Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế!
Chương 37: Không Phải Do Trang Phục
Đào An
28/09/2024
Mao Phượng Bình vô cùng đau lòng bộ trang phục kia, nói: "Ai, cậu đừng ngồi chỗ đó, cẩn thận làm nhàu nếp may!”
Hạ Tuấn Ninh trừng mắt nhìn cô và nói: "Mẹ nó, bộ quần áo rách này ai cũng không cần, thì việc gì phải sợ nhàu sợ hỏng?”
Mao Phượng Bình đáp: "Cậu không hài lòng chỗ nào thì cứ nói để tôi sửa!”
Hạ Tuấn Ninh nghe vậy liền trả lời lại: "Chỗ nào tôi cũng không hài lòng! Mà ngay cả nơi hài lòng cũng không có!”
Lúc này, Tiểu Cao đi tìm áo lót trên xe đã trở về kịp lúc.
Cầm trên tay một đống vải lót làm bằng nhiều chất liệu khác nhau, cô nói với Mao Phượng Bình: "Lão sư, em tìm được nhiêu đó, cô nhìn xem có cần thứ gì không?”
Mao Phượng Bình nghiêng người xem xét, từ trong đó lấy ra một tấm áo lót cực kỳ mỏng, sau đó quay sang nói với Hạ Tuấn Ninh: "Hạ tiên sinh, cái áo lót này có cổ áo tương đối thấp, nhất định sẽ không che khuất cổ.”
"Cậu trước cứ thử xem?
"Một lát nữa tôi sẽ tìm cho cậu một cái thắt lưng khác.”
Hạ Tuấn Ninh nhìn áo lót trong tay cô, vô cùng miễn cưỡng nhận lấy: "Được rồi, tôi sẽ thử.”
Nói xong liền quay đầu rời đi, chuẩn bị mở rèm phòng thử đồ rồi bước vào. Nhưng mà, hắn mới vừa bước vào một bước, liền phát hiện bên trong phòng thử đồ này đã có người.
Một thanh niên mặc quần áo chất liệu tương tự, kiểu tóc cũng tương tự liếc nhìn hắn và nói: "Anh muốn thay quần áo à?"
Hạ Tuấn Ninh sửng sốt một hồi.
Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp trả lời, nam thanh niên này đã thản nhiên phủi phủi quần áo, ngữ khí cũng rất từ tốn: "Chờ một lát, tôi đi ra ngoài ngay.”
Nói xong, hắn bước ra khỏi bức màn do Hạ Tuấn Ninh mở ra.
Thần thái thong dong vô cùng tự nhiên.
Hạ Tuấn Ninh ngơ ngác nhìn bóng lưng người kia, nhất thời tắt tiếng.
Người này…là ai?
Tại sao hắn lại mặc quần áo của Hoa Vô Khuyết? ?
...
Người trong phòng thử đồ đương nhiên là Hứa Trăn.
Lúc này hắn đã mặc xong quần áo, nhưng lại không biết mình mặc có đúng không, cho nên đang đợi Tiểu Cao trở về để giúp mình chỉnh sửa.
Vừa rồi nhìn thấy có người muốn dùng phòng thử đồ, hắn cũng không nghĩ quá nhiều, liền xoay người rời đi.
Mà lúc này, Mao Phượng Bình, Lâm Huệ Mỹ và những người khác đang ở bên ngoài, nhìn thấy "Hạ Tuấn Ninh" vừa đi đã trở lại, cho nên hơi nghi hoặc.
Mao Phượng Bình hỏi: "Cậu quên cầm theo thứ gì sao?”
"Cậu còn cần gì?"
Cô mở miệng nghênh đón, vừa định hỏi có phải muốn dây thắt lưng của áo lót hay không, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, cả người đã ngây ngẩn.
Người này không phải là Hạ Tuấn Ninh.
Trang phục của người này rất giống Hạ Tuấn Ninh, đại khái bởi vì khá tương đồng với Hoa Vô Khuyết, một thân trắng tinh, cũng được làm bằng "lụa tơ tằm".
Kiểu tóc cũng giống với Hoa Vô Khuyết, tóc dài mềm mại buộc thành búi, phía trước trán rủ xuống hai sợi tóc, vô cùng tuấn dật tiêu sái.
Nhưng mà...
Hiệu quả này lại hoàn toàn khác biệt với Hạ Tuấn Ninh.
Vai rộng eo hẹp, thân thẳng như cây tùng, lúc bước đi, tà áo trắng phiêu dật như tuyết, tay áo bồng bềnh, phảng phất như tiên nhân trên trời.
Trái tim của Mao Phượng Bình giống như bị mắc ở cổ họng.
Tôi đã nói rồi!
Trang phục của tôi tuyệt đối không có vấn đề!
Đây mới là Hoa Vô Khuyết!
Đây mới là hiệu ứng chính xác của bộ quần áo này! !
"Tê…”
Vô số âm thanh hít khí lạnh đồng thời vang lên, tụ thành một tiếng. Lúc này, bước chân của Hứa Trăn bỗng dưng dừng lại. Hắn hơi nghi hoặc nhìn về phía chung quanh, đối diện với những đôi mặt sáng rực.
Làm sao vậy?
Tôi mặc quần áo không đúng à? ?
Hắn phát hiện tất cả mọi người có mặt ở hậu trường đều nhìn hắn, nhà sản xuất, thợ trang điểm, trợ lý, các diễn viên khác...
Từng đôi mặt sắc lạnh nhìn chằm chằm khiến hắn bậc giác run rẩy.
Vừa rồi lúc thay quần áo, Hứa Trăn cũng đã nghe được đầu đuôi câu chuyện, biết Hạ Tuấn Ninh bởi vì tạo hình nhân vật không vừa ý mà gây xung đột với đoàn làm phim.
Nhưng, đó chuyện của hắn, liên quan gì đến tôi? ?
Mà tôi cũng không hề chê quần áo của mình.
Hứa Trăn nhìn một vòng xung quanh, rất nhanh liền phát hiện thợ trang điểm Tiểu Cao của mình. Hắn vội vàng đi tới trước mặt Hứa Cao, “Cao tỷ, làm phiền chị giúp em chỉnh sửa lại quần áo được không?”
Một hồi lâu sau, thấy Tiểu Cao hoàn toàn không có phản ứng, hắn nhịn không được lại hỏi: "Cao tỷ?"
Cho đến lúc này, Tiểu Cao mới như từ trong mộng tỉnh lại, một mặt hoảng hốt nói: "A... A? A a a..."
Lúc nói chuyện, ánh mắt vẫn không thể tập trung lại một điểm. Cùng lúc đó, đôi mắt của nhà sản xuất Lâm Huệ Mỹ đã bắt đầu phóng ra ánh sáng xanh.
Bộ dáng này của cậu ta…Thật sự quá đẹp rồi!
Tuấn tú! Thon gầy!
Tiên khí bồng bềnh!
Đặc biệt là trong không khí tiêu cực mà Hạ Tuấn Ninh gây ra, thì sự xuất hiện của hắn đã phân rõ cao thấp. Bộ trang phục này của Giang Phong rất giống với Hoa Vô Khuyết. Chất liệu và kiểu dáng của cả hai về cơ bản là giống nhau, chỉ có điều các chi tiết như viền cổ, cổ tay áo, đai lưng là có chút khác biệt.
Ánh mắt của Lâm Huệ Mỹ rất tinh vi, cô chỉ cần liếc mắt một cái, liền rất nhanh phát hiện ra lợi thế của Hứa Chân.
Đầu tiên đương nhiên là gầy.
Hứa Chân năm nay chưa tới hai mươi tuổi, thân thể vẫn còn non trẻ, chưa hoàn toàn trưởng thành. Khung xương đơn bạc, không có chút thịt thừa, thiếu niên non gầy này cho người khác một loại cảm giác mà người trưởng thành không bao giờ có được.
Mặt khác, hắn không thường xuyên tập luyện cơ bắp như Hạ Tuấn Ninh, do đó trên người cũng không có bất kỳ khối cơ bắp lồi lõm nào, dáng người cân xứng, đường cong cơ bắp vô cùng trôi chảy.
Hắn khoác lên một bộ trang phục cổ trắng tinh, nhìn rất vừa mắt.
Hạ Tuấn Ninh trừng mắt nhìn cô và nói: "Mẹ nó, bộ quần áo rách này ai cũng không cần, thì việc gì phải sợ nhàu sợ hỏng?”
Mao Phượng Bình đáp: "Cậu không hài lòng chỗ nào thì cứ nói để tôi sửa!”
Hạ Tuấn Ninh nghe vậy liền trả lời lại: "Chỗ nào tôi cũng không hài lòng! Mà ngay cả nơi hài lòng cũng không có!”
Lúc này, Tiểu Cao đi tìm áo lót trên xe đã trở về kịp lúc.
Cầm trên tay một đống vải lót làm bằng nhiều chất liệu khác nhau, cô nói với Mao Phượng Bình: "Lão sư, em tìm được nhiêu đó, cô nhìn xem có cần thứ gì không?”
Mao Phượng Bình nghiêng người xem xét, từ trong đó lấy ra một tấm áo lót cực kỳ mỏng, sau đó quay sang nói với Hạ Tuấn Ninh: "Hạ tiên sinh, cái áo lót này có cổ áo tương đối thấp, nhất định sẽ không che khuất cổ.”
"Cậu trước cứ thử xem?
"Một lát nữa tôi sẽ tìm cho cậu một cái thắt lưng khác.”
Hạ Tuấn Ninh nhìn áo lót trong tay cô, vô cùng miễn cưỡng nhận lấy: "Được rồi, tôi sẽ thử.”
Nói xong liền quay đầu rời đi, chuẩn bị mở rèm phòng thử đồ rồi bước vào. Nhưng mà, hắn mới vừa bước vào một bước, liền phát hiện bên trong phòng thử đồ này đã có người.
Một thanh niên mặc quần áo chất liệu tương tự, kiểu tóc cũng tương tự liếc nhìn hắn và nói: "Anh muốn thay quần áo à?"
Hạ Tuấn Ninh sửng sốt một hồi.
Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp trả lời, nam thanh niên này đã thản nhiên phủi phủi quần áo, ngữ khí cũng rất từ tốn: "Chờ một lát, tôi đi ra ngoài ngay.”
Nói xong, hắn bước ra khỏi bức màn do Hạ Tuấn Ninh mở ra.
Thần thái thong dong vô cùng tự nhiên.
Hạ Tuấn Ninh ngơ ngác nhìn bóng lưng người kia, nhất thời tắt tiếng.
Người này…là ai?
Tại sao hắn lại mặc quần áo của Hoa Vô Khuyết? ?
...
Người trong phòng thử đồ đương nhiên là Hứa Trăn.
Lúc này hắn đã mặc xong quần áo, nhưng lại không biết mình mặc có đúng không, cho nên đang đợi Tiểu Cao trở về để giúp mình chỉnh sửa.
Vừa rồi nhìn thấy có người muốn dùng phòng thử đồ, hắn cũng không nghĩ quá nhiều, liền xoay người rời đi.
Mà lúc này, Mao Phượng Bình, Lâm Huệ Mỹ và những người khác đang ở bên ngoài, nhìn thấy "Hạ Tuấn Ninh" vừa đi đã trở lại, cho nên hơi nghi hoặc.
Mao Phượng Bình hỏi: "Cậu quên cầm theo thứ gì sao?”
"Cậu còn cần gì?"
Cô mở miệng nghênh đón, vừa định hỏi có phải muốn dây thắt lưng của áo lót hay không, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, cả người đã ngây ngẩn.
Người này không phải là Hạ Tuấn Ninh.
Trang phục của người này rất giống Hạ Tuấn Ninh, đại khái bởi vì khá tương đồng với Hoa Vô Khuyết, một thân trắng tinh, cũng được làm bằng "lụa tơ tằm".
Kiểu tóc cũng giống với Hoa Vô Khuyết, tóc dài mềm mại buộc thành búi, phía trước trán rủ xuống hai sợi tóc, vô cùng tuấn dật tiêu sái.
