Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn
Chương 335: Sơn cốc kỳ bí nơi biên giới (1)
Mymy2018
10/04/2019
Biên giới của Bắc Việt Quốc và Ngô Quốc là một dãy núi liên miên, nối
dài gần như khắp cả vùng tiếp giáp của hai quốc gia… núi đá nhọn hoắc,
khô cằn, ngoài đất đá, dường như không tìm thấy thảm thực vật dồi dào sự sống nào tồn tại.
Vì nguyên nhân đó, dãy núi này là tường thành vĩ đại nhất của hai nước do thiên nhiên tạo thành.
Thế nhưng, trong lãnh thổ của Bắc Việt Quốc, tại hướng nam, các dãy núi này tự dưng lại tạo thành một thế rất kỳ lạ. Ba ngọn núi liền kề tạo ra một sơn cốc bốn mùa dị thường ẩm ướt, đại thụ cao lớn, che khuất tất cả ánh sáng chiếu xuống mặt đất. Mùi ẩm mốc của rêu xanh và lá mục cách vài dặm còn loáng thoáng nhận ra.
Trong quá khứ, cũng từng có người đến đây tầm bảo, hái thảo dược. Nhưng mà, khi họ trở ra, có khi là một xác chết được đồng đội mang theo, khi thì trọng thương toàn thân, không thể nào hồi phục. Thậm chí, từng có rất nhiều người vào đó rồi trở ra khi tinh thần không tỉnh táo, điên loạn hoàn toàn.
Có truyền thuyết đồn rằng, nơi này là hang ổ của quái vật ba đầu, hình dạng có phần hao hao với thần long thượng cổ. Vì thế, Đại Hãn của Bắc Việt Quốc đã hạ lệnh cho cánh quân đang trấn giữ biên giới, nghiêm canh cửa vào sơn quốc này. Khiến cho Sơn cốc cách biệt hoàn toàn với bên ngoài. Vì thế, đến thời điểm này, những tin tức về nó chủ yếu do giang hồ đồn đại. Không biết thực hư thế nào.
Sau một tháng bôn ba vất vả. Nhóm người của Hiểu My, dưới sự hướng dẫn của Thương Ngạo Long, đang đứng đối diện với cửa sơn cốc. Trong lòng mỗ nữ ngập tràn hi vọng, môi không giấu được nụ cười. Cô vui vẻ nói:
- Mọi người có cảm thấy cửa sơn cốc này rất giống với chiếc hồ lô khổng lồ hay không?
- Đúng vậy. – Thương Ngọc Long lên tiếng: - Bởi vì cửa vào của nó rất giống với cái hồ lô nên người ta gọi nó là Hồ Lô Cốc. Ha ha.
- Âm khí quá nặng.
Thiên Vũ im lặng nãy giờ đột ngột lên tiếng. Sơn cốc này thượng thừa âm khí. Đứng ngoài cửa cũng cảm giác được từng luồng khí quét qua người, lạnh toát cả sống lưng.
Bách Lý Tà nhìn Thương Ngạo Long, thật lòng khuyên nhủ.
- Thương tướng quân, ông nên ở ngoài đây đi thôi. Hồ Lô cốc này có biến. Đi vào trong sẽ nguy hiểm khôn lường.
- Bách Lý công tử. Ngài yên tâm. Thương Ngạo Long tôi có nguy hiểm nào mà chưa từng trải qua.
Hiếm lắm mới có cơ hội khám phá nơi bí ẩn thế này. Nửa đường bỏ về, e là Đại Hãn chưa chém đầu, bản thân tôi đã chết vì hối hận a.
Nhìn thấy vị nguyên soái này kiên quyết như thế, Lang vương không tiếp tục khuyên nhủ. Bởi lẽ, đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của hắn (TNL). Hắn (BLT) nhất định cũng sẽ đi đến cùng.
Nhóm người đảo qua quang cảnh nơi này một lần. Sau đó Thiên Hổ dẫn đầu, cả đám bước vào trong.
Mới đi được chưa xa, trong giới chỉ không gian của Hiểu My liền phát ra dị động. Tiểu Huyễn muốn chạy ra. Mỗ nữ là một chủ nhân rất nhân từ, dĩ nhiên đáp ứng thỉnh cầu của nó.
Tiểu Huyễn vừa ra ngoài, đã đảo mắt nhìn hoàn cảnh bốn phía, hưng phấn reo to.
- Chủ nhân. Nơi này quá dễ chịu. Không lạnh như ở bên ngoài.
Tiểu Huyễn là thực vật. Nó rất mẫn cảm với những yếu tố ảnh hưởng đến điều kiện sinh sống của mình. Ví như tại sơn cốc này, nó cảm thấy dinh dưỡng dồi dào. Tuy rằng thiếu thốn ánh sáng mặt trời. Nhưng dưới lòng đất này, dường như có thứ gì đó rất đặc biệt, rất lợi hại, có thể khiến cho thực vật không cần ánh nắng mặt trời để quang hợp mà vẫn có thể phát triển mạnh mẽ, đơm hoa, kết quả. Sản lượng đều thuộc hàng thượng phẩm.
Tiểu Huyễn giơ một ngón tay lên. Một đóa hoa màu tím hồng xuất hiện. Lúc đầu bé xíu, sau càng lúc càng lớn dần. Từng tầng cánh mỏng xếp chồng lên nhau khẽ rung rinh. Thập phần kiều diễm, xinh đẹp.
Tiểu Huyễn mang cảm nhận của mình ra, nói với Hiểu My và đám người bên cạnh.
Hiểu My đăm chiêu nhìn nó, nói:
- Muội để ý giúp chúng ta. Nơi này còn có yêu thụ hay thiên tài địa bảo nào không? Nếu có thể phát hiện được bí ẩn bên dưới lòng đất ẩm này thì càng tốt a.
Tiểu Huyễn gật đầu như trống bỏi. Nó rất vui vẻ nhận lấy trọng trách vĩ đại này.
Sự xuất hiện của Tiểu Huyễn không làm cho Thương Ngạo Long kinh ngạc. Hắn bây giờ cả người lâng lâng như bơm phải máu gà. Chỉ muốn mau chóng lăn xả vào sâu sơn cốc này. Bản chất của nam nhân vốn là chinh phục a.
Một đoàn năm người cứ thế xuyên vào trong. Mặc dù nơi này tăm tối, âm u, nhưng mà ngoại trừ Thương Ngạo Long là phàm nhân. Bốn người còn lại không ai không phải là huyền thoại sống cả. Họ có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ y như đang đứng dưới ánh mặt trời.
Sơn cốc này quả thật không có dã thú bình thường. Không biết vào sâu bên trong thế nào. Nhưng mà gà rừng, thỏ rừng gì gì đó, tuyệt không thấy bóng dáng ở đâu.
Điều này cũng dễ hiểu. Bởi vì, dù có là động vật thì cũng cần phải có ánh sáng mặt trời mới dễ dàng thích nghi, sinh trưởng. Chỉ một vài loài đặc biệt, đào hang, sống trong lòng đất mới không ngại bóng tối quanh năm.
Hiểu My sợ nhất là đỉa và vắt. Hai loài động vật hút máu này luôn làm người khác kinh tởm. Cũng may, tất cả bọn cô đều có linh khí hộ thể, có thể làm cho mấy thứ côn trùng nho nhỏ đó tránh xa.
Hiểu My lấy ra vài viên giải độc đan giao cho người đồng hành của mình. - Thương tướng quân. Ở đây có mấy viên đan dược. Huynh dùng đi.
Thương Ngạo Long vội vàng cảm tạ rồi nhận lấy. Uống một viên, hai viên còn lại cất vào ngực áo. Lòng cảm động không thôi.
Bất chợt, tiếng nói của Tiểu Huyễn vang lên.
- Tỷ tỷ. Nơi này có biến.
Tiểu Huyễn nói xong thì bàn tay nhỏ nhắn của cô bé chỉ vào những tán lá trên cao. Thương Ngạo Long chỉ nhìn thấy nơi đó ngoài một màu xanh rêu âm u, ngoài ra không có gì khác lạ.
Nhưng mà Hiểu My và Thiên Vũ, Bách Lý Tà không phải nhân loại. Họ để ý kỹ một chút, lập tức phát hiện, điều kỳ lạ mà Tiểu Huyễn đang nói tới là gì.
- Chết tiệt. Là ấu trùng của Ma Điệp.
Bách Lý Tà nhìn chăm chú những cái kén được tạo thành từ lá cây nằm lẫn trong đám lá. Hét lên.
Ma Điệp là thứ sinh vật đáng sợ trong rừng rậm. Chúng không giống với loài bướm ma xuất hiện trên địa cầu mà Hiểu My khi còn sống ở xã hội hiện đại từng thấy, thậm chí, khi học môn sinh học ở trường trung học, từng bắt làm tiêu bản.
Loài bướm ma xuất hiện tại sơn cốc bây giờ, con trưởng thành có thân mình to như một đứa trẻ ba tuổi, kích thước sải cánh hơn ba thước. Hàm răng của nó cực kỳ sắc bén, có thể cắn rách da của một con tê giác chỉ bằng một nhát cắn lúc vô ý mà thôi.
Quan trọng nhất. Ma Điệp tồn tại theo bầy đàn. Số lượng rất đông. Loài này đích thị thích hợp sinh trưởng tại nơi đây. Lúc còn là sâu thì sống trong lòng đất. Lúc hóa bướm thì có thể vượt qua những tán lá, đón lấy ánh sáng mặt trời.
Chu Kỳ sinh trưởng của loài bướm này là ba mươi ngày. Trong ba mươi ngày này. Một Ma Điệp có thể đẻ ra cả trăm cái trứng để nối dõi tông đường.
Thử nghĩ xem, một đàn Ma Điệp trăm con có thể đẻ ra bao nhiêu trứng, rồi nở thành bao nhiêu Ma Điệp con.
Cho nên nói, ở góc độ sinh sản. Ma Điệp có thể xưng là chúa tể của sơn cốc này.
- Ma Điệp tồn tại, hèn gì, cánh rừng này không còn sinh vật khác.
Sau khi nghe Bách Lý Tà và Thiên Vũ giải thích, Hiểu My khẽ thở dài.
- Ma Điệp này có thể biến ảo màu sắc y hệt hoàn cảnh xung quanh. Vì thế, lọt vào địa bàn của chúng, kẻ thù chỉ có duy nhất một con đường chết mà thôi. Nhưng mà, Ta hi vọng Ma Điệp vương này có tu vi tốt một chút. Tinh hạch của nó, có thể dùng làm nguyên liệu để chế tạo thần khí sắp tới của mình.
Bách Lý Tà hững hờ nói. Hắn bây giờ đúng là cần gấp một món thần khí làm pháp bảo bản mạng. Người hắn đã có không gian thuộc tính. Nếu như cũng có thể khiến bản thân hòa nhập với xung quanh như Ma Điệp. Kẻ thù sao có thể gây khó dễ cho hắn đây.
Thiên Vũ nhìn mấy trăm cái kén to đùng xanh như sắc lá treo trên cao, lòng dĩ nhiên cũng lo lắng. Hắn nói với Tiểu Huyễn và Thương Ngạo Long bên cạnh.
- Tiểu Huyễn. Thử thăm dò trong lòng đất xem còn ấu trùng Ma Điệp hay không. Thương Ngạo Long. Ma Điệp rất đáng sợ. Huynh nên chuẩn bị sẵn sàng.
Tiểu Huyễn vâng dạ, y lời của Thiên Vũ. Lòng bàn chân của cô bé xuất hiện vô số rễ nhỏ, xuyên qua lớp lá mục nát, tỏa ra tứ phía trong lòng đất. Ấu trùng Ma Điệp có tác dụng rất lớn với yêu thụ như nó. Vì thế, cô bé không thèm nhân dạng xinh đẹp, lắc mình một cái, hóa về một gốc cây nho nhỏ. Di chuyển đến một nơi cũng có mấy bụi rậm thấp thấp, hòa lẫn vào bên trong.
Thương Ngạo Long lần đầu nhìn thấy Tiểu Huyễn hóa hình thế này, khớp cằm mém tí nữa rơi ra. Tròng mắt mở tao, kinh ngạc.
- Thương nguyên soái. Ngài cứ dùng ánh mắt như thế để nhìn Tiểu Huyễn. Tiểu Huyễn sẽ bị phân tâm a.
Giọng nói non nớt của cô bé vang lên, khiến cho Thương Ngạo Long ngại ngùng, xoay mặt đi chỗ khác.
- Tỷ tỷ. Dưới mặt đất đúng là có rất nhiều ấu trùng của Ma Điệp. Nhiều lắm, nhiều lắm. Đám ngủ say, muội sẽ xử lý toàn bộ bọn chúng. Nhưng mà ở hướng đông cách tỷ hai trăm thước, có một đám ấu trùng đang chuẩn bị phá đất chui lên.
Tiễu Huyễn nói với Hiểu My và đám người Thiên Vũ. Sau đó, nó lại thi triển một huyễn thuật nho nhỏ. Tự bảo vệ chính mình.
Mấy người Hiểu My khẩn trương hội ý.
Kết quả là, Thiên Vũ cùng Thương Ngạo Long sẽ đối phó với đám ấu trùng Ma Điệp ở hướng Đông của Hiểu My. Còn bản thân mỗ nữ và Bách Lý Tà thì đối phó đám Ma Điệp trong kén. Vị Lang Vương này sẽ thừa cơ hội, bắt lấy Ma Điệp Vương thu tinh hạch.
Mọi người thống nhất với nhau. Lập tức hành động.
Cuộc càn quét Ma Điệp quy mô lớn chính thức bắt đầu.
Vì nguyên nhân đó, dãy núi này là tường thành vĩ đại nhất của hai nước do thiên nhiên tạo thành.
Thế nhưng, trong lãnh thổ của Bắc Việt Quốc, tại hướng nam, các dãy núi này tự dưng lại tạo thành một thế rất kỳ lạ. Ba ngọn núi liền kề tạo ra một sơn cốc bốn mùa dị thường ẩm ướt, đại thụ cao lớn, che khuất tất cả ánh sáng chiếu xuống mặt đất. Mùi ẩm mốc của rêu xanh và lá mục cách vài dặm còn loáng thoáng nhận ra.
Trong quá khứ, cũng từng có người đến đây tầm bảo, hái thảo dược. Nhưng mà, khi họ trở ra, có khi là một xác chết được đồng đội mang theo, khi thì trọng thương toàn thân, không thể nào hồi phục. Thậm chí, từng có rất nhiều người vào đó rồi trở ra khi tinh thần không tỉnh táo, điên loạn hoàn toàn.
Có truyền thuyết đồn rằng, nơi này là hang ổ của quái vật ba đầu, hình dạng có phần hao hao với thần long thượng cổ. Vì thế, Đại Hãn của Bắc Việt Quốc đã hạ lệnh cho cánh quân đang trấn giữ biên giới, nghiêm canh cửa vào sơn quốc này. Khiến cho Sơn cốc cách biệt hoàn toàn với bên ngoài. Vì thế, đến thời điểm này, những tin tức về nó chủ yếu do giang hồ đồn đại. Không biết thực hư thế nào.
Sau một tháng bôn ba vất vả. Nhóm người của Hiểu My, dưới sự hướng dẫn của Thương Ngạo Long, đang đứng đối diện với cửa sơn cốc. Trong lòng mỗ nữ ngập tràn hi vọng, môi không giấu được nụ cười. Cô vui vẻ nói:
- Mọi người có cảm thấy cửa sơn cốc này rất giống với chiếc hồ lô khổng lồ hay không?
- Đúng vậy. – Thương Ngọc Long lên tiếng: - Bởi vì cửa vào của nó rất giống với cái hồ lô nên người ta gọi nó là Hồ Lô Cốc. Ha ha.
- Âm khí quá nặng.
Thiên Vũ im lặng nãy giờ đột ngột lên tiếng. Sơn cốc này thượng thừa âm khí. Đứng ngoài cửa cũng cảm giác được từng luồng khí quét qua người, lạnh toát cả sống lưng.
Bách Lý Tà nhìn Thương Ngạo Long, thật lòng khuyên nhủ.
- Thương tướng quân, ông nên ở ngoài đây đi thôi. Hồ Lô cốc này có biến. Đi vào trong sẽ nguy hiểm khôn lường.
- Bách Lý công tử. Ngài yên tâm. Thương Ngạo Long tôi có nguy hiểm nào mà chưa từng trải qua.
Hiếm lắm mới có cơ hội khám phá nơi bí ẩn thế này. Nửa đường bỏ về, e là Đại Hãn chưa chém đầu, bản thân tôi đã chết vì hối hận a.
Nhìn thấy vị nguyên soái này kiên quyết như thế, Lang vương không tiếp tục khuyên nhủ. Bởi lẽ, đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của hắn (TNL). Hắn (BLT) nhất định cũng sẽ đi đến cùng.
Nhóm người đảo qua quang cảnh nơi này một lần. Sau đó Thiên Hổ dẫn đầu, cả đám bước vào trong.
Mới đi được chưa xa, trong giới chỉ không gian của Hiểu My liền phát ra dị động. Tiểu Huyễn muốn chạy ra. Mỗ nữ là một chủ nhân rất nhân từ, dĩ nhiên đáp ứng thỉnh cầu của nó.
Tiểu Huyễn vừa ra ngoài, đã đảo mắt nhìn hoàn cảnh bốn phía, hưng phấn reo to.
- Chủ nhân. Nơi này quá dễ chịu. Không lạnh như ở bên ngoài.
Tiểu Huyễn là thực vật. Nó rất mẫn cảm với những yếu tố ảnh hưởng đến điều kiện sinh sống của mình. Ví như tại sơn cốc này, nó cảm thấy dinh dưỡng dồi dào. Tuy rằng thiếu thốn ánh sáng mặt trời. Nhưng dưới lòng đất này, dường như có thứ gì đó rất đặc biệt, rất lợi hại, có thể khiến cho thực vật không cần ánh nắng mặt trời để quang hợp mà vẫn có thể phát triển mạnh mẽ, đơm hoa, kết quả. Sản lượng đều thuộc hàng thượng phẩm.
Tiểu Huyễn giơ một ngón tay lên. Một đóa hoa màu tím hồng xuất hiện. Lúc đầu bé xíu, sau càng lúc càng lớn dần. Từng tầng cánh mỏng xếp chồng lên nhau khẽ rung rinh. Thập phần kiều diễm, xinh đẹp.
Tiểu Huyễn mang cảm nhận của mình ra, nói với Hiểu My và đám người bên cạnh.
Hiểu My đăm chiêu nhìn nó, nói:
- Muội để ý giúp chúng ta. Nơi này còn có yêu thụ hay thiên tài địa bảo nào không? Nếu có thể phát hiện được bí ẩn bên dưới lòng đất ẩm này thì càng tốt a.
Tiểu Huyễn gật đầu như trống bỏi. Nó rất vui vẻ nhận lấy trọng trách vĩ đại này.
Sự xuất hiện của Tiểu Huyễn không làm cho Thương Ngạo Long kinh ngạc. Hắn bây giờ cả người lâng lâng như bơm phải máu gà. Chỉ muốn mau chóng lăn xả vào sâu sơn cốc này. Bản chất của nam nhân vốn là chinh phục a.
Một đoàn năm người cứ thế xuyên vào trong. Mặc dù nơi này tăm tối, âm u, nhưng mà ngoại trừ Thương Ngạo Long là phàm nhân. Bốn người còn lại không ai không phải là huyền thoại sống cả. Họ có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ y như đang đứng dưới ánh mặt trời.
Sơn cốc này quả thật không có dã thú bình thường. Không biết vào sâu bên trong thế nào. Nhưng mà gà rừng, thỏ rừng gì gì đó, tuyệt không thấy bóng dáng ở đâu.
Điều này cũng dễ hiểu. Bởi vì, dù có là động vật thì cũng cần phải có ánh sáng mặt trời mới dễ dàng thích nghi, sinh trưởng. Chỉ một vài loài đặc biệt, đào hang, sống trong lòng đất mới không ngại bóng tối quanh năm.
Hiểu My sợ nhất là đỉa và vắt. Hai loài động vật hút máu này luôn làm người khác kinh tởm. Cũng may, tất cả bọn cô đều có linh khí hộ thể, có thể làm cho mấy thứ côn trùng nho nhỏ đó tránh xa.
Hiểu My lấy ra vài viên giải độc đan giao cho người đồng hành của mình. - Thương tướng quân. Ở đây có mấy viên đan dược. Huynh dùng đi.
Thương Ngạo Long vội vàng cảm tạ rồi nhận lấy. Uống một viên, hai viên còn lại cất vào ngực áo. Lòng cảm động không thôi.
Bất chợt, tiếng nói của Tiểu Huyễn vang lên.
- Tỷ tỷ. Nơi này có biến.
Tiểu Huyễn nói xong thì bàn tay nhỏ nhắn của cô bé chỉ vào những tán lá trên cao. Thương Ngạo Long chỉ nhìn thấy nơi đó ngoài một màu xanh rêu âm u, ngoài ra không có gì khác lạ.
Nhưng mà Hiểu My và Thiên Vũ, Bách Lý Tà không phải nhân loại. Họ để ý kỹ một chút, lập tức phát hiện, điều kỳ lạ mà Tiểu Huyễn đang nói tới là gì.
- Chết tiệt. Là ấu trùng của Ma Điệp.
Bách Lý Tà nhìn chăm chú những cái kén được tạo thành từ lá cây nằm lẫn trong đám lá. Hét lên.
Ma Điệp là thứ sinh vật đáng sợ trong rừng rậm. Chúng không giống với loài bướm ma xuất hiện trên địa cầu mà Hiểu My khi còn sống ở xã hội hiện đại từng thấy, thậm chí, khi học môn sinh học ở trường trung học, từng bắt làm tiêu bản.
Loài bướm ma xuất hiện tại sơn cốc bây giờ, con trưởng thành có thân mình to như một đứa trẻ ba tuổi, kích thước sải cánh hơn ba thước. Hàm răng của nó cực kỳ sắc bén, có thể cắn rách da của một con tê giác chỉ bằng một nhát cắn lúc vô ý mà thôi.
Quan trọng nhất. Ma Điệp tồn tại theo bầy đàn. Số lượng rất đông. Loài này đích thị thích hợp sinh trưởng tại nơi đây. Lúc còn là sâu thì sống trong lòng đất. Lúc hóa bướm thì có thể vượt qua những tán lá, đón lấy ánh sáng mặt trời.
Chu Kỳ sinh trưởng của loài bướm này là ba mươi ngày. Trong ba mươi ngày này. Một Ma Điệp có thể đẻ ra cả trăm cái trứng để nối dõi tông đường.
Thử nghĩ xem, một đàn Ma Điệp trăm con có thể đẻ ra bao nhiêu trứng, rồi nở thành bao nhiêu Ma Điệp con.
Cho nên nói, ở góc độ sinh sản. Ma Điệp có thể xưng là chúa tể của sơn cốc này.
- Ma Điệp tồn tại, hèn gì, cánh rừng này không còn sinh vật khác.
Sau khi nghe Bách Lý Tà và Thiên Vũ giải thích, Hiểu My khẽ thở dài.
- Ma Điệp này có thể biến ảo màu sắc y hệt hoàn cảnh xung quanh. Vì thế, lọt vào địa bàn của chúng, kẻ thù chỉ có duy nhất một con đường chết mà thôi. Nhưng mà, Ta hi vọng Ma Điệp vương này có tu vi tốt một chút. Tinh hạch của nó, có thể dùng làm nguyên liệu để chế tạo thần khí sắp tới của mình.
Bách Lý Tà hững hờ nói. Hắn bây giờ đúng là cần gấp một món thần khí làm pháp bảo bản mạng. Người hắn đã có không gian thuộc tính. Nếu như cũng có thể khiến bản thân hòa nhập với xung quanh như Ma Điệp. Kẻ thù sao có thể gây khó dễ cho hắn đây.
Thiên Vũ nhìn mấy trăm cái kén to đùng xanh như sắc lá treo trên cao, lòng dĩ nhiên cũng lo lắng. Hắn nói với Tiểu Huyễn và Thương Ngạo Long bên cạnh.
- Tiểu Huyễn. Thử thăm dò trong lòng đất xem còn ấu trùng Ma Điệp hay không. Thương Ngạo Long. Ma Điệp rất đáng sợ. Huynh nên chuẩn bị sẵn sàng.
Tiểu Huyễn vâng dạ, y lời của Thiên Vũ. Lòng bàn chân của cô bé xuất hiện vô số rễ nhỏ, xuyên qua lớp lá mục nát, tỏa ra tứ phía trong lòng đất. Ấu trùng Ma Điệp có tác dụng rất lớn với yêu thụ như nó. Vì thế, cô bé không thèm nhân dạng xinh đẹp, lắc mình một cái, hóa về một gốc cây nho nhỏ. Di chuyển đến một nơi cũng có mấy bụi rậm thấp thấp, hòa lẫn vào bên trong.
Thương Ngạo Long lần đầu nhìn thấy Tiểu Huyễn hóa hình thế này, khớp cằm mém tí nữa rơi ra. Tròng mắt mở tao, kinh ngạc.
- Thương nguyên soái. Ngài cứ dùng ánh mắt như thế để nhìn Tiểu Huyễn. Tiểu Huyễn sẽ bị phân tâm a.
Giọng nói non nớt của cô bé vang lên, khiến cho Thương Ngạo Long ngại ngùng, xoay mặt đi chỗ khác.
- Tỷ tỷ. Dưới mặt đất đúng là có rất nhiều ấu trùng của Ma Điệp. Nhiều lắm, nhiều lắm. Đám ngủ say, muội sẽ xử lý toàn bộ bọn chúng. Nhưng mà ở hướng đông cách tỷ hai trăm thước, có một đám ấu trùng đang chuẩn bị phá đất chui lên.
Tiễu Huyễn nói với Hiểu My và đám người Thiên Vũ. Sau đó, nó lại thi triển một huyễn thuật nho nhỏ. Tự bảo vệ chính mình.
Mấy người Hiểu My khẩn trương hội ý.
Kết quả là, Thiên Vũ cùng Thương Ngạo Long sẽ đối phó với đám ấu trùng Ma Điệp ở hướng Đông của Hiểu My. Còn bản thân mỗ nữ và Bách Lý Tà thì đối phó đám Ma Điệp trong kén. Vị Lang Vương này sẽ thừa cơ hội, bắt lấy Ma Điệp Vương thu tinh hạch.
Mọi người thống nhất với nhau. Lập tức hành động.
Cuộc càn quét Ma Điệp quy mô lớn chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.