Chương 44: Vân Sát Bảo Vào Đường Môn.
Ngữ Tiếu Lan San
20/05/2017
CHƯƠNG 44: VÂN SÁT BẢO VÀO ĐƯỜNG MÔN.
Đường Tấn đến thẳng chỗ Đường Diệp, đứng ở trước cửa thật gõ cửa cẩn thận.
Tam thiếu gia có tiếng là xấu xa, mình cũng phải cẩn thận một chút, khỏi phải bị y gài bẫy.
Ai ngờ gõ cửa rất lâu mà không nghe thấy động tĩnh trong phòng, vì thế trong lòng có chút buồn bực.
“Thiếu gia, ta vào được không?” Đường Tấn thăm dò hỏi.
Trong phòng không có phản ứng.
Đường Tấn đưa tay đẩy cửa ra, vào bên trong, chỉ thấy Đường Diệp đang nằm trên giường.
“Thiếu gia, thời gian không còn sớm, lão gia gọi người đến thư phòng.” Đường Tấn cung kính nói.
Đường Diệp đưa lưng về phía ngoài, quấn trong chăn không nói lời nào, hình như còn chưa tỉnh.
Đường Tấn bất đắc dĩ, đành phải tiến lên đẩy nhẹ y một chút.
Đường Diệp thấp giọng rên rỉ một tiếng, cuộn tròn thân mình muốn lui vào trong chăn.
“Thiếu gia?” Đường Tấn cảm thấy có chút bất thường, vì thế đưa tay lật thân thể y lại.
Sắc mặt Đường Diệp đỏ bừng, thở ra hơi thở nóng dọa người.
Đường Tấn giật mình, khẩn trương phái người đi kêu đại phu, mình chạy tới chỗ lão gia bẩm báo.
Lúc Nhạc Uy tới, đã có đại phu bắt mạch cho Đường Diệp.
“Sao lại thế này?” Nhạc Uy cau mày hỏi.
Người bình thường tuyệt đối không tìm được độc tính trầm mộng, bởi vậy Nhạc Uy cũng không lo lắng đại phu này sẽ phát hiện Đường Diệp trúng độc.
“Bẩm chưởng môn, Tam thiếu gia bị phong hàn, không có gì trở ngại.” Đại phu cung kính đáp.
” Vậy là tốt rồi, đi sắc thuốc cho thiếu gia đi.” Nhạc Uy vẫy vẫy tay, kêu hạ nhân ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh, Nhạc Uy ngồi trên giường, nhẹ nhàng sửa lại tóc có chút loạn cho con trai.
Thân thể Diệp Nhi căn bản không kém, nhiều năm qua rất ít sinh bệnh, lần này đột nhiên phong hàn nghiêm trọng như vậy, đại khái là vì trúng độc mà có chút chịu không được.
Nhưng vẫn có chút đau lòng.
Nhạc Uy thở dài, đưa tay thử thử mạch đập Đường Diệp, trong lòng vui vẻ.
Chẳng qua trải qua một đêm tối qua, nội lực của y hình như tinh tiến gia tăng không ít, xem ra trầm mộng có chút tác dụng.
“Ca.” Đường Diệp mơ mơ màng màng mở mắt.
“Diệp Nhi.” Nhạc Uy chỉnh chăn cho y: “Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
“Phụ thân.” Đường Diệp thấy rõ người trước mắt, rụt lại trong chăn.
“Ngày hôm qua là đêm trăng tròn, ổn không?” Nhạc Uy hỏi.
“Ổn.” Sắc mặt Đường Diệp tái nhợt.
“Phụ thân vừa thử nội lực của con, tăng thêm so với lúc trước.” Lúc này trong phòng không có hạ nhân, bởi vậy Nhạc Uy nói chuyện không kiêng kị: “Cố gắng chịu đựng, võ công của con nhất định có thể vô địch khắp thiên hạ.”
“Ừm.” Đầu Đường Diệp đau như muốn nứt ra, vì thế nhắm mắt lại.
Hiện tại sức lực đứng lên cũng không có, sao công lực có thể tăng lên? Những nội lực này đều là Đường Khải sợ mình bị bệnh mới truyền cho mình, đều là của hắn.
“Ngủ đi.” Nhạc Uy ngồi bên cạnh y: “Hiện tại chịu chút khổ, tương lai phụ thân nhất định bồi thường gấp trăm lần cho con.”
Đường Diệp quay đầu vào tường, nước mắt từ từ ướt gối đầu.
Dù như thế nào, gã cũng là phụ thân của mình, sao mình có thể phản bội gã?
Đường Khải dẫn người ngừng lại nghĩ ngơi, mắt thấy sắp ra khỏi ranh giới Vọng Xuyên Thành. Sáng sớm ngày thứ ba, đoàn người đang ăn điểm tâm trong một cửa hàng ở ven đường, đột nhiên thấy có một người đang cưỡi ngựa từ phía xa chạy tới đây.
“Đại. . . Đại thiếu gia, ta đến rồi.” Đường Tấn thở hổn hển từ trên ngựa xuống.
“Hiện tại mới đến?” Đường Khải bất mãn nhíu mày.
“Đại thiếu gia, ta cũng muốn đi sớm một chút, nhưng lão gia không cho.” Đường Tấn không ngừng kêu khổ: “Người không biết đâu, Tam thiếu gia bị bệnh nghiêm trọng, lão gia muốn ta hầu hạ hắn, một tấc cũng không rời, hôm nay thân thể Tam thiếu gia mới khỏe lại, ta mới có thời gian tới đây.”
“Cái gì?!” Đường Khải lấy làm kinh hãi: “Tiểu Diệp bị bệnh?”
“Đúng vậy, nhiễm phong hàn, cực kỳ nghiêm trọng.” Đường Tấn sợ Đường Khải trách tội mình tới trễ, vì thế nói dối: “Mê man, cơm không ăn, nước cũng không uống, ba ngày nay rất gầy.”
“Phong hàn, phong hàn sao có thể bị nghiêm trọng như vậy?” Đường Khải hận không thể tự đánh mình hai chưởng. Sợ là vì một đêm kia mình và y làm ở bên ngoài, làm y dính khí ẩm nơi đó, mới có thể sinh bệnh như vậy.
“Đại thiếu gia, người đừng lo lắng, đại phu nói Tam thiếu gia hiện tại không có chuyện gì lớn.” Đường Tấn thấy sắc mặt bất thường của Đường Khải, vì thế giải sầu cho hắn.
Đường Khải hiện tại cả đầu đều là sắc mặt tái nhợt của Đường Diệp, đâu còn tâm tình đi Vân Nam thành.
“Ngươi qua đây.” Đường Khải kéo Đường Tấn qua, hung tợn nói: “Dẫn người dùng tốc độ nhanh nhất đến Vân Nam thành cho ta, gặp Tiểu Lục thì nói với y, nhanh chóng lăn về cho ta, nếu không ta sẽ trói tên mập kia ném vào sông đào bảo vệ thành.”
“Vâng, vâng, vậy còn thiếu gia?” Đường Tấn bị hoảng sợ.
“Ta có chuyện khác, trừ bọn ngươi ra, ta không hy vọng có người biết ta đi đâu.” Trong mắt Đường Khải có chút thấp thỏm.
“Vâng, tiểu nhân đã hiểu.” Đường Tấn lĩnh mệnh, dẫn người đi mất.
Đường Khải xoay mình lên ngựa, ngày đêm lên đường chạy về.
Vào trong thành vừa vặn là nửa đêm, Đường Khải để ngựa của mình ở nơi bí mật của Vân Sát Bảo, mình thì thay y phục dạ hành, lén lút trở về nhà.
Phòng phía nam của Đường Diệp tối đen một mảnh, Đường Khải nằm trên nóc, ngưng thần nghe một chút, xác định trong phòng chỉ có một người, liền mở cửa sổ lẻn vào.
“Ai?!” Gần đây Đường Diệp ngủ không sâu, một chút tiếng động thì có thể tỉnh lại.
“Ta.” Đường Khải ngồi trên giường, nhẹ nhàng nhéo mũi y.
“Ca? Đường Diệp chống người ngồi dậy: “Ca không phải đi. . .”
“Đi một nửa đường, nghe nói đệ bị bệnh liền trở về gấp.” Đường Khải cắt ngang lời y, kéo y vào ngực mình: “Ca muốnở bên cạnh đệ, nếu không trong lòng không nỡ.”
Đường Diệp không nói nữa, chỉ để Đường Khải tùy ý bắt mạch cho mình.
“Tốt rồi, chỉ hư nhược một chút.” Đường Khải đáp chăn cho y: “Ngủ đi.”
“Ca, hôm nay phụ thân. . . phụ thân đệ. . . Hắn từng đến tìm đệ.” Đường Diệp do dự mà mở miệng.
“Ừm, ngủ đi.” Đường Khải vỗ vỗ y.
“Ca?” Đường Diệp ngẩng đầu: “Hắn. . . Ca không muốn biết?”
“Ca muốn biết, nhưng ca không cần đệ nói.” Đường Khải chạm khóe môi y một cái: “Ca biết đệ khó xử, ngoan, đừng suy nghĩ nhiều quá, dưỡng thân thể cho tốt đi.”
“Ca.” Hốc mắt Đường Diệp phiếm hồng.
“Đứa ngốc, ngủ đi.” Đường Khải đắp chăn cho y: “Tỉnh dậy thì không có chuyện gì.”
Ngày hôm sau, sau khi Nhạc Uy rời giường thì tính qua phòng Đường Diệp xem, lại bị hạ nhân cho biết có người cầu kiến.
“Ai?” Nhạc Uy vừa dùng trà vừa hỏi.
“Thần bảo chủ.” Hạ nhân cung kính đáp: “Nhị đương gia của Vân Sát Bảo.”
“Thần Tử Việt?” Nhạc Uy cả kinh, y tới Vọng Xuyên Thành làm gì?
“Lão gia, có gặp không?” Hạ nhân hỏi.
Thật ra không muốn gặp nhưng ai dám không gặp?
Nhạc Uy thở dài, đi vào phòng ngủ thay quần áo.
Vân Sát Bảo dù là nhân lực, tài lực hay vũ lực, đều cao hơn Đường Môn không ít, huống hồ trên giang hồ người người đều biết, tính Nhị đương gia của Vân Sát Bảo trời sinh không tốt, mình ít trêu chọc thì hơn.
Vào tiền sảnh, chỉ thấy có người đang ngồi bên cạnh bàn dùng trà.
Quần áo bạch sắc, cẩm bào lưu quang ánh lên, cười lên làm lông mày cong cong, cốc trà sứ trắng bình thường trong tay hắn cũng trở nên quý giá hơn nhiều.
“Thần bảo chủ.” Nhạc Nhạc cung kính hành lễ.
Tuy nói tuổi và bối phận của mình cao hơn y nhưng địa vị Vân Sát Bảo có thể đè chết mình.
“Đường chưởng môn khách khí.” Thần Tử Việt để cốc trà xuống.
“Không biết lần này Thần bảo chủ đến đây là có chuyện gì?” Nhạc Uy thăm dò hỏi.
“Kỳ thật không có chuyện gì lớn.” Thần Tử Việt đứng lên: “Nghe nói thuộc hạ Đường gia có mấy cửa hiệu thêu, tú nương đều là cao thủ đứng đầu, cho nên muốn xin Đường chưởng môn để các nàng thêu cho ta một lượng cống phẩm lớn, đưa tới Thịnh Kinh để chúc mừng sinh nhật của Lâm đại tướng quân.”
“Việc nhỏ này đâu cần Thần bảo chủ tự mình đến, chỉ cần Thần bảo chủ mở miệng, dù cho muốn mấy cửa hiệu thêu kia cũng không hẳn là không thể.” Nhạc Uy thầm nghi hoặc, trên mặt cười hỏi: “Huống hồ hiệu buôn của Vân Sát Bảo không phải đều do Phó bảo chủ quản lý sao? Sao đột nhiên. . .”
“Đường chưởng môn quả nhiên thông minh,nhìn ra ta kỳ thật còn có chuyện khác.” Vẻ mặt Thần Tử Việt tán thưởng gật đầu.
“. . . Thần bảo chủ nói đùa.” Đầu Nhạc Uy đổ mồ hôi.
“Kỳ thật lần này ta tới, chủ yếu là muốn Đường chưởng môn giúp ta một việc.” Vẻ mặt Thần Tử Việt thần bí.
“Mời nói.” Nhạc Uy bị hắn làm như vậy cũng có chút khẩn trương.
“Ta muốn Đường chưởng môn giúp ta bắt giữ cái tên đồ đệ hư hỏng kia.” Thần Tử Việt thấp giọng nói.
“Trình Mộc Phong?” Nhạc Uy cả kinh.
Hạ Ngọc Như từng gửi mình một phong thư, nói là Trình Mộc Phong đã đầu hàng, sau đó không còn có liên hệ với mình, cũng không biết tình hình gần đây như thế nào.
“Đúng vậy.” Thần Tử Việt thở dài: “Ta vốn không muốn quản chuyện này nhưng mấy ngày trước, hoàng thượng đã hạ ý chỉ, nói tai họa của Vân Sát Bảo muốn Vân Sát Bảo tự mình xử lý, cho nên. . .”
“Vậy Thần bảo chủ muốn ta giúp như thế nào?” Nhạc Uy hỏi.
“Ta cũng không biết.” Thần Tử Việt buông tay.
Cái gì? Nhạc Uy thầm chửi má nó, cái gì cũng không biết thì chạy tới Đường Môn làm gì?
“Chẳng qua ta nghe nói, có người bên này đã từng gặp hắn, cho nên muốn qua xem, tránh để hắn nguy hại võ lâm.” Vẻ mặt Thần Tử Việt chân thành: “Đường chưởng môn, ngươi nói đúng không?”
“Tâm tư Thần bảo chủ quả nhiên kín đáo.” Nhạc Uy nói đùa cho qua: “Thần bảo chủ đi đường mệt nhọc, nói vậy cũng mệt mỏi, ta biết trong thành này có khách *** tên. . .”
“Đường chưởng môn.” Thần Tử Việt cắt ngang lời gã: “Kiến trúc nhà ngươi thật là phong cách cổ xưa thú vị, có thể cho ta ở một đêm để cẩn thận quan sát không?”
“. . . Đương nhiên là có thể.” Nhạc Uy kìm nén khó chịu.
Bất âm bất dương chẳng ra sao, nhị đương gia của Vân Sát Bảo thật đúng là không phải thứ dễ chọc.
Ai biết y tới rốt cuộc có mục đích gì, xem ra gần đây, mình phải cẩn thận mới tốt.
Sau khi Thần Tử Việt theo hạ nhân đi vào trong nhà, ánh mắt đột nhiên thoáng nhìn trên nóc nhà, có một bóng đen hiện lên trong nháy mắt.
=A=!? Ngay cả nơi này cũng đi theo mình. . .
Thần Tử Việt thở dài, Tiểu Hắc là cái đuôi khó gỡ. Đăng bởi: admin
Đường Tấn đến thẳng chỗ Đường Diệp, đứng ở trước cửa thật gõ cửa cẩn thận.
Tam thiếu gia có tiếng là xấu xa, mình cũng phải cẩn thận một chút, khỏi phải bị y gài bẫy.
Ai ngờ gõ cửa rất lâu mà không nghe thấy động tĩnh trong phòng, vì thế trong lòng có chút buồn bực.
“Thiếu gia, ta vào được không?” Đường Tấn thăm dò hỏi.
Trong phòng không có phản ứng.
Đường Tấn đưa tay đẩy cửa ra, vào bên trong, chỉ thấy Đường Diệp đang nằm trên giường.
“Thiếu gia, thời gian không còn sớm, lão gia gọi người đến thư phòng.” Đường Tấn cung kính nói.
Đường Diệp đưa lưng về phía ngoài, quấn trong chăn không nói lời nào, hình như còn chưa tỉnh.
Đường Tấn bất đắc dĩ, đành phải tiến lên đẩy nhẹ y một chút.
Đường Diệp thấp giọng rên rỉ một tiếng, cuộn tròn thân mình muốn lui vào trong chăn.
“Thiếu gia?” Đường Tấn cảm thấy có chút bất thường, vì thế đưa tay lật thân thể y lại.
Sắc mặt Đường Diệp đỏ bừng, thở ra hơi thở nóng dọa người.
Đường Tấn giật mình, khẩn trương phái người đi kêu đại phu, mình chạy tới chỗ lão gia bẩm báo.
Lúc Nhạc Uy tới, đã có đại phu bắt mạch cho Đường Diệp.
“Sao lại thế này?” Nhạc Uy cau mày hỏi.
Người bình thường tuyệt đối không tìm được độc tính trầm mộng, bởi vậy Nhạc Uy cũng không lo lắng đại phu này sẽ phát hiện Đường Diệp trúng độc.
“Bẩm chưởng môn, Tam thiếu gia bị phong hàn, không có gì trở ngại.” Đại phu cung kính đáp.
