Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 13: Chương 13: Rời đi

Mymy2018

23/09/2018

Khu vực phía tây, tại một không gian rộng rãi bên bờ suối, Thiên Vũ ngạo nghễ đứng trên một tảng đá to. Nó dang rộng đôi cánh trắng sau lưng, giữa bốn bề gió lộng, tiếng phần phật vang lên từng hồi.

Mắt híp híp nhìn một vòng phụ cận, ánh mặt trời rơi vào trên người, đỉnh đầu lấp lánh kim quan.

Bìa rừng, muông thú tập trung triều bái vị vương của nó. Trên những cành to cổ thụ, loài lông vũ rũ cánh đứng im. Những động vật bốn chân rạp mình sát mặt đất, thân thể run run. Thật lâu sau đó, đợi Thiên vũ thu hồi uy áp phát ra, chúng bắt đầu giải tán.

Hiểu My đứng ở phía xa, lười biếng tựa vào một bóng cây tán rộng, tay không ngừng nhặt quả mọng cho vào miệng. Cô nhìn Thiên Vũ bằng ánh mắt sùng bái xen lẫn chút ước ao, ghen tị.

- Quá suất! Không biết đến bao giờ mình mới được như thế, không, một phần như thế đủ thỏa mãn rồi. Phải khiêm tốn, phải khiêm tốn a….

Từ lúc Thiên Vũ độ kiếp thành công, Hiểu My gắt gao đè xuống kích động muốn kiếm tìm thêm một quả thiên chi. Biết đâu, cô cũng có thể độ kiếp. Cô cũng muốn có một vóc dáng ma quỷ cùng khí chất lẫm thiên, trở thành rồng phượng trong loài người…

Bạch hổ đưa bàn chân đầy thịt của nó, vỗ vào đầu cô một phát thật mạnh. Say sẩm… Tham lam không đúng chỗ. Muốn tìm thiên chi quả, đợi hai trăm năm nữa đi.

Ôi, đời người có mấy cái hai trăm năm? Lúc đó, cô đã luân hồi mấy kiếp rồi.

………………………………………………………………………..

Tối đến, đốt lửa trại, ăn thịt nướng, uống rượu ủ bằng quả rừng, thưởng thức mỹ vị nhân sinh.

Sau khi ăn uống no say, cả hai leo lên tảng đá to gần thác nước. Hiểu My dùng tay thay gối, nằm ngửa xuống, ngắm tinh không. Lơ đãng nói:

- Vũ, khi nào chúng ta có thể rời khỏi nơi này?

Thiên Vũ hừ hừ chẳng đáp.

- Vũ, không muốn tìm thân nhân của mình à?



Bạch hổ nhúc nhích mi mắt đang sụp xuống: Thế giới bên ngoài chưa chắc đã tốt hơn.

- Ta muốn tìm hiểu thế giới này - Hiểu My chậm rì rì nói. - Chỗ ta sống trước kia, có một câu tục ngữ: Đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Ta không muốn cả đời mình quanh quẫn chỉ một nơi như ếch ngồi đáy giếng. Vũ, cùng đi đi.

Thiên Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô. Đáy mắt sâu thẳm: Không hối hận?

- Tuyệt không hối hận. Hiểu My kiên quyết trả lời.

- Vậy thì ngày mai.

- Cái gì? – Hiểu My thật nhanh bật dậy – Vũ, ngươi vừa nói gì?

Thiên Vũ bất động, dường như đã ngủ rất say. Hiểu My tưởng rằng mình nghe nhầm, lắc đầu cười khổ. Chợt nghe nó thều thào: Ngày mai rời khỏi.

……………………………………………………………………………

Tinh mơ hôm sau, Hiểu My vội vã rời giường, nhanh tay lẹ chân quét dọn một vòng sơn động từ trong ra ngoài. Hôm nay ra đi, chưa biết ngày nao trở lại. Nhưng đây sẽ mãi là nhà của cô. Là nơi cô muốn trở về mỗi lúc mệt mỏi, những khi yếu lòng.

Từng nhành cây, ngọn cỏ nơi đây, với cô đều vô cùng quen thuộc. Cảnh sắc nơi này, chỉ cần nhắm mắt lại minh tưởng, sẽ hiển hiện rõ ràng trong trí óc của cô, nhắc cô nhớ đến những năm tháng bình yên, không nhiễm nhân gian khói lửa. Nói không lưu luyến là chẳng thể nào.

