Chương 2: Chạm Trán Kình Địch
Vô Song Linh
03/03/2014
Được một phần ba hành lang, Lê bắt đầu gặp rắc rối. Đây là một hẻm núi
có hình vòng cung gần tiếp cận hình tròn, gió ở nơi này như một vòi
rồng, đá cát trộn lẫn xoay tít mù. Loáng thoáng còn có thể nhìn thấy
những hòn đá to như chiếc bàn trà với nhiều cạnh sắc nhọn. Xe bay vào đó mà không mau chóng thoát ra thì dù có từ trường bảo vệ cũng nhất định
sẽ bị xé nát thành từng mảnh.
Lê còn đang quan sát, vừa lúc này, một chiếc xe bay mô phỏng hình dáng một chếc Ferrari của những năm 200x lao vút qua hắn để vọng lại tiếng cười dài:
- Ha ha… Nhóc con ngông cuồng. Giờ đã biết sợ rồi sao? Nếu sắp tè ra quần thì mau mau nhấn nút đỏ, thoát khỏi cuộc thi đi…. Ha ha…
Tiếng cười còn chưa dứt, chiếc xe bay mô phỏng Ferrari màu đỏ đã phóng vào luồng vòi rồng.
Tại quảng trường, mọi người đều có thể nghe được tiếng nói cuồng ngạo từ tay lái xe bay mô phỏng Ferrari đều bật cười. Nhìn chiếc xe bay vào luồng gió xoáy rồi bay một vòng theo vòng cuốn. Tiếp đó dựa vào lực đẩy của động cơ, lại theo quán tính, bắn vút ra phía đầu kia. Nhiều người nhịn không được kinh hô tán thưởng. Thường thường, những tay lái cứng đều cần phải lượn theo dòng xoáy hai tới ba vòng mới có thể lao ra ngoài. Tay này chỉ cần một vòng đã trực tiếp bay ra. Quả nhiên có chút môn đạo.
Chẳng qua ở tại hành lang gió, Lê vừa nhìn thấy cảnh này thì lắc đầu cho xe đỗ xuống mặt đất:
- Đúng là không biết sống chết.
Quả nhiên lời còn chưa dứt, chiếc xe bay mô phỏng Ferrari vừa bay ra khỏi vòng xoáy thì thình lình một luồng gió cấp mười lăm dựa theo khe núi đối diện thổi bật tới, đẩy văng chiếc xe bay còn chưa kịp ổn định đập lên vách đá.
“Ầm…”
Một tiếng nổ dữ dội làm tán loạn các luồng khí lưu xung quanh, ngay cả vòng xoáy cũng bị thổi cho rung lắc kịch liệt.
Mọi người trong quảng trường đều bàng hoàng trước tình cảnh trước mắt. Cũng một vòng xuyên vòi rồng, chiếc xe bay mang số hiệu GX55C mang hình dáng phi thuyền tam giác sau khi va chạm với xe của SS đã bay qua hoàn hảo, không việc gì, tại sao lúc này tên lái xe bay mô phỏng Ferrari lại bị đập lên vách đá nổ tung. Không lẽ tay đua SS “động tay động chân”?
Duy chỉ có một số tay đua lão luyện là biết chuyện gì xảy ra. Bên ngoài đầu kia vòng xoáy đó, thường thường cứ cách ba đến năm giây sẽ có một luồng gió mạnh khác ập tới và lượn theo lườn núi bên trái rồi thổi tắt ngang sang bên phải. Luồng cuồng phong này đúng là âm hiểm, nếu vào tay mơ, vừa thoát nạn khỏi vòng xoáy đã muốn ăn mừng thì nhất định sẽ chết rất thảm. Cho nên ngoài việc đủ tỉnh táo và đủ kỹ thuật để thoát ra khỏi “vòi rồng” thì còn phải tính toán và đề phòng luồng gió “âm hiểm” kia.
