Chương 1: Mùi gỗ đàn hương thanh mát | Thiên Cơ thiền viện, cấm dụng binh khí
Thời Kính
18/09/2020
Tuyết rơi rồi.
Trời rất lạnh.
Máu rất nóng.
Tiết trời giá lạnh, rét căm căm, tuyết từ nền trời tăm tối nặng nề giáng xuống, bao phủ toàn bộ núi rừng hiu quạnh, trời đất bỗng hóa một mảnh trắng ngần.
Thẩm Độc một thoáng không phân nổi phương hướng.
Tầm nhìn của y mờ mịt. Vai trái, bụng phải bị rạch vệt dài sâu hoắm dữ tợn, máu tươi tuôn ra như xối, bòn rút thể lực và nhiệt độ cơ thể y, để lại vết tích đỏ thẫm nở trên nền tuyết trắng giữa cảnh núi rừng hoang vu.
Nhưng y chẳng bận tâm.
Đám truy binh kia đang tăng tốc đuổi theo, y nhất định không thể dừng lại.
Hơn nữa, phía trước là thiền viện Thiên Cơ thì phải?
“Khụ…”
Một tảng đá nằm chình ình bên trong thung lũng, bước chân Thẩm Độc vốn đã loạng choạng, nay vấp nhẹ một cái, cơ thể nhào về phía trước, phải chống Thùy Hồng kiếm xuống nền đất mới may mắn thoát nạn. Chẳng qua cái thân y đã rách nát đến cùng cực, chỉ chấn động nhẹ thôi cũng khiến vết thương càng thêm nghiêm trọng.
Y ho khan một tiếng, máu tươi nhuộm thẫm môi mỏng, vẩy đầy quần áo.
Cái áo này mới thay 3 canh giờ trước, màu tím sẫm, sau một đợt tắm máu của bản thân và những kẻ khác, màu sắc càng đậm hơn.
Ngay cả ống tay áo rộng thùng thình thêu mười sáu hoa văn Thiên Ma bằng chỉ vàng rực rỡ cũng nhuốm bẩn. Làm gì còn dáng dấp của một Đạo chủ Yêu Ma đạo dùng vẻn vẹn mười năm đạp lên hết thảy chúng ma, đứng đầu ma đạo.
Đến ăn xin bên đường cũng khá hơn y gấp trăm lần, ngàn lần.
Hừ.
Trong lòng cười lạnh, Thẩm Độc chợt thấy mùi máu tanh xộc lên cổ họng, tưởng như giây tiếp theo sẽ hộc ra một búng máu.
Nhưng y lại cắn chặt răng, nuốt xuống.
Trên khuôn mặt đẹp đẽ trắng nhợt, một đôi mắt đen sâu thẳm, điên cuồng hơn gió bấc quất vào mặt, lạnh lẽo hơn cả tuyết trắng ngoài kia.
Y không phải là không thể chết.
Bước đi mười năm trên con đường ma đạo, từng trải qua vô số trận chiến sinh tử, tự tay tước đoạt sinh mạng của vô số người. Từ lúc giết cha giết mẹ, đến lúc ngồi lên vị trí kia, y chưa từng nghĩ mình có thể chết tử tế.
Chỉ có Bùi Vô Tịch khờ dại, vì y chuẩn bị một cỗ quan tài bằng gỗ lim vàng(*)
(*) Gỗ lim vàng:
Hắn nói rằng: “Nếu có một ngày ngươi chết, ta sẽ đặt ngươi vào trong quan tài, rồi treo trên vách núi. Như vậy sẽ giống khi ngươi còn sống, có thể thấy ánh mặt trời sớm nhất, đón chiều tàn muộn nhất, trải qua ngày dài nhất, đêm ngắn nhất.”
Đúng thế, Thẩm Độc không thích buổi tối.
Y còn nhớ khi đó mình nằm dựa trên nhuyễn tháp, nở nụ cười mắng Bùi Vô Tịch là kẻ ngu si.
Bởi, dựa vào một thân công lực và tu vi của y, phóng mắt toàn thiên hạ người có thể đối đầu với y chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu thật sự có một ngày xảy ra chuyện, chết rồi, vậy hẳn là đã phát sinh biến cố cực lớn.
Dưới tình huống như vậy, kẻ như y, sao có thể chết toàn thây?
Có quan tài cũng vô dụng.
Nhưng giờ phút này, Thẩm Độc không muốn chết, cũng không thể chết được.
Không muốn chết tại đây, không thể chết ở chỗ này.
Lần này bị chính đạo toàn thiên hạ vây bắt, trong ma đạo có gián điệp!
Một khi y chết ở đây, chết trên đường chạy trốn, sớm muộn gì cũng bị kẻ khác lùng bắt, vung đao chặt đầu y treo lên ngọn cờ hóng gió, trở thành chiến công vĩ đại trong cuộc đời huy hoàng của kẻ khác!
Chẳng qua…
Thiên hạ này, xưa nay chỉ có người khác làm đệm chân cho Thẩm Độc, tuyệt đối không có chuyện Thẩm Độc y làm lót đường cho kẻ khác!(*)
(*) Nguyên văn: 自来只有旁人为他沈独做嫁衣的时候, 绝没有他沈独为旁人做嫁衣的道理! Nghĩa là “chỉ có người khác may áo cưới cho y, không có chuyện y may áo cưới cho người khác”. (Sửa như trên cho nó dễ hiểu vậy)
Dù có chết, y cũng phải chết ở nơi những kẻ kia không với tới được!
Mười bảy tuổi, giết cha mẹ, bắt đầu cai quản Yêu Ma đạo, tu luyện Lục Hợp Thần Quyết.
Hai mươi tuổi, tàn sát Ngũ Đô Lăng, thu phục toàn bộ tà ma ngoại đạo trên thiên hạ.
Hai mươi hai tuổi, Lục Hợp Thần Quyết đạt chút thành tựu, đánh bại Bồng Sơn Đệ nhất tiên – Cố Chiêu, hạ gục trang chủ Tà Phong sơn trang – Lục Phi Thiền. Ngoại trừ thiền viện Thiên Cơ – Tuệ tăng Thiện Tai không dính khói bụi trần gian, không lăn lộn giang hồ, không có duyên đối chiến, toàn bộ môn phái chính đạo đã không còn người đủ sức ngăn cản y, từ đó nắm giữ nửa phần thiên hạ, đứng song song cùng chính đạo.
……
Năm nay y hai mươi bảy tuổi.
Cố Chiêu gửi thiệp, mời y tham dự tiệc giảng hòa, đồng thời bàn bạc chuyện đến thiền viện Thiên Cơ thu hồi ba cuốn Phật Tàng.
Tiệc rượu không thiện ý, gặp gỡ chẳng tốt lành.
Y sớm biết đây là Hồng Môn yến(*), không phải chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng nào ngờ, trong thời khắc nguy nan, kẻ cho y một đao trí mạng, lại chính là người y tín nhiệm phía sau lưng.
(*) Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn, bên ngoài Hàm Dương, thủ đồ của nhà Tần. Đại loại là Lưu Bang mở tiệc rượu thiết đãi Hạng Vũ, bằng sự nhún nhường và mưu kế khôn ngoan, ông đã dẹp được lửa giận của Hạng Vũ và khiến Hạng Vũ từ bỏ ý định giết ông, sau đó Hạng Vũ thảm bại, tự sát, Lưu Bang thành lập triều đại nhà Hán.
Thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm
Chớp mắt ấy, trong lúc ác chiến cùng Cố Chiêu, y không khỏi lộ ra kinh ngạc. Chỉ sợ dù y thông minh tuyệt đỉnh, ngàn tính vạn tính, cũng không dự trù được kết cục này.
Con đường gồ ghề đã đến điểm cuối, phía trước không còn lối đi.
Bên dưới là sơn cốc sâu thăm thẳm.
Thẩm Độc không bước nổi nữa. Mí mắt rũ xuống, y mở bàn tay đang tì miệng vết thương trên bụng, năm ngón tay nhuốm đẫm máu tươi, vừa nhấc ra có thể nhìn rõ vết thương kia.
Đây là sản phẩm của thanh đao sắc bén nhất thiên hạ.
Bằng phẳng, bóng loáng.
Y còn nhớ rõ khoảnh khắc khi nó xuyên qua da thịt, lóe lên tia sáng bạc lạnh lùng u ám, như ảnh ngược của mặt trăng bị dòng nước xé rách, mũi đao vung lên nở rộ từng đóa hoa máu.
Y còn nhớ ánh mắt của Bùi Vô Tịch lúc nhận thanh đao này.
Trong mắt người xung quanh, Bùi Vô Tịch là một con sói, nhưng ở trước mặt y, Bùi Vô Tịch chỉ là một con chó.
Y cao hứng, sẽ sủng hắn, gọi hắn đến.
Còn mất hứng, sẽ đuổi hắn, quát hắn cút đi.
Y cai quản ma đạo mười năm, cũng nuôi dưỡng Bùi Vô Tịch tròn mười năm.
Y từng giết cha mẹ Bùi Vô Tịch, nhưng lại cứu Bùi Vô Tịch một mạng; y từng đánh gãy tay chân Bùi Vô Tịch, nhưng lại trợ giúp Bùi Vô Tịch tu luyện; y để Bùi Vô Tịch giúp y thư giãn khi bị Lục Hợp Thần Quyết phản phệ, cũng tận mắt chứng kiến Bùi Vô Tịch từng bước một tiến đến bên cạnh y.
Bùi Vô Tịch, chính là thanh đao của Thẩm Độc.
Người trong thiên hạ đều biết.
Chỉ có Thẩm Độc không biết, không tin rằng sẽ có ngày thanh đao này chĩa về phía mình.
Bùi Vô Tịch muốn báo thù cho cha mẹ sao? Hay chê vị trí Thiên Nhai Tả Đường chủ này quá thấp? Hoặc đơn giản là cảm thấy nên trưng dụng chiếc quan tài đã chuẩn bị riêng cho y?
Cũng không phải.
Mười năm nay, nếu Bùi Vô Tịch muốn giết y, có vô số cơ hội, bất cứ thời điểm nào cũng tốt hơn bữa tiệc ba canh giờ trước.
Đao là thanh đao y đưa cho Bùi Vô Tịch.
Còn người cầm đao là ai?
Thẩm Độc không nhìn thấy. Cho nên y cũng không biết người sau lưng có phải Bùi Vô Tịch hay không, Bùi Vô Tịch có phản bội y hay không, có lẽ cả đời này y cũng chẳng rõ nữa.
Kinh mạch đứt đoạn, chân khí tiêu tán, mất máu quá nhiều.
Bất cứ lúc nào y cũng có thể gục ngã.
Nhưng thiền viện Thiên Cơ ở phía trước không xa, kiêu căng tự mãn trong người không cho phép y gục ngã, xưa nay y đối xử với bản thân chưa từng biết lưu tình, luôn luôn độc ác nhất.
Vung lưỡi Thùy Hồng kiếm sáng như bạch ngọc, rạch trên cánh tay một vết thật sâu!
Máu tươi không nhiều lắm trong cơ thể, lần thứ hai ồ ạt đổ ra ngoài.
Đau đớn kịch liệt trong nháy mắt làm y tỉnh táo, tầm nhìn cũng sáng lên nhiều lắm. Kiên cường chống đỡ bước xuống sơn cốc, ngước mắt có thể trông thấy khe núi sâu thẳm thần bí.
Như thể ngọn núi đột nhiên nứt ra một cái khe, dòng suối hẵng còn chưa đóng băng chảy qua khe núi, băng qua bên chân Thẩm Độc.
Chỗ nước cạn nhô ra mấy tảng đá.
Tuyết vụn rải rác phủ trên tảng đá dần tan chảy.
Người đời truyền miệng, thiền viện Thiên Cơ tọa lạc tại Bất Không sơn, là vùng đất thánh trong trời đất, là nơi tụ hội linh khí, âm dương luân hồi. Khí hậu ôn hòa, mùa đông không lạnh, tuyết lớn không đọng, thì ra không phải bịa.
Thẩm Độc thoáng ngẩn người.
Y lảo đảo bước tiếp, đạp trên tảng đá bãi nước cạn, ngược dòng suối chảy, tiến vào bên trong khe núi hiểm trở.
Ánh sáng bên trong yếu ớt, mọc đầy rêu xanh.
Trên vách đá lởm chởm cao ngất đầy vết máu có cũ có mới, có vết đã đổi màu hòa thành một thể cùng núi đá, có cái vẫn đỏ nâu, chắc mới vẩy lên vài ngày trước.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết, mấy trăm năm qua, không biết có bao nhiêu người uất hận gieo mình xuống đoạn đường này. Có lẽ là cao nhân hiệp sĩ tránh họa, có lẽ là ma đầu cuồng sát chạy trốn…
Mỗi một người hành tẩu trên giang hồ đều biết, thiền viện Thiên Cơ là chốn thế ngoại đào nguyên(*), hiếm khi nhúng tay vào tranh đấu thiên hạ; nổi tiếng nhất chính là một quy tắc của thiền viện Thiên Cơ.
Tên là: Đình chiến.
(*) Thế ngoại đào nguyên: nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, không có tranh đấu, mọi người nơi đây hòa nhã thân thiện hiếu khách.
Bất kể chính tà, không màng thân phận, từng trải qua chuyện thê thảm cỡ nào, tay dính máu người vô tội bao nhiêu, chỉ cần bước vào địa phận của thiền viện Thiên Cơ, đến vùng đất Phật thanh tịnh này:
Không được rút kiếm giương đao, không được sử dụng vũ khí!
Hơn mười năm qua, Thẩm Độc nghe qua không ít người vô tội nhờ quy tắc này mà thoát nạn, không ít kẻ hung ác nhờ quy tắc này mà nhặt về một mạng…
Nhưng y chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày bản thân trở thành một trong số đó.
Rõ ràng chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi, nhưng y cảm giác như qua cả một kiếp người.
Do tu luyện Lục Hợp Thần Quyết khiến nội lực thâm hậu, nay không chỗ chứa, sớm đã lan khắp lục phủ ngũ tạng y. Đối với Thẩm Độc, vết thương này so với vết đao kiếm trên vai trên bụng còn nghiêm trọng hơn.
Y biết mình không sống được lâu nữa.
Toàn thân truyền đến từng cơn đau xót ruột xót gan nhưng chẳng thể giúp y giữ vững tỉnh táo, đôi bàn tay thon dài mạnh mẽ xưa kia, nay không giữ nổi Thùy Hồng kiếm nữa rồi.
“Keng” một tiếng.
Thanh kiếm rơi xuống mặt đất.
Nương theo chút ánh mặt trời mờ yếu lọt vào tầm mắt, bước ra khỏi khe núi, trước mắt chính là bia đá cao to sừng sững khắc tên “Thiền viện Thiên Cơ” trong truyền thuyết, sau lưng khắc hai chữ “Đình chiến”, chút ý chí còn sót lại cuối cùng cạn kiệt, Thẩm Độc khuỵu gối.
Rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, ngã ầm xuống đất.
Giống như thanh kiếm theo y mười năm.
“Ào ào ào…”
Cơ thể đổ rạp vào dòng suối chảy ngược, nước bắn tung tóe, nước gột rửa vết máu vương trên áo bào, máu tươi nhuộm đỏ suối nước, khiến cho ảnh ngược của bia đá nhiễm hồng.
Ý thức, từ từ biến mất.
Một thoáng trước khi bất tỉnh, y ngửi thấy trong không khí lạnh lẽo lẫn vào hơi thở mang mùi gỗ đàn hương trắng thanh mát, gợi y nhớ tới miếu thờ, phật đường và ba ngàn thần phật.
Chết thanh tịnh, cũng tốt lắm.
Trời rất lạnh.
Máu rất nóng.
Tiết trời giá lạnh, rét căm căm, tuyết từ nền trời tăm tối nặng nề giáng xuống, bao phủ toàn bộ núi rừng hiu quạnh, trời đất bỗng hóa một mảnh trắng ngần.
Thẩm Độc một thoáng không phân nổi phương hướng.
Tầm nhìn của y mờ mịt. Vai trái, bụng phải bị rạch vệt dài sâu hoắm dữ tợn, máu tươi tuôn ra như xối, bòn rút thể lực và nhiệt độ cơ thể y, để lại vết tích đỏ thẫm nở trên nền tuyết trắng giữa cảnh núi rừng hoang vu.
Nhưng y chẳng bận tâm.
Đám truy binh kia đang tăng tốc đuổi theo, y nhất định không thể dừng lại.
Hơn nữa, phía trước là thiền viện Thiên Cơ thì phải?
“Khụ…”
Một tảng đá nằm chình ình bên trong thung lũng, bước chân Thẩm Độc vốn đã loạng choạng, nay vấp nhẹ một cái, cơ thể nhào về phía trước, phải chống Thùy Hồng kiếm xuống nền đất mới may mắn thoát nạn. Chẳng qua cái thân y đã rách nát đến cùng cực, chỉ chấn động nhẹ thôi cũng khiến vết thương càng thêm nghiêm trọng.
Y ho khan một tiếng, máu tươi nhuộm thẫm môi mỏng, vẩy đầy quần áo.
Cái áo này mới thay 3 canh giờ trước, màu tím sẫm, sau một đợt tắm máu của bản thân và những kẻ khác, màu sắc càng đậm hơn.
Ngay cả ống tay áo rộng thùng thình thêu mười sáu hoa văn Thiên Ma bằng chỉ vàng rực rỡ cũng nhuốm bẩn. Làm gì còn dáng dấp của một Đạo chủ Yêu Ma đạo dùng vẻn vẹn mười năm đạp lên hết thảy chúng ma, đứng đầu ma đạo.
Đến ăn xin bên đường cũng khá hơn y gấp trăm lần, ngàn lần.
Hừ.
Trong lòng cười lạnh, Thẩm Độc chợt thấy mùi máu tanh xộc lên cổ họng, tưởng như giây tiếp theo sẽ hộc ra một búng máu.
Nhưng y lại cắn chặt răng, nuốt xuống.
Trên khuôn mặt đẹp đẽ trắng nhợt, một đôi mắt đen sâu thẳm, điên cuồng hơn gió bấc quất vào mặt, lạnh lẽo hơn cả tuyết trắng ngoài kia.
Y không phải là không thể chết.
Bước đi mười năm trên con đường ma đạo, từng trải qua vô số trận chiến sinh tử, tự tay tước đoạt sinh mạng của vô số người. Từ lúc giết cha giết mẹ, đến lúc ngồi lên vị trí kia, y chưa từng nghĩ mình có thể chết tử tế.
Chỉ có Bùi Vô Tịch khờ dại, vì y chuẩn bị một cỗ quan tài bằng gỗ lim vàng(*)
(*) Gỗ lim vàng:
Hắn nói rằng: “Nếu có một ngày ngươi chết, ta sẽ đặt ngươi vào trong quan tài, rồi treo trên vách núi. Như vậy sẽ giống khi ngươi còn sống, có thể thấy ánh mặt trời sớm nhất, đón chiều tàn muộn nhất, trải qua ngày dài nhất, đêm ngắn nhất.”
Đúng thế, Thẩm Độc không thích buổi tối.
Y còn nhớ khi đó mình nằm dựa trên nhuyễn tháp, nở nụ cười mắng Bùi Vô Tịch là kẻ ngu si.
Bởi, dựa vào một thân công lực và tu vi của y, phóng mắt toàn thiên hạ người có thể đối đầu với y chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu thật sự có một ngày xảy ra chuyện, chết rồi, vậy hẳn là đã phát sinh biến cố cực lớn.
Dưới tình huống như vậy, kẻ như y, sao có thể chết toàn thây?
Có quan tài cũng vô dụng.
Nhưng giờ phút này, Thẩm Độc không muốn chết, cũng không thể chết được.
Không muốn chết tại đây, không thể chết ở chỗ này.
Lần này bị chính đạo toàn thiên hạ vây bắt, trong ma đạo có gián điệp!
Một khi y chết ở đây, chết trên đường chạy trốn, sớm muộn gì cũng bị kẻ khác lùng bắt, vung đao chặt đầu y treo lên ngọn cờ hóng gió, trở thành chiến công vĩ đại trong cuộc đời huy hoàng của kẻ khác!
Chẳng qua…
Thiên hạ này, xưa nay chỉ có người khác làm đệm chân cho Thẩm Độc, tuyệt đối không có chuyện Thẩm Độc y làm lót đường cho kẻ khác!(*)
(*) Nguyên văn: 自来只有旁人为他沈独做嫁衣的时候, 绝没有他沈独为旁人做嫁衣的道理! Nghĩa là “chỉ có người khác may áo cưới cho y, không có chuyện y may áo cưới cho người khác”. (Sửa như trên cho nó dễ hiểu vậy)
Dù có chết, y cũng phải chết ở nơi những kẻ kia không với tới được!
Mười bảy tuổi, giết cha mẹ, bắt đầu cai quản Yêu Ma đạo, tu luyện Lục Hợp Thần Quyết.
Hai mươi tuổi, tàn sát Ngũ Đô Lăng, thu phục toàn bộ tà ma ngoại đạo trên thiên hạ.
Hai mươi hai tuổi, Lục Hợp Thần Quyết đạt chút thành tựu, đánh bại Bồng Sơn Đệ nhất tiên – Cố Chiêu, hạ gục trang chủ Tà Phong sơn trang – Lục Phi Thiền. Ngoại trừ thiền viện Thiên Cơ – Tuệ tăng Thiện Tai không dính khói bụi trần gian, không lăn lộn giang hồ, không có duyên đối chiến, toàn bộ môn phái chính đạo đã không còn người đủ sức ngăn cản y, từ đó nắm giữ nửa phần thiên hạ, đứng song song cùng chính đạo.
……
Năm nay y hai mươi bảy tuổi.
Cố Chiêu gửi thiệp, mời y tham dự tiệc giảng hòa, đồng thời bàn bạc chuyện đến thiền viện Thiên Cơ thu hồi ba cuốn Phật Tàng.
Tiệc rượu không thiện ý, gặp gỡ chẳng tốt lành.
Y sớm biết đây là Hồng Môn yến(*), không phải chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng nào ngờ, trong thời khắc nguy nan, kẻ cho y một đao trí mạng, lại chính là người y tín nhiệm phía sau lưng.
(*) Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn, bên ngoài Hàm Dương, thủ đồ của nhà Tần. Đại loại là Lưu Bang mở tiệc rượu thiết đãi Hạng Vũ, bằng sự nhún nhường và mưu kế khôn ngoan, ông đã dẹp được lửa giận của Hạng Vũ và khiến Hạng Vũ từ bỏ ý định giết ông, sau đó Hạng Vũ thảm bại, tự sát, Lưu Bang thành lập triều đại nhà Hán.
Thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm
Chớp mắt ấy, trong lúc ác chiến cùng Cố Chiêu, y không khỏi lộ ra kinh ngạc. Chỉ sợ dù y thông minh tuyệt đỉnh, ngàn tính vạn tính, cũng không dự trù được kết cục này.
Con đường gồ ghề đã đến điểm cuối, phía trước không còn lối đi.
Bên dưới là sơn cốc sâu thăm thẳm.
Thẩm Độc không bước nổi nữa. Mí mắt rũ xuống, y mở bàn tay đang tì miệng vết thương trên bụng, năm ngón tay nhuốm đẫm máu tươi, vừa nhấc ra có thể nhìn rõ vết thương kia.
Đây là sản phẩm của thanh đao sắc bén nhất thiên hạ.
Bằng phẳng, bóng loáng.
Y còn nhớ rõ khoảnh khắc khi nó xuyên qua da thịt, lóe lên tia sáng bạc lạnh lùng u ám, như ảnh ngược của mặt trăng bị dòng nước xé rách, mũi đao vung lên nở rộ từng đóa hoa máu.
Y còn nhớ ánh mắt của Bùi Vô Tịch lúc nhận thanh đao này.
Trong mắt người xung quanh, Bùi Vô Tịch là một con sói, nhưng ở trước mặt y, Bùi Vô Tịch chỉ là một con chó.
Y cao hứng, sẽ sủng hắn, gọi hắn đến.
Còn mất hứng, sẽ đuổi hắn, quát hắn cút đi.
Y cai quản ma đạo mười năm, cũng nuôi dưỡng Bùi Vô Tịch tròn mười năm.
Y từng giết cha mẹ Bùi Vô Tịch, nhưng lại cứu Bùi Vô Tịch một mạng; y từng đánh gãy tay chân Bùi Vô Tịch, nhưng lại trợ giúp Bùi Vô Tịch tu luyện; y để Bùi Vô Tịch giúp y thư giãn khi bị Lục Hợp Thần Quyết phản phệ, cũng tận mắt chứng kiến Bùi Vô Tịch từng bước một tiến đến bên cạnh y.
Bùi Vô Tịch, chính là thanh đao của Thẩm Độc.
Người trong thiên hạ đều biết.
Chỉ có Thẩm Độc không biết, không tin rằng sẽ có ngày thanh đao này chĩa về phía mình.
Bùi Vô Tịch muốn báo thù cho cha mẹ sao? Hay chê vị trí Thiên Nhai Tả Đường chủ này quá thấp? Hoặc đơn giản là cảm thấy nên trưng dụng chiếc quan tài đã chuẩn bị riêng cho y?
Cũng không phải.
Mười năm nay, nếu Bùi Vô Tịch muốn giết y, có vô số cơ hội, bất cứ thời điểm nào cũng tốt hơn bữa tiệc ba canh giờ trước.
Đao là thanh đao y đưa cho Bùi Vô Tịch.
Còn người cầm đao là ai?
Thẩm Độc không nhìn thấy. Cho nên y cũng không biết người sau lưng có phải Bùi Vô Tịch hay không, Bùi Vô Tịch có phản bội y hay không, có lẽ cả đời này y cũng chẳng rõ nữa.
Kinh mạch đứt đoạn, chân khí tiêu tán, mất máu quá nhiều.
Bất cứ lúc nào y cũng có thể gục ngã.
Nhưng thiền viện Thiên Cơ ở phía trước không xa, kiêu căng tự mãn trong người không cho phép y gục ngã, xưa nay y đối xử với bản thân chưa từng biết lưu tình, luôn luôn độc ác nhất.
Vung lưỡi Thùy Hồng kiếm sáng như bạch ngọc, rạch trên cánh tay một vết thật sâu!
Máu tươi không nhiều lắm trong cơ thể, lần thứ hai ồ ạt đổ ra ngoài.
Đau đớn kịch liệt trong nháy mắt làm y tỉnh táo, tầm nhìn cũng sáng lên nhiều lắm. Kiên cường chống đỡ bước xuống sơn cốc, ngước mắt có thể trông thấy khe núi sâu thẳm thần bí.
Như thể ngọn núi đột nhiên nứt ra một cái khe, dòng suối hẵng còn chưa đóng băng chảy qua khe núi, băng qua bên chân Thẩm Độc.
Chỗ nước cạn nhô ra mấy tảng đá.
Tuyết vụn rải rác phủ trên tảng đá dần tan chảy.
Người đời truyền miệng, thiền viện Thiên Cơ tọa lạc tại Bất Không sơn, là vùng đất thánh trong trời đất, là nơi tụ hội linh khí, âm dương luân hồi. Khí hậu ôn hòa, mùa đông không lạnh, tuyết lớn không đọng, thì ra không phải bịa.
Thẩm Độc thoáng ngẩn người.
Y lảo đảo bước tiếp, đạp trên tảng đá bãi nước cạn, ngược dòng suối chảy, tiến vào bên trong khe núi hiểm trở.
Ánh sáng bên trong yếu ớt, mọc đầy rêu xanh.
Trên vách đá lởm chởm cao ngất đầy vết máu có cũ có mới, có vết đã đổi màu hòa thành một thể cùng núi đá, có cái vẫn đỏ nâu, chắc mới vẩy lên vài ngày trước.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết, mấy trăm năm qua, không biết có bao nhiêu người uất hận gieo mình xuống đoạn đường này. Có lẽ là cao nhân hiệp sĩ tránh họa, có lẽ là ma đầu cuồng sát chạy trốn…
Mỗi một người hành tẩu trên giang hồ đều biết, thiền viện Thiên Cơ là chốn thế ngoại đào nguyên(*), hiếm khi nhúng tay vào tranh đấu thiên hạ; nổi tiếng nhất chính là một quy tắc của thiền viện Thiên Cơ.
Tên là: Đình chiến.
(*) Thế ngoại đào nguyên: nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, không có tranh đấu, mọi người nơi đây hòa nhã thân thiện hiếu khách.
Bất kể chính tà, không màng thân phận, từng trải qua chuyện thê thảm cỡ nào, tay dính máu người vô tội bao nhiêu, chỉ cần bước vào địa phận của thiền viện Thiên Cơ, đến vùng đất Phật thanh tịnh này:
Không được rút kiếm giương đao, không được sử dụng vũ khí!
Hơn mười năm qua, Thẩm Độc nghe qua không ít người vô tội nhờ quy tắc này mà thoát nạn, không ít kẻ hung ác nhờ quy tắc này mà nhặt về một mạng…
Nhưng y chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày bản thân trở thành một trong số đó.
Rõ ràng chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi, nhưng y cảm giác như qua cả một kiếp người.
Do tu luyện Lục Hợp Thần Quyết khiến nội lực thâm hậu, nay không chỗ chứa, sớm đã lan khắp lục phủ ngũ tạng y. Đối với Thẩm Độc, vết thương này so với vết đao kiếm trên vai trên bụng còn nghiêm trọng hơn.
Y biết mình không sống được lâu nữa.
Toàn thân truyền đến từng cơn đau xót ruột xót gan nhưng chẳng thể giúp y giữ vững tỉnh táo, đôi bàn tay thon dài mạnh mẽ xưa kia, nay không giữ nổi Thùy Hồng kiếm nữa rồi.
“Keng” một tiếng.
Thanh kiếm rơi xuống mặt đất.
Nương theo chút ánh mặt trời mờ yếu lọt vào tầm mắt, bước ra khỏi khe núi, trước mắt chính là bia đá cao to sừng sững khắc tên “Thiền viện Thiên Cơ” trong truyền thuyết, sau lưng khắc hai chữ “Đình chiến”, chút ý chí còn sót lại cuối cùng cạn kiệt, Thẩm Độc khuỵu gối.
Rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, ngã ầm xuống đất.
Giống như thanh kiếm theo y mười năm.
“Ào ào ào…”
Cơ thể đổ rạp vào dòng suối chảy ngược, nước bắn tung tóe, nước gột rửa vết máu vương trên áo bào, máu tươi nhuộm đỏ suối nước, khiến cho ảnh ngược của bia đá nhiễm hồng.
Ý thức, từ từ biến mất.
Một thoáng trước khi bất tỉnh, y ngửi thấy trong không khí lạnh lẽo lẫn vào hơi thở mang mùi gỗ đàn hương trắng thanh mát, gợi y nhớ tới miếu thờ, phật đường và ba ngàn thần phật.
Chết thanh tịnh, cũng tốt lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.