Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn
Chương 3: Chương 3: Tắm tiên
Mymy2018
23/09/2018
Nước và lửa, hai vấn đề cơ bản nhất để sinh tồn đã ổn. Hiểu My dõi mắt nhìn, phía chân trời hoàng hôn đã ửng. Xem ra, không thể tìm được nơi cư trú kịp thời. Đêm nay chắc phải ngủ tại nơi đây rồi. Nhìn vùng đất bằng phẳng xung quanh, Hiểu my tự nhận thấy phải trang bị lại một chút. Không thể ngủ trực tiếp trên đất được. Không kể tới nửa đêm nhiệt độ hạ xuống đột ngột, giả như trong cỏ có con gì đó đeo bám thì coi như bản thân cũng chả thể ngủ ngon.
Hiểu My tìm thêm rất nhiều nhành cây khô về, chất vòng xung quanh, trông khá giống một cái chuồng bò nuôi thả. Éc éc… sao lại ví chính mình như bò nhỉ? Vậy là đề cao lũ bò quá rồi. Có lẽ giống chuồng ngựa nuôi thả hơn… Phi. Xem ra mệt nhọc đã làm cô loạn trí mất rồi. Nhưng dù sao cũng không thể bỏ cuộc. Cô chọn ra những nhành cây suôn thẳng trải xuống mặt đất để làm một cái giường đơn giản. Lúc đi tìm củi, cô thấy phía xa xa kia có mấy khóm cây bụi lá to, mặt lá trơn loáng khá là mềm mại. Hiểu My vội vã đi gom trở về.
Đặt mớ lá tươi gần đống lửa cho nó héo bớt, Hiểu My hi vọng cách làm này sẽ khiến cho mớ lá trở nên dai mềm hơn. Sau đó, cô tiếp tục đi tìm vài đồ hữu ích khác. Cô tin chắc rằng sơn cốc này sớm muộn gì cũng là một khó báu vô giá của riêng cô. Ai da, tham lam quá. Nhưng cô thích. Ha ha.
Dạo một vòng gần mấy khóm cây khi nãy, Hiểu My tìm thấy một loại dây leo lá nhỏ. Cô mừng rỡ chồm tới, ra sức giật. Giật mạnh nào, mạnh nào. Cái này kết hợp với đám lá to kia sẽ giúp cô khai sáng ra một thế giới thời trang của riêng mình. Dù gì với kinh nghiệm hơn 24 năm làm một trạch nữ ở hiện đại, cô không thể nào chấp nhận tình huống thả rông 24/24 suốt ngày này qua ngày khác được.
Sau khi dùng tất cả sức lực còn sót lại, rốt cuộc thì Hiểu My cũng thắng lợi mang đám dây ì ạch trở về. Cô tuốt sạch lá trên thân dây rồi hơ qua ngọn lửa. Cái dây nhanh chóng héo úa. Kéo mạnh vài cái. Không đứt. Lại thêm một chút đàn hồi. Ha ha ha. Khá tốt rồi.
Hiểu My dùng những sợi dây tự chế, xuyên qua đám lá, cái này làm mền. Cái này làm áo. Ặc ặc, hơi khêu gợi một chút nhưng dù sao vẫn kín đáo hơn so với mình trần trùng trục. Cuối cùng, mớ lá còn lại, cô xếp hết lên giường nhỏ của mình. Dù khi nằm xuống, lưng vẫn còn ê ẩm, nhưng so với điều kiện hiện tại thật đúng là khả quan hơn. Đã bắt đầu có ánh sáng văn minh rồi đấy. Hiểu My tự thấy bản thân mình vô cùng tài giỏi. Cô thật biết ơn vì trước đây ba mẹ đã cho mình học công nghệ thông tin. Lướt Web nhiều nên kiến thức cũng phong phú hơn một ít. Hà hà….
Tự dưng nhắc đến ba mẹ khiến tinh thần cô suy sụp. Ôi, không biết ba mẹ sẽ ra sao khi hay tin đứa con gái thân yêu đã không còn trên đời. Không biết thằng em trời đánh của cô có biết lo cho ba mẹ hơn không? Cái thằng suốt ngày chỉ cắm cuối cày game rồi cúp học. Hi vọng khi chị gái nó mất rồi, nó sẽ nhanh chóng trưởng thành.
