Bản Sắc Quân Nhân: Man Thiếu Quá Khó Sủng.
Chương 6: Đây Mới Gọi Là Tập Thể.
Huỳnh Hạ
22/12/2021
Tần Man cảm thấy mình vẫn nên thu dọn lại thì hơn, miễn cho thật sự bị Khổng Nghĩa nói đêm nay không được nằm chăn thì không được.
Thời tiết bây giờ đang là cuối xuân đầu hạ, mặc dù ban đêm không đến mức sẽ lạnh lắm, nhưng vẫn có chút se lạnh, cảm mạo là điều tất nhiên.
Đặc biệt là cơ thể này của cô chưa từng được rèn luyện, hoàn toàn là cơ thể cao quý của một thiên kim điêu ngoa, như vậy xác suất sinh bệnh càng lớn.
Nghĩ đến đây cô bước vào, kết quả là Lưu Văn Viễn đứng ở cửa kịp thời kéo lại.
"Cậu làm gì vậy?"
Tần Man nói một câu, "Đi vào dọn dẹp."
Nhưng sau đó bị hai người kia trái phải giữ lại.
"Tên nhóc cậu đừng nghịch, bọn tôi thay cậu dọn dẹp rồi, cậu còn muốn dọn cái gì nữa, hơn nữa sàn nhà còn được lau sạch sẽ, cậu đi vào chẳng phải sẽ giẫm bẩn sao, cậu ngoan ngoãn đây chờ đi."
"Đúng vậy, cậu đã không làm còn quấy rối, có phải muốn ăn đòn không." Ngô Hành làm bộ cầm nắm đấm hù dọa cô.
Tần Man nhìn hai người bọn họ sốt ruột vội vàng, còn cùng nhau giữ mình lại một mực không thả tay ra, cô không khỏi nhíu mày: "Các cậu dọn dẹp có..."
Hai chữ mấu chốt còn chưa nói xong, liền nghe thấy tiếng kêu của Ngô Hành, "Sỹ quan huấn luyện đến rồi!"
Lưu Văn Viễn ở bên cạnh cũng nhìn quả nhiên là sỹ quan huấn luyện, vội vàng nói: "Nhanh nhanh nhanh, đứng ngay ngắn lại!"
Mấy người bọn họ đứng thẳng tắp ở cửa, Ngô Hành thấy cô còn đứng ở đó không nhúc nhích, lập tức kéo tay áo của cô nhắc nhở, "Cậu đừng làm loạn nữa, nếu qua được cuộc kiểm tra này, đối với cậu đối với bọn tôi đều tốt."
Vừa dứt lời, Khổng Nghĩa từ đằng xa đi tới.
Ba người bọn họ cùng nhau hô, "Sỹ quan huấn luyện."
"Đều dọn dẹp xong rồi?" Khổng Nghĩa nói xong liếc qua Tần Man, trong mắt có chút ý tứ.
Lưu Văn Viễn đứng đó ưỡn thẳng lưng, hùng hồn trả lời: "Báo cáo sỹ quan huấn luyện, bọn tôi trong thời gian quy định đã sắp xếp xong toàn bộ phòng."
Khổng Nghĩa ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt, rồi đi vào.
Anh ta nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên giường Tần Man, "Đây là giường của ai?"
"Báo cáo sĩ quan huấn luyện, đây là giường Tần Man sắp xếp lại." Ngô Hành vô thức thay Tần Man trả lời.
Trong lời nói lộ ra vẻ vội vàng, nghe có vẻ càng che càng lộ.
Tần Man nhìn thoáng qua Ngô Hành, ngay cả nói dối còn không nói được, lại còn có lá gan giở trò dối trá, cũng thật là chán sống.
Khổng Nghĩa nếu không nhìn ra được, vậy thì quá uổng công làm sỹ quan huấn luyện.
Quả nhiên, Khổng Nghĩa đứng trong phòng quát, "Tần Man, chính cậu thu dọn lại sao?"
"Báo cáo sỹ quan huấn luyện, bọn tôi ở bên cạnh có hướng dẫn."