Xong việc, Hiểu My đứng trước kệ đá – tủ đồ riêng của cô. Nhìn đống trang phục da thú chất cao tới đầu người, Hiểu My phân vân lựa chọn. Haiz, dưới sự chăm sóc chu đáo của Thiên Vũ từ khi còn là tiểu mao cầu, Hiểu My đã nâng đẳng cấp thời trang của mình lên một tầm cao mới. Càng ngày càng kén chọn hơn. Đối với da thú, cô luôn quan niệm: Không xinh đẹp - dùng để làm thảm, không mềm mại – làm giẻ lau nhà. Quá dày – làm màn che, quá mỏng – làm khăn lau tay khi nấu nướng…

Cho nên, tất cả những da thú được dùng làm trang phục cho cô, phải nói là Best of the best, chỉ cần liếc sơ qua cũng đủ làm những nhà thiết kế hàng đầu thế giới dù đánh đổi cả gia tài cũng phải quyết tâm có được trong tay.

Rời nhà đi du lịch, Hiểu My khoác lên người bộ váy, áo bằng da thỏ trắng hồng. Chân mang giày, dù thiết kế đơn giản nhưng lại làm bằng da hươu sao – loài hươu nhìn khá giống ở hiện đại. Cộng thêm chiếc áo choàng dài qua gối bằng da tuyết hồ đính lông vũ sặc sỡ, Hiểu My thấy bản thân không khác gì nữ chiến thần thượng cổ.

Thiên Vũ nằm úp sấp trên giường, một tay chống cằm, mắt mơ màng nhìn cô đầy ý vị. (Thật ra là dùng chân chống đầu, khà khà…) Nếu cứ sống như thế này thì tốt quá! Chỉ tiếc…



- Vũ, Mau thức dậy. Còn rất nhiều thứ chúng ta phải chuẩn bị.

Hiểu My quay sang tên lười nào đó, hối thúc.

- Vũ, mau đi bắt gà. Càng nhiều càng tốt.

- Làm gì? Thiên Vũ hỏi lại bằng chất giọng sền sệt vẫn còn ngái ngủ. (Giả vờ đó, tỉnh lâu rồi).

- Mang theo, có thể làm thức ăn, cũng có thể trao đổi hoặc bán lấy tiền. Thế giới bên ngoài chưa biết thế nào. Cẩn thận mới đi được vạn dặm a.

Dưới sự kiên trì của Hiểu My, bạch hổ đành phải đầu hàng. Nó nhổm dậy, nhẹ nhàng bước xuống giường rồi ung dung ra cửa. Cho đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh của nó, Hiểu My tiếp tục hăng hái kiểm kê tài sản của mình.

Đá đánh lửa phải mang theo. Đây là món cô nhặt được trong một lần đi dạo ven bờ suối trong rừng. Đồ vật thứ yếu.

Vảy cá râu rồng – món này sắc bén như dao, dùng trong nhà bếp hay làm vũ khí chiến đấu cũng được.

Gai Thiên Chi – dùng làm kim khâu hoặc ám khí. Lá đã bắt đầu khô héo, thôi kệ, mang cả cành theo. Dù sao cũng là do Thiên Vũ dùng cả sinh mạng, mạo hiểm mang về.

À, còn mấy viên đá cuội lấp lánh sắc màu mấy năm nay cô dày công sưu tập nữa. Mang theo cho đỡ nhớ nhà.

Cho tất cả vào một túi da thú dày cộp, khá chắc chắn như kiểu ba lô với hai dây đeo bằng gân bạch xà, đặt bên dưới đáy thêm mấy bộ trang phục để thay. Xong, cô đeo lên lưng. Trước ngực, mang thêm một túi nhỏ đựng trái cây cứu đói.

Mặt trời lên cao, Thiên Vũ trở về, mang cho cô mười con gà như ý nguyện. Tất cả đều còn sống, sống rất tốt là khác. Hiểu My mừng rỡ, chia mỗi bên năm con, dùng dây buộc lại rồi treo vào hai đầu một đoạn trúc to đùng, vác lên vai.

Trước khi đi, cô không quên dập tắt lửa trong bếp, khiêng 1 tảng đá to, lấp che cửa động. Sức mạnh vạn năng nha. Chế độ dinh dưỡng toàn những thực phẩm siêu phàm đã biến cô thành một Super Women vô địch. Ha ha, với sức vóc này, giang hồ lăn lộn còn e ngại điều chi. Hiểu My dạt dào tự đắc.

Thiên Vũ nhàn nhã đi bên cạnh cô. Râu không ngừng rung rinh, đầu gù gù gật gật. Nó cố hết sức để không cười vỡ bụng trước tạo hình quá vĩ đại của ngốc nhân nào đó. Mém chút nội thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook