Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn
Chương 67: Chương 67: Lữ Gia
Mymy2018
23/09/2018
Bạch Nhật Thành là một trong những toà thành lớn nhất của Nam Phương Thành. Tuy không giàu có, phồn hoa như thành Phi Tinh, đại bản doanh của Phi Tinh tông môn, nhưng Bạch Nhật Thành lại đứng đầu về diện tích cùng mật độ dân số.
Chỉ cần đi dạo một vòng trên đường cũng đủ nhận ra sự đặc biệt của thành trì này. Đường sá rộng rãi nhưng chen chúc người qua lại. Nhà cửa san sát, hàng quán mọc lên như nấm sau mưa.
Dưới sự quản lý của Phi Tinh Tông Môn, Bạch Nhật Thành cũng phất lên nhờ buôn bán khải giáp, vũ khí và tinh hạch yêu thú. Vì thế, ở bất cứ chỗ nào cũng có thể thấy xuất hiện các quầy giao dịch hai loại mặt hàng siêu cấp này. Nhưng không phải nhà nào mở cửa cũng đắc khách, đông người. Một số gia tộc gặp được cơ duyên thì nhanh chóng phất lên, một số khác thì tán gia, lụi bại.
Nổi tiếng nhất tại Bạch Nhật Thành là Ngũ đại gia tộc. Trong đó, phía Bắc là Lữ Gia – đại gia tộc trận pháp có lịch sử mấy ngàn năm. Phía Nam có Mộc Gia và Đào Gia là hai gia tộc kinh doanh tinh hạch yêu thú. Phía đông có Bình Gia – chuyên về nhà trọ, tửu điếm trong toàn bộ thành trì. Còn lại là An gia ở phía tây, nhà chế tạo trang sức và kinh doanh tơ lụa.
Khi đoàn người Hiểu My vừa bước vào bên trong Bạch Nhật Thành, Lạc Vô Trần liền chọn một khách điếm nổi tiếng dưới sự quản lý của Bình Gia để bọn người Trần Đại Uy dừng chân, trọ lại. Riêng đám người Vô Cực Kiếm phái thì chọn một khách điếm khác nhỏ hơn. Đây cũng là phân tán sự chú ý của những người rảnh rỗi, cố tình gây sự.
Giờ cơm trưa, tỷ đệ Trần Hiểu My cùng Kim Phượng, Lữ Tuấn, Vô Trần, Hùng A Đại chiếm cứ trọn một bàn dưới tửu lầu. Vừa ăn uống, vừa vểnh tai thu thập tin tức từ các thực khách xung quanh.
Lúc này, bàn kế bên có vài nam tử đang say sưa thảo luận. Nội dung câu chuyện của họ như một nồi thập cẩm, bát quái đủ chuyện dưới đất, trên trời. Từ chuyện tiểu thiếp nhà ai công khai cắm sừng lão gia lớn tuổi đến chuyện công tử Bính, Đinh gì đó trêu hoa ghẹo nguyệt, bị bắt gian tại giường…
Trường An càng nghe, cặp mày nhíu càng chặt. Hắn không muốn mấy cái tin tức thối hoắc này làm bẩn tai tỷ tỷ. Nhưng khi ngó sang Hiểu My thì lại thấy cô hưng phấn, hứng thú dạt dào. - Trời ạ! Tỷ tỷ đúng không phải phàm nhân. - Hắn chán nản lắc đầu.
Hiểu My quả thật đang háo hức, tập trung nghe bọn đàn ông buôn dưa lê, tám chuyện. Cảm giác giống như ngồi xem tin tức trên Website của các tờ báo lá cải trên mạng Internet trước kia. Thật hoài niệm a!
Đương lúc này, người đàn ông có một vết sẹo trên má trái ở bàn bên đột nhiên nói ra một tin tức đủ khiến người lạnh nhạt như Kim Phượng và Lạc Vô Trần cũng phải chú ý, dừng lại mọi động tác để lắng nghe.
- Biết gì chưa? Nghe nói gần đây, trên giang hồ xuất hiện một đám người bịt mặt, bọn chúng đi khắp nơi tìm cái truyền tống trận gì gì đó. Thủ đoạn ác độc, giết người như ngoé, ai nhìn thấy cũng rợn cả người.
- Vậy sao? Những người chung bàn với hắn lên tiếng. Nhưng truyền tống trận đó là cái quỷ quái gì nhỉ? Có khi nào bọn chúng tìm đến Bạch Nhật Thành này không?
- Không biết. Nhưng mà vừa rồi rộ lên thông tin, chuyến vận chuyển tinh hạch của Đào gia đến Phi Tinh Thành giữa đường bị tập kích. Thiếu chủ Đào Nguyên Khải cũng bỏ mạng giữa đường. Hình như do bọn áo đen ấy ra tay. Xem ra bọn chúng cũng nhắm đến ngũ đại gia tộc ở nơi này rồi.
- Ha ha, vậy hôn lễ của Thiếu chủ Lữ Gia và tiểu thư Bình Gia ba ngày tới chắc sẽ có chuyện vui để coi rồi. Bằng mọi giá, ta phải đi xem mới được.
- Vớ vẩn, người ta cưới vợ, ngươi đi xem làm gì? Mà công nhận vị thiếu chủ Lữ gia này cũng may mắn thật. Rinh được Bạch Nhật Thành đệ nhất mỹ nhân về nhà. Chết dưới hoa mẫu đơn cũng là quân tử nha.
- Xì, ta còn nghe nói, vị thiếu chủ này chỉ là con bình thê. Người thật sự kế thừa Lữ gia hình như là đệ tử của Vô Cực Kiếm Phái nhưng hắn đã từ bỏ vai trò người thừa kế của mình, vậy mới tới phiên cái tên Lữ Kế Nghiệp ngông nghênh, xảo trá đó.
- Thôi thôi, chuyện nhà người ta, ngươi quan tâm làm gì. Uống đi, uống đi. Rượu này cũng không tệ nha.
Sau đó, mấy tên đàn ông lại chúi mũi vào mâm thức ăn và hủ rượu trên bàn mình. Bọn người Hiểu My nhìn nhau, hiểu ý gật đầu, lặng lẽ đứng lên thanh toán rồi quay về phòng của Lạc Vô Trần, cùng nhau bàn bạc.
Kim Phượng lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Giọng nhàn nhạt mở lời.
- Truy Tìm truyền tống trận tới tận Bạch Nhật Thành, xem ra bọn áo đen cũng là tay chân của người đó rồi. Kẻ thù gặp mặt, đỏ mắt a. Ta sẽ đi thăm dò một vòng mới được.
Nói rồi, thân ảnh áo vàng lắc mình biến mất. Đúng là người phụ nữ thuộc trường phái hành động.
Lạc Vô Trần nhìn Kim Phượng, nhíu mày trầm lặng, sau đó, quay sang Lữ Tuấn và Hiểu My, dò hỏi:
- Chuyện Lữ Gia, hai người có dự định gì?
- Trước hết, đệ muốn bí mật thăm dò năm vị trưởng lão. Nếu may mắn có thể thuyết phục họ hỗ trợ mở truyền tống trận là hay nhất.
- Muội đi cùng huynh. Hiểu My lắc lắc tay Lữ Tuấn khẳng định.
- Cũng tốt. Hai người đi cùng, ta cũng yên tâm.Vậy ta sẽ cùng Hùng huynh đây đi điều tra tin tức ở Bạch Nhật Thành này. Trường An, đệ ở bên ngoài cùng với Binh đoàn thần võ, sẵn sàng hỗ trợ khi có liên lạc.
Mọi người đều đồng ý với cách phân công công việc này. Sau đó, Hiểu My lấy ra một đống Truyền tin thạch từ giới chỉ màu xanh mà Đông Phương Nhược đưa, phát cho các huynh đệ, thống nhất hai hôm sau sẽ tập trung tại đây để thông báo tình hình tiến triển công việc cho nhau.
………………………………………………………………………
Phía bắc Bạch Nhật Thành, trong một đại viện tột bậc giàu sang, đình đài, lầu các, nơi nơi như nạm vàng khảm ngọc. Dọc theo hành lang uốn lượn, đèn lồng treo lơ lửng, chiếu ra ánh sáng lung linh, nhìn xa xa như một dãy ngân hà thu nhỏ rơi vào hạ thế. Khi đến gần thì lay động lòng người bởi kiểu dáng rực rỡ, xa hoa.
Lữ Gia, quả không hổ là gia tộc lớn nhất tại Bạch Nhật Thành khiến lắm người ghen tị. Tuy nhiên, chẳng mấy ai dám đánh chủ ý lên toà viện này. Bởi đơn giản một điều, họ không muốn bỏ mạng, chôn thân trong muôn trùng trận pháp, nơi nơi tràn ngập nguy cơ.
Vào lúc này, trong mật thất của Lữ Gia, hai bóng người lặng lẽ viếng thăm. Tuy bịt mặt, nhưng nhìn những đường nét cơ thể vẫn có thể suy đoán đó là một nam, một nữ. Người nam đi trước mở đường, toàn bộ cơ quan gì gì đó như không thể nào gây uy hiếm với họ.
Nửa canh giờ sau, Lữ Tuấn mang theo Hiểu My theo lối cũ ra ngoài. Vận khinh công, nhẹ nhàng lướt trên mái nhà, lẫn vào các bóng cây trong sân viện, không để lại chút vết tích nào cho những kẻ tuần tra.
Lúc ngang qua một căn phòng, hai người tình cờ phát hiện một bóng áo đen khác từ cửa sổ vọt vô. Đèn trong phòng lập tức sáng lên nhưng người bên trong lại chẳng hề lên tiếng.
Lữ Tuấn và Hiểu My đưa mắt nhìn nhau rồi nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà. Khẽ giở một viên ngói xanh, chăm chăm nhìn xuống dưới.
Bên trong phòng, Lữ Kế Nghiệp ngồi sau hương án, nhìn lư hương phiêu đãng khói thơm, lặng yên nghe hắc y nhân báo cáo sự việc:
- Công tử, Sát Lang vừa báo tin, toàn bộ đám người phái đi ám sát đại thiếu gia đều biến mất, đến nay vẫn chưa rõ tung tích.
Nhị thiếu gia nghe tin xấu, tức giận, hất tung đống sách trên bàn, giọng gầm lên như muốn phun ra lửa.
- Vô dụng, cả đám vô dụng. Uổng phí bọn họ tự cho mình là tổ chức ám sát đệ nhất giang hồ. Ta thật hận mà.
- Công tử. Hiện tại, đại thiếu gia đã vào thành. Đi cùng còn có vài người thân thủ không tệ.
- Đáng chết. Bên ngoài không ám sát được họ. Đến đây rồi, nếu có chuyện xảy ra thì đám ngũ quỷ kia thế nào chả làm ầm lên. Được rồi, ngươi lui xuống đi. Chuyện này ta tự có cách.
- Dạ, công tử.
Thân ảnh hắc y đáp lời rồi lui xuống, nhưng chưa bước đến cửa thì ngoài cửa sổ đã phát ra âm thanh như có đồ vật gì bị đá phải.
Lữ Kế Nghiệp lập tức ra hiệu với tên áo đen, sau đó cả hai cùng phá cửa bay ra, bắt gặp một hắc y nhân khác đang tìm đường tháo chạy.
- Đã đến đây thì để mạng lại.
Tiếng nói của Nhị thiếu gia độc ác vang lên. Ánh kiếm loé lên mang theo tiếng gió rít gào, đánh tới bóng hắc y giữa hoa viên đại viện.
Lữ Tuấn cùng Hiểu My vẫn còn nấp trên mái nhà theo dõi cuộc chiến. Người có thể ra vào Lữ Gia mà không hề khởi động đến cơ quan trận pháp, chắc hẳn không phải kẻ lạ. Chỉ là thân phận đối phương thế nào? Còn phải cẩn thận điều tra.
Hắc y đến sau vị vây công bởi hai nam tử cũng là cao thủ nên không kịp thời ứng phó, cánh tay phải lơ đễnh trúng phải một kiếm của Lữ Kế Nghiệp, máu ào ào tuông ra. Khuôn mặt trái xoan dưới miếng vải đen vì đau đớn mà trở nên trắng nhợt. Một giọt nước mắt rơi xuống, phản chiếu ánh trăng gợi lên sự thương tiếc của Hiểu My.
Cô không cần suy nghĩ, lập tức vọt xuống, nhổ bật cây cột to lớn bên hành lang, lao đến tấn công hai người Lữ Kế Nghiệp.
Lữ Tuấn thấy thế không khỏi khẩn trương, cũng nhảy xuống, chộp lấy vai người áo đen bị trọng thương, hô to với Hiểu My: Rút.
Nói rồi, cả ba nhanh chóng biến mất.
Lữ Kế Nghiệp và tên hắc y ban đầu vội vã đuổi theo, nhưng khinh công không bằng người nên chưa đến mấy mươi hơi thở đã hoàn toàn mất dấu.
Hắn gầm lên như mãnh thú: Chết tiệt! Trận pháp xung quanh càng ngày càng xuống cấp, giờ xuất hiện một tên lại một tên. Đi, lập tức gọi Tam trưởng lão đến gặp ta.
- Công tử. Nữa đêm gọi tam trưởng lão sẽ làm kinh động người khác, để sáng mai hẵng gặp.
Lữ Kế Nghiệp nghe vậy thì hầm hừ, căm giận bỏ vào trong: Chủ quan quá bị chủ quan hại. Lần này hắn lật thuyền trong mương thật rồi.
Chỉ cần đi dạo một vòng trên đường cũng đủ nhận ra sự đặc biệt của thành trì này. Đường sá rộng rãi nhưng chen chúc người qua lại. Nhà cửa san sát, hàng quán mọc lên như nấm sau mưa.
Dưới sự quản lý của Phi Tinh Tông Môn, Bạch Nhật Thành cũng phất lên nhờ buôn bán khải giáp, vũ khí và tinh hạch yêu thú. Vì thế, ở bất cứ chỗ nào cũng có thể thấy xuất hiện các quầy giao dịch hai loại mặt hàng siêu cấp này. Nhưng không phải nhà nào mở cửa cũng đắc khách, đông người. Một số gia tộc gặp được cơ duyên thì nhanh chóng phất lên, một số khác thì tán gia, lụi bại.
Nổi tiếng nhất tại Bạch Nhật Thành là Ngũ đại gia tộc. Trong đó, phía Bắc là Lữ Gia – đại gia tộc trận pháp có lịch sử mấy ngàn năm. Phía Nam có Mộc Gia và Đào Gia là hai gia tộc kinh doanh tinh hạch yêu thú. Phía đông có Bình Gia – chuyên về nhà trọ, tửu điếm trong toàn bộ thành trì. Còn lại là An gia ở phía tây, nhà chế tạo trang sức và kinh doanh tơ lụa.
Khi đoàn người Hiểu My vừa bước vào bên trong Bạch Nhật Thành, Lạc Vô Trần liền chọn một khách điếm nổi tiếng dưới sự quản lý của Bình Gia để bọn người Trần Đại Uy dừng chân, trọ lại. Riêng đám người Vô Cực Kiếm phái thì chọn một khách điếm khác nhỏ hơn. Đây cũng là phân tán sự chú ý của những người rảnh rỗi, cố tình gây sự.
Giờ cơm trưa, tỷ đệ Trần Hiểu My cùng Kim Phượng, Lữ Tuấn, Vô Trần, Hùng A Đại chiếm cứ trọn một bàn dưới tửu lầu. Vừa ăn uống, vừa vểnh tai thu thập tin tức từ các thực khách xung quanh.
Lúc này, bàn kế bên có vài nam tử đang say sưa thảo luận. Nội dung câu chuyện của họ như một nồi thập cẩm, bát quái đủ chuyện dưới đất, trên trời. Từ chuyện tiểu thiếp nhà ai công khai cắm sừng lão gia lớn tuổi đến chuyện công tử Bính, Đinh gì đó trêu hoa ghẹo nguyệt, bị bắt gian tại giường…
Trường An càng nghe, cặp mày nhíu càng chặt. Hắn không muốn mấy cái tin tức thối hoắc này làm bẩn tai tỷ tỷ. Nhưng khi ngó sang Hiểu My thì lại thấy cô hưng phấn, hứng thú dạt dào. - Trời ạ! Tỷ tỷ đúng không phải phàm nhân. - Hắn chán nản lắc đầu.
Hiểu My quả thật đang háo hức, tập trung nghe bọn đàn ông buôn dưa lê, tám chuyện. Cảm giác giống như ngồi xem tin tức trên Website của các tờ báo lá cải trên mạng Internet trước kia. Thật hoài niệm a!
Đương lúc này, người đàn ông có một vết sẹo trên má trái ở bàn bên đột nhiên nói ra một tin tức đủ khiến người lạnh nhạt như Kim Phượng và Lạc Vô Trần cũng phải chú ý, dừng lại mọi động tác để lắng nghe.
- Biết gì chưa? Nghe nói gần đây, trên giang hồ xuất hiện một đám người bịt mặt, bọn chúng đi khắp nơi tìm cái truyền tống trận gì gì đó. Thủ đoạn ác độc, giết người như ngoé, ai nhìn thấy cũng rợn cả người.
- Vậy sao? Những người chung bàn với hắn lên tiếng. Nhưng truyền tống trận đó là cái quỷ quái gì nhỉ? Có khi nào bọn chúng tìm đến Bạch Nhật Thành này không?
- Không biết. Nhưng mà vừa rồi rộ lên thông tin, chuyến vận chuyển tinh hạch của Đào gia đến Phi Tinh Thành giữa đường bị tập kích. Thiếu chủ Đào Nguyên Khải cũng bỏ mạng giữa đường. Hình như do bọn áo đen ấy ra tay. Xem ra bọn chúng cũng nhắm đến ngũ đại gia tộc ở nơi này rồi.
- Ha ha, vậy hôn lễ của Thiếu chủ Lữ Gia và tiểu thư Bình Gia ba ngày tới chắc sẽ có chuyện vui để coi rồi. Bằng mọi giá, ta phải đi xem mới được.
- Vớ vẩn, người ta cưới vợ, ngươi đi xem làm gì? Mà công nhận vị thiếu chủ Lữ gia này cũng may mắn thật. Rinh được Bạch Nhật Thành đệ nhất mỹ nhân về nhà. Chết dưới hoa mẫu đơn cũng là quân tử nha.
- Xì, ta còn nghe nói, vị thiếu chủ này chỉ là con bình thê. Người thật sự kế thừa Lữ gia hình như là đệ tử của Vô Cực Kiếm Phái nhưng hắn đã từ bỏ vai trò người thừa kế của mình, vậy mới tới phiên cái tên Lữ Kế Nghiệp ngông nghênh, xảo trá đó.
- Thôi thôi, chuyện nhà người ta, ngươi quan tâm làm gì. Uống đi, uống đi. Rượu này cũng không tệ nha.
Sau đó, mấy tên đàn ông lại chúi mũi vào mâm thức ăn và hủ rượu trên bàn mình. Bọn người Hiểu My nhìn nhau, hiểu ý gật đầu, lặng lẽ đứng lên thanh toán rồi quay về phòng của Lạc Vô Trần, cùng nhau bàn bạc.
Kim Phượng lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Giọng nhàn nhạt mở lời.
- Truy Tìm truyền tống trận tới tận Bạch Nhật Thành, xem ra bọn áo đen cũng là tay chân của người đó rồi. Kẻ thù gặp mặt, đỏ mắt a. Ta sẽ đi thăm dò một vòng mới được.
Nói rồi, thân ảnh áo vàng lắc mình biến mất. Đúng là người phụ nữ thuộc trường phái hành động.
Lạc Vô Trần nhìn Kim Phượng, nhíu mày trầm lặng, sau đó, quay sang Lữ Tuấn và Hiểu My, dò hỏi:
- Chuyện Lữ Gia, hai người có dự định gì?
- Trước hết, đệ muốn bí mật thăm dò năm vị trưởng lão. Nếu may mắn có thể thuyết phục họ hỗ trợ mở truyền tống trận là hay nhất.
- Muội đi cùng huynh. Hiểu My lắc lắc tay Lữ Tuấn khẳng định.
- Cũng tốt. Hai người đi cùng, ta cũng yên tâm.Vậy ta sẽ cùng Hùng huynh đây đi điều tra tin tức ở Bạch Nhật Thành này. Trường An, đệ ở bên ngoài cùng với Binh đoàn thần võ, sẵn sàng hỗ trợ khi có liên lạc.
Mọi người đều đồng ý với cách phân công công việc này. Sau đó, Hiểu My lấy ra một đống Truyền tin thạch từ giới chỉ màu xanh mà Đông Phương Nhược đưa, phát cho các huynh đệ, thống nhất hai hôm sau sẽ tập trung tại đây để thông báo tình hình tiến triển công việc cho nhau.
………………………………………………………………………
Phía bắc Bạch Nhật Thành, trong một đại viện tột bậc giàu sang, đình đài, lầu các, nơi nơi như nạm vàng khảm ngọc. Dọc theo hành lang uốn lượn, đèn lồng treo lơ lửng, chiếu ra ánh sáng lung linh, nhìn xa xa như một dãy ngân hà thu nhỏ rơi vào hạ thế. Khi đến gần thì lay động lòng người bởi kiểu dáng rực rỡ, xa hoa.
Lữ Gia, quả không hổ là gia tộc lớn nhất tại Bạch Nhật Thành khiến lắm người ghen tị. Tuy nhiên, chẳng mấy ai dám đánh chủ ý lên toà viện này. Bởi đơn giản một điều, họ không muốn bỏ mạng, chôn thân trong muôn trùng trận pháp, nơi nơi tràn ngập nguy cơ.
Vào lúc này, trong mật thất của Lữ Gia, hai bóng người lặng lẽ viếng thăm. Tuy bịt mặt, nhưng nhìn những đường nét cơ thể vẫn có thể suy đoán đó là một nam, một nữ. Người nam đi trước mở đường, toàn bộ cơ quan gì gì đó như không thể nào gây uy hiếm với họ.
Nửa canh giờ sau, Lữ Tuấn mang theo Hiểu My theo lối cũ ra ngoài. Vận khinh công, nhẹ nhàng lướt trên mái nhà, lẫn vào các bóng cây trong sân viện, không để lại chút vết tích nào cho những kẻ tuần tra.
Lúc ngang qua một căn phòng, hai người tình cờ phát hiện một bóng áo đen khác từ cửa sổ vọt vô. Đèn trong phòng lập tức sáng lên nhưng người bên trong lại chẳng hề lên tiếng.
Lữ Tuấn và Hiểu My đưa mắt nhìn nhau rồi nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà. Khẽ giở một viên ngói xanh, chăm chăm nhìn xuống dưới.
Bên trong phòng, Lữ Kế Nghiệp ngồi sau hương án, nhìn lư hương phiêu đãng khói thơm, lặng yên nghe hắc y nhân báo cáo sự việc:
- Công tử, Sát Lang vừa báo tin, toàn bộ đám người phái đi ám sát đại thiếu gia đều biến mất, đến nay vẫn chưa rõ tung tích.
Nhị thiếu gia nghe tin xấu, tức giận, hất tung đống sách trên bàn, giọng gầm lên như muốn phun ra lửa.
- Vô dụng, cả đám vô dụng. Uổng phí bọn họ tự cho mình là tổ chức ám sát đệ nhất giang hồ. Ta thật hận mà.
- Công tử. Hiện tại, đại thiếu gia đã vào thành. Đi cùng còn có vài người thân thủ không tệ.
- Đáng chết. Bên ngoài không ám sát được họ. Đến đây rồi, nếu có chuyện xảy ra thì đám ngũ quỷ kia thế nào chả làm ầm lên. Được rồi, ngươi lui xuống đi. Chuyện này ta tự có cách.
- Dạ, công tử.
Thân ảnh hắc y đáp lời rồi lui xuống, nhưng chưa bước đến cửa thì ngoài cửa sổ đã phát ra âm thanh như có đồ vật gì bị đá phải.
Lữ Kế Nghiệp lập tức ra hiệu với tên áo đen, sau đó cả hai cùng phá cửa bay ra, bắt gặp một hắc y nhân khác đang tìm đường tháo chạy.
- Đã đến đây thì để mạng lại.
Tiếng nói của Nhị thiếu gia độc ác vang lên. Ánh kiếm loé lên mang theo tiếng gió rít gào, đánh tới bóng hắc y giữa hoa viên đại viện.
Lữ Tuấn cùng Hiểu My vẫn còn nấp trên mái nhà theo dõi cuộc chiến. Người có thể ra vào Lữ Gia mà không hề khởi động đến cơ quan trận pháp, chắc hẳn không phải kẻ lạ. Chỉ là thân phận đối phương thế nào? Còn phải cẩn thận điều tra.
Hắc y đến sau vị vây công bởi hai nam tử cũng là cao thủ nên không kịp thời ứng phó, cánh tay phải lơ đễnh trúng phải một kiếm của Lữ Kế Nghiệp, máu ào ào tuông ra. Khuôn mặt trái xoan dưới miếng vải đen vì đau đớn mà trở nên trắng nhợt. Một giọt nước mắt rơi xuống, phản chiếu ánh trăng gợi lên sự thương tiếc của Hiểu My.
Cô không cần suy nghĩ, lập tức vọt xuống, nhổ bật cây cột to lớn bên hành lang, lao đến tấn công hai người Lữ Kế Nghiệp.
Lữ Tuấn thấy thế không khỏi khẩn trương, cũng nhảy xuống, chộp lấy vai người áo đen bị trọng thương, hô to với Hiểu My: Rút.
Nói rồi, cả ba nhanh chóng biến mất.
Lữ Kế Nghiệp và tên hắc y ban đầu vội vã đuổi theo, nhưng khinh công không bằng người nên chưa đến mấy mươi hơi thở đã hoàn toàn mất dấu.
Hắn gầm lên như mãnh thú: Chết tiệt! Trận pháp xung quanh càng ngày càng xuống cấp, giờ xuất hiện một tên lại một tên. Đi, lập tức gọi Tam trưởng lão đến gặp ta.
- Công tử. Nữa đêm gọi tam trưởng lão sẽ làm kinh động người khác, để sáng mai hẵng gặp.
Lữ Kế Nghiệp nghe vậy thì hầm hừ, căm giận bỏ vào trong: Chủ quan quá bị chủ quan hại. Lần này hắn lật thuyền trong mương thật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.