Đợi cho khí lưu cuồng loạn bắt đầu lắng xuống, các cơn gió vẫn còn giật dữ dội nhưng Lê vẫn cảm nhận được chúng nó trở lại hoạt động theo quy luật như trước. Khi cơn gió “âm hiểm” chắn ngang cửa ngõ bên kia của dòng xoáy vừa thổi qua, Lê lập tức điều khiển chiếc MX32F vọt vào vòng xoáy. Cũng sau một vòng xoay theo, chiếc xe bay bắn ra ngoài, lao vút qua cửa ngõ bên đối diện. Chiếc xe vừa bay qua chừng một giây thì cơn gió “âm hiểm” ập tới. Bất quá nó đã bị Lê bỏ rơi phía sau, không còn uy hiếp đến hắn.
Quen tay, rất nhanh Lê đã vượt qua hành lang gió. Dừng lại một chút sắp xếp lại kết cấu của hộp bảo vệ chíp điện tử và hộp bảo vệ năng lượng nén UEC, Lê tiếp tục lao vút vào hành lang băng.
Sở dĩ hắn phải dừng lại để tu bổ hai hộp bảo vệ là hành lang băng cấp tám này đủ để làm một con chíp điện tử trở thành phế thải nếu không có hộp bảo vệ bao quanh bên ngoài. Hành lang băng cấp tám sở dĩ được sắp xếp sau hành lang gió là bởi vì tại chặng đường này, sẽ có gió cấp tám và vô số mũi băng nhọn bay theo. Rất may, những cơn gió này thường thường chỉ có đường kính hai tới ba mét, trong khi hành lang vẫn quanh co nhưng độ rộng trung bình vẫn là mười mét. Có đoạn nhỏ hơn, có đoạn lớn hơn, tuy nhiên tổng thể vẫn có thể vẫn còn con đường tránh né cho những tay đua. Chỉ là những cơn gió mang theo mũi băng nhọn này liên tiếp đến, có khi còn có hai ba luồng cùng lúc, đòi hỏi tay đua phải tính toán kỹ càng và có hướng tránh hợp lý.
Đã từng có tay đua ỷ vào vỏ bọc cứng cáp và dày cộp của xe bay mà muốn càn quét qua hành lang băng. Kết quả là lớp từ trường bảo vệ trực tiếp bị mũi băng nhọn bắn liên tiếp cho tiêu hao sạch năng lượng, lớp vỏ còn chưa bị đâm thủng nhưng băng vụn đóng tảng bên ngoài, hàn khí xâm nhập vào động cơ khiến nó ngừng hoạt động. Xe bay như một cục băng rớt xuống đất, vỡ vụn lả tả.
Có “tấm gương làm mẫu” như vậy cho nên các tay đua khi vào chặng này đều cố gắng hết sức tránh né những mũi băng nhọn như những viên đạn được bắn ra từ các khẩu đại bác này. Hành lang băng đối với Lê mà nói, chính là chặng đường cao tốc cho hắn. Với kỹ thuật điêu luyện và khối thần kinh thép, rất nhanh hắn đã bay qua mười ngàn mét vọt ra đầu kia thông đạo, và lao vút vào hành lang thác nước.
Người bố trí chặng đua tử thần dường như bố trí hành lang thác nước để cho những tay đua hồi sức. Cho nên độ khó ở hành lang này không cao lắm. Nó chỉ có nhiều nước từ trên khe núi đổ xuống, và dưới là chi chít các chông đất nhọn hoắn đón chờ. Nếu tay lái không vững, hoàn toàn có thể bị nước đẩy xuống chông nhọn khiến thịt nát xe tan.
Nhưng mà kỹ thuật vượt qua hành lang thác nước này cũng không khó lắm, chỉ cần ngỏng đầu xe lên trên trời một góc từ sáu mươi tới tám mươi độ là có thể lợi dụng sức đẩy của động cơ mà bay qua. Hành lang này chỉ thực sự phiền toái khi có hai ba đối thủ cùng tranh đấu và chèn ép nhau.
Rất may, tính tới thời điểm này, trừ tên lái chiếc GX55CC chạy trước thì chỉ còn Lê vọt vào hành lang.
Nhẹ nhàng qua hành lang thác nước, hít sâu một hơi, Lê lại điều khiển MX32F lao vút vào “khe núi lở đá”. Khe núi này rộng hơn những hành lang kia một chút, áng chừng độ rộng trung bình vào khoảng mười lăm mét. Tuy nhiên độ khó của hành lang này cũng tuyệt đối là đứng đầu trong đường đua tử thần số ba. Bên dưới khe nứt là một vực sâu không thấy đáy, và từ bên trên, vô số những hòn đá liên tiếp rớt xuống. Hòn nhỏ nhất cũng phải bằng chiếc bàn trà, hòn lớn nhất có thể so với chiếc xe tải cỡ lớn. Hơn nữa mật độ rơi cũng đủ khiến bất cứ tay đua chuyên nghiệp nào phải đau đầu. Trung bình cứ ba tháng tổ chức một cuộc đua trên đường đua tử thần số ba này. Nhưng phải mất gần mười năm khe đá này mới bị đầy, ban tổ chức phải cử các công cụ cơ giới cỡ lớn tới dọn dẹp và dùng từ trường mạnh mẽ vận chuyển các hòn đá lên đỉnh khe để tiếp tục cho các cuộc đua đủ thấy khe đá này sâu cỡ nào.
Đi được một phần ba chặng đường trong “hành lang lở đá” ánh mắt của Lê đột ngột co rút. Bởi vì hắn nhìn thấy phía trước, chiếc GX55CC đang không ngừng bắn ra các luồng điện năng để giải phóng một khu vực rộng dãi cho xe vọt tới. Xe bay nhỏ có lợi của xe bay nhỏ, xe lớn cũng có lợi của xe lớn. Ưu điểm của những chiếc xe bay cồng kềnh này là năng lượng tích trữ dồi dào, vỏ bọc cứng rắn, và có thể lắp đặt nhiều thiết bị hỗ trợ cho cuộc đua.
Trong pháp chế của đường đua có quy định rõ ràng, các tay đua không thể trực tiếp sử dụng vũ khí dưới bất kỳ hình thức nào để công kích tay đua khác,ngay cả việc lợi dụng xe bay va chạm với đối phương cũng không thể, nếu không sẽ tùy theo mức độ mà xử lý. Nhẹ thì tước quyền thi đấu vĩnh viễn, nặng thì “mạng đền mạng”.
Tuy nhiên nếu xử lý đối phương một cách gián tiếp thì hoàn toàn có thể chấp nhận. Bởi vì trực tiếp thì dễ nhận chứ gián tiếp thì có vô số cách âm hiểm để gài đối thủ. Mà mỗi cách đều thiên kỳ bách quái, lại không động chạm gì tới đối phương cho nên các nhà tổ chức cũng không có biện pháp xử lý, chỉ có thể lắc đầu nói “tại số ngươi xui xẻo” hay “kỹ thuật không bằng người” thì trách ai.
Như tình huống Lê bị rớt trong khúc cua trước hành lang gió vừa rồi được gọi là cố ý và trực tiếp công kích đối phương. Bởi Lê chủ quan tưởng ở góc cua này, đối phương không lợi dụng được điều gì để công kích nên để đối phương lượn xe khá gần. Không nghĩ tới tên điều khiển chiếc GX55CC này tính toán cực kỳ chuẩn xác, dùng thân hình đồ sộ của mình che đi chiếc máy ghi hình, lại lợi dụng góc mù giữa hai xe bay mà phóng ra một luồng điện năng, xuyên qua cả từ trường bảo vệ theo dây dẫn vào làm cháy chíp điện tử và IC điều tiết năng lượng khiến cả người lẫn xe của Lê rớt từ trên không trung xuống. Điện năng này không như luồng điện thắp sáng hay luồng sét thông thường. Mà đã được mã hóa và cải tiến theo một tần số nhất định để có khả năng men theo dây dẫn xâm nhập vào hộp bảo vệ. Đây là một kỹ thuật tiên tiến cho nên ít ai hoài nghi, bởi vì xe bay bình thường, dù bị sét đánh cũng bị từ trường bảo vệ phân tán, cho dù có xuyên qua từ trường, thì hộp bảo vệ với những kết cấu vững chắc cũng ngăn cản dòng điện ở bên ngoài.
Đây là tình huống vi phạm luật, tuy nhiên có tới ba máy quay bay theo cũng không quay được vụ công kích, cho nên mọi người đều nghĩ do động cơ của chiếc xe “cà tàng” MX32F đột nhiên hỏng mới gây ra tai nạn.
Đối với chiếc xe tự tay lắp và cải tiến từ đống phế liệu, Lê hơn ai hết hiểu rõ nó tới từng milimet. Lại tận mắt chứng kiến luồng điện năng phóng sang xe mình, Cho nên “thù này phải báo” rồi.
Giờ kình địch gặp lại, mạch máu trong người bất chi bất giác thêm sôi sục. Đối phương ở phía trước cũng đã phát hiện ra Lê, thông qua thiết bị khuếch đại âm thanh nói vọng về phía sau:
- Cạc cạc..… không nghĩ tới số mày thật tốt. Nhưng mà có tốt mấy, số mày tới đây cũng kết thúc… hắc hắc…
Tiếng cười còn chưa dứt, hai luồng điện khổng lồ được phóng ra từ hai trụ trước đầu xe bay mô phỏng một chiếc phi thuyền vũ trụ hình tam giác. Hai luồng điện này trực tiếp bắn về phía một hòn đá lớn như chiếc taxi đang rơi với tốc độ cao.
“Ầm…”
Vụ đụng độ khiến cho hòn đá đột ngột thay đổi hướng, bắn về phía Lê, đồng thời lúc này, từ trên trời, ba hòn đá lớn khác cũng rơi xuống, phong tỏa hết bốn hướng thoát , khiến tình tình huống trở nên cực kỳ nguy hiểm…
Lê còn đang quan sát, vừa lúc này, một chiếc xe bay mô phỏng hình dáng một chếc Ferrari của những năm 200x lao vút qua hắn để vọng lại tiếng cười dài:
- Ha ha… Nhóc con ngông cuồng. Giờ đã biết sợ rồi sao? Nếu sắp tè ra quần thì mau mau nhấn nút đỏ, thoát khỏi cuộc thi đi…. Ha ha…
Tiếng cười còn chưa dứt, chiếc xe bay mô phỏng Ferrari màu đỏ đã phóng vào luồng vòi rồng.
Tại quảng trường, mọi người đều có thể nghe được tiếng nói cuồng ngạo từ tay lái xe bay mô phỏng Ferrari đều bật cười. Nhìn chiếc xe bay vào luồng gió xoáy rồi bay một vòng theo vòng cuốn. Tiếp đó dựa vào lực đẩy của động cơ, lại theo quán tính, bắn vút ra phía đầu kia. Nhiều người nhịn không được kinh hô tán thưởng. Thường thường, những tay lái cứng đều cần phải lượn theo dòng xoáy hai tới ba vòng mới có thể lao ra ngoài. Tay này chỉ cần một vòng đã trực tiếp bay ra. Quả nhiên có chút môn đạo.
Chẳng qua ở tại hành lang gió, Lê vừa nhìn thấy cảnh này thì lắc đầu cho xe đỗ xuống mặt đất:
- Đúng là không biết sống chết.
Quả nhiên lời còn chưa dứt, chiếc xe bay mô phỏng Ferrari vừa bay ra khỏi vòng xoáy thì thình lình một luồng gió cấp mười lăm dựa theo khe núi đối diện thổi bật tới, đẩy văng chiếc xe bay còn chưa kịp ổn định đập lên vách đá.
“Ầm…”
Một tiếng nổ dữ dội làm tán loạn các luồng khí lưu xung quanh, ngay cả vòng xoáy cũng bị thổi cho rung lắc kịch liệt.
Mọi người trong quảng trường đều bàng hoàng trước tình cảnh trước mắt. Cũng một vòng xuyên vòi rồng, chiếc xe bay mang số hiệu GX55C mang hình dáng phi thuyền tam giác sau khi va chạm với xe của SS đã bay qua hoàn hảo, không việc gì, tại sao lúc này tên lái xe bay mô phỏng Ferrari lại bị đập lên vách đá nổ tung. Không lẽ tay đua SS “động tay động chân”?
Duy chỉ có một số tay đua lão luyện là biết chuyện gì xảy ra. Bên ngoài đầu kia vòng xoáy đó, thường thường cứ cách ba đến năm giây sẽ có một luồng gió mạnh khác ập tới và lượn theo lườn núi bên trái rồi thổi tắt ngang sang bên phải. Luồng cuồng phong này đúng là âm hiểm, nếu vào tay mơ, vừa thoát nạn khỏi vòng xoáy đã muốn ăn mừng thì nhất định sẽ chết rất thảm. Cho nên ngoài việc đủ tỉnh táo và đủ kỹ thuật để thoát ra khỏi “vòi rồng” thì còn phải tính toán và đề phòng luồng gió “âm hiểm” kia.
Đợi cho khí lưu cuồng loạn bắt đầu lắng xuống, các cơn gió vẫn còn giật dữ dội nhưng Lê vẫn cảm nhận được chúng nó trở lại hoạt động theo quy luật như trước. Khi cơn gió “âm hiểm” chắn ngang cửa ngõ bên kia của dòng xoáy vừa thổi qua, Lê lập tức điều khiển chiếc MX32F vọt vào vòng xoáy. Cũng sau một vòng xoay theo, chiếc xe bay bắn ra ngoài, lao vút qua cửa ngõ bên đối diện. Chiếc xe vừa bay qua chừng một giây thì cơn gió “âm hiểm” ập tới. Bất quá nó đã bị Lê bỏ rơi phía sau, không còn uy hiếp đến hắn.
Quen tay, rất nhanh Lê đã vượt qua hành lang gió. Dừng lại một chút sắp xếp lại kết cấu của hộp bảo vệ chíp điện tử và hộp bảo vệ năng lượng nén UEC, Lê tiếp tục lao vút vào hành lang băng.
Sở dĩ hắn phải dừng lại để tu bổ hai hộp bảo vệ là hành lang băng cấp tám này đủ để làm một con chíp điện tử trở thành phế thải nếu không có hộp bảo vệ bao quanh bên ngoài. Hành lang băng cấp tám sở dĩ được sắp xếp sau hành lang gió là bởi vì tại chặng đường này, sẽ có gió cấp tám và vô số mũi băng nhọn bay theo. Rất may, những cơn gió này thường thường chỉ có đường kính hai tới ba mét, trong khi hành lang vẫn quanh co nhưng độ rộng trung bình vẫn là mười mét. Có đoạn nhỏ hơn, có đoạn lớn hơn, tuy nhiên tổng thể vẫn có thể vẫn còn con đường tránh né cho những tay đua. Chỉ là những cơn gió mang theo mũi băng nhọn này liên tiếp đến, có khi còn có hai ba luồng cùng lúc, đòi hỏi tay đua phải tính toán kỹ càng và có hướng tránh hợp lý.
Đã từng có tay đua ỷ vào vỏ bọc cứng cáp và dày cộp của xe bay mà muốn càn quét qua hành lang băng. Kết quả là lớp từ trường bảo vệ trực tiếp bị mũi băng nhọn bắn liên tiếp cho tiêu hao sạch năng lượng, lớp vỏ còn chưa bị đâm thủng nhưng băng vụn đóng tảng bên ngoài, hàn khí xâm nhập vào động cơ khiến nó ngừng hoạt động. Xe bay như một cục băng rớt xuống đất, vỡ vụn lả tả.
Có “tấm gương làm mẫu” như vậy cho nên các tay đua khi vào chặng này đều cố gắng hết sức tránh né những mũi băng nhọn như những viên đạn được bắn ra từ các khẩu đại bác này. Hành lang băng đối với Lê mà nói, chính là chặng đường cao tốc cho hắn. Với kỹ thuật điêu luyện và khối thần kinh thép, rất nhanh hắn đã bay qua mười ngàn mét vọt ra đầu kia thông đạo, và lao vút vào hành lang thác nước.
Người bố trí chặng đua tử thần dường như bố trí hành lang thác nước để cho những tay đua hồi sức. Cho nên độ khó ở hành lang này không cao lắm. Nó chỉ có nhiều nước từ trên khe núi đổ xuống, và dưới là chi chít các chông đất nhọn hoắn đón chờ. Nếu tay lái không vững, hoàn toàn có thể bị nước đẩy xuống chông nhọn khiến thịt nát xe tan.
Nhưng mà kỹ thuật vượt qua hành lang thác nước này cũng không khó lắm, chỉ cần ngỏng đầu xe lên trên trời một góc từ sáu mươi tới tám mươi độ là có thể lợi dụng sức đẩy của động cơ mà bay qua. Hành lang này chỉ thực sự phiền toái khi có hai ba đối thủ cùng tranh đấu và chèn ép nhau.
Rất may, tính tới thời điểm này, trừ tên lái chiếc GX55CC chạy trước thì chỉ còn Lê vọt vào hành lang.
Nhẹ nhàng qua hành lang thác nước, hít sâu một hơi, Lê lại điều khiển MX32F lao vút vào “khe núi lở đá”. Khe núi này rộng hơn những hành lang kia một chút, áng chừng độ rộng trung bình vào khoảng mười lăm mét. Tuy nhiên độ khó của hành lang này cũng tuyệt đối là đứng đầu trong đường đua tử thần số ba. Bên dưới khe nứt là một vực sâu không thấy đáy, và từ bên trên, vô số những hòn đá liên tiếp rớt xuống. Hòn nhỏ nhất cũng phải bằng chiếc bàn trà, hòn lớn nhất có thể so với chiếc xe tải cỡ lớn. Hơn nữa mật độ rơi cũng đủ khiến bất cứ tay đua chuyên nghiệp nào phải đau đầu. Trung bình cứ ba tháng tổ chức một cuộc đua trên đường đua tử thần số ba này. Nhưng phải mất gần mười năm khe đá này mới bị đầy, ban tổ chức phải cử các công cụ cơ giới cỡ lớn tới dọn dẹp và dùng từ trường mạnh mẽ vận chuyển các hòn đá lên đỉnh khe để tiếp tục cho các cuộc đua đủ thấy khe đá này sâu cỡ nào.
Đi được một phần ba chặng đường trong “hành lang lở đá” ánh mắt của Lê đột ngột co rút. Bởi vì hắn nhìn thấy phía trước, chiếc GX55CC đang không ngừng bắn ra các luồng điện năng để giải phóng một khu vực rộng dãi cho xe vọt tới. Xe bay nhỏ có lợi của xe bay nhỏ, xe lớn cũng có lợi của xe lớn. Ưu điểm của những chiếc xe bay cồng kềnh này là năng lượng tích trữ dồi dào, vỏ bọc cứng rắn, và có thể lắp đặt nhiều thiết bị hỗ trợ cho cuộc đua.
