Chương 20: Chết không hết nợ
P. Hải Anh
17/05/2022
'Tách... tách '
Trong căn phòng bệnh. Tiếng nước suối rơi. Mùi thuốc khử trùng loan hết cả căn phòng.
Chính xác nơi đây là bệnh viện. Bạch Lan Hương mở nhẹ đôi mắt.
'Trần nhà... ' Bạch Lan Hương nghĩ.
Cô cử động nhẹ nhàng nhưng lại rất đau đã hết thuốc tê rồi.
Trước khi vào đây cô đã từng nghĩ mình sẽ chết đi để được bình yên sao? Vùng cổ lại đau đớn thế này. Bàn tay gầy sờ nhẹ phần cổ được băng lại.
"Vậy mà lại không chết " Giọng nói lạnh lẽo. Là hắn.
Bạch Lan Hương đưa ánh mắt về phía phát ra âm thanh. Liếc mắt một vòng cô thu lại cúi đầu xuống nhìn tấm chăn bệnh viện. Đồ cô đang mặc cũng là đồ dành cho bệnh nhân.
Mọi thứ vẫn ổn cho đến khi hắn nói như một thứ kinh khủng xuất hiện. Hắn nhìn cô đến gần.
Ý chí cô cảm nhận thấy bước chân hắn đến gần giường bệnh da thịt khẽ run. Hắn lại muốn làm gì. Dù sao thì bây giờ cô rất yếu không chút phản kháng hắn liền có thể ra tay bóp cổ cô chet. Hắn giết cô có lẽ sẽ hết nợ.
'Bíp' Hắn bấm nút bên đầu giường để gọi bác sĩ kiểm tra.
Một lần nữa cô lại hiểu lầm hụt. Hắn lại không có ý định giết cô.
"Bạch Lan Hương... tôi nói cho cô biết dù có chết cũng không hết nợ nên đừng có dại kết liễu mạng quèn này " Hắn trừng mắt ngón tay chỉ vào cô.
Mới tỉnh dậy không lâu lại nghe những lời khó nghe. Cô không trả lời hắn ngầm hiểu mà gật đầu. Hai bàn tay túm lấy chăn làm nó nhăn lại.
'Cạch' Bác sĩ và y tá đi vào.
Bác sĩ khám lại một chút rồi kê đơn thuốc uống, dặn y tá ghi lại bệnh tình của cô.
"Tôi thật sự không hiểu hai vợ chồng đã xảy ra mâu thuẫn gì lại khiến vợ mình suýt nữa mất mạng... " Ông kiểm tra.
Bây giờ hai người vẫn ngỡ ngàng. Ông ấy đã hiểu lầm. Khuôn mặt hắn không biến sắc vẫn một biểu cảm lạnh lùng.
"Ông hiểu lầm rồi... anh ta không phải chồng tôi " Bạch Lan Hương xua tay giải thích.
Lông mày hắn nhấc lên một khoảng khoanh tay đứng nhìn.
"Cô gái này... sao lại dại dột tự làm mình khổ vậy. Anh ta mà không đưa cô tới kịp có lẽ đã xảy ra tin buồn rồi bởi cô mất máu quá nhiều " Nói xong. Ông bác sĩ rời đi.
"Cô cần ăn uống đầy đủ chất và nghỉ ngơi... cơ thể này đang rơi vào suy nhược " Cô y tá lật trang giấy báo rồi đi ra ngoài cho cô nghỉ ngơi.
Bạch Lan Hương khuôn mặt trắng bệch đến đáng thương cô không còn chút huyết sắc nào. Nằm bất tỉnh một tuần qua khiến cơ thể yếu. Hắn còn hành cô nữa thì sẽ suy nhược cơ thể đến trầm trọng mất. Cô nhìn mớ thuốc bác sĩ kê nhiều như vậy sao cô uống hết đây. Nào là kháng sinh... cũng hơn vừa rồi bác sĩ tiêm thuốc tê để giảm đau.
"Hứ thật phiền phức " Hắn quay lưng rời đi.
Bạch Lan Hương đói bụng quá. Cô sờ bụng bằng phẳng kêu đói.
Cô cầm ly cháo ở đầu tủ, còn nóng. Hắn vẫn còn chút lương tâm không bỏ đói cô.
Đói bụng nên cô ăn rất nhanh. Uống xong thuốc bác sĩ kê Bạch Lan Hương nằm nghỉ.
...
"Tên lục kia... cậu đã làm gì khiến cô ấy lâm vào viện vậy? " Cố Triết Hạ tức giận đến đỏ hai mắt. Vậy mà thằng bạn này nó không biết thương hoa tiếc ngọc.
Hắn một tay ôm mỹ nữ một tay cầm ly rượu cố ý không để lời vào tai.
"Anh Hạ sao lại giận vậy làm người ta sợ a " Diệp Phi Phi ngồi cạnh hắn chọc chọc vào ngực nói.
"Cô ta cũng chỉ là một món đồ tôi thích chơi thì chơi không thì vứt " Lục Tấn Ngạo ngồi uống rượu tận hưởng ôm mỹ nhân luôn không lo cho cái món đồ như vô tri vô rác.
Cố Triết Hạ tức đến tim mặt dù gì cô ấy cũng là con gái nhà người ta hắn đối như vậy không sợ người nhà cô kiện sao. Đối với vấn đề nhỏ như trở bàn tay thì hẳn cần búng nhẹ sẽ được giải quyết ổn thoả.
- Đúng là người có tiền.
Lúc này hắn nhớ đến câu nói Bạch Lan Hương nói. "Anh sẽ hối hận" hắn rối rắm suy nghĩ kĩ câu nói đó có ý gì. Con nhóc đó gia thế nghèo rách hắn đối xử như thế còn nhẹ có gì phải hối hận.
"Anh Hạ... anh đi đâu vậy? " Diệp Phi Phi giả hỏi thăm. Lo lắng cho Cố Triết Hạ.
"Tôi đi thăm cô ấy " Anh rời đi khỏi tầm mắt của hai người.
Phi Phi cố nắm chặt bàn tay thành nắm đấm. Rốt cuộc cô ta đã cho hai người đàn ông này uống bùa mê thuốc lú gì. Cô không yên tâm phải khiến Bạch Lan Hương sống không tốt thì mới yên lòng. Diệp Phi Phi nghĩ đến hình ảnh cô được sống trung sung sướng được hắn đắc sủng liền ghen tị. Rõ ràng Diệp Phi Phi cô đẹp hơn cô, gia thế tốt hơn cô ta cớ sao lại được hắn và anh chú ý.
"Ngạo... người ta muốn theo phục vụ anh a " Bàn tay dài len vào trong chiếc áo sơ mi sờ soạn khắp cơ ngực hắn.
"Được " Hắn ôm lấy Diệp Phi Phi mỉm cười. Bàn tay thô bạo luồn vào chân váy. Tay hắn nhẹ nhàng vùng đùi trắng đi lên sâu vào trong trêu đùa *** ***** nở rộ.
Trong căn phòng bệnh. Tiếng nước suối rơi. Mùi thuốc khử trùng loan hết cả căn phòng.
Chính xác nơi đây là bệnh viện. Bạch Lan Hương mở nhẹ đôi mắt.
'Trần nhà... ' Bạch Lan Hương nghĩ.
Cô cử động nhẹ nhàng nhưng lại rất đau đã hết thuốc tê rồi.
Trước khi vào đây cô đã từng nghĩ mình sẽ chết đi để được bình yên sao? Vùng cổ lại đau đớn thế này. Bàn tay gầy sờ nhẹ phần cổ được băng lại.
"Vậy mà lại không chết " Giọng nói lạnh lẽo. Là hắn.
Bạch Lan Hương đưa ánh mắt về phía phát ra âm thanh. Liếc mắt một vòng cô thu lại cúi đầu xuống nhìn tấm chăn bệnh viện. Đồ cô đang mặc cũng là đồ dành cho bệnh nhân.
Mọi thứ vẫn ổn cho đến khi hắn nói như một thứ kinh khủng xuất hiện. Hắn nhìn cô đến gần.
Ý chí cô cảm nhận thấy bước chân hắn đến gần giường bệnh da thịt khẽ run. Hắn lại muốn làm gì. Dù sao thì bây giờ cô rất yếu không chút phản kháng hắn liền có thể ra tay bóp cổ cô chet. Hắn giết cô có lẽ sẽ hết nợ.
'Bíp' Hắn bấm nút bên đầu giường để gọi bác sĩ kiểm tra.
Một lần nữa cô lại hiểu lầm hụt. Hắn lại không có ý định giết cô.
"Bạch Lan Hương... tôi nói cho cô biết dù có chết cũng không hết nợ nên đừng có dại kết liễu mạng quèn này " Hắn trừng mắt ngón tay chỉ vào cô.
Mới tỉnh dậy không lâu lại nghe những lời khó nghe. Cô không trả lời hắn ngầm hiểu mà gật đầu. Hai bàn tay túm lấy chăn làm nó nhăn lại.
'Cạch' Bác sĩ và y tá đi vào.
Bác sĩ khám lại một chút rồi kê đơn thuốc uống, dặn y tá ghi lại bệnh tình của cô.
"Tôi thật sự không hiểu hai vợ chồng đã xảy ra mâu thuẫn gì lại khiến vợ mình suýt nữa mất mạng... " Ông kiểm tra.
Bây giờ hai người vẫn ngỡ ngàng. Ông ấy đã hiểu lầm. Khuôn mặt hắn không biến sắc vẫn một biểu cảm lạnh lùng.
"Ông hiểu lầm rồi... anh ta không phải chồng tôi " Bạch Lan Hương xua tay giải thích.
Lông mày hắn nhấc lên một khoảng khoanh tay đứng nhìn.
"Cô gái này... sao lại dại dột tự làm mình khổ vậy. Anh ta mà không đưa cô tới kịp có lẽ đã xảy ra tin buồn rồi bởi cô mất máu quá nhiều " Nói xong. Ông bác sĩ rời đi.
"Cô cần ăn uống đầy đủ chất và nghỉ ngơi... cơ thể này đang rơi vào suy nhược " Cô y tá lật trang giấy báo rồi đi ra ngoài cho cô nghỉ ngơi.
Bạch Lan Hương khuôn mặt trắng bệch đến đáng thương cô không còn chút huyết sắc nào. Nằm bất tỉnh một tuần qua khiến cơ thể yếu. Hắn còn hành cô nữa thì sẽ suy nhược cơ thể đến trầm trọng mất. Cô nhìn mớ thuốc bác sĩ kê nhiều như vậy sao cô uống hết đây. Nào là kháng sinh... cũng hơn vừa rồi bác sĩ tiêm thuốc tê để giảm đau.
"Hứ thật phiền phức " Hắn quay lưng rời đi.
Bạch Lan Hương đói bụng quá. Cô sờ bụng bằng phẳng kêu đói.
Cô cầm ly cháo ở đầu tủ, còn nóng. Hắn vẫn còn chút lương tâm không bỏ đói cô.
Đói bụng nên cô ăn rất nhanh. Uống xong thuốc bác sĩ kê Bạch Lan Hương nằm nghỉ.
...
"Tên lục kia... cậu đã làm gì khiến cô ấy lâm vào viện vậy? " Cố Triết Hạ tức giận đến đỏ hai mắt. Vậy mà thằng bạn này nó không biết thương hoa tiếc ngọc.
Hắn một tay ôm mỹ nữ một tay cầm ly rượu cố ý không để lời vào tai.
"Anh Hạ sao lại giận vậy làm người ta sợ a " Diệp Phi Phi ngồi cạnh hắn chọc chọc vào ngực nói.
"Cô ta cũng chỉ là một món đồ tôi thích chơi thì chơi không thì vứt " Lục Tấn Ngạo ngồi uống rượu tận hưởng ôm mỹ nhân luôn không lo cho cái món đồ như vô tri vô rác.
Cố Triết Hạ tức đến tim mặt dù gì cô ấy cũng là con gái nhà người ta hắn đối như vậy không sợ người nhà cô kiện sao. Đối với vấn đề nhỏ như trở bàn tay thì hẳn cần búng nhẹ sẽ được giải quyết ổn thoả.
- Đúng là người có tiền.
Lúc này hắn nhớ đến câu nói Bạch Lan Hương nói. "Anh sẽ hối hận" hắn rối rắm suy nghĩ kĩ câu nói đó có ý gì. Con nhóc đó gia thế nghèo rách hắn đối xử như thế còn nhẹ có gì phải hối hận.
"Anh Hạ... anh đi đâu vậy? " Diệp Phi Phi giả hỏi thăm. Lo lắng cho Cố Triết Hạ.
"Tôi đi thăm cô ấy " Anh rời đi khỏi tầm mắt của hai người.
Phi Phi cố nắm chặt bàn tay thành nắm đấm. Rốt cuộc cô ta đã cho hai người đàn ông này uống bùa mê thuốc lú gì. Cô không yên tâm phải khiến Bạch Lan Hương sống không tốt thì mới yên lòng. Diệp Phi Phi nghĩ đến hình ảnh cô được sống trung sung sướng được hắn đắc sủng liền ghen tị. Rõ ràng Diệp Phi Phi cô đẹp hơn cô, gia thế tốt hơn cô ta cớ sao lại được hắn và anh chú ý.
"Ngạo... người ta muốn theo phục vụ anh a " Bàn tay dài len vào trong chiếc áo sơ mi sờ soạn khắp cơ ngực hắn.
"Được " Hắn ôm lấy Diệp Phi Phi mỉm cười. Bàn tay thô bạo luồn vào chân váy. Tay hắn nhẹ nhàng vùng đùi trắng đi lên sâu vào trong trêu đùa *** ***** nở rộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.