Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế!
Chương 23: Cậu Muốn Làm Diễn Viên Không
Đào An
28/09/2024
Quả nhiên, Ngô Khắc Minh tiếp tục nói: "Cậu biết đoàn làm phim “Tuyệt Đại Song Kiêu” không? Hai ngày trước bọn họ vừa đến Hoành Châu."
"Diễn viên ban đầu dự kiến đóng nhân vật Ngọc Lang Giang Phong đã vướng lịch trình, do đó trong suốt thời gian vừa rồi vẫn chưa tìm được người thay thế thích hợp, cậu nghĩ xem có muốn thử hay không?”
Hứa Trăn: "..."
Ngọc Lang Giang Phong? Tôi á?
Xin lỗi, tôi chỉ là thay anh trai đi diễn, chứ không phải chính mình.
Hắn vừa định muốn mở miệng cự tuyệt, liền thấy cách đó không xa, một thân hình mập mạp đang liều mạng vẫy vẫy.
Hứa Trăn tập trung nhìn vào, này không phải Kiều Phong thì là ai.
Kiều mập mạp thấy Hứa Trăn bị Ngô Khắc Minh gọi đi, sợ hắn nói lộ ra, thế là liền tránh ở bên cạnh nhìn.
Đến lúc nghe được Ngô đạo chủ động giới thiệu vai diễn cho Hứa Trăn, Kiều Phong vô cùng phấn khích. Lão đại đã chủ động giật dây giới thiệu giúp cậu nha!
Đây là ý tốt mà không phải ai cũng có được đâu, loại chuyện này sao có thể từ chối?
Hắn giậm chân, vẫy tay, liều mạng dùng khẩu hình miệng minh họa: Đồng ý đi!
Đồng ý!
Nhanh nhanh nhanh!
Hứa Trăn cau lông mày lại.
Tôi tại sao phải đồng ý?
Đồng ý rồi thì ai đi diễn đây? Anh sao?
Rõ ràng nói chỉ quay một cảnh, giờ lại muốn tăng thêm.
Mắt thấy Hứa Trăn không để ý tới mình, Kiều Phong nhất thời cảm thấy tình thế rất cấp bách, đưa tay vào túi sách lấy ra một xấp tiền màu đỏ chói.
Sau đó, hắn ở phía sau lưng Ngô dạo, dùng sức quơ quơ, khẩu hình miệng nói: Thêm tiền!
Tôi thêm tiền cho cậu!
"Cám ơn Ngô đạo," Lông mày của Hứa Trăn lập tức giãn ra, trên mặt mang theo hưng phấn, "Tôi muốn thử!” Nhìn qua rất giống dáng vẻ đang mong chờ.
Ngô đạo hài lòng gật gật đầu.
Tuy nhiên…ông ta hít mũi một cái, cảm thấy hơi nghi hoặc, hình như mình ngửi thấy mùi tiền ở đâu đây.
Cảnh quay hơn ba phút kéo dài suốt mười bốn giờ, từ bảy giờ sáng đến hơn chín giờ tối.
Đạo diễn Tô Văn Bân dùng cuống họng khàn khàn hô lên “Qua”, bên trong phim trường lập tức vỗ tay hoan hô như sấm, phấn khởi như thể sắp được ăn tết.
Rốt cuộc!
Dùng hết thời thời gian một ngày mới có thể hoàn thiện cảnh quay dài hơn ba phút này. Hơn nữa, hình ảnh vô cùng chất lượng. Những người trong nghề có thể đánh giá rằng cho dù doanh thu phòng vé là bao nhiêu, thì cảnh quay này nhất định sẽ tạo ra một tiếng vang vô cùng lớn trong giới điện ảnh.
Hứa Trăn đứng trước màn hình, nhìn hình ảnh đang được phát bên trong, tâm trạng không ngừng run rẩy. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng của mình thông qua loại hình thức này.
Ở bên trong camera, vị đạo sư phật giáo mặc áo tăng bào màu xám, tay cầm tràng hạt bằng gỗ hồng sắc rất giống bản thân, nhưng sao hắn vẫn cảm thấy vô cùng xa lạ. Thật sự cảm giác hoàn toàn khác biệt so với lúc soi gương, phảng phất giống như một người khác.
“Hắn” ở trong thế giới đó có khuôn mặt rất giống mình nhưng cuộc đời lại hoàn toàn khác. Hứa Trăn động nhiên cảm thấy một tia rung động không thể hiểu được. Giống như bản thân hắn đã tự mình trải nghiệm qua một đoạn thời gian như vậy. Chỉ là hiện tại ký ức này đã bị xóa đi, chỉ còn lại một chút phản ứng của bản năng.
Loại cảm giác này thật sự rất huyền diệu.
Khi mọi người rời khỏi phim trường, bên ngoài màn đêm đã buông xuống, ánh sao lấp lánh trên bầu trời. Trận mưa hôm qua không biết đã ngừng từ lúc nào, chỉ có mặt đường còn hơi ẩm ướt, tuy nhiên cũng không ảnh hưởng đến cảnh quay ngoài trời.
Hứa Trăn đã sắp hoàn thành cảnh quay của mình, hiện tại chỉ còn cảnh Tuyết Trúc và Dạ Vũ gặp gỡ lần đầu tiên.
Trước khi kết thúc cảnh quay, Tô Văn Bân mới kêu bọn họ đến nói chuyện, bối cảnh hiện trường vẫn chưa được dựng lên, có thể hai ngày sau mới có thể quay tiếp. Hứa Trăn cũng không vội, tạm thời trở về khách sạn nghỉ ngơi, chờ đoàn phim gọi đến.
Trên đường trở về khách sạn, Kiều Phong một lần nữa nhắc lại chuyện của Ngô Khắc Minh vừa rồi: Thử vai Giang Phong trong “Tuyệt Đại Giang Kiêu”.
"A Trăn, cậu nghe ca nói…”
Kiều Phong bày ra bộ dáng thấm thía, hướng dẫn từng bước nói: "Người phiêu dạt trong giang hồ bất quá chỉ là một vòng tròn.”
"Ngô đạo nhìn trúng cậu, cho cậu một nghệ danh mới, lại giới thiệu vai diễn, đây chính là ý tốt ông ta dành cho cậu. Không quan trọng là cậu thích bộ phim này hay không, trước cứ đồng ý, biểu thị lòng thành của mình…”
"Chờ một chút, " Hứa Trăn nhịn không được ngắt lời, "Kiều ca, đây là vòng tròn của anh, không phải của tôi.”
Hắn nghiêm mặt nói: "Tôi chỉ là người làm việc tạm thời do anh thuê, càng không có ý định bước vào vòng tròn hỗn loạn này.”
Kiều Phong: "..."
Một lúc lâu sau, hắn mới miễn cưỡng vẻ mặt đau khổ tiếp tục nói: "Tuy là như vậy, nhưng người tốt phải làm đến cùng, tiễn phật phải tiễn tới Tây thiên. Coi như cậu giúp đỡ anh thì cậu cũng đâu chịu thiệt thòi gì.”
Kiều Phong cười ha hả, nói: "Cậu xem, người xuất gia không phải hay nói “Sống ngày nào được ngày đó” à.”
Hứa Trăn ngây người nhìn hắn, như là đang nhìn một người tâm thần chậm phát triển.
Kiều Phong bị hắn nhìn đến chột dạ, nhịn không được rụt cổ một cái.
Một lát sau, Hứa Trăn mở miệng nói: "Sửa lại một chút, đầu tiên tôi chưa có xuất gia, không phải là hòa thượng. Tiếp theo, sống ngày nào được ngày ấy mang ý nghĩa xấu, biểu thị cho việc làm qua loa cho xong không có trách nhiệm…”
Kiều Phong: "..."
Được rồi, đây là bị hòa thượng lên lớp! Thật mất mặt mà!
"Diễn viên ban đầu dự kiến đóng nhân vật Ngọc Lang Giang Phong đã vướng lịch trình, do đó trong suốt thời gian vừa rồi vẫn chưa tìm được người thay thế thích hợp, cậu nghĩ xem có muốn thử hay không?”
Hứa Trăn: "..."
Ngọc Lang Giang Phong? Tôi á?
Xin lỗi, tôi chỉ là thay anh trai đi diễn, chứ không phải chính mình.
Hắn vừa định muốn mở miệng cự tuyệt, liền thấy cách đó không xa, một thân hình mập mạp đang liều mạng vẫy vẫy.
Hứa Trăn tập trung nhìn vào, này không phải Kiều Phong thì là ai.
Kiều mập mạp thấy Hứa Trăn bị Ngô Khắc Minh gọi đi, sợ hắn nói lộ ra, thế là liền tránh ở bên cạnh nhìn.
Đến lúc nghe được Ngô đạo chủ động giới thiệu vai diễn cho Hứa Trăn, Kiều Phong vô cùng phấn khích. Lão đại đã chủ động giật dây giới thiệu giúp cậu nha!
Đây là ý tốt mà không phải ai cũng có được đâu, loại chuyện này sao có thể từ chối?
Hắn giậm chân, vẫy tay, liều mạng dùng khẩu hình miệng minh họa: Đồng ý đi!
Đồng ý!
Nhanh nhanh nhanh!
Hứa Trăn cau lông mày lại.
Tôi tại sao phải đồng ý?
Đồng ý rồi thì ai đi diễn đây? Anh sao?
Rõ ràng nói chỉ quay một cảnh, giờ lại muốn tăng thêm.
Mắt thấy Hứa Trăn không để ý tới mình, Kiều Phong nhất thời cảm thấy tình thế rất cấp bách, đưa tay vào túi sách lấy ra một xấp tiền màu đỏ chói.
Sau đó, hắn ở phía sau lưng Ngô dạo, dùng sức quơ quơ, khẩu hình miệng nói: Thêm tiền!
Tôi thêm tiền cho cậu!
"Cám ơn Ngô đạo," Lông mày của Hứa Trăn lập tức giãn ra, trên mặt mang theo hưng phấn, "Tôi muốn thử!” Nhìn qua rất giống dáng vẻ đang mong chờ.
Ngô đạo hài lòng gật gật đầu.
Tuy nhiên…ông ta hít mũi một cái, cảm thấy hơi nghi hoặc, hình như mình ngửi thấy mùi tiền ở đâu đây.
Cảnh quay hơn ba phút kéo dài suốt mười bốn giờ, từ bảy giờ sáng đến hơn chín giờ tối.
Đạo diễn Tô Văn Bân dùng cuống họng khàn khàn hô lên “Qua”, bên trong phim trường lập tức vỗ tay hoan hô như sấm, phấn khởi như thể sắp được ăn tết.
Rốt cuộc!
Dùng hết thời thời gian một ngày mới có thể hoàn thiện cảnh quay dài hơn ba phút này. Hơn nữa, hình ảnh vô cùng chất lượng. Những người trong nghề có thể đánh giá rằng cho dù doanh thu phòng vé là bao nhiêu, thì cảnh quay này nhất định sẽ tạo ra một tiếng vang vô cùng lớn trong giới điện ảnh.
Hứa Trăn đứng trước màn hình, nhìn hình ảnh đang được phát bên trong, tâm trạng không ngừng run rẩy. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng của mình thông qua loại hình thức này.
Ở bên trong camera, vị đạo sư phật giáo mặc áo tăng bào màu xám, tay cầm tràng hạt bằng gỗ hồng sắc rất giống bản thân, nhưng sao hắn vẫn cảm thấy vô cùng xa lạ. Thật sự cảm giác hoàn toàn khác biệt so với lúc soi gương, phảng phất giống như một người khác.
“Hắn” ở trong thế giới đó có khuôn mặt rất giống mình nhưng cuộc đời lại hoàn toàn khác. Hứa Trăn động nhiên cảm thấy một tia rung động không thể hiểu được. Giống như bản thân hắn đã tự mình trải nghiệm qua một đoạn thời gian như vậy. Chỉ là hiện tại ký ức này đã bị xóa đi, chỉ còn lại một chút phản ứng của bản năng.
Loại cảm giác này thật sự rất huyền diệu.
Khi mọi người rời khỏi phim trường, bên ngoài màn đêm đã buông xuống, ánh sao lấp lánh trên bầu trời. Trận mưa hôm qua không biết đã ngừng từ lúc nào, chỉ có mặt đường còn hơi ẩm ướt, tuy nhiên cũng không ảnh hưởng đến cảnh quay ngoài trời.
Hứa Trăn đã sắp hoàn thành cảnh quay của mình, hiện tại chỉ còn cảnh Tuyết Trúc và Dạ Vũ gặp gỡ lần đầu tiên.
Trước khi kết thúc cảnh quay, Tô Văn Bân mới kêu bọn họ đến nói chuyện, bối cảnh hiện trường vẫn chưa được dựng lên, có thể hai ngày sau mới có thể quay tiếp. Hứa Trăn cũng không vội, tạm thời trở về khách sạn nghỉ ngơi, chờ đoàn phim gọi đến.
Trên đường trở về khách sạn, Kiều Phong một lần nữa nhắc lại chuyện của Ngô Khắc Minh vừa rồi: Thử vai Giang Phong trong “Tuyệt Đại Giang Kiêu”.
"A Trăn, cậu nghe ca nói…”
Kiều Phong bày ra bộ dáng thấm thía, hướng dẫn từng bước nói: "Người phiêu dạt trong giang hồ bất quá chỉ là một vòng tròn.”
"Ngô đạo nhìn trúng cậu, cho cậu một nghệ danh mới, lại giới thiệu vai diễn, đây chính là ý tốt ông ta dành cho cậu. Không quan trọng là cậu thích bộ phim này hay không, trước cứ đồng ý, biểu thị lòng thành của mình…”
"Chờ một chút, " Hứa Trăn nhịn không được ngắt lời, "Kiều ca, đây là vòng tròn của anh, không phải của tôi.”
Hắn nghiêm mặt nói: "Tôi chỉ là người làm việc tạm thời do anh thuê, càng không có ý định bước vào vòng tròn hỗn loạn này.”
Kiều Phong: "..."
Một lúc lâu sau, hắn mới miễn cưỡng vẻ mặt đau khổ tiếp tục nói: "Tuy là như vậy, nhưng người tốt phải làm đến cùng, tiễn phật phải tiễn tới Tây thiên. Coi như cậu giúp đỡ anh thì cậu cũng đâu chịu thiệt thòi gì.”
Kiều Phong cười ha hả, nói: "Cậu xem, người xuất gia không phải hay nói “Sống ngày nào được ngày đó” à.”
Hứa Trăn ngây người nhìn hắn, như là đang nhìn một người tâm thần chậm phát triển.
Kiều Phong bị hắn nhìn đến chột dạ, nhịn không được rụt cổ một cái.
Một lát sau, Hứa Trăn mở miệng nói: "Sửa lại một chút, đầu tiên tôi chưa có xuất gia, không phải là hòa thượng. Tiếp theo, sống ngày nào được ngày ấy mang ý nghĩa xấu, biểu thị cho việc làm qua loa cho xong không có trách nhiệm…”
Kiều Phong: "..."
Được rồi, đây là bị hòa thượng lên lớp! Thật mất mặt mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.