Chương 19
Helicopter
18/10/2020
Cha của Chu Mộ Thời chỉ có một người vợ, nhưng không chỉ có một người phụ nữ.
Trước khi Chu Mộ Thời hiểu chuyện, trong nhà chính đã có hai đứa trẻ lớn hơn anh, sau đó dù trong nhà vẫn chỉ có một nữ chủ nhân, nhưng con cái càng ngày càng nhiều.
Quan hệ giữa Chu Mộ Thời và cha rất bình thường, không có bao nhiêu tình cha con với người alpha mạnh mẽ lại lạm tình kia, nhưng có lẽ là do gien, anh là người phát triển ưu tú nhất trong đám con cái, đương nhiên cũng là người thừa kế duy nhất.
Thẳng đến khi năm mười lăm tuổi anh phân hóa thành Omega.
Từ đó, ánh mắt không cam lòng và kính sợ của các anh chị em trong biệt thự nhìn anh trở nên rục rịch.
Dù cuộc vận động bình đẳng giới đã qua rất lâu, nhưng alpha và omega vẫn có chênh lệch ở một mức độ nào đó không thay đổi được, trong giới chính trị, phần lớn omega là công cụ dùng để dựa hơi và kết thông gia.
Người đầu tiên để lộ dã tâm trước nhất là người anh alpha của anh, anh ta tiếp quản một công ty khai thác mỏ dưới quyền cha, tự xin được qua khu biên giới để phát triển, khi đó Chu Mộ Thời còn đang đi học.
Ba năm sau, anh tốt nghiệp sớm khỏi học viện tốt nhất liên bang, mà anh trai của anh chết tại khu biên giới, bởi vì một trận ẩu đả cùng đám xã hội đen địa phương.
Vào ngày đưa thi thể về nhà, Chu Mộ Thời mặc đồng phục học viện bước xuống từ trên xe, trên đường đi ngang qua chỗ đặt quan tài anh thậm chí không nhìn một cái, chỉ đặt huy chương tốt nghiệp mạ vàng và bó hoa hồng trong phòng mẹ.
Từ đó về sau, người ở trong biệt thự càng ngày càng ít, có vài người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có vài người chủ động dọn ra ngoài, ánh mắt cha nhìn anh cuối cùng cũng thay đổi.
Có lẽ là lo anh trưởng thành quá nhanh, có lẽ là khó chịu với thái độ không để ai vào mắt của con trai mình, ông ta đưa ra yêu cầu để Chu Mộ Thời kết hôn.
Bất ngờ là Chu Mộ Thời không hề phản đối, trực tiếp đồng ý.
Sau khi kết hôn, mẹ anh dọn ra khỏi nhà chính, ở một mình trong căn nhà nhỏ.
Tất cả mọi người cho là anh đã buông xuôi, rời xa trung tâm quyền lực, lệ thuộc vào người khác, nhưng Chu Mộ Thời chỉ đổi một cách khác để nắm quyền lực trong tay mà thôi, người alpha cực kỳ thành công trong mắt người ngoài trở thành công cụ đạt được mục tiêu của anh.
Trời sinh omega đứng hàng dưới phục tùng bị người ta chi phối, nhưng anh muốn làm người cầm quyền đứng trên cao.
Bắt đầu từ lúc còn nhỏ, trong lòng Chu Mộ Thời có một khu vực an toàn, che chở những người có ý nghĩa đặc biệt trong đó, phần lớn những người còn lại thì phân chia theo các bậc lợi ích.
Trong mấy chục năm nay, trong khu vực chật hẹp này chỉ có một mình mẹ anh.
Mà bây giờ có người đang nỗ lực xông vào đó, vừa giống như sắp chạm đến nó, vừa giống như cách nó rất xa.
Nhưng không thể phủ nhận rằng anh đã dao động, dù chỉ trong nháy mắt.
***
Tiếng gõ cửa quy luật cắt ngang cuộc trò chuyện, Hạ Ngung mang một bình rượu cổ dài đi tới: "Xin lỗi, con tìm lâu quá."
"Không sao, mẹ cũng không có gì để chiêu đãi các con, hai đứa đem bình rượu này về đi."
"Tuy qua 40 tuổi là mẹ đã không còn thích sinh nhật nữa." Bà Chu nói, "Nhưng mà mẹ vẫn rất vui khi thấy hai đứa."
Đã gần chín giờ, mẹ anh có thói quen ngủ sớm, Chu Mộ Thời không quấy rầy nữa, đứng dậy chào tạm biệt.
Bà Chu đưa bọn họ tới cửa, khu vườn bên ngoài căn nhà nhỏ trồng đầy hoa hồng, bà tiện tay ngắt một đóa, bỏ vào túi áo trước ngực Hạ Ngung: "Tạm biệt con."
Tiếp theo bà xoay người ôm Chu Mộ Thời, sờ lên tóc của anh, kề tai anh nói: "Mong con hạnh phúc."
"Mẹ cũng thế." Chu Mộ Thời nói.
Hai người rời khỏi biệt thự, trên đường về không đụng phải những người khác nữa, cũng không có ai nói chuyện.
Hạ Ngung đi đằng trước, vạt áo khoác bị gió đêm thổi hơi phất lên, cổ áo dựng thẳng che khuất nửa bên mặt, chỉ để lộ đường cong sóng mũi cao và đôi mắt sâu thẳm trong đêm tối.
Chu Mộ Thời nhìn dáng vẻ quen thuộc này, anh lại cảm thấy khí chất xa lạ một lần nữa.
Anh nhớ tới lời cuối cùng mẹ nói.
"Con không thể bài xích một mối quan hệ thân mật mãi mãi được, con yêu, giữa con người với nhau không chỉ có lợi ích, một ngày nào đó con phải thử tin tưởng người khác."
Sau mấy chục năm bị chồng phản bội, bà Chu ngây thơ vẫn có thể nói ra hai chữ "tin tưởng".
Chu Mộ Thời không thể hiểu được.
Đều kiện tiên quyết để tin tưởng là thấu hiểu, thấu hiểu là một chuyện phiền phức tốn rất nhiều thời gian, ai mà muốn làm chứ.
Nếu thử... thì phải thử thế nào?
Anh tự hỏi tới mức ngẩn người, thẳng đến khi lên xe, tiếng xe khởi động níu lại sự chú ý của anh, anh quay đầu, ánh mắt rơi trên cành hồng trước ngực Hạ Ngung.
Hạ Ngung cụp mắt, rút hoa ra khỏi túi, để gần chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một chút, khóe môi cong lên.
Trên cánh hoa đỏ thẫm còn dính hạt sương đêm, trông có vẻ xinh đẹp yếu ớt, giống như sắp gãy khi cầm trong tay.
Hạ Ngung nhìn chăm chằm hoa hồng trong tay, đưa tay bẻ gãy từng cái gai dài nhỏ trên cành.
Người đẹp nguy hiểm trở thành món đồ chơi vô hại trong lòng bàn tay.
Hắn đưa hoa hồng không gai tới trước mặt Chu Mộ Thời, trên mặt là nụ cười nhẹ.
Chu Mộ Thời không đưa tay nhận: "Đây là mẹ cho anh, sao lại đưa cho tôi?"
"Nó rất đẹp." Hạ Ngung nhìn chằm chằm vào mắt anh: "Giống như ngài."
Chu Mộ Thời cũng không bị lấy lòng vì câu nói này, anh quay đầu qua chỗ khác lạnh lùng nói: "Không thích thì vứt, đừng đưa cho tôi."
Cái tay nắm hoa hồng dừng lại một lát rồi rút về, Chu Mộ Thời nhìn chằm chằm cửa sổ xe, không nghe thấy phía sau phát ra tiếng động gì.
Sau sự im lặng ngắn ngủi, một tiếng cười khẽ bé tới không thể nghe thấy vang lên trong xe, anh còn chưa kịp quay đầu đã bị kéo qua bằng một sức lớn.
Khi hơi thở bị chiếm lấy, đồng tử Chu Mộ Thời hơi giãn ra, ánh mắt bị một đôi mắt sâu không thấy đáy chiếm giữ, anh choáng váng trong phút chốc.
Đầu bị cố định, Hạ Ngung hôn rất mạnh, tấn công thẳng vào hàm răng đang đóng, đầu lưỡi đảo qua mọi ngóc ngách, cướp lấy không khí, không cho Chu Mộ Thời khoảng trống lùi lại.
