Chương 54: Trì Ẩm
Thời Kính
18/09/2020
“Bùi tả sứ lợi hại như vậy, chắc trên giường dưới giường đều hầu hạ Đạo chủ tốt lắm nhỉ.”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Lê Viêm vừa dứt lời, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Nói thật, dưới tình huống không biết mục đích đến của Yêu Ma Đạo và Thẩm Độc, họ cũng chẳng muốn mạo hiểm động thủ với y. Hơn nữa đối phương đâu phải đơn thương độc mã đến đây, đám người Bùi Vô Tịch, Diêu Thanh, Thôi Hồng không phải đồ trang trí đi theo y.
Thực sự là bốn người kinh khủng nhất Yêu Ma đạo đều tới Kiếm Lư cả!
Nếu muốn ra tay thật, ai thua ai thắng còn chưa biết được. Hơn nữa hôm nay lại không giống ngày thường, là đại thọ sáu mươi của Lê Viêm, động đao động kiếm chính là bất kính, nếu như có đổ máu ở tiệc mừng thọ của người ta thì đúng là quá đáng quá rồi!
Cho nên đám người suy nghĩ được mất một hồi, tuy rằng vẫn lưỡng lự nhưng cuối cùng cũng chậm rãi thu đao kiếm lại, chỉ là ánh mắt mang theo đề phòng cứ bám trên người Thẩm Độc từng phút từng giây.
Bầu không khí trong sân bỗng chốc đông cứng.
Tiệc mừng thọ vốn phải ồn ào náo nhiệt, giờ phút này biết hết thành căng thẳng.
Ở bên trong góc phòng, ánh mắt Thiếu minh chủ Thiên Thủy Minh – Trì Ẩm dõi theo Thẩm Độc, thấp thoáng lộ ra nét ngông cuồng, nhưng được giấu rất kỹ.
Tiếp đó liếc thanh đao bên hông Bùi Vô Tịch một cái, gã lẳng lặng nở nụ cười.
Nhưng gã lập tức thu hồi ánh mắt ngay trước khi tất cả mọi người chú ý tới, cũng không để Thẩm Độc phát hiện ra.
Chủ nhân không tỏ vẻ phản đối, hạ nhân đương nhiên bắt đầu vội vã tới đón khách. Nhưng mà thân phận đám người Thẩm Độc dù sao cũng quá đặc biệt, mà lại không thông báo từ trước, cho nên ngay từ đầu không chuẩn bị chỗ ngồi, chỉ có thể dẫn tới chỗ có ít người một chút.
Như thế, quá trùng hợp.
Chỗ ngồi của đám người Thẩm Độc ngay bên cạnh Thiếu minh chủ Thiên Thủy Minh, hai cái bàn liền kề, Thẩm Độc ngồi xuống bên tay trái của Trì Ẩm.
Theo mặt ý nghĩa nào đó mà nói, đúng là bất đắc dĩ.
Nhìn chung toàn cảnh, tìm đâu ra một chỗ ngồi thích hợp với Thẩm Độc hơn thế nữa? Chỉ có thiếu minh chủ Thiên Thủy Minh tới từ đất Thục, giao tình không dày với đám người còn lại trên giang hồ, cũng chẳng có mấy người quen, xung quanh chỗ ngồi không có ai, mà thế lực Thiên Thủy Minh lại cường mạnh, đối đầu với Yêu Ma Đạo chưa chắc đã hoảng sợ mà thôi.
Hai người này ngồi chung một chỗ, không thể xảy ra chuyện được.
Chỉ là….
Đêm hôm qua, Thẩm Độc ở trên lầu khách điếm tận mắt nhìn thấy đám người Thiên Thủy Minh mang theo mùi máu tanh băng qua phía dưới.
Hôm nay lại gặp, trong lòng hơi tò mò: Phải biết rằng, Cố Chiêu không phải kẻ bình thường, trên đời này có rất ít người đáng để hắn chú ý, được hắn coi là kẻ địch mạnh. Mặc dù trước mặt y, hắn từng nói Trì Ẩm xứng đáng là kẻ địch, nhưng chưa từng coi thường người này, chỉ hận không thể dồn người này vào chỗ chết ngay.
Một người như vậy, hẳn là phải có bản lĩnh thực sự.
Thẩm Độc nghĩ như vậy, lúc đi qua còn thản nhiên nhìn đối phương một cái.
Một gương mặt sắc sảo.
Giữa hai hàng lông mày mang theo nét ngông cuồng, nhưng tư thế ngồi lại có cảm giác vô cùng trầm ổn điềm tĩnh, toát ra sự mâu thuẫn khó tả, không nói được người này rốt cuộc là điềm tĩnh hay cuồng ngạo.
Trên tai trái còn đeo ba cái khuyên bạc nho nhỏ, làm tăng thêm phần tà khí.
Một thân máu tanh đêm qua đã tẩy sạch sành sanh, nhìn không thấy cảm giác lạnh lẽo ác nghiệt, chỉ giống thiếu niên danh môn chính đạo nhà khác, bên trong còn có mấy phần kiên cường chính trực.
Chỉ là, ánh mắt của đối phương….
Thẩm Độc không hiểu ánh mắt đối phương khi nhìn mình, y nhận ra bên trong ẩn giấu địch ý sâu đậm nhưng nhanh chóng hóa thành nghiền ngẫm khó tả.
Trì Ẩm mặc một bộ trường bào màu đen khá là hào hoa phú quý, song kích(*) đặt trên bàn, ánh mắt chuyển từ người Thẩm Độc sang Bùi Vô Tịch, đảo qua đảo lại giữa hai người một lúc lâu, vẻ thăm dò và mập mờ khiến người ta chán ghét.
(*) Song kích: 1 loại vũ khí
Bùi Vô Tịch há lại không phát hiện ra?
Tay hắn hơi động, đã chạm lên đao Vô Thương bên hông, nhưng sau đó một bàn tay lành lạnh duỗi tới, chặn đứng động tác của hắn.
Là Thẩm Độc.
Động tác này của y, đừng nói là Bùi Vô Tịch, ngay cả Thôi Hồng và Diêu Thanh ở bên cạnh vốn biết rõ bản tính của y cũng vô cùng kinh hãi.
Chỉ có Trì Ẩm ở đối diện giống như không hề kinh sợ, nhíu mày.
“Là Thiếu minh chủ Thiên Thủy Minh phải không? Ngưỡng mộ đã lâu.”
Thực sự là hôm nay Thẩm Độc không có ý định gây sự tại lễ mừng thọ của Lê Viêm, không định động đao động kiếm gì cả, nên tỏ vẻ hiền lành trước giờ chưa từng có.
Lúc y nói lời này, thậm chí còn nở nụ cười.
Trì Ẩm ngồi ngay ngắn ở bên cạnh y, thấy nụ cười của y, hình như ánh mắt khẽ lay động, nhưng ở một nơi khác Thẩm Độc không thấy được, năm ngón tay đột nhiên siết chặt, gân xanh nổi cộm trên mu bàn tay.
Trên mặt gã vẫn dửng dưng không biểu cảm.
Chắc cảm thấy vô cùng hứng thú với Thẩm Độc, gã tiếp tục dùng ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá Bùi Vô Tịch, ánh mắt rơi vào bàn tay đang chạm nhau của hai người, cười khẩy một tiếng: “Trăm nghe không bằng một thấy, Trì mỗ tuy ở đất Thục đã lâu, nhưng vẫn nghe nói người của Yêu Ma Đạo xưa nay làm việc chẳng hề kiêng dè, còn nghe nói Thẩm đạo chủ có niềm đam mê với nam sắc, hóa ra chẳng phải lời đồn. Thẩm đạo chủ thật là khiến cho người ta hâm mộ, người lợi hại giống như Bùi tả sứ, chắc trên giường dưới giường đều hầu hạ Đạo chủ tốt lắm nhỉ.”
Trên giường, dưới giường.
Lời này trắng trợn quá ấy chứ nhỉ?
Không ít người xung quanh đang âm thầm quan sát động tĩnh của họ bên này, nghe thấy câu ấy mà ngượng chín mặt, cũng có kẻ phỉ nhổ trong lòng, thầm nghĩ Yêu Ma Đạo đúng là tà ma quỷ quái, không biết xấu hổ.
Sắc mặt Bùi Vô Tịch trở nên khó coi trong nháy mắt.
Đống ác ý này của Thiếu minh chủ Thiên Thủy Minh không cần ngẫm cũng cảm nhận được, khiến sát tâm của hắn nổi lên. Nhưng bàn tay đặt trên tay hắn, từ đầu đến cuối vẫn không rời, nhẹ nhàng vỗ một cái giống như đang trấn an.
“Người trưởng thành, sao lại dễ kích động thế?”
Thẩm Độc đứng chếch phía trước Bùi Vô Tịch, y không quay đầu lại, tựa như nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng. Nhưng chỉ có người quen với y mới biết, trong này cất giấu bao nhiêu lệ khí nặng nề.
Tính tình của y trước giờ chưa bao giờ tốt.
Bước chân di động nhưng không ngồi xuống ở vị trí của mình, ngay trước mặt mọi người, dưới ánh nhìn chăm chú của Trì Ẩm, Thẩm Độc nghênh ngang ngồi xuống bên cạnh gã.
Phong thái kia, ung dung mà phóng khoáng.
Chỉ là khi y hơi nghiêng đầu nói chuyện với Trì Ẩm, tà khí u ám đã tràn ngập giữa hai hàng lông mày: “Trì thiếu minh chủ, lúc vị Đông Phương sư huynh kia của ta cấu kết với ngươi, không cảnh cáo ngươi rằng không có việc gì thì đừng phạm vào cấm kỵ của ta sao?”
Chỉ trong giây lát, thân thể Trì Ẩm căng cứng.
Sự cảnh giác và đề phòng vọt lên như bão tố, sắp hóa thành sát khí.
Nhưng Thẩm Độc chẳng thèm để điều đó vào mắt.
Câu nói vừa rồi được đè thấp tới cực điểm, nếu như không để ý thì khó mà nghe rõ, đương nhiên người ở xa sẽ chẳng nghe thấy. Cho nên đại đa số mọi người chỉ nhìn thấy Đạo chủ Yêu Ma Đạo trong truyền thuyết – Thẩm Độc ghé vào bên tai Thiếu minh chủ Thiên Thủy Minh, cười nói câu gì đó.
Tình huống này có chút quỷ dị.
Mọi người không hóng được gì, cứ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Thẩm Độc cứ một mực không thu liễm, hoặc nên nói trong mắt y, vào lúc y nói ra mấy câu kia thì Trì Ẩm đã báo tên cho Diêm Vương rồi.
Y ngước mắt nhìn đồng tử bỗng nhiên co chặt của đối phương.
Sau đó tiện tay lấy một bầu rượu trên bàn, ra hiệu Bùi Vô Tịch tới rót rượu cho y, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ như mây gió.
Bùi Vô Tịch nhịn xuống một bụng sát ý, đi tới rót rượu cho Thẩm Độc.
Tiếng rượu “róc rách” chảy, rất nhanh đầy chén.
Thẩm Độc không coi ai ra gì nhấc lên uống một ngụm, thả chén rượu xuống, mở miệng nói với Trì Ẩm ngồi yên lặng bên cạnh mình: “Nghe nói đêm qua Trì thiếu minh chủ bị kẻ địch chặn giết ở bên ngoài thành Kinh Môn, đại nạn không chết, thật khiến cho người ta bội phục.”
“Chẳng lẽ là ngươi?”
Sắc mặt Trì Ẩm khó coi, khuyên bạc bên tai trái lóe lên tia sáng u ám, tôn lên sắc mặt biến ảo không ngừng của gã.
Thẩm Độc lắc đầu: “Thiếu minh chủ đánh giá quá cao người của Thẩm mỗ rồi. Thế lực của Yêu Ma Đạo có lớn hơn nữa cũng không thể bành trướng đến bên ngoài thành Kinh Môn được. Sao ngài không dùng đầu nghĩ thử xem, Thiên Thủy Minh các người gần đây dã tâm bừng bừng, gây trở ngại cho ai đầu tiên. Chính đạo các người cũng thật thú vị. Rốt cuộc kẻ âm thầm tính toán muốn Thiên Thủy Minh các người chết ở chỗ này là ai, trong lòng thiếu minh chủ chẳng nhẽ không đoán ra được sao?”
Đương nhiên là Cố Chiêu.
Chuyện này Trì Ẩm đã có suy đoán mơ hồ, dù sao đêm qua cũng thu thập được chút manh mối, nhưng không có chứng cứ xác thực, cộng thêm danh hào Bồng Sơn đệ nhất tiên thực sự quá vang dội, dù nghi ngờ cũng không dám chắc chắn.
Nhưng giờ bị Thẩm Độc nói ra….
Trì Ẩm đảo mắt, khuôn mặt mang nét ngông cuồng lướt qua vẻ cẩn trọng, không tiếp thu lời Thẩm Độc nói, chỉ lạnh lùng đề phòng hỏi: “Thiên Thủy Minh ta cùng Yêu Ma Đạo của ngươi xưa nay không thù, Thẩm đạo chủ nói mấy lời gây xích mích ly gián này là có ý gì?”
Thẩm Độc cũng không ngại tiếp lời gã. Dù sao chân tướng thế nào, trong lòng Trì Ẩm hẳn cũng rõ ràng. Y nói những lời này, dĩ nhiên là có mưu tính.
Lập tức chỉ cười nhạt một tiếng.
“Thiếu minh chủ phải biết rằng, ta với Cố Chiêu là kẻ thù truyền kiếp. Hiện giờ ta giữ hậu nhân Võ Thánh, không bao lâu nữa sẽ ép được thiền viện Thiên Cơ, có được ba quyển Phật Tàng. Thiếu minh chủ vừa hay lại có lòng xưng bá võ lâm, sao không hợp tác với ta một lần, hai người chúng ta trong ứng ngoài hợp, trước tiên giết chết họ Cố, với ta với ngươi đều là chuyện tốt. Để báo đáp lại, ta sẽ mời Thiếu minh chủ cùng lên thiền viện Thiên Cơ, cùng hưởng Phật Tàng. Không biết ý Thiếu minh chủ thế nào?”
Giờ khắc này, Trì Ẩm vẫn không có phản ứng gì.
Còn vị Bồng Sơn đệ nhất tiên nào đó ở Tà Phong sơn trang bỗng nhiên rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn bầu trời đẹp, lòng sinh ngờ vực.
Tim đột nhiên đập nhanh quá, thằng khốn kiếp nào định tính kế ông đây?Cúc: Thằng khốn kiếp tính kế cưng là thằng mà cưng đòi đè xuống uỵch uỵch ấy chứ còn thằng nào vào đây nữa ahihiヽ( ̄ω ̄ )
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Lê Viêm vừa dứt lời, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Nói thật, dưới tình huống không biết mục đích đến của Yêu Ma Đạo và Thẩm Độc, họ cũng chẳng muốn mạo hiểm động thủ với y. Hơn nữa đối phương đâu phải đơn thương độc mã đến đây, đám người Bùi Vô Tịch, Diêu Thanh, Thôi Hồng không phải đồ trang trí đi theo y.
Thực sự là bốn người kinh khủng nhất Yêu Ma đạo đều tới Kiếm Lư cả!
Nếu muốn ra tay thật, ai thua ai thắng còn chưa biết được. Hơn nữa hôm nay lại không giống ngày thường, là đại thọ sáu mươi của Lê Viêm, động đao động kiếm chính là bất kính, nếu như có đổ máu ở tiệc mừng thọ của người ta thì đúng là quá đáng quá rồi!
Cho nên đám người suy nghĩ được mất một hồi, tuy rằng vẫn lưỡng lự nhưng cuối cùng cũng chậm rãi thu đao kiếm lại, chỉ là ánh mắt mang theo đề phòng cứ bám trên người Thẩm Độc từng phút từng giây.
Bầu không khí trong sân bỗng chốc đông cứng.
Tiệc mừng thọ vốn phải ồn ào náo nhiệt, giờ phút này biết hết thành căng thẳng.
Ở bên trong góc phòng, ánh mắt Thiếu minh chủ Thiên Thủy Minh – Trì Ẩm dõi theo Thẩm Độc, thấp thoáng lộ ra nét ngông cuồng, nhưng được giấu rất kỹ.
Tiếp đó liếc thanh đao bên hông Bùi Vô Tịch một cái, gã lẳng lặng nở nụ cười.
Nhưng gã lập tức thu hồi ánh mắt ngay trước khi tất cả mọi người chú ý tới, cũng không để Thẩm Độc phát hiện ra.
Chủ nhân không tỏ vẻ phản đối, hạ nhân đương nhiên bắt đầu vội vã tới đón khách. Nhưng mà thân phận đám người Thẩm Độc dù sao cũng quá đặc biệt, mà lại không thông báo từ trước, cho nên ngay từ đầu không chuẩn bị chỗ ngồi, chỉ có thể dẫn tới chỗ có ít người một chút.
Như thế, quá trùng hợp.
Chỗ ngồi của đám người Thẩm Độc ngay bên cạnh Thiếu minh chủ Thiên Thủy Minh, hai cái bàn liền kề, Thẩm Độc ngồi xuống bên tay trái của Trì Ẩm.
Theo mặt ý nghĩa nào đó mà nói, đúng là bất đắc dĩ.
Nhìn chung toàn cảnh, tìm đâu ra một chỗ ngồi thích hợp với Thẩm Độc hơn thế nữa? Chỉ có thiếu minh chủ Thiên Thủy Minh tới từ đất Thục, giao tình không dày với đám người còn lại trên giang hồ, cũng chẳng có mấy người quen, xung quanh chỗ ngồi không có ai, mà thế lực Thiên Thủy Minh lại cường mạnh, đối đầu với Yêu Ma Đạo chưa chắc đã hoảng sợ mà thôi.
Hai người này ngồi chung một chỗ, không thể xảy ra chuyện được.
Chỉ là….
Đêm hôm qua, Thẩm Độc ở trên lầu khách điếm tận mắt nhìn thấy đám người Thiên Thủy Minh mang theo mùi máu tanh băng qua phía dưới.
Hôm nay lại gặp, trong lòng hơi tò mò: Phải biết rằng, Cố Chiêu không phải kẻ bình thường, trên đời này có rất ít người đáng để hắn chú ý, được hắn coi là kẻ địch mạnh. Mặc dù trước mặt y, hắn từng nói Trì Ẩm xứng đáng là kẻ địch, nhưng chưa từng coi thường người này, chỉ hận không thể dồn người này vào chỗ chết ngay.
Một người như vậy, hẳn là phải có bản lĩnh thực sự.
Thẩm Độc nghĩ như vậy, lúc đi qua còn thản nhiên nhìn đối phương một cái.
Một gương mặt sắc sảo.
Giữa hai hàng lông mày mang theo nét ngông cuồng, nhưng tư thế ngồi lại có cảm giác vô cùng trầm ổn điềm tĩnh, toát ra sự mâu thuẫn khó tả, không nói được người này rốt cuộc là điềm tĩnh hay cuồng ngạo.
Trên tai trái còn đeo ba cái khuyên bạc nho nhỏ, làm tăng thêm phần tà khí.
Một thân máu tanh đêm qua đã tẩy sạch sành sanh, nhìn không thấy cảm giác lạnh lẽo ác nghiệt, chỉ giống thiếu niên danh môn chính đạo nhà khác, bên trong còn có mấy phần kiên cường chính trực.
Chỉ là, ánh mắt của đối phương….
Thẩm Độc không hiểu ánh mắt đối phương khi nhìn mình, y nhận ra bên trong ẩn giấu địch ý sâu đậm nhưng nhanh chóng hóa thành nghiền ngẫm khó tả.
Trì Ẩm mặc một bộ trường bào màu đen khá là hào hoa phú quý, song kích(*) đặt trên bàn, ánh mắt chuyển từ người Thẩm Độc sang Bùi Vô Tịch, đảo qua đảo lại giữa hai người một lúc lâu, vẻ thăm dò và mập mờ khiến người ta chán ghét.
(*) Song kích: 1 loại vũ khí
Bùi Vô Tịch há lại không phát hiện ra?
Tay hắn hơi động, đã chạm lên đao Vô Thương bên hông, nhưng sau đó một bàn tay lành lạnh duỗi tới, chặn đứng động tác của hắn.
Là Thẩm Độc.
Động tác này của y, đừng nói là Bùi Vô Tịch, ngay cả Thôi Hồng và Diêu Thanh ở bên cạnh vốn biết rõ bản tính của y cũng vô cùng kinh hãi.
Chỉ có Trì Ẩm ở đối diện giống như không hề kinh sợ, nhíu mày.
“Là Thiếu minh chủ Thiên Thủy Minh phải không? Ngưỡng mộ đã lâu.”
Thực sự là hôm nay Thẩm Độc không có ý định gây sự tại lễ mừng thọ của Lê Viêm, không định động đao động kiếm gì cả, nên tỏ vẻ hiền lành trước giờ chưa từng có.
Lúc y nói lời này, thậm chí còn nở nụ cười.
Trì Ẩm ngồi ngay ngắn ở bên cạnh y, thấy nụ cười của y, hình như ánh mắt khẽ lay động, nhưng ở một nơi khác Thẩm Độc không thấy được, năm ngón tay đột nhiên siết chặt, gân xanh nổi cộm trên mu bàn tay.
Trên mặt gã vẫn dửng dưng không biểu cảm.
Chắc cảm thấy vô cùng hứng thú với Thẩm Độc, gã tiếp tục dùng ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá Bùi Vô Tịch, ánh mắt rơi vào bàn tay đang chạm nhau của hai người, cười khẩy một tiếng: “Trăm nghe không bằng một thấy, Trì mỗ tuy ở đất Thục đã lâu, nhưng vẫn nghe nói người của Yêu Ma Đạo xưa nay làm việc chẳng hề kiêng dè, còn nghe nói Thẩm đạo chủ có niềm đam mê với nam sắc, hóa ra chẳng phải lời đồn. Thẩm đạo chủ thật là khiến cho người ta hâm mộ, người lợi hại giống như Bùi tả sứ, chắc trên giường dưới giường đều hầu hạ Đạo chủ tốt lắm nhỉ.”
Trên giường, dưới giường.
Lời này trắng trợn quá ấy chứ nhỉ?
Không ít người xung quanh đang âm thầm quan sát động tĩnh của họ bên này, nghe thấy câu ấy mà ngượng chín mặt, cũng có kẻ phỉ nhổ trong lòng, thầm nghĩ Yêu Ma Đạo đúng là tà ma quỷ quái, không biết xấu hổ.
Sắc mặt Bùi Vô Tịch trở nên khó coi trong nháy mắt.
Đống ác ý này của Thiếu minh chủ Thiên Thủy Minh không cần ngẫm cũng cảm nhận được, khiến sát tâm của hắn nổi lên. Nhưng bàn tay đặt trên tay hắn, từ đầu đến cuối vẫn không rời, nhẹ nhàng vỗ một cái giống như đang trấn an.
“Người trưởng thành, sao lại dễ kích động thế?”
Thẩm Độc đứng chếch phía trước Bùi Vô Tịch, y không quay đầu lại, tựa như nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng. Nhưng chỉ có người quen với y mới biết, trong này cất giấu bao nhiêu lệ khí nặng nề.
Tính tình của y trước giờ chưa bao giờ tốt.
Bước chân di động nhưng không ngồi xuống ở vị trí của mình, ngay trước mặt mọi người, dưới ánh nhìn chăm chú của Trì Ẩm, Thẩm Độc nghênh ngang ngồi xuống bên cạnh gã.
Phong thái kia, ung dung mà phóng khoáng.
Chỉ là khi y hơi nghiêng đầu nói chuyện với Trì Ẩm, tà khí u ám đã tràn ngập giữa hai hàng lông mày: “Trì thiếu minh chủ, lúc vị Đông Phương sư huynh kia của ta cấu kết với ngươi, không cảnh cáo ngươi rằng không có việc gì thì đừng phạm vào cấm kỵ của ta sao?”
Chỉ trong giây lát, thân thể Trì Ẩm căng cứng.
Sự cảnh giác và đề phòng vọt lên như bão tố, sắp hóa thành sát khí.
Nhưng Thẩm Độc chẳng thèm để điều đó vào mắt.
Câu nói vừa rồi được đè thấp tới cực điểm, nếu như không để ý thì khó mà nghe rõ, đương nhiên người ở xa sẽ chẳng nghe thấy. Cho nên đại đa số mọi người chỉ nhìn thấy Đạo chủ Yêu Ma Đạo trong truyền thuyết – Thẩm Độc ghé vào bên tai Thiếu minh chủ Thiên Thủy Minh, cười nói câu gì đó.
Tình huống này có chút quỷ dị.
Mọi người không hóng được gì, cứ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Thẩm Độc cứ một mực không thu liễm, hoặc nên nói trong mắt y, vào lúc y nói ra mấy câu kia thì Trì Ẩm đã báo tên cho Diêm Vương rồi.