Thôi thôi, phải tỉnh táo lại nào. Biết đâu sẽ có ngày mình xuyên ngược lại. Giờ thì phải chấp nhận thực tế. Mà thực tế chính là “Đời không như là mơ”. Nhất là khi cái bụng cô bắt đầu réo rắt biểu tình. Từ sáng giờ, cô chả ăn gì cả… Đi làm vội, gặp tai nạn rồi xuyên không… nhịn đói nửa ngày rồi. Đêm nay chắc uống nước no rồi ngủ. Cô cũng chẳng có một cặp mắt tinh ranh nhìn xuyên thấu bóng đêm như bọn dã thú được. Mạo hiểm săn mồi, biết đâu, bản thân lại trở thành con mồi dưới hàm răng sắt nhọn của một con vật may mắn nào đó. Vừa nghĩ đến đã sởn tóc gáy, nổi hết da gà.
Uống thêm chút nước, mặc áo lá rồi lăn lên giường, trùm chăn nằm ngủ. Nhìn ngọn lửa bập bùng nhảy múa, cô bỗng nghĩ đến thân thể hiện tại? Vì sao cô gái này lại xuất hiện ở đây. Nếu là đi lạc thì khả năng là phải có người tìm kiếm. Bộ lạc của cô, người thân của cô. Ặc, đừng bảo cô gái này là cô nhi nhé. Nếu thế thì sự mất tích của cô sẽ chẳng ai quan tâm đâu. Đáng tiếc, trường hợp của Hiểu My là hồn xuyên, lại chả mang theo tí xíu trí nhớ nào của chủ thể. Muốn tìm hiểu bí mật thân thế chắc phải đợi đến khi thiên thời địa lợi rồi. Nhìn gương mặt này đúng là rất giống cô, vóc người cũng khiêm tốn, không biết đã bao nhiêu tuổi. Có khi còn chưa dậy thì hoàn chỉnh nữa đấy chứ. Làn da lại nhem nhuốc chả ra màu sắc. Cả ngày, cô vừa tìm lá, vừa nhặt củi, gom cây, chả biết trên người có bao nhiêu vết xước. Xem ra, việc đầu tiên của ngày mới là phải tắm rửa thật đã. Người văn minh thì luôn phải sạch sẽ. Cô lẩm bẩm rồi chìm dần vào giấc ngủ. Hôm nay, cô đã cố gắng thật nhiều.
…………………………………………………………………..
Sáng sớm thức dậy, nhìn đống lửa vẫn còn âm ỉ cháy. Cô quăng thêm vào đó mấy cành khô để giữ lửa rồi tiến về bờ suối. Nhìn quanh một vòng, không thấy sự xuất hiện của bất kỳ sinh vật sống nào khác, cô yên tâm trút bỏ xiêm y rồi đi xuống chỗ suối cạn, trầm mình xuống nước.
Oa, lạnh thật. Cũng may trước giờ cô luôn duy trì thói quen tắm nước lạnh vào buổi sáng, nếu không đã chết cóng rất nhanh.
Lúc này đây, cô khao khát biết bao đám mỹ phẩm chăm sóc da của cô ở hiện đại. Tuy chỉ là những nhãn hiệu thông thường, nhưng ít nhất cũng giúp cô thư giãn rất nhiều so với ở đây. Không kem đánh răng. Không sửa rửa mặt. Không sữa tắm lẫn dầu gội. Kì rồi lại kì. Quào rồi lại quào. Cô đành phải sử dụng triệt để 10 móng vuốt của mình để làm tất tần tật những việc thay cho lược nhựa, bông tắm, bàn chải... Từng lớp đất trên người tróc ra, làn da trở nên trắng sáng, dễ nhìn. Mái tóc dài mềm hơn, ôm sát da đầu rồi rũ xuống trên lưng cũng khá là hoàn mỹ. Hiểu My soi mình xuống nước. Với vóc người này thì chẳng khác cô lúc 14, 15 tuổi bao nhiêu. Há há há. Có hời rồi. Được sống lại thời hồn nhiên mơ mộng. Một lần nữa trải qua những khoảng khắc rực rỡ nhất của thời thanh xuân, khối người nằm mơ cũng phải mỉm cười.
Mang theo vẻ đắc chí, Hiểu My vừa tạo dáng, vừa săm soi bóng mình dưới làn nước trong veo. Chỗ nào cần lồi thì cũng lồi, cần lõm thì cũng lõm. Nhìn qua điện nước vẫn đủ, tuy hơi khiêm tốn nhưng ít ra cũng có những đặc trưng cơ bản của nữ nhân. Khiêm tốn, ai lại khiêm tốn. Khiêm tốn cả hai kiếp làm người. Hi vọng kiếp sau mình có thể đầu thai thành một nữ chủ trăm người nhìn, vạn người mê. Ít ra khiến cho bất cứ động vật giống đực nào mỗi khi nhìn thấy đều phụt máu mũi. (Ghê thật).
Mất gần nửa canh giờ làm vệ sinh cơ thể. Hiểu My vội vã lên bờ. Lạm dụng nhiều quá sẽ cảm lạnh a. Biết đúng biết đủ mới đi được đường dài. Cô an ủi mình rồi vơ lấy cái váy da thú đem xuống nước giặt rửa. Sau đó, tìm một nhánh cây làm sào phơi. Dưới thời tiết nắng tốt thế này, chưa đến trưa, chắc chắn sẽ khô.
Hiểu My chỉnh sửa một chút cái chăn tự chế tối qua. Khoác lên ngang eo rồi thắt nút. Vậy là thành cái váy suông dài qua gối. Kết hợp với cái áo hai dây nữa. Một bộ đồ thời trang mây tre lá đúng nghĩa hoàn thành. Cô đắc ý giơ tay thẳng lên trời, đưa ngón trỏ về phía lão thiên cao xanh vời vợi. Cô hét toáng lên. I’m a sexy lady. Haha. Up up up bà gangnam syte. Hey Sexy lady… e e e…Lúc này mà có một cái di động ở đây, cô sẽ selfie rồi úp lên youtube. Chắc chắn sẽ nổi tiếng toàn cầu, khiến cho PSY phải giậm chân tiếc hận a.
Hiểu My mải mê tự sướng nên không biết, phía sau một khóm lá cách đó không xa, có một đôi mắt xanh biết mải miết dõi theo từng cử chỉ của cô. Thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng nho nhỏ hừ hừ.
Hiểu My tìm thêm rất nhiều nhành cây khô về, chất vòng xung quanh, trông khá giống một cái chuồng bò nuôi thả. Éc éc… sao lại ví chính mình như bò nhỉ? Vậy là đề cao lũ bò quá rồi. Có lẽ giống chuồng ngựa nuôi thả hơn… Phi. Xem ra mệt nhọc đã làm cô loạn trí mất rồi. Nhưng dù sao cũng không thể bỏ cuộc. Cô chọn ra những nhành cây suôn thẳng trải xuống mặt đất để làm một cái giường đơn giản. Lúc đi tìm củi, cô thấy phía xa xa kia có mấy khóm cây bụi lá to, mặt lá trơn loáng khá là mềm mại. Hiểu My vội vã đi gom trở về.
Đặt mớ lá tươi gần đống lửa cho nó héo bớt, Hiểu My hi vọng cách làm này sẽ khiến cho mớ lá trở nên dai mềm hơn. Sau đó, cô tiếp tục đi tìm vài đồ hữu ích khác. Cô tin chắc rằng sơn cốc này sớm muộn gì cũng là một khó báu vô giá của riêng cô. Ai da, tham lam quá. Nhưng cô thích. Ha ha.
Dạo một vòng gần mấy khóm cây khi nãy, Hiểu My tìm thấy một loại dây leo lá nhỏ. Cô mừng rỡ chồm tới, ra sức giật. Giật mạnh nào, mạnh nào. Cái này kết hợp với đám lá to kia sẽ giúp cô khai sáng ra một thế giới thời trang của riêng mình. Dù gì với kinh nghiệm hơn 24 năm làm một trạch nữ ở hiện đại, cô không thể nào chấp nhận tình huống thả rông 24/24 suốt ngày này qua ngày khác được.
Sau khi dùng tất cả sức lực còn sót lại, rốt cuộc thì Hiểu My cũng thắng lợi mang đám dây ì ạch trở về. Cô tuốt sạch lá trên thân dây rồi hơ qua ngọn lửa. Cái dây nhanh chóng héo úa. Kéo mạnh vài cái. Không đứt. Lại thêm một chút đàn hồi. Ha ha ha. Khá tốt rồi.
Hiểu My dùng những sợi dây tự chế, xuyên qua đám lá, cái này làm mền. Cái này làm áo. Ặc ặc, hơi khêu gợi một chút nhưng dù sao vẫn kín đáo hơn so với mình trần trùng trục. Cuối cùng, mớ lá còn lại, cô xếp hết lên giường nhỏ của mình. Dù khi nằm xuống, lưng vẫn còn ê ẩm, nhưng so với điều kiện hiện tại thật đúng là khả quan hơn. Đã bắt đầu có ánh sáng văn minh rồi đấy. Hiểu My tự thấy bản thân mình vô cùng tài giỏi. Cô thật biết ơn vì trước đây ba mẹ đã cho mình học công nghệ thông tin. Lướt Web nhiều nên kiến thức cũng phong phú hơn một ít. Hà hà….
Tự dưng nhắc đến ba mẹ khiến tinh thần cô suy sụp. Ôi, không biết ba mẹ sẽ ra sao khi hay tin đứa con gái thân yêu đã không còn trên đời. Không biết thằng em trời đánh của cô có biết lo cho ba mẹ hơn không? Cái thằng suốt ngày chỉ cắm cuối cày game rồi cúp học. Hi vọng khi chị gái nó mất rồi, nó sẽ nhanh chóng trưởng thành.
Thôi thôi, phải tỉnh táo lại nào. Biết đâu sẽ có ngày mình xuyên ngược lại. Giờ thì phải chấp nhận thực tế. Mà thực tế chính là “Đời không như là mơ”. Nhất là khi cái bụng cô bắt đầu réo rắt biểu tình. Từ sáng giờ, cô chả ăn gì cả… Đi làm vội, gặp tai nạn rồi xuyên không… nhịn đói nửa ngày rồi. Đêm nay chắc uống nước no rồi ngủ. Cô cũng chẳng có một cặp mắt tinh ranh nhìn xuyên thấu bóng đêm như bọn dã thú được. Mạo hiểm săn mồi, biết đâu, bản thân lại trở thành con mồi dưới hàm răng sắt nhọn của một con vật may mắn nào đó. Vừa nghĩ đến đã sởn tóc gáy, nổi hết da gà.
Uống thêm chút nước, mặc áo lá rồi lăn lên giường, trùm chăn nằm ngủ. Nhìn ngọn lửa bập bùng nhảy múa, cô bỗng nghĩ đến thân thể hiện tại? Vì sao cô gái này lại xuất hiện ở đây. Nếu là đi lạc thì khả năng là phải có người tìm kiếm. Bộ lạc của cô, người thân của cô. Ặc, đừng bảo cô gái này là cô nhi nhé. Nếu thế thì sự mất tích của cô sẽ chẳng ai quan tâm đâu. Đáng tiếc, trường hợp của Hiểu My là hồn xuyên, lại chả mang theo tí xíu trí nhớ nào của chủ thể. Muốn tìm hiểu bí mật thân thế chắc phải đợi đến khi thiên thời địa lợi rồi. Nhìn gương mặt này đúng là rất giống cô, vóc người cũng khiêm tốn, không biết đã bao nhiêu tuổi. Có khi còn chưa dậy thì hoàn chỉnh nữa đấy chứ. Làn da lại nhem nhuốc chả ra màu sắc. Cả ngày, cô vừa tìm lá, vừa nhặt củi, gom cây, chả biết trên người có bao nhiêu vết xước. Xem ra, việc đầu tiên của ngày mới là phải tắm rửa thật đã. Người văn minh thì luôn phải sạch sẽ. Cô lẩm bẩm rồi chìm dần vào giấc ngủ. Hôm nay, cô đã cố gắng thật nhiều.
…………………………………………………………………..
Sáng sớm thức dậy, nhìn đống lửa vẫn còn âm ỉ cháy. Cô quăng thêm vào đó mấy cành khô để giữ lửa rồi tiến về bờ suối. Nhìn quanh một vòng, không thấy sự xuất hiện của bất kỳ sinh vật sống nào khác, cô yên tâm trút bỏ xiêm y rồi đi xuống chỗ suối cạn, trầm mình xuống nước.
Oa, lạnh thật. Cũng may trước giờ cô luôn duy trì thói quen tắm nước lạnh vào buổi sáng, nếu không đã chết cóng rất nhanh.
Lúc này đây, cô khao khát biết bao đám mỹ phẩm chăm sóc da của cô ở hiện đại. Tuy chỉ là những nhãn hiệu thông thường, nhưng ít nhất cũng giúp cô thư giãn rất nhiều so với ở đây. Không kem đánh răng. Không sửa rửa mặt. Không sữa tắm lẫn dầu gội. Kì rồi lại kì. Quào rồi lại quào. Cô đành phải sử dụng triệt để 10 móng vuốt của mình để làm tất tần tật những việc thay cho lược nhựa, bông tắm, bàn chải... Từng lớp đất trên người tróc ra, làn da trở nên trắng sáng, dễ nhìn. Mái tóc dài mềm hơn, ôm sát da đầu rồi rũ xuống trên lưng cũng khá là hoàn mỹ. Hiểu My soi mình xuống nước. Với vóc người này thì chẳng khác cô lúc 14, 15 tuổi bao nhiêu. Há há há. Có hời rồi. Được sống lại thời hồn nhiên mơ mộng. Một lần nữa trải qua những khoảng khắc rực rỡ nhất của thời thanh xuân, khối người nằm mơ cũng phải mỉm cười.
Mang theo vẻ đắc chí, Hiểu My vừa tạo dáng, vừa săm soi bóng mình dưới làn nước trong veo. Chỗ nào cần lồi thì cũng lồi, cần lõm thì cũng lõm. Nhìn qua điện nước vẫn đủ, tuy hơi khiêm tốn nhưng ít ra cũng có những đặc trưng cơ bản của nữ nhân. Khiêm tốn, ai lại khiêm tốn. Khiêm tốn cả hai kiếp làm người. Hi vọng kiếp sau mình có thể đầu thai thành một nữ chủ trăm người nhìn, vạn người mê. Ít ra khiến cho bất cứ động vật giống đực nào mỗi khi nhìn thấy đều phụt máu mũi. (Ghê thật).
Mất gần nửa canh giờ làm vệ sinh cơ thể. Hiểu My vội vã lên bờ. Lạm dụng nhiều quá sẽ cảm lạnh a. Biết đúng biết đủ mới đi được đường dài. Cô an ủi mình rồi vơ lấy cái váy da thú đem xuống nước giặt rửa. Sau đó, tìm một nhánh cây làm sào phơi. Dưới thời tiết nắng tốt thế này, chưa đến trưa, chắc chắn sẽ khô.
Hiểu My chỉnh sửa một chút cái chăn tự chế tối qua. Khoác lên ngang eo rồi thắt nút. Vậy là thành cái váy suông dài qua gối. Kết hợp với cái áo hai dây nữa. Một bộ đồ thời trang mây tre lá đúng nghĩa hoàn thành. Cô đắc ý giơ tay thẳng lên trời, đưa ngón trỏ về phía lão thiên cao xanh vời vợi. Cô hét toáng lên. I’m a sexy lady. Haha. Up up up bà gangnam syte. Hey Sexy lady… e e e…Lúc này mà có một cái di động ở đây, cô sẽ selfie rồi úp lên youtube. Chắc chắn sẽ nổi tiếng toàn cầu, khiến cho PSY phải giậm chân tiếc hận a.
Hiểu My mải mê tự sướng nên không biết, phía sau một khóm lá cách đó không xa, có một đôi mắt xanh biết mải miết dõi theo từng cử chỉ của cô. Thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng nho nhỏ hừ hừ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.