Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn
Chương 34: Chương 34: Đến Ma Lâm thành
Mymy2018
23/09/2018
Nhìn thấy mọi người đều đã mang hết Không gian giới chỉ trên tay, Vô Cực Tử mới cau mày nói tiếp.
- Có một số chuyện, mọi người nên nhớ kỹ. Lần này tiến vào Ma Lâm Sơn mạch, không chỉ đơn giản là so tài giữa bốn đại phái, cần phải bí mật tìm hiểu nội tình của Hắc Nha Lang, tổ chức thần bí từng xuất hiện và biến mất trên giang hồ mười mấy năm qua.
Nhưng dù trong hoàn cảnh nào, bảo vệ tính mạng mới là điều cơ bản trước tiên.
- Hắc Nha Lang? Một giọng nữ thanh thuý đột nhiên hét lớn. Đáy mắt Trần Hiểu My xẹt qua một tia kích động, nhìn sang Trường An rồi lại hướng về chưởng môn Vô Cực Tử, do dự hồi lâu mới dứt khoát mở lời.
- Thưa chưởng môn, lẽ nào có người phát hiện tung tích đám người Hắc Nha Lang tại Ma Lâm Sơn mạch?
Vô Cực Tử khe khẽ thở dài. Sao ông lại có thể quên mấy thúc cháu Ngạo Thiên Quân đều vô cùng nhạy cảm với ba từ Hắc Nha Lang này được nhỉ? Lẩm cẩm thật rồi, ai…
- Hiểu My à, ta biết giữa con và đám người Hắc Nha Lang còn chút khúc mắc chưa thông. Chỉ là trước khi điều tra rõ sự tình, chớ nóng vội mà ảnh hưởng đến toàn bộ đại cuộc. Không nên đặt bản thân vào tình thế hiểm nguy.
- Dạ. Đệ tử hiểu rõ. Vừa rồi quá nóng vội. Đa tạ chưởng môn đã nhắc nhở kịp thời.
- Không sao. Hiểu là tốt rồi, hiểu là tốt rồi. Vô Cực Tử gật gật đầu, tay vuốt chòm râu, nhìn tỷ đệ Hiểu My, cười hồn hậu.
Hơn một canh giờ sau, mọi người lần lượt giải tán. Các đệ tử trở về chuẩn bị hành trang. Đao Thần Quân và Cửu trưởng lão cũng phải tìm người để tạm bàn giao công việc.
Tứ Thần Sơn
Đan viên lúc này chìm ngập trong bầu không khí hết sức khẩn trương. Ngạo Thiên Quân trưng ra bộ mặt nhăn nhó, nhíu chặt mày, không ngừng đi qua đi lại.
- Không được, ta phải nói với chưởng môn, điều tra tung tích bọn người Hắc Nha Lang không phải chuyện đơn giản. Để đám hậu bối các ngươi đi sao có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ. Ta phải đi cùng.
- Nhị thúc. Thúc yên tâm, chúng con biết cân nhắc nặng khẹ. Sẽ không để bản thân xảy ra bất cứ chuyện gì?
- Yên tâm, các con bảo ta làm sao yên tâm? – Trần Tùng đứng lại, mắt trợn ngược nhìn ba kẻ đang cuối đầu soi mặt đất dưới chân. Ông chỉ vào từng người, không chút khách khí vạch ra một tràn khuyết điểm.
Đầu tiên là ngươi, tiểu Phong tử a, thân hình béo ú, hấp tấp tham ăn, không chút tâm cơ, bị người ta bán lúc nào còn không biết.
Tiếp theo là con đó. Tưởng quán quân là giỏi lắm sao? Ra giang hồ còn lắm người hơn hẳn. Suy nghĩ quái dị, tính tình lại hấp tấp vội vàng. Con mới là người làm ta lo lắng nhất.
Cả con nữa. Đừng thấy ta luôn khen ngợi mà vênh váo, chủ quan. Tuy khinh công và y dược có chút thành tựu. Nhưng chiến lực lại yếu nhất trong cả đám.
