Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 124: Chương 124: Tuý Tương Lâu

Mymy2018

23/09/2018

Ba người Lãnh Nguyệt theo sự chỉ dẫn của tiểu nhị. Một đường hướng thẳng Thiên Ngôn Điện tiến tới.

Ít lâu sau, họ đã có mặt trước một toà tiểu viện, tường đá, cổng gỗ sập xệ, hoang vắng như nhà ma, như thể chỗ không người. Nếu không phải trên cổng có một tấm biển gỗ ghi ba chữ úa màu: Thiên Ngôn Điện, rất có thể họ sẽ nghĩ mình đi lầm, thậm chí, còn tính quay lại tửu điếm, cho tiểu nhị một trận nên thân.

Trường An dùng tay gõ nhẹ lên cánh cổng, âm thanh cộp cộp vừa phát ra đã nghe từ bên trong vọng đến một thanh âm khàn khàn, bất phân nam nữ.

- Cửa không khoá, mời vào.

Trường An đi trước, bước vào trong.

Sân tiểu viện, bên cạnh một gốc cây cần cõi, già nua, có đặt một bộ bàn ghế bằng loại đá màu xám tro với bốn chiếc ghế nhỏ vây quanh. Trên mặt bàn có một bình trà cũ kỉ, bốc ra hơi nóng lượn lờ.

Một người đàn ông trung niên đang nhàn nhã châm trà, đôi tay gầy gò, khẳng khiu như nhành cây trước mặt.

- Hoan nghênh quý khách đại giá Thiên Ngôn Điện. Mời ngồi.

Ba người nhìn nhau, sau đó, ung dung đi tới, ngồi xuống trên những chiếc ghế còn lại vây quanh.

- Không biết quý khách muốn mua hay bán tin tức.

- Ta muốn mua tin tức. Trần Trường An khẳng định. – Ta muốn có tin tức của một thú nhân Hồ tộc, danh hiệu Thất Vỹ Thiên Hồ. Ra giá đi.

Người đàn ông trung niên nghe vậy, ghé mắt nhìn lên vị á nhân trước mặt. Tuy có chút ngạc nhiên vì sự tồn tại của hắn tại địa ngục Thâm Uyên. Nhưng mà, sự ngạc nhiên này cũng là loé qua. Sau đó, hắn lại nhìn sang Lãnh Nguyệt một thân hàn khí, mặt nạ bạc bí ẩn, cao sang. Lại chiêm ngưỡng phong thái điềm nhiên của Lạc Vô Trần. Tất cả đều là nhân trung long phượng, không phải người hắn dễ dàng đắt tội.

- 300 viên tinh hạch yêu thú cấp 6. Hoặc 200 viên tinh hạch yêu thú cấp 7. Hiệu lực áp dụng trên toàn thể phân nhánh của Thiên Ngôn Điện tại địa ngục Thâm Uyên.

- Thành giao.

Trần Trường An rất sảng khoái đáp ứng. Dù sao, đây cũng là một cái giá rất hữu nghị, không đáng để mặc cả, kì kèo. Tiếp theo, hắn từ giới chỉ không gian, lấy ra một túi lớn tinh hạch yêu thú, giao cho chưởng quản của Thiên Ngôn Điện.

Nam tử trung niên nhận lấy, liếc mắt kiểm tra liền vui vẻ, hài lòng. Hai bên lập chứng từ, thoả thuận thêm một số điều rồi đám người của Trường An nhanh chóng ly khai.

- Chúng ta có nên đến Tuý Tương Lầu một chuyến? Biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ.

Vừa rời khỏi tiểu viện của Thiên Ngôn Điện không lâu, Lạc Vô Trần lên tiếng đề nghị.

- Cũng tốt. Lãnh đại gia hờ hững mở lời.

Trần Trường An ừ hử gật đầu. Sau đó, ba vị tuyệt đại soái ca lại dò đường đến Tuý Tương Lầu. Nơi diễn ra đấu giá trong Bảo Mệnh Thành.



Tuý Tương Lầu – Một cái tên nói lên tất cả.

Người sống tại địa ngục Thâm Uyên này vốn chỉ có hai thú vui. Một là chém giết, cướp đoạt tài nguyên. Hai là tìm đến rượu say, quên đi đời là đắng cay, bể khổ.

Tuý Tương Tửu là loại rượu nổi tiếng tại Tuý Tương Lầu. Người nào thử qua một lần, sẽ không kiềm được mà muốn uống lần thứ hai, lần thứ ba, rồi cứ uống nữa, uống nữa.

