Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế
Chương 12: Cậu Đang Dạy Tôi Quay Phim Đấy Hả? (1)
Đào Ẩn Dật
17/08/2021
Hứa Trăn vừa đi tới, Kiều Phong lập tức đè đầu hắn xuống nói xin lỗi với đám người Đổng Kỳ Ngọc.
Thái độ nhận lỗi của hai người hết sức chân thành, lửa giận của Đổng chỉ đạo vừa được giải tỏa xong nên cũng không nổi nóng nữa, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Trăn, nói: “Thời gian cấp bách, tôi sẽ không nói nhảm làm gì. Nhưng chuyện gì cũng phải có quy tắc của nó. Tôi không cần biết cậu là công tử nhà giàu hay thần tượng đang nổi gì đó, đã đến chỗ tôi thì phải làm theo quy tắc của tôi, hiểu chưa?”
Hứa Trăn gật đầu đáp vâng.
Trước kia Đổng Kỳ Ngọc không biết Hứa Trí Viễn, cũng không rõ lai lịch của đối phương là gì. Hắn thấy ngoại hình của Hứa Trăn rất đẹp, mặt người dạng chó, còn tưởng thằng này không chịu ở nhà trọ do đoàn làm phim thuê mà nhất quyết đòi ở trong khách sạn năm sao là vì tính cách kiêu căng, mắc bệnh ngôi sao, cho nên cực kỳ tức giận.
Đổng Kỳ Ngọc làm nghề chỉ đạo võ thuật đã được mấy chục năm, ghét nhất là loại thanh niên không thể chịu khổ như vậy.
Mày không muốn chịu khổ, nhưng tao lại cứ thích cho mày chịu khổ đấy! Ông ta hắng giọng, liếc xéo Hứa Trăn, đồng thời nói: “Trước khi bắt đầu, để tôi nói cho cậu nghe một vài quy tắc. Đoàn làm phim chúng ta chuyện gì cũng chú trọng chữ ‘thật’. Đánh thật, quay thật, cảnh thật, xây dựng một giang hồ chân thật.”
Nói đoạn, Đổng Kỳ Ngọc giơ ba ngón tay lên, nhắc nhở thật chi tiết: “Thứ nhất, không có diễn viên đóng thế, tất cả cảnh quay đánh võ đều phải do diễn viên tự thực hiện.”
“Thứ hai, cố gắng bớt lạm dụng dây cáp, chỉ khi nào bất đắc dĩ thì mới mượn lực một chút, không cần phải bay qua bay lại như những bộ phim võ hiệp thường thấy.”
“Thứ ba, mỗi chiêu mỗi thức đều phải đánh hoàn chỉnh từ đầu tới cuối, đừng trông cậy vào hậu kỳ biên tập cắt ghép cảnh quay. Đạo diễn của chúng ta thích nhất là những cảnh quay dài, ghét nhất là cắt ghép biên tập màn ảnh lung tung.”
“Cậu đã nhớ kỹ chưa?”
Hứa Trăn gật đầu đáp: “Nhớ rồi, Đổng chỉ đạo.”
Đổng Kỳ Ngọc cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Bây giờ là 6 giờ 15 phút, tôi cho cậu nửa tiếng đồng hồ để luyện tập toàn bộ động tác. Sau đó ăn cơm, dặm lại lớp trang điểm, nghỉ ngơi một lát, 7 giờ chính thức quay phim. Có vấn đề gì không?”
Hứa Trăn: “Không thành vấn đề.”
Đổng Kỳ Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói: “Được lắm, chính cậu nói đấy nhé. Vậy thì cậu hãy nhìn cho kỹ, tôi sẽ bắt đầu dạy cậu!”
Dứt lời, hắn không hề dây dưa dài dòng mà lập tức cầm một thanh gươm gỗ đạo cụ, bắt đầu múa may.
Hứa Trăn lùi về sau hai bước, chuyên chú quan sát động tác của ông ta, không chớp mắt lấy một lần.
Thấy bên này đã tạm thời yên ổn, đạo diễn Tô Văn Bân lắc đầu cười khổ, tiếp tục đi giám sát những công việc khác.
Trận mưa to đêm qua khiến họ trở tay không kịp. Hiện giờ việc quay chụp điện ảnh đã sắp tiến vào giai đoạn cuối cùng, còn dư lại không nhiều cảnh quay. Nếu không phải như vậy thì hắn cũng đến mức phải dời cảnh quay này lên trước. Chung quy không chỉ diễn viên còn chưa học được động tác đánh võ, mà những công việc cần chuẩn bị khác cũng chưa kịp hoàn thành.
Gặp phải chuyện như vậy, mọi người chỉ còn cách cắn răng chạy cho kịp tiến độ, dù gì đi nữa cũng không thể đình công suốt cả ngày hôm nay.
Thoáng chốc đã mười mấy phút trôi qua.
Lâm Gia – diễn viên đóng vai Dạ Vũ luyện tập động tác của mình ở hậu trường một lát, cảm thấy đã tạm ổn, đang định trở về cho Đổng Kỳ Ngọc xem thử thì thấy lúc này ông ta đang chỉ đạo Hứa Trăn.
“Sai rồi, cánh tay vòng qua bên này một chút, sau đó lại đâm ra!”
“Dừng dừng dừng! Sải bước chậm lại, ở chỗ này phải bước chân ra, sau đó mới đâm đao!”
“Não cậu là não lợn hả? Tôi đã bảo đi vòng qua bên này cơ mà!”
Trong sân, Đổng Kỳ Ngọc hô to gọi nhỏ với Hứa Trăn, lúc gõ lúc đánh, cứ như đang huấn luyện gia súc. Chẳng những thái độ ác liệt mà động tác còn cực nhanh, Lâm Gia mới xem hai phút mà họ đã học ba động tác.
Cô không nhịn được há miệng. Đổng chỉ đạo đúng là khó ở! Rõ ràng lúc nãy dạy mình rất có kiên nhẫn, bây giờ ông ta đang làm cái gì vậy?
Ông dạy nhanh như gió thế thì đố ai mà nhớ nổi!
Dạy một lát, trợ lý chỉ đạo đứng bên cạnh đều không thể nhìn nổi nữa, không nhịn được nói với Đổng Kỳ Ngọc: “Thầy à, động tác vừa rồi thầy lặp lại lần nữa đi, mới làm một lần sao mà nhớ được?”
Hắn còn chưa nói hết câu thì Đổng Kỳ Ngọc đã trợn mắt nhìn hắn, quát lên: “Lặp gì mà lặp? Có thời gian đâu mà lặp lại? Hoàn thành hết một bộ động tác đã rồi nói tiếp!”
Nghe ông ta nói vậy, trợ lý đành phải ngậm miệng.
Hầy… xem ra thầy Đổng chỉ muốn tìm cái cớ để trút giận mà thôi! Lát nữa khi luyện tập, Hứa Chân mà không đánh được thì chắc chắn sẽ bị thóa mạ một trận.
Hy vọng làm vậy có thể khiến thầy Đổng bớt giận.
Sau khi hiểu được điều này, trợ lý cũng không lên tiếng nữa, mặc cho Đổng Kỳ Ngọc cố tình gây sự.
Thái độ nhận lỗi của hai người hết sức chân thành, lửa giận của Đổng chỉ đạo vừa được giải tỏa xong nên cũng không nổi nóng nữa, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Trăn, nói: “Thời gian cấp bách, tôi sẽ không nói nhảm làm gì. Nhưng chuyện gì cũng phải có quy tắc của nó. Tôi không cần biết cậu là công tử nhà giàu hay thần tượng đang nổi gì đó, đã đến chỗ tôi thì phải làm theo quy tắc của tôi, hiểu chưa?”
Hứa Trăn gật đầu đáp vâng.
Trước kia Đổng Kỳ Ngọc không biết Hứa Trí Viễn, cũng không rõ lai lịch của đối phương là gì. Hắn thấy ngoại hình của Hứa Trăn rất đẹp, mặt người dạng chó, còn tưởng thằng này không chịu ở nhà trọ do đoàn làm phim thuê mà nhất quyết đòi ở trong khách sạn năm sao là vì tính cách kiêu căng, mắc bệnh ngôi sao, cho nên cực kỳ tức giận.
Đổng Kỳ Ngọc làm nghề chỉ đạo võ thuật đã được mấy chục năm, ghét nhất là loại thanh niên không thể chịu khổ như vậy.
Mày không muốn chịu khổ, nhưng tao lại cứ thích cho mày chịu khổ đấy! Ông ta hắng giọng, liếc xéo Hứa Trăn, đồng thời nói: “Trước khi bắt đầu, để tôi nói cho cậu nghe một vài quy tắc. Đoàn làm phim chúng ta chuyện gì cũng chú trọng chữ ‘thật’. Đánh thật, quay thật, cảnh thật, xây dựng một giang hồ chân thật.”
Nói đoạn, Đổng Kỳ Ngọc giơ ba ngón tay lên, nhắc nhở thật chi tiết: “Thứ nhất, không có diễn viên đóng thế, tất cả cảnh quay đánh võ đều phải do diễn viên tự thực hiện.”
“Thứ hai, cố gắng bớt lạm dụng dây cáp, chỉ khi nào bất đắc dĩ thì mới mượn lực một chút, không cần phải bay qua bay lại như những bộ phim võ hiệp thường thấy.”
“Thứ ba, mỗi chiêu mỗi thức đều phải đánh hoàn chỉnh từ đầu tới cuối, đừng trông cậy vào hậu kỳ biên tập cắt ghép cảnh quay. Đạo diễn của chúng ta thích nhất là những cảnh quay dài, ghét nhất là cắt ghép biên tập màn ảnh lung tung.”
“Cậu đã nhớ kỹ chưa?”
Hứa Trăn gật đầu đáp: “Nhớ rồi, Đổng chỉ đạo.”
Đổng Kỳ Ngọc cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Bây giờ là 6 giờ 15 phút, tôi cho cậu nửa tiếng đồng hồ để luyện tập toàn bộ động tác. Sau đó ăn cơm, dặm lại lớp trang điểm, nghỉ ngơi một lát, 7 giờ chính thức quay phim. Có vấn đề gì không?”
Hứa Trăn: “Không thành vấn đề.”
Đổng Kỳ Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói: “Được lắm, chính cậu nói đấy nhé. Vậy thì cậu hãy nhìn cho kỹ, tôi sẽ bắt đầu dạy cậu!”
Dứt lời, hắn không hề dây dưa dài dòng mà lập tức cầm một thanh gươm gỗ đạo cụ, bắt đầu múa may.
Hứa Trăn lùi về sau hai bước, chuyên chú quan sát động tác của ông ta, không chớp mắt lấy một lần.
Thấy bên này đã tạm thời yên ổn, đạo diễn Tô Văn Bân lắc đầu cười khổ, tiếp tục đi giám sát những công việc khác.
Trận mưa to đêm qua khiến họ trở tay không kịp. Hiện giờ việc quay chụp điện ảnh đã sắp tiến vào giai đoạn cuối cùng, còn dư lại không nhiều cảnh quay. Nếu không phải như vậy thì hắn cũng đến mức phải dời cảnh quay này lên trước. Chung quy không chỉ diễn viên còn chưa học được động tác đánh võ, mà những công việc cần chuẩn bị khác cũng chưa kịp hoàn thành.
Gặp phải chuyện như vậy, mọi người chỉ còn cách cắn răng chạy cho kịp tiến độ, dù gì đi nữa cũng không thể đình công suốt cả ngày hôm nay.
Thoáng chốc đã mười mấy phút trôi qua.
Lâm Gia – diễn viên đóng vai Dạ Vũ luyện tập động tác của mình ở hậu trường một lát, cảm thấy đã tạm ổn, đang định trở về cho Đổng Kỳ Ngọc xem thử thì thấy lúc này ông ta đang chỉ đạo Hứa Trăn.
“Sai rồi, cánh tay vòng qua bên này một chút, sau đó lại đâm ra!”
“Dừng dừng dừng! Sải bước chậm lại, ở chỗ này phải bước chân ra, sau đó mới đâm đao!”
“Não cậu là não lợn hả? Tôi đã bảo đi vòng qua bên này cơ mà!”
Trong sân, Đổng Kỳ Ngọc hô to gọi nhỏ với Hứa Trăn, lúc gõ lúc đánh, cứ như đang huấn luyện gia súc. Chẳng những thái độ ác liệt mà động tác còn cực nhanh, Lâm Gia mới xem hai phút mà họ đã học ba động tác.
Cô không nhịn được há miệng. Đổng chỉ đạo đúng là khó ở! Rõ ràng lúc nãy dạy mình rất có kiên nhẫn, bây giờ ông ta đang làm cái gì vậy?
Ông dạy nhanh như gió thế thì đố ai mà nhớ nổi!
Dạy một lát, trợ lý chỉ đạo đứng bên cạnh đều không thể nhìn nổi nữa, không nhịn được nói với Đổng Kỳ Ngọc: “Thầy à, động tác vừa rồi thầy lặp lại lần nữa đi, mới làm một lần sao mà nhớ được?”
Hắn còn chưa nói hết câu thì Đổng Kỳ Ngọc đã trợn mắt nhìn hắn, quát lên: “Lặp gì mà lặp? Có thời gian đâu mà lặp lại? Hoàn thành hết một bộ động tác đã rồi nói tiếp!”
Nghe ông ta nói vậy, trợ lý đành phải ngậm miệng.
Hầy… xem ra thầy Đổng chỉ muốn tìm cái cớ để trút giận mà thôi! Lát nữa khi luyện tập, Hứa Chân mà không đánh được thì chắc chắn sẽ bị thóa mạ một trận.
Hy vọng làm vậy có thể khiến thầy Đổng bớt giận.
Sau khi hiểu được điều này, trợ lý cũng không lên tiếng nữa, mặc cho Đổng Kỳ Ngọc cố tình gây sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.