Nói đi, ta dựa vào đâu mà yên tâm cho mấy đứa. Nói đi chứ, sao không nói?
Ngạo Thiên Quân tức tối, phun ra một tràn dài. Âm thanh lớn đến nổi đủ khiến rừng hoa đỏ ngoài kia từng hồi chấn động, rơi rụng tả tơi. Dưới Tử Lâm Viên, một đám đệ tử hồ hồ hởi hởi, vểnh tai nghe tiếng gió rồi bụm miệng cười thầm. Hả hê không ít.
Cuối cùng, cũng nhờ Hiểu My trổ hết khả năng miệng lưỡi ra dỗ ngọt, Trần Tùng mới tạm cho qua. Nhưng trước khi cho bọn nhỏ rời khỏi, vẫn mềm lòng phân phát cho mỗi đứa thêm ít vũ khí, đan dược.
Trước lúc ngủ, Hiểu My gọi đệ đệ sang phòng, chia cho cậu một nửa số phần thưởng đạt được từ ngôi vị quán quân, cũng dặn cậu phải mặc vào Ngư Long Chiến Giáp trước khi khởi hành.
Để có được hai bộ khải giáp này, Hiểu My đã mang toàn bộ số tiền được thưởng do có công đóng góp cho tông môn bảy năm về trước, (ý nói tới đám Kim Vỹ Kê đó), giao hết cho nhị thúc. Nhờ nhị thúc đem theo Ngư Long phiến đến gặp Hà Nguyên đại sư chế tạo ra.
Nghe nói, ngoài Ngư Long phiến, bộ giáp này còn sử dụng da thổ long, gân của cửu đầu xà – đều là yêu thú cấp 8, cấp 9. Ngoài ra, tại một số vị trí quan trọng bên trên, có nạm tị hoà châu, tị thuỷ châu cùng một số thiên tài địa bảo quý hiếm khác.
Cuối cùng, hôm nay cũng có cơ hội mặc vào, thêm một phần bảo đảm cho hành trình đến sơn mạch Ma Lâm.
……………………………………………………………………..
Tinh mơ hôm sau.
Trên đỉnh Đại Thần Sơn, chưởng môn Vô Cực Tử đã đợi từ rất sớm. Đao Thần Quân, Cửu Trưởng lão dẫn theo chúng đệ tử đồng thời xuất hiện. Các vị lãnh đạo khác cũng có mặt tiễn đưa. Không khí hùng tráng lại nghiêm trang, như các buổi xuất binh mà Hiểu My từng xem trong ti vi. Chỉ thiếu cảnh binh sĩ giơ tay lên đầu thề, dù da ngựa bọc thây, một ngày chưa đánh đuổi ngoại xâm, quyết không trở lại.
Nhìn một vòng xung quanh, người nào người nấy toàn thân cứng nhắc, mặt hết sức căng thẳng, thậm chí, bên thái dương còn nhỏ xuống một giọt mồ hôi, dù lúc này sương sớm sao khuya, trời căm căm giá rét. Cô lầu bầu tự hỏi: Có cần diễn sâu đến vậy không?
Ngay lúc Hiểu My có cảm giác như đang ngược đãi bản thân, bất chợt, trong mây mù, vài tiếng chim kêu ầm ầm vọng tới. Mặt đất từng trận gió lốc, cát bụi bốc lên. Thập trưởng lão đứng trên đầu một đại hồng điêu từ trên trời đáp xuống.
- Oa, phi hành thú cấp 8 đó nha. Chúng đệ tử đa phần đều kinh ngạc, há hốc mồm. Đỗ Minh đứng trong số đó, chỉ cười cười. Dù sao, đây không phải là lần đầu tiên đại sư huynh tham dự giao lưu hội a.
Đao thần quân và Cửu trưởng lão dẫn đầu, mọi người vận khí, bay lên lưng điêu.
Vẫy tay chào tạm biệt với Nhị thúc, Hiểu My nhìn dãy Hằng Sơn mỗi lúc mỗi xa dần. Cho đến khi toàn bộ dãy núi bao la, hùng vỹ chỉ còn là một chấm đen bé tí rồi chìm khuất giữa vô hạn mây trắng chung quanh. Lòng vô cùng rung động. Tự dưng lúc này, cô lại nhớ đến một câu thơ rất nổi danh của Nguyễn Công Trứ - một người đầy khí phách ngay từ thuở thiếu thời:
“Làm trai đứng ở trong trời đất
Phải có danh gì với núi sông.”
Cho dù là thân nhi nữ, cho dù luôn tự nhận mình là người khiêm tốn, nhưng Hiểu My cũng muốn học tập tiền nhân, tạo ra một nét bút trong dòng lịch sử vĩ đại này.
Đao Thần Quân đứng ở nơi đầu ngọn gió, một tay khẽ vuốt bộ râu dài đen nhánh, một tay nắm chắc đại đao khá giống Thanh long yển nguyệt, trường bào phần phật tung bay. Hình ảnh này làm Hiểu My nhớ đến vị võ thánh Quan Vũ – Quan Vân Trường.
Ông dõi mắt nhìn một vòng chúng đệ tử, sau mới chầm chậm mở lời. Giọng nói âm vang vượt lên muôn nghìn tiếng gió lẫn tiếng vỗ cánh của Đại hồng điêu.
- Lần này, chúng ta sẽ đến Ma Lâm thành, hội họp với người của tứ đại môn phái. Trước khi giao lưu hội thật sự bắt đầu, toàn bộ những ai tham gia đều dừng chân tại đây. Các con có thể tự do đi lại, quan sát tình hình. Nhưng tuyệt đối không được chủ động gây chiến với bất cứ ai.
Ma Lâm thành bởi có vị thế vô cùng đặc biệt, người ở đây thường xuyên chém giết yêu thú nên ai ai cũng dũng mãnh, thiện chiến. Không nên trêu chọc.
- Dạ. Chúng đệ tử xin ghi nhớ.
Đỗ Minh cùng những người còn lại nhất nhất trả lời.
- Có một số chuyện, mọi người nên nhớ kỹ. Lần này tiến vào Ma Lâm Sơn mạch, không chỉ đơn giản là so tài giữa bốn đại phái, cần phải bí mật tìm hiểu nội tình của Hắc Nha Lang, tổ chức thần bí từng xuất hiện và biến mất trên giang hồ mười mấy năm qua.
Nhưng dù trong hoàn cảnh nào, bảo vệ tính mạng mới là điều cơ bản trước tiên.
- Hắc Nha Lang? Một giọng nữ thanh thuý đột nhiên hét lớn. Đáy mắt Trần Hiểu My xẹt qua một tia kích động, nhìn sang Trường An rồi lại hướng về chưởng môn Vô Cực Tử, do dự hồi lâu mới dứt khoát mở lời.
- Thưa chưởng môn, lẽ nào có người phát hiện tung tích đám người Hắc Nha Lang tại Ma Lâm Sơn mạch?
Vô Cực Tử khe khẽ thở dài. Sao ông lại có thể quên mấy thúc cháu Ngạo Thiên Quân đều vô cùng nhạy cảm với ba từ Hắc Nha Lang này được nhỉ? Lẩm cẩm thật rồi, ai…
- Hiểu My à, ta biết giữa con và đám người Hắc Nha Lang còn chút khúc mắc chưa thông. Chỉ là trước khi điều tra rõ sự tình, chớ nóng vội mà ảnh hưởng đến toàn bộ đại cuộc. Không nên đặt bản thân vào tình thế hiểm nguy.
- Dạ. Đệ tử hiểu rõ. Vừa rồi quá nóng vội. Đa tạ chưởng môn đã nhắc nhở kịp thời.
- Không sao. Hiểu là tốt rồi, hiểu là tốt rồi. Vô Cực Tử gật gật đầu, tay vuốt chòm râu, nhìn tỷ đệ Hiểu My, cười hồn hậu.
