Bản Sắc Quân Môn: Man Thiếu Khó Cưng Chiều
Chương 21: Cùng nhau tắm? (2)
Huỳnh Hạ
21/03/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này đề nghị của anh ta được tất cả mọi người đồng ý, những người kia cũng không lo chơi bóng rổ nữa, từng người đi về phía ký túc xá.
Đợi đến khi bọn họ đến bên ngoài túc xá, đã thấy lúc này Tần Man đang ở bên giường gấp chăn mền.
Không luống cuống tay chân và không có chỗ xuống tay như trong tưởng tượng như vậy, ngược lại động tác rất lưu loát, thật giống như đã gấp hơn ngàn vạn lần vậy.
Đặc biệt là Ngô Hành và Lưu Văn Viễn nhìn thấy chiếc chăn cuối cùng như miếng đậu hũ cắt kia, cũng kinh ngạc không thôi.
Trước kia khi dọn dẹp nội vụ tên nhóc này hoàn toàn tựa như một con ruồi không đầu bay lung tung khắp nơi, gấp chăn mền có thể dùng hai chữ khó coi để hình dung.
Sao lại đột nhiên lập tức lợi hại vậy?
Tay nghề này hoàn toàn hạ gục bọn họ và tất cả tân binh.
Trách không được... lúc ấy cậu ấy thấy mình gấp, còn nói là bọn họ sai.
Vừa nghĩ tới hành động ngu xuẩn của bọn họ ngay lúc đó đồng thời còn đắc chí, chỉ cảm thấy không còn mặt mũi gặp người.
Không trách về sau Tần Man nói là lỗi của bọn họ.
Dù rằng chuyện này nói đến tình có thể hiểu được, thế nhưng vào thời điểm này Tần Man một câu giải thích và cãi lại cũng không nói, chỉ lấy danh nghĩa đoàn đội chạy cùng bọn họ năm cây số, sau đó lại lựa chọn cách làm như vậy, nếu bàn kĩ lại đúng là đầy nghĩa khí.
Phải biết, nếu như không phải bọn họ có ý tưởng này, Tần Man hoàn toàn có thể không cần chạy, thậm chí cũng có thể giải thích trước khi chạy.
Nhưng mà cậu ấy không hề làm vậy.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, cậu ấy đang đền bù đoạn thời gian trước mình làm liên lụy mọi người.
Khi bọn họ nhìn thấy Tần Man đầu tiên là gấp gọn đệm chăn lại, tiếp đó bày toàn bộ đồ rửa mặt, còn có giày và các loại vật phẩm dựa theo quy định xong, mới đứng vững người đáp: "Báo cáo, tôi đã thu dọn xong hết trong thời gian quy định."
Không có thêm lời thừa thãi, thần sắc vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng cô lại dùng phương thức trực tiếp nhất sáng tỏ nhất để chứng minh chính mình.
Cô không phải là không có năng lực thu dọn nội vụ.
Vừa khéo ngược lại, cô có năng lực như thế, mà lại còn làm tốt hơn bất cứ ai.
Điểm này, Khổng Nghĩa sau khi tận mắt thấy cô thu dọn càng có thể cảm nhận được sâu hơn.
Bởi vì anh ta đã ở trong quân đội gần bốn năm, những hành động của Tần Man không thể nghi ngờ còn lão luyện hơn lính lâu năm là anh ta rất nhiều.
Thậm chí chiếc chăn kia cho dù là anh ta, cũng chưa chắc đã có thể gấp được như cô.
"Cậu học từ ai?"
Khổng Nghĩa trước tiên cảm thấy Tần Man nhất định là học từ người lính nào rồi, nếu không tuyệt đối không thể có cải biến lớn như thế trong thời gian ngắn như vậy.
"Lúc xin nghỉ bệnh tự tập luyện." thần sắc Tần Man nhàn nhạt trả lời.
Dù sao bây giờ cô chính là Tần Man, Tần Man chính là cô, dù cho Khổng Nghĩa hoài nghi, cũng không hoài nghi được bất kỳ điều gì.
Cho nên so với nói là ai vụng trộm dạy, dễ dẫn đến lỗ hổng, còn không bằng liền nói tự tập luyện, như vậy cũng chặt đứt tất cả tai hoạ ngầm.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, đáy mắt Khổng Nghĩa hiện lên thần sắc hoài nghi xong, cũng không nói thêm gì, chỉ hừ nói: "Lúc trước nếu để ý như thế đã không khiến mấy người này phải bày trò như thế."
"Cho nên tôi nhận phạt."
Lúc này đề nghị của anh ta được tất cả mọi người đồng ý, những người kia cũng không lo chơi bóng rổ nữa, từng người đi về phía ký túc xá.
Đợi đến khi bọn họ đến bên ngoài túc xá, đã thấy lúc này Tần Man đang ở bên giường gấp chăn mền.
Không luống cuống tay chân và không có chỗ xuống tay như trong tưởng tượng như vậy, ngược lại động tác rất lưu loát, thật giống như đã gấp hơn ngàn vạn lần vậy.
Đặc biệt là Ngô Hành và Lưu Văn Viễn nhìn thấy chiếc chăn cuối cùng như miếng đậu hũ cắt kia, cũng kinh ngạc không thôi.
Trước kia khi dọn dẹp nội vụ tên nhóc này hoàn toàn tựa như một con ruồi không đầu bay lung tung khắp nơi, gấp chăn mền có thể dùng hai chữ khó coi để hình dung.
Sao lại đột nhiên lập tức lợi hại vậy?
Tay nghề này hoàn toàn hạ gục bọn họ và tất cả tân binh.
Trách không được... lúc ấy cậu ấy thấy mình gấp, còn nói là bọn họ sai.
Vừa nghĩ tới hành động ngu xuẩn của bọn họ ngay lúc đó đồng thời còn đắc chí, chỉ cảm thấy không còn mặt mũi gặp người.
Không trách về sau Tần Man nói là lỗi của bọn họ.
Dù rằng chuyện này nói đến tình có thể hiểu được, thế nhưng vào thời điểm này Tần Man một câu giải thích và cãi lại cũng không nói, chỉ lấy danh nghĩa đoàn đội chạy cùng bọn họ năm cây số, sau đó lại lựa chọn cách làm như vậy, nếu bàn kĩ lại đúng là đầy nghĩa khí.
Phải biết, nếu như không phải bọn họ có ý tưởng này, Tần Man hoàn toàn có thể không cần chạy, thậm chí cũng có thể giải thích trước khi chạy.
Nhưng mà cậu ấy không hề làm vậy.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, cậu ấy đang đền bù đoạn thời gian trước mình làm liên lụy mọi người.
Khi bọn họ nhìn thấy Tần Man đầu tiên là gấp gọn đệm chăn lại, tiếp đó bày toàn bộ đồ rửa mặt, còn có giày và các loại vật phẩm dựa theo quy định xong, mới đứng vững người đáp: "Báo cáo, tôi đã thu dọn xong hết trong thời gian quy định."
Không có thêm lời thừa thãi, thần sắc vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng cô lại dùng phương thức trực tiếp nhất sáng tỏ nhất để chứng minh chính mình.
Cô không phải là không có năng lực thu dọn nội vụ.
Vừa khéo ngược lại, cô có năng lực như thế, mà lại còn làm tốt hơn bất cứ ai.
Điểm này, Khổng Nghĩa sau khi tận mắt thấy cô thu dọn càng có thể cảm nhận được sâu hơn.
Bởi vì anh ta đã ở trong quân đội gần bốn năm, những hành động của Tần Man không thể nghi ngờ còn lão luyện hơn lính lâu năm là anh ta rất nhiều.
Thậm chí chiếc chăn kia cho dù là anh ta, cũng chưa chắc đã có thể gấp được như cô.
"Cậu học từ ai?"
Khổng Nghĩa trước tiên cảm thấy Tần Man nhất định là học từ người lính nào rồi, nếu không tuyệt đối không thể có cải biến lớn như thế trong thời gian ngắn như vậy.
"Lúc xin nghỉ bệnh tự tập luyện." thần sắc Tần Man nhàn nhạt trả lời.
Dù sao bây giờ cô chính là Tần Man, Tần Man chính là cô, dù cho Khổng Nghĩa hoài nghi, cũng không hoài nghi được bất kỳ điều gì.
Cho nên so với nói là ai vụng trộm dạy, dễ dẫn đến lỗ hổng, còn không bằng liền nói tự tập luyện, như vậy cũng chặt đứt tất cả tai hoạ ngầm.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, đáy mắt Khổng Nghĩa hiện lên thần sắc hoài nghi xong, cũng không nói thêm gì, chỉ hừ nói: "Lúc trước nếu để ý như thế đã không khiến mấy người này phải bày trò như thế."
"Cho nên tôi nhận phạt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.