sắp đánh nhau tới nơi. Hồng Ngọc Thạch lăn một chỗ, kể cả Ngọc Lục Bảo nhặt được lúc trước, bị giẫm đến giẫm đi ở trong bụi bặm, mọi người vội vàng giựt tóc vả miệng, không ai nói lý.
Cảnh Hoành Ba đứng ở sau đoàn người, ngón tay thoa dầu cùng móng tay màu vàng ba một cái im miệng, mắt trừng như Ngọc Lục Bảo. Giày cao gót mấy lần bị giẫm đều không phát hiện.
Chuyện này này này này... đều là bảo thạch sao?
Những người này làm xong đều cầm lấy giỏ bảo thạch đánh cược? Còn nói cái gì mà vác không vác? Đầu bị nước vô à?
Thế giới xuyên qua quả nhiên huyền huyễn.
Vai Cảnh Hoành Ba căng thẳng, hô hấp dồn dập, ngón tay run run động kinh, tóc đều dựng đứng.
Ba người bạn bị bỏ rơi, đại khái muốn rên một tiếng "rồng mẹ phát bệnh".
Bốn người đều là cô nhi, trong đó tuổi thực của Cảnh Hoành Ba bản thân cũng không rõ, nhưng ba người còn lại đều công nhận đây xác thực là rồng.
Tính cách rồng phong tao, mà đều yêu thích mọi đồ vật sáng lấp lánh.
Một đám còn đánh nhau ẩu đả, từ ba đường chào hỏi thăng cấp lên bạt tai, đối với yêu cầu cũng từ thu được lên ai thua liền phụ trách vác hết bảo thạch về Đại Hoang.
Bỗng nhiên quát to một tiếng, cuồn cuộn truyền ra như sấm sét.
"Đừng —— đánh —— —— "
Bọn thị vệ ngừng tay, hai lỗ mũi chảy máu mũi, ngây ngốc quay đầu lại.
Người đứng ở ngoài cách ba thương run rẩy, hai mắt sáng quắc, giơ hai tay lên cao, nữ vương bệ hạ mặt mũi hung dữ.
"Cản —— tôi —— sẽ —— chết —— "
Một tay Cảnh Hoành Ba đẩy ra, nhanh chân về phía trước.
"Ông, đừng nhúc nhích!"
"Anh, đứng yên!"
"Anh, giơ chân lên."
"Anh, hướng về bên trái 3 cm... Đúng! Cẩn thận! STOP! Đừng giẫm vào bảo thạch của tôi!"
Sau ba phút, tất cả đoàn người hỗn chiến đều rời khỏi phạm vị uy hiếp đối với bảo thạch.
Trong đám người một người xinh đẹp cong mông lên, Cảnh Hoành Ba quỳ gối trên bùn, móng tay thoa dầu màu vàng, ngón tay được bảo dưỡng tinh xảo, đem những đồ vật sáng lấp lánh kia, đào móc từng viên dưới đất lên.
Một đám thị vệ vây xem vuốt cằm.
Ồ, nữ vương đang làm gì thế?
Ồ, cô ấy thu hết toàn bộ.
Ồ, cô ấy không chê nặng sao?
Ồ, cô ấy không biết lập tức sẽ về Đại Hoang, mà thứ đồ này khắp Đại Hoang đều không đáng giá sao?
A, rốt cục có người thay tôi liều chết vác bảo thạch nặng muốn chìm rồi! Trời mới hiểu chúng ta vác bảo thạch ra chuẩn bị đổi đồ vật, kết quả chưa từng thấy dân nghèo thành Đại Yến nói thiếu tiền lẻ, vốn không cho đổi.
Nữ vương bệ hạ thật sự là nhân ái muôn phương!
...
Nữ vương bệ hạ nhân ái muôn phương, đem từng cái bảo thạch dính bùn kia lau sạch khô ráo, thu vào trong một túi vải, cố hết sức nâng lên, vung một cái lên lưng.
Đệt! Nặng thật!
Vác đi!
Cảnh Hoành Ba mặt mày hớn hở vác bảo thạch, sau khi dùng ánh mắt hung ác cảnh cáo tất cả mọi người không được mơ tưởng, lại dùng dây thừng bó chặt ở bên hông, mới vất vả xiêu xiêu vẹo vẹo tiến bước, đi ra.
Cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Cảnh Hoành Ba đi mấy bước, phát hiện không nổi, ghì cho eo cô đau đớn, muốn giấu ở nơi nào đó, lại không yên tâm, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đem phần lớn bỏ vào trong rương, chỉ chọn mấy viên Ngọc Lục Bảo mang theo bên người.
Chưa từng ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy, cô đều cảm thấy hứng thú đối với tất cả đồ mới, đương nhiên biết bảo thạch gì mới quý giá nhất.
Sắp xếp rương xong thì cô nhìn người dính đầy bùn trên quần áo, quyết định cầm lấy áo đi thay. Tiện tay lấy ra một cái quần cực ngắn từ trong rương, cũng không chào hỏi, xoạt một tiếng kéo cái khóa kéo của cái quần bó sát trên người xuống. Khóa kéo dính đất, kéo đến một nửa kẹt lại, cô cũng không ngẩng đầu lên, "Tiểu quai quai, đến giúp một cái."
Không có động tĩnh. Cảnh Hoành Ba nhấc đầu lên —— ồ, người đâu?
Lại nhìn tiếp, người ở gần nhất đều cách ba trượng, cùng nhau quay mông về phía cô.
Váy từ vai lướt xuống, Cảnh Hoành Ba tự kỷ xoa xoa cánh tay "da thịt băng tuyết" a...
Một trận gió lạnh phía sau lưng thổi qua, cô run lên, lúc này mới chú ý tới người chết khắp nơi.
"Như thế nào mà nhiều người chết như vậy?" Sau một thời gian người nào đó nhảy phạch một cái ra, che vai hoảng sợ "Người đến! Người đến! Đem những thi thể này đi hết cho trẫm! Người đến! Người đến! Chắn gió cho trẫm!"
Đám thị vệ quay lưng về phía cô không nhúc nhích —— váy nữ vương bệ hạ người chỉ nghe có tiếng kéo xuống vẫn chưa thấy có tiếng kéo lên điều này nói rõ hiện nay trạng thái quần áo người vẫn còn xốc xếch chúng tôi mà xoay người lúc này sẽ chết người, người vẫn nên tự cầu phúc thôi ạ.
"Cứu mạng a!" Cảnh Hoành Ba rít gào, cô nhảy tới nhảy lui, giẫm đến một cái thi thể, mồ hôi chân dính như nhuyễn xà, cả người đều rợn tóc gáy lên.
Một tiểu thị vệ nghe thấy âm thanh sợ hãi của cô không đủ định lực, không nhịn được mà xoay người. Trong bóng tối nhìn thấy một chút ánh sáng trắng, đường viền nữ tử tươi đẹp, lên xuống hỗn độn ở trong bóng tối, tựa như một viên ngọc được đẽo giũa.
"Cứu..." Cảnh Hoành Ba vừa định đưa tay cầu cứu hắn, tiểu tử này phạch một cái xoay người lại, hét lên một tiếng lao nhanh vài bước, rầm một tiếng nhảy vào trong nước sông.
Cảnh Hoành Ba vươn người đưa tay ra, cứ như vậy giơ ở giữa không trung.
Đây là sao?
Cô nhếch miệng, chờ hài tử điên rồ nửa đêm nhảy sông từ trong nước nổi lên, nhưng mà chỉ nhìn thấy nước động xuyên qua mặt sông, biến mất ở sông bên kia.
Đây là ý tứ quái gì?
Trốn? Độn nước?
Do bởi vì xoay người nhìn cô một cái?
Có cần không trời?
"Này..." Cô dại ra nửa ngày, đi tới trước mặt môt thị vệ quay lưng về phía mình, đâm đâm lưng hắn, "Người kia vừa nãy... Cậu ta làm gì vậy?"
Thị vệ ôm đầu co vai, liều chết quay mặt xuống đất, giọng ồm ồm nói: "Bẩm bệ hạ, tự mình lưu đày."
"A? Tại sao?"
"Huynh ta phạm vào trọng tội." Thị vệ bi thương mà nói, "Lẽ ra nên tự sát, hắn bỏ trốn. Chúng tôi lại xem huynh ấy là đồng liêu, cũng không muốn đuổi theo. Thực ra chúng tôi cũng phạm vào tội bao che... Ai, cứ như vậy đi."
"A?" Mắt Cảnh Hoành Ba đều lớn hơn một vòng, "Trọng tội cái gì? Nhìn tôi á? Có cần không trời? Tôi không ngại!"
"Ta để ý."
Bỗng nhiên một giọng nói bay tới, tựa như nỉ non một tiếng, vang bên tai cô.
"Ai?" Cảnh Hoành Ba cả kinh, cúi đầu nhìn thị vệ, thị vệ không nhúc nhích, vốn không hề lên tiếng.
Cô ngẩng đầu, tìm đến nơi phát ra âm thanh, lúc này mới nhìn thấy, bờ sông bên kia bỗng nhiên thêm một bóng người.
Bóng người kia cao to, bào giác màu đen ở trong gió đêm tựa như một màn đêm dao động, nhìn kỹ áo choàng cũng không phải màu đen, hiện ra ánh bạc vụn vặt, tia sáng mông lung kia cùng ánh trăng nước sông sáng trong đan xen vào nhau, tràn ra một màu ngân sắc rực rỡ, khiến cho người ta không tìm ra được hình dáng hắn, nhưng đột nhiên cảm thấy chói mắt.
Rõ ràng Cảnh Hoành Ba không nhìn thấy mặt người này, nhưng vẫn cảm thấy hắn cười với cô.
Một cảm giác kỳ lạ, khó có thể nói rõ vui sướng hay không vui sướng. Như năm tháng cách trở, ở tận cùng thế giới, nhìn thấy một đời khác, người tịch mịch mà hiểu rõ, rồi lại ngầm nhàn nhạt châm biếm.
Mấy phần tà, mấy phần buồn bã.
Mỹ nhân!
Tuyệt đối là mỹ nhân!
Bằng kinh nghiệm suy đoán trải qua các mảnh tích lũy cấp V đối với việc phân biệt sắc đẹp phi phàm, trăm phần trăm là mỹ nhân! Vẫn là khí chất cực kỳ đặt biệc ấy!
Quá tốt rồi!
Quả nhiên định luật xuyên qua không có nơi nào cô không phá vỡ —— ngoại trừ ngón tay cô, còn có mỹ nhân khắp nơi!
Một phút trước cô cũng bởi vì việc thị vệ nhảy cầu mà sinh ra ý nghĩ "có chút không đúng, hoặc là đừng làm nữ vương này", đảo mắt liền bị bóng người trên bờ sông kia dập tắt ý nghĩ.
"Aha!" Cảnh Hoành Ba sợ dọa mỹ nhân chạy, lại nhảy xuống nước một cái diễm phúc của mình liền không còn, phạch một cái kéo khóa kéo lên, thẳng đến bờ sông, "Chào suất ca, tôi là Cảnh Hoành Ba, tên tiếng Anh là Jennifer, anh có thể gọi tôi là Đại Ba hoặc là Jenni đều được. Anh tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Cầm tinh con gì? Anh sao gì? Nhà anh ở đâu? Chúng ta làm quen nhé..."
Ngoz: Vãi, cô ấy làm gì vậy, tôi không muốn edit nữa. >''<
Mà nam tử tà mị thần bí kia, bỗng nhiên đưa tay ra với cô, ngón tay dài nhỏ dưới ánh trăng.
Cảnh Hoành Ba lập tức mặt mày hớn hở đưa tay ra, "A, chào anh chào anh, có điều xa như vậy sao mà nắm tay chứ..."
Ngón tay nam tử kia hơi nhấc, rầm một tiếng nước sông dâng lên, dưới sông một bóng người bị ôm thẳng ra, nam tử dùng một ngón tay bắt lấy cổ áo người kia, tiện tay mà ném.
"Ầm."
Thi thể ướt đẫm, nện xuống dưới chân Cảnh Hoành Ba.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.