Hơn một canh giờ sau, mọi người lần lượt giải tán. Các đệ tử trở về chuẩn bị hành trang. Đao Thần Quân và Cửu trưởng lão cũng phải tìm người để tạm bàn giao công việc.
Tứ Thần Sơn
Đan viên lúc này chìm ngập trong bầu không khí hết sức khẩn trương. Ngạo Thiên Quân trưng ra bộ mặt nhăn nhó, nhíu chặt mày, không ngừng đi qua đi lại.
- Không được, ta phải nói với chưởng môn, điều tra tung tích bọn người Hắc Nha Lang không phải chuyện đơn giản. Để đám hậu bối các ngươi đi sao có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ. Ta phải đi cùng.
- Nhị thúc. Thúc yên tâm, chúng con biết cân nhắc nặng khẹ. Sẽ không để bản thân xảy ra bất cứ chuyện gì?
- Yên tâm, các con bảo ta làm sao yên tâm? – Trần Tùng đứng lại, mắt trợn ngược nhìn ba kẻ đang cuối đầu soi mặt đất dưới chân. Ông chỉ vào từng người, không chút khách khí vạch ra một tràn khuyết điểm.
Đầu tiên là ngươi, tiểu Phong tử a, thân hình béo ú, hấp tấp tham ăn, không chút tâm cơ, bị người ta bán lúc nào còn không biết.
Tiếp theo là con đó. Tưởng quán quân là giỏi lắm sao? Ra giang hồ còn lắm người hơn hẳn. Suy nghĩ quái dị, tính tình lại hấp tấp vội vàng. Con mới là người làm ta lo lắng nhất.
Cả con nữa. Đừng thấy ta luôn khen ngợi mà vênh váo, chủ quan. Tuy khinh công và y dược có chút thành tựu. Nhưng chiến lực lại yếu nhất trong cả đám.
Nói đi, ta dựa vào đâu mà yên tâm cho mấy đứa. Nói đi chứ, sao không nói?
Ngạo Thiên Quân tức tối, phun ra một tràn dài. Âm thanh lớn đến nổi đủ khiến rừng hoa đỏ ngoài kia từng hồi chấn động, rơi rụng tả tơi. Dưới Tử Lâm Viên, một đám đệ tử hồ hồ hởi hởi, vểnh tai nghe tiếng gió rồi bụm miệng cười thầm. Hả hê không ít.
Cuối cùng, cũng nhờ Hiểu My trổ hết khả năng miệng lưỡi ra dỗ ngọt, Trần Tùng mới tạm cho qua. Nhưng trước khi cho bọn nhỏ rời khỏi, vẫn mềm lòng phân phát cho mỗi đứa thêm ít vũ khí, đan dược.
Trước lúc ngủ, Hiểu My gọi đệ đệ sang phòng, chia cho cậu một nửa số phần thưởng đạt được từ ngôi vị quán quân, cũng dặn cậu phải mặc vào Ngư Long Chiến Giáp trước khi khởi hành.
Để có được hai bộ khải giáp này, Hiểu My đã mang toàn bộ số tiền được thưởng do có công đóng góp cho tông môn bảy năm về trước, (ý nói tới đám Kim Vỹ Kê đó), giao hết cho nhị thúc. Nhờ nhị thúc đem theo Ngư Long phiến đến gặp Hà Nguyên đại sư chế tạo ra.
Nghe nói, ngoài Ngư Long phiến, bộ giáp này còn sử dụng da thổ long, gân của cửu đầu xà – đều là yêu thú cấp 8, cấp 9. Ngoài ra, tại một số vị trí quan trọng bên trên, có nạm tị hoà châu, tị thuỷ châu cùng một số thiên tài địa bảo quý hiếm khác.
Cuối cùng, hôm nay cũng có cơ hội mặc vào, thêm một phần bảo đảm cho hành trình đến sơn mạch Ma Lâm.
……………………………………………………………………..
