Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn
Chương 255: Thần Tiên Tỷ Tỷ
Mymy2018
20/01/2019
Đứa bé được cứu kịp thời, sau một hồi thì đã khôi phục được ý thức và
thể lực của mình. Nó ngước cặp mắt trong suốt, nhìn nữ nhân một thân
bạch y vừa ra tay tương trợ. Bộ dáng thẫn thở của Hiểu My lúc này trong
ấn tượng của nó chính là lạnh nhạt, không vướng khói bụi phàm trần. Nó
nhảy chồm lên, dập đầu kích động.
- Đa tạ thần tiên tỷ tỷ cứu mạng.
Hiểu My nghe được thanh âm của nó, chầm chậm, chầm chậm, quay lại, cúi đầu nhìn xuống. Nụ cười khiến người khác đui mù xuất hiện trên khóe môi.
- Nhóc con, ngươi vừa gọi ta là gì?
- Thần tiên tỷ tỷ a… Tỷ chính là thần tiên tỷ tỷ…
Mỗ nữ im lặng. Thời điểm này, trí nhớ chưa hồi phục, cần thiết nhất là một nơi nghỉ ngơi. Biết đâu, ngủ một giấc, mọi chuyện có thể trở lại bình thường.
Hiểu My suy nghĩ nhanh chóng, sau, nhẹ nâng thằng bé đứng lên. Cô dịu dàng lên tiếng.
- Vì sao ngươi lại té xuống suối? Giờ này không phải nên ở nhà ăn cơm cùng người thân, phụ mẫu hay sao?
- Mẫu thân của đệ ốm. Mấy hôm rồi không được một bữa cơm ngon. Đệ muốn tranh thủ ra đây giặt đồ, sẵn đó bắt cá về nấu canh cho mẹ. Lỡ chân, trượt xuống suối a….
Thằng bé thật thà đáp. Càng về sau, giọng nói càng nhỏ. Khuôn mặt gầy gò lóe lên nét hồn nhiên, hồn hậu làm Hiểu My cảm thấy chạnh lòng.
- Vậy trang phục đâu? Cá đâu?
- Trang phục trên bờ, phía kia. Còn cá thì chưa bắt được.
Cậu nhóc gãi đầu. Xấu hổ nói.
Hiểu My buồn cười. Nhìn theo hướng bàn tay bé xíu của nó đang giơ ra, nhẹ bước. Thằng bé đuổi theo. Giọng nói của nó liếng thoắng vang lên:
- Đệ tên là Tiểu Hổ. Lâm Tiểu Hổ. Thần tiên tỷ tỷ, tỷ tên gì vậy?
- Thần tiên tỷ tỷ.
- Không không, đệ muốn hỏi, thần tiên tỷ tỷ, tỷ tên gì vậy?
- Thần tiên tỷ tỷ.
Lâm Tiểu Hổ: “…”
Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã đến vị trí giặt đồ của Tiểu Hổ. Trên bãi cỏ, vẫn còn một ít quần áo ướt đẫm. Tiểu Hổ vội vã chạy tới, hốt hết, bỏ vào thùng gỗ của mình.
- Chúng ta đi bắt cá cho mẫu thân của đệ. – Hiểu My đề nghị.
Tiểu Hổ tử thấy Thần Tiên Tỷ Tỷ đồng ý cùng nó bắt cá, trong lòng vui như mở hội, lăng xăng chạy trước dẫn đường. Hai người đến thượng nguồn của con suối. Nơi này, quả nhiên có không ít cá. Chỉ là nước chảy mạnh, lòng suối lại sâu. Người thường rất khó bắt được chúng.
Trong mắt Tiểu Hổ, hai từ “người thường” này không bao gồm vị Thần Tiên Tỷ Tỷ đứng cạnh bên.
Hiểu My đứng trên bờ suối, nhìn lũ cá bụng trắng vảy bạc dưới mặt nước tung tăng, tự dưng trong ký ức lóe lên một hình ảnh tương tự. Nhưng mà trong trí nhớ của cô, những con cá này vốn dĩ phải rất to. Trên đầu nó còn phải có hai sợi râu thật dài mới đúng. Cứ thấy nó sai sai ở đâu ấy.
Hiểu My lắc lắc đầu. Tập trung vào con cá đang tung mình nhảy lên trên mặt nước. Bàn tay của cô nhanh chóng giơ ra, phất nhẹ. Con cá xấu số cứ thế bị một nguồn lực lớn hút lấy, bay vèo ra khỏi dòng suối rồi đáp xuống bên chân Lâm Tiểu Hổ. (Quá thần kỳ. Ha ha)
Wow ---- tiếng la đầy hưng phấn của Tiểu Hổ vang dậy cả một khu vực. Tiếc quá. Nơi này không gần thôn. Bọn A Cẩu, A Tùng…. Đều không thể nhìn thấy phép thuật của Thần tiên tỷ tỷ. – Lâm Tiểu Hổ thầm nói trong lòng.
Hiểu My xuất tuyệt chiêu, bắt cho Tiểu Hổ hơn chục con cá. Con nào con nấy béo múp. Nặng ít nhất ba cân.
Tiểu Hổ cười híp mắt, chất hết lũ cá vào thùng gỗ. Nó định cứ thế vác về nhà.
- Ngươi bưng nổi à? - Hiểu My tò mò hỏi.
Lâm Tiểu Hổ ngoác miệng cười. Nó không trả lời Hiểu My mà dùng hành động thực tế để chứng minh. Đôi tay nhỏ xíu của nó ôm lấy thùng gỗ rồi cứ thế nhấc lên. Đôi mắt sáng long lanh, nó nhìn Hiểu My, chân thành nói.
- Tỷ tỷ. Tỷ đến nhà đệ nhé. Nếu mẹ đệ gặp được thần tiên tỷ tỷ. Chắc chắn sẽ vui vẻ nhiều hơn.
Hiểu My: “…”
Dưới sự nồng nhiệt chào đón của Tiểu Hổ Tử. Thần Tiên tỷ tỷ cuối cùng cũng đồng ý theo nó về nhà.
Nhà của Hổ tử phía cuối thôn. Từ thượng nguồn con suối trở về phải đi bộ gần một canh giờ. Trên đường vắng hoe. Bóng dáng hai người hòa vào bức tranh phong cảnh làng quê, tạo ra một vẻ bình yên, thơ mộng.
Trên cả chặng đường, Hiểu My im lặng không nói. Cô đang sắp xếp lại một ít ký ức hiện lên trong lần bắt cá vừa nãy. Cả người cứ như chìm vào một không gian khác, không để ý thấy vẻ mặt kinh ngạc lẫn ánh mắt hâm mộ của cậu nhóc nhỏ kế bên.
Tiểu Hổ tử vác theo cái chậu gỗ to đùng, đầy ấp cá tươi nhưng bước chân vẫn rất nhanh. Thỉnh thoảng, nó lén lút nhìn bộ dáng trầm ngâm rồi lại giống như xa cách với toàn bộ thế giới của Hiểu My, trong lòng lại gật gù, thầm nhủ: “Thần tiên tỷ tỷ quả nhiên cao thâm, nó chỉ là phàm nhân, không thể hiểu nổi.” (Ha ha).
………………………………………………………………………..
Nhà của Lâm Tiểu Hổ nghèo nhất thôn. Chuyện này dĩ nhiên không cần bàn cãi. Thôn này, hầu hết mọi người đều họ Chu. Nhưng mà Tiểu Hổ họ Lâm. Mẫu thân của nó lại họ Lan. Bọn họ là kẻ ngoại lai. Vốn không được người trong thôn đón nhận. Cho hai mẹ con họ một chỗ dừng chân đã là phước đức thật nhiều.
Lúc Lâm Tiểu Hổ dẫn theo Thần tiên tỷ tỷ trở lại. Lan thị đang ngồi tựa vào cửa. Cánh cửa gỗ ọp ẹp, xiêu vẹo càng làm nổi bật lên bộ dáng suy yếu như chiếc lá sắp lìa cành của Lan thị.
Nhìn thấy nhi tử trở lại. trên gương mặt tái nhợt không tìm ra một tia huyết sắc cũng hiện ra một nét cười vui. Tiểu Hổ Tử đặt thùng gỗ xuống rồi chạy thật nhanh đến đỡ mẫu thân. Nó cười tít mắt khoe khoang:
- Nương. Con tìm được Thần tiên tỷ tỷ. Tỷ còn bắt cá cho con nữa. Rất nhiều, rất nhiều cá. Để con nấu canh cho nương tẩm bổ. Đảm bảo nương sẽ hết bệnh.
Lan Thị dịu dàng giơ bàn tay gầy gò lên xoa mái tóc ngắn cũn, rối bù của nó. Sau, nàng ta mới nhìn Hiểu My, khẽ gật đầu với cô. Giọng nói suy yếu như tiếng ve ngân ngày cuối hạ.
- Cô nương, đa tạ.
- Chuyện nhỏ, không cần để trong lòng.
Chỉ đơn giản như vậy, hai người xa lạ đã bắt đầu trở nên thân thiết với nhau. Lâm Tiểu Hổ đỡ mẫu thân của hắn vào trong, để nàng ta ngồi trên khán gỗ, lại mời Hiểu My ngồi xuống chiếc bàn nhỏ gần đó rồi vui vẻ chạy ra ngoài, làm thịt mấy con cá của mình.
- Thằng bé này rất tốt.
Hiểu My nhìn theo bóng dáng nhỏ xíu của nó khen ngợi. Đổi lại, Lan thị thêm một trận chua xót khôn nguôi.
- Hai mẹ con chúng ta lưu lạc tới đây từ lúc Tiểu Hổ vừa đầy năm. Bản thân người làm nương như ta vô dụng, không thể cho nó một cuộc sống đầy đủ, ấm no. Đã thế, còn bệnh tật triền miên. Mọi gánh nặng trút hết lên đôi vai thằng bé. Nhìn con trưởng thành sớm, ta cảm thấy xấu hổ, tự trách vô cùng.
- Phụ thân nó đâu?
- Chết rồi. - Lan thị hững hờ nói. Vẻ mặt bình thản đến không thể bình thản hơn.
Hiểu My: “…”
Hai người phụ nữ trưởng thành ngồi trong phòng câu được câu không tâm sự chuyện nhân sinh. Bên ngoài, Lâm Tiểu Hổ thì tất bật ngược xuôi. Nào là hái rau dại để nấu canh cá, làm rau trộn. Nào là chuẩn bị cá hấp, cá nướng rồi còn làm cả cá khô…. “Haiz… làm nam nhân thật khổ a”. – Nó lầu bầu một mình.
Một canh giờ sau, cơm nước xong xuôi. Nó hớn hở mang từng món, từng món dọn vào phòng trong. Chiếc bàn bên cạnh Hiểu My thoắt cái đầy ấp thức ăn. Đại tiệc cá này tuy thua xa so với đầu bếp trứ danh, nhưng với “tuổi nghề” của Tiểu Hổ tử nhà ta thì đúng là ngoài mong đợi.
Tiểu Hổ chạy đến, dìu mẫu thân của nó lại bàn. Lan Thị phối hợp với con rất nhịp nhàng. Rõ ràng, đây chính là thói quen tạo thành do nhiều lần luyện tập.
- Mời mẫu thân dùng cơm. Mời thần tiên tỷ tỷ dùng cơm.
Tiểu Hổ học bộ dáng người lớn, nghiêm túc nói. Lan Thị nghe thấy phì cười, nhưng ngoài mặt vẫn lên tiếng trách mắng, răng dạy:
- Con cứ tính gọi là Thần Tiên Tỷ tỷ mãi thế à? Như thế là vô lễ. Không thể tiếp tục.
- Dạ. Nương. – Tiểu Hổ rụt cổ, trả lời.
- Tùy nó đi. Dù sao chỉ là một cách gọi, chỉ cần trong lòng tôn trọng. nó muốn gọi như thế cũng chẳng sao.
Hiểu My lên tiếng bên vực cho Tiểu Hổ. Mỗ nữ còn chưa nhớ lại nên tạm thời cứ mặc kệ Tiểu Hổ thôi.
Thằng bé thích ý, trộm cười.
………………………………………………………………………………..
Hiểu My ở lại nhà của Lâm Tiểu Hổ. Ngày ngày rảnh rỗi, dẫn thằng bé ra ngoài bắt cá, săn thú. Cũng may, nhà của nó ở nơi heo hút, hẻo lánh. Cô lại không xuất hiện ở nơi đông người cho nên cả thôn nhỏ đều không phát hiện ra một vị thần tiên tỷ tỷ vừa hạ giới xuống thôn bọn họ không lâu.
Hiểu My được ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ. Trí nhớ cũng dần trở lại.
Mười ngày sau, cô đã khôi phục hoàn toàn. Nhìn Ngân Nguyệt Xà vẫn còn đang ngủ say trên tay mình, cô ủ rũ chống cằm, thầm thì than thở:
- Haiz….. Đúng là không có được bàn tay vàng của nữ chính a. Đến phút cuối cùng cũng chỉ bản thân mình bị hố, lưu lạc tới nơi đây. Xui xẻo, vô cùng xui xẻo a….
- Chủ nhân, tiểu Huyễn luôn bên cạnh người.
Đóa hoa màu tím hồng trên búi tóc của cô nàng lên tiếng. Cũng may, sau khi nhớ lại, Hiểu My đã thả nó ra khỏi không gian giới chỉ. Nếu không, “Huyễn đại gia” có lẽ sẽ chết vì vội vã, vì buồn bực.
- Ha ha. Tiểu Huyễn. Là ta liên lụy, khiến em lại phải kéo dài thời gian hóa hình rồi.
- Không sao, không sao. Chỉ cần ở bên cạnh chủ nhân là được.
Tiểu Huyễn đáng yêu khiến cho Hiểu My tìm được một chút thăng bằng trở lại. Bản thân cô vô cớ xuất hiện tại nơi này, chắc chắn phải có nguyên do. Chỉ hi vọng thời gian ở đây và đại lục Huyền Thiên đừng quá khác biệt nhau. Cô không muốn khi mình trở lại thì đã là “biển cả hóa nương dâu, cảnh cũ, người xưa giờ vắng bóng”. Haiz…..
- Đa tạ thần tiên tỷ tỷ cứu mạng.
Hiểu My nghe được thanh âm của nó, chầm chậm, chầm chậm, quay lại, cúi đầu nhìn xuống. Nụ cười khiến người khác đui mù xuất hiện trên khóe môi.
- Nhóc con, ngươi vừa gọi ta là gì?
- Thần tiên tỷ tỷ a… Tỷ chính là thần tiên tỷ tỷ…
Mỗ nữ im lặng. Thời điểm này, trí nhớ chưa hồi phục, cần thiết nhất là một nơi nghỉ ngơi. Biết đâu, ngủ một giấc, mọi chuyện có thể trở lại bình thường.
Hiểu My suy nghĩ nhanh chóng, sau, nhẹ nâng thằng bé đứng lên. Cô dịu dàng lên tiếng.
- Vì sao ngươi lại té xuống suối? Giờ này không phải nên ở nhà ăn cơm cùng người thân, phụ mẫu hay sao?
- Mẫu thân của đệ ốm. Mấy hôm rồi không được một bữa cơm ngon. Đệ muốn tranh thủ ra đây giặt đồ, sẵn đó bắt cá về nấu canh cho mẹ. Lỡ chân, trượt xuống suối a….
Thằng bé thật thà đáp. Càng về sau, giọng nói càng nhỏ. Khuôn mặt gầy gò lóe lên nét hồn nhiên, hồn hậu làm Hiểu My cảm thấy chạnh lòng.
- Vậy trang phục đâu? Cá đâu?
- Trang phục trên bờ, phía kia. Còn cá thì chưa bắt được.
Cậu nhóc gãi đầu. Xấu hổ nói.
Hiểu My buồn cười. Nhìn theo hướng bàn tay bé xíu của nó đang giơ ra, nhẹ bước. Thằng bé đuổi theo. Giọng nói của nó liếng thoắng vang lên:
- Đệ tên là Tiểu Hổ. Lâm Tiểu Hổ. Thần tiên tỷ tỷ, tỷ tên gì vậy?
- Thần tiên tỷ tỷ.
- Không không, đệ muốn hỏi, thần tiên tỷ tỷ, tỷ tên gì vậy?
- Thần tiên tỷ tỷ.
Lâm Tiểu Hổ: “…”
Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã đến vị trí giặt đồ của Tiểu Hổ. Trên bãi cỏ, vẫn còn một ít quần áo ướt đẫm. Tiểu Hổ vội vã chạy tới, hốt hết, bỏ vào thùng gỗ của mình.
- Chúng ta đi bắt cá cho mẫu thân của đệ. – Hiểu My đề nghị.
Tiểu Hổ tử thấy Thần Tiên Tỷ Tỷ đồng ý cùng nó bắt cá, trong lòng vui như mở hội, lăng xăng chạy trước dẫn đường. Hai người đến thượng nguồn của con suối. Nơi này, quả nhiên có không ít cá. Chỉ là nước chảy mạnh, lòng suối lại sâu. Người thường rất khó bắt được chúng.
Trong mắt Tiểu Hổ, hai từ “người thường” này không bao gồm vị Thần Tiên Tỷ Tỷ đứng cạnh bên.
Hiểu My đứng trên bờ suối, nhìn lũ cá bụng trắng vảy bạc dưới mặt nước tung tăng, tự dưng trong ký ức lóe lên một hình ảnh tương tự. Nhưng mà trong trí nhớ của cô, những con cá này vốn dĩ phải rất to. Trên đầu nó còn phải có hai sợi râu thật dài mới đúng. Cứ thấy nó sai sai ở đâu ấy.
Hiểu My lắc lắc đầu. Tập trung vào con cá đang tung mình nhảy lên trên mặt nước. Bàn tay của cô nhanh chóng giơ ra, phất nhẹ. Con cá xấu số cứ thế bị một nguồn lực lớn hút lấy, bay vèo ra khỏi dòng suối rồi đáp xuống bên chân Lâm Tiểu Hổ. (Quá thần kỳ. Ha ha)
Wow ---- tiếng la đầy hưng phấn của Tiểu Hổ vang dậy cả một khu vực. Tiếc quá. Nơi này không gần thôn. Bọn A Cẩu, A Tùng…. Đều không thể nhìn thấy phép thuật của Thần tiên tỷ tỷ. – Lâm Tiểu Hổ thầm nói trong lòng.
Hiểu My xuất tuyệt chiêu, bắt cho Tiểu Hổ hơn chục con cá. Con nào con nấy béo múp. Nặng ít nhất ba cân.
Tiểu Hổ cười híp mắt, chất hết lũ cá vào thùng gỗ. Nó định cứ thế vác về nhà.
- Ngươi bưng nổi à? - Hiểu My tò mò hỏi.
Lâm Tiểu Hổ ngoác miệng cười. Nó không trả lời Hiểu My mà dùng hành động thực tế để chứng minh. Đôi tay nhỏ xíu của nó ôm lấy thùng gỗ rồi cứ thế nhấc lên. Đôi mắt sáng long lanh, nó nhìn Hiểu My, chân thành nói.
- Tỷ tỷ. Tỷ đến nhà đệ nhé. Nếu mẹ đệ gặp được thần tiên tỷ tỷ. Chắc chắn sẽ vui vẻ nhiều hơn.
Hiểu My: “…”
Dưới sự nồng nhiệt chào đón của Tiểu Hổ Tử. Thần Tiên tỷ tỷ cuối cùng cũng đồng ý theo nó về nhà.
Nhà của Hổ tử phía cuối thôn. Từ thượng nguồn con suối trở về phải đi bộ gần một canh giờ. Trên đường vắng hoe. Bóng dáng hai người hòa vào bức tranh phong cảnh làng quê, tạo ra một vẻ bình yên, thơ mộng.
Trên cả chặng đường, Hiểu My im lặng không nói. Cô đang sắp xếp lại một ít ký ức hiện lên trong lần bắt cá vừa nãy. Cả người cứ như chìm vào một không gian khác, không để ý thấy vẻ mặt kinh ngạc lẫn ánh mắt hâm mộ của cậu nhóc nhỏ kế bên.
Tiểu Hổ tử vác theo cái chậu gỗ to đùng, đầy ấp cá tươi nhưng bước chân vẫn rất nhanh. Thỉnh thoảng, nó lén lút nhìn bộ dáng trầm ngâm rồi lại giống như xa cách với toàn bộ thế giới của Hiểu My, trong lòng lại gật gù, thầm nhủ: “Thần tiên tỷ tỷ quả nhiên cao thâm, nó chỉ là phàm nhân, không thể hiểu nổi.” (Ha ha).
………………………………………………………………………..
Nhà của Lâm Tiểu Hổ nghèo nhất thôn. Chuyện này dĩ nhiên không cần bàn cãi. Thôn này, hầu hết mọi người đều họ Chu. Nhưng mà Tiểu Hổ họ Lâm. Mẫu thân của nó lại họ Lan. Bọn họ là kẻ ngoại lai. Vốn không được người trong thôn đón nhận. Cho hai mẹ con họ một chỗ dừng chân đã là phước đức thật nhiều.
Lúc Lâm Tiểu Hổ dẫn theo Thần tiên tỷ tỷ trở lại. Lan thị đang ngồi tựa vào cửa. Cánh cửa gỗ ọp ẹp, xiêu vẹo càng làm nổi bật lên bộ dáng suy yếu như chiếc lá sắp lìa cành của Lan thị.
Nhìn thấy nhi tử trở lại. trên gương mặt tái nhợt không tìm ra một tia huyết sắc cũng hiện ra một nét cười vui. Tiểu Hổ Tử đặt thùng gỗ xuống rồi chạy thật nhanh đến đỡ mẫu thân. Nó cười tít mắt khoe khoang:
- Nương. Con tìm được Thần tiên tỷ tỷ. Tỷ còn bắt cá cho con nữa. Rất nhiều, rất nhiều cá. Để con nấu canh cho nương tẩm bổ. Đảm bảo nương sẽ hết bệnh.
Lan Thị dịu dàng giơ bàn tay gầy gò lên xoa mái tóc ngắn cũn, rối bù của nó. Sau, nàng ta mới nhìn Hiểu My, khẽ gật đầu với cô. Giọng nói suy yếu như tiếng ve ngân ngày cuối hạ.
- Cô nương, đa tạ.
- Chuyện nhỏ, không cần để trong lòng.
Chỉ đơn giản như vậy, hai người xa lạ đã bắt đầu trở nên thân thiết với nhau. Lâm Tiểu Hổ đỡ mẫu thân của hắn vào trong, để nàng ta ngồi trên khán gỗ, lại mời Hiểu My ngồi xuống chiếc bàn nhỏ gần đó rồi vui vẻ chạy ra ngoài, làm thịt mấy con cá của mình.
- Thằng bé này rất tốt.
Hiểu My nhìn theo bóng dáng nhỏ xíu của nó khen ngợi. Đổi lại, Lan thị thêm một trận chua xót khôn nguôi.
- Hai mẹ con chúng ta lưu lạc tới đây từ lúc Tiểu Hổ vừa đầy năm. Bản thân người làm nương như ta vô dụng, không thể cho nó một cuộc sống đầy đủ, ấm no. Đã thế, còn bệnh tật triền miên. Mọi gánh nặng trút hết lên đôi vai thằng bé. Nhìn con trưởng thành sớm, ta cảm thấy xấu hổ, tự trách vô cùng.
- Phụ thân nó đâu?
- Chết rồi. - Lan thị hững hờ nói. Vẻ mặt bình thản đến không thể bình thản hơn.
Hiểu My: “…”
Hai người phụ nữ trưởng thành ngồi trong phòng câu được câu không tâm sự chuyện nhân sinh. Bên ngoài, Lâm Tiểu Hổ thì tất bật ngược xuôi. Nào là hái rau dại để nấu canh cá, làm rau trộn. Nào là chuẩn bị cá hấp, cá nướng rồi còn làm cả cá khô…. “Haiz… làm nam nhân thật khổ a”. – Nó lầu bầu một mình.
Một canh giờ sau, cơm nước xong xuôi. Nó hớn hở mang từng món, từng món dọn vào phòng trong. Chiếc bàn bên cạnh Hiểu My thoắt cái đầy ấp thức ăn. Đại tiệc cá này tuy thua xa so với đầu bếp trứ danh, nhưng với “tuổi nghề” của Tiểu Hổ tử nhà ta thì đúng là ngoài mong đợi.
Tiểu Hổ chạy đến, dìu mẫu thân của nó lại bàn. Lan Thị phối hợp với con rất nhịp nhàng. Rõ ràng, đây chính là thói quen tạo thành do nhiều lần luyện tập.
- Mời mẫu thân dùng cơm. Mời thần tiên tỷ tỷ dùng cơm.
Tiểu Hổ học bộ dáng người lớn, nghiêm túc nói. Lan Thị nghe thấy phì cười, nhưng ngoài mặt vẫn lên tiếng trách mắng, răng dạy:
- Con cứ tính gọi là Thần Tiên Tỷ tỷ mãi thế à? Như thế là vô lễ. Không thể tiếp tục.
- Dạ. Nương. – Tiểu Hổ rụt cổ, trả lời.
- Tùy nó đi. Dù sao chỉ là một cách gọi, chỉ cần trong lòng tôn trọng. nó muốn gọi như thế cũng chẳng sao.
Hiểu My lên tiếng bên vực cho Tiểu Hổ. Mỗ nữ còn chưa nhớ lại nên tạm thời cứ mặc kệ Tiểu Hổ thôi.
Thằng bé thích ý, trộm cười.
………………………………………………………………………………..
Hiểu My ở lại nhà của Lâm Tiểu Hổ. Ngày ngày rảnh rỗi, dẫn thằng bé ra ngoài bắt cá, săn thú. Cũng may, nhà của nó ở nơi heo hút, hẻo lánh. Cô lại không xuất hiện ở nơi đông người cho nên cả thôn nhỏ đều không phát hiện ra một vị thần tiên tỷ tỷ vừa hạ giới xuống thôn bọn họ không lâu.
Hiểu My được ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ. Trí nhớ cũng dần trở lại.
Mười ngày sau, cô đã khôi phục hoàn toàn. Nhìn Ngân Nguyệt Xà vẫn còn đang ngủ say trên tay mình, cô ủ rũ chống cằm, thầm thì than thở:
- Haiz….. Đúng là không có được bàn tay vàng của nữ chính a. Đến phút cuối cùng cũng chỉ bản thân mình bị hố, lưu lạc tới nơi đây. Xui xẻo, vô cùng xui xẻo a….
- Chủ nhân, tiểu Huyễn luôn bên cạnh người.
Đóa hoa màu tím hồng trên búi tóc của cô nàng lên tiếng. Cũng may, sau khi nhớ lại, Hiểu My đã thả nó ra khỏi không gian giới chỉ. Nếu không, “Huyễn đại gia” có lẽ sẽ chết vì vội vã, vì buồn bực.
- Ha ha. Tiểu Huyễn. Là ta liên lụy, khiến em lại phải kéo dài thời gian hóa hình rồi.
- Không sao, không sao. Chỉ cần ở bên cạnh chủ nhân là được.
Tiểu Huyễn đáng yêu khiến cho Hiểu My tìm được một chút thăng bằng trở lại. Bản thân cô vô cớ xuất hiện tại nơi này, chắc chắn phải có nguyên do. Chỉ hi vọng thời gian ở đây và đại lục Huyền Thiên đừng quá khác biệt nhau. Cô không muốn khi mình trở lại thì đã là “biển cả hóa nương dâu, cảnh cũ, người xưa giờ vắng bóng”. Haiz…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.