” Vậy là tốt rồi, đi sắc thuốc cho thiếu gia đi.” Nhạc Uy vẫy vẫy tay, kêu hạ nhân ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh, Nhạc Uy ngồi trên giường, nhẹ nhàng sửa lại tóc có chút loạn cho con trai.
Thân thể Diệp Nhi căn bản không kém, nhiều năm qua rất ít sinh bệnh, lần này đột nhiên phong hàn nghiêm trọng như vậy, đại khái là vì trúng độc mà có chút chịu không được.
Nhưng vẫn có chút đau lòng.
Nhạc Uy thở dài, đưa tay thử thử mạch đập Đường Diệp, trong lòng vui vẻ.
Chẳng qua trải qua một đêm tối qua, nội lực của y hình như tinh tiến gia tăng không ít, xem ra trầm mộng có chút tác dụng.
“Ca.” Đường Diệp mơ mơ màng màng mở mắt.
“Diệp Nhi.” Nhạc Uy chỉnh chăn cho y: “Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
“Phụ thân.” Đường Diệp thấy rõ người trước mắt, rụt lại trong chăn.
“Ngày hôm qua là đêm trăng tròn, ổn không?” Nhạc Uy hỏi.
“Ổn.” Sắc mặt Đường Diệp tái nhợt.
“Phụ thân vừa thử nội lực của con, tăng thêm so với lúc trước.” Lúc này trong phòng không có hạ nhân, bởi vậy Nhạc Uy nói chuyện không kiêng kị: “Cố gắng chịu đựng, võ công của con nhất định có thể vô địch khắp thiên hạ.”
“Ừm.” Đầu Đường Diệp đau như muốn nứt ra, vì thế nhắm mắt lại.
Hiện tại sức lực đứng lên cũng không có, sao công lực có thể tăng lên? Những nội lực này đều là Đường Khải sợ mình bị bệnh mới truyền cho mình, đều là của hắn.
“Ngủ đi.” Nhạc Uy ngồi bên cạnh y: “Hiện tại chịu chút khổ, tương lai phụ thân nhất định bồi thường gấp trăm lần cho con.”
Đường Diệp quay đầu vào tường, nước mắt từ từ ướt gối đầu.
Dù như thế nào, gã cũng là phụ thân của mình, sao mình có thể phản bội gã?
Đường Khải dẫn người ngừng lại nghĩ ngơi, mắt thấy sắp ra khỏi ranh giới Vọng Xuyên Thành. Sáng sớm ngày thứ ba, đoàn người đang ăn điểm tâm trong một cửa hàng ở ven đường, đột nhiên thấy có một người đang cưỡi ngựa từ phía xa chạy tới đây.
“Đại. . . Đại thiếu gia, ta đến rồi.” Đường Tấn thở hổn hển từ trên ngựa xuống.
“Hiện tại mới đến?” Đường Khải bất mãn nhíu mày.
“Đại thiếu gia, ta cũng muốn đi sớm một chút, nhưng lão gia không cho.” Đường Tấn không ngừng kêu khổ: “Người không biết đâu, Tam thiếu gia bị bệnh nghiêm trọng, lão gia muốn ta hầu hạ hắn, một tấc cũng không rời, hôm nay thân thể Tam thiếu gia mới khỏe lại, ta mới có thời gian tới đây.”
“Cái gì?!” Đường Khải lấy làm kinh hãi: “Tiểu Diệp bị bệnh?”
“Đúng vậy, nhiễm phong hàn, cực kỳ nghiêm trọng.” Đường Tấn sợ Đường Khải trách tội mình tới trễ, vì thế nói dối: “Mê man, cơm không ăn, nước cũng không uống, ba ngày nay rất gầy.”
“Phong hàn, phong hàn sao có thể bị nghiêm trọng như vậy?” Đường Khải hận không thể tự đánh mình hai chưởng. Sợ là vì một đêm kia mình và y làm ở bên ngoài, làm y dính khí ẩm nơi đó, mới có thể sinh bệnh như vậy.
“Đại thiếu gia, người đừng lo lắng, đại phu nói Tam thiếu gia hiện tại không có chuyện gì lớn.” Đường Tấn thấy sắc mặt bất thường của Đường Khải, vì thế giải sầu cho hắn.
Đường Khải hiện tại cả đầu đều là sắc mặt tái nhợt của Đường Diệp, đâu còn tâm tình đi Vân Nam thành.
“Ngươi qua đây.” Đường Khải kéo Đường Tấn qua, hung tợn nói: “Dẫn người dùng tốc độ nhanh nhất đến Vân Nam thành cho ta, gặp Tiểu Lục thì nói với y, nhanh chóng lăn về cho ta, nếu không ta sẽ trói tên mập kia ném vào sông đào bảo vệ thành.”
“Vâng, vâng, vậy còn thiếu gia?” Đường Tấn bị hoảng sợ.
“Ta có chuyện khác, trừ bọn ngươi ra, ta không hy vọng có người biết ta đi đâu.” Trong mắt Đường Khải có chút thấp thỏm.
“Vâng, tiểu nhân đã hiểu.” Đường Tấn lĩnh mệnh, dẫn người đi mất.
Đường Khải xoay mình lên ngựa, ngày đêm lên đường chạy về.
Vào trong thành vừa vặn là nửa đêm, Đường Khải để ngựa của mình ở nơi bí mật của Vân Sát Bảo, mình thì thay y phục dạ hành, lén lút trở về nhà.
Phòng phía nam của Đường Diệp tối đen một mảnh, Đường Khải nằm trên nóc, ngưng thần nghe một chút, xác định trong phòng chỉ có một người, liền mở cửa sổ lẻn vào.
“Ai?!” Gần đây Đường Diệp ngủ không sâu, một chút tiếng động thì có thể tỉnh lại.
“Ta.” Đường Khải ngồi trên giường, nhẹ nhàng nhéo mũi y.
“Ca? Đường Diệp chống người ngồi dậy: “Ca không phải đi. . .”
“Đi một nửa đường, nghe nói đệ bị bệnh liền trở về gấp.” Đường Khải cắt ngang lời y, kéo y vào ngực mình: “Ca muốnở bên cạnh đệ, nếu không trong lòng không nỡ.”
Đường Diệp không nói nữa, chỉ để Đường Khải tùy ý bắt mạch cho mình.
“Tốt rồi, chỉ hư nhược một chút.” Đường Khải đáp chăn cho y: “Ngủ đi.”
“Ca, hôm nay phụ thân. . . phụ thân đệ. . . Hắn từng đến tìm đệ.” Đường Diệp do dự mà mở miệng.
“Ừm, ngủ đi.” Đường Khải vỗ vỗ y.
“Ca?” Đường Diệp ngẩng đầu: “Hắn. . . Ca không muốn biết?”
“Ca muốn biết, nhưng ca không cần đệ nói.” Đường Khải chạm khóe môi y một cái: “Ca biết đệ khó xử, ngoan, đừng suy nghĩ nhiều quá, dưỡng thân thể cho tốt đi.”
“Ca.” Hốc mắt Đường Diệp phiếm hồng.
“Đứa ngốc, ngủ đi.” Đường Khải đắp chăn cho y: “Tỉnh dậy thì không có chuyện gì.”
Ngày hôm sau, sau khi Nhạc Uy rời giường thì tính qua phòng Đường Diệp xem, lại bị hạ nhân cho biết có người cầu kiến.
“Ai?” Nhạc Uy vừa dùng trà vừa hỏi.
“Thần bảo chủ.” Hạ nhân cung kính đáp: “Nhị đương gia của Vân Sát Bảo.”
“Thần Tử Việt?” Nhạc Uy cả kinh, y tới Vọng Xuyên Thành làm gì?
“Lão gia, có gặp không?” Hạ nhân hỏi.
Thật ra không muốn gặp nhưng ai dám không gặp?
Nhạc Uy thở dài, đi vào phòng ngủ thay quần áo.
Vân Sát Bảo dù là nhân lực, tài lực hay vũ lực, đều cao hơn Đường Môn không ít, huống hồ trên giang hồ người người đều biết, tính Nhị đương gia của Vân Sát Bảo trời sinh không tốt, mình ít trêu chọc thì hơn.
Vào tiền sảnh, chỉ thấy có người đang ngồi bên cạnh bàn dùng trà.
Quần áo bạch sắc, cẩm bào lưu quang ánh lên, cười lên làm lông mày cong cong, cốc trà sứ trắng bình thường trong tay hắn cũng trở nên quý giá hơn nhiều.
“Thần bảo chủ.” Nhạc Nhạc cung kính hành lễ.
Tuy nói tuổi và bối phận của mình cao hơn y nhưng địa vị Vân Sát Bảo có thể đè chết mình.
“Đường chưởng môn khách khí.” Thần Tử Việt để cốc trà xuống.
“Không biết lần này Thần bảo chủ đến đây là có chuyện gì?” Nhạc Uy thăm dò hỏi.
“Kỳ thật không có chuyện gì lớn.” Thần Tử Việt đứng lên: “Nghe nói thuộc hạ Đường gia có mấy cửa hiệu thêu, tú nương đều là cao thủ đứng đầu, cho nên muốn xin Đường chưởng môn để các nàng thêu cho ta một lượng cống phẩm lớn, đưa tới Thịnh Kinh để chúc mừng sinh nhật của Lâm đại tướng quân.”
“Việc nhỏ này đâu cần Thần bảo chủ tự mình đến, chỉ cần Thần bảo chủ mở miệng, dù cho muốn mấy cửa hiệu thêu kia cũng không hẳn là không thể.” Nhạc Uy thầm nghi hoặc, trên mặt cười hỏi: “Huống hồ hiệu buôn của Vân Sát Bảo không phải đều do Phó bảo chủ quản lý sao? Sao đột nhiên. . .”
“Đường chưởng môn quả nhiên thông minh,nhìn ra ta kỳ thật còn có chuyện khác.” Vẻ mặt Thần Tử Việt tán thưởng gật đầu.
“. . . Thần bảo chủ nói đùa.” Đầu Nhạc Uy đổ mồ hôi.
“Kỳ thật lần này ta tới, chủ yếu là muốn Đường chưởng môn giúp ta một việc.” Vẻ mặt Thần Tử Việt thần bí.
“Mời nói.” Nhạc Uy bị hắn làm như vậy cũng có chút khẩn trương.
“Ta muốn Đường chưởng môn giúp ta bắt giữ cái tên đồ đệ hư hỏng kia.” Thần Tử Việt thấp giọng nói.
“Trình Mộc Phong?” Nhạc Uy cả kinh.
Hạ Ngọc Như từng gửi mình một phong thư, nói là Trình Mộc Phong đã đầu hàng, sau đó không còn có liên hệ với mình, cũng không biết tình hình gần đây như thế nào.
“Đúng vậy.” Thần Tử Việt thở dài: “Ta vốn không muốn quản chuyện này nhưng mấy ngày trước, hoàng thượng đã hạ ý chỉ, nói tai họa của Vân Sát Bảo muốn Vân Sát Bảo tự mình xử lý, cho nên. . .”
“Vậy Thần bảo chủ muốn ta giúp như thế nào?” Nhạc Uy hỏi.
“Ta cũng không biết.” Thần Tử Việt buông tay.
Cái gì? Nhạc Uy thầm chửi má nó, cái gì cũng không biết thì chạy tới Đường Môn làm gì?
“Chẳng qua ta nghe nói, có người bên này đã từng gặp hắn, cho nên muốn qua xem, tránh để hắn nguy hại võ lâm.” Vẻ mặt Thần Tử Việt chân thành: “Đường chưởng môn, ngươi nói đúng không?”
“Tâm tư Thần bảo chủ quả nhiên kín đáo.” Nhạc Uy nói đùa cho qua: “Thần bảo chủ đi đường mệt nhọc, nói vậy cũng mệt mỏi, ta biết trong thành này có khách *** tên. . .”
“Đường chưởng môn.” Thần Tử Việt cắt ngang lời gã: “Kiến trúc nhà ngươi thật là phong cách cổ xưa thú vị, có thể cho ta ở một đêm để cẩn thận quan sát không?”
“. . . Đương nhiên là có thể.” Nhạc Uy kìm nén khó chịu.
Bất âm bất dương chẳng ra sao, nhị đương gia của Vân Sát Bảo thật đúng là không phải thứ dễ chọc.
Ai biết y tới rốt cuộc có mục đích gì, xem ra gần đây, mình phải cẩn thận mới tốt.
Sau khi Thần Tử Việt theo hạ nhân đi vào trong nhà, ánh mắt đột nhiên thoáng nhìn trên nóc nhà, có một bóng đen hiện lên trong nháy mắt.
=A=!? Ngay cả nơi này cũng đi theo mình. . .
Thần Tử Việt thở dài, Tiểu Hắc là cái đuôi khó gỡ. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.