Ha ha. Nếu Hiểu My nghe được chuyện này, thế nào mỗ nữ cũng liên tưởng ngay đến thuốc phiện, một trong những chất cấm trên toàn thế giới ở xã hội hiện đại.

(Thuốc phiện hay á phiện, a phiến, nha phiến được chiết suất từ các hạt trong vỏ mầm cây anh túc hay cây thẩu (tên khoa học là Papaver somniferum L., còn gọi là P. paeoniflorum thuộc họ Anh túc.

Trong thế kỷ XIX, hoạt động buôn lậu thuốc phiện tới Trung Quốc xuất phát từ Ấn Độ, đặc biệt là hoạt động của người Anh, là nguyên nhân chính gây ra cuộc chiến mang tên Chiến tranh thuốc phiện. Hậu quả của cuộc chiến này là Vương quốc Anh đã chiếm giữ Hồng Kông và thảo ra một thỏa ước mà người Trung Quốc gọi là "sự sỉ nhục thế kỷ". Buôn bán thuốc phiện đã trở thành một trong những nghề thu lời lớn nhất và được nhà nghiên cứu lịch sử thuộc Đại học Harvard, ông John K. Fairbank đánh giá là "tội ác kéo dài nhất và mang tính hệ thống quốc tế trong thời hiện đại." – Nguồn vi.wikipedia.org).

Đối với người dân tại địa ngục này, họ luôn phải chống chọi lại chướng khí xâm nhập cơ thể mỗi phút, mỗi giây. Cơ thể lúc nào cũng nhược suy, thần kinh căng thẳng, ác mộng bám theo trong từng giấc ngủ.

Dùng Tuý Tương Tửu sẽ khiến họ thấy dễ chịu hơn. Tuý tương tửu với họ là thần tửu, là tiên tửu… cơm có thể không ăn, tình nhân có thể không có… nhưng nhất định phải có Tuý tương tửu, như thế nhân sinh mới trọn vẹn, mới sống không uổng kiếp người.

………………………………………………………………………..

Khi ba người Trường An đến Tuý Tương Lầu, lại thấy một cảnh tượng so với Thiên Ngôn Điện vô cùng đối lập.

Nơi này, cổng kín, tường cao, mái cong, mái uốn. Trước cửa đại lâu, bốn hộ vệ ôm vũ khí đứng hiên ngang. Người nào người nấy mặt mày dữ tợn, sát khí bức người.

Thế nhưng, người ra kẻ vào vẫn nườm nượp ngược xuôi. Kẻ đến mang theo đồ vật để đổi lấy rượu ngon, vẻ mặt trông mong, hi vọng. Người ra thì sảng khoái vươn vai, tinh thần, sức sống nhưng như được phục hồi.

Ai biết đâu rằng, Tuý Tương Tửu càng uống càng ghiền. Uống càng nhiều thì tuổi thọ càng mau ngắn lại.

Ở đời, vốn dĩ chuyện gì cũng có quy luật của nó. Chỉ có điều, khi con người đau khổ đến tột cùng thì sống chỉ là đày đoạ, hành hạ mà thôi. Ít ra, có Tuý tương tửu trải lối tử sinh, vẫn hơn bị chướng khí ăn mòn xương cốt rồi chết trong đau đớn, hoặc cũng hơn bị kẻ thù diệt sát, chết chẳng toàn thây.

Lão bản Tuý Tương Lâu là một nữ nhân tên gọi Tuý Nương, cũng là một cao thủ võ lâm, phía sau tồn tại một thế lực to lớn chống lưng. Chính vì vậy, dù là nữ nhân vẫn có thể vô tư sinh hoạt tại mảnh địa ngục này.

Như ngay lúc này đây. Tuý nương đang tiếp đãi ba khách nhân vô cùng đặc biệt. Người nào người nấy diện mạo bất phàm, toàn thân hừng hực sinh cơ, khí cương dương đập thẳng mặt người, khiến tâm hồn Tuý Nương có chút ảo tưởng. Tuy nhiên, ngoài mặt, bà vẫn điềm nhiên, tiếp đãi họ nhiệt tình.

- Không biết ba vị đại ca đến Tuý Tương Lâu có việc gì?

- Bà chủ. Ta muốn tìm hiểu về hoạt động đấu giá ở nơi này. Nếu thích hợp, sẽ ký gửi vài món đồ, phiền quý lâu kêu giá hộ.

Nghe nói tới công việc, Tuý nương lập tức phục hồi bộ dáng nghiêm túc, chững chạc. Giọng nói nhu hoà, chầm chậm mang một số quy định đấu giá hội báo ra.

