Chương 69: Điếm
P. Hải Anh
17/05/2022
Cô nhìn hắn, lần đầu thấy hắn cười.
Người đàn ông này trông cũng đẹp trai phết. Cô thầm nghĩ.
" Tôi đói rồi" Hắn liếm mép,
Bạch Lan Hương nhìn hắn, hôm nay cô sẽ thử tài nữ công gia chánh.
Hào hứng chưa được bao lâu hắn bế cô lên vai,
" Mèo ngốc... tôi muốn thịt em" Hắn bế cơ thể nhỏ trên vai mà không cảm thấy nặng nề gì. Vác xác đi lên phòng một cách dễ dàng.
Suốt quãng đường cô khóc lóc cầu xin hắn. Hàng vạn lần xin hắn cho tha, nhưng đâu thể một con hổ đói khát thức ăn dâng tận miệng nó chỉ cần đớp.
Hắn không hồi âm, căn phòng gần trước mắt bước chân nhanh hơn.
' Rầm'
Cánh cửa gỗ cách âm đóng kín.
Hắn vất nhẹ cô lên trên nệm giường.
Đáp đất bằng nệm mềm mại cái lưng cô không sao. Điều bây giờ làm sao thoát khỏi hắn. Bụng đói chương nên còn vận động hàng giờ với hắn thôi cô sẽ kiệt sức mà lết đi mất.
Cô phản kháng, hai tay đặt lên ngực hắn dùng hết tất cả sức lực của mình đẩy hắn ra.
Dịch chuyển khoảng cách giữa hai người là một mm. Còn chưa chịu ngoan hắn nắm bàn tay cô.
" Ngủ với tôi một giấc khó thế à?" Hắn ôm eo bàn tay không yên phận đã luồn vào trong áo nhỏ bật nút, xoa nắn bóp đủ hình thù, khóe môi tỏ ra thích thú. " Nên nhớ... cô chỉ là vật ấm giường" Hắn phả hơi thở vào tai cô, một chữ cũng rõ ràng.
Hắn nói đến đấy, cả người cô chết lặng. Không còn phản kháng, cô đang nghĩ gì vậy. Hắn lại nói đúng không sai từng chữ. Vậy mà tưởng...
Hắn động thân, giải thoát cho hai vật đang nắn bóp tự do. Hắn vùi đầu vào quả bông mềm mại. Cắn lấy hạt trâu đỏ ửng hồng.
Khuôn mặt cô đỏ đến mang tai, cơ thể cô vậy mà dùng để hắn trêu đùa. Chơi như một món đồ. Bản thân lại còn lầm tưởng đến...
Không khí trở nên ám muội.
Cô nằm dưới hắn nằm trên, cả cơ thể nhỏ không nhúc nhích mà theo ý hắn làm.
Hắn nặng đè lên người cô khó chịu, hai tay chỉ muốn vùng vẫy thoát khỏi hắn. Làm sợ hắn chế giễu cô giả vờ thanh cao. Rõ ràng lần nào cũng vậy bị hắn chơi chết cả người đau đớn. Hết vết hôn yêu này đến vết khác. Nhìn có khác một món đồ rách nát đã qua sử dụng.
Nhờ có hắn quá chăm làm vận động hộp thuốc tránh thai mua hết quầy thuốc đã sắp vơi đi. Bảo hắn đeo bao vào hắn không chịu. Hắn thích được thoải mái ra vào không chịu mặc.
Thuốc tránh thai uống nhiều không tốt còn có tác dụng phụ. Cô không để tình hình này tiếp tục được. Một tháng này cô đã uống hết mười hai thuốc tránh thai rồi. Mỗi lần hắn làm quá sức mệt mỏi, hắn sức trâu bắt cô làm theo.
Làm tình với hắn, lúc đầu chưa quen còn có chút đau. Sau khi hắn động việc nhiều cô lại có chút quen dần, dần dần khi làm một lúc đau sau đó nó sẽ sung sướng. Loại cảm giác này cô được thử cứ như bay lên khắp mười tám tầng mây.
Cô cấu chặt lấy vai hắn,
Đang đoạn cao trào hắn tập trung hết mức có thể. Trên trán đã thấm mồ hôi cho thấy hắn đã cực đến thế nào.
Đau vùng tư mật, móng tay ghì chặt xuống vai hắn.
" Sắp ra rồi... yên nào" Hắn giữ cô ngồi yên trong lòng,
Cô không muốn, tháng này đã uống thuốc nhiều rồi. Uống nhiều không tốt mỗi lần hắn làm cô đều sử dụng thuốc tránh thai khẩn cấp. Lo sợ rằng nòng nọc hắn vào người làm sao chết bằng mấy loại thuốc thường.
Đến lúc hắn sắp tung hết dịch trong cô.
Cô căng thẳng co bóp vật nam tính của hắn,
Hắn cau mày trấn an cô phải thả lỏng cô càng cố bóp chặt lấy hắn hơn.
Hắn rút vật lớn dính chất nhầy trong, thủy mặc tràn đầy ra.
" Tôi không muốn chứa mấy con đó" Cô nói khẳng định,
Dạo này tác dụng phụ của thuốc phát hiện cô mệt mỏi. Còn nghĩ mình sử dụng nhiều sẽ gây ra vô sinh nữa.
Hắn thấy cô không thỏa hiệp,
Lục Tấn Ngạo túm lấy mái tóc dài, mặt cô ngẩng cao nhìn hắn.
" Chỉ là một con điếm còn dám có quyền..."
Hắn ép buộc cô nhận lấy dịch trắng của hắn.
Bên trong ấm nóng hắn thô lỗ rút ra bây giờ hoàn toàn mất hứng.
" Ít ra cơ thể cô còn ngoan hơn cô" Hắn liếc mắt tỏ thái độ chán ghét.
Phụ nữ của hắn không có cái quyền nói hắn thế này. Hắn hiện lên tia chán ghét nhìn người phụ nữ trên giường. Chán ghét, khinh thường hắn nhìn cô rồi cuối cùng hắn rời đi không chút ngoảnh lại.
Lúc nói với hắn câu đấy cô hoàn toàn quên mất cô đã kí hợp đồng với hắn. Không có cái quyền nào nên tiếng nói. Thấy mình thật ngu ngốc lại còn hi vọng trong mối quan hệ sai lầm này. Đáng lẽ cô không nên cùng hắn có quan hệ, quan hệ nguội tình và đại gia bao nuôi hay chỉ là quan hệ chủ nợ, con nợ.
Một chút cũng không, cô co dúm lại hai tay nắm chặt góc chăn đến nhăn nhó. Đầu nhỏ tựa vào giường, cả người ướt át mồ hôi sau cuộc mây mưa. Cô lại ghét bản thân mình quá vô dụng mới rơi vào tình cảnh này.
" Hức... hức"
Giọng nhỏ khóc nấc lên, tiếng nghẹn nơi cổ họng. Giọt sương thấm ướt một phần chăn.
Cô chỉ muốn nhanh kết thúc mối quan hệ phức tạp này. Nhìn cũng biết nó chả có chút kì vọng nào cho tương lai.
Bản thân bị mắc kẹt trong mối quan hệ không chút hi vọng. Nước mắt mặn chát lăn dài trên má.
Người đàn ông này trông cũng đẹp trai phết. Cô thầm nghĩ.
" Tôi đói rồi" Hắn liếm mép,
Bạch Lan Hương nhìn hắn, hôm nay cô sẽ thử tài nữ công gia chánh.
Hào hứng chưa được bao lâu hắn bế cô lên vai,
" Mèo ngốc... tôi muốn thịt em" Hắn bế cơ thể nhỏ trên vai mà không cảm thấy nặng nề gì. Vác xác đi lên phòng một cách dễ dàng.
Suốt quãng đường cô khóc lóc cầu xin hắn. Hàng vạn lần xin hắn cho tha, nhưng đâu thể một con hổ đói khát thức ăn dâng tận miệng nó chỉ cần đớp.
Hắn không hồi âm, căn phòng gần trước mắt bước chân nhanh hơn.
' Rầm'
Cánh cửa gỗ cách âm đóng kín.
Hắn vất nhẹ cô lên trên nệm giường.
Đáp đất bằng nệm mềm mại cái lưng cô không sao. Điều bây giờ làm sao thoát khỏi hắn. Bụng đói chương nên còn vận động hàng giờ với hắn thôi cô sẽ kiệt sức mà lết đi mất.
Cô phản kháng, hai tay đặt lên ngực hắn dùng hết tất cả sức lực của mình đẩy hắn ra.
Dịch chuyển khoảng cách giữa hai người là một mm. Còn chưa chịu ngoan hắn nắm bàn tay cô.
" Ngủ với tôi một giấc khó thế à?" Hắn ôm eo bàn tay không yên phận đã luồn vào trong áo nhỏ bật nút, xoa nắn bóp đủ hình thù, khóe môi tỏ ra thích thú. " Nên nhớ... cô chỉ là vật ấm giường" Hắn phả hơi thở vào tai cô, một chữ cũng rõ ràng.
Hắn nói đến đấy, cả người cô chết lặng. Không còn phản kháng, cô đang nghĩ gì vậy. Hắn lại nói đúng không sai từng chữ. Vậy mà tưởng...
Hắn động thân, giải thoát cho hai vật đang nắn bóp tự do. Hắn vùi đầu vào quả bông mềm mại. Cắn lấy hạt trâu đỏ ửng hồng.
Khuôn mặt cô đỏ đến mang tai, cơ thể cô vậy mà dùng để hắn trêu đùa. Chơi như một món đồ. Bản thân lại còn lầm tưởng đến...
Không khí trở nên ám muội.
Cô nằm dưới hắn nằm trên, cả cơ thể nhỏ không nhúc nhích mà theo ý hắn làm.
Hắn nặng đè lên người cô khó chịu, hai tay chỉ muốn vùng vẫy thoát khỏi hắn. Làm sợ hắn chế giễu cô giả vờ thanh cao. Rõ ràng lần nào cũng vậy bị hắn chơi chết cả người đau đớn. Hết vết hôn yêu này đến vết khác. Nhìn có khác một món đồ rách nát đã qua sử dụng.
Nhờ có hắn quá chăm làm vận động hộp thuốc tránh thai mua hết quầy thuốc đã sắp vơi đi. Bảo hắn đeo bao vào hắn không chịu. Hắn thích được thoải mái ra vào không chịu mặc.
Thuốc tránh thai uống nhiều không tốt còn có tác dụng phụ. Cô không để tình hình này tiếp tục được. Một tháng này cô đã uống hết mười hai thuốc tránh thai rồi. Mỗi lần hắn làm quá sức mệt mỏi, hắn sức trâu bắt cô làm theo.
Làm tình với hắn, lúc đầu chưa quen còn có chút đau. Sau khi hắn động việc nhiều cô lại có chút quen dần, dần dần khi làm một lúc đau sau đó nó sẽ sung sướng. Loại cảm giác này cô được thử cứ như bay lên khắp mười tám tầng mây.
Cô cấu chặt lấy vai hắn,
Đang đoạn cao trào hắn tập trung hết mức có thể. Trên trán đã thấm mồ hôi cho thấy hắn đã cực đến thế nào.
Đau vùng tư mật, móng tay ghì chặt xuống vai hắn.
" Sắp ra rồi... yên nào" Hắn giữ cô ngồi yên trong lòng,
Cô không muốn, tháng này đã uống thuốc nhiều rồi. Uống nhiều không tốt mỗi lần hắn làm cô đều sử dụng thuốc tránh thai khẩn cấp. Lo sợ rằng nòng nọc hắn vào người làm sao chết bằng mấy loại thuốc thường.
Đến lúc hắn sắp tung hết dịch trong cô.
Cô căng thẳng co bóp vật nam tính của hắn,
Hắn cau mày trấn an cô phải thả lỏng cô càng cố bóp chặt lấy hắn hơn.
Hắn rút vật lớn dính chất nhầy trong, thủy mặc tràn đầy ra.
" Tôi không muốn chứa mấy con đó" Cô nói khẳng định,
Dạo này tác dụng phụ của thuốc phát hiện cô mệt mỏi. Còn nghĩ mình sử dụng nhiều sẽ gây ra vô sinh nữa.
Hắn thấy cô không thỏa hiệp,
Lục Tấn Ngạo túm lấy mái tóc dài, mặt cô ngẩng cao nhìn hắn.
" Chỉ là một con điếm còn dám có quyền..."
Hắn ép buộc cô nhận lấy dịch trắng của hắn.
Bên trong ấm nóng hắn thô lỗ rút ra bây giờ hoàn toàn mất hứng.
" Ít ra cơ thể cô còn ngoan hơn cô" Hắn liếc mắt tỏ thái độ chán ghét.
Phụ nữ của hắn không có cái quyền nói hắn thế này. Hắn hiện lên tia chán ghét nhìn người phụ nữ trên giường. Chán ghét, khinh thường hắn nhìn cô rồi cuối cùng hắn rời đi không chút ngoảnh lại.
Lúc nói với hắn câu đấy cô hoàn toàn quên mất cô đã kí hợp đồng với hắn. Không có cái quyền nào nên tiếng nói. Thấy mình thật ngu ngốc lại còn hi vọng trong mối quan hệ sai lầm này. Đáng lẽ cô không nên cùng hắn có quan hệ, quan hệ nguội tình và đại gia bao nuôi hay chỉ là quan hệ chủ nợ, con nợ.
Một chút cũng không, cô co dúm lại hai tay nắm chặt góc chăn đến nhăn nhó. Đầu nhỏ tựa vào giường, cả người ướt át mồ hôi sau cuộc mây mưa. Cô lại ghét bản thân mình quá vô dụng mới rơi vào tình cảnh này.
" Hức... hức"
Giọng nhỏ khóc nấc lên, tiếng nghẹn nơi cổ họng. Giọt sương thấm ướt một phần chăn.
Cô chỉ muốn nhanh kết thúc mối quan hệ phức tạp này. Nhìn cũng biết nó chả có chút kì vọng nào cho tương lai.
Bản thân bị mắc kẹt trong mối quan hệ không chút hi vọng. Nước mắt mặn chát lăn dài trên má.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.