Y ngước mắt nhìn đồng tử bỗng nhiên co chặt của đối phương.
Sau đó tiện tay lấy một bầu rượu trên bàn, ra hiệu Bùi Vô Tịch tới rót rượu cho y, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ như mây gió.
Bùi Vô Tịch nhịn xuống một bụng sát ý, đi tới rót rượu cho Thẩm Độc.
Tiếng rượu “róc rách” chảy, rất nhanh đầy chén.
Thẩm Độc không coi ai ra gì nhấc lên uống một ngụm, thả chén rượu xuống, mở miệng nói với Trì Ẩm ngồi yên lặng bên cạnh mình: “Nghe nói đêm qua Trì thiếu minh chủ bị kẻ địch chặn giết ở bên ngoài thành Kinh Môn, đại nạn không chết, thật khiến cho người ta bội phục.”
“Chẳng lẽ là ngươi?”
Sắc mặt Trì Ẩm khó coi, khuyên bạc bên tai trái lóe lên tia sáng u ám, tôn lên sắc mặt biến ảo không ngừng của gã.
Thẩm Độc lắc đầu: “Thiếu minh chủ đánh giá quá cao người của Thẩm mỗ rồi. Thế lực của Yêu Ma Đạo có lớn hơn nữa cũng không thể bành trướng đến bên ngoài thành Kinh Môn được. Sao ngài không dùng đầu nghĩ thử xem, Thiên Thủy Minh các người gần đây dã tâm bừng bừng, gây trở ngại cho ai đầu tiên. Chính đạo các người cũng thật thú vị. Rốt cuộc kẻ âm thầm tính toán muốn Thiên Thủy Minh các người chết ở chỗ này là ai, trong lòng thiếu minh chủ chẳng nhẽ không đoán ra được sao?”
Đương nhiên là Cố Chiêu.
Chuyện này Trì Ẩm đã có suy đoán mơ hồ, dù sao đêm qua cũng thu thập được chút manh mối, nhưng không có chứng cứ xác thực, cộng thêm danh hào Bồng Sơn đệ nhất tiên thực sự quá vang dội, dù nghi ngờ cũng không dám chắc chắn.
Nhưng giờ bị Thẩm Độc nói ra….
Trì Ẩm đảo mắt, khuôn mặt mang nét ngông cuồng lướt qua vẻ cẩn trọng, không tiếp thu lời Thẩm Độc nói, chỉ lạnh lùng đề phòng hỏi: “Thiên Thủy Minh ta cùng Yêu Ma Đạo của ngươi xưa nay không thù, Thẩm đạo chủ nói mấy lời gây xích mích ly gián này là có ý gì?”
Thẩm Độc cũng không ngại tiếp lời gã. Dù sao chân tướng thế nào, trong lòng Trì Ẩm hẳn cũng rõ ràng. Y nói những lời này, dĩ nhiên là có mưu tính.
Lập tức chỉ cười nhạt một tiếng.
“Thiếu minh chủ phải biết rằng, ta với Cố Chiêu là kẻ thù truyền kiếp. Hiện giờ ta giữ hậu nhân Võ Thánh, không bao lâu nữa sẽ ép được thiền viện Thiên Cơ, có được ba quyển Phật Tàng. Thiếu minh chủ vừa hay lại có lòng xưng bá võ lâm, sao không hợp tác với ta một lần, hai người chúng ta trong ứng ngoài hợp, trước tiên giết chết họ Cố, với ta với ngươi đều là chuyện tốt. Để báo đáp lại, ta sẽ mời Thiếu minh chủ cùng lên thiền viện Thiên Cơ, cùng hưởng Phật Tàng. Không biết ý Thiếu minh chủ thế nào?”
Giờ khắc này, Trì Ẩm vẫn không có phản ứng gì.
Còn vị Bồng Sơn đệ nhất tiên nào đó ở Tà Phong sơn trang bỗng nhiên rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn bầu trời đẹp, lòng sinh ngờ vực.
Tim đột nhiên đập nhanh quá, thằng khốn kiếp nào định tính kế ông đây?Cúc: Thằng khốn kiếp tính kế cưng là thằng mà cưng đòi đè xuống uỵch uỵch ấy chứ còn thằng nào vào đây nữa ahihiヽ( ̄ω ̄ )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.