Bản Sắc Quỷ Y

Chương 2: Phản Đòn, Bộc Lộ Tài Năng

Bắc Chi Hàn

28/01/2022

Đoan Mộc Nguyệt Ảnh càng khóc càng thương tâm, nước mắt rơi lã chã, "Nhưng tôi chỉ có một người chị như vậy, ông nội lại bệnh nặng, vương phủ của chúng tôi vẫn cần phải dựa vào chị duy trì..."

"Cô ta?" Mọi người giễu cợt, nhìn về phía Đoan Mộc Nhã Vọng, ánh mắt chán ghét giống như nhìn thấy gì đó dơ bẩn, đồng thời cũng không nhịn được bất bình thay Đoan Mộc Nguyệt Ảnh, "Tiểu thư Nguyệt Ảnh, phế vật như cô ta có chết đi cũng không có ảnh hưởng gì, cô là thiên tài hiếm có, vương phủ vốn là nên giao cho cô trông coi!"

"Xin mọi người đừng nói những lời này, chị mới là chủ nhân của vương phủ Trung Dũng..."

Ái chà!

Thật đúng là một đóa Bạch Liên Hoa nha!

Đoan Mộc Nhã Vọng cười nhạt, là cô ta muốn cô chết chứ?

Những không dễ dàng như vậy!

Cô ngược lại muốn xem một chút, đến cuối cùng người chết là ai!

Đoan Mộc Nhã Vọng đang định tiếp tục giải quyết hung thú Thao Thiết, lại thấy Thao Thiết đã cắt đứt đầu lưỡi bị găm dao, mở miệng lớn đầy máu định vồ về phía cô!

"Chỉ với mày, cũng muốn ăn tao?"

Tấ cả mọi người đều bừng bừng hứng thú chờ Đoan Mộc Nhã Vọng bị Thao Thiết xé thành từng mảnh vụng, đáy mắt cô đầy sát khí, sáng lên một chút rồi lấy đà, chạy nhanh về phía Thao Thiết, đá thẳng cằm hung thú!

"Haha! Thao Thiết là con hung thú khỏe nhất trong những con thú cần được thuần phục, cô ta coi là chuyện con nít chơi tượng gỗ sao?" Mọi người nhìn thấy liền cười, "Đúng là lấy trứng chọi đá..."

Nhưng mà, lời mỉa mai còn chưa nói hết, chỉ thấy Thao Thiết đau đớn ngã về phía sau, thân hình to lớn run rẩy mấy cái, khóe miệng còn chảy một dòng máu, ngay cả răng cũng rớt hai cái!

Mọi người kêu lên một tiếng, đều dụi mắt, cho là mình bị hoa mắt, sinh ra ảo giác!

Đoan Mộc Nhã Vọng chờ thời cơ này, người nhanh nhẹn lộn hai vòng, bắt được xích sắt to ở bên cạnh, ném về phía hung thú Thao Thiết!

Động tác của cô liền một mạch, khí thế bừng bừng, giống như một con rồng, đợi Thao Thiết lần nữa xác định được con mồi của mình ở đâu, cổ đã bị xích sắt siết chặc!

"Được!"

Mọi người bị khí thế ác liệt của Đoan Mộc Nhã Vọng mà quên đi tình hình hiện tại, rối rít vỗ tay khen ngợi.

"Rầm!" Hung thú động đậy cổ, dùng sức giãy giụa!



Nhưng mà, Đoan Mộc Nhã Vọng sức lực quá lớn, chẳng những không bị Thao Thiết kéo bay, mà dây xích sắt ở cổ hung thú càng lúc càng siết chặt.

Đoan Mộc Nhã Vọng cũng đang bị thương, cũng không muốn đánh nhau lâu với Thao Thiết, lúc Thao Thiết dùng sức vùng vẫy, cô lai mượn lực nhảy lên, cưỡi sau lưng Thao Thiết!

Sau đó, không đơi Thao Thiết kịp phản ứng, năm ngón tay của cô giống như hóa thành năm cây dao nhọn, đâm thẳng vào cổ Thao Thiết, nắm chặt: "Rắc rắc!"

Xương cổ của hung thu theo tiếng mà gãy vụn.

"Trời ạ!" Mọi người lần đầu tiên được chứng kiến phương pháp giết thú mà lại dã man như thế, kích động đến khí huyết dâng trào, da đầu cũng đã tê rần!

Xương cổ Thao Thiết gãy vụt, sức mạnh liền giảm, Đoan Mộc Nhã Vọng thừa thế đánh tới, hai tay ôm lấy cổ nó, dùng sức vặn mạnh một cái!

Chỉ thấy Thao Thiết con mắt trợn to, cổ lệch qua một bên, từ từ không còn hơi thở, thân thể to lớn từ từ rơi xuống đất...

"..."

Mọi người ngơ ngác nhìn hung thú không còn động đậy nằm dưới đất, chấn động đến như thể mất đi năng lực nói chuyện.

Đây là ác thú mạnh nhất trong sân huấn luyện thú, lại, lại bị Đoan Mộc Nhã Vọng với linh lực bằng con số không, mắt đen phế vật, ba chiêu đã giải quyết được sao?

Cái này, điều này sao có thể?

Nhìn hung thú nằm trong vũng máu, bên tai nghe những lời ca ngợi về Đoan Mộc Nhã Vọng, Đoan Mộc Nguyệt Ảnh ánh mắt vừa kinh ngạc, nhất thời liền trở nên hung ác: Cô ta ném kẻ mắt đen phế vật này vào bãi tha ma này, nhưng cũng không phải để cho cô thể hiện!

Vốn là những hung thú trong sân sợ Thao Thiết, cho nên không dám đến gần Đoan Mộc Nhã Vọng, nhưng khi thấy Thao Thiết đã chết, thì như một bầy ong vỡ tổ, cùng nhau xông lên!

Đoan Mộc Nguyệt Ảnh nhìn một cái, cười nhẹ: Tốt, rất tốt, xé cô ta thành từng mảnh đi!

Tốt nhất ngay cả xương cũng đừng để lại.

Đối mặt với những con ác thú đang lao đến, nhưng Đoan Mộc Nhã Vọng giống như không phát hiện ra, quay đầu sang, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Đoan Mộc Nguyệt Ảnh bên ngoài kết giới.

Sao, dám âm mưu hại tôi, người kế tiếp phải giải quyết chính là cô!

Đoan Mộc Nguyệt Ảnh nhìn chằm chằm Đoan Mộc Nhã Vọng, chỉ thấy cô lúc trước đôi mắt đen của cô ảm đạm, tịch mịch, như một vũng nước bẩn, phải gọi là xấu xí nhất, chẳng biết lúc nào, ánh mắt ấy lại trở nên sáng ngời, giống như một viên trân châu đen nổi bật nhất, toát ra khí chất bức người!

Cô nhìn đến ngây người!

Chốc lát, cô nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, nhất thời hận không tát cho mình một bạt tai, mới vừa rồi, cô lại thấy đôi mắt đen dơ bẩn đó đẹp!



Ánh mắt khinh thường liếc nhìn Đoan Mộc Nhã Vọng, lại thấy cô cũng đang chăm chú nhìn mình, chỉ thấy đôi mắt đang mở vừa phải, với độ cong tuyệt đẹp, giống như một cây dao, ánh sáng sắc bén, hướng thẳng về phía cô!

Con người màu tím của cô bỗng nhiên co lại, bất giác lùi lại một bước!

Hừ!

Sợ sao?

Chờ một chút nữa sẽ đến lượt cô!

Đoan Mộc Nhã Vọng ánh mắt thoáng qua vẻ lạnh lẽo, cũng không ngại một đống xác chết tanh tưởi dưới đất, đặt mông ngồi xuống. Vừa rồi cô hành động quá mạnh, vết thương trên người chảy đầy máu, không bao lâu liền thấm đỏ phần đất dưới chân cô.

Cô liếc mắt nhìn vết máu, cũng không để ý, đưa tay lấy ra từ trong hệ thống quang não chữa bệnh lấy ra một bọc thuốc bột...

Đoan Mộc Nhã Vọng mặc áo khoác có phần tay rất lớn, mọi người đều cho là cô đang xoa đầu, cũng không để ý đến việc cô lấy thuốc trong hệ thống, càng không thấy được cô ngẩng đầu lên, lấy thuốc bột rãi xung quanh không một chút dấu vết.

"Chị, chị ngồi đó làm gì, mau tránh ra!" Đoan Mộc Nguyệt Ảnh vội vàng nhắc nhở: "Cho dù em gái chuyển bảy phần linh lực cho chị, nhiều hung thú như vậy chị cũng không đối phó nổi!"

Trời ạ!

Bảy phần linh lực?

Mọi người vừa nghe câu nói của Đoan Mộc Nguyệt Ảnh, một chút hảo cảm vừa có với Đoan Mộc Nhã Vọng liền biến mất không còn dấu tích: "Liền nói tại sao một phế vật như cô ta lại có thế nhanh chóng mạnh lên như vậy, nguyên nhân là do tiểu thư Nguyệt Ảnh truyền cho cô ta bảy phần linh lực!"

"Tiểu thư Nguyệt Ảnh cũng quá là lương thiện, chuyển linh lực cho người khác thì bản thân rất đau đớn, bảy phần linh lực thì không biết bao lâu mới có thể tu luyện trở lại." Mọi người đều đau lòng cho Đoan Mộc Nguyệt Ảnh, thay cô tiếc nuối: "Huống chi, linh lực không phải của bản thân, nhiều lắm thì mấy tiếng đồng hồ sẽ biến mất, thật lãng phí!"

Mọi người lòng đầy đau lòng cho bảy phần linh lực kia của Đoan Mộc Nguyệt Ảnh, cũng không để ý đến bầy thú đang chạy về phía Đoan Mộc Nhã Vọng, bỗng nhiên bước chân dừng lại, quay đầu lại, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm Đoan Mộc Nguyệt Ảnh!

Mọi người không để ý đến, nhưng Đoan Mộc Nguyệt Ảnh thì lại để ý đến.

Cô trong lòng hồi hộp, nhất thời cảm thấy lạnh sống lưng, đang suy nghĩ có phải mình bị ảo giác hay không, những hung thú kia liền chuyển ánh mắt, đi về hướng kia.

Thật sự là ảo giác.

Đoan Mộc Nguyệt Ảnh xoa ngực, đang muốn thở phào, tự nhiên trong đầu nhớ ra cái gì đó, chợt nhìn về hướng bầy thú đang đi đến!

Nhìn một cái, quả thật kết giới ẩn chỗ đó đang bị rách, không thể khép lại, những ác thú kia hợp lực xông phá vào chỗ kết giới vô cùng yếu đó, từ bên trong chạy ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bản Sắc Quỷ Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook