Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế!
Chương 20: Sáng Tạo Kinh Điển
Đào An
28/09/2024
Tô Văn Bân càng nghĩ càng sốt ruột, theo bản năng chạy nhanh hơn nữa. Thấy mình sắp rảo bước vào trường quay, hắn đang định kêu một tiếng để khống chế cục diện, nào ngờ, cảnh tượng khó có thể tin vào mắt lại bỗng nhiên xuất hiện trước mắt hắn.
Chỉ thấy chính giữa trường quay, một bóng người mặc quần áo màu xám trắng sải bước nhảy lên cây cột trụ, sau đó mũi chân nhón lên đạp một phát vào thân cột, bay lên giữa không trung rồi xoay một vòng, lao về phía người trẻ tuổi đứng cách đó không xa, tư thế giống hệt đại bàng giương cánh!
“Keng!”
Tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, ngay lập tức, bóng người mặc quần áo xám trắng kia mượn lực nhảy ra đằng sau, chỉ dùng hai ba bước để triệt tiêu lực đạo, vung ống tay áo lên rồi vững vàng hạ cánh xuống mặt đất, đứng ở cách đó không xa.
Tô Văn Bân: "..."
Cổ họng của hắn như bị ấn nút tắt âm, không nói được một câu nào. Hắn cho rằng mình hoa mắt, theo bản năng dụi mắt một phen, muốn tìm thấy một sợi dây cáp mỏng manh sau lưng bóng người mặc quần áo màu xám trắng đó. Nhưng không có.
Không có dây cáp.
Không có dây bảo hộ.
Không có cần trục.
Ở vị trí cách nơi này chưa đầy mười mét, bóng người vừa rồi đã vượt nóc băng tường, trông như thần binh từ trên trời giáng xuống, giống hệt cảnh tượng được viết trong tiểu thuyết võ hiệp. Nhịp tim của Tô Văn Bân chợt tăng tốc, cứ như vừa phát hiện ra báu vật hiếm có trên đời. Lúc này, Đổng Kỳ Ngọc đứng ở giữa sân đã hoàn toàn câm nín. Ông ta sững sờ nhìn khu đất trống ở cách đó không xa, cứ như thể muốn nhìn thấy bóng mờ nào đó trong sân. Người của tổ dây cáp đều đang đứng bên cạnh xem diễn thử, còn dây cáp thì trơ trọi, lủng lẳng lắc lư giữa không trung.
Không có dây cáp…
Không có dây cáp…
Đây là…
Đổng Kỳ Ngọc chỉ cảm thấy đầu óc như ù đi, lòng kiêu hãnh, sự tự tin và tự phụ từ trước tới nay của ông ta, vào thời khắc này đều bị đập nát bấy. Người ta, thật sự không cần dùng dây cáp, cũng có thể hoàn thành hàng loạt động tác có độ khó cao đến thế!
Cỡ này mà còn không gọi là “khinh công” à? !
Thế thì gọi là cái gì? !
"Đổng chỉ đạo!" Đầu óc ông ta đang rối bời thì chợt nghe thấy có người đang gọi tên mình.
Ông ta lập tức phản xạ có điều kiện, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỉ thấy đạo diễn Tô Văn Bân đang chen ra khỏi đám đông, gương mặt đỏ bừng, kích động nói: “Đổng chỉ đạo, phân cảnh này không cần dùng dây cáp, tôi muốn quay một cảnh quay dài. Ngài cảm thấy có được không?”
Đổng Kỳ Ngọc kinh ngạc há hốc mồm.
Cảnh quay dài, có nghĩa là đạo diễn định thêm đất diễn cho Tuyết Trúc?
Cảnh quay dài không phải là chỉ ống kính camera kéo dài ra, mà là chỉ thời gian của cảnh quay kéo dài. Cảnh quay dài sẽ cho người ta cảm giác nhập tâm rất mạnh, khả năng tự sự suy yếu, nếu lạm dụng thì sẽ khiến bộ phim trở nên dài dòng lằng nhằng, nhàm chán không thú vị. Nhưng những cảnh quay dài xuất sắc thường tạo ra hiệu quả như vẽ rồng điểm mắt, trở thành điểm nhấn ấn tượng cho cả bộ điện ảnh. Khi vừa nhìn thấy Hứa Trăn bay lên cao đạp chân vào thân cây cột, Tô Văn Bân lập tức nghĩ tới cảnh quay dài.
Hình ảnh có động tác chất lượng cao cỡ này mà không quay cảnh quay dài thì quả thực là phí phạm của trời!
Còn chuyện tăng thêm chi phí…
Xin thêm chứ sao!
Mình giả vờ đáng thương hơn nửa năm trời, một mình hầu hạ bao nhiêu ông lớn, chẳng phải là vì tiền, à không, là vì sự ủng hộ của họ hay sao?
Dù sao vẫn còn mức dự toán tài chính, lúc này không cần thì còn chờ tới lúc nào?
Thép tốt phải dùng làm lưỡi đao.
Tô Văn Bân đứng bên sân xoa tay, nóng lòng muốn thử, còn Đổng Kỳ Ngọc đứng bên cạnh thì đầy mặt nghi ngờ cuộc đời. Mặc dù ông ta rất không muốn thừa nhận, nhưng một loạt động tác vừa rồi của tiểu tử kia được xử lý thật sự đẹp mắt!
Phiêu dật tiêu sái, đồng thời cũng tràn đầy sức mạnh, tiết tấu nắm bắt một cách gọn gàng, tràn ngập sức bật, khiến người xem nhiệt huyết sôi trào, cảm xúc dâng cao.
Hiệu quả còn tốt hơn dùng dây cáp rất nhiều. Đúng thật như lời của tiểu tử này đã nói, động tác xoay tròn trong không trung mà dùng dây cáp tác động lực vào thì sẽ trông rất gượng gạo, điểm rơi cũng sẽ lệch hẳn so với bình thường.
Vô luận như thế nào luyện tập, như thế nào rèn luyện, đều không cách nào đem người này công vết tích hoàn toàn san bằng.
Dù luyện tập kiểu gì, dù phối hợp cỡ nào thì cũng không thể xóa bỏ dấu vết nhân tạo trong cảnh quay này. Sao Đổng Kỳ Ngọc lại không hiểu được đạo lý này?
Nhưng ông ta nào ngờ lại thật sự có người thực hiện được hàng loạt động tác như thế mà không cần dùng dây cáp.
Từ hồi nào mà việc treo dây cáp trở thành sự lựa chọn vậy?
Hơn nữa cậu ta không phải là Mao Sơn đạo sĩ, cũng không phải là Thiền Tông pháp sư, chẳng qua chỉ là một diễn viên quèn trong trường quay điện ảnh mà thôi. Thật đúng là…Sống lâu thì cái quái gì cũng gặp được.
Khóe miệng Đổng Kỳ Ngọc run rẩy, nét mặt cứng đờ, thật lâu sau vẫn không nói được một lời. Mãi tới khi Tô Văn Bân lại hỏi thêm lần nữa về chuyện cảnh quay dài, ông ta mới không tình nguyện lên tiếng: “Tô đạo muốn quay cảnh quay dài hả? Cảnh nào?”
Ánh mắt Tô Văn Bân sáng ngời, nói: “Cả cảnh quay này luôn!”
Đổng Kỳ Ngọc: "..."
Cả cảnh quay này là cảnh quay nào?
Cả cảnh quay đánh võ của Tuyết Trúc với Dạ Vũ hả?
Đại ca, quay cảnh này phải hơn ba phút đấy! Trong lịch sử điện ảnh Hoa Hạ đã từng có cảnh đánh võ nào vượt quá ba phút bao giờ chưa?
Chú muốn sáng tạo kinh điển đấy à?
Chỉ thấy chính giữa trường quay, một bóng người mặc quần áo màu xám trắng sải bước nhảy lên cây cột trụ, sau đó mũi chân nhón lên đạp một phát vào thân cột, bay lên giữa không trung rồi xoay một vòng, lao về phía người trẻ tuổi đứng cách đó không xa, tư thế giống hệt đại bàng giương cánh!
“Keng!”
Tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, ngay lập tức, bóng người mặc quần áo xám trắng kia mượn lực nhảy ra đằng sau, chỉ dùng hai ba bước để triệt tiêu lực đạo, vung ống tay áo lên rồi vững vàng hạ cánh xuống mặt đất, đứng ở cách đó không xa.
Tô Văn Bân: "..."
Cổ họng của hắn như bị ấn nút tắt âm, không nói được một câu nào. Hắn cho rằng mình hoa mắt, theo bản năng dụi mắt một phen, muốn tìm thấy một sợi dây cáp mỏng manh sau lưng bóng người mặc quần áo màu xám trắng đó. Nhưng không có.
Không có dây cáp.
Không có dây bảo hộ.
Không có cần trục.
Ở vị trí cách nơi này chưa đầy mười mét, bóng người vừa rồi đã vượt nóc băng tường, trông như thần binh từ trên trời giáng xuống, giống hệt cảnh tượng được viết trong tiểu thuyết võ hiệp. Nhịp tim của Tô Văn Bân chợt tăng tốc, cứ như vừa phát hiện ra báu vật hiếm có trên đời. Lúc này, Đổng Kỳ Ngọc đứng ở giữa sân đã hoàn toàn câm nín. Ông ta sững sờ nhìn khu đất trống ở cách đó không xa, cứ như thể muốn nhìn thấy bóng mờ nào đó trong sân. Người của tổ dây cáp đều đang đứng bên cạnh xem diễn thử, còn dây cáp thì trơ trọi, lủng lẳng lắc lư giữa không trung.
Không có dây cáp…
Không có dây cáp…
Đây là…
Đổng Kỳ Ngọc chỉ cảm thấy đầu óc như ù đi, lòng kiêu hãnh, sự tự tin và tự phụ từ trước tới nay của ông ta, vào thời khắc này đều bị đập nát bấy. Người ta, thật sự không cần dùng dây cáp, cũng có thể hoàn thành hàng loạt động tác có độ khó cao đến thế!