Trong pháp chế của đường đua có quy định rõ ràng, các tay đua không thể trực tiếp sử dụng vũ khí dưới bất kỳ hình thức nào để công kích tay đua khác,ngay cả việc lợi dụng xe bay va chạm với đối phương cũng không thể, nếu không sẽ tùy theo mức độ mà xử lý. Nhẹ thì tước quyền thi đấu vĩnh viễn, nặng thì “mạng đền mạng”.
Tuy nhiên nếu xử lý đối phương một cách gián tiếp thì hoàn toàn có thể chấp nhận. Bởi vì trực tiếp thì dễ nhận chứ gián tiếp thì có vô số cách âm hiểm để gài đối thủ. Mà mỗi cách đều thiên kỳ bách quái, lại không động chạm gì tới đối phương cho nên các nhà tổ chức cũng không có biện pháp xử lý, chỉ có thể lắc đầu nói “tại số ngươi xui xẻo” hay “kỹ thuật không bằng người” thì trách ai.
Như tình huống Lê bị rớt trong khúc cua trước hành lang gió vừa rồi được gọi là cố ý và trực tiếp công kích đối phương. Bởi Lê chủ quan tưởng ở góc cua này, đối phương không lợi dụng được điều gì để công kích nên để đối phương lượn xe khá gần. Không nghĩ tới tên điều khiển chiếc GX55CC này tính toán cực kỳ chuẩn xác, dùng thân hình đồ sộ của mình che đi chiếc máy ghi hình, lại lợi dụng góc mù giữa hai xe bay mà phóng ra một luồng điện năng, xuyên qua cả từ trường bảo vệ theo dây dẫn vào làm cháy chíp điện tử và IC điều tiết năng lượng khiến cả người lẫn xe của Lê rớt từ trên không trung xuống. Điện năng này không như luồng điện thắp sáng hay luồng sét thông thường. Mà đã được mã hóa và cải tiến theo một tần số nhất định để có khả năng men theo dây dẫn xâm nhập vào hộp bảo vệ. Đây là một kỹ thuật tiên tiến cho nên ít ai hoài nghi, bởi vì xe bay bình thường, dù bị sét đánh cũng bị từ trường bảo vệ phân tán, cho dù có xuyên qua từ trường, thì hộp bảo vệ với những kết cấu vững chắc cũng ngăn cản dòng điện ở bên ngoài.
Đây là tình huống vi phạm luật, tuy nhiên có tới ba máy quay bay theo cũng không quay được vụ công kích, cho nên mọi người đều nghĩ do động cơ của chiếc xe “cà tàng” MX32F đột nhiên hỏng mới gây ra tai nạn.
Đối với chiếc xe tự tay lắp và cải tiến từ đống phế liệu, Lê hơn ai hết hiểu rõ nó tới từng milimet. Lại tận mắt chứng kiến luồng điện năng phóng sang xe mình, Cho nên “thù này phải báo” rồi.
Giờ kình địch gặp lại, mạch máu trong người bất chi bất giác thêm sôi sục. Đối phương ở phía trước cũng đã phát hiện ra Lê, thông qua thiết bị khuếch đại âm thanh nói vọng về phía sau:
- Cạc cạc..… không nghĩ tới số mày thật tốt. Nhưng mà có tốt mấy, số mày tới đây cũng kết thúc… hắc hắc…
Tiếng cười còn chưa dứt, hai luồng điện khổng lồ được phóng ra từ hai trụ trước đầu xe bay mô phỏng một chiếc phi thuyền vũ trụ hình tam giác. Hai luồng điện này trực tiếp bắn về phía một hòn đá lớn như chiếc taxi đang rơi với tốc độ cao.
“Ầm…”
Vụ đụng độ khiến cho hòn đá đột ngột thay đổi hướng, bắn về phía Lê, đồng thời lúc này, từ trên trời, ba hòn đá lớn khác cũng rơi xuống, phong tỏa hết bốn hướng thoát , khiến tình tình huống trở nên cực kỳ nguy hiểm…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.