Bản Sắc Quân Nhân: Man Thiếu Quá Khó Sủng.

Chương 9: Tắm Cùng Nhau?

Huỳnh Hạ

06/01/2022

Quả nhiên, Khổng Nghĩa lập tức nổi giận mắng, "Tần Man! Cậu tưởng tôi không dám làm gì cậu đúng không? !"

Mắt thấy tình cảnh không ổn, ba người Ngô Hành bên cạnh liền vội vàng tiến lên hoà giải, "Không phải đâu sĩ quan huấn luyện, ý Tần Man không phải vậy, tên nhóc này từ trước đến nay không biết nói chuyện..."

Đáng tiếc, nói được nửa câu, Tần Man đánh gãy lời bọn họ, đồng thời chống lại Khổng Nghĩa, " Ngay cả cho binh lính của mình cơ hội chứng minh cũng không cho, làm sỹ quan huấn luyện, anh không đủ tư cách."

"Tôi không đủ tư cách? Tôi không cho cậu cơ hội?"

Khổng Nghĩa cảm thấy mình sắp bị tên nhóc này làm cho giận điên lên!

Huấn luyện thể chất rối tinh rối mù còn chưa tính, sắp sếp lại nội vụ cũng loạn cả lên.

Anh ta vì bị chọc tức nên đạp cậu một cú, thế mà tên nhóc này lại còn gào khóc!

Bây giờ lại không biết trúng gió gì mà dám ở trước mặt chống đối anh ta!

May mắn anh ta chỉ dạy tên nhóc này ba tháng, nếu anh ta là ba cậu ta, đoán chừng có thể bị chọc tức chết.

"Nếu như cậu cảm thấy oan, vậy tại sao vừa rồi cậu không nói, mà đi theo đám bọn họ cùng đi chạy!"

Đối mặt với chất vấn của Khổng Nghĩa, Tần Man chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng đối phương, mỗi chữ mỗi câu nói: "Tôi nhận phạt không có nghĩa là tôi nhận lầm."

Khổng Nghĩa nghe xong câu này.

Thật sự là bị chọc cười, "Cậu không sai, vậy cậu nhận phạt làm gì?"

"Quân đội quy định, phục tùng vô điều kiện cấp trên."

"..."

"Đoàn đội hợp tác từ trước đến nay luôn hành động thống nhất."

"..."

Vốn Khổng Nghĩa muốn khiến Tần Man á khẩu không trả lời được, kết quả lúc này ngược lại anh ta bị Tần Man chặn họng đến mức á khẩu không trả lời được, cơn tức không phát ra được, kìm nén tựa như muốn nội thương.

"Bây giờ tôi yêu cầu cơ hội chứng minh cho mình một lần nữa."

Đối mặt với Tần Man từng bước ép sát, Khổng Nghĩa cảm giác như mình bị mất mặt mũi lúc này ha một tiếng, "Được, tôi cho cậu một cơ hội, nhưng nếu cậu sắp xếp không tốt, sau này toàn bộ ký túc xá nam binh bao gồm hành lang, cầu thang và cửa sổ là cậu quét dọn!"

"Được."

Hai người cứ như vậy một trước một sau đi về phía ký túc xá.

Chỉ để lại một đám người đang khiếp sợ mắt choáng váng.

Đám người lập tức nhao nhao tụ vào nhau, nhìn bóng lưng Tần Man thảo luận.

"Ôi trời, vừa rồi không phải ảo giác chứ? Tần Man cũng dám mạnh miệng!"

"Mạnh miệng không quan trọng, quan trọng là cậu ta còn chặn họng sỹ quan huấn luyện, quá trâu bò rồi!"

"Đúng vậy đúng vậy, tên nhóc này sao đột nhiên trở nên biết ăn nói nhể?"



"Không phải là bị ngã hỏng đầu chứ?" Một người nhịn không được lên tiếng hỏi một câu.

Kết quả bị đám người xem thường ghét bỏ, "Nếu cậu bị ngã hỏng đầu óc sao có thể nói trật tự, mạch suy nghĩ rõ ràng như vậy được?"

"Đúng đó, cậu nói cậu ta bị trúng tà tôi còn có thể tin được."

"Con mẹ nó cậu mới trúng tà!" Vì Tần Man cùng ở chung ký túc với Ngô Hành nên anh ta lập tức phản bác.

Anh ta mặc dù cũng rất chướng mắt Tần Man, nhưng bất kể như thế nào, nói trúng tà cũng có chút quá đáng.

Tên lính kia bị Ngô Hành mắng không chút khách khí, không khí trở nên lúng túng, Lưu Văn Viễn ở bên cạnh thấy vậy vội vàng đi lên giảng hòa, "Được rồi được rồi, nói nhảm thôi đừng nhiều lời nữa, ở chỗ này suy đoán lung tung, không bằng đi theo nhìn xem Tần Man thế nào."

Lúc này, lời đề nghị của anh ta được tất cả mọi người đồng ý, những người kia cũng không lo chơi bóng rổ nữa, từng người đi về phía lầu ký túc xá.

Đợi đến khi bọn họ đứng bên ngoài cửa ký túc xá, liền thấy Tần Man lúc này đang đứng bên giường gấp chăn.

Không như trong tưởng tượng luống cuống tay chân, không biết xuống tay chỗ nào, ngược lại động tác rất lưu loát, giống như đã gấp rất nhiều lần rồi.

Đặc biệt, Ngô Hành và Lưu Văn Viễn nhìn thấy chiếc chăn cuối cùng cũng gấp xong giống như miếng đậu hũ, không khỏi kinh ngạc.

Trước đây lúc sắp xếp nội vụ tên nhóc này giống như một con ruồi không đầu di chuyển xung quanh, gấp chăn có thể dùng hai chữ 'khó coi' để hình dung.

Sao đột nhiên lập tức lợi hại như vậy?

Tay nghề này hoàn toàn đập chết bọn họ và tất cả đám tân binh.

Trách không được... Cậu ta lúc ấy muốn tự mình gấp, còn nói bọn họ sai.

Vừa nghĩ tới dáng vẻ đắc chí, ngu xuẩn lúc đó của bọn họ, chỉ cảm thấy không mặt mũi để gặp người.

Khó trách Tần Man nói là lỗi của bọn họ.

Cho dù chuyện này có thể thông cảm, thế nhưng lúc đó một câu giải thích hay cãi lại Tần Man cũng không nói, còn nói từ 'đoàn đội' cùng bọn họ chạy năm cây số, sau đó lại lựa chọn cách làm như vậy, nghĩ đến đây cũng coi như có đủ nghĩa khí.

Phải biết, nếu như không phải bọn họ nghĩ ra chủ ý này, Tần Man hoàn toàn có thể không cần chạy, thậm chí cũng có thể giải thích trước khi chạy.

Nhưng cậu đều không làm vậy.

Theo một ý nào đó mà nói, cậu đang đền bù đoạn thời gian trước đây mình liên lụy mọi người.

Bọn họ nhìn Tần Man đầu tiên là đem chăn gấp gọn lại, tiếp theo đem đồ rửa mặt, và giày cùng toàn bộ các loại vật phẩm theo quy định làm xong xuôi, mới đứng vững hô: "Báo cáo, tôi đã trong thời gian quy định sắp xếp xong hết."

Không nói thêm lời thừa thãi, sắc mặt vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng cô lại dùng cách trực tiếp nhất để sáng tỏ chứng minh cho chính mình.

Cô không phải là không có năng lực sắp xếp nội vụ.

Ngược lại, cô có năng lực, hơn nữa so với bất cứ ai cũng đều làm tốt hơn.

Điểm này, Khổng Nghĩa tận mắt nhìn cô sắp xếp càng có thể cảm nhận được.

Bởi vì anh ta là một lão binh ở trong quân đội bốn năm, không thể nghi ngờ những động tác của Tần Man so với lão binh như anh ta làm tốt hơn.

Thậm chí gấp chăn cũng không thể so với cô



"Cậu học của ai vậy?"

Khổng Nghĩa đầu tiên cho rằng Tần Man nhất định học từ lão binh nào đó , nếu không tuyệt đối không có khả năng trong thời gian ngắn có thay đổi lớn như vậy.

"Lúc nghỉ bệnh tôi tự tập luyện." Tần Man nhàn nhạt trả lời.

Dù sao bây giờ cô là Tần Man, Tần Man cũng là cô, dù Khổng Nghĩa có nghi ngờ, cũng không nhìn ra được gì.

Cho nên nói ai nén dạy, rất dễ gây ra tai họa ngầm, còn không bằng nói mình tự tập còn hơn.

Quả nhiên đúng như cô đoán, vẻ mặt Khổng Nghĩa xuất hiện nghi ngờ, nhưng không nói thêm gì, chỉ hừ nói: "Lúc trước cậu mà chăm như này, mấy người này cũng không cần phải dùng tới não."

" Vì vậy tôi nhận phạt."

Tần Man lại chẹn họng Khổng Nghĩa một lần nữa, anh ta tức giận nhưng cuối cùng chỉ có thể cứng rắn nói một câu, "Nội vụ cậu có thể làm được, vậy tiếp theo huấn luyện thể lực cũng hi vọng cậu có thể chăm chỉ như vậy."

Sau đó anh ta xoay người đi ra ngoài cửa.

Đám tân binh ngoài cửa tránh ra một bên, trong lòng không nhịn được kinh ngạc.

Sĩ quan huấn luyện cứ vậy mà... Đi rồi?

Phải biết, có thể bình an vô sự, không có bất kỳ khiển trách nào, Tần Man là người đầu tiên

Huống chi Tần Man mới vừa rồi còn chống đối Khổng Nghĩa, khiến anh ta mất mặt

Trong lòng tất cả mọi người ở đây cảm thấy tên nhóc Tần Man này phúc lớn mạng lớn, nghe thấy tiếng cảm thán của Ngô Hành sau khi đi vào trong túc xá, "Ôi trời, tên nhóc cậu cũng thật chăm chỉ, nhìn cậu sắp xếp lại, rồi lại nhìn chúng tôi thu dọn lại, nhìn như ổ chó vậy."

Đám người ngoài cửa đang lén lút nhìn nghe được lời của Ngô Hành, nhao nhao tràn vào, đồng thời kèm theo tiếng cảm thán liên tục.

"Wow, ngay cả bàn chải đánh răng cũng đặt đúng góc độ, thật lợi hại. Tần Man, cậu bỏ ra không ít công sức nha?"

"Còn cả giày nữa, đặt rất ngay ngắn, hoàn toàn là một đường thẳng luôn."

"Còn cái chăn gấp rất hoàn mỹ."

"Này này, đừng sờ loạn!"

Ngô Hành nhìn đám người ở trong túc xá như đang đi du lịch ngắm cảnh đụng lung tung, lập tức đem đám người này đuổi đi.

Đám người bị Ngô Hành đuổi, ngăn cách ở phía ngoài cửa.

"Cậu tập bao giờ thế, sao chúng tôi không biết nhể?" Lưu Văn Viễn cũng cảm thấy rất thần kỳ, anh ta nghĩ không ra Tần Man có thể sắp xếp đến mức không nhiễm một hạt bụi đến như vậy.

"Lúc nghỉ bệnh."

Tần Man giải thích qua loa đối phó Khổng Nghĩa, ngay cả Khổng Nghĩa cũng không có cách nào, Lưu Văn Viễn tự nhiên cũng không thể nói gì được

"Vậy cậu nên sớm nói với bọn tôi chứ, như vậy có thể tránh khỏi lần phạt này."

"Nói đúng lắm, cậu sớm nói một chút, thì sẽ không xuất hiện hiểu lầm kia. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi cậu rất có nghĩa khí nha, thế mà cùng bọn tôi chạy phạt, xem ra tên nhóc cậu cũng không phải chỉ mỗi khóc thôi." Ngô Hành cười vỗ vai cô, rồi sảng khoái đề nghị, "Được rồi, thấy cậu hôm nay có tình nghĩa anh em, hôm nay tôi dẫn cậu đi tắm!"

Đi... Tắm? !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bản Sắc Quân Nhân: Man Thiếu Quá Khó Sủng.

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook