Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn
Chương 337: Ma Điệp Vương
Mymy2018
12/04/2019
Quả thật, đối với Hiểu My mà nói, tìm kiếm và thu thập thiên tài địa bảo chính là một niềm khoái hoạt trong nhân sinh sôi động của mình. Tiểu Huyễn đi theo cô một thời gian dài, cũng có niềm đam mê tương tự.
Bách Lý Tà nhìn Tiểu Huyễn, hỏi:
- Mục tiêu tiếp theo của chúng ta ở đâu?
- Phía trước hai mươi dặm. Có lẽ là tổng đàn của Ma Điệp. Muội nhìn thấy có rất nhiều ấu trùng. Số lượng phải gấp chục lần so với nơi đây.
Tiểu Huyễn hưng phấn nói. Nó rất thích dinh dưỡng của những con ấu trùng non. Chỉ sau hai đợt hấp thụ thỏa thích. Nhóc con cảm giác như mình có thể ngủ một giấc, sau khi lớn lên đã trở thành thiếu nữ, xinh đẹp y hệt chủ nhân a.
Bởi vì xác định rõ mục tiêu, mọi người không vội. Hiểu My tranh thủ lấy ra bộ bàn ghế bằng ngọc trong giới chỉ không gian của mình đặt ra ngoài. Mọi người cùng quây quần lại ăn chút linh quả, uống chút Hầu Nhi tửu để nạp năng lượng cho bản thân.
Thương Ngạo Long được cho một bình rượu pha loãng. Hắn sung sướng nhận lấy, uống một ngụm lớn. Sau đó, tươi tỉnh lên tiếng.
- Haiz, trước đây nghe nói là làm Hoàng đế sướng nhất. Nhưng mà, giờ lại biết được, làm thần tiên còn sướng hơn nhiều. Kiếp sau, nếu có đầu thai. Ta chẳng muốn làm quân hầu, công tướng chi cho mệt. Chỉ cần làm một gã hiệp khách giang hồ, tự do tự tại chu du khắp góc biển chân trời. Biết đâu còn có cơ duyên chạm vào tiên lộ. Ha ha.
Thiên Vũ và Bách Lý Tà lắc đầu, không ý kiến. Tiểu Huyễn trốn vào không gian giới chỉ, tranh thủ tiêu hóa thức ăn. Chỉ có Hiểu My hồi đáp lại lời nói của vị tướng quân trên đại lục Thương Lan này.
- Tiên lộ chưa chắc đã tùy ý, hạnh phúc vô ưu. Chỉ cần mỗi người đều biết tự hài lòng với bản thân mình thì nhất định sẽ tìm được con đường thích hợp thật sự. Huynh là nguyên soái của Bắc Việt Quốc rất tốt. Đừng tự ôm phiền não vào người.
Thương Ngạo Long nghe vậy sửng ra. Suy nghĩ một lát thì hiểu được vấn đề. Hắn ngửa mặt lên trời, cười sảng khoái.
Thương Ngạo Long: “Đa tạ Trần cô nương đã chỉ điểm”.
Hiểu My khoác tay, nói: “Không có chi”.
Sau đó, mỗ nữ nhìn bầu trời xanh phía trên không trung, mày nhíu lại, có vẻ mất hứng.
- Haiz, tưởng đâu sơn cốc này đặc biệt như vậy sẽ thu hoạch được vô số tài nguyên. Ai dè. Đây chỉ có duy nhất bướm ma. Ngay cả thảo dược cũng chẳng phát hiện ra. Bọn bươm bướm này không ngờ, chay, mặn đều ăn. Đáng tiếc. Đáng tiếc a.
Nói xong, mỗ nữ còn chậc lưỡi vài cái. Làm cho Thiên Vũ ngồi kề bên không nén nổi, phụt cười.
- Đúng vậy. Mới đầu ta còn tưởng là sơn cốc này quanh năm xanh mướt, ẩm thấp là do có báu vật tọa trấn. tới đây rồi mới biết, toàn bộ là do lũ bướm ma. Chỉ cần dùng thần hỏa của muội càn quét qua thì không gian quanh đây lại khôi phục như bình thường. Nhưng mà, muội có nghĩ tới không? Vì sao Ma Điệp nhiều như vậy mà chúng chỉ tập trung sinh trưởng tại sơn cốc này?
Ờ há. Một lời của Thiên Vũ quả nhiên làm người tỉnh ngộ. Tiểu Huyễn từng nói, dưới lòng đất của sơn cốc này có dao động linh lực rất mạnh. Có thể đó là nguyên nhân chính khiến cho đám Ma Điệp này chỉ chọn sinh trưởng ở nơi đây.
Bốn người vừa mới nói tới đây thì bỗng nhiên dưới chân họ, mặt đất rung lên lợi hại.
Hiểu My biến sắc. Tóm lấy Thương Ngạo Long vọt lên.
Ngay lúc này, dưới chân của cô, vô số bóng trắng nhanh chóng lao ra. Những cái đầu xấu xí há to mồm, táp vào khoảng không nghe phập phập.
- Đám ấu trùng này vượt đường xa, chủ động tấn công người. Xem ra, Ma Điệp Vương đã phát hiện ra chúng ta. Không gian phong tỏa lần này mất đi tác dụng nha.
Bách Lý Tà nhìn tràng cảnh hiện tại, hai mắt cũng sáng lên. Mục tiêu mà hắn tìm kiếm cuối cùng cũng xuất hiện.
Cả ngàn con ấu trùng trưởng thành bất ngờ tập kích. Nhưng mà, chúng chỉ gây ra hốt hoảng giây lát thì đám người Hiểu My đã nhanh chóng ổn định, dùng thuật pháp của mình đánh nhau với chúng.
Tiểu Huyễn chạy ra từ không gian giới chỉ. Hóa thành cái cây có hình dáng đại trà, lén lút đột kích đám sâu trắng hung tợn. Bộ rễ của nó bây giờ không kịp lẻn xuống mặt đất. Chỉ có thể trồi lên trên cạn, đánh úp đám ấu trùng to lớn xung quanh.
- Thiên Vũ. Bách Lý Tà. Hai người nhanh chóng đến hang ổ của bọn chúng. Nơi này chỉ cần có muội cùng Thương Ngạo Long là được.
Hiểu My hướng hai vị chiến tướng của mình đề nghị. Hai đại soái ca khẽ gật đầu rồi xé rách không gian lao đi. Trước khi rời khỏi phạm vi quan sát của Hiểu My. Bách Lý Tà còn thi triển thêm mấy chiêu Không Gian Phong Tỏa chồng chất lên nhau, trợ giúp Hiểu My dễ dàng tiêu diệt Ma Điệp trưởng thành khi chúng kéo tới.
Hiểu My triệu hồi Kim Liên từ không gian giới chỉ ra. Kim liên càng lúc càng lớn dần. Hóa thành một đài sen đủ cho mười người ngồi, cao gần một trượng.
Cô ngồi lên đài sen. Gọi Tiểu Huyễn và Thương Ngạo Long cũng đứng trên cánh hoa. Kim Liên này có thể chống lại công kích trực diện của đám ấu trùng, gia tăng độ an toàn cho bọn họ.
Hiểu My chỉ đứng trên đài sen, điều khiển Thanh Liên Thần Hỏa bắn phá về phía đám sâu trắng. Tiểu Huyễn đứng một chỗ trên cánh hoa gần bên dưới, thò vô số rễ xuống mặt đất, tìm kiếm cơ hội diệt sát kẻ thù.
Thương Ngạo Long cầm trường thương, di chuyển qua lại trên pháp bảo của Hiểu My, tìm kiếm mục tiêu rồi ra tay diệt sát.
Ba người phối hợp càng lúc càng nhịp nhàng. Ấu trùng Ma Điệp chết càng lúc càng nhiều. Thần Hỏa của Hiểu My khiến cho thân thể của bọn chúng bị thiêu thành tàn tro, phiêu diêu bay trong không khí.
Nhờ có hai chủ tớ Hiểu My và Thương Ngạo Long cầm chân đám ấu trùng. Hai người Bách Lý Tà và Thiên Vũ đã thuận lợi tiến tới hang ổ của Ma Điệp Vương.
Ma Điệp Vương không phải bướm. Nó vẫn giữ nguyên hình dáng của ấu trùng, trốn rất sâu trong lòng đất. Cả người của nó được bao phủ bởi một màu vàng tựa như nguyên bảo. Có điều, trên bộ da của nó không hoàn toàn trơn láng. Ngược lại, có một hàng gai nhọn trải dài từ đầu đến hết phần thân. Hai con mắt của nó tròn và lớn như hai khỏa châu, phát ra từng luồng ánh sáng, chiếu thẳng vào đám ấu trùng con cháu xung quanh.
Ma Điệp Vương dùng đôi mắt của nó để thôi miên, khiến cho đám Ma Điệp và ấu trùng màu trắng ngoan ngoãn, nghe theo nó điều khiển.
Mặc dù hai phân đà của bầy Ma Điệp ở Sơn Cốc này bị tiêu diệt bên trong không gian phong tỏa của Bách Lý Tà. Nhưng mà, giữ nó và đám chắt chít có mối liên kết tinh thần. Khi đám Ma Điệp xấu số bị chết đi, nó tất dự cảm được. Truyện chỉ đăng trên website truyencv.com
Lần thứ nhất cảm nhận được đau đớn. Nó cứ cho rằng đó là sự ngẫu nhiên. Nhưng đến khi cơn đau như cháy thịt cháy da đó lập lại lần thứ hai. Nó biết nguy hiểm lần này không tránh khỏi. Vì thế, liền hạ lệnh cho đám ấu trùng đào những con đường dưới lòng đất, tới thẳng vị trí của kẻ thù.
Thiên Vũ và Bách Lý Tà bất ngờ đột kích. Đám Ma Điệp trưởng thành hoảng hốt, vỗ cánh loạn xạ. Chúng rít gào, đánh động Ma Điệp Vương đang điều khiển đám ấu trùng trong “cung điện”.
Ma Điệp Vương nhanh chóng xuất hiện. Dùng đôi mắt của nó, nhìn xoáy vào hai nam tử lạ mặt đang “làm mưa làm gió” trên địa bàn của mình.
Ma Điệp Vương tuy không phải là yêu thú cấp cao. Nhưng mà, nó dĩ nhiên đã khai mở linh trí. Biết rõ ràng, ai là bạn, ai là thù.
Thiên Vũ và Bách Lý Tà không muốn tốn quá nhiều thời gian ở chỗ này.
- Không gian giam cầm.
- Lôi võng.
Bách Lý Tà điều khiển không gian quanh Ma Điệp Vương trở thành một lồng giam kiên cố. Lôi Vũ thì dùng một tấm lưới bằng lôi điện phủ xuống từ tinh không, bao vây toàn bộ địa bàn của Ma Điệp.
- Lôi Bạo!
- Thiên Phủ!
Lại thêm hai sát chiêu nữa tung ra.
Trong lúc Thiên Vũ dùng lôi điện tấn công lũ Ma Điệp to lớn, hung hãn xung quanh. Dưới ý niệm của Bách Lý Tà, một lưỡi rìu hư ảnh thật lớn giữa không gian xuất hiện, chém thẳng vào lớp da của Ma Điệp Vương.
Nhưng thật bất ngờ. Lưỡi rìu này chạm vào da của con sâu vàng đó lại không thể nào gây thương tổn.
Bách Lý Tà hứng thú. Càng tấn công dữ dội hơn.
Ma Điệp Vương mặc dù bị giam cầm. Nhưng mà, đôi mắt của nó vẫn liên tục xoay chuyển, điều khiển đám ấu trùng và ma điệp trưởng thành chống lại hai người Thiên Vũ cùng Bách Lý Tà. Đó là chưa kể, còn phải cầm chân mấy người ở xa xa.
Bách Lý Tà thử rất nhiều chiêu. Càng phát hiện ra ưu điểm của lớp da vàng bóng của con sâu bự. Hắn hắc hắc cười.
- Không ngờ, con sâu gớm ghiếc này lại sở hữu trên người toàn bảo vật. Trúng lớn rồi.
Trận đánh này đúng là chém giết kinh thiên động địa. Bọn bướm ma bị điều khiển, không ngừng công kích hai người Bách Lý Tà và Thiên Vũ. Nhưng mà, hai kẻ này đều là những lão quái vật ngàn năm. Mọi công kích của đám tiểu yêu như bọn chúng không tạo thành chút đe dọa nào cả.
Thiên Vũ cảm thấy chán chường. Đám Ma Điệp này có số lượng lớn vô cùng. Đánh thế này chỉ tổ mệt người. Hắn quay sang, nói với Bách Lý Tà đang hăng hái đấu thể lực với Ma Điệp Vương xa xa phía trước.
- Bảo vệ mắt đi!
Bách Lý Tà nghe thấy, không tiếp tục kiểm tra độ bền tấm da của sâu vàng nữa. Hắn lùi lại một khoảng. Chuẩn bị tinh thần xem thử tên đồng bọn Bạch Hổ của mình chuẩn bị cái trò chơi chi.
Thiên Vũ lắc người, biến thân thành Bạch Hổ uy mãnh cao to. Nó vỗ cánh, bay lên cao. Toàn thân bắt đầu phát ra ánh sáng. Càng lúc càng mạnh.
Bách Lý Tà nhìn Tiểu Huyễn, hỏi:
- Mục tiêu tiếp theo của chúng ta ở đâu?
- Phía trước hai mươi dặm. Có lẽ là tổng đàn của Ma Điệp. Muội nhìn thấy có rất nhiều ấu trùng. Số lượng phải gấp chục lần so với nơi đây.
Tiểu Huyễn hưng phấn nói. Nó rất thích dinh dưỡng của những con ấu trùng non. Chỉ sau hai đợt hấp thụ thỏa thích. Nhóc con cảm giác như mình có thể ngủ một giấc, sau khi lớn lên đã trở thành thiếu nữ, xinh đẹp y hệt chủ nhân a.
Bởi vì xác định rõ mục tiêu, mọi người không vội. Hiểu My tranh thủ lấy ra bộ bàn ghế bằng ngọc trong giới chỉ không gian của mình đặt ra ngoài. Mọi người cùng quây quần lại ăn chút linh quả, uống chút Hầu Nhi tửu để nạp năng lượng cho bản thân.
Thương Ngạo Long được cho một bình rượu pha loãng. Hắn sung sướng nhận lấy, uống một ngụm lớn. Sau đó, tươi tỉnh lên tiếng.
- Haiz, trước đây nghe nói là làm Hoàng đế sướng nhất. Nhưng mà, giờ lại biết được, làm thần tiên còn sướng hơn nhiều. Kiếp sau, nếu có đầu thai. Ta chẳng muốn làm quân hầu, công tướng chi cho mệt. Chỉ cần làm một gã hiệp khách giang hồ, tự do tự tại chu du khắp góc biển chân trời. Biết đâu còn có cơ duyên chạm vào tiên lộ. Ha ha.
Thiên Vũ và Bách Lý Tà lắc đầu, không ý kiến. Tiểu Huyễn trốn vào không gian giới chỉ, tranh thủ tiêu hóa thức ăn. Chỉ có Hiểu My hồi đáp lại lời nói của vị tướng quân trên đại lục Thương Lan này.
- Tiên lộ chưa chắc đã tùy ý, hạnh phúc vô ưu. Chỉ cần mỗi người đều biết tự hài lòng với bản thân mình thì nhất định sẽ tìm được con đường thích hợp thật sự. Huynh là nguyên soái của Bắc Việt Quốc rất tốt. Đừng tự ôm phiền não vào người.
Thương Ngạo Long nghe vậy sửng ra. Suy nghĩ một lát thì hiểu được vấn đề. Hắn ngửa mặt lên trời, cười sảng khoái.
Thương Ngạo Long: “Đa tạ Trần cô nương đã chỉ điểm”.
Hiểu My khoác tay, nói: “Không có chi”.
Sau đó, mỗ nữ nhìn bầu trời xanh phía trên không trung, mày nhíu lại, có vẻ mất hứng.
- Haiz, tưởng đâu sơn cốc này đặc biệt như vậy sẽ thu hoạch được vô số tài nguyên. Ai dè. Đây chỉ có duy nhất bướm ma. Ngay cả thảo dược cũng chẳng phát hiện ra. Bọn bươm bướm này không ngờ, chay, mặn đều ăn. Đáng tiếc. Đáng tiếc a.
Nói xong, mỗ nữ còn chậc lưỡi vài cái. Làm cho Thiên Vũ ngồi kề bên không nén nổi, phụt cười.
- Đúng vậy. Mới đầu ta còn tưởng là sơn cốc này quanh năm xanh mướt, ẩm thấp là do có báu vật tọa trấn. tới đây rồi mới biết, toàn bộ là do lũ bướm ma. Chỉ cần dùng thần hỏa của muội càn quét qua thì không gian quanh đây lại khôi phục như bình thường. Nhưng mà, muội có nghĩ tới không? Vì sao Ma Điệp nhiều như vậy mà chúng chỉ tập trung sinh trưởng tại sơn cốc này?
Ờ há. Một lời của Thiên Vũ quả nhiên làm người tỉnh ngộ. Tiểu Huyễn từng nói, dưới lòng đất của sơn cốc này có dao động linh lực rất mạnh. Có thể đó là nguyên nhân chính khiến cho đám Ma Điệp này chỉ chọn sinh trưởng ở nơi đây.
Bốn người vừa mới nói tới đây thì bỗng nhiên dưới chân họ, mặt đất rung lên lợi hại.
Hiểu My biến sắc. Tóm lấy Thương Ngạo Long vọt lên.
Ngay lúc này, dưới chân của cô, vô số bóng trắng nhanh chóng lao ra. Những cái đầu xấu xí há to mồm, táp vào khoảng không nghe phập phập.
- Đám ấu trùng này vượt đường xa, chủ động tấn công người. Xem ra, Ma Điệp Vương đã phát hiện ra chúng ta. Không gian phong tỏa lần này mất đi tác dụng nha.
Bách Lý Tà nhìn tràng cảnh hiện tại, hai mắt cũng sáng lên. Mục tiêu mà hắn tìm kiếm cuối cùng cũng xuất hiện.
Cả ngàn con ấu trùng trưởng thành bất ngờ tập kích. Nhưng mà, chúng chỉ gây ra hốt hoảng giây lát thì đám người Hiểu My đã nhanh chóng ổn định, dùng thuật pháp của mình đánh nhau với chúng.
Tiểu Huyễn chạy ra từ không gian giới chỉ. Hóa thành cái cây có hình dáng đại trà, lén lút đột kích đám sâu trắng hung tợn. Bộ rễ của nó bây giờ không kịp lẻn xuống mặt đất. Chỉ có thể trồi lên trên cạn, đánh úp đám ấu trùng to lớn xung quanh.
- Thiên Vũ. Bách Lý Tà. Hai người nhanh chóng đến hang ổ của bọn chúng. Nơi này chỉ cần có muội cùng Thương Ngạo Long là được.
Hiểu My hướng hai vị chiến tướng của mình đề nghị. Hai đại soái ca khẽ gật đầu rồi xé rách không gian lao đi. Trước khi rời khỏi phạm vi quan sát của Hiểu My. Bách Lý Tà còn thi triển thêm mấy chiêu Không Gian Phong Tỏa chồng chất lên nhau, trợ giúp Hiểu My dễ dàng tiêu diệt Ma Điệp trưởng thành khi chúng kéo tới.
Hiểu My triệu hồi Kim Liên từ không gian giới chỉ ra. Kim liên càng lúc càng lớn dần. Hóa thành một đài sen đủ cho mười người ngồi, cao gần một trượng.
Cô ngồi lên đài sen. Gọi Tiểu Huyễn và Thương Ngạo Long cũng đứng trên cánh hoa. Kim Liên này có thể chống lại công kích trực diện của đám ấu trùng, gia tăng độ an toàn cho bọn họ.
Hiểu My chỉ đứng trên đài sen, điều khiển Thanh Liên Thần Hỏa bắn phá về phía đám sâu trắng. Tiểu Huyễn đứng một chỗ trên cánh hoa gần bên dưới, thò vô số rễ xuống mặt đất, tìm kiếm cơ hội diệt sát kẻ thù.
Thương Ngạo Long cầm trường thương, di chuyển qua lại trên pháp bảo của Hiểu My, tìm kiếm mục tiêu rồi ra tay diệt sát.
Ba người phối hợp càng lúc càng nhịp nhàng. Ấu trùng Ma Điệp chết càng lúc càng nhiều. Thần Hỏa của Hiểu My khiến cho thân thể của bọn chúng bị thiêu thành tàn tro, phiêu diêu bay trong không khí.
Nhờ có hai chủ tớ Hiểu My và Thương Ngạo Long cầm chân đám ấu trùng. Hai người Bách Lý Tà và Thiên Vũ đã thuận lợi tiến tới hang ổ của Ma Điệp Vương.
Ma Điệp Vương không phải bướm. Nó vẫn giữ nguyên hình dáng của ấu trùng, trốn rất sâu trong lòng đất. Cả người của nó được bao phủ bởi một màu vàng tựa như nguyên bảo. Có điều, trên bộ da của nó không hoàn toàn trơn láng. Ngược lại, có một hàng gai nhọn trải dài từ đầu đến hết phần thân. Hai con mắt của nó tròn và lớn như hai khỏa châu, phát ra từng luồng ánh sáng, chiếu thẳng vào đám ấu trùng con cháu xung quanh.
Ma Điệp Vương dùng đôi mắt của nó để thôi miên, khiến cho đám Ma Điệp và ấu trùng màu trắng ngoan ngoãn, nghe theo nó điều khiển.
Mặc dù hai phân đà của bầy Ma Điệp ở Sơn Cốc này bị tiêu diệt bên trong không gian phong tỏa của Bách Lý Tà. Nhưng mà, giữ nó và đám chắt chít có mối liên kết tinh thần. Khi đám Ma Điệp xấu số bị chết đi, nó tất dự cảm được. Truyện chỉ đăng trên website truyencv.com
Lần thứ nhất cảm nhận được đau đớn. Nó cứ cho rằng đó là sự ngẫu nhiên. Nhưng đến khi cơn đau như cháy thịt cháy da đó lập lại lần thứ hai. Nó biết nguy hiểm lần này không tránh khỏi. Vì thế, liền hạ lệnh cho đám ấu trùng đào những con đường dưới lòng đất, tới thẳng vị trí của kẻ thù.
Thiên Vũ và Bách Lý Tà bất ngờ đột kích. Đám Ma Điệp trưởng thành hoảng hốt, vỗ cánh loạn xạ. Chúng rít gào, đánh động Ma Điệp Vương đang điều khiển đám ấu trùng trong “cung điện”.
Ma Điệp Vương nhanh chóng xuất hiện. Dùng đôi mắt của nó, nhìn xoáy vào hai nam tử lạ mặt đang “làm mưa làm gió” trên địa bàn của mình.
Ma Điệp Vương tuy không phải là yêu thú cấp cao. Nhưng mà, nó dĩ nhiên đã khai mở linh trí. Biết rõ ràng, ai là bạn, ai là thù.
Thiên Vũ và Bách Lý Tà không muốn tốn quá nhiều thời gian ở chỗ này.
- Không gian giam cầm.
- Lôi võng.
Bách Lý Tà điều khiển không gian quanh Ma Điệp Vương trở thành một lồng giam kiên cố. Lôi Vũ thì dùng một tấm lưới bằng lôi điện phủ xuống từ tinh không, bao vây toàn bộ địa bàn của Ma Điệp.
- Lôi Bạo!
- Thiên Phủ!
Lại thêm hai sát chiêu nữa tung ra.
Trong lúc Thiên Vũ dùng lôi điện tấn công lũ Ma Điệp to lớn, hung hãn xung quanh. Dưới ý niệm của Bách Lý Tà, một lưỡi rìu hư ảnh thật lớn giữa không gian xuất hiện, chém thẳng vào lớp da của Ma Điệp Vương.
Nhưng thật bất ngờ. Lưỡi rìu này chạm vào da của con sâu vàng đó lại không thể nào gây thương tổn.
Bách Lý Tà hứng thú. Càng tấn công dữ dội hơn.
Ma Điệp Vương mặc dù bị giam cầm. Nhưng mà, đôi mắt của nó vẫn liên tục xoay chuyển, điều khiển đám ấu trùng và ma điệp trưởng thành chống lại hai người Thiên Vũ cùng Bách Lý Tà. Đó là chưa kể, còn phải cầm chân mấy người ở xa xa.
Bách Lý Tà thử rất nhiều chiêu. Càng phát hiện ra ưu điểm của lớp da vàng bóng của con sâu bự. Hắn hắc hắc cười.
- Không ngờ, con sâu gớm ghiếc này lại sở hữu trên người toàn bảo vật. Trúng lớn rồi.
Trận đánh này đúng là chém giết kinh thiên động địa. Bọn bướm ma bị điều khiển, không ngừng công kích hai người Bách Lý Tà và Thiên Vũ. Nhưng mà, hai kẻ này đều là những lão quái vật ngàn năm. Mọi công kích của đám tiểu yêu như bọn chúng không tạo thành chút đe dọa nào cả.
Thiên Vũ cảm thấy chán chường. Đám Ma Điệp này có số lượng lớn vô cùng. Đánh thế này chỉ tổ mệt người. Hắn quay sang, nói với Bách Lý Tà đang hăng hái đấu thể lực với Ma Điệp Vương xa xa phía trước.
- Bảo vệ mắt đi!
Bách Lý Tà nghe thấy, không tiếp tục kiểm tra độ bền tấm da của sâu vàng nữa. Hắn lùi lại một khoảng. Chuẩn bị tinh thần xem thử tên đồng bọn Bạch Hổ của mình chuẩn bị cái trò chơi chi.
Thiên Vũ lắc người, biến thân thành Bạch Hổ uy mãnh cao to. Nó vỗ cánh, bay lên cao. Toàn thân bắt đầu phát ra ánh sáng. Càng lúc càng mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.