Chương 115: Cưng
P. Hải Anh
17/05/2022
"Mệt chưa? Chúng ta về thôi"
Hắn nhìn cô từ xa vẫn còn hăng say vui đùa bên bãi biển.
Bạch Lan Hương nghe, liền chạy đến.
"Hộc... hộc... lâu rồi em chưa được chơi vui như vậy" Cô hí hửng tươi cười tuy mệt nhưng vẫn còn dư sức chơi lắm.
"Về thôi" Hắn nhỏ nhẹ, vuốt tóc mái bay ngang khuôn mặt
"Ưm... lần sau có được đến nữa không?" Cô kéo cánh tay hắn, nũng nịu, phồng phồng hai má
"Nơi này mỗi lần em thích đều có thể đến" Hắn đối với cô vô cùng cưng chiều, cả người run run suýt thì bật cười lớn vì mèo nhỏ quá đáng yêu.
Theo hắn dời đi, cô còn chút luyến tiếc nhưng ngày hôm nay rất thích thú a
Lục Tấn Ngạo ân cần mở cửa xe của ghế phụ giúp cô, thắt dây an toàn
Khởi động xe,
Hắn tập trung vào lái xe cứ cách một chút lại liếc qua cô gái nhỏ đang làm gì.
Bạch Lan Hương chỉ nhìn khung cảnh đường phố, bất giác không khí trong xe ảm đạm. Ngoài tiếng động cơ của xe thì không ai trong họ nói chuyện
Hắn nhìn qua cũng hiểu cô bé này lại ham vui bị giục về sớm nên buồn
Cuối cùng hắn mở lời trước nhằm bớt không khí lặng im trong xe, một phần an ủi
"Em đói chưa chúng ta đi ăn nha" Giọng nói trầm ấm
Cô gật gật đáp lại vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh
"Ây da... người yêu em đẹp như vậy mà không ngắm nhan sắc tuyệt trần này sao thật đáng tiếc a" Hắn tự luyến
"Xùy em ngắm cảnh còn thấy thú vị"
"Em buồn? Vì không được chơi trên bãi biển nữa?" Hắn hỏi
"Không phải... có lẽ trúng gió nên cảm thấy hơi mệt. Một chút nữa sẽ đỡ hơn"
Hóa ra đây mới là lí do cô lại đột nhiên trầm tính thế sao? Hắn đoán nhầm rồi.
Dừng chân tại một nhà hàng trung. Hắn biết cô không ăn quen đồ tây.
Bước vào đại sảnh, quản lí cúi thấp bốn năm độ chào
Được nhân vật quý đến nhà hàng nên mọi thứ chuẩn bị đâu vào đó. Bước vào người chào, người giới thiệu. Không có đặt trước nhưng là nhân vật lớn nên được sử dụng phòng vip, mọi ưu đãi phục vụ tốt nhất được tiếp đãi bữa tối này.
Ngồi vào vị trí tốt nhất, rất nhanh lần lượt từng món ăn bày xếp lên.
"Anh đừng bắt em phải ăn hết chúng" Cô liền nhớ đến câu chuyện của lúc trước hắn đưa cô đến dùng bữa nhưng ép ăn hết kết quả cô nôn tháo hết chúng. Lần đó đúng thật kinh khủng mỗi lần có chuyện liên quan liền nhớ đến câu chuyện đó cũng làm cô sợ xanh mặt
"Không có nha anh sẽ không làm vậy" Hắn cười trừ
Nhớ lại chuyện đó có chút thẹn với cô. Chuyện đó hắn tìm hiểu kĩ về cách thức lấy lòng bạn gái nên mới dùng cách 'đầy ắp dạ dày' như trong sách mà nhưng lại hiểu sai cách.
Nhìn cô ăn luôn miệng khen ngon hắn thích thú. Lần này thì không sai vào đâu được rồi
"Mèo nhỏ em chuyển vào sống chung với anh nha?" Hắn điềm tĩnh, đôi mắt long lanh chờ đợi
Cô nhìn hắn bằng con mắt lạ. Cái biểu hiện đáng yêu này có phải hắn lạnh lùng của mọi ngày không?
Nhưng cô không biết rằng biểu cảm đáng yêu này hắn chỉ sử dụng với riêng cô. Vì em mà trở nên khác thường...
"Dạ?" Cô ngây thơ hỏi lại cho chắc có phải mình nghe nhầm không
Chuyện sống chung cô còn chưa nghĩ tới a. Cảm giác được gần người thương nó trên cả tuyệt vời luôn. Bên ngoài Bạch Lan Hương thản nhiên nhưng trong lòng đã vui mừng rộn ràng
"Chuyển vào sống cùng nhìn em sống khổ sở anh không yên lòng" Đối với cô khi lặp lại câu hỏi không tỏ vẻ của sự tức giận. Ôn nhu
Cô do dự không biết phải trả lời sao. Bên trong đã muốn ngay lập tức đồng ý nhưng điều cô e sợ là người nhà của hắn
Nhiều lần bị họ đe cô còn rất dè chừng, sợ hãi họ. Nhất là ánh mắt tên lửa cháy rực đang xuyên về cô
"Anh và em sống chung một căn biệt thự cách biệt với thành phố. Chỉ hai chúng ta thôi không có người thứ ba"
Cô vui vẻ đồng ý nhưng ngón tay đang khẽ nhéo má để xác thực có phải đang mơ không.
Hắn đưa máy tính bảng cho cô xem căn biệt thự đã đặt riêng ở vùng ngoại ô.
Tất cả mọi thứ của căn biệt thự dành cho cô, hắn chuẩn bị từ đầu tới cuối hết rồi chỉ còn chờ đợi bước cuối chủ nhân bước vào thôi
"Anh... bác gái rất đáng sợ sẽ..." Cô ngập ngừng nhắc lại mẹ hắn, bàn tay đưa qua cổ như một con dao để diễn đạt
Lục phu nhân rất đáng sợ, bà ấy có vẻ không thích cô
"Em đừng lo có anh bảo kê xem ai dám đụng vào" Hắn hứa bằng lời nói, chân thật
Hắn mặc kệ cô cầm chiếc máy tính bảng đang xem qua những hình ảnh về căn biệt thự. Ưng ý, lướt vào hình ảnh mọi thứ từ sân vườn rộng rãi đến khu hoa viên... cả các căn phòng bố trí sáng lạng.
Dường như hắn biết được sở thích của cô, cách bố trí sắp xếp vô cùng trong sáng. Nhìn gián tiếp các hình ảnh của biệt thự tràn ngập trong màu trắng sáng. Khiến nó đơn giản, thanh lịch, đẹp đẽ trang trí theo phong cách Âu.
"A... xinh quá em thích khu sân thượng này" Cô chỉ vào hình ảnh sân thượng được trang bày như một vườn mộng.
Hắn nhìn cô từ xa vẫn còn hăng say vui đùa bên bãi biển.
Bạch Lan Hương nghe, liền chạy đến.
"Hộc... hộc... lâu rồi em chưa được chơi vui như vậy" Cô hí hửng tươi cười tuy mệt nhưng vẫn còn dư sức chơi lắm.
"Về thôi" Hắn nhỏ nhẹ, vuốt tóc mái bay ngang khuôn mặt
"Ưm... lần sau có được đến nữa không?" Cô kéo cánh tay hắn, nũng nịu, phồng phồng hai má
"Nơi này mỗi lần em thích đều có thể đến" Hắn đối với cô vô cùng cưng chiều, cả người run run suýt thì bật cười lớn vì mèo nhỏ quá đáng yêu.
Theo hắn dời đi, cô còn chút luyến tiếc nhưng ngày hôm nay rất thích thú a
Lục Tấn Ngạo ân cần mở cửa xe của ghế phụ giúp cô, thắt dây an toàn
Khởi động xe,
Hắn tập trung vào lái xe cứ cách một chút lại liếc qua cô gái nhỏ đang làm gì.
Bạch Lan Hương chỉ nhìn khung cảnh đường phố, bất giác không khí trong xe ảm đạm. Ngoài tiếng động cơ của xe thì không ai trong họ nói chuyện
Hắn nhìn qua cũng hiểu cô bé này lại ham vui bị giục về sớm nên buồn
Cuối cùng hắn mở lời trước nhằm bớt không khí lặng im trong xe, một phần an ủi
"Em đói chưa chúng ta đi ăn nha" Giọng nói trầm ấm
Cô gật gật đáp lại vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh
"Ây da... người yêu em đẹp như vậy mà không ngắm nhan sắc tuyệt trần này sao thật đáng tiếc a" Hắn tự luyến
"Xùy em ngắm cảnh còn thấy thú vị"
"Em buồn? Vì không được chơi trên bãi biển nữa?" Hắn hỏi
"Không phải... có lẽ trúng gió nên cảm thấy hơi mệt. Một chút nữa sẽ đỡ hơn"
Hóa ra đây mới là lí do cô lại đột nhiên trầm tính thế sao? Hắn đoán nhầm rồi.
Dừng chân tại một nhà hàng trung. Hắn biết cô không ăn quen đồ tây.
Bước vào đại sảnh, quản lí cúi thấp bốn năm độ chào
Được nhân vật quý đến nhà hàng nên mọi thứ chuẩn bị đâu vào đó. Bước vào người chào, người giới thiệu. Không có đặt trước nhưng là nhân vật lớn nên được sử dụng phòng vip, mọi ưu đãi phục vụ tốt nhất được tiếp đãi bữa tối này.
Ngồi vào vị trí tốt nhất, rất nhanh lần lượt từng món ăn bày xếp lên.
"Anh đừng bắt em phải ăn hết chúng" Cô liền nhớ đến câu chuyện của lúc trước hắn đưa cô đến dùng bữa nhưng ép ăn hết kết quả cô nôn tháo hết chúng. Lần đó đúng thật kinh khủng mỗi lần có chuyện liên quan liền nhớ đến câu chuyện đó cũng làm cô sợ xanh mặt
"Không có nha anh sẽ không làm vậy" Hắn cười trừ
Nhớ lại chuyện đó có chút thẹn với cô. Chuyện đó hắn tìm hiểu kĩ về cách thức lấy lòng bạn gái nên mới dùng cách 'đầy ắp dạ dày' như trong sách mà nhưng lại hiểu sai cách.
Nhìn cô ăn luôn miệng khen ngon hắn thích thú. Lần này thì không sai vào đâu được rồi
"Mèo nhỏ em chuyển vào sống chung với anh nha?" Hắn điềm tĩnh, đôi mắt long lanh chờ đợi
Cô nhìn hắn bằng con mắt lạ. Cái biểu hiện đáng yêu này có phải hắn lạnh lùng của mọi ngày không?
Nhưng cô không biết rằng biểu cảm đáng yêu này hắn chỉ sử dụng với riêng cô. Vì em mà trở nên khác thường...
"Dạ?" Cô ngây thơ hỏi lại cho chắc có phải mình nghe nhầm không
Chuyện sống chung cô còn chưa nghĩ tới a. Cảm giác được gần người thương nó trên cả tuyệt vời luôn. Bên ngoài Bạch Lan Hương thản nhiên nhưng trong lòng đã vui mừng rộn ràng
"Chuyển vào sống cùng nhìn em sống khổ sở anh không yên lòng" Đối với cô khi lặp lại câu hỏi không tỏ vẻ của sự tức giận. Ôn nhu
Cô do dự không biết phải trả lời sao. Bên trong đã muốn ngay lập tức đồng ý nhưng điều cô e sợ là người nhà của hắn
Nhiều lần bị họ đe cô còn rất dè chừng, sợ hãi họ. Nhất là ánh mắt tên lửa cháy rực đang xuyên về cô
"Anh và em sống chung một căn biệt thự cách biệt với thành phố. Chỉ hai chúng ta thôi không có người thứ ba"
Cô vui vẻ đồng ý nhưng ngón tay đang khẽ nhéo má để xác thực có phải đang mơ không.
Hắn đưa máy tính bảng cho cô xem căn biệt thự đã đặt riêng ở vùng ngoại ô.
Tất cả mọi thứ của căn biệt thự dành cho cô, hắn chuẩn bị từ đầu tới cuối hết rồi chỉ còn chờ đợi bước cuối chủ nhân bước vào thôi
"Anh... bác gái rất đáng sợ sẽ..." Cô ngập ngừng nhắc lại mẹ hắn, bàn tay đưa qua cổ như một con dao để diễn đạt
Lục phu nhân rất đáng sợ, bà ấy có vẻ không thích cô
"Em đừng lo có anh bảo kê xem ai dám đụng vào" Hắn hứa bằng lời nói, chân thật
Hắn mặc kệ cô cầm chiếc máy tính bảng đang xem qua những hình ảnh về căn biệt thự. Ưng ý, lướt vào hình ảnh mọi thứ từ sân vườn rộng rãi đến khu hoa viên... cả các căn phòng bố trí sáng lạng.
Dường như hắn biết được sở thích của cô, cách bố trí sắp xếp vô cùng trong sáng. Nhìn gián tiếp các hình ảnh của biệt thự tràn ngập trong màu trắng sáng. Khiến nó đơn giản, thanh lịch, đẹp đẽ trang trí theo phong cách Âu.
"A... xinh quá em thích khu sân thượng này" Cô chỉ vào hình ảnh sân thượng được trang bày như một vườn mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.