Tinh mơ hôm sau.
Trên đỉnh Đại Thần Sơn, chưởng môn Vô Cực Tử đã đợi từ rất sớm. Đao Thần Quân, Cửu Trưởng lão dẫn theo chúng đệ tử đồng thời xuất hiện. Các vị lãnh đạo khác cũng có mặt tiễn đưa. Không khí hùng tráng lại nghiêm trang, như các buổi xuất binh mà Hiểu My từng xem trong ti vi. Chỉ thiếu cảnh binh sĩ giơ tay lên đầu thề, dù da ngựa bọc thây, một ngày chưa đánh đuổi ngoại xâm, quyết không trở lại.
Nhìn một vòng xung quanh, người nào người nấy toàn thân cứng nhắc, mặt hết sức căng thẳng, thậm chí, bên thái dương còn nhỏ xuống một giọt mồ hôi, dù lúc này sương sớm sao khuya, trời căm căm giá rét. Cô lầu bầu tự hỏi: Có cần diễn sâu đến vậy không?
Ngay lúc Hiểu My có cảm giác như đang ngược đãi bản thân, bất chợt, trong mây mù, vài tiếng chim kêu ầm ầm vọng tới. Mặt đất từng trận gió lốc, cát bụi bốc lên. Thập trưởng lão đứng trên đầu một đại hồng điêu từ trên trời đáp xuống.
- Oa, phi hành thú cấp 8 đó nha. Chúng đệ tử đa phần đều kinh ngạc, há hốc mồm. Đỗ Minh đứng trong số đó, chỉ cười cười. Dù sao, đây không phải là lần đầu tiên đại sư huynh tham dự giao lưu hội a.
Đao thần quân và Cửu trưởng lão dẫn đầu, mọi người vận khí, bay lên lưng điêu.
Vẫy tay chào tạm biệt với Nhị thúc, Hiểu My nhìn dãy Hằng Sơn mỗi lúc mỗi xa dần. Cho đến khi toàn bộ dãy núi bao la, hùng vỹ chỉ còn là một chấm đen bé tí rồi chìm khuất giữa vô hạn mây trắng chung quanh. Lòng vô cùng rung động. Tự dưng lúc này, cô lại nhớ đến một câu thơ rất nổi danh của Nguyễn Công Trứ - một người đầy khí phách ngay từ thuở thiếu thời:
“Làm trai đứng ở trong trời đất
Phải có danh gì với núi sông.”
Cho dù là thân nhi nữ, cho dù luôn tự nhận mình là người khiêm tốn, nhưng Hiểu My cũng muốn học tập tiền nhân, tạo ra một nét bút trong dòng lịch sử vĩ đại này.
Đao Thần Quân đứng ở nơi đầu ngọn gió, một tay khẽ vuốt bộ râu dài đen nhánh, một tay nắm chắc đại đao khá giống Thanh long yển nguyệt, trường bào phần phật tung bay. Hình ảnh này làm Hiểu My nhớ đến vị võ thánh Quan Vũ – Quan Vân Trường.
Ông dõi mắt nhìn một vòng chúng đệ tử, sau mới chầm chậm mở lời. Giọng nói âm vang vượt lên muôn nghìn tiếng gió lẫn tiếng vỗ cánh của Đại hồng điêu.
- Lần này, chúng ta sẽ đến Ma Lâm thành, hội họp với người của tứ đại môn phái. Trước khi giao lưu hội thật sự bắt đầu, toàn bộ những ai tham gia đều dừng chân tại đây. Các con có thể tự do đi lại, quan sát tình hình. Nhưng tuyệt đối không được chủ động gây chiến với bất cứ ai.
Ma Lâm thành bởi có vị thế vô cùng đặc biệt, người ở đây thường xuyên chém giết yêu thú nên ai ai cũng dũng mãnh, thiện chiến. Không nên trêu chọc.
- Dạ. Chúng đệ tử xin ghi nhớ.
Đỗ Minh cùng những người còn lại nhất nhất trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.