Nhưng mà...
Hiệu quả này lại hoàn toàn khác biệt với Hạ Tuấn Ninh.
Vai rộng eo hẹp, thân thẳng như cây tùng, lúc bước đi, tà áo trắng phiêu dật như tuyết, tay áo bồng bềnh, phảng phất như tiên nhân trên trời.
Trái tim của Mao Phượng Bình giống như bị mắc ở cổ họng.
Tôi đã nói rồi!
Trang phục của tôi tuyệt đối không có vấn đề!
Đây mới là Hoa Vô Khuyết!
Đây mới là hiệu ứng chính xác của bộ quần áo này! !
"Tê…”
Vô số âm thanh hít khí lạnh đồng thời vang lên, tụ thành một tiếng. Lúc này, bước chân của Hứa Trăn bỗng dưng dừng lại. Hắn hơi nghi hoặc nhìn về phía chung quanh, đối diện với những đôi mặt sáng rực.
Làm sao vậy?
Tôi mặc quần áo không đúng à? ?
Hắn phát hiện tất cả mọi người có mặt ở hậu trường đều nhìn hắn, nhà sản xuất, thợ trang điểm, trợ lý, các diễn viên khác...
Từng đôi mặt sắc lạnh nhìn chằm chằm khiến hắn bậc giác run rẩy.
Vừa rồi lúc thay quần áo, Hứa Trăn cũng đã nghe được đầu đuôi câu chuyện, biết Hạ Tuấn Ninh bởi vì tạo hình nhân vật không vừa ý mà gây xung đột với đoàn làm phim.
Nhưng, đó chuyện của hắn, liên quan gì đến tôi? ?
Mà tôi cũng không hề chê quần áo của mình.
Hứa Trăn nhìn một vòng xung quanh, rất nhanh liền phát hiện thợ trang điểm Tiểu Cao của mình. Hắn vội vàng đi tới trước mặt Hứa Cao, “Cao tỷ, làm phiền chị giúp em chỉnh sửa lại quần áo được không?”
Một hồi lâu sau, thấy Tiểu Cao hoàn toàn không có phản ứng, hắn nhịn không được lại hỏi: "Cao tỷ?"
Cho đến lúc này, Tiểu Cao mới như từ trong mộng tỉnh lại, một mặt hoảng hốt nói: "A... A? A a a..."
Lúc nói chuyện, ánh mắt vẫn không thể tập trung lại một điểm. Cùng lúc đó, đôi mắt của nhà sản xuất Lâm Huệ Mỹ đã bắt đầu phóng ra ánh sáng xanh.
Bộ dáng này của cậu ta…Thật sự quá đẹp rồi!
Tuấn tú! Thon gầy!
Tiên khí bồng bềnh!
Đặc biệt là trong không khí tiêu cực mà Hạ Tuấn Ninh gây ra, thì sự xuất hiện của hắn đã phân rõ cao thấp. Bộ trang phục này của Giang Phong rất giống với Hoa Vô Khuyết. Chất liệu và kiểu dáng của cả hai về cơ bản là giống nhau, chỉ có điều các chi tiết như viền cổ, cổ tay áo, đai lưng là có chút khác biệt.
Ánh mắt của Lâm Huệ Mỹ rất tinh vi, cô chỉ cần liếc mắt một cái, liền rất nhanh phát hiện ra lợi thế của Hứa Chân.
Đầu tiên đương nhiên là gầy.
Hứa Chân năm nay chưa tới hai mươi tuổi, thân thể vẫn còn non trẻ, chưa hoàn toàn trưởng thành. Khung xương đơn bạc, không có chút thịt thừa, thiếu niên non gầy này cho người khác một loại cảm giác mà người trưởng thành không bao giờ có được.
Mặt khác, hắn không thường xuyên tập luyện cơ bắp như Hạ Tuấn Ninh, do đó trên người cũng không có bất kỳ khối cơ bắp lồi lõm nào, dáng người cân xứng, đường cong cơ bắp vô cùng trôi chảy.
Hắn khoác lên một bộ trang phục cổ trắng tinh, nhìn rất vừa mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.