Chương 3: Chênh lệch
P. Hải Anh
17/05/2022
Thân hình cao to đứng chững giữa căn biệt thự rộng lớn tập trung đám người hầu trong nhà. Hắn đưa ánh mắt sáng quan sát từng người không thấy con nhóc lần trước đem về. Hắn tức tối hỏi.
"Cô ta đâu? "
Đám người hầu đứng sát vào nhau khuôn mặt ái nấy cúi gầm nói bé.
"Thưa... chủ nhân cô ta từ ngày xuất hiện ở đây rất lười biếng không chịu làm việc.... cô ta trong phòng " Nữ trưởng hầu run rẩy dứt lời.
Hắn cong tâm mi tâm trạng lại xấu.
"Ai bảo cô ta phải làm. Cô ta đâu rồi? "
Hắn ngồi xuống ghế sofa thoải mái tựa lưng vào thành ghế.
Nữ trưởng hầu gật gật chạy vào trong đi tìm cô.
"Con kia mau ra đây mày mà không ra tao chết chắc " Nữ trưởng hầu giận hờn kéo cổ tay Bạch Lan Hương.
Ánh mắt sợ hãi cô biết hắn đã về còn nghe cuộc đối thoại vừa nãy. Cô sợ hãi khi nhìn thấy hắn. Hắn như con hổ đói muốn ăn tươi nuốt sống con mồi ngon mơ.
Lan Hương từng bước đi một bước chậm chạp mặc cho nữ hầu kéo nhanh. Nỗi sợ hãi bao chùm lấy khuôn mặt tím tái đến đôi chân cũng không an phận nghe lời.
Hắn đưa ánh mắt sắc bén lườm liếc Lan Hương đã là phụ nữ của hắn phải thật sự giống 'gái ' trong quán bar. Khác xa với tưởng tượng của hắn Bạch Lan Hương mặc bộ đồ nữ hầu dài tới ót chân bụi bẩn dính lấy. Khuôn mặt lem luốt trông cứ như con mèo nghịch ngợm. Hắn chán ghét nhìn cô nhóc bị nữ trưởng hầu kéo qua bên hắn. Cô sợ sẽ phải đối diện với hắn thuận thế nữ hầu kia đẩy mạnh cô quỳ trước mặt hắn.
Lục Tấn Ngạo nâng cằm cô lên nhìn vào khuôn mặt bẩn của cô hắn càng không muốn động tay.
"Sao lại làm việc? " Nhìn bộ dạng gầy như thịt vá vào xương hắn hỏi.
"..."
"Cô ta không làm việc ngược lại rất lười biếng suốt ngày quát chúng tôi " Nữ trưởng hầu quay qua trừng mắt mấy người phải thuận theo ý mình, bọn họ gật đầu lia lịa.
Hắn nhìn qua cũng biết bao ngày đi công tác hắn không phải kẻ ngốc. Bạch Lan Hương sợ chỉ cúi gầm mặt mà không nên tiếng.
Cô sợ sẽ bị mấy nữ hầu đánh...
"Cho ba giây giải thích mọi chuyện " Hắn trừng mắt liếc cô trưởng hầu.
Những người còn lại sợ hết hồn điềm nhiên chẳng dám ngẩng cao.
"Tôi... chủ nhân cô ta thật sự đã hành hạ chúng tôi suốt bao ngày qua nếu... hôm nay ngài không về thì mọi chuyện sẽ.. "
Hắn nghe cô nữ hầu suy diễn mọi chuyện như thật. Hắn nghe như hiểu liền lên tiếng.
"Nói dối không chớp mắt " Hắn vỗ tay tán thưởng.
Mấy người làm của hắn diễn rất nhập tâm liệu họ có chọn sai nghề nên đi làm diễn viên Hollywood.
"Cô cả mấy người kia nghỉ việc hết cả việc nửa tháng này không làm việc nên sẽ không có lương " Hắn đứng dậy.
"Bạch Lan Hương cô đi theo tôi "
Hắn ngự trị cả nửa thành phố H này nói nửa câu dối hay thật hắn đều nhận ra, cả thái độ của bọn chúng làm sao qua mắt.
"Trợ lý Cao ngày mai tuyển người hầu "
Bọn người nữ hầu biết mình không nghe lầm bị đuổi việc là thật. Trong lòng tức giận như có ngọn lửa đang đốt cháy mãnh liệt không có thể dập tắt. Họ rất cần công việc để nuôi gia đình nay lại mất việc thực sự không thể nuốt nổi cục tức này. Nữ trưởng hầu trong lòng sinh hận chỉ muốn chạy đến túm tóc Bạch Lan Hương mà túm mà nhổ mà cắt xé. Bàn tay nắm lại quay nhìn bóng lưng cô rồi rời đi.
Đôi chân Lục Tấn Ngạo phải 50 tấc một bước của hắn là ba bước của cô nàng. Hắn như có con mắt đằng sau cảm nhận rõ Bạch Lan Hương đi rất chậm.
Hắn vào đến phòng đạp cửa ra vào. Bộ dáng Lan Hương lem nhem bẩn thỉu hắn căm ghét bọn người lúc nãy dám dối lừa hắn. Đúng là giận cá chém thớt.
Hắn thành công làm cô run sợ mà khép lép.
"Cô... thật bẩn "
Hắn ngạo Nghễ đi vào phòng tắm xả nước trên toàn thân. Đôi chân cô như đóng đinh tại chỗ vì chưa nhận được hắn bảo cô xéo đi khỏi căn phòng hắn.Tấm lưng nhỏ dựa vào bờ tường lạnh lẽo cô nhìn không gian trong phòng như đã thấy rõ tương lai sẽ ra sao. Mờ tít không có chút ánh sáng soi rọi như căn phòng này.
Cô không biết hắn là ai có vị thế ra sao chỉ nghe qua bọn người đó gọi hắn rất cung kính như bậc trưởng bối. Thái độ và luồng khí lạnh như đóng băng mọi thứ sẽ làm cho Bạch Lan Hương mà sợ.
Cô nhiều lần đã liếc nhìn hắn là một người đàn ông trẻ trung độ tuổi rơi tầm hai mươi bảy đến hai mươi tám hơn cô cả một thế hệ. Cô còn trẻ mới bước sang độ tuổi xuân còn mười tám. Thân phận Lan Huong là một cô bé nông thôn từ quê mới nên thành phố học tập. Xui xẻo thế nào lại bị bọn người không chút nhân tính hành hạ lấy làm niềm vui mà bán cho hắn. Sát khí hắn đùng đùng như ngọn lửa toả sáng có thể thiêu cháy cô lúc nào.
Cô và hắn đều là người xa lạ. Hắn thân phận bí ẩn đầy kinh nghiệm của một vị thủ lĩnh mà ngạo nghễ tung hoành trong đất nước H này. Cô chỉ là kẻ hầu người hạ của hắn.
"Cô ta đâu? "
Đám người hầu đứng sát vào nhau khuôn mặt ái nấy cúi gầm nói bé.
"Thưa... chủ nhân cô ta từ ngày xuất hiện ở đây rất lười biếng không chịu làm việc.... cô ta trong phòng " Nữ trưởng hầu run rẩy dứt lời.
Hắn cong tâm mi tâm trạng lại xấu.
"Ai bảo cô ta phải làm. Cô ta đâu rồi? "
Hắn ngồi xuống ghế sofa thoải mái tựa lưng vào thành ghế.
Nữ trưởng hầu gật gật chạy vào trong đi tìm cô.
"Con kia mau ra đây mày mà không ra tao chết chắc " Nữ trưởng hầu giận hờn kéo cổ tay Bạch Lan Hương.
Ánh mắt sợ hãi cô biết hắn đã về còn nghe cuộc đối thoại vừa nãy. Cô sợ hãi khi nhìn thấy hắn. Hắn như con hổ đói muốn ăn tươi nuốt sống con mồi ngon mơ.
Lan Hương từng bước đi một bước chậm chạp mặc cho nữ hầu kéo nhanh. Nỗi sợ hãi bao chùm lấy khuôn mặt tím tái đến đôi chân cũng không an phận nghe lời.
Hắn đưa ánh mắt sắc bén lườm liếc Lan Hương đã là phụ nữ của hắn phải thật sự giống 'gái ' trong quán bar. Khác xa với tưởng tượng của hắn Bạch Lan Hương mặc bộ đồ nữ hầu dài tới ót chân bụi bẩn dính lấy. Khuôn mặt lem luốt trông cứ như con mèo nghịch ngợm. Hắn chán ghét nhìn cô nhóc bị nữ trưởng hầu kéo qua bên hắn. Cô sợ sẽ phải đối diện với hắn thuận thế nữ hầu kia đẩy mạnh cô quỳ trước mặt hắn.
Lục Tấn Ngạo nâng cằm cô lên nhìn vào khuôn mặt bẩn của cô hắn càng không muốn động tay.
"Sao lại làm việc? " Nhìn bộ dạng gầy như thịt vá vào xương hắn hỏi.
"..."
"Cô ta không làm việc ngược lại rất lười biếng suốt ngày quát chúng tôi " Nữ trưởng hầu quay qua trừng mắt mấy người phải thuận theo ý mình, bọn họ gật đầu lia lịa.
Hắn nhìn qua cũng biết bao ngày đi công tác hắn không phải kẻ ngốc. Bạch Lan Hương sợ chỉ cúi gầm mặt mà không nên tiếng.
Cô sợ sẽ bị mấy nữ hầu đánh...
"Cho ba giây giải thích mọi chuyện " Hắn trừng mắt liếc cô trưởng hầu.
Những người còn lại sợ hết hồn điềm nhiên chẳng dám ngẩng cao.
"Tôi... chủ nhân cô ta thật sự đã hành hạ chúng tôi suốt bao ngày qua nếu... hôm nay ngài không về thì mọi chuyện sẽ.. "
Hắn nghe cô nữ hầu suy diễn mọi chuyện như thật. Hắn nghe như hiểu liền lên tiếng.
"Nói dối không chớp mắt " Hắn vỗ tay tán thưởng.
Mấy người làm của hắn diễn rất nhập tâm liệu họ có chọn sai nghề nên đi làm diễn viên Hollywood.
"Cô cả mấy người kia nghỉ việc hết cả việc nửa tháng này không làm việc nên sẽ không có lương " Hắn đứng dậy.
"Bạch Lan Hương cô đi theo tôi "
Hắn ngự trị cả nửa thành phố H này nói nửa câu dối hay thật hắn đều nhận ra, cả thái độ của bọn chúng làm sao qua mắt.
"Trợ lý Cao ngày mai tuyển người hầu "
Bọn người nữ hầu biết mình không nghe lầm bị đuổi việc là thật. Trong lòng tức giận như có ngọn lửa đang đốt cháy mãnh liệt không có thể dập tắt. Họ rất cần công việc để nuôi gia đình nay lại mất việc thực sự không thể nuốt nổi cục tức này. Nữ trưởng hầu trong lòng sinh hận chỉ muốn chạy đến túm tóc Bạch Lan Hương mà túm mà nhổ mà cắt xé. Bàn tay nắm lại quay nhìn bóng lưng cô rồi rời đi.
Đôi chân Lục Tấn Ngạo phải 50 tấc một bước của hắn là ba bước của cô nàng. Hắn như có con mắt đằng sau cảm nhận rõ Bạch Lan Hương đi rất chậm.
Hắn vào đến phòng đạp cửa ra vào. Bộ dáng Lan Hương lem nhem bẩn thỉu hắn căm ghét bọn người lúc nãy dám dối lừa hắn. Đúng là giận cá chém thớt.
Hắn thành công làm cô run sợ mà khép lép.
"Cô... thật bẩn "
Hắn ngạo Nghễ đi vào phòng tắm xả nước trên toàn thân. Đôi chân cô như đóng đinh tại chỗ vì chưa nhận được hắn bảo cô xéo đi khỏi căn phòng hắn.Tấm lưng nhỏ dựa vào bờ tường lạnh lẽo cô nhìn không gian trong phòng như đã thấy rõ tương lai sẽ ra sao. Mờ tít không có chút ánh sáng soi rọi như căn phòng này.
Cô không biết hắn là ai có vị thế ra sao chỉ nghe qua bọn người đó gọi hắn rất cung kính như bậc trưởng bối. Thái độ và luồng khí lạnh như đóng băng mọi thứ sẽ làm cho Bạch Lan Hương mà sợ.
Cô nhiều lần đã liếc nhìn hắn là một người đàn ông trẻ trung độ tuổi rơi tầm hai mươi bảy đến hai mươi tám hơn cô cả một thế hệ. Cô còn trẻ mới bước sang độ tuổi xuân còn mười tám. Thân phận Lan Huong là một cô bé nông thôn từ quê mới nên thành phố học tập. Xui xẻo thế nào lại bị bọn người không chút nhân tính hành hạ lấy làm niềm vui mà bán cho hắn. Sát khí hắn đùng đùng như ngọn lửa toả sáng có thể thiêu cháy cô lúc nào.
Cô và hắn đều là người xa lạ. Hắn thân phận bí ẩn đầy kinh nghiệm của một vị thủ lĩnh mà ngạo nghễ tung hoành trong đất nước H này. Cô chỉ là kẻ hầu người hạ của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.