Chương 86: Bạt tai đau điếng
P. Hải Anh
17/05/2022
Cố Triết Hạ và Yên Yên đời đi, anh chưa muốn vạch trần hắn
Hai người kia dời đi không khí trong phòng ngại ngùng cô e thẹn đỏ mặt không tự chủ được run lẩy bẩy cầu mong cái đó của hắn đừng có mệnh hệ gì đi. Nếu có mệnh hệ thật thì cô đừng mong đến ngày được thả tự do
"Anh... vẫn ổn chứ?"
Hắn cũng bất ngờ lắm giả vờ trêu cô tí có lẽ nên giả bệnh nhiều sẽ được cô lo lắng
Hắn bên ngoài cố tỏ ra mình trầm tính nhưng bên trong đã vui mừng gào thét dữ dội, hai người ở gần nhau sắp một năm đây là lần đầu cô lên tiếng hỏi hắn.
"Em nhìn bộ dạng tôi lúc này có tính là ổn không?" Hắn cười cợt nhìn cô
Trong lòng bối rối, cô chịu ngồi cùng hắn đến tận bây giờ không biết khi nào mới cho cô về. Không nếu có về thì sẽ phải về cùng hắn
Hắn điều khiển cô thật, miệng đe dọa đến việc cô không chịu nghe lời sẽ bắt cô chịu trách nhiệm với mình nên hắn tự đắc lắm thầm sướng thôi rồi
Hắn được đà lấn tới sai hết cái này đến cái khác
Hắn mỏi vai muốn cô xoa bóp cô cũng làm
Hắn muốn nằm trên đùi cô ngủ cô cũng nguyện ý
Hắn muốn cô chủ động hôn mình cô cắn răng siết chặt bàn tay nhắm tịt hai mắt hôn hắn
Hắn không thỏa đáng muốn nhiều hơn
Đến cuối cùng cô chịu hết nổi muốn phản kháng không nghe những yêu cầu quá đáng
Nhưng...đến cuối vẫn bị thuần phục
Trong phòng bệnh yên lặng dường như hắn trêu đùa chán nên tha cho cô
Cô một chỗ hắn yên một góc
Không ai liên quan đến đối phương
Bạch Lan Hương ngồi hoàn thành bài tập đến lúc đã hoàn thành cô ưỡn vai thoải mái
Việc học xong cả rồi nên muốn xử lí hắn ra sao
Hắn không nói đêm nay cô ngủ ở đâu cả đang nghĩ cách đối phó với tên biến thái
"Tôi muốn đi wc" Hắn ra lệnh
Chất giọng đầy sự sai khiến chứ chả giống đang muốn ai nhờ vả
Bạch Lan Hương dìu hắn đi vệ sinh
Dìu thân hắn từng bước nhỏ đến thấm mồ hôi, hắn gấp đôi số cân nặng của cô nên so cô với hắn vẫn là rất nhỏ bé
Đến được wc dành cho hắn cũng đã là kì tích
Có phải thật không hay là giả dìu hắn đi cô cảm giác chân hắn bình thường hoàn toàn có thể đi lại nhưng cô chỉ dùng giác quan thứ sáu của phụ nữ đoán. Còn muốn chứng thực hắn đi lại bình thường cũng có khả năng cậu bé của hắn còn ổn cô sẽ không cần chịu trách nhiệm.
Đợi hắn ra ngoài được một lát đỡ cơ thể nặng ***** xuống ghế ngồi
Khuôn mặt cô nảy sinh nghi ngờ tới hắn
"Anh thực sự có thể đi được? Nếu như vậy cái đó sẽ không sao" Cô chỉ chỉ thứ lộm cộm giữa hai chân hắn
"Có khả năng cao cậu bé không ổn thì sao? Tôi là chủ nhân của nó nên hiểu rõ hơn ai hết" Hắn có hơi chột dạ nhưng vẫn giữ vững phong độ bình tĩnh
Mang theo nghi ngờ khó bỏ cô dìu hắn về phòng
Hắn quá nhanh quá khôn ngoan rồi sao cô dám đấu lại được
Nghĩ tới những ngày tiếp theo bị hắn ăn hiếp, bắt nạt cô cảm tủi thân ngồi cúi gầm mặt xuống đôi mắt đã ngấn nước
Yếu đuối... Bạch Lan Hương mày phải cố lên chống lại tên ác ma đó không được nản chí
Lấy lại tinh thần cô quyết tâm không để hắn bắt nạt thêm nữa
'Cạch'
Lục phu nhân, Lục Nhã Ngọc và Tố Nhu một lượt đi vào phòng bệnh
Lục phu nhân nhìn thằng con trai duy nhất bị vấn đề ở chỗ đó nghe xong tin tức bà liền hừng hực vào bệnh viện chủ yếu muốn tìm người làn hắn
"Ngạo con sao rồi có sao không nếu còn đau thì lập tức đi phẫu thuật" Kiều Nhã Quỳnh sờ mặt con trai mình lòng đau như cắt
Bà mẹ nào mà không lo cho con dù thằng con trai của bà có không làm theo ý mình đi nữa
Nghe tới phẫu thuật hắn liền xanh mặt, cậu bé vẫn bình thường phẫu thuật xong không tốt lên lại hỏng cũng nên
"Chị thấy mẹ nói có lí đi phẫu thuật cho khỏi không sau này về chung một nhà với Nhu Nhu chuyện đó sẽ rất thiệt thòi cho con bé" Nhã Ngọc lên tiếng
"Anh Ngạo mẹ và chị nói có lí đó hay anh đi phẫu thuật..."
Hắn bác bỏ ý kiến của cả ba, khuôn mặt lạnh lùng
Hắn quyết không phẫu thuật
"Là con nhỏ đó làm đúng không?" Bà nhìn cô đứng trong góc trừng mắt dữ tợn
Không hồi đáp
Lục phu nhân bước nhanh tới chỗ cô hành động không lường trước dáng xuống khuôn mặt đẹp không tì vết một bạt tai 'chát' âm thanh chói tai đau điếng
Cô ngã xuống nền đất lạnh, khuôn mặt mặt đau rát khóe môi dính máu đỏ hành mi không tự chủ rơi giọt lệ. Bàn tay cầm vết ngón tay in hằn vào khuôn mặt cô dần đau đớn
Mái tóc đen xõa xuống khuôn mặt những người đó không biết được cô đã khóc, chóp mũi cô cay xè thút thít
Lục Tấn Ngạo chạy nhanh đỡ cô dậy vén mái tóc dài xõa trước mặt nhìn vết đỏ hắn nhói tim
Bà sát khí lửa giận muốn ra tay đánh thêm hắn ngăn lại giữ cánh tay bà trên không trung
"Mẹ quá đáng lắm rồi" Hắn thực sự tức giận
Ôm cô vào lòng hắn biết hành động đó là sai rồi
Hai người kia dời đi không khí trong phòng ngại ngùng cô e thẹn đỏ mặt không tự chủ được run lẩy bẩy cầu mong cái đó của hắn đừng có mệnh hệ gì đi. Nếu có mệnh hệ thật thì cô đừng mong đến ngày được thả tự do
"Anh... vẫn ổn chứ?"
Hắn cũng bất ngờ lắm giả vờ trêu cô tí có lẽ nên giả bệnh nhiều sẽ được cô lo lắng
Hắn bên ngoài cố tỏ ra mình trầm tính nhưng bên trong đã vui mừng gào thét dữ dội, hai người ở gần nhau sắp một năm đây là lần đầu cô lên tiếng hỏi hắn.
"Em nhìn bộ dạng tôi lúc này có tính là ổn không?" Hắn cười cợt nhìn cô
Trong lòng bối rối, cô chịu ngồi cùng hắn đến tận bây giờ không biết khi nào mới cho cô về. Không nếu có về thì sẽ phải về cùng hắn
Hắn điều khiển cô thật, miệng đe dọa đến việc cô không chịu nghe lời sẽ bắt cô chịu trách nhiệm với mình nên hắn tự đắc lắm thầm sướng thôi rồi
Hắn được đà lấn tới sai hết cái này đến cái khác
Hắn mỏi vai muốn cô xoa bóp cô cũng làm
Hắn muốn nằm trên đùi cô ngủ cô cũng nguyện ý
Hắn muốn cô chủ động hôn mình cô cắn răng siết chặt bàn tay nhắm tịt hai mắt hôn hắn
Hắn không thỏa đáng muốn nhiều hơn
Đến cuối cùng cô chịu hết nổi muốn phản kháng không nghe những yêu cầu quá đáng
Nhưng...đến cuối vẫn bị thuần phục
Trong phòng bệnh yên lặng dường như hắn trêu đùa chán nên tha cho cô
Cô một chỗ hắn yên một góc
Không ai liên quan đến đối phương
Bạch Lan Hương ngồi hoàn thành bài tập đến lúc đã hoàn thành cô ưỡn vai thoải mái
Việc học xong cả rồi nên muốn xử lí hắn ra sao
Hắn không nói đêm nay cô ngủ ở đâu cả đang nghĩ cách đối phó với tên biến thái
"Tôi muốn đi wc" Hắn ra lệnh
Chất giọng đầy sự sai khiến chứ chả giống đang muốn ai nhờ vả
Bạch Lan Hương dìu hắn đi vệ sinh
Dìu thân hắn từng bước nhỏ đến thấm mồ hôi, hắn gấp đôi số cân nặng của cô nên so cô với hắn vẫn là rất nhỏ bé
Đến được wc dành cho hắn cũng đã là kì tích
Có phải thật không hay là giả dìu hắn đi cô cảm giác chân hắn bình thường hoàn toàn có thể đi lại nhưng cô chỉ dùng giác quan thứ sáu của phụ nữ đoán. Còn muốn chứng thực hắn đi lại bình thường cũng có khả năng cậu bé của hắn còn ổn cô sẽ không cần chịu trách nhiệm.
Đợi hắn ra ngoài được một lát đỡ cơ thể nặng ***** xuống ghế ngồi
Khuôn mặt cô nảy sinh nghi ngờ tới hắn
"Anh thực sự có thể đi được? Nếu như vậy cái đó sẽ không sao" Cô chỉ chỉ thứ lộm cộm giữa hai chân hắn
"Có khả năng cao cậu bé không ổn thì sao? Tôi là chủ nhân của nó nên hiểu rõ hơn ai hết" Hắn có hơi chột dạ nhưng vẫn giữ vững phong độ bình tĩnh
Mang theo nghi ngờ khó bỏ cô dìu hắn về phòng
Hắn quá nhanh quá khôn ngoan rồi sao cô dám đấu lại được
Nghĩ tới những ngày tiếp theo bị hắn ăn hiếp, bắt nạt cô cảm tủi thân ngồi cúi gầm mặt xuống đôi mắt đã ngấn nước
Yếu đuối... Bạch Lan Hương mày phải cố lên chống lại tên ác ma đó không được nản chí
Lấy lại tinh thần cô quyết tâm không để hắn bắt nạt thêm nữa
'Cạch'
Lục phu nhân, Lục Nhã Ngọc và Tố Nhu một lượt đi vào phòng bệnh
Lục phu nhân nhìn thằng con trai duy nhất bị vấn đề ở chỗ đó nghe xong tin tức bà liền hừng hực vào bệnh viện chủ yếu muốn tìm người làn hắn
"Ngạo con sao rồi có sao không nếu còn đau thì lập tức đi phẫu thuật" Kiều Nhã Quỳnh sờ mặt con trai mình lòng đau như cắt
Bà mẹ nào mà không lo cho con dù thằng con trai của bà có không làm theo ý mình đi nữa
Nghe tới phẫu thuật hắn liền xanh mặt, cậu bé vẫn bình thường phẫu thuật xong không tốt lên lại hỏng cũng nên
"Chị thấy mẹ nói có lí đi phẫu thuật cho khỏi không sau này về chung một nhà với Nhu Nhu chuyện đó sẽ rất thiệt thòi cho con bé" Nhã Ngọc lên tiếng
"Anh Ngạo mẹ và chị nói có lí đó hay anh đi phẫu thuật..."
Hắn bác bỏ ý kiến của cả ba, khuôn mặt lạnh lùng
Hắn quyết không phẫu thuật
"Là con nhỏ đó làm đúng không?" Bà nhìn cô đứng trong góc trừng mắt dữ tợn
Không hồi đáp
Lục phu nhân bước nhanh tới chỗ cô hành động không lường trước dáng xuống khuôn mặt đẹp không tì vết một bạt tai 'chát' âm thanh chói tai đau điếng
Cô ngã xuống nền đất lạnh, khuôn mặt mặt đau rát khóe môi dính máu đỏ hành mi không tự chủ rơi giọt lệ. Bàn tay cầm vết ngón tay in hằn vào khuôn mặt cô dần đau đớn
Mái tóc đen xõa xuống khuôn mặt những người đó không biết được cô đã khóc, chóp mũi cô cay xè thút thít
Lục Tấn Ngạo chạy nhanh đỡ cô dậy vén mái tóc dài xõa trước mặt nhìn vết đỏ hắn nhói tim
Bà sát khí lửa giận muốn ra tay đánh thêm hắn ngăn lại giữ cánh tay bà trên không trung
"Mẹ quá đáng lắm rồi" Hắn thực sự tức giận
Ôm cô vào lòng hắn biết hành động đó là sai rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.