Cỡ này mà còn không gọi là “khinh công” à? !
Thế thì gọi là cái gì? !
"Đổng chỉ đạo!" Đầu óc ông ta đang rối bời thì chợt nghe thấy có người đang gọi tên mình.
Ông ta lập tức phản xạ có điều kiện, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỉ thấy đạo diễn Tô Văn Bân đang chen ra khỏi đám đông, gương mặt đỏ bừng, kích động nói: “Đổng chỉ đạo, phân cảnh này không cần dùng dây cáp, tôi muốn quay một cảnh quay dài. Ngài cảm thấy có được không?”
Đổng Kỳ Ngọc kinh ngạc há hốc mồm.
Cảnh quay dài, có nghĩa là đạo diễn định thêm đất diễn cho Tuyết Trúc?
Cảnh quay dài không phải là chỉ ống kính camera kéo dài ra, mà là chỉ thời gian của cảnh quay kéo dài. Cảnh quay dài sẽ cho người ta cảm giác nhập tâm rất mạnh, khả năng tự sự suy yếu, nếu lạm dụng thì sẽ khiến bộ phim trở nên dài dòng lằng nhằng, nhàm chán không thú vị. Nhưng những cảnh quay dài xuất sắc thường tạo ra hiệu quả như vẽ rồng điểm mắt, trở thành điểm nhấn ấn tượng cho cả bộ điện ảnh. Khi vừa nhìn thấy Hứa Trăn bay lên cao đạp chân vào thân cây cột, Tô Văn Bân lập tức nghĩ tới cảnh quay dài.
Hình ảnh có động tác chất lượng cao cỡ này mà không quay cảnh quay dài thì quả thực là phí phạm của trời!
Còn chuyện tăng thêm chi phí…
Xin thêm chứ sao!
Mình giả vờ đáng thương hơn nửa năm trời, một mình hầu hạ bao nhiêu ông lớn, chẳng phải là vì tiền, à không, là vì sự ủng hộ của họ hay sao?
Dù sao vẫn còn mức dự toán tài chính, lúc này không cần thì còn chờ tới lúc nào?
Thép tốt phải dùng làm lưỡi đao.
Tô Văn Bân đứng bên sân xoa tay, nóng lòng muốn thử, còn Đổng Kỳ Ngọc đứng bên cạnh thì đầy mặt nghi ngờ cuộc đời. Mặc dù ông ta rất không muốn thừa nhận, nhưng một loạt động tác vừa rồi của tiểu tử kia được xử lý thật sự đẹp mắt!
Phiêu dật tiêu sái, đồng thời cũng tràn đầy sức mạnh, tiết tấu nắm bắt một cách gọn gàng, tràn ngập sức bật, khiến người xem nhiệt huyết sôi trào, cảm xúc dâng cao.
Hiệu quả còn tốt hơn dùng dây cáp rất nhiều. Đúng thật như lời của tiểu tử này đã nói, động tác xoay tròn trong không trung mà dùng dây cáp tác động lực vào thì sẽ trông rất gượng gạo, điểm rơi cũng sẽ lệch hẳn so với bình thường.
Vô luận như thế nào luyện tập, như thế nào rèn luyện, đều không cách nào đem người này công vết tích hoàn toàn san bằng.
Dù luyện tập kiểu gì, dù phối hợp cỡ nào thì cũng không thể xóa bỏ dấu vết nhân tạo trong cảnh quay này. Sao Đổng Kỳ Ngọc lại không hiểu được đạo lý này?
Nhưng ông ta nào ngờ lại thật sự có người thực hiện được hàng loạt động tác như thế mà không cần dùng dây cáp.
Từ hồi nào mà việc treo dây cáp trở thành sự lựa chọn vậy?
Hơn nữa cậu ta không phải là Mao Sơn đạo sĩ, cũng không phải là Thiền Tông pháp sư, chẳng qua chỉ là một diễn viên quèn trong trường quay điện ảnh mà thôi. Thật đúng là…Sống lâu thì cái quái gì cũng gặp được.
Khóe miệng Đổng Kỳ Ngọc run rẩy, nét mặt cứng đờ, thật lâu sau vẫn không nói được một lời. Mãi tới khi Tô Văn Bân lại hỏi thêm lần nữa về chuyện cảnh quay dài, ông ta mới không tình nguyện lên tiếng: “Tô đạo muốn quay cảnh quay dài hả? Cảnh nào?”
Ánh mắt Tô Văn Bân sáng ngời, nói: “Cả cảnh quay này luôn!”
Đổng Kỳ Ngọc: "..."
Cả cảnh quay này là cảnh quay nào?
Cả cảnh quay đánh võ của Tuyết Trúc với Dạ Vũ hả?
Đại ca, quay cảnh này phải hơn ba phút đấy! Trong lịch sử điện ảnh Hoa Hạ đã từng có cảnh đánh võ nào vượt quá ba phút bao giờ chưa?
Chú muốn sáng tạo kinh điển đấy à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.