Anh bị sức của alpha ép tựa lên cửa sổ xe, đối phương duỗi ngón nhấn một cái, tấm chặn trong xe chậm rãi nâng lên, tạo thành không gian hoàn toàn khép kín.
Chu Mộ Thời bị hôn tới mức gần như nghẹt thở, anh ngửa đầu vừa chịu đựng vừa chống cự, bàn tay đè lên vai đối phương im lặng giãy dụa, một lát sau có tơ máu tràn ra từ đôi môi kề sát của hai người, Hạ Ngung không nói gì, chỉ mở mắt, chậm rãi buông anh ra.
Chu Mộ Thời liếm một chút máu bên khóe miệng, hỏi bằng giọng khàn khàn: "Anh làm gì vậy?"
Hạ Ngung không nói lời nào, chỉ cúi đầu hôn cằm anh, bờ môi dính máu tiếp tục đi xuống, ngậm lấy hầu kết anh và khẽ cắn.
Chu Mộ Thời bị ép nâng cổ lên, ngửi được mùi hương tin tức tố quen thuộc đang lan ra trong không gian chật hẹp trong xe.
Nhiệt độ cơ thể đột nhiên tăng lên, anh ý thức được không ổn, nhíu chặt mày muốn đẩy người bên trên ra, nhưng đột nhiên cả người anh run lên.
Hạ Ngung cắn tuyến thể sau gáy anh, chậm rãi liếm mút dấu hiệu tạm thời kia.
Giống như là đang dò xét lãnh địa.
Bản năng phục tùng của omega khống chế cơ thể của Chu Mộ Thời, khiến anh vô tình mất đi năng lực phản kháng, tứ chi mềm oặt mặc cho người ta làm gì thì làm.
"Dừng lại cho tôi."
Hạ Ngung giống như là không nghe được, dùng răng cắn lên xương quai xanh trực tiếp cắn mở cúc áo sơ mi của anh, để lộ xương quai xanh và ngực, hắn hiểu rõ cơ thể Chu Mộ Thời như lòng bàn tay, dễ dàng khống chế mỗi một điểm nhạy cảm, khiến omega run rẩy thở dốc từng cơn.
Đột nhiên anh cảm thấy cơ thể nhẹ hẫng, Chu Mộ Thời bị đặt nằm sấp trên ghế, chân bị nhấc lên.
Động giác giãy giụa bị đè lại bằng một lực không cho phản kháng, Hạ Ngung đưa tay mở dây nịt của anh ra, mò vào theo khe quần, trầm giọng nói bên tai anh: "Rõ ràng em rất thích đúng không, hửm? Chưa gì đã ướt rồi này."
Hạ Ngung thậm chí không cần làm gì, chỉ cần tỏa tin tức tố để dụ dỗ là đã dễ dàng khiến Chu Mộ Thời cương.
Anh bị đè lại không cách nào động đậy, anh cố ngăn tiếng thở dốc, nặn ra mấy chữ: "Ở chỗ này... Anh điên rồi à?"
Hạ Ngung không trả lời, chỉ cười một tiếng sau lưng anh, cởi quần anh ra, cúi người đè lên.
"Không." Giọng nói bình tĩnh không dao động của alpha lại vang lên bên tai, "Em yêu, tôi rất tỉnh táo."
Một giây sau, dương v*t nóng hổi trực tiếp đâm vào cửa huyệt.
Vào khoảnh khắc bị lấp đầy, Chu Mộ Thời cắn cánh tay đè lại tiếng rên rỉ, mắt anh tối sầm, vẫn chưa thể thích ứng nhưng đã bị nhấc eo lên và bắt đầu bị đâm sâu vào bên trong.
Cách đâm vào rút ra mạnh mẽ làm vách tường bên trong hậu huyệt liên tục co thắt, xoa mút dương v*t trong cơ thể, chất lỏng trơn ướt bị gạt ra từ chỗ giao hợp, làm ướt ghế ngồi bằng da.
Anh nằm sấp trên ghế, tầm mắt mơ màng, chỉ có cảm giác hậu huyệt bị xâm phạm liên tục là cực kỳ rõ ràng, dương v*t đâm vào điểm mẫn cảm, kích thích hậu huyệt co thắt mãnh liệt từng đợt, cố gắng nhả ra nuốt vào dương v*t xâm phạm nó.
Omega nửa thân trần trụi run rẩy giãy giụa trên ghế ngồi bằng da trong chiếc xe đắt đỏ, giống như một con cá sắp chết chìm.
Chẳng biết lúc nào xe đã ngừng, trong sự yên tĩnh tối tăm khép kín, tiếng da thịt chạm vào nhau và tiếng nước trở nên rõ ràng hơn, Chu Mộ Thời cắn chặt môi, hai tay cào trên ghế tìm kiếm chỗ nắm, trong lúc mò mẫm lung tung anh túm được một thứ gì đó, anh cầm nó tới trước mặt và bị một vệt đỏ tươi đốt đau mắt.
Là hoa hồng của Hạ Ngung.
Phía sau đột nhiên trống rỗng, Hạ Ngung rút dương v*t ra, trở người anh lại, nâng hai chân anh lên vai, tiến vào một lần nữa.
Cuối cùng Chu Mộ Thời cũng nhìn thấy mặt hắn, mặt mày tuấn tú của alpha bị bóng tối che khuất, tròng mắt xanh đậm tối đen như mực, bên trong là dục vọng vừa nóng rực vừa lạnh lẽo, giống như mảnh băng rực cháy.
Anh nhìn hắn, giống như đối mặt với một người xa lạ.
Khoái cảm xen lẫn đau đớn đưa Chu Mộ Thời lên đỉnh, hoa hồng bị nghiền nát trong lòng bàn tay siết chặt, khiến tay anh dính một màu đỏ chói mắt.
Hạ Ngung đột nhiên cử động nhanh hơn, từng cú rút ra đâm vào liên tục làm Chu Mộ Thời cuối cùng cũng hé môi, phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn.
Sau đợt tiến công như bão táp, alpha trên người đột nhiên dừng lại, cầm lấy tay trái của anh, rũ mắt khẽ hôn lên đầu ngón tay nhuộm đỏ.
Một giây sau, dương v*t đi thẳng vào chỗ sâu nhất, phá vỡ chướng ngại đặt ở lối vào khoang sinh sản.
Nơi đó đã có một khe hở hơi hé mở, chỉ cần dương v*t của alpha dùng sức tiến công một lát là có thể ép nó mở ra.
Chu Mộ Thời mở to hai mắt, vách trong ngứa ngáy phát ra từng cơn đau, đó là tín hiệu miệng khoang sinh sản bị xâm nhập.
Anh dùng sức chống nửa người trên dậy, không biết lấy sức ở đâu ra, anh níu lại cổ áo Hạ Ngung: "Anh... Anh dám..."
Mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương anh bị đối phương nhẹ nhàng lau đi, Hạ Ngung buông chân anh xuống, đè gáy và kéo anh vào trong ngực, hắn khẽ liếm vết máu trên môi Chu Mộ Thời: "Em sợ lắm sao?"
"Nếu như tôi bắn đầy em, em sẽ mang thai chứ?"
Chu Mộ Thời nắm lấy cổ của hắn, lạc giọng nói: "Anh muốn chết sao?"
Anh ngồi trên dương v*t của đối phương, vừa bị đâm mạnh, vừa uy hiếp, giọng nói khản đặc, cơ thể run rẩy.
Hạ Ngung nhìn chằm chằm mắt anh, mặc kệ cổ bị nắm chặt, hắn nâng cằm Chu Mộ Thời và hôn, nói khẽ: "Sợ đến thế ư?"
Nói xong, dương v*t lùi ra sau, chậm rãi rời khỏi, bắn ra trên bụng omega.
Trong xe trở nên yên tĩnh lần nữa, trong bầu không khí nặng nề còn mùi hương tin tức tố mập mờ hòa với mùi tanh nồng, Chu Mộ Thời cả người dơ bẩn nằm trên ghế ngồi, nhìn chằm chằm bóng người trước mặt rồi nhắm mắt lại.
Trong không gian tối tăm, giọng nói không chút tình cảm của anh vang lên:
"Cút ra ngoài cho tôi."
Hơi thở của một người khác trong chiếc xe yên tĩnh dừng lại một lát ngắn ngủi, sau đó cửa xe bị mở ra, tiếng bước chân rơi xuống đất, tiếp theo cửa đóng lại.
Nhiệt độ của alpha biến mất trong không khí.
Trước khi Chu Mộ Thời hiểu chuyện, trong nhà chính đã có hai đứa trẻ lớn hơn anh, sau đó dù trong nhà vẫn chỉ có một nữ chủ nhân, nhưng con cái càng ngày càng nhiều.
Quan hệ giữa Chu Mộ Thời và cha rất bình thường, không có bao nhiêu tình cha con với người alpha mạnh mẽ lại lạm tình kia, nhưng có lẽ là do gien, anh là người phát triển ưu tú nhất trong đám con cái, đương nhiên cũng là người thừa kế duy nhất.
Thẳng đến khi năm mười lăm tuổi anh phân hóa thành Omega.
Từ đó, ánh mắt không cam lòng và kính sợ của các anh chị em trong biệt thự nhìn anh trở nên rục rịch.
Dù cuộc vận động bình đẳng giới đã qua rất lâu, nhưng alpha và omega vẫn có chênh lệch ở một mức độ nào đó không thay đổi được, trong giới chính trị, phần lớn omega là công cụ dùng để dựa hơi và kết thông gia.
Người đầu tiên để lộ dã tâm trước nhất là người anh alpha của anh, anh ta tiếp quản một công ty khai thác mỏ dưới quyền cha, tự xin được qua khu biên giới để phát triển, khi đó Chu Mộ Thời còn đang đi học.
Ba năm sau, anh tốt nghiệp sớm khỏi học viện tốt nhất liên bang, mà anh trai của anh chết tại khu biên giới, bởi vì một trận ẩu đả cùng đám xã hội đen địa phương.
Vào ngày đưa thi thể về nhà, Chu Mộ Thời mặc đồng phục học viện bước xuống từ trên xe, trên đường đi ngang qua chỗ đặt quan tài anh thậm chí không nhìn một cái, chỉ đặt huy chương tốt nghiệp mạ vàng và bó hoa hồng trong phòng mẹ.
Từ đó về sau, người ở trong biệt thự càng ngày càng ít, có vài người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có vài người chủ động dọn ra ngoài, ánh mắt cha nhìn anh cuối cùng cũng thay đổi.
Có lẽ là lo anh trưởng thành quá nhanh, có lẽ là khó chịu với thái độ không để ai vào mắt của con trai mình, ông ta đưa ra yêu cầu để Chu Mộ Thời kết hôn.
Bất ngờ là Chu Mộ Thời không hề phản đối, trực tiếp đồng ý.
Sau khi kết hôn, mẹ anh dọn ra khỏi nhà chính, ở một mình trong căn nhà nhỏ.
Tất cả mọi người cho là anh đã buông xuôi, rời xa trung tâm quyền lực, lệ thuộc vào người khác, nhưng Chu Mộ Thời chỉ đổi một cách khác để nắm quyền lực trong tay mà thôi, người alpha cực kỳ thành công trong mắt người ngoài trở thành công cụ đạt được mục tiêu của anh.
Trời sinh omega đứng hàng dưới phục tùng bị người ta chi phối, nhưng anh muốn làm người cầm quyền đứng trên cao.
Bắt đầu từ lúc còn nhỏ, trong lòng Chu Mộ Thời có một khu vực an toàn, che chở những người có ý nghĩa đặc biệt trong đó, phần lớn những người còn lại thì phân chia theo các bậc lợi ích.
Trong mấy chục năm nay, trong khu vực chật hẹp này chỉ có một mình mẹ anh.
Mà bây giờ có người đang nỗ lực xông vào đó, vừa giống như sắp chạm đến nó, vừa giống như cách nó rất xa.
Nhưng không thể phủ nhận rằng anh đã dao động, dù chỉ trong nháy mắt.
***
Tiếng gõ cửa quy luật cắt ngang cuộc trò chuyện, Hạ Ngung mang một bình rượu cổ dài đi tới: "Xin lỗi, con tìm lâu quá."
"Không sao, mẹ cũng không có gì để chiêu đãi các con, hai đứa đem bình rượu này về đi."
"Tuy qua 40 tuổi là mẹ đã không còn thích sinh nhật nữa." Bà Chu nói, "Nhưng mà mẹ vẫn rất vui khi thấy hai đứa."
Đã gần chín giờ, mẹ anh có thói quen ngủ sớm, Chu Mộ Thời không quấy rầy nữa, đứng dậy chào tạm biệt.
Bà Chu đưa bọn họ tới cửa, khu vườn bên ngoài căn nhà nhỏ trồng đầy hoa hồng, bà tiện tay ngắt một đóa, bỏ vào túi áo trước ngực Hạ Ngung: "Tạm biệt con."
Tiếp theo bà xoay người ôm Chu Mộ Thời, sờ lên tóc của anh, kề tai anh nói: "Mong con hạnh phúc."
"Mẹ cũng thế." Chu Mộ Thời nói.
Hai người rời khỏi biệt thự, trên đường về không đụng phải những người khác nữa, cũng không có ai nói chuyện.
Hạ Ngung đi đằng trước, vạt áo khoác bị gió đêm thổi hơi phất lên, cổ áo dựng thẳng che khuất nửa bên mặt, chỉ để lộ đường cong sóng mũi cao và đôi mắt sâu thẳm trong đêm tối.
Chu Mộ Thời nhìn dáng vẻ quen thuộc này, anh lại cảm thấy khí chất xa lạ một lần nữa.
Anh nhớ tới lời cuối cùng mẹ nói.
"Con không thể bài xích một mối quan hệ thân mật mãi mãi được, con yêu, giữa con người với nhau không chỉ có lợi ích, một ngày nào đó con phải thử tin tưởng người khác."
Sau mấy chục năm bị chồng phản bội, bà Chu ngây thơ vẫn có thể nói ra hai chữ "tin tưởng".
Chu Mộ Thời không thể hiểu được.
Đều kiện tiên quyết để tin tưởng là thấu hiểu, thấu hiểu là một chuyện phiền phức tốn rất nhiều thời gian, ai mà muốn làm chứ.
Nếu thử... thì phải thử thế nào?
Anh tự hỏi tới mức ngẩn người, thẳng đến khi lên xe, tiếng xe khởi động níu lại sự chú ý của anh, anh quay đầu, ánh mắt rơi trên cành hồng trước ngực Hạ Ngung.
Hạ Ngung cụp mắt, rút hoa ra khỏi túi, để gần chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một chút, khóe môi cong lên.
Trên cánh hoa đỏ thẫm còn dính hạt sương đêm, trông có vẻ xinh đẹp yếu ớt, giống như sắp gãy khi cầm trong tay.
Hạ Ngung nhìn chăm chằm hoa hồng trong tay, đưa tay bẻ gãy từng cái gai dài nhỏ trên cành.
Người đẹp nguy hiểm trở thành món đồ chơi vô hại trong lòng bàn tay.
Hắn đưa hoa hồng không gai tới trước mặt Chu Mộ Thời, trên mặt là nụ cười nhẹ.
Chu Mộ Thời không đưa tay nhận: "Đây là mẹ cho anh, sao lại đưa cho tôi?"
"Nó rất đẹp." Hạ Ngung nhìn chằm chằm vào mắt anh: "Giống như ngài."
Chu Mộ Thời cũng không bị lấy lòng vì câu nói này, anh quay đầu qua chỗ khác lạnh lùng nói: "Không thích thì vứt, đừng đưa cho tôi."
Cái tay nắm hoa hồng dừng lại một lát rồi rút về, Chu Mộ Thời nhìn chằm chằm cửa sổ xe, không nghe thấy phía sau phát ra tiếng động gì.
Sau sự im lặng ngắn ngủi, một tiếng cười khẽ bé tới không thể nghe thấy vang lên trong xe, anh còn chưa kịp quay đầu đã bị kéo qua bằng một sức lớn.
Khi hơi thở bị chiếm lấy, đồng tử Chu Mộ Thời hơi giãn ra, ánh mắt bị một đôi mắt sâu không thấy đáy chiếm giữ, anh choáng váng trong phút chốc.
Đầu bị cố định, Hạ Ngung hôn rất mạnh, tấn công thẳng vào hàm răng đang đóng, đầu lưỡi đảo qua mọi ngóc ngách, cướp lấy không khí, không cho Chu Mộ Thời khoảng trống lùi lại.
Anh bị sức của alpha ép tựa lên cửa sổ xe, đối phương duỗi ngón nhấn một cái, tấm chặn trong xe chậm rãi nâng lên, tạo thành không gian hoàn toàn khép kín.
Chu Mộ Thời bị hôn tới mức gần như nghẹt thở, anh ngửa đầu vừa chịu đựng vừa chống cự, bàn tay đè lên vai đối phương im lặng giãy dụa, một lát sau có tơ máu tràn ra từ đôi môi kề sát của hai người, Hạ Ngung không nói gì, chỉ mở mắt, chậm rãi buông anh ra.
Chu Mộ Thời liếm một chút máu bên khóe miệng, hỏi bằng giọng khàn khàn: "Anh làm gì vậy?"
Hạ Ngung không nói lời nào, chỉ cúi đầu hôn cằm anh, bờ môi dính máu tiếp tục đi xuống, ngậm lấy hầu kết anh và khẽ cắn.
Chu Mộ Thời bị ép nâng cổ lên, ngửi được mùi hương tin tức tố quen thuộc đang lan ra trong không gian chật hẹp trong xe.
Nhiệt độ cơ thể đột nhiên tăng lên, anh ý thức được không ổn, nhíu chặt mày muốn đẩy người bên trên ra, nhưng đột nhiên cả người anh run lên.
Hạ Ngung cắn tuyến thể sau gáy anh, chậm rãi liếm mút dấu hiệu tạm thời kia.
Giống như là đang dò xét lãnh địa.
Bản năng phục tùng của omega khống chế cơ thể của Chu Mộ Thời, khiến anh vô tình mất đi năng lực phản kháng, tứ chi mềm oặt mặc cho người ta làm gì thì làm.
"Dừng lại cho tôi."
Hạ Ngung giống như là không nghe được, dùng răng cắn lên xương quai xanh trực tiếp cắn mở cúc áo sơ mi của anh, để lộ xương quai xanh và ngực, hắn hiểu rõ cơ thể Chu Mộ Thời như lòng bàn tay, dễ dàng khống chế mỗi một điểm nhạy cảm, khiến omega run rẩy thở dốc từng cơn.
Đột nhiên anh cảm thấy cơ thể nhẹ hẫng, Chu Mộ Thời bị đặt nằm sấp trên ghế, chân bị nhấc lên.
Động giác giãy giụa bị đè lại bằng một lực không cho phản kháng, Hạ Ngung đưa tay mở dây nịt của anh ra, mò vào theo khe quần, trầm giọng nói bên tai anh: "Rõ ràng em rất thích đúng không, hửm? Chưa gì đã ướt rồi này."
Hạ Ngung thậm chí không cần làm gì, chỉ cần tỏa tin tức tố để dụ dỗ là đã dễ dàng khiến Chu Mộ Thời cương.
Anh bị đè lại không cách nào động đậy, anh cố ngăn tiếng thở dốc, nặn ra mấy chữ: "Ở chỗ này... Anh điên rồi à?"
Hạ Ngung không trả lời, chỉ cười một tiếng sau lưng anh, cởi quần anh ra, cúi người đè lên.
"Không." Giọng nói bình tĩnh không dao động của alpha lại vang lên bên tai, "Em yêu, tôi rất tỉnh táo."
Một giây sau, dương v*t nóng hổi trực tiếp đâm vào cửa huyệt.
Vào khoảnh khắc bị lấp đầy, Chu Mộ Thời cắn cánh tay đè lại tiếng rên rỉ, mắt anh tối sầm, vẫn chưa thể thích ứng nhưng đã bị nhấc eo lên và bắt đầu bị đâm sâu vào bên trong.
Cách đâm vào rút ra mạnh mẽ làm vách tường bên trong hậu huyệt liên tục co thắt, xoa mút dương v*t trong cơ thể, chất lỏng trơn ướt bị gạt ra từ chỗ giao hợp, làm ướt ghế ngồi bằng da.
Anh nằm sấp trên ghế, tầm mắt mơ màng, chỉ có cảm giác hậu huyệt bị xâm phạm liên tục là cực kỳ rõ ràng, dương v*t đâm vào điểm mẫn cảm, kích thích hậu huyệt co thắt mãnh liệt từng đợt, cố gắng nhả ra nuốt vào dương v*t xâm phạm nó.
Omega nửa thân trần trụi run rẩy giãy giụa trên ghế ngồi bằng da trong chiếc xe đắt đỏ, giống như một con cá sắp chết chìm.
Chẳng biết lúc nào xe đã ngừng, trong sự yên tĩnh tối tăm khép kín, tiếng da thịt chạm vào nhau và tiếng nước trở nên rõ ràng hơn, Chu Mộ Thời cắn chặt môi, hai tay cào trên ghế tìm kiếm chỗ nắm, trong lúc mò mẫm lung tung anh túm được một thứ gì đó, anh cầm nó tới trước mặt và bị một vệt đỏ tươi đốt đau mắt.
Là hoa hồng của Hạ Ngung.
Phía sau đột nhiên trống rỗng, Hạ Ngung rút dương v*t ra, trở người anh lại, nâng hai chân anh lên vai, tiến vào một lần nữa.
Cuối cùng Chu Mộ Thời cũng nhìn thấy mặt hắn, mặt mày tuấn tú của alpha bị bóng tối che khuất, tròng mắt xanh đậm tối đen như mực, bên trong là dục vọng vừa nóng rực vừa lạnh lẽo, giống như mảnh băng rực cháy.
Anh nhìn hắn, giống như đối mặt với một người xa lạ.
Khoái cảm xen lẫn đau đớn đưa Chu Mộ Thời lên đỉnh, hoa hồng bị nghiền nát trong lòng bàn tay siết chặt, khiến tay anh dính một màu đỏ chói mắt.
Hạ Ngung đột nhiên cử động nhanh hơn, từng cú rút ra đâm vào liên tục làm Chu Mộ Thời cuối cùng cũng hé môi, phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn.
Sau đợt tiến công như bão táp, alpha trên người đột nhiên dừng lại, cầm lấy tay trái của anh, rũ mắt khẽ hôn lên đầu ngón tay nhuộm đỏ.
Một giây sau, dương v*t đi thẳng vào chỗ sâu nhất, phá vỡ chướng ngại đặt ở lối vào khoang sinh sản.
Nơi đó đã có một khe hở hơi hé mở, chỉ cần dương v*t của alpha dùng sức tiến công một lát là có thể ép nó mở ra.
Chu Mộ Thời mở to hai mắt, vách trong ngứa ngáy phát ra từng cơn đau, đó là tín hiệu miệng khoang sinh sản bị xâm nhập.
Anh dùng sức chống nửa người trên dậy, không biết lấy sức ở đâu ra, anh níu lại cổ áo Hạ Ngung: "Anh... Anh dám..."
Mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương anh bị đối phương nhẹ nhàng lau đi, Hạ Ngung buông chân anh xuống, đè gáy và kéo anh vào trong ngực, hắn khẽ liếm vết máu trên môi Chu Mộ Thời: "Em sợ lắm sao?"
"Nếu như tôi bắn đầy em, em sẽ mang thai chứ?"
Chu Mộ Thời nắm lấy cổ của hắn, lạc giọng nói: "Anh muốn chết sao?"
Anh ngồi trên dương v*t của đối phương, vừa bị đâm mạnh, vừa uy hiếp, giọng nói khản đặc, cơ thể run rẩy.
Hạ Ngung nhìn chằm chằm mắt anh, mặc kệ cổ bị nắm chặt, hắn nâng cằm Chu Mộ Thời và hôn, nói khẽ: "Sợ đến thế ư?"
Nói xong, dương v*t lùi ra sau, chậm rãi rời khỏi, bắn ra trên bụng omega.
Trong xe trở nên yên tĩnh lần nữa, trong bầu không khí nặng nề còn mùi hương tin tức tố mập mờ hòa với mùi tanh nồng, Chu Mộ Thời cả người dơ bẩn nằm trên ghế ngồi, nhìn chằm chằm bóng người trước mặt rồi nhắm mắt lại.
Trong không gian tối tăm, giọng nói không chút tình cảm của anh vang lên:
"Cút ra ngoài cho tôi."
Hơi thở của một người khác trong chiếc xe yên tĩnh dừng lại một lát ngắn ngủi, sau đó cửa xe bị mở ra, tiếng bước chân rơi xuống đất, tiếp theo cửa đóng lại.
Nhiệt độ của alpha biến mất trong không khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.