Tần Man vẫn như cũ chưa kịp mở miệng, thì bị Lưu Văn Viễn cướp lời.
Lúc này, Tần Man không có ý định nói nữa.
Dù sao coi như nói nữa cũng không cứu vãn được nữa.
Không có gì bất ngờ xảy ra, một giây sau liền thấy một tay Khổng Nghĩa cầm chăn lật tung trên mặt đất, lạnh giọng ha một câu với bọn họ, "Có hướng dẫn đúng không? Được, làm lại hướng dẫn lần nữa cho tôi xem một chút!"
Ngô Hành và Lưu Văn Viễn nhìn thấy trạng thái của Khổng Nghĩa, sắc mặt trắng bệch, liền biết đoán chừng là bị lộ tẩy rồi.
Mắt thấy không ai kết thúc, Tần Man bởi vì chăn của mình bị rơi, cho nên chỉ có thể tiến lên, "Không cần, tôi tự mình làm."
Cô nhặt chăn lên, dự định gấp lại lần nữa, dùng cái này để chứng minh.
Hết lần này tới lần khác đồng đội heo Ngô Hành thấy Tần Man không nói một lời, ngay cả câu giải thích đều không có mà kiên trì đứng đó dọn lại, không khỏi cảm thấy mình không quá trượng nghĩa.
Tuy nói nguyên nhân gây ra chuyện này là do Tần Man, người này thật sự rất đáng ghét nhưng có thể nói cuối cùng vẫn chủ ý của anh ta và Lưu Văn Viễn cùng nghĩ ra, nên không có liên quan gì tới Tần Man.
Vô duyên vô cớ đẩy người khác ra, thực sự không lên làm.
Thế là, lúc này anh ta mở miệng giải thích, "Báo cáo sĩ quan, chuyện này là chủ ý của tôi, không liên quan hệ gì đến Tần Man, Tần Man vốn tự mình muốn dọn dẹp."
Lưu Văn Viễn đứng bên cạnh nghe Ngô Hành gánh các hết trách nhiệm về mình, cũng lập tức mở miệng, "Không phải đâu sĩ quan huấn luyện, thay Tần Man dọn dẹp là chủ ý của tôi chứ không phải là chủ ý của Ngô Hành."
Tần Man đứng đó nhìn hai người kia cứ như vậy mà nói ra toàn bộ, động tác trên tay dừng lại.
Thực sự là... đồng đội heo!
"Xem ra các cậu rất nhiệt tình nhỉ."Khổng Nghĩa tức giận đứng đó ngược lại cười nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, "Hay là không bằng quét dọn dẹp cả tòa nhà đi."
Vẻ mặt hai người cứng đờ, lại cúi đầu trầm mặc lần nữa.
"Hậu quả của việc nói dối, tính toán với sỹ quan huấn luyện, chắc không cần tôi nói thêm gì nữa."
Khổng Nghĩa lạnh lùng nhắc nhở một câu, hai người kia ủ rũ cúi đầu, thở dài, sau đó tự động quay người chạy xuống dưới tầng.
Ngay cả Trần Quần cũng vô cùng tự giác.
Duy chỉ có Tần Man còn giống như đang thất thần ngây ngốc đứng đó.
"Cậu còn đứng ở đây làm gì!" Thấy cô còn đứng đó không nhúc nhích, Khổng Nghĩa liền tức giận không chỗ phát tiết quát lớn một tiếng.
Tần Man lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ tới thân phận của mình hiện tại, mặc dù không cam lòng, nhưng tạm thời cũng không còn cách nào, chỉ có thể đi theo cùng nhau chạy ra ngoài.
Vừa mới xuống tầng, cô liền nghe thấy Lưu Văn Viễn đang tràn đầy ảo não nói thầm, "Không ngờ tới lại bị sĩ quan huấn luyện phát hiện, thật xui xẻo."
"Còn không phải bởi vì cậu đưa ra chủ ý ngu ngốc, làm hại chúng ta bị phạt ư!" Ngô Hành từ trước đến nay tính tình ngay thẳng, không nghe còn tốt, nghe xong cũng lập tức tức giận.
"Tôi làm sao biết được sĩ quan huấn luyện có mắt tinh như vậy, những mà cũng thật sự là sai lầm của tôi, dọn dẹp quá tốt, nên bị sĩ quan huấn luyện nhìn ra." Lưu Văn Viễn nói nói rồi chuyển sang khen mình, Ngô Hành nghe thế không phản bác lại được, dứt khoát kệ anh ta, trực tiếp chạy đến sân huấn luyện.
Lưu Văn Viễn ở sau phát hiện ra cũng vội vàng chạy theo.
Chỉ còn lại hai người Tần Man và Trần Quần ở lại đằng sau.
"Thật xin lỗi, đều bởi vì bọn tôi mà hại cậu cùng bị phạt." Trần Quần rất ngoan ngoãn nói với cô một tiếng xin lỗi, "Thật ra vừa rồi tôi nên ngăn lại cách làm của bọn họ, nhưng bọn họ luôn nói đây là hợp tác tập thể, cho nên trong lúc nhất thời tôi..."
Cậu ta nói được nửa câu, Tần Man đột nhiên dừng bước, nhìn về phía Trần Quần, "Hiện tại mới là…."
"Cái gì?" Trần Quần không quay lại, chất phác hỏi.
"Hiện tại mới là tập thể." Tần Man lặp lại một lần nữa.
Một người làm chuyện sai, tất cả mọi người đi theo cũng bị phạt, đây mới gọi là tập thể.
Mặc dù đối với một cá nhân thì đây hoàn toàn không công bằng.
Nhưng ở trong quân đội, nhất định phải tăng cường ý thức tập thể, chuyện này đối với nhiệm vụ tương lai của bọn họ phải cần tín nhiệm rất có lợi.
Dù sao trong khi làm nhiệm vụ, năng lực của một người hành động đơn độc luôn có hạn, cái giá phải trả cực kì thảm khốc.
Cho nên hiện tại tạm thời không công bằng nhưng cũng là vì tương lai của bọn họ mà thôi.
Tần Man nói xong câu đó, liền trực tiếp chạy về phía trước, cũng không để ý Trần Quần đến cùng có nghe hiểu hay không.
Thời tiết bây giờ đang là cuối xuân đầu hạ, mặc dù ban đêm không đến mức sẽ lạnh lắm, nhưng vẫn có chút se lạnh, cảm mạo là điều tất nhiên.
Đặc biệt là cơ thể này của cô chưa từng được rèn luyện, hoàn toàn là cơ thể cao quý của một thiên kim điêu ngoa, như vậy xác suất sinh bệnh càng lớn.
Nghĩ đến đây cô bước vào, kết quả là Lưu Văn Viễn đứng ở cửa kịp thời kéo lại.
"Cậu làm gì vậy?"
Tần Man nói một câu, "Đi vào dọn dẹp."
Nhưng sau đó bị hai người kia trái phải giữ lại.
"Tên nhóc cậu đừng nghịch, bọn tôi thay cậu dọn dẹp rồi, cậu còn muốn dọn cái gì nữa, hơn nữa sàn nhà còn được lau sạch sẽ, cậu đi vào chẳng phải sẽ giẫm bẩn sao, cậu ngoan ngoãn đây chờ đi."
"Đúng vậy, cậu đã không làm còn quấy rối, có phải muốn ăn đòn không." Ngô Hành làm bộ cầm nắm đấm hù dọa cô.
Tần Man nhìn hai người bọn họ sốt ruột vội vàng, còn cùng nhau giữ mình lại một mực không thả tay ra, cô không khỏi nhíu mày: "Các cậu dọn dẹp có..."
Hai chữ mấu chốt còn chưa nói xong, liền nghe thấy tiếng kêu của Ngô Hành, "Sỹ quan huấn luyện đến rồi!"
Lưu Văn Viễn ở bên cạnh cũng nhìn quả nhiên là sỹ quan huấn luyện, vội vàng nói: "Nhanh nhanh nhanh, đứng ngay ngắn lại!"
Mấy người bọn họ đứng thẳng tắp ở cửa, Ngô Hành thấy cô còn đứng ở đó không nhúc nhích, lập tức kéo tay áo của cô nhắc nhở, "Cậu đừng làm loạn nữa, nếu qua được cuộc kiểm tra này, đối với cậu đối với bọn tôi đều tốt."
Vừa dứt lời, Khổng Nghĩa từ đằng xa đi tới.
Ba người bọn họ cùng nhau hô, "Sỹ quan huấn luyện."
"Đều dọn dẹp xong rồi?" Khổng Nghĩa nói xong liếc qua Tần Man, trong mắt có chút ý tứ.
Lưu Văn Viễn đứng đó ưỡn thẳng lưng, hùng hồn trả lời: "Báo cáo sỹ quan huấn luyện, bọn tôi trong thời gian quy định đã sắp xếp xong toàn bộ phòng."
Khổng Nghĩa ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt, rồi đi vào.
Anh ta nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên giường Tần Man, "Đây là giường của ai?"
"Báo cáo sĩ quan huấn luyện, đây là giường Tần Man sắp xếp lại." Ngô Hành vô thức thay Tần Man trả lời.
Trong lời nói lộ ra vẻ vội vàng, nghe có vẻ càng che càng lộ.
Tần Man nhìn thoáng qua Ngô Hành, ngay cả nói dối còn không nói được, lại còn có lá gan giở trò dối trá, cũng thật là chán sống.
Khổng Nghĩa nếu không nhìn ra được, vậy thì quá uổng công làm sỹ quan huấn luyện.
Quả nhiên, Khổng Nghĩa đứng trong phòng quát, "Tần Man, chính cậu thu dọn lại sao?"
"Báo cáo sỹ quan huấn luyện, bọn tôi ở bên cạnh có hướng dẫn."
Tần Man vẫn như cũ chưa kịp mở miệng, thì bị Lưu Văn Viễn cướp lời.
Lúc này, Tần Man không có ý định nói nữa.
Dù sao coi như nói nữa cũng không cứu vãn được nữa.
Không có gì bất ngờ xảy ra, một giây sau liền thấy một tay Khổng Nghĩa cầm chăn lật tung trên mặt đất, lạnh giọng ha một câu với bọn họ, "Có hướng dẫn đúng không? Được, làm lại hướng dẫn lần nữa cho tôi xem một chút!"
Ngô Hành và Lưu Văn Viễn nhìn thấy trạng thái của Khổng Nghĩa, sắc mặt trắng bệch, liền biết đoán chừng là bị lộ tẩy rồi.
Mắt thấy không ai kết thúc, Tần Man bởi vì chăn của mình bị rơi, cho nên chỉ có thể tiến lên, "Không cần, tôi tự mình làm."
Cô nhặt chăn lên, dự định gấp lại lần nữa, dùng cái này để chứng minh.
Hết lần này tới lần khác đồng đội heo Ngô Hành thấy Tần Man không nói một lời, ngay cả câu giải thích đều không có mà kiên trì đứng đó dọn lại, không khỏi cảm thấy mình không quá trượng nghĩa.
Tuy nói nguyên nhân gây ra chuyện này là do Tần Man, người này thật sự rất đáng ghét nhưng có thể nói cuối cùng vẫn chủ ý của anh ta và Lưu Văn Viễn cùng nghĩ ra, nên không có liên quan gì tới Tần Man.
Vô duyên vô cớ đẩy người khác ra, thực sự không lên làm.
Thế là, lúc này anh ta mở miệng giải thích, "Báo cáo sĩ quan, chuyện này là chủ ý của tôi, không liên quan hệ gì đến Tần Man, Tần Man vốn tự mình muốn dọn dẹp."
Lưu Văn Viễn đứng bên cạnh nghe Ngô Hành gánh các hết trách nhiệm về mình, cũng lập tức mở miệng, "Không phải đâu sĩ quan huấn luyện, thay Tần Man dọn dẹp là chủ ý của tôi chứ không phải là chủ ý của Ngô Hành."
Tần Man đứng đó nhìn hai người kia cứ như vậy mà nói ra toàn bộ, động tác trên tay dừng lại.
Thực sự là... đồng đội heo!
"Xem ra các cậu rất nhiệt tình nhỉ."Khổng Nghĩa tức giận đứng đó ngược lại cười nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, "Hay là không bằng quét dọn dẹp cả tòa nhà đi."
Vẻ mặt hai người cứng đờ, lại cúi đầu trầm mặc lần nữa.
"Hậu quả của việc nói dối, tính toán với sỹ quan huấn luyện, chắc không cần tôi nói thêm gì nữa."
Khổng Nghĩa lạnh lùng nhắc nhở một câu, hai người kia ủ rũ cúi đầu, thở dài, sau đó tự động quay người chạy xuống dưới tầng.
Ngay cả Trần Quần cũng vô cùng tự giác.
Duy chỉ có Tần Man còn giống như đang thất thần ngây ngốc đứng đó.
"Cậu còn đứng ở đây làm gì!" Thấy cô còn đứng đó không nhúc nhích, Khổng Nghĩa liền tức giận không chỗ phát tiết quát lớn một tiếng.
Tần Man lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ tới thân phận của mình hiện tại, mặc dù không cam lòng, nhưng tạm thời cũng không còn cách nào, chỉ có thể đi theo cùng nhau chạy ra ngoài.
Vừa mới xuống tầng, cô liền nghe thấy Lưu Văn Viễn đang tràn đầy ảo não nói thầm, "Không ngờ tới lại bị sĩ quan huấn luyện phát hiện, thật xui xẻo."
"Còn không phải bởi vì cậu đưa ra chủ ý ngu ngốc, làm hại chúng ta bị phạt ư!" Ngô Hành từ trước đến nay tính tình ngay thẳng, không nghe còn tốt, nghe xong cũng lập tức tức giận.
"Tôi làm sao biết được sĩ quan huấn luyện có mắt tinh như vậy, những mà cũng thật sự là sai lầm của tôi, dọn dẹp quá tốt, nên bị sĩ quan huấn luyện nhìn ra." Lưu Văn Viễn nói nói rồi chuyển sang khen mình, Ngô Hành nghe thế không phản bác lại được, dứt khoát kệ anh ta, trực tiếp chạy đến sân huấn luyện.
Lưu Văn Viễn ở sau phát hiện ra cũng vội vàng chạy theo.
Chỉ còn lại hai người Tần Man và Trần Quần ở lại đằng sau.
"Thật xin lỗi, đều bởi vì bọn tôi mà hại cậu cùng bị phạt." Trần Quần rất ngoan ngoãn nói với cô một tiếng xin lỗi, "Thật ra vừa rồi tôi nên ngăn lại cách làm của bọn họ, nhưng bọn họ luôn nói đây là hợp tác tập thể, cho nên trong lúc nhất thời tôi..."
Cậu ta nói được nửa câu, Tần Man đột nhiên dừng bước, nhìn về phía Trần Quần, "Hiện tại mới là…."
"Cái gì?" Trần Quần không quay lại, chất phác hỏi.
"Hiện tại mới là tập thể." Tần Man lặp lại một lần nữa.
Một người làm chuyện sai, tất cả mọi người đi theo cũng bị phạt, đây mới gọi là tập thể.
Mặc dù đối với một cá nhân thì đây hoàn toàn không công bằng.
Nhưng ở trong quân đội, nhất định phải tăng cường ý thức tập thể, chuyện này đối với nhiệm vụ tương lai của bọn họ phải cần tín nhiệm rất có lợi.
Dù sao trong khi làm nhiệm vụ, năng lực của một người hành động đơn độc luôn có hạn, cái giá phải trả cực kì thảm khốc.
Cho nên hiện tại tạm thời không công bằng nhưng cũng là vì tương lai của bọn họ mà thôi.
Tần Man nói xong câu đó, liền trực tiếp chạy về phía trước, cũng không để ý Trần Quần đến cùng có nghe hiểu hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.