- Mỗi năm, Tuý Tương Lâu sẽ tổ chức đấu giá một lần. Định kỳ vào những ngày cuối cùng của mùa nóng, trước khi mùa lạnh chuyển giao. Ngoài ra, khi có những bảo vật đặt biệt hoặc ký chủ có yêu cầu, chúng ta cũng sẽ tổ chức đấu giá tuỳ theo. Lợi nhuận chúng ta lấy năm phần trăm, còn phụ thuộc vào đôi bên thoả thuận.



Lần đấu giá gần nhất là hai hôm trước. Như vậy, nếu không có gì thay đổi, có thể mùa đấu giá tiếp theo là ở năm sau. Không biết ba vị đây dự kiến thế nào?

- À, chúng ta có một ít linh dược. Muốn mang ra đấu giá, kiếm chút sinh hoạt phí. Nơi này, mọi thứ đều đắc đỏ, nên phải bấm bụng mà bỏ ra thứ yêu thích của mình a.

Lạc Vô Trần vờ vĩnh trả lời. Chẳng qua, biểu hiện của hắn rất thật thà, thế nên Tuý Nương cũng không nhiều nghi vấn.

- Xin hỏi linh dược nào?

Trường An lẳng lặng lấy từ giới chỉ không gian ra mấy gốc linh dược được bảo quản cẩn thận, đặt trên mặt bàn.

- Thứ này là Thanh Tâm Thảo, Hồi Hồn Thảo cùng Cửu Miên Thảo – đều có niên đại năm trăm năm. Không biết Lão bản đây thấy thế nào?

Tuý Nương từ lúc thấy Trường An mang linh thảo ra, sắc mặt đại biến, không giấu nổi ngạc nhiên trong lòng.

Giỡn chơi sao. Tại địa ngục Thâm Uyên này, muốn tìm được một cọng dược liệu tựa hồ như phải đào sâu ba thước đất. Thế mà, vị á nhân trước mắt quơ tay một cái là có một lúc cả ba ngọn, niên đại đều tới năm trăm năm. Đó là chưa kể tới tác dụng của chúng, tất cả đều vô cùng hữu ích đối với cư dân tại địa ngục Thâm Uyên.

Thanh Tâm thảo có thể chống lại tâm ma. Hồi Hồn thảo có khả năng cứu giữ sinh mạng của người đang hấp hối.

Chỉ có Cửu Miên Thảo, Tuý Nương là lần đầu nghe tới.

- Ba vị đại ca, thứ cho ta ngu dốt, không biết Cửu Miên Thảo này dùng thế nào? Công dụng ra sao?

- Thật ra, trong ba loại linh thảo ở đây, Cửu Miên Thảo với chung ta mới là bảo vật trân quý nhất. Nhưng mà công dụng thì ta cũng chỉ mới nghe tổ gia gia nói qua. Nó có nguồn gốc từ cửu mạng linh miêu. Nếu có thể luyện chế thành Cửu Mệnh đan, tất nhiên không gì hơn được. Chỉ là gia tộc ta không có ai có thể đạt đến trình độ luyện đan cao như vậy, nên Cửu Miên Thảo vẫn giữ mãi tới hôm nay.

Đây đúng là tin tức chấn động à nha. Thử hỏi xem, nếu mỗi người cũng có chín mạng, vậy không phải Cửu hiểm vô nguy, thậm chí, còn có thể chớp lấy thời cơ, phản công đối thủ.

- Vị đại ca này, nếu huynh tin tưởng, chúng ta có thể lập tức thảo luận chuyện đấu giá ba ngọn linh thảo hôm nay. Chỉ là trước mắt, ta muốn nhờ đại sư của chúng ta xác nhận lại một lần, hi vọng ba người không ngại.

- Không sao. Đây là quy định. Chúng ta cũng không ý kiến gì. Chỉ là mong đại sư của các vị có thể kiểm tra linh thảo trước mặt chúng ta. Tránh cho có sai sót, hiểu lầm, mất đi hoà hảo.

Trần Trường An nhàn nhã mở lời.

Tuý Nương thấy bọn họ đồng ý, lập tức cho gọi tiểu nhị tri thông cho đại sư giám bảo ở Tuý Tương Lâu.

Chẳng mấy chốc, một lão nhân da dẻ nhăn nheo, gầy còm xuất hiện.

- Thạch đại sư, ở đây có mấy gốc linh dược quý, nhờ ngài xem lại giúp.

Tuý Nương không nói nhiều lời liền vào thẳng vấn đề. Vị đại sư họ Thạch nhanh chóng tiến lên, hai tay nâng niu hộp ngọc đựng gốc linh dược trân quý của Trường An. Vẻ mặt từ mừng rỡ cho tới hoài nghi, biến ảo liên tục trong khoa trương hết sức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook