Bản Sắc Quỷ Y

Chương 4: Lần Đầu Gặp Mặt, Móc Mắt!

Bắc Chi Hàn

13/02/2022

Đoan Mộc Nhã Vọng mở mắt ra, phát hiện bốn phía đều là một mảng đen tối, không có một tia sáng.

"Ơ! Cô tỉnh rồi?"

Đoan Mộc Nhã Vọng không kịp suy nghĩ nhiều, một giọng nói rất vui vẻ vang lên bên tai cô, đồng thời bốn phía đều là ánh sáng màu vàng chói mắt.

Đoan Mộc Nhã Vọng nhất thời không thích ứng được, nhắm hai mắt.

"Này, tại sao cô lại chết?" Giọng nói kia cuống cuồng không dứt, "Chủ nhân chủ nhân, cô ấy lại chết!"

"Im miệng." Một giọng nói thiếu kiên nhẫn, lạnh như băng nhưng trầm thấp dễ nghe từ xa xa truyền tới.

Đoan Mộc Nhã Vọng hơi hí mắt, liền xuất hiện trước mặt cô là một gương mặt được phóng đại.

Cô bị dọa sợ hết hồn, cẩn thận nhìn một chút, mới phát hiện ra đó là một người lùn cao khoảng một mét rưỡi.

Hình dáng của người đó rất giống thổ địa công công trong phim, cả người mặc đồ đỏ, râu bạc trắng, ông ta chống một cây gậy so với thân hình còn cao gấp đôi.

"A! Chủ nhân, cô ấy lại sống lại!" Thổ địa công công lại hét to.

Đoan Mộc Nhã Vọng lúc này đang nằm trên một cái giường đá, giọng nói kia khiến cho đầu cô càng thêm đau, khó khăn gượng dậy, không thể nhịn được nữa nói: "Này, im miệng!"

Ồn ào chết đi được!

Người này tuổi cũng đã cao, nhưng ngay cả lời cũng không thể nói, ngủ chính là chết, tỉnh thì là sống, không cần giải thích...

"Cô lại dám ra lệnh cho tôi... A!" Thổ địa công công vốn là rất tức giận, nhưng nhìn thấy đôi mắt của Đoan Mộc Nhã Vọng, liền kích động đến nhảy cao lên thêm một mét, cây trượng cũng ném đi, "Chủ nhân, mau đén nhìn xem, tròng mắt của cô ấy là màu đen!"

"Những người tròng mắt đen, trời sinh đã là phế vật, tiếp xúc với linh quang phong ấn của người vốn nên bị xé thành trăm mảnh rồi, tại sao cô ta lại còn sống?"

"Còn nữa, người không phải đã nói, là máu của cô ta có thể phong ấn người sao, một phế vật mắt đen tại sao lại có năng lượng lớn được như vậy?"

Thổ địa công công tra hỏi rất nhiều, nhưng chủ nhân của ông ta cũng đều không lên tiếng.

Linh quang? Bị xé thành trăm mảnh?

Đoan Mộc Nhã Vọng nghe được những lời này, đưa mắt nhìn những vầng sáng màu vàng xung quanh, liền hiểu được, ở sân huấn luyện thú bỗng nhiên xuất hiện một tràng ánh sáng màu vàng chính là do chủ nhân của thổ địa công công tạo ra.



Chỉ là, chủ nhân của thổ địa công công rốt cuộc là thần thánh phương nào, tại sao linh quang của người đó lại có sức mạnh lớn đến như vậy?

Đoan Mộc Nhã Vọng nhìn một vòng xung quanh, phát hiện mình đang đứng trong một hang động vừa sâu vừa lớn, không thấy thổ địa công công quay ra.

Nhưng là, Đoan Mộc Nhã Vọng chắc chắn, chủ nhân của thổ địa công công chính là ở chỗ này.

Không phải bởi vì giọng nói của ông ta, mà là từ lúc cô tỉnh dậy, cô liền cảm thấy xung quanh có một nguồn năng lượng lớn đến mức bí bách.

Mà cảm giác bị đè ép đó, tất nhiên không phải đến từ phía thổ địa công công.

Cô đang suy nghĩ như vậy, liền cảm thấy lạnh sống lưng!

Cô chợt xoay người, mới phát hiện phía sau lưng mình không biết từ khi nào liền xuất hiện một người!

Người này cả người mặc quần áo trắng, vóc người cao ráo, ưu nhã, dưới chân mang một đôi giày cao cổ màu trắng, mái tóc dài màu bạc tung bay theo gió, trên trán còn có một hình tròn màu đỏ, ánh mắt màu tím sáng ngời, gương mặt xinh đẹp đến mức không có gì sánh kịp, cả người giống như thần tiên vậy, khí chất bức người.

Chà!

Dáng dấp cũng quá thu hút đi!

Đoan Mộc Nhã Vọng nhìn ngây người, kiếp trước xem những mỹ nhân đóng phim trong ti vi, so với người này, đều thua xa!

Người đàn ông tròng mắt màu tím không mang theo chút hảo cảm nào, nhìn chằm chằm cô, lúc cô quay mặt lạ, đôi mắt xinh đẹp kia hơi nheo lại, ánh mắt ma mị nhìn cô.

Ánh mắt của anh ta rất có tính khiêu khích, dưới ánh mắt đó, Đoan Mộc Nhã Vọng cảm giác như thể mình là con cá bị cắm chặt trên thớt.

Cô rất không thích cảm giác này, sinh ra cảm giác rùng mình một cái, nhưng vẫn không muốn dời ánh mắt khỏi gương mặt của anh ta.

Người đàn ông cách cô mấy mét bỗng nhiên biến mất, trong chớp mắt liền xuất hiện trước mặt cô, khom người nâng cằm cô lên, ánh mắt lạnh lùng, nhưng lại rất gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt cô.

"Ách.." Thổ địa công công thấy động tác của người đàn ông, cằm cũng sắp rớt xuống đất!

Chủ nhân không phải từ trước tới nay đều không muốn người khác đứng gần trong vòng ba mét sao?

Lúc này, lại tự mình đi đến gần người khác?

Sức lực của anh ta cũng không nhỏ, cằm của Đoan Mộc Nhã Vọng như sắp bị anh ta bóp nát, từ từ thoát ra khỏi sự hấp dẫn trước mắt, không nhịn được đánh mạnh vào tay anh ta: "Anh làm gì, buông tôi ra!"

"Cô cô cô... Loại người có tròng mắt đen như cô, lại dám đánh chủ nhân tôi?" Thổ địa công công không nghĩ tới Đoan Mộc Nhã Vọng sẽ dám động thủ với chủ nhân của mình, tức giận chống cây gậy đi tới phía trước, "Cô có biết, chủ nhân của tôi chính là..."



Thổ địa công công còn không có kịp rêu rao, ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông liếc qua.

Thổ địa công công lập tức bị dọa sợ đến im miệng, tay ôm cây trượng lấy tay áo lớn che mặt lại, dường như đánh giá thấp cảm giác tồn tại của bản thân mình.

Đoan Mộc Nhã Vọng bị chọc cười, ánh mắt cong lên rất đẹp, người đàn ông lại nhìn cô, chợt đưa tay bóp cổ cô, đồng thời một tay khác lại dùng hai ngón tay đâm vào mắt cô.

Đoan Mộc Nhã Vọng thất kinh, anh ta muốn móc mắt cô?

"Này, anh muốn làm trò gì?" Đoan Mộc Nhã Vọng phản ứng rất nhanh, quay mặt đi đồng thời bắt hai tay anh ta lại, muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh ta.

Người đàn ông lạnh lùng mở miệng: "Ánh mắt của cô, rất nguy hiểm." Thấy khí thế bức người trong đôi mắt của cô khi anh nhìn lướt qua, anh ta dường như cảm thấy được tương lai diệt vong.

Ánh mắt cô rất nguy hiểm? Làm sao lại nguy hiểm? Là sẽ bắn ra mũi tên, sẽ giết người?

Khí thế của người đàn ông lớn đến mức làm lòng người kinh động, Đoan Mộc Nhã Vọng trái tim không tránh được run lên một cái, nhưng cô rất nhanh đã trấn định lại, giễu cợt một chút, hai tay cầm dao phẫu thuật, mũi dao trực tiếp đặt lên cổ và giữa hai đùi anh: "Tính dục cùng với sinh mạng cũng không cần?"

Người đàn ông cũng không thèm nhíu mày một cái, không để vào mắt sự uy hiếp của cô.

Thổ địa công công trợn mắt há mồm, người vênh váo, tay áo che kín mặt, dời đi một cái, lộ ra đôi mắt, nhỏ giọng nhắc nhở: "Chủ nhân, cô ta cũng chỉ là một phế vật mà thôi."

Chủ tử của ông lớn mạnh như thế nào, tại sao lại bị một tên mắt đen phế vật đe dọa?

Người đàn ông cũng không nói, cả người khí lạnh mạnh mẽ, vẫn chăm chú nhìn về phía cô, giống như nhìn kẻ thù lớn nhất cuộc đời này.

Thổ địa công công nhìn hai cây dao phẫu thuật trong tay Đoan Mộc Nhã Vọng, đáy mắt rốt cuộc lại là sự cảm động cùng với khâm phục, lại lên tiếng nhắc nhở lần nữa: "Chủ nhân, lúc trước người có nói qua, ai giải trừ được phong ấn của người, người sẽ đáp ứng một tâm nguyện của người đó."

Ông vừa nói xong, Đoan Mộc Nhã Vọng ánh mắt sáng lên, quyết định thật nhanh nói: "Tâm nguyện của tôi là anh không thể nào móc mắt tôi!"

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen dường như đang phát sáng của cô, chân mày nhíu chặt lại, đôi môi hơi nhếch lên, hiển nhiên là không muốn đáp ứng tâm nguyện này của cô.

Đoan Mộc Nhã Vọng rất muốn chửi người!

Dậm chân!

Bọn họ mới lần đầu tiên gặp mặt, không có thâm thù đại hận gì, anh ta vì sao lại cứ muốn móc mắt cô ra chứ?

Người đàn ông tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô, ngay lúc Đoan Mộc Nhã Vọng cho là đôi mắt khó giữ được, anh ta chậm rãi buông tay ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bản Sắc Quỷ Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook