Chương 75: Ghen
P. Hải Anh
17/05/2022
Hắn nhìn không chớp mắt, tiếng hạt ngọc vang lên. Nhìn qua chiếc đó không phải loại đắt tiền, nhân tình của hắn từ trước tới giờ vẫn dùng đồ tốt giá lên đến vài ba con số. Đằng này những thứ hắn mua cho cô đồ hiệu mỗi tháng không động vào, bất ngờ đeo chiếc vòng rẻ làm hắn không khỏi suy nghĩ nhiều.
" Vòng này tôi được tặng"
Hắn cau mày, thực sự người nào đi tặng đồ cho cô, buộc miệng hỏi thêm câu nữa muốn rốt cuộc người nào tặng là nam hay nữ.
" Ai tặng?" Hắn bấu chặt vai nhỏ của cô,
" Là bạn học" Bạch Lan Hương đặt chiếc dĩa, cô muốn cách xa hắn dường như cô đã phát giác việc hắn nổi giận.
Hắn đứng dậy thôi không nói về chuyện này suốt quãng đường đi bàn tay nắm chặt thành quyền, hai mắt đỏ ngầu sắc bén như muốn giết đi người khác bằng ánh nhìn.
Hắn không cho phép người phụ nữ của mình quá thân thiết với người khác còn tặng quà chuyện này hắn nhất định phải điều tra ra cả gốc lẫn rễ về người tặng.
" Tôi cho cậu ba phút lập tức tìm thông tin về người tặng cho cô ta" Nói nhanh, hắn hằm hằm cúp máy.
Bên trợ lý Cao đang ngái ngủ, nhận lệnh từ sếp tìm thông tin anh bất chấp giấc ngủ quý giá đi làm việc. Sếp ơi! Anh sao không hỏi cô gái của anh đi cơ mà tôi còn buồn ngủ quá. Anh trợ lý thầm than.
Lục Tấn Ngạo xả cơn nước lạnh xuống cơ thể, nghĩ đến cảnh kia lại khiến hắn như phát điên. Cái loại cảm giác khó chịu là gì cất giữ trong lòng.
Ghen! Không thể, hắn sẽ chẳng bao giờ sẽ có đối với con nhóc đó làm gì có loại tình cảm gì chỉ đơn thuần là bạn giường. Hắn không phủ nhận mình đang có loại cảm giác đó nhưng mà sao cứ nghĩ đến cô thân mật gần với người khác giới lại trong lòng khó tả.
Hắn tắm xong, màn hình điện thoại hiện tin nhắn đã gửi, tò mò nên bấm vào hiện rất rõ về người tặng chiếc vòng cho cô.
Người đàn ông nhìn phần hình ảnh và giới tính tâm trạng như bị đè nặng, vội tắt màn hình không xem nữa.
Hắn đi ngủ sớm quên đi những cái nỗi gì trằn trọc không ngủ được, cả người xoay qua xoay lại. Cuối cùng hắn bật dậy nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Đi qua gương lớn trong phòng ngủ ngắm nhan sắc tuyệt trần của mình trong gương bất giác nghĩ một câu ' Mình đẹp trai thế này đến bản thân còn mê'. Hắn vuốt mái tóc ngắn được cắt gọn,
Tại sao cái nhan sắc này làm bao cô gái say đắm còn riêng mỗi con nhóc đó lại chẳng có gì. Hai chân hắn đi nhanh trên hành lang, quyết phải hỏi cho rõ.
Dù đã đứng trước cửa phòng lâu hắn vẫn nên gõ cửa, được một lúc tiếng gõ vang đến ba lần người trong phòng không thấy động tĩnh gì nữa. Có lẽ giờ đêm khuya cô đã ngủ say,
Hắn lấy chìa khóa dự phòng mở từng chìa,
' Cạch'
Cánh cửa mở khẽ, hắn nhẹ nhàng bước vào,
Trong phòng ngủ được thắp sáng bằng hai đèn ngủ nhỏ ở đầu giường, hắn hôm nay mà không biết được rõ ràng nhất quyết sẽ không về. Chỉ thấy cơ thể nhỏ ngủ say từ lúc nào còn không biết đã có người đột nhập.
Một bước...hai bước hắn tiến đến, chiếc đệm chịu sức ép lún xuống.
Nhìn rõ khuôn mặt cô lúc ngủ lại dễ thương hắn muốn cắn một cái bên má, xinh như vậy có người tặng quà cho.
Hắn lay lay người cô, hai mi mắt rung rung được một lúc lại yên tĩnh ngủ,
" Dậy đi" Hắn thốt vào tai cô,
Còn tưởng đó là một giấc mơ cô còn chưa thức,
Hắn không còn kiên nhẫn kéo cô ngồi dậy, hai tay bóp mạnh đồi núi cao.
Hai mắt cô mở lúc nhắm lúc mở rõ, người đàn ông trước mắt khiến cô giật mình sợ mà run rẩy.
Không phải chờ cô say giấc hắn sẽ giết người đấy chứ,
Một tiếng kêu hãi hắn nhanh tay bịp lại miệng,
" Nói đi"
Thâm tâm cô đã sẵn chửi hắn bị điên khi không đêm khuya khoắt lại vào phòng cô làm gì? Bạch Lan Hương ôm chăn chắn trước ngực vừa nãy hắn còn sờ bậy bây giờ cô liền cảnh giác.
" Sao anh không ngủ đi sang đây bảo tôi nói cái gì?" Lan Hương ngái ngủ cô còn chưa muốn thức, biết mình dậy không nổi mới ngủ sớm ngày mai đến trường.
Hắn thấy cô không thành thật khai báo, rót hai ly rượu độ say cực mạnh.
" Uống hết"
Hai người cụng ly uống,
Lục tổng đại nhân hôm nay anh có bị bệnh không qua phòng làm phiền người khác đi bảo tôi uống rượu. Làm ơn tha cho cái mạng nhỏ này đi.
Đúng như dự đoán một ly rượu đủ khiến cô say, đầu còn hơi choáng.
Người say nhất định không nói dối, hắn được đà hỏi cho hết thì thôi.
" Người tặng cô chiếc vòng là nam hay nữ?" Hắn thử độ thành thật.
" Là nam"
" Hai người có quan hệ thế nào?"
" Chỉ là bạn"
...
Hơn hai giờ sáng truy hỏi xong hai người chớp chớp đôi mắt ngủ khi nào không biết,
Người tặng cô chiếc vòng là nam, quan hệ bạn bè bình thường hắn mới yên tâm nhưng cũng đe dọa cô không tới gần hay nhận đồ từ người khác. Nhắc kĩ như vậy còn việc nhớ hay không còn chưa chắc.
" Vòng này tôi được tặng"
Hắn cau mày, thực sự người nào đi tặng đồ cho cô, buộc miệng hỏi thêm câu nữa muốn rốt cuộc người nào tặng là nam hay nữ.
" Ai tặng?" Hắn bấu chặt vai nhỏ của cô,
" Là bạn học" Bạch Lan Hương đặt chiếc dĩa, cô muốn cách xa hắn dường như cô đã phát giác việc hắn nổi giận.
Hắn đứng dậy thôi không nói về chuyện này suốt quãng đường đi bàn tay nắm chặt thành quyền, hai mắt đỏ ngầu sắc bén như muốn giết đi người khác bằng ánh nhìn.
Hắn không cho phép người phụ nữ của mình quá thân thiết với người khác còn tặng quà chuyện này hắn nhất định phải điều tra ra cả gốc lẫn rễ về người tặng.
" Tôi cho cậu ba phút lập tức tìm thông tin về người tặng cho cô ta" Nói nhanh, hắn hằm hằm cúp máy.
Bên trợ lý Cao đang ngái ngủ, nhận lệnh từ sếp tìm thông tin anh bất chấp giấc ngủ quý giá đi làm việc. Sếp ơi! Anh sao không hỏi cô gái của anh đi cơ mà tôi còn buồn ngủ quá. Anh trợ lý thầm than.
Lục Tấn Ngạo xả cơn nước lạnh xuống cơ thể, nghĩ đến cảnh kia lại khiến hắn như phát điên. Cái loại cảm giác khó chịu là gì cất giữ trong lòng.
Ghen! Không thể, hắn sẽ chẳng bao giờ sẽ có đối với con nhóc đó làm gì có loại tình cảm gì chỉ đơn thuần là bạn giường. Hắn không phủ nhận mình đang có loại cảm giác đó nhưng mà sao cứ nghĩ đến cô thân mật gần với người khác giới lại trong lòng khó tả.
Hắn tắm xong, màn hình điện thoại hiện tin nhắn đã gửi, tò mò nên bấm vào hiện rất rõ về người tặng chiếc vòng cho cô.
Người đàn ông nhìn phần hình ảnh và giới tính tâm trạng như bị đè nặng, vội tắt màn hình không xem nữa.
Hắn đi ngủ sớm quên đi những cái nỗi gì trằn trọc không ngủ được, cả người xoay qua xoay lại. Cuối cùng hắn bật dậy nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Đi qua gương lớn trong phòng ngủ ngắm nhan sắc tuyệt trần của mình trong gương bất giác nghĩ một câu ' Mình đẹp trai thế này đến bản thân còn mê'. Hắn vuốt mái tóc ngắn được cắt gọn,
Tại sao cái nhan sắc này làm bao cô gái say đắm còn riêng mỗi con nhóc đó lại chẳng có gì. Hai chân hắn đi nhanh trên hành lang, quyết phải hỏi cho rõ.
Dù đã đứng trước cửa phòng lâu hắn vẫn nên gõ cửa, được một lúc tiếng gõ vang đến ba lần người trong phòng không thấy động tĩnh gì nữa. Có lẽ giờ đêm khuya cô đã ngủ say,
Hắn lấy chìa khóa dự phòng mở từng chìa,
' Cạch'
Cánh cửa mở khẽ, hắn nhẹ nhàng bước vào,
Trong phòng ngủ được thắp sáng bằng hai đèn ngủ nhỏ ở đầu giường, hắn hôm nay mà không biết được rõ ràng nhất quyết sẽ không về. Chỉ thấy cơ thể nhỏ ngủ say từ lúc nào còn không biết đã có người đột nhập.
Một bước...hai bước hắn tiến đến, chiếc đệm chịu sức ép lún xuống.
Nhìn rõ khuôn mặt cô lúc ngủ lại dễ thương hắn muốn cắn một cái bên má, xinh như vậy có người tặng quà cho.
Hắn lay lay người cô, hai mi mắt rung rung được một lúc lại yên tĩnh ngủ,
" Dậy đi" Hắn thốt vào tai cô,
Còn tưởng đó là một giấc mơ cô còn chưa thức,
Hắn không còn kiên nhẫn kéo cô ngồi dậy, hai tay bóp mạnh đồi núi cao.
Hai mắt cô mở lúc nhắm lúc mở rõ, người đàn ông trước mắt khiến cô giật mình sợ mà run rẩy.
Không phải chờ cô say giấc hắn sẽ giết người đấy chứ,
Một tiếng kêu hãi hắn nhanh tay bịp lại miệng,
" Nói đi"
Thâm tâm cô đã sẵn chửi hắn bị điên khi không đêm khuya khoắt lại vào phòng cô làm gì? Bạch Lan Hương ôm chăn chắn trước ngực vừa nãy hắn còn sờ bậy bây giờ cô liền cảnh giác.
" Sao anh không ngủ đi sang đây bảo tôi nói cái gì?" Lan Hương ngái ngủ cô còn chưa muốn thức, biết mình dậy không nổi mới ngủ sớm ngày mai đến trường.
Hắn thấy cô không thành thật khai báo, rót hai ly rượu độ say cực mạnh.
" Uống hết"
Hai người cụng ly uống,
Lục tổng đại nhân hôm nay anh có bị bệnh không qua phòng làm phiền người khác đi bảo tôi uống rượu. Làm ơn tha cho cái mạng nhỏ này đi.
Đúng như dự đoán một ly rượu đủ khiến cô say, đầu còn hơi choáng.
Người say nhất định không nói dối, hắn được đà hỏi cho hết thì thôi.
" Người tặng cô chiếc vòng là nam hay nữ?" Hắn thử độ thành thật.
" Là nam"
" Hai người có quan hệ thế nào?"
" Chỉ là bạn"
...
Hơn hai giờ sáng truy hỏi xong hai người chớp chớp đôi mắt ngủ khi nào không biết,
Người tặng cô chiếc vòng là nam, quan hệ bạn bè bình thường hắn mới yên tâm nhưng cũng đe dọa cô không tới gần hay nhận đồ từ người khác. Nhắc kĩ như vậy còn việc nhớ hay không còn chưa chắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.